Chương 922
Cẩm Hoàng
04/03/2020
Dạ Dao Quang nghe xong trợn trắng mắt, ngay cả đứa bé dưới mái hiên như
Kim tử đều đồng thời cũng học Dạ Dao Quang trợn mắt xem thường.
Dạ Dao Quang không có cùng Ôn Đình Trạm bát nháo mà hỏi: “A Trạm, chàng nói cho muội biết, bệ hạ trúng độc rốt cuộc là chuyện như thế nào, chàng như thế nào biết Đức Minh Thái Tử chính là trúng loại độc gì?”
Ôn Đình Trạm tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy liền có biện pháp nghiệm qua thi hài của Đức Minh Thái Tử. Nếu là không có tra qua thi hài của Đức Minh Thái Tử, Ôn Đình Trạm làm sao biết được nguyên nhân cái chết của Đức Minh Thái Tử? Thả dùng loại độc dược này trên người bệ hạ, làm bệ hạ đối với cái chết của Đức Minh Thái Tử sinh nghi ngờ. Còn có chính là những ngày gần đây, Dạ Dao Quang không có nhìn thấy Ôn Đình Trạm mân mê độc dược gì a.
Hôm qua đều nghĩ đến sự tình Vạn chiêu nghi, ban đêm nằm ở trên giường Dạ Dao Quang mới suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Đưa muội đi gặp một người.” Ôn Đình Trạm kéo tay Dạ Dao Quang, liền đi đến phủ đệ của Tiêu Sĩ Duệ.
“Còn chưa đi chúc mừng Dao tỷ tỷ a.” Tiêu Sĩ Duệ tất nhiên là cao hứng nghênh đón bọn họ tại cổng đi vào, “Chờ đến ngày Dao tỷ tỷ được phong công chúa, ta liền có thể quang minh chính đại gọi tỷ tỷ là tỷ tỷ rồi.”
Bình thường chỉ có thể lén lút gọi, Tiêu Sĩ Duệ có đôi khi ở nơi công cộng sẽ không tránh được bất cẩn, nhưng cũng là những người có tâm nghe xong, chung quy là cũng không để ý nhiều.
“Ngươi có bị ấm đầu không a?” Dạ Dao Quang dùng mu bàn tay sờ lên trán Tiêu Sĩ Duệ, “Ai tới phong ta công chúa? Chờ ngươi sao?”
Triều đại này tuy rằng đối với nữ tử có công cũng cấp tước vị, nhưng phải là con cái hoàng thất mới có thể đủ để sắc phong công chúa. Mặt khác có khả năng nhất bất quá là tước vị quận chúa, ngay cả hầu tước kia cũng là người đã giúp đỡ Thái Tổ dựng giang sơn, là nhân tài trên chiến trường.
“Được a, dù sao cũng đã có tiền lệ.” Tiêu Sĩ Duệ liền đồng ý, Thái Tổ bệ hạ không phải phong nghĩa muội của chính mình thành đại công chúa, chờ hắn một ngày kia, cũng có thể phong Dao tỷ tỷ thành trưởng công chúa!
“Ai nha, lá gan càng lúc càng lớn.” Tiêu Sĩ Duệ ngày xưa nào dám đem lời này nói ra.
“Đây còn không phải lá gan do Dao tỷ tỷ cho sao.” Tiêu Sĩ Duệ cười tủm tỉm nói, hắn tin tưởng ở Dạ Dao Quang, sẽ không có người có thể nghe lén được hắn nói.
Dạ Dao Quang lười đi để ý hắn, nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng không phải là đưa muội tới gặp hắn chứ?”
“Tất nhiên không phải.” Ôn Đình Trạm cười lắc đầu, đối với Tiêu Sĩ Duệ nói, “Ta đi một chuyến tới mật thất của đệ.”
Tiêu Sĩ Duệ tự mình mang theo bọn họ tới mật thất, mật thất này thế nhưng là ở nội viện của Tiêu Sĩ Duệ, tất nhiên không phải ở chủ viện, mà là ở thiên viện. Tiêu Sĩ Duệ tự dẫn bọn hắn tới cửa, yên tâm đợi bọn họ đi vào, bản thân còn có việc cần đi xử lý.
Dọc theo thềm đá đi xuống, Dạ Dao Quang thấy được một nơi thông gió thạch thất, trong thạch thất có một nam nhân ăn mặc quái dị, tóc đen nhánh lại rối tung. Người nam nhân này nhìn ước chừng bốn mươi tuổi quay đầu, mà thạch thất thế nhưng còn gieo trồng thực vật, đều là loại độc cùng loại với mạn đà la. Còn dưỡng không ít xà trùng chuột kiến độc vật, bất quá đều được phân loại dưỡng, một cái lò lửa lớn, vài bình chai lọ.
“Ngươi lại tới làm chi?” Nam nhân không có quay đầu lại, phảng phất biết được người tới là ai.
“Đến xem Độc Vương có nghiên cứu chế tạo ra giải dược chưa.” Ôn Đình Trạm đạm thanh lôi kéo Dạ Dao Quang đến bàn đang bày đồ ăn ngồi xuống.
“Không nhanh như vậy, khi nào nghiên cứu chế tạo xong tự nhiên sẽ cho người thông báo với ngươi.” Độc Vương vẫn như cũ đưa lưng về phía Ôn Đình Trạm phất phất tay, không kiên nhẫn nói, dường như Ôn Đình Trạm đang quấy rầy công việc của hắn.
“Ngài vẫn là nên nghỉ một chút, ta mang theo hu nhân, đến để thực hiện ước định ngày đó của ngươi.”
Độc Vương liền ngừng tay, vội vàng xoay người, quả nhiên thấy Dạ Dao Quang, vội vàng chạy tới, duỗi tay đem tóc của hắn vén sang hai bên, nhìn Dạ Dao Quang một hồi lâu mới nói: “Có thể vô thanh vô tức, thê tử của người tu vi thật cao a.”
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm ánh mắt nghi hoặc.
“Vị Độc Vương này, đó là cao thủ dùng độc lúc trước Vĩnh An vương đã từng trọng dụng.” Ôn Đình Trạm giải thích với Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm khi trở về tất cả kế sách cùng sự sự tình đều đã nói với nàng, nàng còn tưởng rằng gia hỏa này đã bị Ôn Đình Trạm bịt miệng.
“Đó là để giấu tai mắt của người khác, không nghĩ Vĩnh An vương luôn truy tìm người, cố ý làm giả.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Nhân tài hữu dụng như vậy, ta làm sao có thể để hắn chết dễ như trở bàn tay vậy.”
Khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nói chuyện, Độc Vương đã nhanh chóng đem nửa bát cơm đã nguội lạnh, sau đó cầm chén hướng tới bàn ném, liền nhìn Dạ Dao Quang: “Trượng phu của ngươi nói sẽ giúp ta tìm kẻ thù sát thê. Ngươi nếu biết bói toán, mau nói cho ta, thê tử của ta là bị người nào giết chết.”
“Vĩnh An vương khi đó là dùng điều này để giao dịch, chế trụ hắn.” Ôn Đình Trạm ghé sát lỗ tai Dạ Dao Quang nói.
“Vậy chàng không cần khống chế hắn lâu hơn một chút?” Dạ Dao Quang thấp giọng trả lời.
“Ngôn đã xuất tất có tín, ta nếu đã nhận lời hắn, tất nhiên sẽ không học Vĩnh An vương, nếu không ta cũng sẽ trở thành Vĩnh An vương tiếp theo.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
Dạ Dao Quang nhìn Độc Vương, mày liền nhíu chặt: “Ngươi không cần tìm kẻ thù sát thê.”
“Đây là ý gì?” Độc Vương lạnh giọng hỏi.
“Ngươi căn bản không có kẻ thù sát thể.” Dạ Dao Quang thản nhiên nói với Độc Vương, “Phu thê ngươi cung mệnh hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không ảm sắc, chứng minh thê tử của ngươi thượng ở nhân thế.”
“Ngươi nói bậy!” Độc Vương bạo nộ đứng lên, nhìn Dạ Dao Quang ánh mắt phảng phất có thể ăn thịt người.
“Ta là địa sư, tuyệt không có thể vọng hạ ngắt lời, nếu không cũng sẽ tạo thành khẩu nghiệp, không đáng vì để lừa gạt ngươi, tự tìm phiền phức.” Dạ Dao Quang đạm thanh trả lời, nàng chưa bao giờ sẽ vì người khác không tin nàng mà sinh tức giận, đã tập mãi thành thói quen.
Độc Vương tay nắm chặt bàn, gân xanh đã nổi đầy mu bàn tay, nhìn giống như một con rết đáng sợ đang nằm bò ra, nháy mắt bàn ở giữa hai tay của hắn nổ lớn một tiếng, đều đã dập nát.
Cao thủ nhân gian có nội lực thâm hậu, khó trách Vĩnh An vương cũng chỉ dám dùng phương thức như vậy tới chế trụ hắn, hơn nữa còn có thủ đoạn chế độc, chỉ sợ nếu dùng sức mạnh Vĩnh An vương cũng sống không đến hôm nay.
Đối mặt với đám bụi mù, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vẫn như cũ bất động như núi ngồi yên vị một chỗ, sắc mặt bình đạm nhìn Độc Vương.
Độc Vương ra sức hít thở, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc chính mình.
Dạ Dao Quang nhìn thấy hắn đã bình tĩnh một ít mới nói: “Đem sinh thần bát tự của ngươi cho ta.”
Độc Vương hồ nghi nhìn Dạ Dao Quang, nhưng không có chần chờ: “Năm nhâm thân……”
Độc Vương đem sinh thần bát tự nói cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang liền tính, mới nhàn nhạt nói một câu nói: “Thái dương tinh lâm thê cung, thê tử của ngươi rất sáng sủa, có tinh thần trọng nghĩa, còn vượng trượng phu.”
Độc Vương ánh mắt đột nhiên thay đổi, bởi vì Dạ Dao Quang nói không sai chút nào, mà bọn họ không có khả năng gặp qua thê tử của hắn.
“Thái dương tinh gặp gỡ sát tinh.” Dạ Dao Quang bình tĩnh nói, “Phàm thái dương tinh lạc hãm, hóa kỵ, sẽ thành sát tinh giả, nguyên lai phu thê không thể bạch đầu giai lão. Mà sát tinh của ngươi, cũng chính là người đã cùng thê tử của ngươi bỏ trốn.”
Dạ Dao Quang không có cùng Ôn Đình Trạm bát nháo mà hỏi: “A Trạm, chàng nói cho muội biết, bệ hạ trúng độc rốt cuộc là chuyện như thế nào, chàng như thế nào biết Đức Minh Thái Tử chính là trúng loại độc gì?”
Ôn Đình Trạm tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy liền có biện pháp nghiệm qua thi hài của Đức Minh Thái Tử. Nếu là không có tra qua thi hài của Đức Minh Thái Tử, Ôn Đình Trạm làm sao biết được nguyên nhân cái chết của Đức Minh Thái Tử? Thả dùng loại độc dược này trên người bệ hạ, làm bệ hạ đối với cái chết của Đức Minh Thái Tử sinh nghi ngờ. Còn có chính là những ngày gần đây, Dạ Dao Quang không có nhìn thấy Ôn Đình Trạm mân mê độc dược gì a.
Hôm qua đều nghĩ đến sự tình Vạn chiêu nghi, ban đêm nằm ở trên giường Dạ Dao Quang mới suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Đưa muội đi gặp một người.” Ôn Đình Trạm kéo tay Dạ Dao Quang, liền đi đến phủ đệ của Tiêu Sĩ Duệ.
“Còn chưa đi chúc mừng Dao tỷ tỷ a.” Tiêu Sĩ Duệ tất nhiên là cao hứng nghênh đón bọn họ tại cổng đi vào, “Chờ đến ngày Dao tỷ tỷ được phong công chúa, ta liền có thể quang minh chính đại gọi tỷ tỷ là tỷ tỷ rồi.”
Bình thường chỉ có thể lén lút gọi, Tiêu Sĩ Duệ có đôi khi ở nơi công cộng sẽ không tránh được bất cẩn, nhưng cũng là những người có tâm nghe xong, chung quy là cũng không để ý nhiều.
“Ngươi có bị ấm đầu không a?” Dạ Dao Quang dùng mu bàn tay sờ lên trán Tiêu Sĩ Duệ, “Ai tới phong ta công chúa? Chờ ngươi sao?”
Triều đại này tuy rằng đối với nữ tử có công cũng cấp tước vị, nhưng phải là con cái hoàng thất mới có thể đủ để sắc phong công chúa. Mặt khác có khả năng nhất bất quá là tước vị quận chúa, ngay cả hầu tước kia cũng là người đã giúp đỡ Thái Tổ dựng giang sơn, là nhân tài trên chiến trường.
“Được a, dù sao cũng đã có tiền lệ.” Tiêu Sĩ Duệ liền đồng ý, Thái Tổ bệ hạ không phải phong nghĩa muội của chính mình thành đại công chúa, chờ hắn một ngày kia, cũng có thể phong Dao tỷ tỷ thành trưởng công chúa!
“Ai nha, lá gan càng lúc càng lớn.” Tiêu Sĩ Duệ ngày xưa nào dám đem lời này nói ra.
“Đây còn không phải lá gan do Dao tỷ tỷ cho sao.” Tiêu Sĩ Duệ cười tủm tỉm nói, hắn tin tưởng ở Dạ Dao Quang, sẽ không có người có thể nghe lén được hắn nói.
Dạ Dao Quang lười đi để ý hắn, nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng không phải là đưa muội tới gặp hắn chứ?”
“Tất nhiên không phải.” Ôn Đình Trạm cười lắc đầu, đối với Tiêu Sĩ Duệ nói, “Ta đi một chuyến tới mật thất của đệ.”
Tiêu Sĩ Duệ tự mình mang theo bọn họ tới mật thất, mật thất này thế nhưng là ở nội viện của Tiêu Sĩ Duệ, tất nhiên không phải ở chủ viện, mà là ở thiên viện. Tiêu Sĩ Duệ tự dẫn bọn hắn tới cửa, yên tâm đợi bọn họ đi vào, bản thân còn có việc cần đi xử lý.
Dọc theo thềm đá đi xuống, Dạ Dao Quang thấy được một nơi thông gió thạch thất, trong thạch thất có một nam nhân ăn mặc quái dị, tóc đen nhánh lại rối tung. Người nam nhân này nhìn ước chừng bốn mươi tuổi quay đầu, mà thạch thất thế nhưng còn gieo trồng thực vật, đều là loại độc cùng loại với mạn đà la. Còn dưỡng không ít xà trùng chuột kiến độc vật, bất quá đều được phân loại dưỡng, một cái lò lửa lớn, vài bình chai lọ.
“Ngươi lại tới làm chi?” Nam nhân không có quay đầu lại, phảng phất biết được người tới là ai.
“Đến xem Độc Vương có nghiên cứu chế tạo ra giải dược chưa.” Ôn Đình Trạm đạm thanh lôi kéo Dạ Dao Quang đến bàn đang bày đồ ăn ngồi xuống.
“Không nhanh như vậy, khi nào nghiên cứu chế tạo xong tự nhiên sẽ cho người thông báo với ngươi.” Độc Vương vẫn như cũ đưa lưng về phía Ôn Đình Trạm phất phất tay, không kiên nhẫn nói, dường như Ôn Đình Trạm đang quấy rầy công việc của hắn.
“Ngài vẫn là nên nghỉ một chút, ta mang theo hu nhân, đến để thực hiện ước định ngày đó của ngươi.”
Độc Vương liền ngừng tay, vội vàng xoay người, quả nhiên thấy Dạ Dao Quang, vội vàng chạy tới, duỗi tay đem tóc của hắn vén sang hai bên, nhìn Dạ Dao Quang một hồi lâu mới nói: “Có thể vô thanh vô tức, thê tử của người tu vi thật cao a.”
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm ánh mắt nghi hoặc.
“Vị Độc Vương này, đó là cao thủ dùng độc lúc trước Vĩnh An vương đã từng trọng dụng.” Ôn Đình Trạm giải thích với Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm khi trở về tất cả kế sách cùng sự sự tình đều đã nói với nàng, nàng còn tưởng rằng gia hỏa này đã bị Ôn Đình Trạm bịt miệng.
“Đó là để giấu tai mắt của người khác, không nghĩ Vĩnh An vương luôn truy tìm người, cố ý làm giả.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Nhân tài hữu dụng như vậy, ta làm sao có thể để hắn chết dễ như trở bàn tay vậy.”
Khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nói chuyện, Độc Vương đã nhanh chóng đem nửa bát cơm đã nguội lạnh, sau đó cầm chén hướng tới bàn ném, liền nhìn Dạ Dao Quang: “Trượng phu của ngươi nói sẽ giúp ta tìm kẻ thù sát thê. Ngươi nếu biết bói toán, mau nói cho ta, thê tử của ta là bị người nào giết chết.”
“Vĩnh An vương khi đó là dùng điều này để giao dịch, chế trụ hắn.” Ôn Đình Trạm ghé sát lỗ tai Dạ Dao Quang nói.
“Vậy chàng không cần khống chế hắn lâu hơn một chút?” Dạ Dao Quang thấp giọng trả lời.
“Ngôn đã xuất tất có tín, ta nếu đã nhận lời hắn, tất nhiên sẽ không học Vĩnh An vương, nếu không ta cũng sẽ trở thành Vĩnh An vương tiếp theo.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
Dạ Dao Quang nhìn Độc Vương, mày liền nhíu chặt: “Ngươi không cần tìm kẻ thù sát thê.”
“Đây là ý gì?” Độc Vương lạnh giọng hỏi.
“Ngươi căn bản không có kẻ thù sát thể.” Dạ Dao Quang thản nhiên nói với Độc Vương, “Phu thê ngươi cung mệnh hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không ảm sắc, chứng minh thê tử của ngươi thượng ở nhân thế.”
“Ngươi nói bậy!” Độc Vương bạo nộ đứng lên, nhìn Dạ Dao Quang ánh mắt phảng phất có thể ăn thịt người.
“Ta là địa sư, tuyệt không có thể vọng hạ ngắt lời, nếu không cũng sẽ tạo thành khẩu nghiệp, không đáng vì để lừa gạt ngươi, tự tìm phiền phức.” Dạ Dao Quang đạm thanh trả lời, nàng chưa bao giờ sẽ vì người khác không tin nàng mà sinh tức giận, đã tập mãi thành thói quen.
Độc Vương tay nắm chặt bàn, gân xanh đã nổi đầy mu bàn tay, nhìn giống như một con rết đáng sợ đang nằm bò ra, nháy mắt bàn ở giữa hai tay của hắn nổ lớn một tiếng, đều đã dập nát.
Cao thủ nhân gian có nội lực thâm hậu, khó trách Vĩnh An vương cũng chỉ dám dùng phương thức như vậy tới chế trụ hắn, hơn nữa còn có thủ đoạn chế độc, chỉ sợ nếu dùng sức mạnh Vĩnh An vương cũng sống không đến hôm nay.
Đối mặt với đám bụi mù, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vẫn như cũ bất động như núi ngồi yên vị một chỗ, sắc mặt bình đạm nhìn Độc Vương.
Độc Vương ra sức hít thở, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc chính mình.
Dạ Dao Quang nhìn thấy hắn đã bình tĩnh một ít mới nói: “Đem sinh thần bát tự của ngươi cho ta.”
Độc Vương hồ nghi nhìn Dạ Dao Quang, nhưng không có chần chờ: “Năm nhâm thân……”
Độc Vương đem sinh thần bát tự nói cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang liền tính, mới nhàn nhạt nói một câu nói: “Thái dương tinh lâm thê cung, thê tử của ngươi rất sáng sủa, có tinh thần trọng nghĩa, còn vượng trượng phu.”
Độc Vương ánh mắt đột nhiên thay đổi, bởi vì Dạ Dao Quang nói không sai chút nào, mà bọn họ không có khả năng gặp qua thê tử của hắn.
“Thái dương tinh gặp gỡ sát tinh.” Dạ Dao Quang bình tĩnh nói, “Phàm thái dương tinh lạc hãm, hóa kỵ, sẽ thành sát tinh giả, nguyên lai phu thê không thể bạch đầu giai lão. Mà sát tinh của ngươi, cũng chính là người đã cùng thê tử của ngươi bỏ trốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.