Chương 935
Cẩm Hoàng
27/03/2020
Bởi vì sự tình của Nghi Phương, tâm tình Dạ Dao Quang cũng bị ảnh hưởng.
Vừa ra khỏi Đế Đô lại xảy ra một việc, làm tâm tình của nàng càng trở
nên u ám.
Vội vã suốt một buổi sáng, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở quán trà ven đường nghỉ chân. Một khuôn mặt nhỏ nhắn như giọt nước chợt phóng đại ở trước mặt hai người bọn họ. Là Chử Phi Dĩnh một thân nam trang, búi tóc bằng chiếc trâm ngọc. Dạ Dao Quang đầu đầy hắc tuyến.
“Chước hoa tỷ tỷ……” Chử Phi Dĩnh vẻ mặt lấy lòng hướng về phía Dạ Dao Quang, gương mặt tươi cười.
“Tới thế nào thì về thế đó.” Dạ Dao Quang lạnh mặt.
“Chước hoa tỷ tỷ, tỷ mang ta đi ra ngoài một chút đi, cầu ngươi, cầu ngươi.” Chử Phi Dĩnh nắm cánh tay Dạ Dao Quang, vẻ mặt khẩn cầu.
“Vệ Kinh!” Dạ Dao Quang hô to một tiếng.
Vệ Kinh nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Dạ Dao Quang, đối với Dạ Dao Quang hành lễ: “Cô nương, có gì phân phó?”
“Ngươi đưa Dĩnh tỷ nhi hồi Đế Đô, tự mình đem nàng giao cho Chử đại nãi nãi.” Dạ Dao Quang phân phó nói.
“Vâng.” Vệ Kinh lĩnh mệnh, đối với Chử Phi Dĩnh làm tư thế thỉnh, “Chử cô nương, mời.”
“Ta không đi.” Chử Phi Dĩnh bướng bỉnh nói, “Dao tỷ tỷ, tỷ không cho ta đi ra ngoài, cũng không đưa ta trở về, ta không về.”
“Ta đã nhìn thấy muội, ta không thể để muội một mình bên ngoài, muội là nữ nhi, giang hồ hiểm ác, chưa hiểu rõ tốt xấu, ta như thế nào nói với mẹ muội, nói với đế sư.” Dạ Dao Quang trầm giọng nói.
Chử Phi Dĩnh bộ dáng hoàn toàn không chịu châm chước nhìn Dạ Dao Quang, cảm thấy chính mình rất đáng thương, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng oa một tiếng liền khóc rống lên.
Dạ Dao Quang:……
“Hu hu hu hu……”
Chử Phi Dĩnh khóc tới mức không để ý tới xung quanh. Quán trà là chỗ để người qua đường nghỉ chân, giờ này người dần dần nhiều hơn, không ít người ghé mắt nhìn qua, cũng may Chử Phi Dĩnh một thân nam trang, nếu là nữ trang, chỉ sợ không ít người cho rằng bọn họ khi dễ nữ tử con nhà lành, nổi hứng muốn bênh vực kẻ yếu.
Tuy là như vậy nhưng cũng có người khuyên nói: “Hai vị huynh đệ, xem các ngươi ăn mặc đều là người nhà giàu, vị huynh đệ này có gây đại thù đại hận hận gì, tiểu đệ kia nếu đã biết sai rồi, cũng đã giáo huấn qua một phen, cớ gì làm người ta mất mặt trước nhiều người như vậy a……”
Nhìn qua là một nam nhân mặc có quy cách, hẳn là thương hộ lui tới Đế Đô, Dạ Dao Quang thấy vậy chỉ nhếch khóe môi.
“Làm chư vị chê cười, tam đệ của ta là người nóng tính, nhị đệ lại quá thẳng tính.” Ôn Đình Trạm vội vàng hoà giải, nhẹ giọng phân phó Vệ Kinh, “Vệ Kinh, đi tính tiền.”
Dạ Dao Quang cũng tùy ý đứng dậy, đem Chử Phi Dĩnh xách theo kéo lên xe ngựa, đã không còn người xem, Chử Phi Dĩnh cũng không tiếp tục khóc, ngồi ở trên xe ngựa có chút co quắp trộm nhìn về phía Dạ Dao Quang.
“Làm sao bây giờ?” Dạ Dao Quang liếc Chử Phi Dĩnh rồi nhìn sang Ôn Đình Trạm nói.
“Mang theo đi.” Ôn Đình Trạm thở dài một hơi.
“Đa tạ tỷ phu!” Chử Phi Dĩnh lập gọi ngọt.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm mỉm cười, thế giới chỉ có hai người của nàng hoàn toàn biến mất.
Ôn Đình Trạm cũng là bất đắc dĩ, hắn nhìn người tương đối chuẩn, nha đầu Chử Phi Dĩnh này quyết tâm không trở về, trừ phi là để Dạ Dao Quang tự mình đưa về. Nếu đưa nàng ta về, chưa chắc nàng lại không chạy ra lần nữa. Bọn họ hiện gặp gỡ, nếu là đợi cho tới khi bọn họ đi xa nàng ta lại đuổi theo, trên đường vạn nhất xảy ra chuyện gì, Dạ Dao Quang trong lòng khẳng định sẽ tự trách mình. Hắn đã phát hiện Dạ Dao Quang thật sự thích tiểu nha đầu này.
“Ta đi viết phong thư gửi đế sư.” Ôn Đình Trạm nhanh tìm cớ tránh né ánh mắt sắc như dao của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đơn giản nhắm mắt làm ngơ, một chút cũng không phản ứng lại với nha đầu Chử Phi Dĩnh, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Tới khi trời tối, bé ngoan truyền tin trở về, Chử Đế Sư hồi âm ngữ khí mang sự áy náy, một hồi răn dạy Chử Phi Dĩnh, rồi sau đó dặn nàng mọi việc nghe Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
“Lời lão sư, Chử cô nương xem hiểu hết không?” Thấy Chử Phi Dĩnh đặt thư xuống, Ôn Đình Trạm hỏi.
“Ta sẽ nghe lời các người.” Chử Phi Dĩnh vẻ mặt nhăn nhó.
“Một khi đã như vậy, ngày mai sáng sớm ta sẽ để đám người Vệ Kinh cùng Nghi Phương đưa muội tới Cam Túc.” Ôn Đình Trạm buông chén trà, đạm thanh nói, “Trên đường có Vệ Kinh cùng Nghi Phương bảo hộ ngươi, ta cùng với Dao Dao phải đi tới địa phương khác một chút, sẽ ở Lan huyện cùng ngươi hội hợp.”
“Các ngươi muốn đi đâu?” Chử Phi Dĩnh vội vàng sáng mắt.
“Chử cô nương, ta cùng Dao Dao lần này ngày đi nghìn dặm, ngươi nếu là tự đi theo được chúng ta, chúng ta ắt sẽ để ngươi đi cùng.” Ôn Đình Trạm khuôn mặt bất biến.
“Ngày đi nghìn dặm!” Chử Phi Dĩnh đôi mắt thủy linh trừng lớn, “Ngươi cho rằng ngươi là thiên lý mã sao?”
“Tin hay không, đều ở Chử cô nương.” Ôn Đình Trạm mặt mày lạnh lẽo.
Chử Phi Dĩnh nhìn Ôn Đình Trạm, lại nhìn Dạ Dao Quang, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng: “Các ngươi chắc chắn để người đưa ta đi Lan huyện?”
Không phải là đem nàng về Kinh Đô?
“Ôn Doãn Hòa xưa nay nói một không hai.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
“Hảo hảo hảo, ta sẽ đi theo bọn họ.” Chử Phi Dĩnh cũng cảm thấy nàng nghi ngờ có chút không đúng, vội vàng sửa miệng.
“Nếu Chử cô nương đáp ứng rồi, sớm đi nghỉ đi.” Ôn Đình Trạm đứng lên, nói xong liền rời đi, đây là phòng Dạ Dao Quang, bởi vì chỉ có hai gian phòng, tất nhiên là Chử Phi Dĩnh cùng Dạ Dao Quang ở một gian.
“Chước Hoa tỷ tỷ, Chước Hoa tỷ tỷ, các ngươi muốn đi nơi nào a?” Chờ Ôn Đình Trạm đi rồi, Chử Phi Dĩnh tiến đến trước mặt Dạ Dao Quang hỏi.
Dạ Dao Quang ngoắc ngón tay gọi nàng, chờ nàng vui mừng đi tới, Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười nói hai chữ: “Bí mật.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền rửa mặt xoay người về giường. Chử Phi Dĩnh rửa mặt xong nhìn Dạ Dao Quang đã nhắm mắt, không khỏi tự lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên giường ngủ.
Kỳ thật, Dạ Dao Quang cũng không hiểu được Ôn Đình Trạm rốt cuộc muốn làm gì.
Ngày kế, lúc nàng thức dậy, Chử Phi Dĩnh còn đang ở trong mộng đẹp. Chờ nàng tu luyện xong rồi cùng ăn sáng, Ôn Đình Trạm cũng hiểu một chút sự tình, liền nắm tay Dạ Dao Quang nhẹ nhàng rời đi.
“Chàng muốn mang muội đi đâu?” Đi ra khỏi khách điếm, Dạ Dao Quang mới hỏi.
“Chẳng lẽ không phải phu nhân muốn cùng ta ở thế giới riêng hai người, du sơn ngoạn thủy sao?” Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi lại.
Dạ Dao Quang bị nhìn thấu tâm tư, mặt đỏ lựng phản bác: “Muội nào có?”
“Được được được, phu nhân không có.” Ôn Đình Trạm ôn nhu nắm lấy tay Dạ Dao Quang, ánh mắt triền miên, “Nhưng ta nghĩ, đã lâu không cùng phu nhân du ngoạn sơn thủy nhân gian, khó được có cơ hội như thế này, há có thể làm người khác phá hư?”
“Hừ, xem bộ dạng chàng đáng thương như thế, bổn nữ vương liền cố mà ân chuẩn chàng cùng ta đồng du.” Dạ Dao Quang chế trụ sự vui sướng trong lòng, cằm giương lên.
Ôn Đình Trạm cũng ra dáng ra hình hành lễ đối với Dạ Dao Quang: “Đa tạ nữ vương sủng hạnh.”
“Vậy ngươi còn chờ cái gì, đưa ta đi!” Nói xong, Dạ Dao Quang liền nhào lên lưng Ôn Đình Trạm.
Vội vã suốt một buổi sáng, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở quán trà ven đường nghỉ chân. Một khuôn mặt nhỏ nhắn như giọt nước chợt phóng đại ở trước mặt hai người bọn họ. Là Chử Phi Dĩnh một thân nam trang, búi tóc bằng chiếc trâm ngọc. Dạ Dao Quang đầu đầy hắc tuyến.
“Chước hoa tỷ tỷ……” Chử Phi Dĩnh vẻ mặt lấy lòng hướng về phía Dạ Dao Quang, gương mặt tươi cười.
“Tới thế nào thì về thế đó.” Dạ Dao Quang lạnh mặt.
“Chước hoa tỷ tỷ, tỷ mang ta đi ra ngoài một chút đi, cầu ngươi, cầu ngươi.” Chử Phi Dĩnh nắm cánh tay Dạ Dao Quang, vẻ mặt khẩn cầu.
“Vệ Kinh!” Dạ Dao Quang hô to một tiếng.
Vệ Kinh nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Dạ Dao Quang, đối với Dạ Dao Quang hành lễ: “Cô nương, có gì phân phó?”
“Ngươi đưa Dĩnh tỷ nhi hồi Đế Đô, tự mình đem nàng giao cho Chử đại nãi nãi.” Dạ Dao Quang phân phó nói.
“Vâng.” Vệ Kinh lĩnh mệnh, đối với Chử Phi Dĩnh làm tư thế thỉnh, “Chử cô nương, mời.”
“Ta không đi.” Chử Phi Dĩnh bướng bỉnh nói, “Dao tỷ tỷ, tỷ không cho ta đi ra ngoài, cũng không đưa ta trở về, ta không về.”
“Ta đã nhìn thấy muội, ta không thể để muội một mình bên ngoài, muội là nữ nhi, giang hồ hiểm ác, chưa hiểu rõ tốt xấu, ta như thế nào nói với mẹ muội, nói với đế sư.” Dạ Dao Quang trầm giọng nói.
Chử Phi Dĩnh bộ dáng hoàn toàn không chịu châm chước nhìn Dạ Dao Quang, cảm thấy chính mình rất đáng thương, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng oa một tiếng liền khóc rống lên.
Dạ Dao Quang:……
“Hu hu hu hu……”
Chử Phi Dĩnh khóc tới mức không để ý tới xung quanh. Quán trà là chỗ để người qua đường nghỉ chân, giờ này người dần dần nhiều hơn, không ít người ghé mắt nhìn qua, cũng may Chử Phi Dĩnh một thân nam trang, nếu là nữ trang, chỉ sợ không ít người cho rằng bọn họ khi dễ nữ tử con nhà lành, nổi hứng muốn bênh vực kẻ yếu.
Tuy là như vậy nhưng cũng có người khuyên nói: “Hai vị huynh đệ, xem các ngươi ăn mặc đều là người nhà giàu, vị huynh đệ này có gây đại thù đại hận hận gì, tiểu đệ kia nếu đã biết sai rồi, cũng đã giáo huấn qua một phen, cớ gì làm người ta mất mặt trước nhiều người như vậy a……”
Nhìn qua là một nam nhân mặc có quy cách, hẳn là thương hộ lui tới Đế Đô, Dạ Dao Quang thấy vậy chỉ nhếch khóe môi.
“Làm chư vị chê cười, tam đệ của ta là người nóng tính, nhị đệ lại quá thẳng tính.” Ôn Đình Trạm vội vàng hoà giải, nhẹ giọng phân phó Vệ Kinh, “Vệ Kinh, đi tính tiền.”
Dạ Dao Quang cũng tùy ý đứng dậy, đem Chử Phi Dĩnh xách theo kéo lên xe ngựa, đã không còn người xem, Chử Phi Dĩnh cũng không tiếp tục khóc, ngồi ở trên xe ngựa có chút co quắp trộm nhìn về phía Dạ Dao Quang.
“Làm sao bây giờ?” Dạ Dao Quang liếc Chử Phi Dĩnh rồi nhìn sang Ôn Đình Trạm nói.
“Mang theo đi.” Ôn Đình Trạm thở dài một hơi.
“Đa tạ tỷ phu!” Chử Phi Dĩnh lập gọi ngọt.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm mỉm cười, thế giới chỉ có hai người của nàng hoàn toàn biến mất.
Ôn Đình Trạm cũng là bất đắc dĩ, hắn nhìn người tương đối chuẩn, nha đầu Chử Phi Dĩnh này quyết tâm không trở về, trừ phi là để Dạ Dao Quang tự mình đưa về. Nếu đưa nàng ta về, chưa chắc nàng lại không chạy ra lần nữa. Bọn họ hiện gặp gỡ, nếu là đợi cho tới khi bọn họ đi xa nàng ta lại đuổi theo, trên đường vạn nhất xảy ra chuyện gì, Dạ Dao Quang trong lòng khẳng định sẽ tự trách mình. Hắn đã phát hiện Dạ Dao Quang thật sự thích tiểu nha đầu này.
“Ta đi viết phong thư gửi đế sư.” Ôn Đình Trạm nhanh tìm cớ tránh né ánh mắt sắc như dao của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đơn giản nhắm mắt làm ngơ, một chút cũng không phản ứng lại với nha đầu Chử Phi Dĩnh, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Tới khi trời tối, bé ngoan truyền tin trở về, Chử Đế Sư hồi âm ngữ khí mang sự áy náy, một hồi răn dạy Chử Phi Dĩnh, rồi sau đó dặn nàng mọi việc nghe Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
“Lời lão sư, Chử cô nương xem hiểu hết không?” Thấy Chử Phi Dĩnh đặt thư xuống, Ôn Đình Trạm hỏi.
“Ta sẽ nghe lời các người.” Chử Phi Dĩnh vẻ mặt nhăn nhó.
“Một khi đã như vậy, ngày mai sáng sớm ta sẽ để đám người Vệ Kinh cùng Nghi Phương đưa muội tới Cam Túc.” Ôn Đình Trạm buông chén trà, đạm thanh nói, “Trên đường có Vệ Kinh cùng Nghi Phương bảo hộ ngươi, ta cùng với Dao Dao phải đi tới địa phương khác một chút, sẽ ở Lan huyện cùng ngươi hội hợp.”
“Các ngươi muốn đi đâu?” Chử Phi Dĩnh vội vàng sáng mắt.
“Chử cô nương, ta cùng Dao Dao lần này ngày đi nghìn dặm, ngươi nếu là tự đi theo được chúng ta, chúng ta ắt sẽ để ngươi đi cùng.” Ôn Đình Trạm khuôn mặt bất biến.
“Ngày đi nghìn dặm!” Chử Phi Dĩnh đôi mắt thủy linh trừng lớn, “Ngươi cho rằng ngươi là thiên lý mã sao?”
“Tin hay không, đều ở Chử cô nương.” Ôn Đình Trạm mặt mày lạnh lẽo.
Chử Phi Dĩnh nhìn Ôn Đình Trạm, lại nhìn Dạ Dao Quang, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng: “Các ngươi chắc chắn để người đưa ta đi Lan huyện?”
Không phải là đem nàng về Kinh Đô?
“Ôn Doãn Hòa xưa nay nói một không hai.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
“Hảo hảo hảo, ta sẽ đi theo bọn họ.” Chử Phi Dĩnh cũng cảm thấy nàng nghi ngờ có chút không đúng, vội vàng sửa miệng.
“Nếu Chử cô nương đáp ứng rồi, sớm đi nghỉ đi.” Ôn Đình Trạm đứng lên, nói xong liền rời đi, đây là phòng Dạ Dao Quang, bởi vì chỉ có hai gian phòng, tất nhiên là Chử Phi Dĩnh cùng Dạ Dao Quang ở một gian.
“Chước Hoa tỷ tỷ, Chước Hoa tỷ tỷ, các ngươi muốn đi nơi nào a?” Chờ Ôn Đình Trạm đi rồi, Chử Phi Dĩnh tiến đến trước mặt Dạ Dao Quang hỏi.
Dạ Dao Quang ngoắc ngón tay gọi nàng, chờ nàng vui mừng đi tới, Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười nói hai chữ: “Bí mật.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền rửa mặt xoay người về giường. Chử Phi Dĩnh rửa mặt xong nhìn Dạ Dao Quang đã nhắm mắt, không khỏi tự lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên giường ngủ.
Kỳ thật, Dạ Dao Quang cũng không hiểu được Ôn Đình Trạm rốt cuộc muốn làm gì.
Ngày kế, lúc nàng thức dậy, Chử Phi Dĩnh còn đang ở trong mộng đẹp. Chờ nàng tu luyện xong rồi cùng ăn sáng, Ôn Đình Trạm cũng hiểu một chút sự tình, liền nắm tay Dạ Dao Quang nhẹ nhàng rời đi.
“Chàng muốn mang muội đi đâu?” Đi ra khỏi khách điếm, Dạ Dao Quang mới hỏi.
“Chẳng lẽ không phải phu nhân muốn cùng ta ở thế giới riêng hai người, du sơn ngoạn thủy sao?” Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi lại.
Dạ Dao Quang bị nhìn thấu tâm tư, mặt đỏ lựng phản bác: “Muội nào có?”
“Được được được, phu nhân không có.” Ôn Đình Trạm ôn nhu nắm lấy tay Dạ Dao Quang, ánh mắt triền miên, “Nhưng ta nghĩ, đã lâu không cùng phu nhân du ngoạn sơn thủy nhân gian, khó được có cơ hội như thế này, há có thể làm người khác phá hư?”
“Hừ, xem bộ dạng chàng đáng thương như thế, bổn nữ vương liền cố mà ân chuẩn chàng cùng ta đồng du.” Dạ Dao Quang chế trụ sự vui sướng trong lòng, cằm giương lên.
Ôn Đình Trạm cũng ra dáng ra hình hành lễ đối với Dạ Dao Quang: “Đa tạ nữ vương sủng hạnh.”
“Vậy ngươi còn chờ cái gì, đưa ta đi!” Nói xong, Dạ Dao Quang liền nhào lên lưng Ôn Đình Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.