Quái Phi Thiên Hạ

Chương 624: Hồ ly thật sự

Cẩm Hoàng

21/09/2018

Sau khi nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang cầm la bàn cùng Ôn Đình Trạm đi vào rừng rậm tìm kiếm.

“Cương thi bay hôm qua không muốn trở nên như vậy đâu, mà là tự nhiên hình thành. Nơi này cách nhà của chúng ta cũng khoảng bốn năm trăm dặm, gấu đen lớn bắt gặp e rằng cũng chính là cương thi bay này.”

Ngữ khí của Dạ Dao Quang tuy không dám chắc nhưng trong lòng cô lại chắc chắn. Một cương thi bay cũng phải mất mấy trăm năm mới đủ để thành hình, hơn nữa yêu cầu đối với hoàn cảnh địa lý cũng tương đối hà khắc, trong vòng ngàn dặm có thể xuất hiện một con cũng là cực kỳ khó rồi.

Ôn Đình Trạm không tiếp lời, đối với việc này cậu không hiểu rõ nên không có quyền lên tiếng.

Lại đi được một khoảng nữa, Dạ Dao Quang bỗng nhiên hỏi:

“Tên trộm thi thể đêm qua chàng bắt được chưa?”

“Bắt được rồi, ta để Huyện lệnh Phù Lương đưa đến nha môn rồi.”

Sở dĩ trễ như này Ôn Đình Trạm mới tìm được Dạ Dao Quang chính là do phải đem người đến huyện nha, đồng thời giao việc cho Huyện lệnh Phù Lương.

“Ừ.”

Dạ Dao Quang “ừ” lên một tiếng xem như cô đã biết, cũng giống như việc Ôn Đình Trạm không xen vào việc cương thi. Chuyện này là chuyện của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng không hiểu rõ nên cũng không nói nhiều.

Cứ như vậy, hai người không cảm thấy vô vị, Dạ Dao Quang bỗng dưng nghĩ đến một chuyện:

“Hộ bộ có tin tức chưa?”

“Buổi đêm năm ngày trước có người lẻn vào Hộ bộ lấy trộm hộ tịch.”

Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói.

“Năm ngày trước?”

So với thời gian mà Mạnh Lăng đến tìm bọn họ thì vẫn còn sớm, quả nhiên là hành động nhanh lẹ.

“Bọn họ ra tay nhanh thật.”

“Không phải là đối phương ra tay, là cục diện mà Phó lão gia tạo ra.”

Ôn Đình Trạm bình tĩnh nói.

“Là sao?”

Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm bên cạnh.

Ôn Đình Trạm giải thích cẩn thận cho cô nghe:

“Ta từng nói, trước khi chuyện được truyền đến tai bệ hạ thì ắt hẳn những người khác đã nhận được tin tức, chỉ là phải xem ai nhanh hơn thôi. Xem ra Phó lão gia nhanh hơn một bước rồi. Sau khi nhận được tin tức thì giả vờ như không biết, điều tra ra được nội gián. Sau đó đặt một cái bẫy để có được tang vật, tiếp theo là trình tấu xin bệ hạ trách tội. Nói là ông ấy đã sớm phát hiện ra hộ tịch hộ bộ đã bị lộ, chỉ là chưa tra ra nên không dám nói ra. Tránh bứt dây động rừng, mắc phải sai lầm lớn, như vậy bệ hạ không những không trách tội ông ấy mà còn khen thưởng.”

“Lão hồ ly.”



Dạ Dao Quang không khỏi thấp giọng nói.

“Người có thể làm đến nhất phẩm, ai chẳng là hồ ly chứ?”

Ôn Đình Trạm cười nói.

Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn quanh:

“Nếu lần này Phó lão gia chậm một bước, trái lại bị hãm hại, chàng quản không?”

“Không quản.”

Ôn Đình Trạm trả lời dứt khoát.

Vốn cho rằng Ôn Đình Trạm sẽ ra tay giúp đỡ, đang định hỏi cậu làm sao để ngăn cơn sóng lớn này. Đáp án này làm Dạ Dao Quang cứng họng:

“Vì sao?”

Phó lão gia là trợ thủ đắc lực của Chử đế sư, nếu ông ấy bị lật đổ thì Chử đế sư sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Mà Ôn Đình Trạm là đệ tử của Chử đế sư, chỉ là không cho bên ngoài biết.

“Dao Dao, quan trường là nơi dành cho người có tài, nếu Phó lão gia thật sự gặp trắc trở, đó là do ông ấy không có tài cán. Bởi vì ta là đệ tử của sư phụ, sau này tất nhiên là đồng bọn với nhau.”

Ôn Đình Trạm nói một cách rất bình thản:

“Ta không cần người không có tài cán. Hơn nữa, sư phụ mất đi Phó lão gia đương nhiên có kẻ khác sẽ lên thay thế. Nếu ông ấy không làm tốt Hộ bộ Thượng thư, sau này còn xảy ra lỗi lầm lớn hơn nữa. Chi bằng để người có năng lực lên.”

Lời giải thích của Ôn Đình Trạm khiến Dạ Dao Quang không thể nào phản bác được. Có đôi lúc cảm thấy người ngồi trên vị trí cao còn lạnh lùng hơn những người tu luyện như bọn họ. Quan trường là chiến trường không có khói súng, từ xưa đến nay chém giết tàn khốc không chút tiếng động.

Thấy Dạ Dao Quang không nói lời nào, Ôn Đình Trạm cười:

“Ta biết nàng muốn biết nếu ta nhất định phải ra tay cứu Phó lão gia ra khỏi hiểm nguy thì nên làm thế nào.”

“Nói nhanh đi.”

Dạ Dao Quang quả nhiên tràn đầy phấn khởi.

“Kỳ thực cũng không khó.”

Ôn Đình Trạm cười một tiếng, đưa tay chỉ gò má của mình.

“Biết ngay là sẽ chiếm lợi ích của muội!”

Dạ Dao Quang “hứ” một tiếng, quay đầu bước đi.

Không thể để cho người này tạo thành thói quen được. Nếu không sau này một ngày cô phải hôn cậu bốn năm cái sao?



Dạ Dao Quang bước nhanh hơn. Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười đuổi theo:

“Nếu như Phó lão gia tìm không ra nội gián là ai, sư phụ cũng tìm không được, ta sẽ chịu đòn nhận tội thay cho Phó lão gia.”

“Chịu đòn nhận tội? Tội thất trách?”

Dạ Dao Quang sửng sốt.

“Không phải, là tội làm lộ hộ tịch.”

Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên sâu thẳm.

“Như vậy không phải là chàng đẩy Phó lão gia vào chỗ chết sao!”

Dạ Dao Quang kinh ngạc nói.

“Ha ha, cố tìm đường sống trong chỗ chết.”

Ôn Đình Trạm cười sang sảng nói:

“Gốc rễ của sư phụ và Phó gia ở Đế đô đã mấy trăm năm rồi, thế lực lớn như thế nào có thể tưởng tượng được. Cho dù bọn họ tìm không được nội gián nhưng sẽ biết là ai đang hãm hại bọn họ, chỉ là không có được chứng cứ. Nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không dừng tay dễ dàng như vậy được.”

Thấy ánh mắt của Ôn Đình Trạm dần dần trở nên sâu thẳm, trong lòng Dạ Dao Quang có chút sợ hãi, còn đáng sợ hơn cả lúc đối phó với cương thi bay.

“Ngày nay nếu ta là Hộ bộ Thượng thư, ta sẽ không phí công đi tìm nội gián. Nếu bọn họ muốn ta trở thành tội nhân, ta đây sẽ thuận theo ý định của bọn họ.”

Ôn Đình Trạm bình thản nói:

“Chẳng những để cho mình trở thành tội nhân, ta còn muốn cho bản thân chút độc, ngụy tạo một chứng cứ bị uy hiếp. Oai phong lẫm liệt quỳ trước mặt bệ hạ khiến bệ hạ biết được trung thần của người bị uy hiếp như thế nào. Hơn nữa hộ tịch mà bọn chúng có được từ trên người ta cũng không phải là của người chết mà là hộ tích người sống. Vì chu toàn và vì đập tan âm mưu của bọn chúng, ta phải giả vờ. Cuối cùng tra ra mục đích của bọn chúng, cũng xem như là sự tín nhiệm của bệ hạ đối với bản thân, sau đó mới đến chịu đòn nhận tội!”

Dạ Dao Quang nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng cô rét run, muốn hộ tịch người sống làm gì? Không phải thông đồng với địch bán nước thì có tác dụng gì? Cô tin Ôn Đình Trạm biết làm thế nào để đổi cục diện trở nên hoàn mỹ, về phần tại sao đối phương có được hộ tịch người chết còn phải đi tìm hiểu xem sao. Những việc này Ôn Đình Trạm nhất định sẽ giải quyết cẩn thận không chê vào đâu được. Cậu sẽ không nói ai hãm hại hay là uy hiếp cậu nhưng cậu làm rõ từng chứng cứ một để cho bệ hạ tra ra. Những kẻ chuẩn bị vạch trần cậu chắc cũng nghĩ giống như Phó lão gia là muốn nghĩ cách thanh minh cho bản thân, chứ không phải thuận theo bọn họ. Lúc này đối phương thả lỏng phòng bị nhất, nói không chừng lúc này đang dương dương tự đắc.

Đây là một chiêu phản kích cực kỳ nguy hiểm, quả thực là đáng sợ vô cùng!

“Chàng mới là hồ ly đó.”

Dạ Dao Quang không khỏi xoa xoa hai cánh tay.

Ôn Đình Trạm thấy động tác của cô nhướng mày, nhìn bốn phía:

“Nơi này thực sự lạnh lẽo.”

Rõ ràng là giữa trưa, là thời điểm mặt trời ấm áp nhất nhưng nơi này lại như trời đông giá rét, ánh nắng chiếu xuống cũng lạnh vô cùng.

Lúc này Dạ Dao Quang giương mắt nhìn cảnh vật chung quanh, không khỏi giật mình:

“Là nơi tụ âm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quái Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook