Chương 431: Mưu tính phong hào
Cẩm Hoàng
15/08/2018
Ngươi có thể đánh cho ta hồn bay phách tán.” Quách Viện cười tự giễu:
“Ta đã làm hại nhân gian, ngươi giết ta cũng là thay trời hành đạo.”
“Thay trời hành đạo cũng không phải nguyên tắc của ta.” Dạ Dao Quang nói, sau đó kéo cánh tay Ôn Đình Trạm quay lưng phất tay về phía Quách Viện.
Về tới học xá đã là đêm khuya, cũng may đã nói trước với Hòa sơn trưởng nên bọn họ mới không bị kiểm tra phòng. Rửa mặt xong, mỗi người đều nằm trên giường của mình im lặng rất lâu, không ai nói gi.
“Trạm ca, sau này đừng như vậy nữa.” Dạ Dao Quang nói xong xoay lưng về phía Ôn Đình Trạm.
“Quách Viện nói không sai, trên người chàng có cát thần phù hộ, nếu chàng tạo ra sát nghiệt quá nặng thì cát thần sẽ biến thành sát thần, từ nay về sau chàng sẽ sa vào ma đạo.”
Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, trong lòng có chút phiền muộn. Thế gian này chuyện gì cũng là con dao hai lưỡi, Ôn Đình Trạm được cát thần phù hộ nên có thể biến nguy thành an, nhưng cũng có hạn chế nhất định, càng dễ sa vào ma đạo hơn so với người tu luyện bình thường. Nếu không phải vậy thì vừa nãy Dạ Dao Quang cũng không tùy tiện xuất thủ muốn giết chết Trần Trăn Nhi. Cô giết Trần Trăn Nhi cùng lắm chỉ hao tổn một chút tu vi mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều.
Nghe lời Dạ Dao Quang nói, Ôn Đình Trạm khẽ “ừ” một tiếng.
Dạ Dao Quang không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ôn Đình Trạm trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu của cậu không ngừng vang lên câu nói sa vào ma đạo kia. Cậu cảm thấy cậu đã thành ma rồi, trong nháy mắt, cậu chỉ muốn bản thân mình thật sự nhập ma mà thôi. Nếu nhập ma có phải là cậu cũng có thể tu luyện, trăm năm sau cũng không cần cách biệt trời nam đất bắc với Dạ Dao Quang nữa không?
Thì ra không biết từ lúc nào, cậu đã muốn vĩnh viễn ở bên Dạ Dao Quang.
Những tâm tư này Dạ Dao Quang tất nhiên không biết, sáng hôm sau tỉnh dậy cô liền nghĩ cách để Quách Viện không cần hấp thu dương khí mà vẫn duy trì thần hồn không tiêu tan. Bên trong Thiên Lân đã có Dạ Khai Dương nên không thể cho Quách Viện vào, hơn nữa Quách Viện đã hút dương khí nên không thể dùng âm khí tẩm bổ được.
Ôn Đình Trạm cũng nhanh chóng phái người đi điều tra chuyện này, chuyện này đối với Ôn Đình Trạm không phải chỉ là đơn thuần báo thù cho Quách Viện. Tổng đốc Trực Lệ là một chức vị quan trọng như thế nào, nhưng Quách tổng đốc kia lại là một con cáo già, nhìn có vẻ như chỉ trung thành với bệ hạ nhưng từ năm kia bệ hạ bắt đầu bệnh nhẹ thì vị tổng đốc đại nhân này cũng bắt đầu rục rịch. Ôn Đình Trạm đã mấy lần phát giác được sự mờ ám của hắn.
Lúc này Ôn Đình Trạm gọi Tiêu Sĩ Duệ tới: “Đệ thấy tổng đốc Trực Lệ thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ lóe sáng, nội tâm vốn có chút rung động nhưng được Ôn Đình Trạm rèn luyện nên đã dần biết cách che giấu không bộc lộ ra ngoài. Vì hắn còn quá nhỏ, không có phong hào riêng để xây phủ nên người bên cạnh hầu hết đều là người do phụ vương lưu lại. Trước khi lâm chung, phụ vương đã giao tất cả mọi người cho hoàng tổ phụ, có thể nói người của phụ vương lưu lại trong triều đình cũng chỉ có vài người bình thường, không có bất kỳ kẻ nào giữ chức vụ quan trọng.
Hiện tại hắn cũng rất nóng lòng cài người vào triều đình nhưng mấy vị thúc thúc kia đều đủ lông đủ cánh, triều đình cũng bị bọn họ chia năm xẻ bảy. Những người còn lại thì hoặc là trung thành với hoàng tổ phụ, hoặc là giữ thế trung lập như đám người đế sư nên căn bản là không còn chỗ hở cho hắn chen chân.
Hắn thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại có thể to gan như vậy, trực tiếp dùng tổng đốc Trực Lệ để khai đao.
Thấy Tiêu Sĩ Duệ có chút khó xử, Ôn Đình Trạm lên tiếng: “Tổng đốc Trực Lệ bây giờ chúng ta không bắt được, cho dù có thể kéo Quách Kiến Đình xuống thì chúng ta cũng không có người thay thế.”
“Huynh muốn tạo quan hệ với tổng đốc Trực Lệ sao?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi.
Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười một tiếng: “Tạo quan hệ sao, chỉ sợ khẩu vị bọn họ quá lớn, ăn bao nhiêu cũng không đủ mà thôi.”
“Vậy…”
Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm sáng rực lên: “Dùng một tảng mỡ dày, để cho bọn họ đói bụng, lộ ra bộ mặt thật trước mặt bệ hạ. Bệ hạ tất nhiên sẽ lo lắng đến tình cảnh của đệ, chủ động cho đệ quyền lợi.”
“Lẽ nào…” Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Đình Trạm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
“Nếu như làm tốt thì có thể khiến đệ có thêm một phong hào cũng không chừng.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ.
“Nếu phong vương thì đệ phải trở về hoàng cung.” Tiêu Sĩ Duệ nhíu mày, hắn không muốn xa đám người Ôn Đình Trạm.
“Sẽ không!” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Bệ hạ phong đệ làm vương tất nhiên sẽ không để đệ trở nên quá xuất sắc, cứng quá dễ gãy. Bệ hạ có lẽ sẽ chỉ cho đệ một phong hào, còn lại cái gì cũng không có, thậm chí đất phong cũng không, nên sẽ không hạn chế sự tự do của đệ.”
Đây mới là kết quả tốt nhất đối với Tiêu Sĩ Duệ, có phong hào, có thể xây vương phủ, có thể quang minh chính đại kiếm thêm vài phụ tá đắc lực, rất nhiều chuyện có thể lộ ra ánh sáng. Không có đất phong, nhiều người sẽ nghĩ Tiêu Sĩ Duệ giống như đang làm trò hề nhưng thật ra đây chỉ là một khảo nghiệm, đồng thời cũng cho hắn đủ thời gian để trưởng thành.
“Được, đệ biết rồi!” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu với Ôn Đình Trạm, hắn cảm thấy may mắn vì đã gặp được Ôn Đình Trạm, đồng thời kết nghĩa huynh đệ với cậu. Nếu như Ôn Đình Trạm là kẻ địch trong triều của hắn thì quả thực hắn không còn đường sống…
Bên này Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm thương lượng đại sự, bên kia Dạ Dao Quang đang đón khách, người khách này không phải ai khác mà chính là Trần Trăn Nhi.
“Sao cậu lại tới đây?” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, học viện có quy định rõ ràng rằng nữ tử chưa kết hôn không được tiến vào học viện.
“Hồ phu tử là dượng của ta.” Trần Trăn Nhi nói:
“Ta tới thăm ông ấy.”
Hòa sơn trưởng và các phu tử đều có người thân ở gần học viện, ngày nghỉ thì người thân có thể tới thăm.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Nhưng cậu tới tìm ta làm gì?”
“Cậu có thể diệt trừ nàng ta phải không?” Trần Trăn Nhi nhìn Dạ Dao Quang.
“Tạm thời không thể!” Dạ Dao Quang lắc đầu.
“Sao cậu lại không thể? Nếu không thể thì sao nàng ta lại nghe lời của cậu như vậy?” Trần Trăn Nhi bắt đầu cao giọng.
Nàng đã hận chết nữ quỷ trong thân thể mình rồi, nếu như không phải sợ có ảnh hưởng đến danh dự của chính mình thì nàng đã sớm đi tìm người giải trừ. Trên thực tế nàng cũng đã tìm người làm phép, nhưng đa số toàn là kẻ lừa đảo. Tuy nàng không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua nhưng nàng có cảm giác nữ quỷ kia đã an phận hơn một chút nên nàng mới tới đây tìm Dạ Dao Quang.
Chuyện của Dạ Dao Quang ở học viện Nhạc Lộc cũng đã truyền ra, nàng vô cùng kì vọng, nhưng thật không ngờ lại phải thất vọng ra về.
“Trần cô nương bình tĩnh, thời cơ đến thì ta sẽ giúp cậu tự do, dù sao ta cũng đã cưỡng chế nên nàng ấy không thể làm tổn hại đến cậu nữa.” Trần Trăn Nhi dù sao cũng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, tuy Dạ Dao Quang biết nàng có chút điêu ngoa nhưng cũng không phải là người có tâm tư ác độc.
“Ta đã làm hại nhân gian, ngươi giết ta cũng là thay trời hành đạo.”
“Thay trời hành đạo cũng không phải nguyên tắc của ta.” Dạ Dao Quang nói, sau đó kéo cánh tay Ôn Đình Trạm quay lưng phất tay về phía Quách Viện.
Về tới học xá đã là đêm khuya, cũng may đã nói trước với Hòa sơn trưởng nên bọn họ mới không bị kiểm tra phòng. Rửa mặt xong, mỗi người đều nằm trên giường của mình im lặng rất lâu, không ai nói gi.
“Trạm ca, sau này đừng như vậy nữa.” Dạ Dao Quang nói xong xoay lưng về phía Ôn Đình Trạm.
“Quách Viện nói không sai, trên người chàng có cát thần phù hộ, nếu chàng tạo ra sát nghiệt quá nặng thì cát thần sẽ biến thành sát thần, từ nay về sau chàng sẽ sa vào ma đạo.”
Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, trong lòng có chút phiền muộn. Thế gian này chuyện gì cũng là con dao hai lưỡi, Ôn Đình Trạm được cát thần phù hộ nên có thể biến nguy thành an, nhưng cũng có hạn chế nhất định, càng dễ sa vào ma đạo hơn so với người tu luyện bình thường. Nếu không phải vậy thì vừa nãy Dạ Dao Quang cũng không tùy tiện xuất thủ muốn giết chết Trần Trăn Nhi. Cô giết Trần Trăn Nhi cùng lắm chỉ hao tổn một chút tu vi mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều.
Nghe lời Dạ Dao Quang nói, Ôn Đình Trạm khẽ “ừ” một tiếng.
Dạ Dao Quang không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ôn Đình Trạm trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu của cậu không ngừng vang lên câu nói sa vào ma đạo kia. Cậu cảm thấy cậu đã thành ma rồi, trong nháy mắt, cậu chỉ muốn bản thân mình thật sự nhập ma mà thôi. Nếu nhập ma có phải là cậu cũng có thể tu luyện, trăm năm sau cũng không cần cách biệt trời nam đất bắc với Dạ Dao Quang nữa không?
Thì ra không biết từ lúc nào, cậu đã muốn vĩnh viễn ở bên Dạ Dao Quang.
Những tâm tư này Dạ Dao Quang tất nhiên không biết, sáng hôm sau tỉnh dậy cô liền nghĩ cách để Quách Viện không cần hấp thu dương khí mà vẫn duy trì thần hồn không tiêu tan. Bên trong Thiên Lân đã có Dạ Khai Dương nên không thể cho Quách Viện vào, hơn nữa Quách Viện đã hút dương khí nên không thể dùng âm khí tẩm bổ được.
Ôn Đình Trạm cũng nhanh chóng phái người đi điều tra chuyện này, chuyện này đối với Ôn Đình Trạm không phải chỉ là đơn thuần báo thù cho Quách Viện. Tổng đốc Trực Lệ là một chức vị quan trọng như thế nào, nhưng Quách tổng đốc kia lại là một con cáo già, nhìn có vẻ như chỉ trung thành với bệ hạ nhưng từ năm kia bệ hạ bắt đầu bệnh nhẹ thì vị tổng đốc đại nhân này cũng bắt đầu rục rịch. Ôn Đình Trạm đã mấy lần phát giác được sự mờ ám của hắn.
Lúc này Ôn Đình Trạm gọi Tiêu Sĩ Duệ tới: “Đệ thấy tổng đốc Trực Lệ thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ lóe sáng, nội tâm vốn có chút rung động nhưng được Ôn Đình Trạm rèn luyện nên đã dần biết cách che giấu không bộc lộ ra ngoài. Vì hắn còn quá nhỏ, không có phong hào riêng để xây phủ nên người bên cạnh hầu hết đều là người do phụ vương lưu lại. Trước khi lâm chung, phụ vương đã giao tất cả mọi người cho hoàng tổ phụ, có thể nói người của phụ vương lưu lại trong triều đình cũng chỉ có vài người bình thường, không có bất kỳ kẻ nào giữ chức vụ quan trọng.
Hiện tại hắn cũng rất nóng lòng cài người vào triều đình nhưng mấy vị thúc thúc kia đều đủ lông đủ cánh, triều đình cũng bị bọn họ chia năm xẻ bảy. Những người còn lại thì hoặc là trung thành với hoàng tổ phụ, hoặc là giữ thế trung lập như đám người đế sư nên căn bản là không còn chỗ hở cho hắn chen chân.
Hắn thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại có thể to gan như vậy, trực tiếp dùng tổng đốc Trực Lệ để khai đao.
Thấy Tiêu Sĩ Duệ có chút khó xử, Ôn Đình Trạm lên tiếng: “Tổng đốc Trực Lệ bây giờ chúng ta không bắt được, cho dù có thể kéo Quách Kiến Đình xuống thì chúng ta cũng không có người thay thế.”
“Huynh muốn tạo quan hệ với tổng đốc Trực Lệ sao?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi.
Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười một tiếng: “Tạo quan hệ sao, chỉ sợ khẩu vị bọn họ quá lớn, ăn bao nhiêu cũng không đủ mà thôi.”
“Vậy…”
Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm sáng rực lên: “Dùng một tảng mỡ dày, để cho bọn họ đói bụng, lộ ra bộ mặt thật trước mặt bệ hạ. Bệ hạ tất nhiên sẽ lo lắng đến tình cảnh của đệ, chủ động cho đệ quyền lợi.”
“Lẽ nào…” Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Đình Trạm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
“Nếu như làm tốt thì có thể khiến đệ có thêm một phong hào cũng không chừng.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ.
“Nếu phong vương thì đệ phải trở về hoàng cung.” Tiêu Sĩ Duệ nhíu mày, hắn không muốn xa đám người Ôn Đình Trạm.
“Sẽ không!” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Bệ hạ phong đệ làm vương tất nhiên sẽ không để đệ trở nên quá xuất sắc, cứng quá dễ gãy. Bệ hạ có lẽ sẽ chỉ cho đệ một phong hào, còn lại cái gì cũng không có, thậm chí đất phong cũng không, nên sẽ không hạn chế sự tự do của đệ.”
Đây mới là kết quả tốt nhất đối với Tiêu Sĩ Duệ, có phong hào, có thể xây vương phủ, có thể quang minh chính đại kiếm thêm vài phụ tá đắc lực, rất nhiều chuyện có thể lộ ra ánh sáng. Không có đất phong, nhiều người sẽ nghĩ Tiêu Sĩ Duệ giống như đang làm trò hề nhưng thật ra đây chỉ là một khảo nghiệm, đồng thời cũng cho hắn đủ thời gian để trưởng thành.
“Được, đệ biết rồi!” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu với Ôn Đình Trạm, hắn cảm thấy may mắn vì đã gặp được Ôn Đình Trạm, đồng thời kết nghĩa huynh đệ với cậu. Nếu như Ôn Đình Trạm là kẻ địch trong triều của hắn thì quả thực hắn không còn đường sống…
Bên này Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm thương lượng đại sự, bên kia Dạ Dao Quang đang đón khách, người khách này không phải ai khác mà chính là Trần Trăn Nhi.
“Sao cậu lại tới đây?” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, học viện có quy định rõ ràng rằng nữ tử chưa kết hôn không được tiến vào học viện.
“Hồ phu tử là dượng của ta.” Trần Trăn Nhi nói:
“Ta tới thăm ông ấy.”
Hòa sơn trưởng và các phu tử đều có người thân ở gần học viện, ngày nghỉ thì người thân có thể tới thăm.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Nhưng cậu tới tìm ta làm gì?”
“Cậu có thể diệt trừ nàng ta phải không?” Trần Trăn Nhi nhìn Dạ Dao Quang.
“Tạm thời không thể!” Dạ Dao Quang lắc đầu.
“Sao cậu lại không thể? Nếu không thể thì sao nàng ta lại nghe lời của cậu như vậy?” Trần Trăn Nhi bắt đầu cao giọng.
Nàng đã hận chết nữ quỷ trong thân thể mình rồi, nếu như không phải sợ có ảnh hưởng đến danh dự của chính mình thì nàng đã sớm đi tìm người giải trừ. Trên thực tế nàng cũng đã tìm người làm phép, nhưng đa số toàn là kẻ lừa đảo. Tuy nàng không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua nhưng nàng có cảm giác nữ quỷ kia đã an phận hơn một chút nên nàng mới tới đây tìm Dạ Dao Quang.
Chuyện của Dạ Dao Quang ở học viện Nhạc Lộc cũng đã truyền ra, nàng vô cùng kì vọng, nhưng thật không ngờ lại phải thất vọng ra về.
“Trần cô nương bình tĩnh, thời cơ đến thì ta sẽ giúp cậu tự do, dù sao ta cũng đã cưỡng chế nên nàng ấy không thể làm tổn hại đến cậu nữa.” Trần Trăn Nhi dù sao cũng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, tuy Dạ Dao Quang biết nàng có chút điêu ngoa nhưng cũng không phải là người có tâm tư ác độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.