Chương 587: Ra tay
Cẩm Hoàng
14/09/2018
Sáng sớm nha phủ đã mở thẩm án, vì chuyện này có liên quan đến nhà giàu
trong phủ Ứng Thiên, liên quan đến nhiều chính sách dân sinh của phủ Ứng Thiên, Liễu Cư Yến tự mình đến thẩm tra xử lý. Trọng Nghiêu Phàm mang
theo hai người Ôn Đình Trạm đến nghe.
“Bình vương thị, ngươi có nhận tội không?” Nghe xong lời lên án của toàn bộ người nhà Bình gia, sau khi hỏi nhân chứng vật chứng, Liễu Cư Yến đưa mắt nhìn Bình nhị phu nhân đang quỳ gối trên công đường không nói câu nào, hai mắt dại ra vô thần, lộ dáng vẻ chán chường.
Tóc Bình nhị phu nhân hơi rối, hai tròng mắt bà ấy có màu đỏ tươi ghê rợn. Khi Liễu Cư Yến gõ kinh đường mộc hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng bà ấy mới như tỉnh táo lại, thật thà quay đầu nhìn về phía Liễu Cư Yến, bỗng nhiên cười điên cuồng: “Đúng vậy, là ta giết hắn...”
Dạ Dao Quang kinh ngạc trong lòng, Bình nhị phu nhân lại nhận tội, hơn nữa biểu cảm kia của bà ấy dường như hoàn toàn lừa được người khác. Nếu không phải đã nghe phân tích của Ôn Đình Trạm, e rằng ngay cả Dạ Dao Quang cũng sẽ tin bà là hung thủ.
“Vì sao ngươi hành hung? Còn không nói thật?” Liễu Cư Yến phía trên trầm giọng hỏi.
"Vì sao hành hung..." Nhị phu nhân lại tựa như nỉ non lặp lại một lần mới phát ra một tràng cười:
“Bình gia không có một người nào tốt cả, bọn họ đều đáng chết. Bọn họ đều đáng chết, ta là thay trời hành đạo, sao ta không thể giết người, bọn họ đều đáng chết!”
Bình nhị phu nhân nói năng lộn xộn, đột nhiên ánh mắt bà trở nên hung ác, bà đứng lên, rút từ trong tay áo ra một cây chủy thủ muốn nhào về phía Liễu Cư Yến. Lúc này hai người thị vệ của Liễu Cư Yến chắn trước mặt Liễu Cư Yến, một người trong số đó rút trường đao ra chém về phía Bình nhị phu nhân.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng Ôn Đình Trạm lóe lên, ngay khi đao của thị vệ kia sắp giáng xuống, một luồng chân khí từ đầu ngón tay kéo đao của hắn lại. Cổ tay cậu vừa xoay, tay thị vệ cầm đao đột nhiên tê rần, đao của hắn tuột khỏi tay bay thẳng về phía cột nhà đối diện, đâm vào trong cây cột gỗ. Trong nháy mắt khi Ôn Đình Trạm ra tay, thân người Dạ Dao Quang lao ra nhanh như chớp, đánh ngất Bình nhị phu nhân.
“Các người thật to gan, dám nhiễu loạn công đường!” Sư gia viết bản án thấy vậy quát to một tiếng với Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, thị vệ và nha dịch đều đồng loạt rút đại đao ra.
"Làm càn!" Trọng Nghiêu Phàm bỗng nhiên đứng lên, thái độ của hắn vô cùng cứng rắn nhìn về phía Liễu Cư Yến:
“Liễu đại nhân, bọn họ là người của bổn hầu, nghe lời bổn hầu để hành sự, đại nhân là Phủ doãn Ứng Thiên, đây là chức trách của đại nhân, bổn hầu đúng là không nên xen vào. Bổn hầu nhận thấy chuyện này còn nhiều điểm đáng ngờ, kẻ bị tình nghi thần trí không minh mẫn, đại nhân với bà ấy không có hận thù gì cả nhưng bà ấy bỗng nhiên điên cuống tấn công đại nhân, có thể thấy được lời khai của bà ấy chưa chắc đã là thật. Bổn hầu tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, cũng xin đại nhân điều tra lại.”
"Tất cả lui ra." Liễu Cư Yến mặt không đổi sắc cho toàn bộ người trong nha phủ lui ra ngoài. Thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng thả người, lui ra phía sau Trọng Nghiêu Phàm, ông mới nói với Trọng Nghiêu Phàm:
“Lời Hầu gia nói, hạ quan cũng thấy có lý, việc này chắc chắn còn nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì năm ngày sau tái thẩm, bãi đường!”
“Doãn Hòa, hôm nay cậu manh động quá.” Ra khỏi phủ nha, Trọng Nghiêu Phàm mới nói với Ôn Đình Trạm, ngôn từ không có ý trách cứ mà buồn vô cớ nhiều hơn.
“Đa tạ Hầu gia bảo vệ.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói cảm ơn.
Thực ra xảy ra chuyện vừa rồi, Trọng Nghiêu Phàm tốt nhất là không nên ra mặt, tuy lời cuối cùng của Liễu Cư Yến đã thay hắn che đậy không ít nhưng cũng đủ để có người tố cáo hắn dùng quyền lực để chèn ép, làm hại công đường. Điều này không phải Trọng Nghiêu Phàm không biết, nhưng hắn vẫn đứng ra ra mặt.
“Ở phủ Ứng Thiên, nếu ta cũng không che chở được cho cậu thì nào còn mặt mũi gặp điện hạ nữa.” Trọng Nghiêu Phàm ung dung cười, những lời khác hắn cũng không nói nhiều mà chỉ hỏi:
"Bình nhị phu nhân không phải là hung thủ?"
"Hầu gia cho là như vậy?" Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Tất cả mọi chuyện đều không chê vào đâu được, ta đã cân nhắc nhiều lần, lời nhân chứng đều không có một lỗ hổng. Hơn nữa biểu hiện của Bình nhị phu nhân hôm nay không thể khiến ta không tin.”
Trọng Nghiêu Phàm là đàn ông, hắn và Bình nhị gia là quân tử tương giao, đương nhiên sẽ không ngầm bàn luận về vợ mình. Hiểu biết của Trọng Nghiêu Phàm với Bình nhị phu nhân không nhiều, vốn dĩ hắn cũng không muốn tin sự thực này nhưng biểu cảm nhận tội của Bình nhị phu nhân hôm nay lại khiến hắn không thể không chấp nhận sự thật này. Nhưng Ôn Đình Trạm lại đột nhiên ra tay khiến Trọng Nghiêu Phàm lại bắt đầu nghi ngờ.
"Bình nhị phu nhân không phải là hung thủ." Ôn Đình Trạm nói rất chắc chắn.
"Vì sao? Hung thủ kia là ai?" Trọng Nghiêu Phàm vội vã truy vấn.
“Hung thủ là một người khiến chúng ta không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt đen sâu thẳm của cậu trở nên sắc bén.
“Hành động của ta hôm nay, mục đích là muốn nhìn xem có bao nhiêu người muốn khuấy đục đầm nước này.”
Ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm đông lại, hắn nhanh chóng hiểu được ý của Ôn Đình Trạm. Có lẽ chuyện Bình gia vốn không có gì phức tạp nhưng hắn lại vì Bình nhị gia mà nhúng tay vào, tình hình ngay lập tức trở nên phức tạp. Đã từng là Đế đô, phủ Ứng Thiên có không ít các gia thế lâu đời và có công trạng. Nhà của bọn họ đều ở đây, có thể nói ngoài phủ Thuận Thiên, phủ Ứng Thiên là nơi phức tạp nhất. Ngày nay bệ hạ đã tước bỏ không ít tước vị của nhiều người nhưng lại phong Trọng Nghiêu Phàm làm Vĩnh Phúc Hầu khiến những thương nhân từng bị xem thường nhảy lên đỉnh đầu bọn họ. Rất nhiều người chỉ e là đã bất mãn với Trọng Nghiêu Phàm, nhưng Trọng Nghiêu Phàm hành sự cẩn thận, đến tận bây giờ cũng không bắt được sơ hở. Vất vả lắm mới tìm được sơ hở của Trọng Nghiêu Phàm, không tóm lấy làm lớn thì không được.
“Xem ra Doãn Hòa đã tính toán kỹ càng trước, tiếp theo nếu có việc gì, Doãn Hòa hãy báo trước với ta một tiếng, cũng để ta có sự chuẩn bị, chớ giống như ngày hôm nay.” Trọng Nghiêu Phàm nói, nếu hôm nay hắn chọn bo bo giữ mình, hắn tin Ôn Đình Trạm khẳng định có biện pháp hóa giải cục diện kia. Đây chẳng phải là làm rối loạn kế hoạch của Ôn Đình Trạm hay sao.
“Hầu gia yên tâm, sau này nhất định sẽ sớm báo với Hầu gia.” Ôn Đình Trạm cười gật đầu.
“Cậu đã nói nhị phu nhân không phải là hung thủ, vì sao bà ta lại thừa nhận? Chẳng lẽ là bị người ta bắt ép?” Trọng Nghiêu Phàm lại dời đề tài về vụ án:
“Hay là bảo vệ hung thủ?”
Dạ Dao Quang nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt cô rơi vào người Ôn Đình Trạm.
“Hai điều đều không phải.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt phủ định:
“Nhị phu nhân và tam cô nương khá giống nhau.”
Ôn Đình Trạm bất thình lình nói một câu như vậy khiến Dạ Dao Quang và Trọng Nghiêu Phàm đều sửng sốt, hai người giống nhau.
“Lẽ nào tam cô nương là con gái của Bình nhị phu nhân?” Đầu óc Lục Vĩnh Điềm lập tức được mở mang.
Trên đầu mọi người đều có một đám quạ bay qua.
Văn Du một phát kéo hắn qua: “Giống nhau mà Doãn Hòa nói ở đây là tam cô nương rõ ràng không bị quỷ quấn thân nhưng lại luôn miệng nói mình thường xuyên mơ thấy cha giải oan, mà nhị phu nhân không phải là hung thủ lại nói mình là hung thủ.”
“Bình vương thị, ngươi có nhận tội không?” Nghe xong lời lên án của toàn bộ người nhà Bình gia, sau khi hỏi nhân chứng vật chứng, Liễu Cư Yến đưa mắt nhìn Bình nhị phu nhân đang quỳ gối trên công đường không nói câu nào, hai mắt dại ra vô thần, lộ dáng vẻ chán chường.
Tóc Bình nhị phu nhân hơi rối, hai tròng mắt bà ấy có màu đỏ tươi ghê rợn. Khi Liễu Cư Yến gõ kinh đường mộc hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng bà ấy mới như tỉnh táo lại, thật thà quay đầu nhìn về phía Liễu Cư Yến, bỗng nhiên cười điên cuồng: “Đúng vậy, là ta giết hắn...”
Dạ Dao Quang kinh ngạc trong lòng, Bình nhị phu nhân lại nhận tội, hơn nữa biểu cảm kia của bà ấy dường như hoàn toàn lừa được người khác. Nếu không phải đã nghe phân tích của Ôn Đình Trạm, e rằng ngay cả Dạ Dao Quang cũng sẽ tin bà là hung thủ.
“Vì sao ngươi hành hung? Còn không nói thật?” Liễu Cư Yến phía trên trầm giọng hỏi.
"Vì sao hành hung..." Nhị phu nhân lại tựa như nỉ non lặp lại một lần mới phát ra một tràng cười:
“Bình gia không có một người nào tốt cả, bọn họ đều đáng chết. Bọn họ đều đáng chết, ta là thay trời hành đạo, sao ta không thể giết người, bọn họ đều đáng chết!”
Bình nhị phu nhân nói năng lộn xộn, đột nhiên ánh mắt bà trở nên hung ác, bà đứng lên, rút từ trong tay áo ra một cây chủy thủ muốn nhào về phía Liễu Cư Yến. Lúc này hai người thị vệ của Liễu Cư Yến chắn trước mặt Liễu Cư Yến, một người trong số đó rút trường đao ra chém về phía Bình nhị phu nhân.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng Ôn Đình Trạm lóe lên, ngay khi đao của thị vệ kia sắp giáng xuống, một luồng chân khí từ đầu ngón tay kéo đao của hắn lại. Cổ tay cậu vừa xoay, tay thị vệ cầm đao đột nhiên tê rần, đao của hắn tuột khỏi tay bay thẳng về phía cột nhà đối diện, đâm vào trong cây cột gỗ. Trong nháy mắt khi Ôn Đình Trạm ra tay, thân người Dạ Dao Quang lao ra nhanh như chớp, đánh ngất Bình nhị phu nhân.
“Các người thật to gan, dám nhiễu loạn công đường!” Sư gia viết bản án thấy vậy quát to một tiếng với Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, thị vệ và nha dịch đều đồng loạt rút đại đao ra.
"Làm càn!" Trọng Nghiêu Phàm bỗng nhiên đứng lên, thái độ của hắn vô cùng cứng rắn nhìn về phía Liễu Cư Yến:
“Liễu đại nhân, bọn họ là người của bổn hầu, nghe lời bổn hầu để hành sự, đại nhân là Phủ doãn Ứng Thiên, đây là chức trách của đại nhân, bổn hầu đúng là không nên xen vào. Bổn hầu nhận thấy chuyện này còn nhiều điểm đáng ngờ, kẻ bị tình nghi thần trí không minh mẫn, đại nhân với bà ấy không có hận thù gì cả nhưng bà ấy bỗng nhiên điên cuống tấn công đại nhân, có thể thấy được lời khai của bà ấy chưa chắc đã là thật. Bổn hầu tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, cũng xin đại nhân điều tra lại.”
"Tất cả lui ra." Liễu Cư Yến mặt không đổi sắc cho toàn bộ người trong nha phủ lui ra ngoài. Thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng thả người, lui ra phía sau Trọng Nghiêu Phàm, ông mới nói với Trọng Nghiêu Phàm:
“Lời Hầu gia nói, hạ quan cũng thấy có lý, việc này chắc chắn còn nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì năm ngày sau tái thẩm, bãi đường!”
“Doãn Hòa, hôm nay cậu manh động quá.” Ra khỏi phủ nha, Trọng Nghiêu Phàm mới nói với Ôn Đình Trạm, ngôn từ không có ý trách cứ mà buồn vô cớ nhiều hơn.
“Đa tạ Hầu gia bảo vệ.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói cảm ơn.
Thực ra xảy ra chuyện vừa rồi, Trọng Nghiêu Phàm tốt nhất là không nên ra mặt, tuy lời cuối cùng của Liễu Cư Yến đã thay hắn che đậy không ít nhưng cũng đủ để có người tố cáo hắn dùng quyền lực để chèn ép, làm hại công đường. Điều này không phải Trọng Nghiêu Phàm không biết, nhưng hắn vẫn đứng ra ra mặt.
“Ở phủ Ứng Thiên, nếu ta cũng không che chở được cho cậu thì nào còn mặt mũi gặp điện hạ nữa.” Trọng Nghiêu Phàm ung dung cười, những lời khác hắn cũng không nói nhiều mà chỉ hỏi:
"Bình nhị phu nhân không phải là hung thủ?"
"Hầu gia cho là như vậy?" Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Tất cả mọi chuyện đều không chê vào đâu được, ta đã cân nhắc nhiều lần, lời nhân chứng đều không có một lỗ hổng. Hơn nữa biểu hiện của Bình nhị phu nhân hôm nay không thể khiến ta không tin.”
Trọng Nghiêu Phàm là đàn ông, hắn và Bình nhị gia là quân tử tương giao, đương nhiên sẽ không ngầm bàn luận về vợ mình. Hiểu biết của Trọng Nghiêu Phàm với Bình nhị phu nhân không nhiều, vốn dĩ hắn cũng không muốn tin sự thực này nhưng biểu cảm nhận tội của Bình nhị phu nhân hôm nay lại khiến hắn không thể không chấp nhận sự thật này. Nhưng Ôn Đình Trạm lại đột nhiên ra tay khiến Trọng Nghiêu Phàm lại bắt đầu nghi ngờ.
"Bình nhị phu nhân không phải là hung thủ." Ôn Đình Trạm nói rất chắc chắn.
"Vì sao? Hung thủ kia là ai?" Trọng Nghiêu Phàm vội vã truy vấn.
“Hung thủ là một người khiến chúng ta không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt đen sâu thẳm của cậu trở nên sắc bén.
“Hành động của ta hôm nay, mục đích là muốn nhìn xem có bao nhiêu người muốn khuấy đục đầm nước này.”
Ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm đông lại, hắn nhanh chóng hiểu được ý của Ôn Đình Trạm. Có lẽ chuyện Bình gia vốn không có gì phức tạp nhưng hắn lại vì Bình nhị gia mà nhúng tay vào, tình hình ngay lập tức trở nên phức tạp. Đã từng là Đế đô, phủ Ứng Thiên có không ít các gia thế lâu đời và có công trạng. Nhà của bọn họ đều ở đây, có thể nói ngoài phủ Thuận Thiên, phủ Ứng Thiên là nơi phức tạp nhất. Ngày nay bệ hạ đã tước bỏ không ít tước vị của nhiều người nhưng lại phong Trọng Nghiêu Phàm làm Vĩnh Phúc Hầu khiến những thương nhân từng bị xem thường nhảy lên đỉnh đầu bọn họ. Rất nhiều người chỉ e là đã bất mãn với Trọng Nghiêu Phàm, nhưng Trọng Nghiêu Phàm hành sự cẩn thận, đến tận bây giờ cũng không bắt được sơ hở. Vất vả lắm mới tìm được sơ hở của Trọng Nghiêu Phàm, không tóm lấy làm lớn thì không được.
“Xem ra Doãn Hòa đã tính toán kỹ càng trước, tiếp theo nếu có việc gì, Doãn Hòa hãy báo trước với ta một tiếng, cũng để ta có sự chuẩn bị, chớ giống như ngày hôm nay.” Trọng Nghiêu Phàm nói, nếu hôm nay hắn chọn bo bo giữ mình, hắn tin Ôn Đình Trạm khẳng định có biện pháp hóa giải cục diện kia. Đây chẳng phải là làm rối loạn kế hoạch của Ôn Đình Trạm hay sao.
“Hầu gia yên tâm, sau này nhất định sẽ sớm báo với Hầu gia.” Ôn Đình Trạm cười gật đầu.
“Cậu đã nói nhị phu nhân không phải là hung thủ, vì sao bà ta lại thừa nhận? Chẳng lẽ là bị người ta bắt ép?” Trọng Nghiêu Phàm lại dời đề tài về vụ án:
“Hay là bảo vệ hung thủ?”
Dạ Dao Quang nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt cô rơi vào người Ôn Đình Trạm.
“Hai điều đều không phải.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt phủ định:
“Nhị phu nhân và tam cô nương khá giống nhau.”
Ôn Đình Trạm bất thình lình nói một câu như vậy khiến Dạ Dao Quang và Trọng Nghiêu Phàm đều sửng sốt, hai người giống nhau.
“Lẽ nào tam cô nương là con gái của Bình nhị phu nhân?” Đầu óc Lục Vĩnh Điềm lập tức được mở mang.
Trên đầu mọi người đều có một đám quạ bay qua.
Văn Du một phát kéo hắn qua: “Giống nhau mà Doãn Hòa nói ở đây là tam cô nương rõ ràng không bị quỷ quấn thân nhưng lại luôn miệng nói mình thường xuyên mơ thấy cha giải oan, mà nhị phu nhân không phải là hung thủ lại nói mình là hung thủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.