Chương 807: Rết độc
Cẩm Hoàng
31/10/2018
“Là rết tinh.” Dạ Dao Quang kinh ngạc nói, chợt nhíu mày:
“Rết thích âm, khả năng xuất hiện ở bếp không lớn.”
Hơn nữa rết đã tu luyện thành tinh, tại sao lại quẩn quanh trong nhà một gia đình nông dân bình thường?
“Thật sự là do hai con rết?” Lúc đó Tần Đôn một đao chém đứt một con rết, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng hiểu sao lưng lại chảy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ nghĩ là mình chưa từng thấy qua con rết lớn như vậy, vì vậy mới kinh sợ, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại liền ảo não nắm tay đấm lên đầu mình.
“Là ta sơ suất!”
“Thứ này sao cậu phòng bị được?” Dạ Dao Quang trấn an nói:
“Nếu cậu cũng có thể phân biệt yêu tinh, vậy những người như chúng ta phải làm thế nào? Đơn giản là hai con rết tinh này tu vi không cao, yêu khí trong người phu nhân cậu đã bị ta tiêu tán nhưng trong cơ thể nàng còn độc, không thể nghi ngờ chính là độc rết nhưng trúng độc cũng không sâu. Lúc trước cậu tìm đại phu kê đơn thuốc, trong đó lại có thuốc làm giảm bớt độc tính của rết nên mới đánh bậy đánh bạ bảo vệ được tính mạng phu nhân cậu. Nhưng phu nhân cậu trúng độc đã lâu, tối nay ta sẽ hành châm một lần xem có thể giải độc cho nàng hay không, nếu không được, vậy phải đi tìm sào huyệt của con rết tinh kia.”
Vạn vật tương sinh tương khắc, độc vật tất có thuốc giải tương khắc.
“Vì sao nó lại hạ thủ với phu nhân ta?” Trong lòng Tần Đôn rất áy này, phu nhân bị hắn liên lụy mới gặp tai bay vạ gió.
“Tu vi hai con rết tinh này còn rất thấp, bằng không sao cậu có thể giết chết nó?” Dạ Dao Quang giải thích:
“Trên người cậu mang lá bùa ta đưa, yêu vật chưa có hình dáng đều không thể tới gần. Nó không cam lòng, đương nhiên chỉ có thể tìm phu nhân cậu hạ thủ, càng không nói đến cậu giết vợ hoặc chồng nó, đoán chừng nó cũng muốn để cậu phải chịu hận ý và nỗi đau khổ của nó.”
Cũng may tu vi hai con rết tinh này còn quá thấp, bằng không một nhà Tần Đôn sợ rằng đều gặp độc thủ. Lúc Tần Đôn cưới, cô đã tặng một vật trấn trạch, lúc đến phát hiện Tần Đôn vẫn dùng. May mắn lúc đó cô có hành động sáng suốt, nếu không rết tinh khó lòng phòng bị, nó mà chui vào phòng bếp nhà Tần Đôn, rải một ít nọc độc ở trong nước, hậu quả khó mà lường được.
Tần Đôn không nói gì thêm, Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng tự trách của hắn lắc đầu, cũng không để ý hắn, tự mình dùng bữa. Tần Đôn cũng ăn qua loa vài miếng rồi đưa Dạ Dao Quang đi hành châm cho Đường thị. Mặc dù cô dồn độc tố đến một chỗ để ngăn chặn nhưng cuối cùng không có cách nào trừ tận gốc, cô dùng khí ngũ hành cũng chỉ có thể làm độc tố không xâm hại đến lục phủ ngũ tạng Đường thị.
“Chỉ có thể đi tìm rết tinh.” Dạ Dao Quang nhíu mày nói.
“Ta phải tìm từ chỗ nào?” Tần Đôn hoàn toàn không có manh mối, rết tinh cũng không phải người, cần phải có hộ tịch, nó có thể tùy lúc trèo đèo lội suối đi bất cứ đâu
“Ngày mai ta sẽ theo cậu đến gia đình có rết tinh xuất hiện kia trước.” Dạ Dao Quang vỗ vai Tần Đôn:
“Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi nha môn, việc lớn nhỏ của cả một huyện đều trên vai một mình cậu, đừng làm thân thể suy sụp. Phu nhân cậu cứ giao cho ta.”
“Vậy làm phiền tiểu Khu.” Tần Đôn cố gắng nở một nụ cười.
“Lão gia, lão gia, người mau đi xem thiếu gia!” Dạ Dao Quang vừa đi đến cửa, một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi hốt hoảng xông vào túm lấy áo bào Tần Đôn, khóc thút thít nói.
“Hành nhi sao vậy?” Tần Đôn biến sắc, sau đó vội vã chạy về phía một căn phòng khác.
Tần Hành là trưởng tôn của Tần Đôn và Đường thị, cả tuổi mụ mới có hai tuổi. Vốn là ở với mẹ, nhưng sau khi Đường thị bị bệnh, sợ trẻ con thân thể yếu đuối bị lây khí bệnh nên đưa đến một căn phòng khác.
Dạ Dao Quang cũng đi theo. Căn phòng cách Đường thị hai gian, đi theo khúc rẽ trên hành lang là đến, bước vào phòng đã nghe được tiếng khóc của người phụ nữ vừa rồi: “Hôm nay lão nô vẫn ở cùng thiếu gia, người không khóc không nháo nên không suy nghĩ nhiều, đến buổi chiều có gọi thế nào thiếu gia cũng không tỉnh.”
“Đã mời đại phu chưa?” Tần Đôn lo lắng đè nén hét.
“Lão nô đã cho người đi mời đại phu...”
“Để ta xem.” Dạ Dao Quang đi tới trầm giọng nói.
“Tiểu Khu, cậu mau nhìn xem.” Lúc này Tần Đôn mới nhớ tới Dạ Dao Quang ở đây.
Trên chiếc giường nhỏ của trẻ con, một cục bột nhỏ sắc mặt trắng như ngọc đang yên lặng ngủ. Khuôn mặt giãn ra, hoàn toàn không có một chút không khỏe hay không thoải mái, thảo nào người chăm sóc cũng không phát hiện sự khác thường của bé.
Lòng bàn tay Dạ Dao Quang vận khí lơ lửng trên người Tần Hành một lượt từ đầu đến chân. Trên người Tần Hành không có yêu khí, không phải yêu vật gây nên. Tay cô dính trên người Tần Hành, khí ngũ hành chảy vào thân thể nho nhỏ mới phát hiện Tần Hành trúng độc! Cô cởi tã lót của Tần Hành, trên người không có bất kỳ vết cắn hay vết rách nào. Ánh mắt trầm xuống, cô nhìn về phía người phụ nữ đang khóc:
“Bà là nhũ mẫu của Hành nhi?”
“Bà ấy không phải, bà là thị tỳ của Lộ nhi, là nhũ mẫu của Lộ nhi. Sau khi Lộ nhi bị bệnh, bà vẫn chăm sóc Hành nhi.” Tần Đôn giải thích, sau đó nhìn xung quanh một vòng mới quát khẽ:
“Nhũ mẫu đi đâu rồi?”
“Chiều nay thân thể nàng ấy không khỏe, lão nô liền làm chủ cho nàng ấy đi nghỉ ngơi...” Nhũ mẫu của Đường thị lẩm bẩm nói.
“Không khỏe?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi:
“Có phải đau đầu, nôn mửa, phát sốt?”
Nhũ mẫu của Đường thị liên tục gật đầu: “Vâng, nàng ấy nói nhức đầu lắm.”
“Đây là bệnh trạng do trúng độc rết.” Dạ Dao Quang nhìn về phía Tần Đôn bên cạnh.
“Sau khi nàng ấy bị rết cắn, lại cho Hành nhi uống sữa nên độc tố trong thân thể nàng ấy theo sữa mà tiến vào thân thể Hành nhi. Hành nhi còn nhỏ, tất nhiên không chịu nổi mới hôn mê.”
Nhũ mẫu của Đường thị sợ đến sắc mặt trắng bệch, bà quỳ trên mặt đất cầm lấy vạt áo Dạ Dao Quang: “Công tử, công tử, người mau cứu thiếu gia, không có thiếu gia, phu nhân sẽ không sống nổi...”
“Hành nhi còn có thể cứu, nó cũng không uống nhiều sữa.” Nếu không đã không phải tình huống như bây giờ, sớm bị sốc rồi.
“Hôm nay lúc nhũ mẫu cho Hành nhi ăn, Hành nhi không muốn ăn, lúc đó bọn nô tỳ còn nói Hành nhi biết được phu nhân không khỏe, trong lòng cũng khổ sở. Buổi trưa nhũ mẫu không khỏe, lại đang nấu canh đậu xanh ở phòng bếp, nô tỳ thấy Hành nhi khóc lớn do đói nên đã làm chủ đút cho Hành nhi một chút canh đậu xanh.” Lúc này một nha hoàn tiến lên nói.
“Canh đậu xanh có tác dụng thanh nhiệt giải độc, hành động vô tâm của ngươi đã cứu Hành nhi một mạng.” Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu.
Sau đó cô lấy ngân châm ra, hành châm cho Tần Hành, cô vừa châm xong thì đại phu tới. Đại phu cũng nói, may mắn được ông trời phù hộ, nếu không một đứa trẻ nhỏ như vậy, chỉ sợ không chịu được chất độc kịch liệt như thế. Tần Đôn phái người đi tìm nhũ mẫu, nhũ mẫu đã sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, chỉ có thể để đại phu cứu trị trước, cũng chỉ có thể thăm hỏi người khác vì sao nhũ mẫu xuất phủ để suy đoán nàng ấy bị rết cắn ở chỗ nào.
“Rết thích âm, khả năng xuất hiện ở bếp không lớn.”
Hơn nữa rết đã tu luyện thành tinh, tại sao lại quẩn quanh trong nhà một gia đình nông dân bình thường?
“Thật sự là do hai con rết?” Lúc đó Tần Đôn một đao chém đứt một con rết, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng hiểu sao lưng lại chảy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ nghĩ là mình chưa từng thấy qua con rết lớn như vậy, vì vậy mới kinh sợ, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại liền ảo não nắm tay đấm lên đầu mình.
“Là ta sơ suất!”
“Thứ này sao cậu phòng bị được?” Dạ Dao Quang trấn an nói:
“Nếu cậu cũng có thể phân biệt yêu tinh, vậy những người như chúng ta phải làm thế nào? Đơn giản là hai con rết tinh này tu vi không cao, yêu khí trong người phu nhân cậu đã bị ta tiêu tán nhưng trong cơ thể nàng còn độc, không thể nghi ngờ chính là độc rết nhưng trúng độc cũng không sâu. Lúc trước cậu tìm đại phu kê đơn thuốc, trong đó lại có thuốc làm giảm bớt độc tính của rết nên mới đánh bậy đánh bạ bảo vệ được tính mạng phu nhân cậu. Nhưng phu nhân cậu trúng độc đã lâu, tối nay ta sẽ hành châm một lần xem có thể giải độc cho nàng hay không, nếu không được, vậy phải đi tìm sào huyệt của con rết tinh kia.”
Vạn vật tương sinh tương khắc, độc vật tất có thuốc giải tương khắc.
“Vì sao nó lại hạ thủ với phu nhân ta?” Trong lòng Tần Đôn rất áy này, phu nhân bị hắn liên lụy mới gặp tai bay vạ gió.
“Tu vi hai con rết tinh này còn rất thấp, bằng không sao cậu có thể giết chết nó?” Dạ Dao Quang giải thích:
“Trên người cậu mang lá bùa ta đưa, yêu vật chưa có hình dáng đều không thể tới gần. Nó không cam lòng, đương nhiên chỉ có thể tìm phu nhân cậu hạ thủ, càng không nói đến cậu giết vợ hoặc chồng nó, đoán chừng nó cũng muốn để cậu phải chịu hận ý và nỗi đau khổ của nó.”
Cũng may tu vi hai con rết tinh này còn quá thấp, bằng không một nhà Tần Đôn sợ rằng đều gặp độc thủ. Lúc Tần Đôn cưới, cô đã tặng một vật trấn trạch, lúc đến phát hiện Tần Đôn vẫn dùng. May mắn lúc đó cô có hành động sáng suốt, nếu không rết tinh khó lòng phòng bị, nó mà chui vào phòng bếp nhà Tần Đôn, rải một ít nọc độc ở trong nước, hậu quả khó mà lường được.
Tần Đôn không nói gì thêm, Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng tự trách của hắn lắc đầu, cũng không để ý hắn, tự mình dùng bữa. Tần Đôn cũng ăn qua loa vài miếng rồi đưa Dạ Dao Quang đi hành châm cho Đường thị. Mặc dù cô dồn độc tố đến một chỗ để ngăn chặn nhưng cuối cùng không có cách nào trừ tận gốc, cô dùng khí ngũ hành cũng chỉ có thể làm độc tố không xâm hại đến lục phủ ngũ tạng Đường thị.
“Chỉ có thể đi tìm rết tinh.” Dạ Dao Quang nhíu mày nói.
“Ta phải tìm từ chỗ nào?” Tần Đôn hoàn toàn không có manh mối, rết tinh cũng không phải người, cần phải có hộ tịch, nó có thể tùy lúc trèo đèo lội suối đi bất cứ đâu
“Ngày mai ta sẽ theo cậu đến gia đình có rết tinh xuất hiện kia trước.” Dạ Dao Quang vỗ vai Tần Đôn:
“Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi nha môn, việc lớn nhỏ của cả một huyện đều trên vai một mình cậu, đừng làm thân thể suy sụp. Phu nhân cậu cứ giao cho ta.”
“Vậy làm phiền tiểu Khu.” Tần Đôn cố gắng nở một nụ cười.
“Lão gia, lão gia, người mau đi xem thiếu gia!” Dạ Dao Quang vừa đi đến cửa, một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi hốt hoảng xông vào túm lấy áo bào Tần Đôn, khóc thút thít nói.
“Hành nhi sao vậy?” Tần Đôn biến sắc, sau đó vội vã chạy về phía một căn phòng khác.
Tần Hành là trưởng tôn của Tần Đôn và Đường thị, cả tuổi mụ mới có hai tuổi. Vốn là ở với mẹ, nhưng sau khi Đường thị bị bệnh, sợ trẻ con thân thể yếu đuối bị lây khí bệnh nên đưa đến một căn phòng khác.
Dạ Dao Quang cũng đi theo. Căn phòng cách Đường thị hai gian, đi theo khúc rẽ trên hành lang là đến, bước vào phòng đã nghe được tiếng khóc của người phụ nữ vừa rồi: “Hôm nay lão nô vẫn ở cùng thiếu gia, người không khóc không nháo nên không suy nghĩ nhiều, đến buổi chiều có gọi thế nào thiếu gia cũng không tỉnh.”
“Đã mời đại phu chưa?” Tần Đôn lo lắng đè nén hét.
“Lão nô đã cho người đi mời đại phu...”
“Để ta xem.” Dạ Dao Quang đi tới trầm giọng nói.
“Tiểu Khu, cậu mau nhìn xem.” Lúc này Tần Đôn mới nhớ tới Dạ Dao Quang ở đây.
Trên chiếc giường nhỏ của trẻ con, một cục bột nhỏ sắc mặt trắng như ngọc đang yên lặng ngủ. Khuôn mặt giãn ra, hoàn toàn không có một chút không khỏe hay không thoải mái, thảo nào người chăm sóc cũng không phát hiện sự khác thường của bé.
Lòng bàn tay Dạ Dao Quang vận khí lơ lửng trên người Tần Hành một lượt từ đầu đến chân. Trên người Tần Hành không có yêu khí, không phải yêu vật gây nên. Tay cô dính trên người Tần Hành, khí ngũ hành chảy vào thân thể nho nhỏ mới phát hiện Tần Hành trúng độc! Cô cởi tã lót của Tần Hành, trên người không có bất kỳ vết cắn hay vết rách nào. Ánh mắt trầm xuống, cô nhìn về phía người phụ nữ đang khóc:
“Bà là nhũ mẫu của Hành nhi?”
“Bà ấy không phải, bà là thị tỳ của Lộ nhi, là nhũ mẫu của Lộ nhi. Sau khi Lộ nhi bị bệnh, bà vẫn chăm sóc Hành nhi.” Tần Đôn giải thích, sau đó nhìn xung quanh một vòng mới quát khẽ:
“Nhũ mẫu đi đâu rồi?”
“Chiều nay thân thể nàng ấy không khỏe, lão nô liền làm chủ cho nàng ấy đi nghỉ ngơi...” Nhũ mẫu của Đường thị lẩm bẩm nói.
“Không khỏe?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi:
“Có phải đau đầu, nôn mửa, phát sốt?”
Nhũ mẫu của Đường thị liên tục gật đầu: “Vâng, nàng ấy nói nhức đầu lắm.”
“Đây là bệnh trạng do trúng độc rết.” Dạ Dao Quang nhìn về phía Tần Đôn bên cạnh.
“Sau khi nàng ấy bị rết cắn, lại cho Hành nhi uống sữa nên độc tố trong thân thể nàng ấy theo sữa mà tiến vào thân thể Hành nhi. Hành nhi còn nhỏ, tất nhiên không chịu nổi mới hôn mê.”
Nhũ mẫu của Đường thị sợ đến sắc mặt trắng bệch, bà quỳ trên mặt đất cầm lấy vạt áo Dạ Dao Quang: “Công tử, công tử, người mau cứu thiếu gia, không có thiếu gia, phu nhân sẽ không sống nổi...”
“Hành nhi còn có thể cứu, nó cũng không uống nhiều sữa.” Nếu không đã không phải tình huống như bây giờ, sớm bị sốc rồi.
“Hôm nay lúc nhũ mẫu cho Hành nhi ăn, Hành nhi không muốn ăn, lúc đó bọn nô tỳ còn nói Hành nhi biết được phu nhân không khỏe, trong lòng cũng khổ sở. Buổi trưa nhũ mẫu không khỏe, lại đang nấu canh đậu xanh ở phòng bếp, nô tỳ thấy Hành nhi khóc lớn do đói nên đã làm chủ đút cho Hành nhi một chút canh đậu xanh.” Lúc này một nha hoàn tiến lên nói.
“Canh đậu xanh có tác dụng thanh nhiệt giải độc, hành động vô tâm của ngươi đã cứu Hành nhi một mạng.” Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu.
Sau đó cô lấy ngân châm ra, hành châm cho Tần Hành, cô vừa châm xong thì đại phu tới. Đại phu cũng nói, may mắn được ông trời phù hộ, nếu không một đứa trẻ nhỏ như vậy, chỉ sợ không chịu được chất độc kịch liệt như thế. Tần Đôn phái người đi tìm nhũ mẫu, nhũ mẫu đã sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, chỉ có thể để đại phu cứu trị trước, cũng chỉ có thể thăm hỏi người khác vì sao nhũ mẫu xuất phủ để suy đoán nàng ấy bị rết cắn ở chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.