Chương 14: C
Bạch Dương Khương Trà
20/07/2022
Edit: LiLi
Khi tôi ý thức được tiếng ồn ào xung quanh mình, tôi thức dậy sau giấc ngủ đông mà dường như tôi đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.
Tôi bối rối nhìn xung quanh rồi lại nhìn chính mình.
Không hiểu.
Nghi ngờ.
Sau đó tôi biết rằng tôi tên là C, nhóm sinh vật xung quanh tôi được gọi là con người-đã đặt tên cho tôi như vậy.
Tôi là vật thí nghiệm C, nhiệm vụ chính mỗi ngày của tôi là bị cắt thịt, lấy máu, kéo vảy và bị buộc phải sống trong một chiếc hộp lớn trong suốt.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang đến thăm tôi, có phải vì tôi không giống với bọn họ? Nhưng tại sao tôi lại khác với họ chứ?
Tôi cũng không biết.
Cho đến khi tôi thấy bọn họ giết chết một con vật có vảy và đuôi giống tôi, mổ xẻ, làm những thủ tục phức tạp, cuối cùng cho thành phẩm vào trong chiếc hộp vuông giống tôi.
Sau đó, có một loạt các loại động vật khác nhau bị giết chết, bước tiếp theo, họ đem tất cả chúng dung hợp lại với nhau.
Không lâu sau, một thứ tương tự như tôi đã được ra đời, nó được đặt tên là Z.
Tôi rất vui vì sự ra đời của Z, vì cuối cùng có một thứ giống như tôi.
Nhưng tôi quên mất là ngày nào mà nó đột nhiên biến mất và tôi lại biến thành người.
Không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong lòng tôi trống rỗng.
Sau đó thời gian tôi tỉnh táo ngày càng ít, bởi vì những con người kia thời gian ngày càng ngắn, cuối cùng tôi lại ngủ.
Một thời gian sau.
Khi tỉnh dậy lại lần nữa, thì tôi đã thấy bờ đá ngầm dưới đáy biển, chiếc hộp vuông bị đập vỡ, tôi theo bản năng bò ra ngoài, bơi, bơi, bơi, cuối cùng cũng bơi được vào bờ.
Đây là đâu?
Tôi bắt đầu mờ mịt, khó hiểu, cho đến khi tôi nhìn thấy một con người.
Là loài người, sinh vật duy nhất tôi thấy quen thuộc, tôi hưng phấn đi tới, nhưng hắn ùm té xuống.
Tôi gào khóc gọi hắn, nhưng hắn không có phản ứng gì, nhìn thấy quần áo trên người hắn, tôi mặc lên người.
Mặc xong, tôi chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, sau đó tôi lại gặp một người nữa, lần này hắn không ngất đi, nhưng hắn lại tấn công tôi bằng một cái dĩa hình tam giác, không cách nào, tôi chỉ có thể đánh ngất hắn, tôi không hiểu, chỉ vì dáng dấp không giống nhau, thì bọn họ phải công kích tôi sao?
Không cách nào, tôi chỉ có thể đội mũ, che kín bằng quần áo đi thẳng, đi thẳng, cho đến khi tôi đến một nơi đầy người.
Đến khi không còn sức lực, không đi nổi, thì tôi tùy ý tìm một chỗ để ngồi yên.
Không biết ngồi bao lâu, đột nhiên có âm thanh của con người vang lên, ai đó vỗ vai tôi và xé mũ tôi ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy một con người nhỏ nhắn.
Ồ.
Là người con gái.
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, đủ thứ trong nhà sáng đèn khiến tôi khát vọng, vô cùng khát vọng.
Nhưng tôi không muốn làm họ sợ, cũng không muốn bị bọn họ tấn công, nên tôi tiếp tục ngồi.
Một lát sau, người phụ nữ kia nói chuyện với tôi, nhưng tôi không hiểu, chỉ khát vọng nhìn chằm chằm thứ cô cầm trong tay.
Cô đưa nó cho tôi, phát ra âm thanh, ồ, thì ra cái này gọi là đồ ăn.
Nhưng tôi còn do dự, tôi sợ cô sẽ té xỉu hoặc tấn công tôi.
Nhưng tôi không kiềm chế được, đưa tay lấy vật kia.
Phản ứng của người phụ nữ rất kỳ lạ, cô không la hét cũng không tấn công tôi, cô chỉ ngơ ngác đứng đó nhắm mắt, thật kỳ lạ, đây là con người đầu tiên tôi gặp mà không sợ tôi.
Tôi muốn ăn giống như cô nhưng kết quả phát hiện, móng vuốt quá dài và bất tiện, làm sao bây giờ?
Không thể làm gì khác là nhờ cô giúp.
Một, hai hoặc ba, cô ấy cho tôi một và một, chớp mắt đã ăn xong, nhưng tôi vẫn muốn ăn tiếp, tôi rất nhớ.
Con người phụ nữ kia dường như hiểu được ý tôi, lập tức đi kiếm thức ăn cho tôi, tôi đi theo sát phía sau cô, vừa vặn thấy cô vô tình trượt chân ngã, có C ở đó, con người sẽ không bị thương ___ tôi vững vàng đỡ cô.
Cô cho tôi ăn rất nhiều.
Sau khi ăn uống no nê, tôi chạy đến trốn trong một chiếc hộp màu xanh lá cây chứa rất nhiều thứ, mặc dù rất thúi, nhưng sẽ không hù dọa đến người khác.
Đến khi trời tối, càng ngày càng ít người, tôi lại muốn ăn… Tôi thực sự hy vọng người tốt bụng đó có thể cho tôi ăn thêm lần nữa.
Vì vậy, tôi đi đến nơi mà tôi đã gặp ngày hôm qua, nhưng lại phát hiện người phụ nữ kia đang kêu to trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn.
Đây có tính là sợ không?
Có C ở đây, không cần phải sợ.
Tôi nhấc một cái thì người kia đã ngã ra, sau đó tôi nhìn thấy người phụ nữ kia ngơ ngác nhìn tôi.
Quả nhiên bị sự đẹp trai của tôi mê hoặc rồi.
Nhưng quan trọng là ăn gì, nên tôi nhanh chóng ra hiệu cho cô.
Trong nháy mắt cô đã hiểu ý tôi, sau đó cầm một đống đồ lớn tôi chưa thấy bao giờ ra, còn dạy tôi ăn thế nào.
Gió cuốn mây tan, cơm nước no nê, tôi vỗ bụng chuẩn bị trở về trốn trong cái hộp màu xanh lá cây kia, kết quả bị người phụ nữ kia gọi lại.
Nhìn động tác của cô, người thông minh như tôi rất nhanh đã hiểu ý cô.
Cô ấy đòi sửa lại lông cho tôi sao? Cô quá tốt rồi, đây là con người tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy!
Ngón tay cô thật mềm mại, động tác vô cùng dịu dàng, giọng nói dễ nghe vô cùng.
Đột nhiên cô dừng lại, tôi nghi ngờ nhìn sang.
Cô nói.
Ở nhà có rất nhiều đồ ăn.
Hỏi tôi có muốn về nhà với cô không?
Nhà là gì? Tôi không biết, nhưng khi cô đưa tay cho tôi, đột nhiên tôi rất muốn cầm tay cô.
Cô thật sự không sợ tôi sao?
Không quan tâm.
Tôi, một vật thí nghiệm mang tên C, muốn về nhà với người phụ nữ con người này.
Khi tôi ý thức được tiếng ồn ào xung quanh mình, tôi thức dậy sau giấc ngủ đông mà dường như tôi đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.
Tôi bối rối nhìn xung quanh rồi lại nhìn chính mình.
Không hiểu.
Nghi ngờ.
Sau đó tôi biết rằng tôi tên là C, nhóm sinh vật xung quanh tôi được gọi là con người-đã đặt tên cho tôi như vậy.
Tôi là vật thí nghiệm C, nhiệm vụ chính mỗi ngày của tôi là bị cắt thịt, lấy máu, kéo vảy và bị buộc phải sống trong một chiếc hộp lớn trong suốt.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang đến thăm tôi, có phải vì tôi không giống với bọn họ? Nhưng tại sao tôi lại khác với họ chứ?
Tôi cũng không biết.
Cho đến khi tôi thấy bọn họ giết chết một con vật có vảy và đuôi giống tôi, mổ xẻ, làm những thủ tục phức tạp, cuối cùng cho thành phẩm vào trong chiếc hộp vuông giống tôi.
Sau đó, có một loạt các loại động vật khác nhau bị giết chết, bước tiếp theo, họ đem tất cả chúng dung hợp lại với nhau.
Không lâu sau, một thứ tương tự như tôi đã được ra đời, nó được đặt tên là Z.
Tôi rất vui vì sự ra đời của Z, vì cuối cùng có một thứ giống như tôi.
Nhưng tôi quên mất là ngày nào mà nó đột nhiên biến mất và tôi lại biến thành người.
Không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong lòng tôi trống rỗng.
Sau đó thời gian tôi tỉnh táo ngày càng ít, bởi vì những con người kia thời gian ngày càng ngắn, cuối cùng tôi lại ngủ.
Một thời gian sau.
Khi tỉnh dậy lại lần nữa, thì tôi đã thấy bờ đá ngầm dưới đáy biển, chiếc hộp vuông bị đập vỡ, tôi theo bản năng bò ra ngoài, bơi, bơi, bơi, cuối cùng cũng bơi được vào bờ.
Đây là đâu?
Tôi bắt đầu mờ mịt, khó hiểu, cho đến khi tôi nhìn thấy một con người.
Là loài người, sinh vật duy nhất tôi thấy quen thuộc, tôi hưng phấn đi tới, nhưng hắn ùm té xuống.
Tôi gào khóc gọi hắn, nhưng hắn không có phản ứng gì, nhìn thấy quần áo trên người hắn, tôi mặc lên người.
Mặc xong, tôi chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, sau đó tôi lại gặp một người nữa, lần này hắn không ngất đi, nhưng hắn lại tấn công tôi bằng một cái dĩa hình tam giác, không cách nào, tôi chỉ có thể đánh ngất hắn, tôi không hiểu, chỉ vì dáng dấp không giống nhau, thì bọn họ phải công kích tôi sao?
Không cách nào, tôi chỉ có thể đội mũ, che kín bằng quần áo đi thẳng, đi thẳng, cho đến khi tôi đến một nơi đầy người.
Đến khi không còn sức lực, không đi nổi, thì tôi tùy ý tìm một chỗ để ngồi yên.
Không biết ngồi bao lâu, đột nhiên có âm thanh của con người vang lên, ai đó vỗ vai tôi và xé mũ tôi ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy một con người nhỏ nhắn.
Ồ.
Là người con gái.
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, đủ thứ trong nhà sáng đèn khiến tôi khát vọng, vô cùng khát vọng.
Nhưng tôi không muốn làm họ sợ, cũng không muốn bị bọn họ tấn công, nên tôi tiếp tục ngồi.
Một lát sau, người phụ nữ kia nói chuyện với tôi, nhưng tôi không hiểu, chỉ khát vọng nhìn chằm chằm thứ cô cầm trong tay.
Cô đưa nó cho tôi, phát ra âm thanh, ồ, thì ra cái này gọi là đồ ăn.
Nhưng tôi còn do dự, tôi sợ cô sẽ té xỉu hoặc tấn công tôi.
Nhưng tôi không kiềm chế được, đưa tay lấy vật kia.
Phản ứng của người phụ nữ rất kỳ lạ, cô không la hét cũng không tấn công tôi, cô chỉ ngơ ngác đứng đó nhắm mắt, thật kỳ lạ, đây là con người đầu tiên tôi gặp mà không sợ tôi.
Tôi muốn ăn giống như cô nhưng kết quả phát hiện, móng vuốt quá dài và bất tiện, làm sao bây giờ?
Không thể làm gì khác là nhờ cô giúp.
Một, hai hoặc ba, cô ấy cho tôi một và một, chớp mắt đã ăn xong, nhưng tôi vẫn muốn ăn tiếp, tôi rất nhớ.
Con người phụ nữ kia dường như hiểu được ý tôi, lập tức đi kiếm thức ăn cho tôi, tôi đi theo sát phía sau cô, vừa vặn thấy cô vô tình trượt chân ngã, có C ở đó, con người sẽ không bị thương ___ tôi vững vàng đỡ cô.
Cô cho tôi ăn rất nhiều.
Sau khi ăn uống no nê, tôi chạy đến trốn trong một chiếc hộp màu xanh lá cây chứa rất nhiều thứ, mặc dù rất thúi, nhưng sẽ không hù dọa đến người khác.
Đến khi trời tối, càng ngày càng ít người, tôi lại muốn ăn… Tôi thực sự hy vọng người tốt bụng đó có thể cho tôi ăn thêm lần nữa.
Vì vậy, tôi đi đến nơi mà tôi đã gặp ngày hôm qua, nhưng lại phát hiện người phụ nữ kia đang kêu to trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn.
Đây có tính là sợ không?
Có C ở đây, không cần phải sợ.
Tôi nhấc một cái thì người kia đã ngã ra, sau đó tôi nhìn thấy người phụ nữ kia ngơ ngác nhìn tôi.
Quả nhiên bị sự đẹp trai của tôi mê hoặc rồi.
Nhưng quan trọng là ăn gì, nên tôi nhanh chóng ra hiệu cho cô.
Trong nháy mắt cô đã hiểu ý tôi, sau đó cầm một đống đồ lớn tôi chưa thấy bao giờ ra, còn dạy tôi ăn thế nào.
Gió cuốn mây tan, cơm nước no nê, tôi vỗ bụng chuẩn bị trở về trốn trong cái hộp màu xanh lá cây kia, kết quả bị người phụ nữ kia gọi lại.
Nhìn động tác của cô, người thông minh như tôi rất nhanh đã hiểu ý cô.
Cô ấy đòi sửa lại lông cho tôi sao? Cô quá tốt rồi, đây là con người tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy!
Ngón tay cô thật mềm mại, động tác vô cùng dịu dàng, giọng nói dễ nghe vô cùng.
Đột nhiên cô dừng lại, tôi nghi ngờ nhìn sang.
Cô nói.
Ở nhà có rất nhiều đồ ăn.
Hỏi tôi có muốn về nhà với cô không?
Nhà là gì? Tôi không biết, nhưng khi cô đưa tay cho tôi, đột nhiên tôi rất muốn cầm tay cô.
Cô thật sự không sợ tôi sao?
Không quan tâm.
Tôi, một vật thí nghiệm mang tên C, muốn về nhà với người phụ nữ con người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.