Chương 2: Lâu Đài Sâu Trong Rừng
Én ditbu
13/08/2023
Ngày hôm sau,
Buổi sáng sớm, đã tiếng gõ cửa ở phòng của Via, khiến cho cô phải đột nhiên thức giấc. Đang mơ màng thì ngay trước mắt là bà giúp việc đã đi tới: "Cô không nhớ hôm nay là ngày gì sao? Đừng lười biếng như vậy chứ?".
Cô mệt mỏi ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời hôm nay rất âm u. Via mệt mỏi bước xuống giường chải tóc, tắm rửa và thay quần áo.
Cha cô đã ra lệnh bà giúp việc chuẩn bị cho cô một chiếc váy trắng làm tôn lên vẻ ngây thơ và trong sáng của cô. Đã lâu rồi cô không được mua bộ váy mới , nhưng có điều ( sao lại hở hang như vậy) chiếc váy bị khoét cổ sâu làm lộ ra bộ ngực căng tròn của Via. Nó khiên cô cảm thấy rất xấu hổ.
Chuẩn bị xong xuôi thì cô được gọi đến phòng ăn. Thật sự đã lâu rồi gia đình cô mới tụ họp ăn uống cùng nhau như vậy. Bước vào phòng ánh mắt của tên anh trai nhìn cô với con mắt thèm khát. Cô thật sự rất kinh tởm khi thấy ánh mắt của hắn. Cô tránh né ánh mắt đó rồi cất giọng lên: "Con đến rồi thưa cha".
Người cha lúc này mới hướng mắt lên nhìn cô: "Ngồi đi!"
Trong lúc ăn, không ai lên tiếng chỉ nghe thấy tiếng dao đĩa kêu.
Bỗng Riuos anh trai của cô lên tiêng: "Sao cha lại giao việc cho cái thứ vô dụng đó chứ?"
Lúc này cô thực sự tức giận với thái độ của tên hống hách đó. Bỗng một tiếng đập bàn rất lớn: " Mày xem lại bản thân mày đi. Chỉ biết chơi bời, mày xem mày đã làm gì cho căn nhà này chưa? Tao đang không biết khi tao chết đi có nên giao tài sản cho mày không nữa".
Hiện giờ mặt hắn trở lên đỏ bừng và trông hắn rất tức giận nhưng hắn không dám lên tiếng rồi liền bỏ ra khỏi phòng ăn. Cô chỉ ngước nhìn hắn không dám mở miệng nói câu nào. Bởi cô mở miệng cũng chẳng ai quan tâm mà hai người đó càng trở nên khinh thường cô hơn. Hiện giờ cô cảm thấy thực sự sợ hãi về nơi mà cô gọi là gia đình.
Lúc sau, thì cha rời đi không nói câu nào. Giờ chỉ có mình cô ngồi trong phòng. Ngồi với họ khiến cô không thở nổi huống chi là ăn. Cô luôn tự hỏi liệu đây có được coi là gia đình không?
Xong xuôi, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị xong. Cô thấy hơi lo lắng vì trời có lẽ sẽ mưa nhưng cũng không thể hoãn được bây giờ. Cô thấy làm lạ vì tại sao bà giúp việc lại thu gọn hết đồ đạc của cô đi, cô nghĩ cùng lắm chỉ đi có mấy ngày. Và đặc biệt là có cả cha ra tiễn cô nhưng cô lại không thấy bóng dáng của tên anh trai cô đâu (Thôi thì không có hắn càng tốt).
Bắt đầu khởi hành
Trong lòng thật sự rất nhiều cảm xúc vây quanh cô vừa vui vì lần đầu được thấy thế giới bên ngoài, vừa lo lắng vì không biết liệu có nguy hiểm không.
Đi khoảng 3 tiếng thì trời bắt đầu đổ cơn mưa phía trước cô thấy một cánh rừng (Sao lại phải tiến vào trong chứ?). Vào sâu bên trong mưa càng lúc càng to, bầu trời đen bao phủ toàn không gian chỉ có ánh sáng của chiếc xe ngựa. Bỗng sấm chớp nổi lên khiến cô càng sợ hãi và hiện giờ cô lại cảm thấy rất đói. Via thật sự không biết phải làm sao.
2 tiếng sau
Bỗng xe ngựa đột nhiên dừng lại tại một toà lâu đài to lớn. Cô thử hỏi tại sao toà lâu đài lớn như vậy mà có thể ở sâu trong rừng.
Cô bắt đầu xuống xe vì ngồi xe ngựa quá lâu khiến chân của cô khó có thể đứng vững được. Bỗng người lái xe cất giọng: " Chúc cô may mắn!" rồi lái xe thật nhanh đi mất. Cô đưa tay ra để kêu người đó dừng lại thì chẳng thể ngăn cản người đó. Via nhìn toà lâu đài một lượt và nghĩ (Có lẽ cha muốn đưa thư cho người ở đây).
Cô lấy hết can đảm bước vào cổng đi qua khu vườn xanh tươi. Cô từng ước có một khu vườn to như vậy (Nhưng sao căn biệt thự tối quá vậy)
Trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ, trên tay cô ôm đóng hành lí vào trong lồng ngực để tránh mưa cũng như giảm sự sợ hãi của cô. Via vội gõ cửa.
Ngay bây giờ cô chỉ muốn gặp được người nào đó ở trong đây, để khiến cô vơi đi nỗi sợ. Via gõ mãi không thấy ai lên tiếng thì cô đã tự ý đẩy cửa bước vào . Căn biệt thự có một chút ánh sáng phát ra ở chiếc đèn chùm bên trên, khiến cô có thêm hi vọng sẽ có người ở đây. Bỗng cô cất tiếng nói: "Xin lỗi, Có ai ở đây không?".
****************
Buổi sáng sớm, đã tiếng gõ cửa ở phòng của Via, khiến cho cô phải đột nhiên thức giấc. Đang mơ màng thì ngay trước mắt là bà giúp việc đã đi tới: "Cô không nhớ hôm nay là ngày gì sao? Đừng lười biếng như vậy chứ?".
Cô mệt mỏi ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời hôm nay rất âm u. Via mệt mỏi bước xuống giường chải tóc, tắm rửa và thay quần áo.
Cha cô đã ra lệnh bà giúp việc chuẩn bị cho cô một chiếc váy trắng làm tôn lên vẻ ngây thơ và trong sáng của cô. Đã lâu rồi cô không được mua bộ váy mới , nhưng có điều ( sao lại hở hang như vậy) chiếc váy bị khoét cổ sâu làm lộ ra bộ ngực căng tròn của Via. Nó khiên cô cảm thấy rất xấu hổ.
Chuẩn bị xong xuôi thì cô được gọi đến phòng ăn. Thật sự đã lâu rồi gia đình cô mới tụ họp ăn uống cùng nhau như vậy. Bước vào phòng ánh mắt của tên anh trai nhìn cô với con mắt thèm khát. Cô thật sự rất kinh tởm khi thấy ánh mắt của hắn. Cô tránh né ánh mắt đó rồi cất giọng lên: "Con đến rồi thưa cha".
Người cha lúc này mới hướng mắt lên nhìn cô: "Ngồi đi!"
Trong lúc ăn, không ai lên tiếng chỉ nghe thấy tiếng dao đĩa kêu.
Bỗng Riuos anh trai của cô lên tiêng: "Sao cha lại giao việc cho cái thứ vô dụng đó chứ?"
Lúc này cô thực sự tức giận với thái độ của tên hống hách đó. Bỗng một tiếng đập bàn rất lớn: " Mày xem lại bản thân mày đi. Chỉ biết chơi bời, mày xem mày đã làm gì cho căn nhà này chưa? Tao đang không biết khi tao chết đi có nên giao tài sản cho mày không nữa".
Hiện giờ mặt hắn trở lên đỏ bừng và trông hắn rất tức giận nhưng hắn không dám lên tiếng rồi liền bỏ ra khỏi phòng ăn. Cô chỉ ngước nhìn hắn không dám mở miệng nói câu nào. Bởi cô mở miệng cũng chẳng ai quan tâm mà hai người đó càng trở nên khinh thường cô hơn. Hiện giờ cô cảm thấy thực sự sợ hãi về nơi mà cô gọi là gia đình.
Lúc sau, thì cha rời đi không nói câu nào. Giờ chỉ có mình cô ngồi trong phòng. Ngồi với họ khiến cô không thở nổi huống chi là ăn. Cô luôn tự hỏi liệu đây có được coi là gia đình không?
Xong xuôi, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị xong. Cô thấy hơi lo lắng vì trời có lẽ sẽ mưa nhưng cũng không thể hoãn được bây giờ. Cô thấy làm lạ vì tại sao bà giúp việc lại thu gọn hết đồ đạc của cô đi, cô nghĩ cùng lắm chỉ đi có mấy ngày. Và đặc biệt là có cả cha ra tiễn cô nhưng cô lại không thấy bóng dáng của tên anh trai cô đâu (Thôi thì không có hắn càng tốt).
Bắt đầu khởi hành
Trong lòng thật sự rất nhiều cảm xúc vây quanh cô vừa vui vì lần đầu được thấy thế giới bên ngoài, vừa lo lắng vì không biết liệu có nguy hiểm không.
Đi khoảng 3 tiếng thì trời bắt đầu đổ cơn mưa phía trước cô thấy một cánh rừng (Sao lại phải tiến vào trong chứ?). Vào sâu bên trong mưa càng lúc càng to, bầu trời đen bao phủ toàn không gian chỉ có ánh sáng của chiếc xe ngựa. Bỗng sấm chớp nổi lên khiến cô càng sợ hãi và hiện giờ cô lại cảm thấy rất đói. Via thật sự không biết phải làm sao.
2 tiếng sau
Bỗng xe ngựa đột nhiên dừng lại tại một toà lâu đài to lớn. Cô thử hỏi tại sao toà lâu đài lớn như vậy mà có thể ở sâu trong rừng.
Cô bắt đầu xuống xe vì ngồi xe ngựa quá lâu khiến chân của cô khó có thể đứng vững được. Bỗng người lái xe cất giọng: " Chúc cô may mắn!" rồi lái xe thật nhanh đi mất. Cô đưa tay ra để kêu người đó dừng lại thì chẳng thể ngăn cản người đó. Via nhìn toà lâu đài một lượt và nghĩ (Có lẽ cha muốn đưa thư cho người ở đây).
Cô lấy hết can đảm bước vào cổng đi qua khu vườn xanh tươi. Cô từng ước có một khu vườn to như vậy (Nhưng sao căn biệt thự tối quá vậy)
Trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ, trên tay cô ôm đóng hành lí vào trong lồng ngực để tránh mưa cũng như giảm sự sợ hãi của cô. Via vội gõ cửa.
Ngay bây giờ cô chỉ muốn gặp được người nào đó ở trong đây, để khiến cô vơi đi nỗi sợ. Via gõ mãi không thấy ai lên tiếng thì cô đã tự ý đẩy cửa bước vào . Căn biệt thự có một chút ánh sáng phát ra ở chiếc đèn chùm bên trên, khiến cô có thêm hi vọng sẽ có người ở đây. Bỗng cô cất tiếng nói: "Xin lỗi, Có ai ở đây không?".
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.