Chương 4: Quá Khứ
Én ditbu
13/08/2023
Trên đường đi đến phòng ăn theo sự chỉ dẫn của bà giúp việc. Thì cô đã thấy được vẻ đẹp của toà lâu đài này. Toà lâu đài theo phong cách rất cổ kính và đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Đồng thời trên tường còn treo những bức tranh kì lạ. Hành lang thì không có quá nhiều đèn khiến toà lâu đài trở nên rất huyền bí.
Đến phòng ăn bà giúp việc giúp cô mở cửa và cất giọng lên nói: " Thưa Ngài! Tiểu thư Via đến rồi ạ" rồi bà tự động lui xuống rồi đóng cửa lại.
Hiện giờ chỉ còn cô và chủ nhân của căn nhà này.
Thấy vậy hắn liền rạng rỡ nói: "Chắc nàng đang đói lắm. Hãy ngồi đi" hắn dành hết sự ân cần để hỏi han cô.
Hiện giờ cô rất ngại ngùng " Dạ ... Xin lỗi vì đã làm phiền Ngài".
Trước mặt cô là một miếng thịt lớn nằm ở trên đĩa cùng với hàng chục loại đồ ăn khác nhau rất bắt mắt. Khi còn ở nhà cô thường phải ăn trong phòng với chỉ có 1 món ăn rất tệ do bà giúp việc trong gia đình cô đem đến, nó khiến cô không bao giờ muốn ăn thêm. Nhưng hiện giờ những thức ăn trên bàn đã khiến bụng của kêu lên rất nhiều.
Do không quen với việc dùng dao nên cô khó có thể cắt được miếng thịt lớn này. Bỗng một cánh tay cầm lấy chiếc đĩa của cô và cắt giúp cô. Đôi tay điêu luyện và rất tập trung khiến hắn toát lên một vẻ đẹp rất nghiêm túc, rất nhanh hắn đã cắt xong thành từng miếng thịt nhỏ hơn, giúp cô dễ ăn hơn.
"Của nàng đây" hắn vui vẻ đưa cho cô. Via thấy thế rất ngượng vì mình luôn tỏ ra là người vô dụng trước mặt người khác: "Dạ... Cảm ơn Ngài".
Gương mặt ấy vẫn không thay đổi, hắn chống cằm và nhìn nàng ăn: "Nàng cần ăn nhiều hơn, ta thấy nàng trông rất gầy đó. Ở đây nàng có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng đến phòng của ta khi chưa có sự cho phép" chàng vừa nhìn nàng ăn vừa nói.
Cô cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì: "Dạ ...em sẽ không làm phiền Ngài. Thật sự Ngài đã quan tâm em rất nhiều và em cảm thấy rất biết ơn Ngài" mặt cô đỏ bừng khi nói xong.
Nhưng hiện giờ cô lại không thấy thoải mái (Sao Ngài ấy cứ nhìn mình ăn vậy?).
......................
Sau bữa ăn kết thúc.
Cô lại trở về phòng, hiện giờ phòng chỉ có cô khiến căn phòng trở lên rất lạnh lẽo. Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy trời mưa rất to không có dấu hiệu dừng. Thật sự hôm nay cô cảm thấy rất vui vì gặp được những người ở nơi này. Cô luôn thử hỏi sao họ lại quan tâm cô như vậy. Suy nghĩ một hồi thì cô chìm vào giấc ngủ.
Tại phòng của Abert Artiers, hiện giờ có 4 người làm ở đây và họ đang đứng trước mặt hắn trông rất kính cẩn. Hắn lộ ra vẻ lạnh lùng và ra lệnh: "Các ngươi phải nghe theo lời Via, không được bất kính với nàng ấy. Và nàng ấy cũng sẽ trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Các ngươi hiểu chứ?".
Những người làm chỉ có thể nghe theo: "Dạ, chúng tôi sẽ chăm sóc tiểu thư Via thật tốt" họ không thể làm trái ý của hắn nếu không hậu quả trở nên rất nghiêm trọng.
Họ biết điều thận trọng và rời đi khi hắn căn dặn xong. Hiện giờ, trong phòng chỉ có hắn và màn đêm bao chùm trong phòng hắn.
-------------------------
Vào 20 năm về trước,
"Đứng lại!!!"
Một người đàn ông đang bị 5 tên to lớn đuổi, phía trước là một tòa lâu đài tráng lệ. Hắn không còn cách nào chỉ có thể lẻn vào bên trong tòa lâu đài ấy. 5 tên to lớn thấy hắn bước vào toà lâu đài liền sợ hãi bỏ chạy. Biết chúng không còn đuổi theo nữa hắn ta thở phào nhẹ nhõm nhưng giờ hắn rất đói và lạnh. Trời còn mưa rất to, hắn liền quyết định xin ở lại đây. Hắn tự ý mở cửa bước vào: "Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho tôi ở lại đây một đêm không?" không thấy ai đáp lại hắn liền cất giọng lớn hơn " Làm ơn hãy rủ lòng thương giúp tôi". Bỗng một đàn ông xuất hiện với vẻ mặt khó chịu: "Anh có biết đang làm phiền nơi này không?"
Hắn với vẻ mặt đáng thương: "Ngài làm ơn giúp tôi, hiện giờ tôi rất đói và lạnh "
Bỗng một tiếng nói lạnh lùng cất lên: "Thật ồn ào, ngươi cứ cho hắn ở lại đi" nói xong Abert Artiers rời đi.
Hắn với vẻ mặt mừng rỡ đồng thời khi biết người đàn ông trước mắt chỉ là quản gia nên hắn nhìn quản gia với ánh mắt coi thường.
Thay quần áo xong hắn đi đến phòng ăn cùng ngồi với Abert Artiers. Hắn cẩn thận nói: "Tôi là Rostat Kiltans. Thật sự cảm ơn Ngài, tôi sẽ báo đáp công ơn này của ngài" hắn vừa ăn vừa nói.
Artiers lạnh lùng cười: "Báo đáp sao, không phải ngươi đang trốn nợ sao".
Khi bị trúng tim đen hắn bối rối: "K...hông... tôi trốn bao giờ".
Artiers không quan tâm câu trả lời: "Ta sẽ trả nợ giúp ngươi đồng thời cho ngươi một số tiền lớn. Có phải rất lời cho ngươi không?"
Hắn thực sự không tin những gì mình nghe thấy: "Thật sao!!! Ngài yên tâm đi tôi sẽ không làm ngài phải thất vọng và sẽ trả lại hết số tiền khi tôi trở nên thành công".
Artiers gian sảo lạnh lùng đáp: "Không cần, Ta chỉ yêu cầu 1 điều kiện".
Gương mặt hắn rạng rỡ: "Ha..Ha..ha bất cứ yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý".
Artiers cầm cốc rượi và nói: "Mấy năm sau người vợ của ngươi sẽ sinh cho ngươi một đứa con gái. Ta sẽ lấy nó khi nó trưởng thành. Việc này được chứ?".
Hắn vui vẻ không do dự mà đồng ý ngay vì hắn không coi trọng con gái, hắn cảm thấy điều kiện thật dễ dàng đối với hắn.
****************
Viết xong không lưu lại phải viết lại từ đầu:) chắc tui trầm cảm quá
Hiện tại được 4 chap mà chưa có ai ngó tới khiến tui thất vọng quá đi:(((
Đến phòng ăn bà giúp việc giúp cô mở cửa và cất giọng lên nói: " Thưa Ngài! Tiểu thư Via đến rồi ạ" rồi bà tự động lui xuống rồi đóng cửa lại.
Hiện giờ chỉ còn cô và chủ nhân của căn nhà này.
Thấy vậy hắn liền rạng rỡ nói: "Chắc nàng đang đói lắm. Hãy ngồi đi" hắn dành hết sự ân cần để hỏi han cô.
Hiện giờ cô rất ngại ngùng " Dạ ... Xin lỗi vì đã làm phiền Ngài".
Trước mặt cô là một miếng thịt lớn nằm ở trên đĩa cùng với hàng chục loại đồ ăn khác nhau rất bắt mắt. Khi còn ở nhà cô thường phải ăn trong phòng với chỉ có 1 món ăn rất tệ do bà giúp việc trong gia đình cô đem đến, nó khiến cô không bao giờ muốn ăn thêm. Nhưng hiện giờ những thức ăn trên bàn đã khiến bụng của kêu lên rất nhiều.
Do không quen với việc dùng dao nên cô khó có thể cắt được miếng thịt lớn này. Bỗng một cánh tay cầm lấy chiếc đĩa của cô và cắt giúp cô. Đôi tay điêu luyện và rất tập trung khiến hắn toát lên một vẻ đẹp rất nghiêm túc, rất nhanh hắn đã cắt xong thành từng miếng thịt nhỏ hơn, giúp cô dễ ăn hơn.
"Của nàng đây" hắn vui vẻ đưa cho cô. Via thấy thế rất ngượng vì mình luôn tỏ ra là người vô dụng trước mặt người khác: "Dạ... Cảm ơn Ngài".
Gương mặt ấy vẫn không thay đổi, hắn chống cằm và nhìn nàng ăn: "Nàng cần ăn nhiều hơn, ta thấy nàng trông rất gầy đó. Ở đây nàng có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng đến phòng của ta khi chưa có sự cho phép" chàng vừa nhìn nàng ăn vừa nói.
Cô cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì: "Dạ ...em sẽ không làm phiền Ngài. Thật sự Ngài đã quan tâm em rất nhiều và em cảm thấy rất biết ơn Ngài" mặt cô đỏ bừng khi nói xong.
Nhưng hiện giờ cô lại không thấy thoải mái (Sao Ngài ấy cứ nhìn mình ăn vậy?).
......................
Sau bữa ăn kết thúc.
Cô lại trở về phòng, hiện giờ phòng chỉ có cô khiến căn phòng trở lên rất lạnh lẽo. Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy trời mưa rất to không có dấu hiệu dừng. Thật sự hôm nay cô cảm thấy rất vui vì gặp được những người ở nơi này. Cô luôn thử hỏi sao họ lại quan tâm cô như vậy. Suy nghĩ một hồi thì cô chìm vào giấc ngủ.
Tại phòng của Abert Artiers, hiện giờ có 4 người làm ở đây và họ đang đứng trước mặt hắn trông rất kính cẩn. Hắn lộ ra vẻ lạnh lùng và ra lệnh: "Các ngươi phải nghe theo lời Via, không được bất kính với nàng ấy. Và nàng ấy cũng sẽ trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Các ngươi hiểu chứ?".
Những người làm chỉ có thể nghe theo: "Dạ, chúng tôi sẽ chăm sóc tiểu thư Via thật tốt" họ không thể làm trái ý của hắn nếu không hậu quả trở nên rất nghiêm trọng.
Họ biết điều thận trọng và rời đi khi hắn căn dặn xong. Hiện giờ, trong phòng chỉ có hắn và màn đêm bao chùm trong phòng hắn.
-------------------------
Vào 20 năm về trước,
"Đứng lại!!!"
Một người đàn ông đang bị 5 tên to lớn đuổi, phía trước là một tòa lâu đài tráng lệ. Hắn không còn cách nào chỉ có thể lẻn vào bên trong tòa lâu đài ấy. 5 tên to lớn thấy hắn bước vào toà lâu đài liền sợ hãi bỏ chạy. Biết chúng không còn đuổi theo nữa hắn ta thở phào nhẹ nhõm nhưng giờ hắn rất đói và lạnh. Trời còn mưa rất to, hắn liền quyết định xin ở lại đây. Hắn tự ý mở cửa bước vào: "Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho tôi ở lại đây một đêm không?" không thấy ai đáp lại hắn liền cất giọng lớn hơn " Làm ơn hãy rủ lòng thương giúp tôi". Bỗng một đàn ông xuất hiện với vẻ mặt khó chịu: "Anh có biết đang làm phiền nơi này không?"
Hắn với vẻ mặt đáng thương: "Ngài làm ơn giúp tôi, hiện giờ tôi rất đói và lạnh "
Bỗng một tiếng nói lạnh lùng cất lên: "Thật ồn ào, ngươi cứ cho hắn ở lại đi" nói xong Abert Artiers rời đi.
Hắn với vẻ mặt mừng rỡ đồng thời khi biết người đàn ông trước mắt chỉ là quản gia nên hắn nhìn quản gia với ánh mắt coi thường.
Thay quần áo xong hắn đi đến phòng ăn cùng ngồi với Abert Artiers. Hắn cẩn thận nói: "Tôi là Rostat Kiltans. Thật sự cảm ơn Ngài, tôi sẽ báo đáp công ơn này của ngài" hắn vừa ăn vừa nói.
Artiers lạnh lùng cười: "Báo đáp sao, không phải ngươi đang trốn nợ sao".
Khi bị trúng tim đen hắn bối rối: "K...hông... tôi trốn bao giờ".
Artiers không quan tâm câu trả lời: "Ta sẽ trả nợ giúp ngươi đồng thời cho ngươi một số tiền lớn. Có phải rất lời cho ngươi không?"
Hắn thực sự không tin những gì mình nghe thấy: "Thật sao!!! Ngài yên tâm đi tôi sẽ không làm ngài phải thất vọng và sẽ trả lại hết số tiền khi tôi trở nên thành công".
Artiers gian sảo lạnh lùng đáp: "Không cần, Ta chỉ yêu cầu 1 điều kiện".
Gương mặt hắn rạng rỡ: "Ha..Ha..ha bất cứ yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý".
Artiers cầm cốc rượi và nói: "Mấy năm sau người vợ của ngươi sẽ sinh cho ngươi một đứa con gái. Ta sẽ lấy nó khi nó trưởng thành. Việc này được chứ?".
Hắn vui vẻ không do dự mà đồng ý ngay vì hắn không coi trọng con gái, hắn cảm thấy điều kiện thật dễ dàng đối với hắn.
****************
Viết xong không lưu lại phải viết lại từ đầu:) chắc tui trầm cảm quá
Hiện tại được 4 chap mà chưa có ai ngó tới khiến tui thất vọng quá đi:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.