Chương 13: Uống Say
Én ditbu
21/08/2023
Sáng hôm sau,
Via thức dậy với trạng thái kiệt sức. Cô nghĩ rằng thân xác như đang vỡ ra thành nhiều mảnh. Trên khắp người cô đều là những vết xanh đỏ trông rất ghê rợn. Đặc biệt là bên dưới của cô đang sưng tấy. Cô đau đến mức không thể nào mà dậy được, có thể cô sẽ không đi được trong vài ngày tới.
Bỗng cô lấy tay sờ t.i.ể.u h.u.y.ệ.t thì thấy chất lỏng của hắn bắn vào cô vẫn còn. Nó ở trong cô suốt tối qua khiến cô rất khó chịu.
Via liền lấy tay chạm vào bên giường mà hắn thường nằm thì không cảm nhận được hơi ấm của hắn. Cô nghĩ có lẽ hắn đã rời đi rất sớm.
Tâm trạng của Via rất rối bời vì không hiểu tại sao hôm qua hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy.
Đột nhiên bà Laura bước vào trên tay bà là một bát súp nóng hổi: "Tiểu thư Via, tôi mang bữa sáng đến cho cô".
Gương mặt Via trở nên ngại ngùng vì hiện giờ cô khó có thể dậy được: "Cảm ơn bà, chút nữa tôi sẽ ăn. Mà bà có biết Ri...à...Artiers đang ở đâu không?"
Bà trở nên lúng túng trước câu hỏi của cô: "Ngài ấy có lẽ đang ở phòng làm việc.... Hiện giờ ngài ấy rất bận".
Nói xong bà đưa bát súp trước mặt cô: "Tối qua tiểu thư đã không ăn gì rồi. Tiểu thư nên ăn đi ạ".
Trước sự ân cần ấy cùng với cái bụng đói meo, cô đành phải cố gắng ngồi dậy với sự trợ giúp của bà, cô mới có thể ngồi được. Cô ăn một cách rất nhẹ nhàng và chậm dãi. Bà nhìn cô ăn một cách ngon lành khiến bà trở lên hạnh phúc hơn.
Lúc sau, bát súp trở nên sạch bóng. Bà thấy vậy an tâm dìu cô nằm xuống rồi định rời đi.
"Bà có thể lấy cho tôi một miếng vải sạch được không?" cô ngại ngùng nói.
Bà vui vẻ nhanh chóng tìm giúp cô, rồi rời đi.
Via cầm chiếc khăn lên liền nhẹ nhàng lau đi những chất lỏng bên dưới â.m h.ộ. Một lúc sau cô lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
**************
Một tuần sau kể từ khi hai người làm chuyện ấy.
Hiện tại Via cũng trở lên khỏe hơn nhưng tâm trạng của cô thì ngược lại. Cô cảm thấy rất buồn bã vì đã một tuần rồi không thấy hắn. Điều này khiến cho Via nghĩ rằng hắn đã ghét cô rồi.
Via nghĩ rằng bản thân sắp phải quay trở lại nơi mà không ai coi cô đang sống. Cô rất lo sợ vì hắn đã không quan tâm nữa. Via thật sự rất muốn gặp hắn để nói lời xin lỗi dù cho cô không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Vậy nên lúc nào cô cũng hỏi bà Laura về hắn. Nhưng hơn một tuần bà đều trả lời là hắn rất bận. Ngày nào cũng ngồi một mình, không ai nói chuyện cùng khiến cô cảm thấy rất buồn bã.
Via đã từng hỏi về March nhưng bà bảo rằng anh ấy đã nghỉ việc. Đó là người bạn đầu tiên của cô nhưng chỉ nói chuyện đúng một ngày mà đã rời đi.
Cô đã từng nghĩ rằng ai nói chuyện với cô đều trở nên ghét bỏ cô và rời bỏ cô mà đi. Điều này khiến cô ngày càng tự ti về bản thân hơn.
Tối nay lại như vậy, bà Laura đã chuẩn bị rất nhiều món trên bàn nhưng cũng chỉ có một mình cô ở đó. Vì chỉ có mình nên thức ăn vẫn còn thừa nhiều.
Via định rời đi thì bỗng thấy chai rượu trước mắt: "Tôi có thể uống chai rượu này không? Tại dạo này tôi cảm thấy rất khó ngủ".
Bà Laura cũng không muốn từ chối nên đã liền đồng ý ngay.
Khi trở về phòng, trên tay cô là chai rượu rồi cô đặt trên bàn, cô liền đi tắm.
Khi tắm rửa xong, cô liền bước ra khỏi bộ váy ngủ hết sức gợi cảm.
Via liền bước tới gần cửa kính, nhẹ nhàng vén rèm cửa ra, ánh trăng xuyên qua cửa kính khiến khung cảnh trở nên thơ mộng.
Cô liền rót rượi ra ly rồi nhẹ nhàng cầm ly rượu lên uống một ngụm.Đây là lần đầu tiên cô uống rượi nên cô cảm nhận được rượu có vị rất đắng chát khiến cho cô trở nên nóng ran như đang thiếu cháy từng tế bào cơ thể cô. Cô vẫn không cảm thấy thoả mãn liền uống thê một cốc nữa. Vừa uống nước mắt cô lại rơi trên má. Cho đến khi chai rượu trở nên cạn kiệt.
Hiện tại, Via trở nên say khướt nên đôi chân cô không thể đứng vững.
Nhưng Via đã không lên giường ngủ mà lại rời khỏi căn phòng.
Cô loạng choạng đi trên hành lang lạnh lẽo. Rồi cô dừng lại trước căn phòng một hồi liền gõ mạnh vào cửa.
Bên trong căn phòng, vì có người làm phiền nên hắn đã rất tức giận mà không kiềm chế được. Vì chưa từng ai dám làm phiền hắn như vậy. Hắn vứt tài liệu trên tay xuống rồi ra mở cửa.
Bỗng hắn trở lên bất ngờ vì trước mặt hắn là Via: "Ta đã nói là không được...". Chưa nói xong thì Via ôm trầm lấy hắn.
****************
Via thức dậy với trạng thái kiệt sức. Cô nghĩ rằng thân xác như đang vỡ ra thành nhiều mảnh. Trên khắp người cô đều là những vết xanh đỏ trông rất ghê rợn. Đặc biệt là bên dưới của cô đang sưng tấy. Cô đau đến mức không thể nào mà dậy được, có thể cô sẽ không đi được trong vài ngày tới.
Bỗng cô lấy tay sờ t.i.ể.u h.u.y.ệ.t thì thấy chất lỏng của hắn bắn vào cô vẫn còn. Nó ở trong cô suốt tối qua khiến cô rất khó chịu.
Via liền lấy tay chạm vào bên giường mà hắn thường nằm thì không cảm nhận được hơi ấm của hắn. Cô nghĩ có lẽ hắn đã rời đi rất sớm.
Tâm trạng của Via rất rối bời vì không hiểu tại sao hôm qua hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy.
Đột nhiên bà Laura bước vào trên tay bà là một bát súp nóng hổi: "Tiểu thư Via, tôi mang bữa sáng đến cho cô".
Gương mặt Via trở nên ngại ngùng vì hiện giờ cô khó có thể dậy được: "Cảm ơn bà, chút nữa tôi sẽ ăn. Mà bà có biết Ri...à...Artiers đang ở đâu không?"
Bà trở nên lúng túng trước câu hỏi của cô: "Ngài ấy có lẽ đang ở phòng làm việc.... Hiện giờ ngài ấy rất bận".
Nói xong bà đưa bát súp trước mặt cô: "Tối qua tiểu thư đã không ăn gì rồi. Tiểu thư nên ăn đi ạ".
Trước sự ân cần ấy cùng với cái bụng đói meo, cô đành phải cố gắng ngồi dậy với sự trợ giúp của bà, cô mới có thể ngồi được. Cô ăn một cách rất nhẹ nhàng và chậm dãi. Bà nhìn cô ăn một cách ngon lành khiến bà trở lên hạnh phúc hơn.
Lúc sau, bát súp trở nên sạch bóng. Bà thấy vậy an tâm dìu cô nằm xuống rồi định rời đi.
"Bà có thể lấy cho tôi một miếng vải sạch được không?" cô ngại ngùng nói.
Bà vui vẻ nhanh chóng tìm giúp cô, rồi rời đi.
Via cầm chiếc khăn lên liền nhẹ nhàng lau đi những chất lỏng bên dưới â.m h.ộ. Một lúc sau cô lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
**************
Một tuần sau kể từ khi hai người làm chuyện ấy.
Hiện tại Via cũng trở lên khỏe hơn nhưng tâm trạng của cô thì ngược lại. Cô cảm thấy rất buồn bã vì đã một tuần rồi không thấy hắn. Điều này khiến cho Via nghĩ rằng hắn đã ghét cô rồi.
Via nghĩ rằng bản thân sắp phải quay trở lại nơi mà không ai coi cô đang sống. Cô rất lo sợ vì hắn đã không quan tâm nữa. Via thật sự rất muốn gặp hắn để nói lời xin lỗi dù cho cô không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Vậy nên lúc nào cô cũng hỏi bà Laura về hắn. Nhưng hơn một tuần bà đều trả lời là hắn rất bận. Ngày nào cũng ngồi một mình, không ai nói chuyện cùng khiến cô cảm thấy rất buồn bã.
Via đã từng hỏi về March nhưng bà bảo rằng anh ấy đã nghỉ việc. Đó là người bạn đầu tiên của cô nhưng chỉ nói chuyện đúng một ngày mà đã rời đi.
Cô đã từng nghĩ rằng ai nói chuyện với cô đều trở nên ghét bỏ cô và rời bỏ cô mà đi. Điều này khiến cô ngày càng tự ti về bản thân hơn.
Tối nay lại như vậy, bà Laura đã chuẩn bị rất nhiều món trên bàn nhưng cũng chỉ có một mình cô ở đó. Vì chỉ có mình nên thức ăn vẫn còn thừa nhiều.
Via định rời đi thì bỗng thấy chai rượu trước mắt: "Tôi có thể uống chai rượu này không? Tại dạo này tôi cảm thấy rất khó ngủ".
Bà Laura cũng không muốn từ chối nên đã liền đồng ý ngay.
Khi trở về phòng, trên tay cô là chai rượu rồi cô đặt trên bàn, cô liền đi tắm.
Khi tắm rửa xong, cô liền bước ra khỏi bộ váy ngủ hết sức gợi cảm.
Via liền bước tới gần cửa kính, nhẹ nhàng vén rèm cửa ra, ánh trăng xuyên qua cửa kính khiến khung cảnh trở nên thơ mộng.
Cô liền rót rượi ra ly rồi nhẹ nhàng cầm ly rượu lên uống một ngụm.Đây là lần đầu tiên cô uống rượi nên cô cảm nhận được rượu có vị rất đắng chát khiến cho cô trở nên nóng ran như đang thiếu cháy từng tế bào cơ thể cô. Cô vẫn không cảm thấy thoả mãn liền uống thê một cốc nữa. Vừa uống nước mắt cô lại rơi trên má. Cho đến khi chai rượu trở nên cạn kiệt.
Hiện tại, Via trở nên say khướt nên đôi chân cô không thể đứng vững.
Nhưng Via đã không lên giường ngủ mà lại rời khỏi căn phòng.
Cô loạng choạng đi trên hành lang lạnh lẽo. Rồi cô dừng lại trước căn phòng một hồi liền gõ mạnh vào cửa.
Bên trong căn phòng, vì có người làm phiền nên hắn đã rất tức giận mà không kiềm chế được. Vì chưa từng ai dám làm phiền hắn như vậy. Hắn vứt tài liệu trên tay xuống rồi ra mở cửa.
Bỗng hắn trở lên bất ngờ vì trước mặt hắn là Via: "Ta đã nói là không được...". Chưa nói xong thì Via ôm trầm lấy hắn.
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.