Chương 4: Đứa trẻ lạ mặt
Kiffen
21/11/2021
Tim Herbert đập điên cuồng trong lồng ngực khi cậu trông thấy tay Asmodeus không víu lấy kẻ đang kìm giữ mình nữa mà đút vào túi áo. "Cẩn thận!" Cậu la, nhưng lúc đó đã quá muộn, khi thứ cuối cùng mà cậu thấy là hai quả cầu lửa lóe lên trong bóng tối, và một màn sương khói tỏa ra bao trùm lên tất cả. Ludwig kịp thời đẩy bố mình đi và ngã nhào lên người ông, nhưng Herbert không may mắn đến vậy, khi cậu chen ngang vào giữa Asmodeus và hai người kia. Herbert sớm gục.
Làn khói tan đi nhanh như cách nó xuất hiện, cũng giống như Asmodeus. Sarah và Alfred vội chạy đến bên những người kia, Ludwig phải ho sặc sụa trước khi gã có thể hít thở bình thường trở lại. Johannes vội vã tìm đến Herbert.
"Herbert!" Ông gọi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên lòng mình. Ông vỗ vào mặt cậu để khua cậu tỉnh, và thở phào khi cậu ta bắt đầu cục cựa sau ít lâu. "Con trai, có nghe bố nói gì không?"
Herbert chỉ ậm ừ đáp lại, đôi chân mày cau có vì đau khi cậu nghiêng đầu qua một bên. "Herbert?" Johannes lại gọi.
"Bố?" Herbert yếu ớt đáp, mi mắt run run khi cậu cố gắng mở mắt mình ra. Johannes kiểm tra con mình kỹ càng, với một giọng lo lắng quá đỗi, ông hỏi:
"Con có bị thương không?"
"Không, con ổn." Cậu ta cuối cùng cũng bật ra, trông thấy mọi vật như đang nhảy múa khi cậu ngước nhìn lên bố mình. Đầu cậu đau như búa bổ. "Chỉ hơi choáng thôi." Cậu nói.
"Hẳn là con đập đầu khi ngã." Johannes nói, thở phào nhẹ nhõm khi trên người con trai ông không một vết thương. Ông khẽ vuốt mặt cậu, "Con đứng được chứ?"
Herbert chỉ lắc đầu, và với một cái nhăn mặt cậu lại nhắm mắt. Johannes gật đầu, lập tức bế Herbert trong tay rồi đứng lên, để cho cậu tựa đầu vào vai mình. "Bố sẽ đưa nó về phòng. Ludwig, con không sao chứ?"
"Tất nhiên." Gã đứng lên, phủi bụi quần áo thản nhiên như chưa hề có chuyện gì. Johannes gật đầu chấp thuận, rồi trong chớp mắt, ông đưa Herbert về phòng cậu ở tầng trên. Ludwig xoay qua nói với Alfred:
"Phiền nhóc thông báo với Koukol về chuyện xảy ra được không? Chúng ta cần khóa mọi cánh cửa và cửa sổ lâu đài càng sớm càng tốt, phòng khi tên khốn đó quay trở lại."
Alfred gật đầu, nhanh chóng chạy đi làm công việc được giao. Sarah hỏi:
"Còn em làm gì bây giờ?"
"Ở lại lâu đài một thời gian, đến khi mọi thứ tạm ổn." Ludwig dặn. "Anh nghĩ hắn vẫn còn đâu đó ngoài kia thôi, và anh không nghĩ hắn sẽ tha mạng em chỉ vì em là con nít đâu."
"Em không phải con nít."
"Nghe lời anh đi." Ludwig lặp lại, mắt tập trung vào mảnh đất trắng tuyết bên ngoài cánh cổng lâu đài. "Anh đã phải trả giá vì dám dính líu đến hắn rồi."
Vừa nói, gã vừa hối cô lên tầng, và chẳng mấy chốc, cánh cửa của lâu đài Krolock lại một lần nữa khóa kín.
.
.
"Herbert. Bố vào được không?"
Johannes gọi khi ông gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ của con trai mình. Cậu ta không bị thương, hoặc trông có vẻ thế, và đã ngủ được vài giờ, nhịp thở cũng đều đặn trở lại. Nhưng Johannes vẫn muốn kiểm tra cậu lần cuối, trước khi bình minh lên.
"Herbert?"
Johannes lặp lại, cẩn thận hé mở cánh cửa gỗ. Ông đã nghe thấy tiếng động, một dấu hiệu cho thấy con ông đã tỉnh giấc. Nhưng khi ông bước vào phòng, chiếc giường hoàn toàn trống trơn.
"Herbert, bố không có tâm trạng đùa giỡn đâu." Johannes nghiêm giọng nói, khi ông đi vòng quanh tìm kiếm con trai mình. Nhưng bóng dáng Herbert vẫn chẳng thấy đâu, trong khi cánh cửa sổ hẵng còn đang được khóa chặt.
"Làm ơn, Herbert, con có đang ở đâu thì mau ra đi." Johannes van nài, ngồi thụp xuống bên mép giường, dáng dấp khổ sở khi ông cố gắng ngồi thẳng lưng. "Bố mệt lắm."
Tiếng sụt sùi bất chợt phát ra từ trong tủ quần áo giống như một câu trả lời lọt vào tai ông. Johannes bước đến chiếc tủ, chậm rãi ngồi xuống, và ông chắc chắn rằng mình đang nghe thấy tiếng khóc ỉ ôi. Nó khiến ông nhớ về những ngày của quá khứ, và khi ông mở cánh cửa tủ ra, ông ước gì đó chỉ là tưởng tượng.
"Ôi lạy Quỷ vương."
"Cha ơi?"
_______________________________________
Nguồn ảnh: Xavier Collette.
Làn khói tan đi nhanh như cách nó xuất hiện, cũng giống như Asmodeus. Sarah và Alfred vội chạy đến bên những người kia, Ludwig phải ho sặc sụa trước khi gã có thể hít thở bình thường trở lại. Johannes vội vã tìm đến Herbert.
"Herbert!" Ông gọi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên lòng mình. Ông vỗ vào mặt cậu để khua cậu tỉnh, và thở phào khi cậu ta bắt đầu cục cựa sau ít lâu. "Con trai, có nghe bố nói gì không?"
Herbert chỉ ậm ừ đáp lại, đôi chân mày cau có vì đau khi cậu nghiêng đầu qua một bên. "Herbert?" Johannes lại gọi.
"Bố?" Herbert yếu ớt đáp, mi mắt run run khi cậu cố gắng mở mắt mình ra. Johannes kiểm tra con mình kỹ càng, với một giọng lo lắng quá đỗi, ông hỏi:
"Con có bị thương không?"
"Không, con ổn." Cậu ta cuối cùng cũng bật ra, trông thấy mọi vật như đang nhảy múa khi cậu ngước nhìn lên bố mình. Đầu cậu đau như búa bổ. "Chỉ hơi choáng thôi." Cậu nói.
"Hẳn là con đập đầu khi ngã." Johannes nói, thở phào nhẹ nhõm khi trên người con trai ông không một vết thương. Ông khẽ vuốt mặt cậu, "Con đứng được chứ?"
Herbert chỉ lắc đầu, và với một cái nhăn mặt cậu lại nhắm mắt. Johannes gật đầu, lập tức bế Herbert trong tay rồi đứng lên, để cho cậu tựa đầu vào vai mình. "Bố sẽ đưa nó về phòng. Ludwig, con không sao chứ?"
"Tất nhiên." Gã đứng lên, phủi bụi quần áo thản nhiên như chưa hề có chuyện gì. Johannes gật đầu chấp thuận, rồi trong chớp mắt, ông đưa Herbert về phòng cậu ở tầng trên. Ludwig xoay qua nói với Alfred:
"Phiền nhóc thông báo với Koukol về chuyện xảy ra được không? Chúng ta cần khóa mọi cánh cửa và cửa sổ lâu đài càng sớm càng tốt, phòng khi tên khốn đó quay trở lại."
Alfred gật đầu, nhanh chóng chạy đi làm công việc được giao. Sarah hỏi:
"Còn em làm gì bây giờ?"
"Ở lại lâu đài một thời gian, đến khi mọi thứ tạm ổn." Ludwig dặn. "Anh nghĩ hắn vẫn còn đâu đó ngoài kia thôi, và anh không nghĩ hắn sẽ tha mạng em chỉ vì em là con nít đâu."
"Em không phải con nít."
"Nghe lời anh đi." Ludwig lặp lại, mắt tập trung vào mảnh đất trắng tuyết bên ngoài cánh cổng lâu đài. "Anh đã phải trả giá vì dám dính líu đến hắn rồi."
Vừa nói, gã vừa hối cô lên tầng, và chẳng mấy chốc, cánh cửa của lâu đài Krolock lại một lần nữa khóa kín.
.
.
"Herbert. Bố vào được không?"
Johannes gọi khi ông gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ của con trai mình. Cậu ta không bị thương, hoặc trông có vẻ thế, và đã ngủ được vài giờ, nhịp thở cũng đều đặn trở lại. Nhưng Johannes vẫn muốn kiểm tra cậu lần cuối, trước khi bình minh lên.
"Herbert?"
Johannes lặp lại, cẩn thận hé mở cánh cửa gỗ. Ông đã nghe thấy tiếng động, một dấu hiệu cho thấy con ông đã tỉnh giấc. Nhưng khi ông bước vào phòng, chiếc giường hoàn toàn trống trơn.
"Herbert, bố không có tâm trạng đùa giỡn đâu." Johannes nghiêm giọng nói, khi ông đi vòng quanh tìm kiếm con trai mình. Nhưng bóng dáng Herbert vẫn chẳng thấy đâu, trong khi cánh cửa sổ hẵng còn đang được khóa chặt.
"Làm ơn, Herbert, con có đang ở đâu thì mau ra đi." Johannes van nài, ngồi thụp xuống bên mép giường, dáng dấp khổ sở khi ông cố gắng ngồi thẳng lưng. "Bố mệt lắm."
Tiếng sụt sùi bất chợt phát ra từ trong tủ quần áo giống như một câu trả lời lọt vào tai ông. Johannes bước đến chiếc tủ, chậm rãi ngồi xuống, và ông chắc chắn rằng mình đang nghe thấy tiếng khóc ỉ ôi. Nó khiến ông nhớ về những ngày của quá khứ, và khi ông mở cánh cửa tủ ra, ông ước gì đó chỉ là tưởng tượng.
"Ôi lạy Quỷ vương."
"Cha ơi?"
_______________________________________
Nguồn ảnh: Xavier Collette.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.