Chương 2: Gặp lại tổ phụ
Kiffen
21/11/2021
"Dậy đi. Trăng lên cao rồi, dậy mà tỏa sáng nào!"
"Năm phút nữa."
Herbert làu bàu, riết tấm chăn quanh người mình càng chặt hơn. Herbert von Krolock là người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và không biết mỏi mệt là gì, giấc ngủ chỉ là một nhu cầu của loài người mà từ lâu cậu chẳng còn cần nữa, ấy nhưng một khi đã vào giấc, cậu ta lấy làm khó chịu vô cùng khi bị ai làm phiền. Đánh một giấc trên giường lớn sau một chuyến đi dài thật sự ngon hơn khi nằm trong quan tài [1] rất nhiều, nhất là khi cậu muốn duỗi mình cho giãn gân giãn cốt như hôm nay. Giọng nói kia tiếp tục, "Anh ngủ được hai ngày rồi đấy."
Herbert bật dậy, "Đã hai ngày rồi à?" Cậu vừa hỏi vừa vội vàng dụi mắt.
Giọng nói kia chỉ cười to, "Đùa thôi. Để kéo đít anh dậy ấy mà."
Lúc này Herbert mới nhận ra người mình đang nói chuyện cùng là ai. Là Ludwig, em trai cậu, vận trong chiếc áo chẽn đen đã bạc màu như mọi khi. Herbert ghét nó, và cậu ta thừa biết em mình thích mặc nó chỉ để trêu ngươi. Ludwig tựa người vào cột giường mà cười khẩy, "Cũng thành công phết."
"Thằng chó con." Herbert gầm gừ, chuẩn bị nằm lại vào giữa đống gối thì Ludwig giật lấy chiếc chăn bông. Cậu ta phát cáu nhưng phải bỏ cuộc, "Hôm nay là ngày mấy?"
"21 tháng 11. 1953, phòng khi anh cũng muốn biết bây giờ là thời đại nào."
"Ừ, vui lắm cơ." Herbert đảo mắt. "Mày về nhà bao giờ? Đêm qua anh không thấy mày đâu cả."
"Lúc anh đang ngáy o o lúc rạng sáng." Người kia nhún vai. Herbert càu nhàu:
"Anh không có ngáy."
"Đúng là cha nào con nấy. Hai người như hai con gấu vậy." Ludwig nói kháy, chẳng thèm quan tâm anh mình đang cau có ra sao. "Nhắc mới nhớ, bố đâu rồi?"
"Anh tưởng mày về thì phải biết chứ." Herbert ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, vớ lấy cây lược chải tóc. "Vẫn không thấy bố đâu sao?"
"Là sao?"
"Lúc anh về tối qua thì bố đang bận tiếp khách." Herbert vừa ngậm lược vừa nói. "Không ngờ khách nán lại lâu thật. Alfred không nói gì với mày à?"
"Không, em chưa gặp thằng nhóc đó nữa."
"Sao lại thế được? Ui dào... Đừng bảo anh mày lại trèo vào bằng đường cửa sổ nhé."
"Ừ thì..." Ludwig nhe răng cười chữa thẹn. Đảo mắt ngán ngẩm, Herbert mặc kệ em mình mà đi lục lọi tủ quần áo.
"Có cửa chính mà, Ludwig." Cậu ta hất hàm nói, tự hỏi không biết nên mặc sơ mi trắng hay tím nhạt, mà sau cùng vẫn chọn cái thứ hai. "Anh không thấy có gì vui trong cái thú leo trèo của mày cả."
"Bố kể anh cũng leo trèo dữ lắm rồi còn gì." Ludwig phụng phịu.
"Lúc đó anh mày vẫn còn nhỏ."
"Thế thì em vẫn còn nhỏ! Với lại vui." Người kia ngoan cố. "Em thích thử thách."
"Đi mà thử thách một mình mày. Giờ thì chúng ta nên xuống gặp bố." Herbert nói, lúc này đã ăn diện tươm tất trong bộ quần áo yêu thích của cậu. Pip cũng đã tỉnh giấc, và con gấu mèo liền nhảy trèo lên vai Herbert mà ngồi.
Johannes von Krolock đang bước vào từ đại sảnh, có vẻ như vị khách cuối cùng cũng đã rời đi, và khuôn mặt ông ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn yêu mến khi ông bắt gặp hai cậu con trai mình. "Thật vui khi hai đứa đều đã cùng ở nhà." Ông nói, khẽ nheo mắt lại như một con mèo đang khoan khoái, khi ông chuyển ánh nhìn của mình qua Herbert. "Bố tưởng con sẽ không về cho đến..."
"Tháng sau." Herbert tiếp lời, và bố cậu gật đầu. "Ngạc nhiên chứ?"
"Phải." Niềm vui của Johannes vẫn chưa tắt khi con ông tiến lại gần. "Chuyến đi của con thế nào?" Ông hỏi.
"Tuyệt lắm!" Herbert thốt lên, nụ cười càng nhoẻn rộng hơn khi cậu nhớ về khoảng thời gian tại đất nước xinh đẹp vô cùng mang tên nước Ý. "Mọi thứ đang dần tốt lên kể từ khi chiến tranh kết thúc, hay ít nhất là vậy. Bố dạo này thế nào? Con xin lỗi vì tối qua không gặp bố được."
"Không sao đâu." Johannes phủi tay. "Giờ con về nhà rồi, việc đó mới quan trọng."
"Còn con thì sao? Bố có mừng khi thấy con về không?" Ludwig chen ngang, nở một nụ cười rộng như mèo Cheshire. Johannes cười đáp lại như trêu gã:
"Con lúc nào cũng đi đi về về, bố còn lạ gì nữa."
"Ha!" Herbert khoái trá trước khuôn mặt giận dỗi của em mình. Ludwig chỉ phát ra một tiếng hứ, rồi im.
"Con hẳn cũng đói rồi, Herbert. Kiếm chút gì lót dạ nhé?" Johannes nói tiếp, nhẹ nhàng vỗ vai con mình. "Bố tin con cũng có nhiều điều để kể sau chuyến đi, đúng chứ?"
"Vậy để con gọi Alfred luôn." Herbert đồng ý, rồi nhanh chân đi sau cái gật đầu của bố mình, bỏ lại hai người ở giữa đại sảnh. Ludwig đút tay vào túi quần, gương mặt gã bất chợt không yên khi Johannes dừng gã lại mà nói:
"Sau bữa tối bố nói chuyện với con được không?"
"Chuyện gì?" Gã hỏi.
"Việc này có hơi... phức tạp." Johannes chậc lưỡi, ấy nhưng giọng ông vẫn trầm và nghiêm. "Chuyện này liên quan đến con." Không cần nói cũng biết Ludwig đang bắt đầu lạnh sống lưng. Gã gật đầu:
"Con hiểu rồi."
"Tốt." Johannes đáp ngắn gọn. "Bố sẽ đợi con trong thư phòng."
Lời vừa dứt ra, Johannes đã sớm khuất bóng vào dãy hành lang tối. Ludwig đứng tại chỗ mà sốt ruột không yên, gã có linh cảm điều gì đó sắp xảy đến với gã, và nó không tốt một chút nào.
Bữa tối diễn ra không lâu sau đó, Herbert còn hơn cả hăng hái khi kể chuyện cho bố nghe, ông ấy bám theo từng lời của cậu. Alfred cũng vô cùng chăm chú, đôi mắt cậu lấp lánh thích thú từng giây cậu được nghe về thế giới mới. Tiếng cười nói và tiếng leng keng của ly tách chạm vào nhau nghe thật vui. Nhưng Ludwig chỉ cảm thấy khó chịu, thi thoảng gắng gượng một nụ cười trước khi lại nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng của gã, hay cố gắng tập trung vào tiếng càu nhàu của Koukol cạnh bên. "Con no rồi." Gã viện cớ tháo lui sau ít lâu, rồi nhanh chân lủi đi khỏi phòng ăn uống.
"Con rời đi sớm, Ludwig. Con cảm thấy không khỏe sao?"
Johannes chau mày khi ông nhận ra Ludwig đã đợi sẵn trong thư phòng, đứng dựa người vào bàn làm việc. Gã không thèm nhìn ông mà chỉ thở dài.
"Bố có vài vết cắt trên mặt." Gã bình phẩm. Johannes chạm lên những vết xước trong giây lát rồi thôi, cảm nhận được vết thương giấu dưới lớp áo chẽn vẫn đang nhói lên trong khi cố gắng không để con trai mình biết. Ông lắc đầu:
"Không phải chuyện con cần phải lo bây giờ."
Ludwig cuối cùng cũng hỏi, "Vậy điều bố cần nói với con là gì, thưa bố?"
Sự im lặng giữa hai người đến ngộp thở, giữa màn đêm tịch mịch vô cùng. Mắt Johannes rõ nét buồn khi ông tiến đến gần con trai, giọng bất chợt nhỏ lại như một lời thì thầm. "Là tổ phụ [2] của con." Một tiếng thở dài kéo theo, và ông cố gắng bật ra từng chữ. "Hôm qua hắn đã đến đây. Hắn..."
"Muốn bắt con về chứ gì?"
Môi Johannes mím lại thành một đường thẳng. "Phải."
Ludwig tiếp, "Hắn có nói vì sao không? Sau bấy lâu nay sao đột nhiên lại trở về như thế?"
"Bố không biết." Johannes thừa nhận. Ludwig thở dài thườn thượt, tỳ tay lên cạnh bàn.
"Hắn lúc nào cũng vậy... lúc nào cũng giấu giếm." Gã lí nhí. "Con biết thế nào ngày này cũng đến."
"Hắn nói rằng hắn rất xin lỗi, và mong muốn cho con một cơ hội học tập."
"Con có mọi thứ mình cần học ở đây rồi." Ludwig cười khẩy. "Bố có tin hắn không?"
Johannes bình tĩnh, ông ngồi xuống chiếc ghế bành có chút khó khăn, và ông khẽ nhăn mặt. "Không." Ông lạnh lùng đáp.
"Vậy bố đã nói gì?"
"Bố nói rằng phải tùy thuộc vào con." Johannes trấn an. "Hắn có thể là tổ phụ của con, nhưng suốt bấy lâu nay con sống dưới quyền bảo trợ của bố. Chỉ có con mới được quyết định mình sẽ theo ai mà thôi."
"Nếu con nói mình không muốn theo ai cả thì sao?" Ludwig cười, nửa đùa, nửa thật. Gã nghĩ bố mình sẽ nổi điên lên, nhưng ông ấy không hề có. Ông chỉ lộ rõ thêm nét buồn trong mắt mình:
"Thế thì tùy ý con. Bố không can thiệp vào quyết định con chọn."
"Thật ra con không có ý đó đâu."
"Nhưng bố thì có. Con không muốn thì bố không ép đâu, Ludwig."
"Nhưng mà... bố có muốn con ở lại không?"
"Con là con trai bố, tất nhiên là muốn rồi." Johannes không chần chừ thừa nhận, một thứ tình cảm nhẹ nhàng trong giọng ông. Người kia đáp:
"Vậy thì giúp con đi."
Johannes vẫn muốn chắc chắn, "Con quyết định rồi à? Con chắc chứ?"
"Con sẽ nói rằng con không muốn đi. Cả hai chúng ta đều không tin hắn, và bố thấy điều hắn làm rồi." Ludwig tự tin xác nhận, một sự ghê tởm lộ rõ qua từng tiếng gã nghiến răng. "Ai mà biết được hắn sẽ lấy thêm gì từ con chứ?" Lần đầu tiên gã liếc nhìn bố mình, Johannes đang ngồi liền ngước lên, chỉ để đối diện với mắt trái đã mờ đục mà con trai ông vẫn thường giấu sau mấy lọn tóc rũ. Chân mày Ludwig chau lại cầu xin, ấy nhưng tay gã đã bóp méo cả cạnh bàn. "Con chỉ muốn có một gia đình."
"Con có bố." Johannes thì thầm, giọng nhỏ nhẹ lại không thể khiến con trai ông đỡ căng thẳng. "Con có chúng ta."
"Con còn bao nhiêu thời gian?" Ludwig nghiến chặt hàm.
"Đến đêm mai."
"Rồi hắn sẽ lại đến."
"Và con sẽ cho chúng ta biết con có đi theo hắn hay không."
"Biết vậy thật tốt." Ludwig gật đầu, cho phép bản thân mình thả lỏng. "Cảm ơn bố."
"Con có muốn bố thông báo chuyện này cho mọi người không?"
"Con không phiền đâu." Ludwig lí nhí, lê bước ra ngoài. Gã trông tiều tụy hẳn đi, nếu còn là con người, có lẽ cái bóng của gã đã bò lên tường và nuốt trọn ánh sáng [3]. "Nếu con không còn gì để nghe nữa thì... bố có thể tìm thấy con ở bìa rừng."
________________________________________________
[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng thường ngủ trong quan tài.
[2]: Tiếng Anh gốc là sire, dùng để chỉ vai trò của một ma cà rồng với nạn nhân của mình, trong trường hợp nạn nhân không chết vì mất máu. Một tổ phụ (nam) hay tổ mẫu (nữ) hoặc thủy tổ (chỉ chung) thường sẽ có trách nhiệm cũng như quyền hạn đối với thế hệ ma cà rồng mình tạo ra giống như cha mẹ đối với con cái ở loài người, tuy nhiên sẽ có những mặt áp chế hơn. Tổ phụ, tổ mẫu và thủy tổ là từ tác giả tham khảo và tự đặt, vì không tìm được bản dịch chính xác cho từ sire theo ngữ cảnh này.
[3]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng vừa không có ảnh phản chiếu trong gương vừa không có cái bóng.
__________________________________________________
Nguồn ảnh: Xavier Collette.
"Năm phút nữa."
Herbert làu bàu, riết tấm chăn quanh người mình càng chặt hơn. Herbert von Krolock là người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và không biết mỏi mệt là gì, giấc ngủ chỉ là một nhu cầu của loài người mà từ lâu cậu chẳng còn cần nữa, ấy nhưng một khi đã vào giấc, cậu ta lấy làm khó chịu vô cùng khi bị ai làm phiền. Đánh một giấc trên giường lớn sau một chuyến đi dài thật sự ngon hơn khi nằm trong quan tài [1] rất nhiều, nhất là khi cậu muốn duỗi mình cho giãn gân giãn cốt như hôm nay. Giọng nói kia tiếp tục, "Anh ngủ được hai ngày rồi đấy."
Herbert bật dậy, "Đã hai ngày rồi à?" Cậu vừa hỏi vừa vội vàng dụi mắt.
Giọng nói kia chỉ cười to, "Đùa thôi. Để kéo đít anh dậy ấy mà."
Lúc này Herbert mới nhận ra người mình đang nói chuyện cùng là ai. Là Ludwig, em trai cậu, vận trong chiếc áo chẽn đen đã bạc màu như mọi khi. Herbert ghét nó, và cậu ta thừa biết em mình thích mặc nó chỉ để trêu ngươi. Ludwig tựa người vào cột giường mà cười khẩy, "Cũng thành công phết."
"Thằng chó con." Herbert gầm gừ, chuẩn bị nằm lại vào giữa đống gối thì Ludwig giật lấy chiếc chăn bông. Cậu ta phát cáu nhưng phải bỏ cuộc, "Hôm nay là ngày mấy?"
"21 tháng 11. 1953, phòng khi anh cũng muốn biết bây giờ là thời đại nào."
"Ừ, vui lắm cơ." Herbert đảo mắt. "Mày về nhà bao giờ? Đêm qua anh không thấy mày đâu cả."
"Lúc anh đang ngáy o o lúc rạng sáng." Người kia nhún vai. Herbert càu nhàu:
"Anh không có ngáy."
"Đúng là cha nào con nấy. Hai người như hai con gấu vậy." Ludwig nói kháy, chẳng thèm quan tâm anh mình đang cau có ra sao. "Nhắc mới nhớ, bố đâu rồi?"
"Anh tưởng mày về thì phải biết chứ." Herbert ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, vớ lấy cây lược chải tóc. "Vẫn không thấy bố đâu sao?"
"Là sao?"
"Lúc anh về tối qua thì bố đang bận tiếp khách." Herbert vừa ngậm lược vừa nói. "Không ngờ khách nán lại lâu thật. Alfred không nói gì với mày à?"
"Không, em chưa gặp thằng nhóc đó nữa."
"Sao lại thế được? Ui dào... Đừng bảo anh mày lại trèo vào bằng đường cửa sổ nhé."
"Ừ thì..." Ludwig nhe răng cười chữa thẹn. Đảo mắt ngán ngẩm, Herbert mặc kệ em mình mà đi lục lọi tủ quần áo.
"Có cửa chính mà, Ludwig." Cậu ta hất hàm nói, tự hỏi không biết nên mặc sơ mi trắng hay tím nhạt, mà sau cùng vẫn chọn cái thứ hai. "Anh không thấy có gì vui trong cái thú leo trèo của mày cả."
"Bố kể anh cũng leo trèo dữ lắm rồi còn gì." Ludwig phụng phịu.
"Lúc đó anh mày vẫn còn nhỏ."
"Thế thì em vẫn còn nhỏ! Với lại vui." Người kia ngoan cố. "Em thích thử thách."
"Đi mà thử thách một mình mày. Giờ thì chúng ta nên xuống gặp bố." Herbert nói, lúc này đã ăn diện tươm tất trong bộ quần áo yêu thích của cậu. Pip cũng đã tỉnh giấc, và con gấu mèo liền nhảy trèo lên vai Herbert mà ngồi.
Johannes von Krolock đang bước vào từ đại sảnh, có vẻ như vị khách cuối cùng cũng đã rời đi, và khuôn mặt ông ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn yêu mến khi ông bắt gặp hai cậu con trai mình. "Thật vui khi hai đứa đều đã cùng ở nhà." Ông nói, khẽ nheo mắt lại như một con mèo đang khoan khoái, khi ông chuyển ánh nhìn của mình qua Herbert. "Bố tưởng con sẽ không về cho đến..."
"Tháng sau." Herbert tiếp lời, và bố cậu gật đầu. "Ngạc nhiên chứ?"
"Phải." Niềm vui của Johannes vẫn chưa tắt khi con ông tiến lại gần. "Chuyến đi của con thế nào?" Ông hỏi.
"Tuyệt lắm!" Herbert thốt lên, nụ cười càng nhoẻn rộng hơn khi cậu nhớ về khoảng thời gian tại đất nước xinh đẹp vô cùng mang tên nước Ý. "Mọi thứ đang dần tốt lên kể từ khi chiến tranh kết thúc, hay ít nhất là vậy. Bố dạo này thế nào? Con xin lỗi vì tối qua không gặp bố được."
"Không sao đâu." Johannes phủi tay. "Giờ con về nhà rồi, việc đó mới quan trọng."
"Còn con thì sao? Bố có mừng khi thấy con về không?" Ludwig chen ngang, nở một nụ cười rộng như mèo Cheshire. Johannes cười đáp lại như trêu gã:
"Con lúc nào cũng đi đi về về, bố còn lạ gì nữa."
"Ha!" Herbert khoái trá trước khuôn mặt giận dỗi của em mình. Ludwig chỉ phát ra một tiếng hứ, rồi im.
"Con hẳn cũng đói rồi, Herbert. Kiếm chút gì lót dạ nhé?" Johannes nói tiếp, nhẹ nhàng vỗ vai con mình. "Bố tin con cũng có nhiều điều để kể sau chuyến đi, đúng chứ?"
"Vậy để con gọi Alfred luôn." Herbert đồng ý, rồi nhanh chân đi sau cái gật đầu của bố mình, bỏ lại hai người ở giữa đại sảnh. Ludwig đút tay vào túi quần, gương mặt gã bất chợt không yên khi Johannes dừng gã lại mà nói:
"Sau bữa tối bố nói chuyện với con được không?"
"Chuyện gì?" Gã hỏi.
"Việc này có hơi... phức tạp." Johannes chậc lưỡi, ấy nhưng giọng ông vẫn trầm và nghiêm. "Chuyện này liên quan đến con." Không cần nói cũng biết Ludwig đang bắt đầu lạnh sống lưng. Gã gật đầu:
"Con hiểu rồi."
"Tốt." Johannes đáp ngắn gọn. "Bố sẽ đợi con trong thư phòng."
Lời vừa dứt ra, Johannes đã sớm khuất bóng vào dãy hành lang tối. Ludwig đứng tại chỗ mà sốt ruột không yên, gã có linh cảm điều gì đó sắp xảy đến với gã, và nó không tốt một chút nào.
Bữa tối diễn ra không lâu sau đó, Herbert còn hơn cả hăng hái khi kể chuyện cho bố nghe, ông ấy bám theo từng lời của cậu. Alfred cũng vô cùng chăm chú, đôi mắt cậu lấp lánh thích thú từng giây cậu được nghe về thế giới mới. Tiếng cười nói và tiếng leng keng của ly tách chạm vào nhau nghe thật vui. Nhưng Ludwig chỉ cảm thấy khó chịu, thi thoảng gắng gượng một nụ cười trước khi lại nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng của gã, hay cố gắng tập trung vào tiếng càu nhàu của Koukol cạnh bên. "Con no rồi." Gã viện cớ tháo lui sau ít lâu, rồi nhanh chân lủi đi khỏi phòng ăn uống.
"Con rời đi sớm, Ludwig. Con cảm thấy không khỏe sao?"
Johannes chau mày khi ông nhận ra Ludwig đã đợi sẵn trong thư phòng, đứng dựa người vào bàn làm việc. Gã không thèm nhìn ông mà chỉ thở dài.
"Bố có vài vết cắt trên mặt." Gã bình phẩm. Johannes chạm lên những vết xước trong giây lát rồi thôi, cảm nhận được vết thương giấu dưới lớp áo chẽn vẫn đang nhói lên trong khi cố gắng không để con trai mình biết. Ông lắc đầu:
"Không phải chuyện con cần phải lo bây giờ."
Ludwig cuối cùng cũng hỏi, "Vậy điều bố cần nói với con là gì, thưa bố?"
Sự im lặng giữa hai người đến ngộp thở, giữa màn đêm tịch mịch vô cùng. Mắt Johannes rõ nét buồn khi ông tiến đến gần con trai, giọng bất chợt nhỏ lại như một lời thì thầm. "Là tổ phụ [2] của con." Một tiếng thở dài kéo theo, và ông cố gắng bật ra từng chữ. "Hôm qua hắn đã đến đây. Hắn..."
"Muốn bắt con về chứ gì?"
Môi Johannes mím lại thành một đường thẳng. "Phải."
Ludwig tiếp, "Hắn có nói vì sao không? Sau bấy lâu nay sao đột nhiên lại trở về như thế?"
"Bố không biết." Johannes thừa nhận. Ludwig thở dài thườn thượt, tỳ tay lên cạnh bàn.
"Hắn lúc nào cũng vậy... lúc nào cũng giấu giếm." Gã lí nhí. "Con biết thế nào ngày này cũng đến."
"Hắn nói rằng hắn rất xin lỗi, và mong muốn cho con một cơ hội học tập."
"Con có mọi thứ mình cần học ở đây rồi." Ludwig cười khẩy. "Bố có tin hắn không?"
Johannes bình tĩnh, ông ngồi xuống chiếc ghế bành có chút khó khăn, và ông khẽ nhăn mặt. "Không." Ông lạnh lùng đáp.
"Vậy bố đã nói gì?"
"Bố nói rằng phải tùy thuộc vào con." Johannes trấn an. "Hắn có thể là tổ phụ của con, nhưng suốt bấy lâu nay con sống dưới quyền bảo trợ của bố. Chỉ có con mới được quyết định mình sẽ theo ai mà thôi."
"Nếu con nói mình không muốn theo ai cả thì sao?" Ludwig cười, nửa đùa, nửa thật. Gã nghĩ bố mình sẽ nổi điên lên, nhưng ông ấy không hề có. Ông chỉ lộ rõ thêm nét buồn trong mắt mình:
"Thế thì tùy ý con. Bố không can thiệp vào quyết định con chọn."
"Thật ra con không có ý đó đâu."
"Nhưng bố thì có. Con không muốn thì bố không ép đâu, Ludwig."
"Nhưng mà... bố có muốn con ở lại không?"
"Con là con trai bố, tất nhiên là muốn rồi." Johannes không chần chừ thừa nhận, một thứ tình cảm nhẹ nhàng trong giọng ông. Người kia đáp:
"Vậy thì giúp con đi."
Johannes vẫn muốn chắc chắn, "Con quyết định rồi à? Con chắc chứ?"
"Con sẽ nói rằng con không muốn đi. Cả hai chúng ta đều không tin hắn, và bố thấy điều hắn làm rồi." Ludwig tự tin xác nhận, một sự ghê tởm lộ rõ qua từng tiếng gã nghiến răng. "Ai mà biết được hắn sẽ lấy thêm gì từ con chứ?" Lần đầu tiên gã liếc nhìn bố mình, Johannes đang ngồi liền ngước lên, chỉ để đối diện với mắt trái đã mờ đục mà con trai ông vẫn thường giấu sau mấy lọn tóc rũ. Chân mày Ludwig chau lại cầu xin, ấy nhưng tay gã đã bóp méo cả cạnh bàn. "Con chỉ muốn có một gia đình."
"Con có bố." Johannes thì thầm, giọng nhỏ nhẹ lại không thể khiến con trai ông đỡ căng thẳng. "Con có chúng ta."
"Con còn bao nhiêu thời gian?" Ludwig nghiến chặt hàm.
"Đến đêm mai."
"Rồi hắn sẽ lại đến."
"Và con sẽ cho chúng ta biết con có đi theo hắn hay không."
"Biết vậy thật tốt." Ludwig gật đầu, cho phép bản thân mình thả lỏng. "Cảm ơn bố."
"Con có muốn bố thông báo chuyện này cho mọi người không?"
"Con không phiền đâu." Ludwig lí nhí, lê bước ra ngoài. Gã trông tiều tụy hẳn đi, nếu còn là con người, có lẽ cái bóng của gã đã bò lên tường và nuốt trọn ánh sáng [3]. "Nếu con không còn gì để nghe nữa thì... bố có thể tìm thấy con ở bìa rừng."
________________________________________________
[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng thường ngủ trong quan tài.
[2]: Tiếng Anh gốc là sire, dùng để chỉ vai trò của một ma cà rồng với nạn nhân của mình, trong trường hợp nạn nhân không chết vì mất máu. Một tổ phụ (nam) hay tổ mẫu (nữ) hoặc thủy tổ (chỉ chung) thường sẽ có trách nhiệm cũng như quyền hạn đối với thế hệ ma cà rồng mình tạo ra giống như cha mẹ đối với con cái ở loài người, tuy nhiên sẽ có những mặt áp chế hơn. Tổ phụ, tổ mẫu và thủy tổ là từ tác giả tham khảo và tự đặt, vì không tìm được bản dịch chính xác cho từ sire theo ngữ cảnh này.
[3]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng vừa không có ảnh phản chiếu trong gương vừa không có cái bóng.
__________________________________________________
Nguồn ảnh: Xavier Collette.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.