Chương 8: Rắn trong vườn
Kiffen
21/11/2021
Asmodeus khẽ rít lên khi hắn một lần nữa trườn về phía lâu đài. Thật bất công, hắn nghĩ, bởi dù rằng bây giờ đèn đường đã được phát minh ra, thì hắn vẫn chẳng thể nào mò mẫm trong đêm một cách dễ dàng. Mùa đông ở vùng núi lại càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn, khi ánh sáng nơi đây so với ở thành phố chẳng đáng bao nhiêu và không phải chiếc đèn đường nào cũng hoạt động. Điều tốt lành duy nhất có lẽ là người ta đã lát sỏi đá thành đường dẫn đến lâu đài. Nửa thân bò sát của hắn sẽ đông cứng thành que kem nếu như hắn phải trườn qua lớp băng tuyết mất.
Một giọng hát dẫn lối hắn dọc theo bức tường đá đến một cánh cổng nhỏ, lối vào của khu vườn lâu đài. Hiển nhiên, cánh cổng đã được khóa chặt, nhưng nó được tạo nên từ những song sắt, nên Asmodeus có thể dễ dàng nhìn được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Đúng như hắn mong đợi, giọng hát cao vút kia thuộc về một đứa bé.
"Thật là một bài hát hay."
Giọng nói lạ cất lên từ thinh không khiến Herbert giật mình. Cậu bé vội vàng ôm lấy con gấu mèo của mình và đảo mắt, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu nghe có tiếng sột soạt trong bụi cây gần cổng khu vườn. Giọng nói tiếp tục, chua chát, ấy vậy lại tỏ vẻ ngọt ngào quá sức khiến Herbert lạnh sống lưng, "Đừng sợ. Ta chỉ là một người bạn thôi."
"Bạn?"
"Phải." Giọng nói ngân dài, kéo theo một tiếng rít khẽ mà Herbert chẳng để tâm. "Ta là người bạn tưởng tượng của con."
"Con không nhớ mình có người bạn tưởng tượng nào cả." Herbert thắc mắc, vừa nheo mắt lại như mèo vừa ngẫm nghĩ. "Người có phải là giọng nói trong đầu con không?"
"Phải, bé con ạ. Con đã tạo ra ta mà."
"Thật sao?"
"Ta thường ghé thăm hằng đêm để kể truyện cho con nghe, khi con vẫn còn là một em bé và cô đơn một mình." Giọng nói thì thầm, có chút giận dỗi, và lúc này Herbert nhận ra có thứ gì trông giống một con rắn đang cuộn mình bên ngoài. "Con quên ta rồi sao?"
"Con không biết nữa... Người ở đâu?"
"Ở một nơi con không thể nào thấy được."
"Nhưng bạn bè không bao giờ tránh mặt nhau mà."
"Ồ, nhưng ta là một người bạn tưởng tượng, đúng chứ?" Giọng nói lý lẽ, "Làm sao một người bạn tưởng tượng còn là 'tưởng tượng' nếu bị người khác nhìn thấy được?"
"Vậy tên người là gì? Một người bạn tưởng tượng ắt phải có tên." Herbert ngây ngô hỏi. Giọng nói gừ lên mãn nguyện trong vài giây ngắn ngủi, rồi tiếp:
"Ta không có tên, bé con ạ. Ta có hơi... khác thường."
"Khác thường? Là sao?"
Giọng nói bật cười, "Có nghĩa là ta rất phi thường."
"Phi thường? Kiểu, có siêu năng lực á? Hay là thiên thần? Người có phải là thiên thần không?" Cậu bé bắt đầu cảm thấy háo hức.
"Phải, phải..." Giọng nói rít lên hài lòng. "Ta là một thiên thần."
"Con biết rồi cũng sẽ có ngày người đến mà!" Herbert reo lên, nhún nhảy trên nền đất. "Người biết đó, cách đây mấy năm cha từng hứa sẽ gửi một thiên thần đến với con. Người đã đến rồi! Con sẽ gọi người là Ngài Thiên Thần!"
"Cảm ơn, bé con ạ, đó là một cái tên rất đẹp."
"Người có phép thuật không? Mọi thiên thần khác đều có." Cậu bé chẳng mấy chốc đã líu lo như một chú chim bình minh. "Người có biết bay không? Người có thể hóa phép mọi thứ với bụi tiên của mình không?"
Giọng nói ra chiều ngạc nhiên trước quá nhiều câu hỏi, "Tất nhiên, ta biết bay chứ. Và ta có thể làm được nhiều, nhiều thứ nữa."
"Con có thể xem được không? Được không ạ?" Herbert vòi vĩnh. Giọng nói chỉ phì cười:
"Ồ, nhưng ta e giờ phút này thực có hơi không phù hợp cho lắm. Nhiều người có thể bắt gặp chúng ta, và một thiên thần phải giữ mình bí mật với tất cả trừ người bạn duy nhất của mình. Nhưng đừng lo, ta đã chuẩn bị sẵn một trò chơi cho con rồi."
Herbert tròn xoe mắt, "Một trò chơi sao? Thật không? Cho con á?"
"Trong lúc chơi, ta sẽ cho con thấy những phép màu kỳ diệu nhất. Nếu con thắng được trò chơi, con sẽ đạt được một điều ước."
"Một điều ước? Ước gì cũng được ạ?"
"Phải, con muốn ước gì cũng được, kể cả những điều bất khả thi nhất. Đồng ý chứ?"
"Một điều ước có thể thành sự thật. Con đoán mình có thể tặng nó cho cha." Cậu bé vừa nghiêng đầu vừa nghĩ. "Được thôi, con đồng ý."
"Tuyệt vời!" Giọng nói tỏ vẻ hơn cả hài lòng. "Sẵn sàng chơi chưa?"
"Rồi ạ!" Herbert đáp. Giọng nói tiếp tục:
"Nhiệm vụ đầu tiên của con là rời khỏi lâu đài."
"Được thôi, con sẽ làm."
Herbert cười híp mắt, rồi quay ngược vào trong, Pip nhảy theo bên cạnh cậu. Cậu sẽ phải đóng gói đồ đạc cho chuyến phiêu lưu phía trước, với tất cả vật dụng cần thiết và rời đi không bị ai phát hiện. Điều ước của cậu phải là một sự ngạc nhiên.
Lúc này, cậu chợt va phải bố mình.
"Con đây rồi, Herbert."
Người đàn ông dường như rất vui khi trông thấy cậu, ông vỗ về mái tóc và dẫn cậu đi vòng qua hồ nước trong vườn. Cậu bé con lập tức quên mất việc mình đang làm mà dụi đầu vào tay bố, ngúng nguẩy nghịch ngợm. Johannes nhìn xuống thích thú, ông ngâm nga:
"Con trông có vẻ vui lắm."
"Con lúc nào cũng vui mà." Herbert cười tươi khi cậu nhảy chân sáo trên tuyết. "Cha bế con được không?"
Johannes khựng lại. "Ta sẵn lòng, nhưng không phải khi con đang ôm... cái thứ đó." Ông trông có vẻ khinh khỉnh, chỉ vào con vật lông xám mà con trai mình đang ôm trong tay. Herbert khúc khích, chìa bé vật nuôi của mình ra trước mặt và thậm chí còn dúi nó vào người bố.
"Pip á? Nhưng nó đáng yêu mà!"
"Cảm ơn con, nhưng giờ làm ơn đặt nó về vị trí cũ đi." Khóe môi ông cong lại, giơ tay đẩy con vật kia xuống. Pip bực dọc muốn cào, nhưng Herbert chẳng cho nó cơ hội mà liền thả nó xuống đất. Nó dúi đầu vào tay cậu thêm mấy cái rồi chạy vào trong, mất hút sau cánh cửa hông nhà bếp. Herbert cười lên nắc nẻ khi bố bế cậu lên và cù lét cậu.
"Lũ yêu tinh chẳng bỏ thêm tý kho báu nào vào hốc cây cả." Cậu bé con lại sớm liến thoắng. "Nhưng chúng để lại cho con một bông hoa tuyết!"
"Thật sao?" Johannes đáp lời, rảo bước ra sân trước với cậu bé con đu trên tay. Herbert tiếp:
"Và nó đẹp lắm! Một bông hoa tuyết xinh đẹp!"
"Con có hái nó không?"
"Không ạ, con muốn cha cùng đến ngắm nó với con. Cha đến ngắm nó với con nhé? Nha cha?"
"Được rồi, được rồi, vậy chúng ta cùng đến xem nó thế nào."
Khi giọng của họ nhỏ dần và nhỏ dần, Asmodeus cũng chậm rãi bò ra khỏi chỗ trốn. Hắn phỉ nhổ lên cánh cổng sắt khóa kín và bỏ đi, nhìn lướt qua bên trong lần cuối và đảo mắt ngược lên bức tường đá, một kế hoạch in sẵn trong tâm trí hắn và hắn nở một nụ cười.
"Ngươi cướp lấy huyết đồng của ta. Ta sẽ cướp lại huyết đồng của ngươi vậy."
___________________________
Nguồn ảnh: Igor Burlakov.
Một giọng hát dẫn lối hắn dọc theo bức tường đá đến một cánh cổng nhỏ, lối vào của khu vườn lâu đài. Hiển nhiên, cánh cổng đã được khóa chặt, nhưng nó được tạo nên từ những song sắt, nên Asmodeus có thể dễ dàng nhìn được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Đúng như hắn mong đợi, giọng hát cao vút kia thuộc về một đứa bé.
"Thật là một bài hát hay."
Giọng nói lạ cất lên từ thinh không khiến Herbert giật mình. Cậu bé vội vàng ôm lấy con gấu mèo của mình và đảo mắt, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu nghe có tiếng sột soạt trong bụi cây gần cổng khu vườn. Giọng nói tiếp tục, chua chát, ấy vậy lại tỏ vẻ ngọt ngào quá sức khiến Herbert lạnh sống lưng, "Đừng sợ. Ta chỉ là một người bạn thôi."
"Bạn?"
"Phải." Giọng nói ngân dài, kéo theo một tiếng rít khẽ mà Herbert chẳng để tâm. "Ta là người bạn tưởng tượng của con."
"Con không nhớ mình có người bạn tưởng tượng nào cả." Herbert thắc mắc, vừa nheo mắt lại như mèo vừa ngẫm nghĩ. "Người có phải là giọng nói trong đầu con không?"
"Phải, bé con ạ. Con đã tạo ra ta mà."
"Thật sao?"
"Ta thường ghé thăm hằng đêm để kể truyện cho con nghe, khi con vẫn còn là một em bé và cô đơn một mình." Giọng nói thì thầm, có chút giận dỗi, và lúc này Herbert nhận ra có thứ gì trông giống một con rắn đang cuộn mình bên ngoài. "Con quên ta rồi sao?"
"Con không biết nữa... Người ở đâu?"
"Ở một nơi con không thể nào thấy được."
"Nhưng bạn bè không bao giờ tránh mặt nhau mà."
"Ồ, nhưng ta là một người bạn tưởng tượng, đúng chứ?" Giọng nói lý lẽ, "Làm sao một người bạn tưởng tượng còn là 'tưởng tượng' nếu bị người khác nhìn thấy được?"
"Vậy tên người là gì? Một người bạn tưởng tượng ắt phải có tên." Herbert ngây ngô hỏi. Giọng nói gừ lên mãn nguyện trong vài giây ngắn ngủi, rồi tiếp:
"Ta không có tên, bé con ạ. Ta có hơi... khác thường."
"Khác thường? Là sao?"
Giọng nói bật cười, "Có nghĩa là ta rất phi thường."
"Phi thường? Kiểu, có siêu năng lực á? Hay là thiên thần? Người có phải là thiên thần không?" Cậu bé bắt đầu cảm thấy háo hức.
"Phải, phải..." Giọng nói rít lên hài lòng. "Ta là một thiên thần."
"Con biết rồi cũng sẽ có ngày người đến mà!" Herbert reo lên, nhún nhảy trên nền đất. "Người biết đó, cách đây mấy năm cha từng hứa sẽ gửi một thiên thần đến với con. Người đã đến rồi! Con sẽ gọi người là Ngài Thiên Thần!"
"Cảm ơn, bé con ạ, đó là một cái tên rất đẹp."
"Người có phép thuật không? Mọi thiên thần khác đều có." Cậu bé chẳng mấy chốc đã líu lo như một chú chim bình minh. "Người có biết bay không? Người có thể hóa phép mọi thứ với bụi tiên của mình không?"
Giọng nói ra chiều ngạc nhiên trước quá nhiều câu hỏi, "Tất nhiên, ta biết bay chứ. Và ta có thể làm được nhiều, nhiều thứ nữa."
"Con có thể xem được không? Được không ạ?" Herbert vòi vĩnh. Giọng nói chỉ phì cười:
"Ồ, nhưng ta e giờ phút này thực có hơi không phù hợp cho lắm. Nhiều người có thể bắt gặp chúng ta, và một thiên thần phải giữ mình bí mật với tất cả trừ người bạn duy nhất của mình. Nhưng đừng lo, ta đã chuẩn bị sẵn một trò chơi cho con rồi."
Herbert tròn xoe mắt, "Một trò chơi sao? Thật không? Cho con á?"
"Trong lúc chơi, ta sẽ cho con thấy những phép màu kỳ diệu nhất. Nếu con thắng được trò chơi, con sẽ đạt được một điều ước."
"Một điều ước? Ước gì cũng được ạ?"
"Phải, con muốn ước gì cũng được, kể cả những điều bất khả thi nhất. Đồng ý chứ?"
"Một điều ước có thể thành sự thật. Con đoán mình có thể tặng nó cho cha." Cậu bé vừa nghiêng đầu vừa nghĩ. "Được thôi, con đồng ý."
"Tuyệt vời!" Giọng nói tỏ vẻ hơn cả hài lòng. "Sẵn sàng chơi chưa?"
"Rồi ạ!" Herbert đáp. Giọng nói tiếp tục:
"Nhiệm vụ đầu tiên của con là rời khỏi lâu đài."
"Được thôi, con sẽ làm."
Herbert cười híp mắt, rồi quay ngược vào trong, Pip nhảy theo bên cạnh cậu. Cậu sẽ phải đóng gói đồ đạc cho chuyến phiêu lưu phía trước, với tất cả vật dụng cần thiết và rời đi không bị ai phát hiện. Điều ước của cậu phải là một sự ngạc nhiên.
Lúc này, cậu chợt va phải bố mình.
"Con đây rồi, Herbert."
Người đàn ông dường như rất vui khi trông thấy cậu, ông vỗ về mái tóc và dẫn cậu đi vòng qua hồ nước trong vườn. Cậu bé con lập tức quên mất việc mình đang làm mà dụi đầu vào tay bố, ngúng nguẩy nghịch ngợm. Johannes nhìn xuống thích thú, ông ngâm nga:
"Con trông có vẻ vui lắm."
"Con lúc nào cũng vui mà." Herbert cười tươi khi cậu nhảy chân sáo trên tuyết. "Cha bế con được không?"
Johannes khựng lại. "Ta sẵn lòng, nhưng không phải khi con đang ôm... cái thứ đó." Ông trông có vẻ khinh khỉnh, chỉ vào con vật lông xám mà con trai mình đang ôm trong tay. Herbert khúc khích, chìa bé vật nuôi của mình ra trước mặt và thậm chí còn dúi nó vào người bố.
"Pip á? Nhưng nó đáng yêu mà!"
"Cảm ơn con, nhưng giờ làm ơn đặt nó về vị trí cũ đi." Khóe môi ông cong lại, giơ tay đẩy con vật kia xuống. Pip bực dọc muốn cào, nhưng Herbert chẳng cho nó cơ hội mà liền thả nó xuống đất. Nó dúi đầu vào tay cậu thêm mấy cái rồi chạy vào trong, mất hút sau cánh cửa hông nhà bếp. Herbert cười lên nắc nẻ khi bố bế cậu lên và cù lét cậu.
"Lũ yêu tinh chẳng bỏ thêm tý kho báu nào vào hốc cây cả." Cậu bé con lại sớm liến thoắng. "Nhưng chúng để lại cho con một bông hoa tuyết!"
"Thật sao?" Johannes đáp lời, rảo bước ra sân trước với cậu bé con đu trên tay. Herbert tiếp:
"Và nó đẹp lắm! Một bông hoa tuyết xinh đẹp!"
"Con có hái nó không?"
"Không ạ, con muốn cha cùng đến ngắm nó với con. Cha đến ngắm nó với con nhé? Nha cha?"
"Được rồi, được rồi, vậy chúng ta cùng đến xem nó thế nào."
Khi giọng của họ nhỏ dần và nhỏ dần, Asmodeus cũng chậm rãi bò ra khỏi chỗ trốn. Hắn phỉ nhổ lên cánh cổng sắt khóa kín và bỏ đi, nhìn lướt qua bên trong lần cuối và đảo mắt ngược lên bức tường đá, một kế hoạch in sẵn trong tâm trí hắn và hắn nở một nụ cười.
"Ngươi cướp lấy huyết đồng của ta. Ta sẽ cướp lại huyết đồng của ngươi vậy."
___________________________
Nguồn ảnh: Igor Burlakov.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.