Quán Ăn Bất Ổn

Chương 5: Bất ngờ đến mức không nói được gì

Hoàng Trần Minh Ngọc

26/02/2024

Đám đó sợ dựng đứng người, đỡ tên đứng đầu lên rồi bỏ ra khỏi quán. Bảo Dương hít thở sâu, khuôn mặt đầy suy tư. Vì thấy nhóm khách vẫn còn ở đó nên các anh cúi đầu xin lỗi, nhóm Ngũ Bạch lắc đầu không trách móc mà vui vẻ ra hiệu các anh tiếp tục làm.

- Cho chúng tôi như cũ, thêm món gà ủ muối nữa nhé.

- Vâng.

...

Tối hôm đó, Minh Phong mặc quần áo khá xịn xò để đi ra ngoài. Bảo Dương đang vui vẻ lấy tay nhéo má con mèo Pin của mình ở ngoài phòng khách, ngước mặt lên thấy bạn mình đang mang giày thể thao nên hỏi:

- Đi quán bar à?

Cậu ta đứng dậy rồi nhìn anh trả lời:

- Ừ. Tao đi đây.

- Tạm biệt.

Anh nói xong lại ôm, hôn con mèo khiến mặt con mèo bất lực và nổi cáu. Minh Phong sau khi rời khỏi nhà thì cậu ta lái xe mô tô đến quán bar. Khi đã có mặt ở đó, cậu ta không nhanh không chậm mà bước vào trong. Chưa gì đã có người đón tiếp cậu ta chu đáo, dẫn cậu ta tới một chỗ VIP.

- Đợi hơi lâu rồi đấy.

Minh Phong ngồi xuống, ngửa lưng ra sau, chân duỗi thẳng đặt lên chỗ gác chân, tay đặt lên thành ghế mà đáp lại người bên cạnh:

- Quán đông quá nên đến hơi muộn. Bạn thông cảm ha.

Cậu ta dứt câu thì lấy một điếu thuốc lá mà hút. Người bên cạnh cậu ta nhếch mép bảo:

- Có thời gian tao sẽ đến ủng hộ quán.

Minh Phong khoác vai người đó mà cười tít mắt bảo:

- Cảm ơn nhé.

- Hữu Tâm tao đây uy tín lắm, yên tâm.

- Haha. Bạn tốt.

Người bạn tên Hữu Tâm nghe xong có cười tươi một cái nhưng rồi lại dập tắt đi, khuôn mặt bắt đầu có đầy suy tư muốn nói ra nhưng không dám. Minh Phong tinh ý nên có chút khó hiểu, bèn hỏi:



- Sao vậy?

Hữu Tâm lắc đầu đáp:

- Không có gì. Uống rượu loại nào?

Minh Phong nhướng mày mà bảo:

- Như cũ.

Hữu Tâm gọi phục vụ ra rồi gọi một chai rượu có độ cồn nhẹ cho cậu ta. Hai người vừa uống vừa nói chuyện một lúc lâu, vì Minh Phong uống rượu lượng cồn vừa phải nên vẫn còn tỉnh táo, còn Hữu Tâm thì đã say rồi. Chàng trai đó dựa vào người cậu ta, cậu ta thở dài than thở:

- Ai bảo uống rượu mạnh vào làm gì không biết nữa.

Đột nhiên Hữu Tâm dựng thẳng người dậy rồi quay qua, tay chống cằm nhìn cậu ta mà thốt một câu:

- Minh Phong… Bỗng có người con trai ngỏ lời yêu với mày thì mày sẽ làm gì?

Cậu ta nhăn mặt lại mà hỏi:

- Ý mày là sao?

Hữu Tâm chỉ biết cười gượng rồi im lặng hẳn, người quay đi hướng khác, trong lòng Minh Phong lúc nãy vô cùng tò mò cũng nhưng lo sợ cậu bạn này nói lời gì đó quá sức tưởng tượng, ánh mắt cũng hiện lên sự mong chờ câu nói tiếp theo. Im lặng được chốc lát, Hữu Tâm quay qua nhìn cậu ta lần nữa, lại cất giọng lên:

- Minh Phong… tao nói cái này đừng có sốc đấy.

Cậu ta vội vàng đáp lại:

- Mày cứ nói.

Hữu Tâm ngập ngừng nói:

- Tao… yêu mày…

Minh Phong sửng người lại sau khi nghe lời nói mới thốt lên từ miệng của người bạn quen từ lúc nhỏ của mình. Trong lòng cậu ta hỗn loạn đến mức cậu ta không biết nên làm gì và nói gì lúc này. Hữu Tâm lại nói tiếp, kèm theo đó là đôi mắt ngấn lệ:

- Nó là sự thật, tao đã yêu mày từ lúc cấp 3 rồi. Tao đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, có thể nói ra với mày sẽ khiến mất tình bạn này mãi mãi, nhưng tao…

Không nghe nổi nữa nên Minh Phong đứng lên rồi ngắt lời cậu ấy:

- Cũng khuya rồi, về thôi. Nhớ bắt xe đấy.



Nói rồi cậu ta bỏ đi. Hữu Tâm vẫn ngồi đó mà nở nụ cười vô cùng chua chát, cầm chai rượu mà uống sạch nó, rồi lẩm bẩm:

- Đến cả nó cũng không chấp nhận mình.

Sau đó, Hữu Tâm ném chai rượu đó bể thành nhiều mảnh rồi đứng dậy loạng choạng rời khỏi quán bar. Còn Minh Phong sau khi về lại nhà thì vào trong phòng ngay, đóng chặt cửa. Lạc Thiên nhíu mày rồi nhìn Thái Luân cất giọng hỏi:

- Có chuyện gì với nó thế?

Thái Luân khóe môi giật giật mà đáp:

- Tự nhiên hỏi tao, tao có biết đâu.

...

Sáng hôm sau, ngày 18 tháng 1 năm 20XX, vẫn như mọi ngày, họ chuẩn bị đồ ăn cho khách. Minh Phong từ tối qua đã có tâm trạng không được ổn, cậu ta cứ không ngừng suy nghĩ những lời nói đó. Lạc Thiên nhìn qua, phát hiện cái nổi sắp cháy mà đẩy cậu ta ra mà than vãn:

- Mày không để ý gì hết vậy Phong?

Cậu ta bất giác tỉnh ngộ, luống cuống cả lên, cười gượng đáp lại:

- Tao xin lỗi.

Thái Luân quay qua nhìn Minh Phong mà nhắc nhở:

- Nếu không ổn thì về phòng nghỉ ngơi đi, để đó tụi tao làm cho.

Minh Phong xua tay từ chối, bảo:

- Không sao đâu. Tao vẫn làm được.

...

Đến thời gian vắng khách, Minh Phong đi ra ngoài hít thở một chút. Bảo Dương nhíu mày lại mà suy nghĩ, nhìn hai người bạn của mình mà hỏi:. Đam Mỹ Hài

- Tối qua nó đi quán bar gặp chuyện gì sao? Sáng nay cứ không tập trung được gì cả, hiếm khi tao mới thấy nó như vậy.

Lạc Thiên chẹp miệng đáp:

- Ai mà biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Bất Ổn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook