Chương 14: Được chấp nhận. Lạc Thiên có người yêu?
Hoàng Trần Minh Ngọc
26/02/2024
Tại một căn nhà rộng lớn, Hữu Tâm bước xuống phòng khách với trạng thái không vui không buồn, định tới nhà bếp uống nước thì có một tiếng nói gọi cậu lại.
- Hữu Tâm, bố có chuyện muốn nói con.
Cậu ấy bất chợt giật mình vì đã lâu rồi hai cha con không nói chuyện nhau. Cậu quay người qua, tay cầm ly nước, giọng có chút ngập ngừng:
- Vâng.
Cậu từ phòng bếp tiến ra phòng khách rồi rụt rè ngồi xuống, ông bố đang đọc báo, liếc nhìn thấy cậu đang ở bên cạnh mình nên ông đã hạ tờ báo xuống mà hỏi han:
- Con… chắc mệt mỏi lắm đúng không?
Hữu Tâm cười gượng đáp lại:
- Có mệt đâu bố. Con ổn mà.
Ông thở dài, nghiêm giọng lại nói:
- Cứ sống thật bên trong con đi, bố sẽ cố gắng chấp nhận.
Cậu nghe vậy liền sửng người, không tin vào tai mình nên hỏi lại:
- Bố nói gì ạ?
Ông nhíu mày, bèn nói lại lần nữa:
- Cứ sống thật bên trong con người của con đi, bố sẽ cố gắng chấp nhận.
Những lời của bố vừa thốt lên khiến trong cậu có chút lâng lâng một niềm vui khó tả, cậu lập tức ôm bố mình, ông ấy gật đầu mỉm cười rồi giơ tay vỗ nhẹ vào người cậu. Chợt ông ấy có nói một câu như này:
- Nhớ dẫn người yêu về.
Cậu mới ngượng ngùng đáp lại:
- Người đó bố gặp rồi mà, người quen.
Ông ấy nhăn trán lại mà bảo:
- Không lẽ… Minh Phong sao?
Hữu Tâm gật đầu lia lịa, ông chẹp miệng mà nói:
- Phải ra mắt đàng hoàng chứ ai làm thế được.
- Vậy đợi tụi con có thời gian tìm hiểu đã rồi ra mắt gia đình nhé?
- Thôi, tụi bây cưới luôn cũng được, quen từ nhỏ đến giờ bày đặt tìm hiểu.
- Ủa bố?
Vậy là Hữu Tâm đã được sống đúng với bản ngã của mình, đồng thời, khoảng cách bị bỏ ngỏ với bố mẹ trong 11 năm qua có lẽ nó đã tiến gần hơn được kha khá.
...
Tối hôm đó, Minh Phong đang gọi video với Hữu Tâm nói chuyện vui vẻ thì thấy Lạc Thiên lật đật khoác áo ngoài chuẩn bị mở cửa để đi ra đường nên cậu ta đã gọi lại:
- Ê, đi đâu đó?
Lạc Thiên mới quay lại nhìn cậu ta và cười như được mùa mà đáp lại:
- Tao đi gặp người yêu.
Cậu ta nghe xong liền trố mắt ngạc nhiên rồi hét to:
- Gì? Mày có người yêu á?
Anh ấy định chạy lại bịt miệng cậu ta thì đúng lúc Thái Luân bước vào trong quán, nghe được và thái độ không khác gì Minh Phong. Cậu mới tiến tới bên cạnh giữ anh bạn của mình lại mà hỏi:
- Có người yêu khi nào? Bao lâu rồi?
Lạc Thiên giật nảy mình nhìn Thái Luân, cười trừ ra mà đáp:
- Người yêu trên mạng, được một năm rồi.
Cậu xách cổ anh ấy lên bảo:
- Có người yêu mà không nói không năng gì hết vậy?
Minh Phong nhìn vào màn hình mà mỉm cười nói với Hữu Tâm:
- Anh bận tí, chút gọi em lại nhé!
- Vâng.
Minh Phong tắt và bỏ điện thoại trên bàn rồi chạy tới xoay người của Lạc Thiên qua mà lay người anh ấy hỏi:
- Sao tối nào tao thấy mày đọc sách, chơi game suốt, có phát hiện tín hiệu vũ trụ nào xung quanh mày đâu?
Lạc Thiên nhanh chóng hất mạnh tay của Minh Phong ra, mặt anh ấy có vẻ bất lực, thở dài bảo:
- Có sao đâu mà hai đứa bây nảy người lên thế. Tao là một người kín tiếng mà, khó phát hiện là đúng rồi.
Bảo Dương lúc này bước ra, hù ba người một cái rồi nói:
- Ai xấu số quen được mày thế Lạc Thiên?
Cả ba người ôm ngực trái, mặt mày tái mét lại, Lạc Thiên mới cằn nhằn:
- Đau tim chết đi được. Mà nãy mày nói gì thế?
Anh bèn nói lại:
- Ai xấu số quen được mày thế?
Lạc Thiên nghe vậy khóe môi giật giật nhưng nhìn lại đồng hồ, đã thấy sắp đến giờ gặp mặt, anh ấy lập tức nhìn đám bạn của mình mà nói:
- Tao đi đây. Bảo Dương, đợi tao về đi, tao sẽ cho mày ăn dép thượng hạng.
- Úi, sợ quá!
Sau khi Lạc Thiên đi ra ngoài được một lúc, cả ba người đứng đó lắc đầu ngao ngán, có nhìn nhau một cái rồi ai nấy về phòng làm những công việc riêng của mình. Còn Quế Ngân thì đang ở trong phòng, cô lướt điện thoại để đặt hàng trên mạng, cô không biết đã đặt bao nhiêu đơn rồi nhưng thấy cái tay vẫn bấm đều đều.
_______
Đoạn hài nho nhỏ:
Thái Luân: Bạn tôi đã hết độn thổ chứ nhỉ?
Lạc Thiên: Hết lâu rồi nhé! Bớt chọc lại.
Bảo Dương: Ai mà biết chương sau có độn thổ không?
Lạc Thiên: Tại bà tác giả chứ tại tao đâu.
Minh Ngọc: Ủa gì vậy? Sao lại đổ lỗi cho tôi? Bị buồn đó.
Minh Phong: Bị buồn gì vậy? Buồn thối ruột hay buồn cười?
Minh Ngọc: Buồn ngủ.
Minh Phong: Cạn ngôn
Thái Luân: Còn Quế Ngân, đặt gì lắm thế?
Quế Ngân: Kệ tôi, cậu ý kiến gì?
Minh Ngọc: Người ta làm đẹp để đi họp lớp đó.
Quế Ngân: Đúng vậy.
Thái Luân: Quá trời rồi!
- Hữu Tâm, bố có chuyện muốn nói con.
Cậu ấy bất chợt giật mình vì đã lâu rồi hai cha con không nói chuyện nhau. Cậu quay người qua, tay cầm ly nước, giọng có chút ngập ngừng:
- Vâng.
Cậu từ phòng bếp tiến ra phòng khách rồi rụt rè ngồi xuống, ông bố đang đọc báo, liếc nhìn thấy cậu đang ở bên cạnh mình nên ông đã hạ tờ báo xuống mà hỏi han:
- Con… chắc mệt mỏi lắm đúng không?
Hữu Tâm cười gượng đáp lại:
- Có mệt đâu bố. Con ổn mà.
Ông thở dài, nghiêm giọng lại nói:
- Cứ sống thật bên trong con đi, bố sẽ cố gắng chấp nhận.
Cậu nghe vậy liền sửng người, không tin vào tai mình nên hỏi lại:
- Bố nói gì ạ?
Ông nhíu mày, bèn nói lại lần nữa:
- Cứ sống thật bên trong con người của con đi, bố sẽ cố gắng chấp nhận.
Những lời của bố vừa thốt lên khiến trong cậu có chút lâng lâng một niềm vui khó tả, cậu lập tức ôm bố mình, ông ấy gật đầu mỉm cười rồi giơ tay vỗ nhẹ vào người cậu. Chợt ông ấy có nói một câu như này:
- Nhớ dẫn người yêu về.
Cậu mới ngượng ngùng đáp lại:
- Người đó bố gặp rồi mà, người quen.
Ông ấy nhăn trán lại mà bảo:
- Không lẽ… Minh Phong sao?
Hữu Tâm gật đầu lia lịa, ông chẹp miệng mà nói:
- Phải ra mắt đàng hoàng chứ ai làm thế được.
- Vậy đợi tụi con có thời gian tìm hiểu đã rồi ra mắt gia đình nhé?
- Thôi, tụi bây cưới luôn cũng được, quen từ nhỏ đến giờ bày đặt tìm hiểu.
- Ủa bố?
Vậy là Hữu Tâm đã được sống đúng với bản ngã của mình, đồng thời, khoảng cách bị bỏ ngỏ với bố mẹ trong 11 năm qua có lẽ nó đã tiến gần hơn được kha khá.
...
Tối hôm đó, Minh Phong đang gọi video với Hữu Tâm nói chuyện vui vẻ thì thấy Lạc Thiên lật đật khoác áo ngoài chuẩn bị mở cửa để đi ra đường nên cậu ta đã gọi lại:
- Ê, đi đâu đó?
Lạc Thiên mới quay lại nhìn cậu ta và cười như được mùa mà đáp lại:
- Tao đi gặp người yêu.
Cậu ta nghe xong liền trố mắt ngạc nhiên rồi hét to:
- Gì? Mày có người yêu á?
Anh ấy định chạy lại bịt miệng cậu ta thì đúng lúc Thái Luân bước vào trong quán, nghe được và thái độ không khác gì Minh Phong. Cậu mới tiến tới bên cạnh giữ anh bạn của mình lại mà hỏi:
- Có người yêu khi nào? Bao lâu rồi?
Lạc Thiên giật nảy mình nhìn Thái Luân, cười trừ ra mà đáp:
- Người yêu trên mạng, được một năm rồi.
Cậu xách cổ anh ấy lên bảo:
- Có người yêu mà không nói không năng gì hết vậy?
Minh Phong nhìn vào màn hình mà mỉm cười nói với Hữu Tâm:
- Anh bận tí, chút gọi em lại nhé!
- Vâng.
Minh Phong tắt và bỏ điện thoại trên bàn rồi chạy tới xoay người của Lạc Thiên qua mà lay người anh ấy hỏi:
- Sao tối nào tao thấy mày đọc sách, chơi game suốt, có phát hiện tín hiệu vũ trụ nào xung quanh mày đâu?
Lạc Thiên nhanh chóng hất mạnh tay của Minh Phong ra, mặt anh ấy có vẻ bất lực, thở dài bảo:
- Có sao đâu mà hai đứa bây nảy người lên thế. Tao là một người kín tiếng mà, khó phát hiện là đúng rồi.
Bảo Dương lúc này bước ra, hù ba người một cái rồi nói:
- Ai xấu số quen được mày thế Lạc Thiên?
Cả ba người ôm ngực trái, mặt mày tái mét lại, Lạc Thiên mới cằn nhằn:
- Đau tim chết đi được. Mà nãy mày nói gì thế?
Anh bèn nói lại:
- Ai xấu số quen được mày thế?
Lạc Thiên nghe vậy khóe môi giật giật nhưng nhìn lại đồng hồ, đã thấy sắp đến giờ gặp mặt, anh ấy lập tức nhìn đám bạn của mình mà nói:
- Tao đi đây. Bảo Dương, đợi tao về đi, tao sẽ cho mày ăn dép thượng hạng.
- Úi, sợ quá!
Sau khi Lạc Thiên đi ra ngoài được một lúc, cả ba người đứng đó lắc đầu ngao ngán, có nhìn nhau một cái rồi ai nấy về phòng làm những công việc riêng của mình. Còn Quế Ngân thì đang ở trong phòng, cô lướt điện thoại để đặt hàng trên mạng, cô không biết đã đặt bao nhiêu đơn rồi nhưng thấy cái tay vẫn bấm đều đều.
_______
Đoạn hài nho nhỏ:
Thái Luân: Bạn tôi đã hết độn thổ chứ nhỉ?
Lạc Thiên: Hết lâu rồi nhé! Bớt chọc lại.
Bảo Dương: Ai mà biết chương sau có độn thổ không?
Lạc Thiên: Tại bà tác giả chứ tại tao đâu.
Minh Ngọc: Ủa gì vậy? Sao lại đổ lỗi cho tôi? Bị buồn đó.
Minh Phong: Bị buồn gì vậy? Buồn thối ruột hay buồn cười?
Minh Ngọc: Buồn ngủ.
Minh Phong: Cạn ngôn
Thái Luân: Còn Quế Ngân, đặt gì lắm thế?
Quế Ngân: Kệ tôi, cậu ý kiến gì?
Minh Ngọc: Người ta làm đẹp để đi họp lớp đó.
Quế Ngân: Đúng vậy.
Thái Luân: Quá trời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.