Quán Ăn Bất Ổn

Chương 11: Giúp đỡ

Hoàng Trần Minh Ngọc

26/02/2024

Người phụ nữ đó giơ tay lên cốc đầu Lạc Thiên một cái, dù vậy anh ấy vẫn cười tít mắt. Có một người khác đang ngồi bên cạnh bà ấy ngó qua nhìn rồi cất giọng:

- Mấy đứa bạn con chắc vẫn ổn nhỉ?

Lạc Thiên mỉm cười đáp lại:

- Vâng, ổn ạ.

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt hài lòng rồi lại hỏi:

- Trưa nay con muốn ăn gì?

Anh ấy vui vẻ trả lời:

- Món nào cũng được, miễn là bố mẹ nấu, con sẽ ăn hết.

Họ nói chuyện một lúc rất lâu, rất hăng say mà quên cả giờ giấc. Khi đã thấy gần trưa nên mọi người đứng lên xuống bếp, làm chung với nhau khiến căn bếp “nhỏ” rộn ràng hơn.

...

Ở chỗ của Thái Luân, cậu đang xem xét lại chỗ trước kia để mở lại tiệm xăm của mình, nó không khác gì hồi 3 năm trước, cậu tính giữ nguyên, chỉ cần sửa chữa lại. Cậu cũng đăng kí tại một tiệm khác cũng nổi tiếng để học lại, bởi vì lâu quá, tay không đụng vào nên đã giảm sút một phần.

Hoàn thành những dự định của cậu xong thì về. Trên đường đi, cậu lái xe mô tô đi thì phát hiện một người giống Quế Ngân đang đứng phát tờ rơi. Cậu nhanh chóng dừng lại quan sát, rồi nhíu mày lại khi thấy một đám thành niên đô con chặn đường Quế Ngân rồi đưa chỗ vào chỗ khuất vắng người. Cậu lập tức để xe ở vỉa hè rồi đi theo họ, cậu núp lùm ở một góc khá gần đó.

- Mày trả nợ đi chứ, lần này tụi tao không có tha nên đừng có xin xỏ.

Khuôn mặt Quế Ngân có vẻ khá bối rối và lo lắng, cô đáp lại:

- Cho tôi ít ngày thôi…

“Bốp”, cô chưa nói hết câu thì bị một người trong nhóm đó cho một cú đấm ngay mặt khiến cô ngã xâm xoàng ngã xuống đất, một tên khác thì nắm tóc và giật ngược đầu cô lên mà gằng giọng:

- Mày không nghe câu hồi nãy tụi tao nói sao? Lập tức đưa ra nhanh!

Cô đau đớn và sợ sệt, nhưng bị nắm chặt nên cô không vùng vẫy được. Tên đứng đầu vuốt mặt một cái rồi ngồi xuống, cười nham hiểm mà nói:

- Vậy dùng cơ thể này trả nợ cũng được đấy.

- Không! Đừng đụng vào tôi.

- Phải chấp nhận đi.



Khi bọn chúng chuẩn bị có ý định xấu với cô thì đúng lúc này cậu ra khỏi góc đó, bỏ tay vào túi quần mà lạnh giọng lên tiếng:

- Thử đụng chỗ bất kì của cô ấy đi, hai bàn tay của các anh sẽ bị gãy không hay đó.

Tên đứng đầu đó nhăn mặt lại rồi ngước lên nhìn cậu, sau đó đứng lên tiến về phía cậu, giọng khàn khàn nói:

- Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

Cậu mỉm cười đáp lại:

- Lẽ thường tình thôi.

Tên kia cười phá lên, giơ tay lên vỗ vào mặt cậu mà khinh bỉ, cậu thở dài rồi nắm cái tay của tên kia mà bẻ ngược ra đằng sau khiến hắn la oai oái và hét lên:

- Tụi bây, đánh hắn.

Mấy tên kia nghe theo liền xông lên, cậu đạp bay tên đầu đàn ra một góc rồi tiến tới đánh những tên còn lại. Một lát sau, bọn chúng nằm đè lên nhau. Cậu cười lạnh mà khụy chân xuống, vỗ vào mặt một tên bất kì mà nói:

- Tưởng đô con sao chứ, yếu quá đấy. Số nợ bao nhiêu để tôi trả giúp cô ấy.

Tên trước mặt cậu trả lời:

- Còn 100 triệu.

Cậu nghe xong rút ví ra lấy một cái thẻ và một cây bút để viết mật khẩu, ngẫm nghĩ một lúc thì đưa cho tên kia và nói:

- Đây. Giờ thì hết nợ nhé.

Bọn chúng đứng lên, răm rắp cúi đầu chào cậu. Quế Ngân từ đằng sau đi tới, gãi đầu ngại ngùng, bẽn lẽn nói:

- Cảm ơn. Số tiền đó tôi sẽ cố gắng trả cho cậu.

Cậu quay người rồi cốc đầu cô một cái, cầm tay cô kéo ra khỏi chỗ góc khuất. Cả hai bước vào quán cà phê gần đó, ngồi đối diện nhau, gọi đồ uống. Thái Luân tay phải cầm ly cà phê, tay trái cầm muỗng khuấy đều rồi húp một ngụm rồi trầm lặng hỏi:

- Sao mà nợ dữ vậy?

Quế Ngân có chút e dè mà trả lời:

- Nhà tôi phá sản, vỡ nợ. Không lẽ cậu định buông lời giễu cợt tôi đó chứ?

Thái Luân nghe xong vế đầu thì cảm giác tội nghiệp cô nhưng đến vế sau là khóe miệng của cậu giật liên hồi. Cậu đặt ly cà phê xuống bàn, khoanh tay lại rồi ngã lưng ra đằng sau ghế mà bảo:



- Nhìn tôi giống người sắp chuẩn bị nói lời trêu chọc cậu lắm hay gì vậy? Đang hỏi han đàng hoàng đấy nhé. Tối hôm trước cậu lại bảo tôi là bỏ nhà đi bụi, đúng thật là…

Quế Ngân cầm ly nước cà rốt húp lấy húp để, cậu nhíu mày lại nhìn rồi chẹp miệng hỏi:

- Thế hiện gia đình cậu đang ở đâu?

Cô đáp:

- Giờ một mình tôi thôi, bố mẹ vì bệnh nặng nên mất cả rồi.

Rồi cô lại nói tiếp:

- Tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền đó cho cậu, sẽ nhanh thôi.

Cậu nhướng mày rồi hạ giọng xuống bảo:

- Cho cậu trả 50 triệu thôi đấy.

Quế Ngân lắc đầu, từ chối nói:

- Không, phải trả đầy đủ chứ, ai lại làm vậy.

Cậu đưa tay sờ trán bất lực bảo:

- Thế cậu làm phát tờ rơi thì được bao nhiêu, có khi còn chưa đủ tiền ăn…

“Ọt, ọt”, chiếc bụng của cô bỗng nhiên reo lên khi cậu còn chưa nói hết câu, Thái Luân nghe thấy được mà ngồi thẳng dậy, giơ tay mình mà cốc vào trán cô mà nói:

- Đấy, thấy chưa? Thôi, nay tôi mời ăn trưa, tiện thể đưa cậu vào quán ăn của tụi tôi làm luôn.

- Quán ăn thôi á? Nhưng mà sao cậu có nhiều tiền dữ vậy?

- Số tiền hồi nãy là tiền tích góp từ công việc khác. Còn quán ăn thì một thẻ khác.

- Thế còn ai làm chung với cậu nữa hả?

- Ừ, có. Không sao, bạn tôi hết cả, cũng dễ xin.

- Cảm… cảm ơn.

- Giờ tôi chở cậu đi ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Bất Ổn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook