Chương 26: Tỉnh lại...
Hoàng Trần Minh Ngọc
28/02/2024
Chiều hôm đó, Anh Tịch ở trong bệnh viện thay cho Thái Luân, dù gì cậu
cũng ở lại cả đêm qua trông nom, không ngủ. Thực ra, Bảo Dương nài nỉ dữ lắm Anh Tịch mới gật đầu đồng ý.
Tầm 16 giờ 30 phút, Thái Luân lại đến rồi vỗ vai Anh Tịch mà cất giọng trầm ấm:
- Cảm ơn cô nhé. Bảo Dương đợi cô ở ngoài kìa.
- Không có gì. Tạm biệt.
Thế là cô ra ngoài, để lại Thái Luân chăm sóc Quế Ngân. Lúc Anh Tịch ra ngoài thì Bảo Dương đã đứng sẵn ở đó, anh nhướng mày ra hiệu, cô nhún vai rồi tiến tới bên cạnh rồi khoác tay anh mà bảo:
- Thưởng gì cho chiều hôm nay đi nè? Tôi phải bỏ tiệm của mình mà giúp người đẹp trai như anh đó.
Anh mím môi, rồi mỉm cười nhìn cô, nói:
- Có muốn đi ngắm cảnh không?
Cô nghe xong liền thích thú, trả lời:
- Muốn.
- Vậy thì đi thôi.
Bên chỗ Minh Phong và Hữu Tâm, cả hai người họ tới bang mà Kiến Bình đang hoạt động, tiếc là không thấy nhưng có sao đâu, họ sai người phá nát cho anh ta tức chơi. Xong xuôi, họ lại tiếp tục đi tìm người lái xe đó. Tuy vậy, tên kia trốn kĩ quá nên có vẻ hơi khó.
...
Một tuần sau, ngày 11 tháng 3 năm 20XX. Khi phòng bệnh vẫn chưa có ai tới để trông nom Quế Ngân tại phải mở quán ăn lại, không thể cho đóng mãi được thì một bóng dáng rất đắc ý bước vào. Người đó đến bên cạnh giường cô, nhếch mép mà lẩm bẩm:
- Vẫn chưa tỉnh sao? Chắc tông hơi mạnh rồi.
Không ai khác, chính là Kiến Bình. Anh ta nhìn cô lại thở một hơi, bỏ tay ra khỏi túi quần mà vỗ nhẹ má cô, bảo:
- Tỉnh đi chứ? Hả? Haizz, tôi đang tìm hai con người phá bang tôi đây, má nó.
- Đừng có động tay động chân vào người cô ấy.
Nghe giọng nói cực quen thuộc, hắn quay người lại rồi nhíu mày lại, rồi cười đểu mà cất giọng đầy sự “quan tâm”:
- Thái Luân, đến chăm sóc cô ấy sao?
Cậu nhướng mày, tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng trả lời:
- Thì sao? Phụ nữ của tôi thì tôi cũng phải có trách nhiệm chứ, đâu có giống anh.
Kiến Bình lại nở nụ cười khinh miệt cậu, bảo:
- Haha, khá đấy. À, tôi điều tra về anh, hình như cậu không phải đại gia rồi.
Thái Luân mới nhếch môi, phản bác lại:
- Ừ, nhưng tôi giúp người còn anh… lại đi phá người ta.
- Anh…
- Tôi thấy anh thăm đủ rồi, mời về cho.
Hắn hậm hực mà đi khỏi, trước khi, còn nghe cậu nói lời cảnh cáo:
- Này, nhớ nhắc nhở tên lái xe đâm trốn cho kĩ, trốn không kĩ thì anh cũng mệt đấy.
...
Tại quán ăn Bút Chì.
Nay có hai người, một nam một nữ mới xin vào quán làm việc. Vì mới ngày đầu nên có một người ấy hơi vụng về, hậu đậu nên có làm bể mấy cái dĩa, còn người kia rất nhanh nhẹn. Các nhân viên khác nhìn mà bất lực cho người kia, lâu lâu nhắc nhở:
- Phải cẩn thận chứ bạn.
Còn các anh vừa dở khóc dở cười. Nhưng một hồi lâu sau, nhân viên nam đã thích nghi được rồi thì thuận tiện hơn một chút. Trong giờ nghỉ ngơi của họ, Bảo Dương nhìn nhân viên nam mà giơ tay ngoắc một cái, ra hiệu như tiến tới lại gần hơn, khoanh tay lại, nghiêm túc nhắc nhở:
- Lần sau cố gắng hơn nhé. Mấy cái dĩa đó em không cần đền.
- Dạ. Em xin lỗi và cảm ơn anh ạ.
Người đó tưởng bị mắng nên sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch, Minh Phong mới bật cười, nhìn người bạn của mình mà nói:
- Mày làm người ta sợ rồi Dương ơi!
- Tao còn chưa làm gì luôn.
- Hahah.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Bảo Dương reo liên hồi, thì ra là Thái Luân gọi, anh bắt máy và bật thêm loa ngoài cho mọi người cùng nghe, chưa kịp nói gì thì nghe cậu bảo:
- Ê, Quế Ngân tỉnh rồi!
- Thật hả? Hay quá, nhưng giờ không thăm được.
- Thì tối qua thăm, hay bận đi với bồ?
Nói một câu mà cả ba anh đều im ắng lạ thường, còn các nhân viên thì cười tủm tỉm ở góc nào đó. Minh Phong giật giật khóe môi, mới buông lời trêu chọc Thái Luân:
- Ừ thì đúng rồi, đâu như ai đó mà phân vân nên tỏ tình hay không? Hỏi tao các thứ, còn bị chính học viên của mình đoán ra nữa chứ.
Cậu bên kia nghe được mà bĩu môi, đáp lại:
- Hờ, chứ ai đợt trước sốc quá mà trầm lặng đến nổi không thèm ăn cơm.
- Ồ, bạn biết sao không? Mình đã tỏ tình thành công và giờ có một người yêu cực kì dễ thương rồi nhé.
- Má, quỷ xứ.
- Sao mày đấu lại tao được?
- Đừng chọc nó nữa, cào xé mặt mày giờ đấy.
- Hahah.
Ở bên kia, tại bệnh viện và đặc biệt là trong phòng bệnh, Thái Luân giãy đành đạch khi nghe câu nói của Minh Phong, cậu rất muốn đánh cậu bạn này. Quế Ngân nằm trên giường nhìn qua, có nghe sơ sơ cuộc đối thoại của bốn người kia nên đã lên tiếng:
- Cậu định tỏ tình với ai hả?
Thái Luân giật mình, quay lại nhìn cô, cười một cái rồi phủ nhận:
- Đâu có. Tôi…
Đang định nói thì bố mẹ của Thái Luân đến, cặp phụ huynh này xách quà tặng cho cô, hất cậu qua một bên mà vuốt ve cô, bác gái với vẻ mặt đầy lo lắng nói:
- Trời ơi, con dâu tương lai của tôi… Này, cái thằng kia, mày bảo vệ con dâu tao kiểu gì thế?
Thái Luân mếu máo đáp lại:
- Con có làm gì đâu chứ. Con cũng sợ mà.
Bác trai cốc đầu cậu một phát rồi bảo:
- Lần sau bảo vệ cho tốt vào.
Quế Ngân thấy nên đã nhanh chóng giải nguy cho cậu, cô mỉm cười nói:
- Tại con không để ý đường đi thôi, hai bác đừng mắng anh ấy.
Cặp phụ huynh nghe xong mà phì cười. Một lát sau, ngồi chơi được một lúc thì hai bác ấy về, họ dặn dò cả cậu lẫn cô. Khi người lớn đã đi khỏi, hai người nhìn nhau một cái rồi lại cười khúc khích.
Tự dưng Quế Ngân mím môi, ngập ngừng mà hỏi:
- Sao thấy cậu có chút gầy rồi?
Thái Luân mỉm cười đáp lại:
- Đâu có.
- Suốt tuần vừa rồi là cậu chăm tôi à?
- Ừ.
“...”, cô im lặng, hai tay báu vào nhau. Cậu thấy vậy liền nắm lấy tay cô nói lời động viên:
- Không sao, đừng cảm thấy phiền. Tại tôi tự nguyện.
Nghe xong câu nói này mà tim cô lỡ một nhịp, sự tự nguyện của cậu làm trái tim cô rung động sao? Rồi cậu đỡ cô dậy và gọt trái cây nãy được bố mẹ cậu đem tới rồi đút tận miệng cho cô luôn.
- Bà chằn, ăn đi mau khỏe, mau béo.
- Đang nghĩ tốt với cậu luôn đó. Giận luôn.
- Nè, đừng giận. Bữa nay không gọi từ đó nữa.
- Thế gọi là gì?
- Là bé cưng.
- Khùng à?
- Đâu, tôi bình thường.
Tầm 16 giờ 30 phút, Thái Luân lại đến rồi vỗ vai Anh Tịch mà cất giọng trầm ấm:
- Cảm ơn cô nhé. Bảo Dương đợi cô ở ngoài kìa.
- Không có gì. Tạm biệt.
Thế là cô ra ngoài, để lại Thái Luân chăm sóc Quế Ngân. Lúc Anh Tịch ra ngoài thì Bảo Dương đã đứng sẵn ở đó, anh nhướng mày ra hiệu, cô nhún vai rồi tiến tới bên cạnh rồi khoác tay anh mà bảo:
- Thưởng gì cho chiều hôm nay đi nè? Tôi phải bỏ tiệm của mình mà giúp người đẹp trai như anh đó.
Anh mím môi, rồi mỉm cười nhìn cô, nói:
- Có muốn đi ngắm cảnh không?
Cô nghe xong liền thích thú, trả lời:
- Muốn.
- Vậy thì đi thôi.
Bên chỗ Minh Phong và Hữu Tâm, cả hai người họ tới bang mà Kiến Bình đang hoạt động, tiếc là không thấy nhưng có sao đâu, họ sai người phá nát cho anh ta tức chơi. Xong xuôi, họ lại tiếp tục đi tìm người lái xe đó. Tuy vậy, tên kia trốn kĩ quá nên có vẻ hơi khó.
...
Một tuần sau, ngày 11 tháng 3 năm 20XX. Khi phòng bệnh vẫn chưa có ai tới để trông nom Quế Ngân tại phải mở quán ăn lại, không thể cho đóng mãi được thì một bóng dáng rất đắc ý bước vào. Người đó đến bên cạnh giường cô, nhếch mép mà lẩm bẩm:
- Vẫn chưa tỉnh sao? Chắc tông hơi mạnh rồi.
Không ai khác, chính là Kiến Bình. Anh ta nhìn cô lại thở một hơi, bỏ tay ra khỏi túi quần mà vỗ nhẹ má cô, bảo:
- Tỉnh đi chứ? Hả? Haizz, tôi đang tìm hai con người phá bang tôi đây, má nó.
- Đừng có động tay động chân vào người cô ấy.
Nghe giọng nói cực quen thuộc, hắn quay người lại rồi nhíu mày lại, rồi cười đểu mà cất giọng đầy sự “quan tâm”:
- Thái Luân, đến chăm sóc cô ấy sao?
Cậu nhướng mày, tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng trả lời:
- Thì sao? Phụ nữ của tôi thì tôi cũng phải có trách nhiệm chứ, đâu có giống anh.
Kiến Bình lại nở nụ cười khinh miệt cậu, bảo:
- Haha, khá đấy. À, tôi điều tra về anh, hình như cậu không phải đại gia rồi.
Thái Luân mới nhếch môi, phản bác lại:
- Ừ, nhưng tôi giúp người còn anh… lại đi phá người ta.
- Anh…
- Tôi thấy anh thăm đủ rồi, mời về cho.
Hắn hậm hực mà đi khỏi, trước khi, còn nghe cậu nói lời cảnh cáo:
- Này, nhớ nhắc nhở tên lái xe đâm trốn cho kĩ, trốn không kĩ thì anh cũng mệt đấy.
...
Tại quán ăn Bút Chì.
Nay có hai người, một nam một nữ mới xin vào quán làm việc. Vì mới ngày đầu nên có một người ấy hơi vụng về, hậu đậu nên có làm bể mấy cái dĩa, còn người kia rất nhanh nhẹn. Các nhân viên khác nhìn mà bất lực cho người kia, lâu lâu nhắc nhở:
- Phải cẩn thận chứ bạn.
Còn các anh vừa dở khóc dở cười. Nhưng một hồi lâu sau, nhân viên nam đã thích nghi được rồi thì thuận tiện hơn một chút. Trong giờ nghỉ ngơi của họ, Bảo Dương nhìn nhân viên nam mà giơ tay ngoắc một cái, ra hiệu như tiến tới lại gần hơn, khoanh tay lại, nghiêm túc nhắc nhở:
- Lần sau cố gắng hơn nhé. Mấy cái dĩa đó em không cần đền.
- Dạ. Em xin lỗi và cảm ơn anh ạ.
Người đó tưởng bị mắng nên sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch, Minh Phong mới bật cười, nhìn người bạn của mình mà nói:
- Mày làm người ta sợ rồi Dương ơi!
- Tao còn chưa làm gì luôn.
- Hahah.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Bảo Dương reo liên hồi, thì ra là Thái Luân gọi, anh bắt máy và bật thêm loa ngoài cho mọi người cùng nghe, chưa kịp nói gì thì nghe cậu bảo:
- Ê, Quế Ngân tỉnh rồi!
- Thật hả? Hay quá, nhưng giờ không thăm được.
- Thì tối qua thăm, hay bận đi với bồ?
Nói một câu mà cả ba anh đều im ắng lạ thường, còn các nhân viên thì cười tủm tỉm ở góc nào đó. Minh Phong giật giật khóe môi, mới buông lời trêu chọc Thái Luân:
- Ừ thì đúng rồi, đâu như ai đó mà phân vân nên tỏ tình hay không? Hỏi tao các thứ, còn bị chính học viên của mình đoán ra nữa chứ.
Cậu bên kia nghe được mà bĩu môi, đáp lại:
- Hờ, chứ ai đợt trước sốc quá mà trầm lặng đến nổi không thèm ăn cơm.
- Ồ, bạn biết sao không? Mình đã tỏ tình thành công và giờ có một người yêu cực kì dễ thương rồi nhé.
- Má, quỷ xứ.
- Sao mày đấu lại tao được?
- Đừng chọc nó nữa, cào xé mặt mày giờ đấy.
- Hahah.
Ở bên kia, tại bệnh viện và đặc biệt là trong phòng bệnh, Thái Luân giãy đành đạch khi nghe câu nói của Minh Phong, cậu rất muốn đánh cậu bạn này. Quế Ngân nằm trên giường nhìn qua, có nghe sơ sơ cuộc đối thoại của bốn người kia nên đã lên tiếng:
- Cậu định tỏ tình với ai hả?
Thái Luân giật mình, quay lại nhìn cô, cười một cái rồi phủ nhận:
- Đâu có. Tôi…
Đang định nói thì bố mẹ của Thái Luân đến, cặp phụ huynh này xách quà tặng cho cô, hất cậu qua một bên mà vuốt ve cô, bác gái với vẻ mặt đầy lo lắng nói:
- Trời ơi, con dâu tương lai của tôi… Này, cái thằng kia, mày bảo vệ con dâu tao kiểu gì thế?
Thái Luân mếu máo đáp lại:
- Con có làm gì đâu chứ. Con cũng sợ mà.
Bác trai cốc đầu cậu một phát rồi bảo:
- Lần sau bảo vệ cho tốt vào.
Quế Ngân thấy nên đã nhanh chóng giải nguy cho cậu, cô mỉm cười nói:
- Tại con không để ý đường đi thôi, hai bác đừng mắng anh ấy.
Cặp phụ huynh nghe xong mà phì cười. Một lát sau, ngồi chơi được một lúc thì hai bác ấy về, họ dặn dò cả cậu lẫn cô. Khi người lớn đã đi khỏi, hai người nhìn nhau một cái rồi lại cười khúc khích.
Tự dưng Quế Ngân mím môi, ngập ngừng mà hỏi:
- Sao thấy cậu có chút gầy rồi?
Thái Luân mỉm cười đáp lại:
- Đâu có.
- Suốt tuần vừa rồi là cậu chăm tôi à?
- Ừ.
“...”, cô im lặng, hai tay báu vào nhau. Cậu thấy vậy liền nắm lấy tay cô nói lời động viên:
- Không sao, đừng cảm thấy phiền. Tại tôi tự nguyện.
Nghe xong câu nói này mà tim cô lỡ một nhịp, sự tự nguyện của cậu làm trái tim cô rung động sao? Rồi cậu đỡ cô dậy và gọt trái cây nãy được bố mẹ cậu đem tới rồi đút tận miệng cho cô luôn.
- Bà chằn, ăn đi mau khỏe, mau béo.
- Đang nghĩ tốt với cậu luôn đó. Giận luôn.
- Nè, đừng giận. Bữa nay không gọi từ đó nữa.
- Thế gọi là gì?
- Là bé cưng.
- Khùng à?
- Đâu, tôi bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.