Chương 53: Chiến thần
Trường Sinh Thiên Diệp
25/06/2020
Đến thứ sáu, Tạ Nhất tan ca liền đến quán ăn. Thương Khâu đã ở đó, A Lương cùng Thanh Cốt cũng đều ở đó.
Tạ Nhất vào cửa nhìn thấy trên quầy có một tờ báo, đầu đề chính là tin tức tập đoàn Đường gia.
Đường Vinh và Đường Ngẫu Xuyên bị khởi kiện, liên quan án mạng, còn có tội danh nuốt tiền công ty, trải qua điều tra có đủ chứng cứ rốt cuộc sa lưới. Mà người đứng ra tố cáo chính là phó tổng tập đoàn Đường gia, Đường Nhất Bạch.
Tạ Nhất nhìn tin tức có chút cảm khái.
Đường Nhất Bạch tố cáo ba cùng em trai. Tuy rằng Đường Nhất Bạch thoạt nhìn thực chướng mắt cách làm của người nhà, bất quá bọn họ là thân nhân, làm việc đó phải cần bao nhiêu dũng khí?
Tạ Nhất cảm thấy có thời gian phải đi xem Đường Nhất Bạch, không biết Đường Nhất Bạch hiện tại thế nào.
Ở thời điểm Tạ Nhất đang nghĩ như vậy cửa quán bị đẩy ra, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào.
"Đường Nhất Bạch!?"
Tạ Nhất chấn kinh không thôi, còn có chút cao hứng. Đang lo lắng cho Đường Nhất Bạch, đột nhiên liền thấy được Đường Nhất Bạch, có thể không cao hứng sao.
Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào, phía sau đi theo Đường Giảo đã trở lại hình người, trong lòng ngực hắn còn ôm con trai nhà mình Đường Tiểu Hoa.
Đường Tiểu Hoa ngoan ngoãn, vẫn nhỏ như tách trà, bộ dạng siêu đáng yêu. Nhìn thấy Tạ Nhất, nó cũng thập phần cao hứng kêu hai tiếng.
"Âu âu."
Có thật nhiều thực khách nhìn thấy chó con đáng yêu như vậy cũng nhịn không được nhìn vài lần.
Đường Nhất Bạch thực tự hào ôm đứa con đáng yêu Đường Tiểu Hoa ngồi xuống. Tạ Nhất chạy nhanh qua, hỏi.
"Cậu hôm nay sao tới đây?"
Đường Nhất Bạch cười nói:
"Gần đây bận quá, sứt đầu mẻ trán, thật vất vả rảnh rỗi, liền nghĩ đến tay nghề của cậu, tôi cũng thèm."
Từ ngày Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất bị bắt cóc đến nay, hai người cũng coi như là cùng hoạn nạn, tự nhiên quan hệ liền thân không ít. Đường Nhất Bạch lại đây, Tạ Nhất phi thường cao hứng, thân thiện cùng Đường Nhất Bạch nói chuyện, còn hỏi.
"Ăn cái gì? Trong chốc lát tôi tự mình làm cho."
Thương Khâu đứng ở sau quầy lau ly, híp mắt nhìn Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch thân thiện nói chuyện. Tạ Nhất còn muốn đích thân nấu cho Đường Nhất Bạch ăn.
"Chậc chậc, ánh mắt thật đáng sợ."
Thanh Cốt từ bên cạnh bưng mâm đi qua, nhịn không được bình phẩm một câu.
Thương Khâu không để ý hắn, vẫn cứ nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Bất quá Tạ Nhất đang cùng Đường Nhất Bạch nói chuyện, cũng không chú ý, chỉ là cảm giác lưng có điểm như kim chích, không thoải mái.
Bởi vì Tạ Nhất hôm nay đặc biệt cao hứng, cho nên đóng cửa sớm. Đóng cửa xong chuẩn bị cùng Đường Nhất Bạch đi uống vài ly. Thương Khâu đương nhiên không thể cho Tạ Nhất ở cùng Đường Nhất Bạch, tuy rằng còn có Đường Giảo cùng Đường Tiểu Hoa ở bên cạnh. Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Về nhà tôi."
Tạ Nhất đang lo không chỗ đi.
Bên ngoài cũng không tốt, rốt cuộc ai làm đồ ăn ngon và vệ sinh bằng mình!
Mọi người quyết định đến nhà Thương Khâu tụ tập, uống rượu. Thanh Cốt cùng A Lương cũng đi theo. May mắn nhà Thương Khâu rộng, phòng khách chứa nhiều người như vậy cũng không chật chội HunhHn786.
Tiểu Bạch đã được Phùng Tam đón đi, không có ở nhà!
Tạ Nhất nói mọi người đợi một chút, tự mình vào bếp làm vài món nhắm, còn lấy bánh su kem làm ngày hôm qua từ tủ lạnh ra. Bánh su nhân kem bơ, còn có nhân kem chocolate, kem bạc hà.
Bởi vì lần trước Thương Khâu thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh su kem, cho nên Tạ Nhất cố ý làm.
Tạ Nhất xào xong mấy món nhắm rượu, mọi người ngồi bên nhau uống rượu nói chuyện phiếm. Đường Tiểu Hoa lại là phụ trách đáng yêu. Nó ghé vào bàn, phe phẩy đuôi nhỏ ngắn ngủn, bông hoa trên mông lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt đáng yêu. Lưỡi nhỏ màu hồng liếm liếm kem.
Đối lập Đường Tiểu Hoa liếm kem siêu đáng yêu, Thương Khâu lại là "tà mị cuồng quyến" ăn kem.
Thương Khâu thích đồ ngọt, đây là chuyện Tạ Nhất đã sớm biết. Thương Khâu đặt một su kem lớn như bàn tay vào cái ly, lại cầm một muỗng nhỏ, thực lịch sự nhã nhặn múc kem bên trong ăn. Kem lạnh ở trên lưỡi của Thương Khâu tỏa ra một mùi hương ngọt lành mê người, theo lưỡi đến môi rồi vào trong miệng. Toàn bộ động tác tràn ngập mị lực dụ người.
Thương Khâu híp mắt, nếm hương vị kem, còn duỗi lưỡi liếm muỗng. Cái muỗng bị liếm sạch đến sáng lấp lánh phía trên còn dính nước, dưới ánh đèn ở phòng khách chiếu rọi xuống ái muội cực kỳ...
Tạ Nhất lăng lăng nhìn chằm chằm cái muỗng của Thương Khâu, cảm thấy mình có khả năng đã uống nhiều. Đầu óc choáng váng, đôi mắt dời không ra.
Thương Khâu nhìn thấy ánh mắt Tạ Nhất, nhướng mày, nói:
"Cậu cũng muốn ăn?"
Có rất nhiều su kem trên bàn, tủ lạnh cũng còn. Bởi vì kem cần đông lạnh, cho nên còn có rất nhiều trong tủ lạnh chưa lấy ra. Nhưng Tạ Nhất không biết sao cảm thấy kem trong muỗng Thương Khâu là đặc biệt ngọt nhất, hơn nữa ngọt mà không ngán.
Tạ Nhất không nói chuyện, bất quá vẫn là lăng lăng nhìn. Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, hôm nay có lẽ cũng là ngày lan tỏa nụ cười. Hắn múc một muỗng kem, đột nhiên khom người, liền đem cái muỗng đưa đến bên miệng Tạ Nhất. Ánh mắt Tạ Nhất có chút mê mang, nhìn chằm chằm cái muỗng, bỗng dưng cảm thấy hình như có hương vị của Thương Khâu.
Đó là hương vị gì? Phỏng chừng là mùi hormone...
Tạ Nhất chậm rãi mở miệng. Thương Khâu liền đem muỗng kem đưa đến trong miệng Tạ Nhất. Tạ Nhất ngậm cái muỗng, cảm giác được kem lạnh căm căm ở trong miệng tan ra...
Đột nhiên có chút luyến tiếc nhả ra!
Ánh mắt Thương Khâu trầm xuống, thâm trầm nói không nên lời, cũng dọa người. Tạ Nhất nuốt xuống, nhìn chằm chằm Thương Khâu, giọng khàn khàn nói:
"Còn muốn......"
Khóe miệng Thương Khâu cong lên, híp mắt cười nói:
"Được, tôi đút cậu."
Thương Khâu lại múc một muỗng kem, bất quá không có đưa đến miệng Tạ Nhất, mà là cho vào trong miệng mình, ngay sau đó nâng ngón trỏ chỉ miệng mình.
Tạ Nhất trên mặt đỏ lên, cảm giác mình có khả năng đã ngốc, thật sự chậm rãi dựa qua, muốn nhấm nháp kem ngọt lành trong miệng Thương Khâu.
"Tạ Nhất! Tạ Nhất! Uống rượu...... Uống!!"
Tạ Nhất còn chưa có qua tới, đột nhiên có người chen ngang. Là người uống say đang phát điên, Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch nghiêng qua đưa lon bia vào giữa Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
"Hắc hắc"
Hắn ngây ngô cười nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất trong đầu tức khắc có pháo hoa nổ tung.
Không biết vừa rồi mình đã làm gì!
Tạ Nhất cầm lấy lon bia liền uống, uống xong đầu choáng váng, say ngã xuống sàn nhà, ngủ luôn...
Ánh mắt Thương Khâu có chút âm u, nhìn chằm chằm Đường Nhất Bạch uống say phát điên.
Đường Giảo thấy Thương Khâu có ánh mắt "không tốt", nhanh ôm Đường Nhất Bạch, nói:
"Thiếu gia, ngoan, ngài uống say, chúng ta về nhà thôi."
Đường Nhất Bạch say khướt vỗ mặt Đường Giảo.
"Bạch bạch"
Hắn ngây ngô cười nói:
"Hắc hắc... Tiểu Hoa... Tiểu Hoa, con sao mặt lớn như vậy? Lớn lên thật nhanh nga! Thật đáng yêu... Tới cho ba ba hôn một cái...!"
Đường Giảo bất đắc dĩ một tay ôm Đường Nhất Bạch, tay còn lại túm Đường Tiểu Hoa, nhanh chóng bỏ chạy, tránh cho Thương Khâu giết người diệt khẩu.
Những người khác cũng uống say. Thanh Cốt cùng A Lương dứt khoát ở lại nhà Thương Khâu ngủ.
Thương Khâu muốn đem con ma men Tạ Nhất mang về phòng ngủ. Bất quá Tạ Nhất một hai phải ôm sô pha không buông tay, trong miệng còn nỉ non:
"Ôi... Thương Khâu, bờ vai thật rộng nga......"
Thương Khâu:
"......"
Thương Khâu không có cách nào, đành phải tự mình đi tắm rửa. Thời điểm hắn tắm xong Tạ Nhất còn ở phòng khách ôm sô pha không buông tay. Thương Khâu liền đi lấy một cái chăn đắp cho Tạ Nhất, tự mình trở về phòng ngủ.
Tạ Nhất gần hừng đông mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, đầu choáng váng lợi hại, say rượu thập phần khó chịu, xoay người.
"Phịch"
Rơi xuống đất. Tạ Nhất mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình ngủ ở phòng khách, trách không được lăn rớt trên mặt đất.
Tạ Nhất bò dậy, xoa cái trán, nhìn nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, không cần dậy sớm đi làm. Vừa định về phòng ngủ tiếp, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người đứng ở góc phòng khách. Tạ Nhất nhìn kỹ, vừa thấy đã kinh ngạc.
"Thanh Cốt? Sao dậy sớm vậy?"
Ngày hôm qua Thanh Cốt cùng A Lương ngủ lại. Tạ Nhất không nghĩ tới Thanh Cốt cũng dậy sớm, còn muốn cùng hắn chào hỏi. Nhưng Thanh Cốt biểu tình có chút không giống bình thường. Tạ Nhất không có tới gần, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Biểu tình Thanh Cốt cũng không đáng yêu, cũng không tinh tế, trên mặt mang theo lạnh nhạt cùng xa cách. Tạ Nhất liền thấy hắn đứng ở phòng khách, duỗi tay dịch chuyển một bức họa trên vách tường, lộ ra phía sau là cái tủ sắt.
Thanh Cốt duỗi tay trực tiếp bắt lấy tủ sắt.
"Rắc!!"
Một tiếng vang lớn, thế nhưng tủ sắt bị trực tiếp bẻ cửa ra.
Tủ sắt trống rỗng, chỉ có hai lông chim vàng. Ở trong bóng tối có vật phát sáng lấp lánh. Thương Khâu có dán lá bùa chống trộm, vì sợ có quỷ ma muốn tới lấy cắp.
"Thanh Cốt?"
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt duỗi tay tiến vào tủ sắt, thực nhẹ nhàng đem lá bùa ném xuống đất. Nháy mắt lá bùa bị đốt trọi, biến thành bột màu đen. Thanh Cốt cầm hai lông chim vàng niết ở lòng bàn tay, trên mặt lộ ra tươi cười. Tạ Nhất chấn kinh nhìn một màn như vậy, nói:
"Thanh Cốt! Cậu làm gì!?"
Tạ Nhất kêu cũng lớn. Thương Khâu lập tức từ phòng ngủ đi ra. Đến bên Tạ Nhất, hắn duỗi tay đem người ngăn ở phía sau, lạnh giọng nói:
"Ngươi cho rằng có thể mang theo lông chim vàng rời đi sao?"
Thương Khâu cong khóe miệng, cười lạnh một tiếng, lại nói:
"Chỉ bằng cậu?"
Thanh Cốt nhìn bọn họ, trên tay nắm lông chim vàng, nói:
"Tôi chờ không được......"
Tạ Nhất nói:
"Chờ cái gì? Cậu vì cái gì muốn lấy lông chim vàng?"
Thanh Cốt nhìn Tạ Nhất, ánh mắt có chút dao động, nói:
"Tôi muốn biết quá khứ, tôi muốn biết rốt cuộc đã làm cái gì, quên mất cái gì... rất quan trọng......"
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất không biết vì cái gì đột nhiên ngực có chút phát đau. Cái loại cảm giác này giống như đã từng quen biết. Lời Thanh Cốt nói giống như một gai nhọn thẳng tắp đâm vào lòng Tạ Nhất, làm trái tim cơ hồ vỡ ra.
Thương Khâu nói:
"Mặc kệ cậu vì cái gì, hôm nay cậu đừng mơ tưởng cầm lông chim vàng rời khỏi nơi này."
Thanh Cốt cười lạnh một tiếng, nói:
"Tôi biết anh lợi hại, sở hữu linh lực cao hơn người đuổi ma, nhưng mà......"
Thanh Cốt thu tươi cười, nhìn lông chim vàng trong tay, sâu kín nói:
"Không ai ngăn cản không được, tôi phải biết quá khứ của mình. Tôi phải biết... mình nợ hắn cái gì."
Thương Khâu sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Cốt. Tạ Nhất cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, vội vàng khuyên can.
"Từ từ, Thanh Cốt nghĩ tới A Lương đi, nếu cậu làm như vậy......"
Tạ Nhất nói còn chưa nói xong, Thanh Cốt đã cắt ngang.
"Tôi chính là đã nghĩ tới."
Hắn lẩm bẩm tự nói.
"Tôi muốn biết mình nợ hắn cái gì, thời điểm tôi nhìn hắn trong lòng luôn là rất khó chịu."
Tạ Nhất cơ hồ không nghe thấy Thanh Cốt đang nói cái gì. Hắn nói rất nhỏ, như là lầm bầm lầu bầu, ngay sau đó Thanh Cốt ngẩng đầu lên, nói:
"Tôi muốn biết vì cái gì vẫn luôn phiêu đãng ở dương gian, thừa nhận thống khổ hồn phi phách tán bất cứ lúc nào, lại còn muốn chấp nhất."
Thanh Cốt nói xong, nhìn qua Thương Khâu, nói:
"Tôi đánh không lại anh, bất quá... Tôi cũng không nghĩ đem lông chim vàng mang đi."
Thương Khâu nheo nheo mắt, đột nhiên nói:
"Tạ Nhất về phòng đi."
Tạ Nhất không biết Thương Khâu có ý tứ gì, lại thấy Thương Khâu đẩy mình ra phía sau lưng. Tạ Nhất bị lảo đảo. Lực tay Thương Khâu rất lớn, Tạ Nhất đột nhiên liền lui vào phòng.
Trong nháy mắt Tạ Nhất bị đẩy vào cửa phòng ngủ, phòng khách thế nhưng đột nhiên sáng lên. Tạ Nhất mở to hai mắt, giật mình nhìn một màn này.
Thanh Cốt thế nhưng điều khiển lông chim vàng!
Thanh Cốt quả nhiên không có muốn mang lông chim vàng đi. Hắn chỉ là điều khiển lông chim vàng. Ánh hào quang tản mát ra lóa mắt, ở trong không gian mờ tối của phòng khách phảng phất có đèn công suất lớn, ánh sáng càng ngày càng mạnh.
Tạ Nhất hô một tiếng:
"Thương Khâu!"
Thương Khâu căn bản không nhìn Tạ Nhất, nhanh chóng tiến về phía Thanh Cốt.
"Vụt"
Thanh Cốt trong tay cầm lông chim vàng nhanh chóng bay về phía sau, thật quỷ dị.
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên hắn chính là quỷ. Bản thân hắn chính là quỷ. Bất quá bởi vì Thanh Cốt ngày thường thoạt nhìn thực ngoan, giống như thiếu niên, căn bản sẽ không làm người ta có cảm giác đáng sợ. Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên bản chất của hắn.
Thương Khâu lòng bàn tay cầm một kiếm gỗ đào đã biến lớn. Kiếm vung ra nhanh chóng hướng mặt Thanh Cốt.
Thanh Cốt liên tục trốn tránh, tựa hồ không muốn cùng Thương Khâu dây dưa, nhưng hắn cũng không muốn chắp tay đem trả lông chim vàng, chỉ là nói:
"Thương Khâu, nếu anh không dừng tay, vậy đi cùng nhau. Anh muốn đi xem quá khứ của chính mình không..."
Tạ Nhất nghe hắn nói trong lòng run sợ. Tạ Nhất biết linh lực lông chim vàng có thể dịch chuyển thời không. Nhưng mà bọn họ chưa từng điều khiển lông chim vàng. Rốt cuộc dùng như thế nào cũng không biết. Trừ dịch chuyển thời không còn có năng lực gì khác cũng không biết, vẫn là một bí ẩn.
Nếu Thương Khâu bị mang đi, như vậy trở về thế nào?
Tạ Nhất thấy ánh sáng càng lúc càng lớn, trong lòng càng ngày càng nôn nóng, liền hô hai tiếng:
"Thương Khâu! Thương Khâu......"
Thương Khâu chỉ là lạnh mặt, nhanh chóng đi đoạt lại lông chim vàng trong tay Thanh Cốt. Hắn quát khẽ.
"Đừng tới đây."
Tạ Nhất đương nhiên biết không thể qua đó, nhưng Thương Khâu lập tức liền bị cuốn đi, mình lại bất lực.
Liền ở ngay lúc này cửa phòng dành cho khách mở ra. A Lương từ bên trong đi ra, tựa hồ là nghe được phòng khách phát ra âm thanh.
"Làm sao vậy? Mọi người đều dậy sớm vậy?"
Hắn mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Thương Khâu cùng Thanh Cốt đấu nhau, kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Đây là chuyện gì?"
A Lương đứng gần chỗ Thương Khâu cùng Thanh Cốt. Tạ Nhất lúc này lo lắng, vội vàng nói:
"A Lương! Mau tới đây!"
A Lương một trận kinh ngạc. Thương Khâu nheo nheo mắt, kiếm gỗ đào đột nhiên rời tay hướng về phía A Lương.
Thanh Cốt hoảng sợ, đột nhiên nhào qua.
"Bốp!!"
Thanh Cốt bị kiếm gỗ đào đánh lui về phía sau, bị đánh va vào trên tường, lông chim vàng lập tức rời tay rơi xuống đất.
Thanh Cốt bị đánh trúng ngực. A Lương lắp bắp kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ lấy Thanh Cốt, nói:
"Thanh Cốt? Em làm sao vậy?"
Lông chim vàng rơi trên mặt đất, trong nháy mắt mất đi ánh sáng, lại khôi phục bộ dạng ngày thường. Cái này làm cho Tạ Nhất thở phào nhõm một hơi.
Thương Khâu thu lại kiếm gỗ đào vào trong tay. Mũi kiếm đề phòng chỉ vào Thanh Cốt, Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tạ Nhất, đi nhặt lông chim vàng về."
Tạ Nhất vội vàng chạy đi. Lông chim vàng rơi chính giữa phòng khách. Thanh Cốt bị thương, thoạt nhìn không nhẹ, căn bản không đứng dậy được. Thương Khâu đang giằng co, Tạ Nhất chạy nhanh tới nhặt lông chim vàng.
Nhưng khi tay Tạ Nhất đụng tới lông chim vàng, một chốc kia liền nghe được một tiếng "phụt". Ánh sáng mãnh liệt từ lông chim vàng phát ra, căn phòng tối tăm chiếu sáng ngời, suýt nữa làm người đôi mắt bị mù lòa.
Tạ Nhất hít vào một ngụm khí lạnh, ánh sáng vụt lên trước mắt hào quang chợt lóe, Tạ Nhất đột nhiên ngã trên mặt đất, nháy mắt mất đi ý thức...
Tạ Nhất mơ mơ màng màng.
Không biết mình sao lại thế này. Chỉ là đi nhặt đồ vật mà thôi. Quả nhiên lông chim vàng là thứ chứa phiền toái. Sao có nhiều người muốn cướp lấy nó, cả Thanh Cốt cũng muốn!
Tạ Nhất mơ mơ hồ hồ, cảm giác chóng mặt nhức đầu, trời đất quay cuồng, thập phần khó chịu, muốn mở mắt, bất quá không thể làm được, đành phải từ bỏ, tùy ý để mình rơi vào bên trong bóng tối.
Không biết ngủ bao lâu bỗng nhiên nghe được tiếng nói.
"Bệ hạ......"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ tỉnh! Thật tốt quá, lão tướng gia, bệ hạ tỉnh!"
Tạ Nhất lỗ tai ong ong, hình như là ù tai, cảm giác mình nghe được đối thoại kỳ quái.
Sao giống đối thoại trong mấy phim cổ trang chiếu trên truyền hình. Hơn nữa rất giống phim xuyên không xem nhiều năm trước!
Tạ Nhất mê mang mở mắt, liền nhìn thấy bên cạnh vây quanh rất nhiều người.
Đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh màu vàng, ánh vàng rực rỡ cảm giác đặc biệt quý tộc.
Trừ bỏ màu vàng, chính là người bên cạnh đếm không hết. Rất nhiều người, trong ba tầng ngoài ba tầng, có nam có nữ ăn mặc rất kỳ quái. Có người cất giọng the thé, hô to:
"Thật tốt quá! Ông trời hiển linh, bệ hạ tỉnh rồi!"
Tạ Nhất còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nheo mắt, cảm thấy mình có khả năng còn đang nằm mơ.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng bước chân, tựa hồ có thêm người đi vào. Không giống nam nữ hầu hạ bên cạnh, người mới vừa tiến vào khá lớn tuổi mặc giống như quan viên trong phim cổ trang, còn đội mũ quan, trên mũ quan có khảm đá quý.
Người đàn ông lớn tuổi có chòm râu dài, đi vào tới liền quỳ xuống trước mặt Tạ Nhất, liên thanh nói:
"Ông trời có mắt! Ông trời có mắt a!! Bệ hạ, ngài rốt cuộc tỉnh! Rốt cục đã tỉnh!"
Tạ Nhất càng mê mang.
Bệ hạ?
Tạ Nhất mê mang nhìn chung quanh, lúc này mới hơi chút có chút tỉnh táo. Giường màu vàng, màn che màu vàng, chung quanh một đống hoạn quan cùng cung nữ, mọi người đều bận rộn, kinh hỉ nhìn Tạ Nhất.
Mà người quỳ gối trước mặt Tạ Nhất có thể là quan viên. Tạ Nhất mơ hồ nhớ rõ vừa rồi mình mơ hồ nghe được hoạn quan kêu...Tướng gia?
Không phải Tể tướng sao?!
Nhớ lại trước đây cũng từng bị lông chim vàng mang đi Tống triều, tức khắc trong đầu Tạ Nhất "ong ong", trong lòng "lộp bộp".
Không phải chứ, lông chim vàng lại hại người, lúc này vứt mình đến nơi nào?
Tạ Nhất nhìn kỹ quan viên kia. Người kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất. Thấy Tạ Nhất ánh mắt mê mang, người kia vội vàng nói:
"Bệ hạ, làm sao vậy? Còn chưa khoẻ?"
Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
"Cái kia.... Ta... đôi mắt có chút mơ hồ."
"Bệ hạ, độc mới vừa giải, khả năng chưa khoẻ, bất quá đã không đáng ngại, lão thần là Trương Tề Hiền."
"Ầm!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa lăn xuống đất.
Trương Tề Hiền!
Tạ Nhất vừa rồi đã cảm thấy quan phục rất quen mắt, thoạt nhìn rất đơn giản mộc mạc, đây là phong cách điển hình Tống triều. Bao Thanh Thiên chính là phong cách này. Tạ Nhất lúc trước xem qua rất nhiều phim về Bao đại nhân, bởi vậy quen thuộc cái phong cách này. Đương nhiên còn bởi vì đích thân tới tận nơi, bởi vậy càng quen thuộc phong cách này.
Tạ Nhất tâm nói.
Hay lắm, như thế nào lại chạy đến Tống triều? Bất quá lúc này so với lần trước sớm hơn một chút, rốt cuộc là Trương Tề Hiền ở trước mắt!
Trương Tề Hiền chính là quan Tống triều không có nhiều tên tuổi. Nhưng Trương Tề Hiền có một công lao rất lớn, đó chính là tiến cử Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn xuất thân bần hàn, hơn nữa bản tính chính trực, con đường làm quan cũng không thuận lợi. HunhHn786 Có thể nói nếu không có Trương Tề Hiền trợ giúp, Khấu Chuẩn rất khó bước lên con đường làm quan, cũng rất khó lưu danh sử sách.
Tạ Nhất nhìn Trương Tề Hiền, trong lòng đều là "lộp bộp lộp bộp", tựa như có tảng đá đập vào đầu, một chút một chút lún sâu vào đất, đã không biết rớt tới tầng nào.
Tạ Nhất ho khan một tiếng, xấu hổ nói:
"A...... đúng là lão tướng gia."
Tạ Nhất thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Lúc trước bị lông chim vàng mang đi biến thành hộ vệ phủ Khai Phong, mà hiện tại trực tiếp thăng chức thành vua.
Tuy rằng Tạ Nhất được làm vua thực thích ý, cũng được làm người giàu sang một phen. Nhưng thật sự không biết làm vua như thế nào, có phải tự xưng "Trẫm". Nếu lộ tẩy, hoặc là bị người nhìn ra có cái gì không ổn, có thể bị xem là thích khách, hoặc là phản tặc mưu đồ gây rối?
Tóm lại Tạ Nhất đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, căn bản không biết như thế nào mở miệng HunhHn786.
Trương Tề Hiền cũng phát hiện Tạ Nhất dị thường, bất quá cho rằng Hoàng thượng là trúng độc, vội vàng nói:
"Bệ hạ long thể bất an?"
Tạ Nhất nói:
"A... là có chút như vậy."
Trương Tề Hiền nói:
"Vậy hay là thỉnh dị sĩ xé cáo thị tiến vào xem bệnh cho bệ hạ, ngàn vạn lần đừng để dư độc quấy phá."
"Cáo thị?"
Tạ Nhất một trận mê mang. Trương Tề Hiền vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, bệ hạ trúng độc, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lão thần cùng các vị đồng liêu đều bất lực, đành phải phát ra cáo thị, treo thưởng lớn cho ai có thể giải độc. Hôm nay quả nhiên đã tới một vị dị sĩ tài ba. Chỉ là vị tiên sinh này tựa hồ không phải người Trung Nguyên, cũng không giống như là người Khiết Đan, ăn mặc thập phần kỳ quái. Bất quá xét bảng cáo thị xong đã trừ được độc cho bệ hạ, y thuật thật lợi hại."
Trương Tề Hiền gọi người đi thỉnh dị sĩ.
Thực mau liền nghe được tiếng bước chân thực vững, như đá xanh nện trên mặt đất. Nghe âm thanh làm Tạ Nhất thấy hình như đã từng quen biết.
"Cộp cộp cộp..."
Theo tiếng bước chân tới gần, người tài ba dị sĩ bị tiến vào trong điện. Tạ Nhất trừng mắt, thiếu chút nữa trực tiếp hưng phấn nhảy dựng lên.
Ai có thể làm Tạ Nhất hưng phấn nhảy dựng lên? Tất nhiên là... Thương Khâu!
Người vào tới thân hình cao lớn, quả nhiên không phải phong cách người Trung Nguyên. Bởi vì Thương Khâu mặc áo sơ mi màu đen, quần jean màu đen, giày cao cổ màu đen, bên ngoài là một áo gió màu đen, trên tay còn mang bao tay da màu đen. Ánh mắt nhàn nhạt đi vào trong điện.
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn Tạ Nhất, giống như hết thảy đều không thể làm hắn giật mình, tất cả đều ở trong khống chế.
Tạ Nhất kinh hỉ nhìn Thương Khâu, tức khắc liền như uống một viên thuốc an thần. Thương Khâu đi mau vào. Trương Tề Hiền nói:
"Tiên sinh, bệ hạ thấy mơ hồ, hơn nữa ra mồ hôi lạnh, phiền tiên sinh xem lại cho bệ hạ."
Thương Khâu gật gật đầu, liền đi tới. Tạ Nhất vội vàng cùng hắn kề tai nói nhỏ.
"Thương Khâu, thật là anh!"
Thương Khâu nhướng mày, nói:
"Còn có thể là ai?"
Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu như gặp được thân nhân, lập tức tự tin đủ, tiếp tục thấp giọng nói:
"Tôi sao đến nơi đây? Là lông chim vàng?"
Thương Khâu gật gật đầu, tựa hồ là khẳng định lời Tạ Nhất.
Quả nhiên là lông chim vàng, thật sự dịch chuyển thời không!
Hai người kề tai nói nhỏ, Trương Tề Hiền lo lắng hỏi:
"Tiên sinh, bệ hạ dư độc vẫn còn sao?"
Thương Khâu nói:
"Đã không có việc gì, nên nghỉ ngơi nhiều."
Trương Tề Hiền cao hứng nói:
"Thật tốt quá, đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh!"
Ông ta nói, còn cúi đầu thật sâu với Thương Khâu, thoạt nhìn là thật sự vui vẻ.
Trương Tề Hiền lại nói:
"Thật sự là quá tốt, may mắn có tiên sinh tương trợ, lúc này mới không chậm trễ việc bệ hạ nạp phi."
"Nạp phi!?"
Tạ Nhất giống như nghe được cái gì khó lường, cũng hoài nghi có phải lỗ tai hỏng rồi không.
Thương Khâu lại là nheo mắt. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy ánh mắt Thương Khâu có điểm "không tốt". Tuy rằng ánh mắt vẫn cứ thực bình tĩnh, nhưng giống như dưới bình tĩnh là sóng to gió lớn.
Trương Tề Hiền nói:
"Bệ hạ, lão thần biết như vậy là làm khó bệ hạ. Nhưng mà... nhưng cũng không còn kế khả thi. Người Khiết Đan bức bách thật chặt. Từ khi tiên hoàng ra đi tới nay, chiến tranh liên tục, trăm họ chịu khổ. Hiện giờ thật vất vả mới bình định, người Khiết Đan nguyện đem công chúa liên hôn cùng Đại Tống. Quả thật là chuyện may mắn, vừa lúc nghỉ ngơi lấy lại sức."
Tạ Nhất càng nghe càng mơ hồ.
Mình vừa tỉnh liền phải nạp phi, hơn nữa phi tử hình như còn là người Khiết Đan? Kia chẳng phải là người Liêu sao?
Thương Khâu vẫn luôn không nói chuyện. Bất quá Tạ Nhất cảm thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nguy hiểm. Tạ Nhất vội vàng ho khan một tiếng, nói:
"Lão tướng gia vất vả, trước tiên lui ra đi."
Trương Tề Hiền không nói gì thêm, chỉ là chắp tay nói:
"Dạ, bệ hạ."
Ông ta nói, cảm thán lắc lắc đầu, liền lui xuống, thực mau lui ra khỏi đại điện.
Tạ Nhất vội vàng cho hoạn quan cùng cung nữ đều lui ra ngoài hết.
Cung nhân rất nghe lời, tất cả đều cung kính lui ra ngoài, lập tức trong điện chỉ còn lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy lên, nói:
"Thương Khâu, đây là chuyện gì!?"
Thương Khâu nhướng mày, nhàn nhạt nói:
"Nếu hỏi chuyện nạp phi, tôi không biết."
Tạ Nhất:
"......"
Ngữ khí này sao có điểm chua? Nhất định là mình ảo giác.
Tạ Nhất nói:
"Toàn bộ là chuyện như thế nào? Chúng ta bị lông chim vàng ném tới sao?"
Thương Khâu lắc đầu, sửa đúng.
"Là cậu, không phải "chúng ta "."
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mình sờ vào lông chim vàng sau đó đột nhiên té xỉu. Thương Khâu phỏng chừng lại là ngàn dặm xa xôi tìm tới. Tuy rằng cũng không biết Thương Khâu làm như thế nào tới...
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Vậy lông chim vàng đâu!?"
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, nói:
"Tôi phải hỏi cậu, thời điểm dịch chuyển thời không, cậu còn nắm lông chim vàng."
Tạ Nhất kinh ngạc một chút, ngay sau đó nhanh tìm kiếm bốn phía. Bất quá đây là long sàng, cũng không có gì có thể tìm, đương nhiên tìm không thấy.
Tạ Nhất che lại đầu, nói:
"Tôi không biết ở nơi nào."
Thương Khâu dứt khoát ngồi bên cạnh, thoạt nhìn thực trấn định.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, lại nói:
"Thanh Cốt đâu? Hắn thế nào?"
Thương Khâu nghe nhắc tới Thanh Cốt, cười lạnh một tiếng, nói:
"Thời điểm đó hắn cũng cùng nhau tới, nhưng trước mắt không biết ở nơi nào."
Tạ Nhất gãi gãi đầu, cảm thấy việc này thực loạn. Bọn họ đầu tiên muốn tìm lông chim vàng. Nếu không có lông chim vàng, Tạ Nhất không cách trở lại hiện thực.
Tạ Nhất lại nói:
"Anh biết hiện tại cụ thể là khi nào không? Tống triều năm nào?"
Vấn đề này tựa hồ không làm khó được Thương Khâu, hắn nhàn nhạt nói:
"Hàm Bình năm thứ 6."
Hàm Bình!
Tạ Nhất may mắn thấy mình không phải thất học. Tuy rằng Tạ Nhất là học ngành khoa học tự nhiên, bất quá biết "Hàm Bình chi trị". Hàm Bình là một trong những niên hiệu của Tống Chân Tông.
Niên hiệu của Tống Chân Tông
Hàm Bình năm 998 - 1003
Cảnh Đức năm 1004 - 1007
Đại Trung Tường Phù năm 1008 - 1016
Thiên Hi (Nguyên Hi) năm 1017 - 1021
Càn Hưng năm 1022
Tạ Nhất chấn kinh chỉ vào chính mình, nói:
"Tôi là Tống Chân Tông!?"
Thương Khâu gật gật đầu, tựa hồ vẫn cứ thực trấn định. Tạ Nhất lúc này không trấn định.
Bị lông chim vàng vứt tới Tống triều, lần đầu tiên là làm hộ vệ, lần thứ hai trực tiếp làm hoàng đế, thật là hoàng đế.
Tạ Nhất đầu tiên là chấn kinh, ngay sau đó đầy mặt kinh hỉ nói:
"Tôi có thể nhìn thấy Khấu Chuẩn sao?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá thở dài lắc lắc đầu. Tạ Nhất lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện chú ý của mình hình như có điểm sai lệch.
Bất quá Tạ Nhất trước kia chỉ xem trên TV. Rất nhiều phim nói đến Khấu Chuẩn, phim điện ảnh cũng có Khấu Chuẩn vai chính. Tạ Nhất xem qua không ít.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Đây đều không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là mình hiện tại là hoàng đế, mình nắm thiên hạ, muốn tìm lông chim vàng còn không phải đơn giản sao? Trực tiếp cho người đi tìm là được.
Tạ Nhất nghĩ đến đây, cười tủm tỉm, còn cảm thấy mình rất may mắn. Tống triều là niên đại hỗn loạn, mình bị vứt tới Bắc Tống, mà không phải Nam Tống. Hiện giờ vẫn là thời kỳ đầu Tống triều, mình là Tống Chân Tông, hơn nữa trước mắt là Hàm Bình chi trị, đó chính là thời thái bình thịnh thế.
So với mấy hoàng đế Tống triều sau này, Tống Chân Tông chính là minh quân.
Tống Chân Tông tên úy là Triệu Hằng, trước khi trở thành Thái Tử là Tương Vương, bên cạnh người tài ba xuất hiện lớp lớp. Từ nhỏ đã được xem là thiếu niên có tài, bởi vì Triệu Hằng thông minh lanh lợi, vượt qua bạn cùng lứa tuổi không ít lần.
Xung quanh cuộc đời Triệu Hằng có rất nhiều câu chuyện. Cha của Triệu Hằng chính là Triệu Quang Nghĩa nổi danh trong lịch sử "giết anh soán ngôi". Nói cách khác, Triệu Khuông Dận, người lập triều Tống là bác của Triệu Hằng.
Ở thời điểm Triệu Khuông Dận còn tại vị, Triệu Hằng còn rất nhỏ, rất là bướng bỉnh. Có một ngày Triệu Hằng bò lên trên long ỷ chơi đùa. Triệu Hằng đang chơi đùa Triệu Khuông Dận đi đến.
Triệu Khuông Dận cả đời có thể nói là truyền kỳ. Binh biến Trần Kiều khoác hoàng bào, dùng rượu tước binh quyền, nhất thống thiên hạ. Triệu Khuông Dận là chuẩn hoàng đế thâu tóm quyền.
Nhìn thấy có người ngồi ở trên bảo tọa, lại là con trai đệ đệ, trong lòng Triệu Khuông Dận nghĩ như thế nào?
Lúc ấy Triệu Khuông Dận vuốt ve đầu Triệu Hằng hỏi.
"Long ỷ ngồi tốt không?"
Tuổi không lớn nhưng Triệu Hằng lại biểu hiện ra thông minh vượt qua bạn cùng lứa tuổi, thậm chí hơn cả người trưởng thành. Triệu Hằng chỉ nói một câu đã giữ được mạng nhỏ, hơn thế nữa làm Triệu Khuông Dận nhìn với con mắt khác.
Triệu Hằng nói.
"Bất quá là nghe theo thiên mệnh thôi."
Khi còn nhỏ thông minh, trưởng thành đích xác có chút bản lĩnh, bên cạnh Triệu Hằng người tài ba xuất hiện lớp lớp. Triệu Quang Nghĩa bởi vì sự tình cướp ngôi không muốn lập Thái tử, các đại thần liền hết lòng đề cử Tương Vương. Cuối cùng Triệu Hằng làm Thái tử chưa đến hai năm đã đăng cơ.
Mà Tống Chân Tông không chỉ nổi tiếng vì có thuộc hạ tài ba như Trương Tề Hiền, Khấu Chuẩn, còn nổi danh bởi một truyền thuyết. Tạ Nhất thấy được truyền thuyết đó chuyển thể thành kịch thành phim chiếu rất nhiều lần trên TV. Đó chính là "li miêu đổi Thái Tử".
Phi tử của Triệu Hằng là Lưu Nga cùng nội giám hợp mưu đổi hoàng tử. Hoàng tử này là Triệu Trinh, cũng chính là Tống Nhân Tông sau này. Thời điểm Bao Chửng phụng chỉ đi điều tra kẻ làm rối kỉ cương, đã tra ra án oan li miêu đổi Thái Tử chấn kinh triều đình. Từ đó về sau câu chuyện này cũng được lưu truyền rộng rãi.
Tạ Nhất thấy có chút may mắn. Mình tốt xấu gì cũng là Tống Chân Tông. Nếu như bị vứt tới Nam Tống không biết sẽ thế nào. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
"Tôi sao trúng độc?"
Thương Khâu lắc đầu nói:
"Không biết."
Tạ Nhất xoa xoa cái trán, đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng không phải quá tốt, mình như thế nào trúng độc cũng không biết.
Tạ Nhất nghĩ như vậy, không biết tại sao bắt đầu lệch hướng, trực tiếp nghĩ tới tiểu thuyết Tiểu Bạch viết, "quân lâm thần hạ" gì đó...
"Phụt!"
Nháy mắt mặt Tạ Nhất liền đỏ, vội vàng vỗ vỗ gương mặt. Tạ Nhất muốn mình tỉnh một chút. Hiện tại không phải lúc nghĩ về tiểu thuyết, tất yếu chính là tìm được lông chim vàng, sau đó trở lại hiện thực.
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất mặt đỏ, nhướng mày, đột nhiên không đầu không đuôi nói:
"À đúng rồi, Tiểu Bạch có tiểu thuyết mới, đã viết hơn 100.000 từ."
Tạ Nhất:
"......"
Sao Thương Khâu biết mình suy nghĩ cái gì a, rõ ràng như vậy ư!
Tạ Nhất thiếu chút nữa giả dạng làm đà điểu, chui đầu vào chăn lộ mông…
Ở ngay lúc này, có nội giám nói:
“Bệ hạ, Tướng gia Khấu Chuẩn cầu kiến.”
Tạ Nhất vừa rồi còn buồn chết, tức khắc đôi mắt liền sáng lên nói:
“Khấu Chuẩn?”
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Tạ Nhất đang muốn trông thấy Khấu Chuẩn. Dù sao cũng là danh nhân lịch sử, chính mình bị bức tới Tống triều, như thế nào cũng muốn gặp danh nhân một lần, bằng không thật sự quá oan uổng.
Tạ Nhất ngồi dậy, nhìn nhìn Thương Khâu. Thương Khâu gật gật đầu. Tạ Nhất liền ho khan một tiếng, bắt chước lời thoại trong phim.
“Mời tướng gia tiến vào.”
Chẳng bao lâu, Khấu Chuẩn liền từ bên ngoài đi vào, hơn nữa tiến vào không chỉ là Khấu Chuẩn còn có lão tướng gia Trương Tề Hiền. Hai người đi vào hành lễ với Tạ Nhất. Tạ Nhất có chút khẩn trương, bất quá vẫn là nói:
“Không cần đa lễ.”
Khấu Chuẩn thực mau bình thân đứng lên. Tạ Nhất nhịn không được đánh giá Khấu Chuẩn. Hắn trên dưới 30 tuổi, thoạt nhìn còn trẻ nếu so sánh với Trương Tề Hiền dáng vẻ cũng hơn sáu mươi, chòm râu thật dài có chút tiên phong đạo cốt.
Tạ Nhất quan sát kỹ lưỡng Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn bộ dạng không xuất sắc, thoạt nhìn chính là gương mặt đại chúng, bất quá khí chất có thừa. Có một loại cảm giác không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên là danh nhân.
Tạ Nhất đang đánh giá, Thương Khâu ho khan một tiếng.
“Khụ!”
Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, xấu hổ ho khan một tiếng.
Khấu Chuẩn yết kiến, vừa mới bình thân liền thấy Hoàng thượng dùng một loại ánh mắt “cao thâm khó đoán” nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt kia làm người ta vô pháp hiểu thấu, thật sự cao thâm, Khấu Chuẩn sau lưng ớn lạnh.
Không biết Hoàng thượng có phải đã đoán được ý đồ ta đến!
Kỳ thật Tạ Nhất cái gì cũng không biết, chỉ là bởi vì thấy được danh nhân lịch sử nên kinh hỉ mà thôi.
Khấu Chuẩn làm lễ nói:
“Bệ hạ, vi thần lần này đến là muốn khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ chuyện cùng Khiết Đan kết minh!”
Trương Tề Hiền nhìn thoáng qua Khấu Chuẩn, tựa hồ biết hắn muốn nói cái gì, bất quá không có lập tức nói chuyện, mà là nhìn về phía Tạ Nhất.
Tạ Nhất có chút mê mang. Trương Tề Hiền thoạt nhìn là có khuynh hướng kết minh, dùng biện pháp tạo quan hệ thông gia. Mà Khấu Chuẩn là phe chủ chiến. Đây liền không cần nói, hai người kia chủ trương không nhất trí.
Tạ Nhất không dám nhiều lời, rốt cuộc mình chưa làm qua hoàng đế, vì thế tỏ ra cao thâm khó đoán nói:
“Lão tướng gia nghĩ sao?”
Trương Tề Hiền nhìn Tạ Nhất đem bóng cao su đá cho mình, lúc này mới mở miệng nói:
“Bệ hạ, lão thần cho rằng kết minh là tốt nhất!”
Khấu Chuẩn cũng nhìn qua lão tướng gia, nói:
“Lão tướng gia, người Khiết Đan thế tới rào rạt. Từ khi tiên hoàng còn tại thế Đại Tống chịu nhiều khổ sở vì người Khiết Đan. Hiện giờ Liêu binh nam hạ, đồ sát trăm họ, đoạt lấy tài vật, đã chiếm hết uy phong. Ở ngay lúc này, đột nhiên đưa ra ý tưởng kết minh, chẳng lẽ lão tướng gia không cảm thấy trong đó có trá sao?”
Tạ Nhất nhìn nhìn Khấu Chuẩn, lại nhìn nhìn lão tướng gia. Cũng biết đoạn lịch sử này Tống Liêu chiến đánh nhiều năm. Phụ thân Triệu Hằng là Triệu Quang Nghĩa cũng ăn nhiều đau khổ, Ung Hi thảm bại, Liêu binh một đường nam hạ. Triệu Quang Nghĩa sau đó thay đổi sách lược, không dám chính diện sung đột, Tống quân vẫn luôn ở thế bị động.
Tống Liêu chi chiến đánh đến quá uất ức, Khấu Chuẩn là tiêu chuẩn chủ chiến phái, cái này tự nhiên sẽ không đồng ý liên hôn.
Trương Tề Hiền biết ý tứ Khấu Chuẩn, thở dài nói:
“Ta biết tướng gia muốn nói cái gì, thân là người Hán lại sao không muốn cùng Khiết Đan đánh một trận? Những năm gần đây, Hoàng thượng vẫn luôn muốn thu hồi 16 châu, nhưng mỗi năm khổ chiến làm trăm họ khổ không thể tả. Chúng ta có thể đánh, triều đình có thể đánh, Hoàng thượng nguyện ý đánh, nhưng trăm họ thì sao? Binh lính thì sao? Bọn họ nguyện ý đánh sao? Con trai lớn chết ở trên chiến trường, lại muốn đưa con nhỏ xuất chinh, trong lòng bá tánh nghĩ như thế nào? Ai sẽ là người phụng dưỡng người đầu bạc?”
Trương Tề Hiền chắp tay, nói:
“Bệ hạ, còn nữa hiện giờ trai tráng đều đã mộ binh nhập ngũ, chống Khiết Đan, không người trồng trọt, quốc khố sắp trống không… Hiện giờ người Khiết Đan đưa ra ý kiến cùng liên hôn, đây đúng là thời cơ tốt để nghỉ ngơi lấy lại sức. HunhHn786 Mặc kệ bọn họ có dụng ý gì, lão thần đều cho rằng cần nắm chặt thời cơ lần này.”
Trương Tề Hiền nói có lý, Khấu Chuẩn tựa hồ còn muốn nói cái gì, Trương Tề Hiền lại nói:
“Tướng gia, lão phu làm sao không muốn đánh một trận. Lão phu cũng không phải sợ chiến lùi bước, chỉ là trận chiến này không thể đánh lúc này!”
Khấu Chuẩn nghe ông ta nói, có chút trầm mặc.
Ánh mắt Tạ Nhất vẫn luôn đổi tới đổi lui giữa Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền. Đối với quản lý một quán ăn đêm mà nói, quốc gia đại sự tựa hồ có chút cố hết sức.
Tạ Nhất lại lấy giọng, cảm giác chính mình đặc biệt cơ trí, nói:
“Khấu Chuẩn, khanh nghĩ sao?”
Khấu Chuẩn bị điểm danh, tựa hồ có chút trầm mặc, thoạt nhìn cũng cảm thấy lão tướng gia nói có lý. Lão tướng gia làm người thanh liêm, lại là người tiến cử hắn. Nói thật ra ông ấy là ân sư của Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn cũng biết ông ấy nói có lý.
Khấu Chuẩn nghĩ nghĩ, chắp tay nói:
“Kế hoãn binh đích xác có lý. Nhưng… người Khiết Đan vẫn luôn ở thế cao, hiện giờ lại đột nhiên muốn cùng liên minh, tuyệt đối là bẫy rập. Nếu công chúa Khiết Đan tiến vào hoàng cung, chỉ sợ sẽ đối với bệ hạ bất lợi.”
Trương Tề Hiền vuốt râu, cũng gật gật đầu. Trong lòng Tạ Nhất có chút khổ, không muốn nạp phi, xin giúp đỡ nhìn qua Thương Khâu. Thương Khâu lại không nhìn lại, tựa hồ không nghe thấy.
Trương Tề Hiền nói:
“Đích xác như thế. Người Khiết Đan xảo trá, rất có thể là âm mưu. An toàn của bệ hạ đặc biệt quan trọng, lần này đại điển nạp phi cần thủ vệ nghiêm ngặt, bảo đảm bệ hạ không có một chút nguy hiểm.”
Khấu Chuẩn lập tức chắp tay nói:
“Bệ hạ, Khấu Chuẩn có một người muốn tiến cử. Người này võ nghệ siêu quần, am hiểu sâu binh pháp, tất nhiên có thể bảo hộ bệ hạ chu toàn!”
Tạ Nhất theo hắn nói:
“Không biết là người nào?”
Khấu Chuẩn nói:
“Người này từng vì tiên hoàng nam chinh bắc chiến, cũng từng chinh chiến Khiết Đan, khiến Khiết Đan nghe tiếng sợ vỡ mật, khiếp vía tháo chạy. Người này từng nhận mệnh làm Tiết độ sứ, nay đã hồi kinh dưỡng thương.”
Hắn nói như vậy, Trương Tề Hiền liền nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
“Không ổn, không ổn. Người này lão phu cũng nghe nói qua, thật là nhân tài, chỉ là... chỉ là hắn hiện giờ tuổi tác đã cao. Chỉ sợ so với lão phu tuổi còn muốn lớn hơn. Nếu đem an nguy của bệ hạ giao cho người này, lão phu không yên tâm.”
Khấu Chuẩn cười, nói:
“Chỉ sợ là lão tướng gia đã lâu không gặp người này. Tuy tuổi đã cao, nhưng chính là truyền thuyết Tỉnh Túc Thiên Lang hạ phàm, trời sinh chiến thần, hiện giờ 69 tuổi lại giống như thanh niên. Không lâu trước đây đã hồi kinh, vi thần còn cùng người này thi uống rượu, vi thần thua thập phần thảm.”
Trương Tề Hiền nghe cảm thấy ngạc nhiên, nói:
“Nghĩ đến, lão phu có vài chục năm không gặp hắn.”
Tạ Nhất nghe mê mang, nói:
“Tướng gia tiến cử rốt cuộc là ai?”
Khấu Chuẩn cười cười, nói:
“Bệ hạ, không phải người khác, chính là Cao Quỳnh, Cao tướng quân!”
Cao Quỳnh năm nay 69 tuổi, nhưng được Khấu Chuẩn khen đến vô cùng thân kì diệu. Bởi vì ông ta là chiến thần trăm trận trăm thắng khiến người Khiết Đan nghe tiếng sợ vỡ mật. Bởi vậy rất nhiều truyền thuyết nói Cao Quỳnh chính là Tỉnh Túc Thiên Lang hạ phàm.
Nói như vậy, Cao Quỳnh cùng Bao Chửng vẫn là đồng liêu. Không phải truyền thuyết nói Bao Chửng là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao…
Khấu Chuẩn lại nói:
“Cao tướng quân đang ở trong kinh dưỡng thương. Bệ hạ nếu không ngại xin gặp Cao tướng quân một lần. Trăm nghe không bằng mắt thấy, gặp rồi liền biết vi thần tuyệt đối không có nói dối.”
Tạ Nhất cũng có chút tò mò người so với Trương Tề Hiền còn già hơn. Ở cổ đại tuổi này đã là thọ, sắp tới 70 tuổi bộ dạng thần kỳ như vậy sẽ ra sao?
Tạ Nhất gật đầu nói:
“Được, tướng gia an bài đi.”
Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền lập tức chắp tay, chuẩn bị cáo lui. Trương Tề Hiền trước tiên lui đi ra ngoài. Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
“Khấu Chuẩn, khanh chờ một chút.”
“Có vi thần.”
Khấu Chuẩn thực mau dừng lại, lần nữa làm lễ. Tạ Nhất ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói.
“Trẫm đang ở tìm một người gọi là Thanh Cốt. Chuyện này quan hệ trọng đại, cần bí mật điều tra, giao cho tướng gia, trẫm yên tâm, nhất định bí mật hành sự.”
Khấu Chuẩn tuy rằng thấy có chút kỳ quái, nhưng làm quan nhiều năm như vậy, cũng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, lập tức chắp tay nói:
“Dạ, Khấu Chuẩn biết.”
Tạ Nhất gật gật đầu, Khấu Chuẩn lại bái lễ nói:
“Vi thần liền đi tra, cáo lui.”
Thực mau, Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền đều lui ra ngoài, trong điện lại chỉ còn có Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất vỗ vỗ ngực, nói:
“Làm tôi sợ muốn chết.”
Thương Khâu lại cười một tiếng, nói:
“Diễn không tồi.”
Tạ Nhất lại cảm thấy Thương Khâu sao có biểu tình như xem náo nhiệt vậy?
Tạ Nhất có chút buồn rầu nói:
“Đã cho người đi tìm Thanh Cốt, chuyện nạp phi làm sao đây?”
Tạ Nhất xin giúp đỡ nhìn về phía Thương Khâu. Dù sao Thương Khâu ngày thường đều lâm nguy không sợ, hẳn là có biện pháp mới đúng. Kết quả Thương Khâu ôm cánh tay, vẻ mặt đạm nhiên nói:
“Không cần bận tâm.”
Tạ Nhất:
“……”
Từ từ, vừa rồi Thương Khâu có phải chọc cười hay không, một chút cũng không buồn cười.
Tạ Nhất có chút buồn rầu, ngã về phía sau, trực tiếp nằm ngửa trên long sàng. Mà phải nói, long sàn vừa mềm mại vừa lớn, thoạt nhìn đặc biệt sang quý.
Tạ Nhất vào cửa nhìn thấy trên quầy có một tờ báo, đầu đề chính là tin tức tập đoàn Đường gia.
Đường Vinh và Đường Ngẫu Xuyên bị khởi kiện, liên quan án mạng, còn có tội danh nuốt tiền công ty, trải qua điều tra có đủ chứng cứ rốt cuộc sa lưới. Mà người đứng ra tố cáo chính là phó tổng tập đoàn Đường gia, Đường Nhất Bạch.
Tạ Nhất nhìn tin tức có chút cảm khái.
Đường Nhất Bạch tố cáo ba cùng em trai. Tuy rằng Đường Nhất Bạch thoạt nhìn thực chướng mắt cách làm của người nhà, bất quá bọn họ là thân nhân, làm việc đó phải cần bao nhiêu dũng khí?
Tạ Nhất cảm thấy có thời gian phải đi xem Đường Nhất Bạch, không biết Đường Nhất Bạch hiện tại thế nào.
Ở thời điểm Tạ Nhất đang nghĩ như vậy cửa quán bị đẩy ra, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào.
"Đường Nhất Bạch!?"
Tạ Nhất chấn kinh không thôi, còn có chút cao hứng. Đang lo lắng cho Đường Nhất Bạch, đột nhiên liền thấy được Đường Nhất Bạch, có thể không cao hứng sao.
Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào, phía sau đi theo Đường Giảo đã trở lại hình người, trong lòng ngực hắn còn ôm con trai nhà mình Đường Tiểu Hoa.
Đường Tiểu Hoa ngoan ngoãn, vẫn nhỏ như tách trà, bộ dạng siêu đáng yêu. Nhìn thấy Tạ Nhất, nó cũng thập phần cao hứng kêu hai tiếng.
"Âu âu."
Có thật nhiều thực khách nhìn thấy chó con đáng yêu như vậy cũng nhịn không được nhìn vài lần.
Đường Nhất Bạch thực tự hào ôm đứa con đáng yêu Đường Tiểu Hoa ngồi xuống. Tạ Nhất chạy nhanh qua, hỏi.
"Cậu hôm nay sao tới đây?"
Đường Nhất Bạch cười nói:
"Gần đây bận quá, sứt đầu mẻ trán, thật vất vả rảnh rỗi, liền nghĩ đến tay nghề của cậu, tôi cũng thèm."
Từ ngày Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất bị bắt cóc đến nay, hai người cũng coi như là cùng hoạn nạn, tự nhiên quan hệ liền thân không ít. Đường Nhất Bạch lại đây, Tạ Nhất phi thường cao hứng, thân thiện cùng Đường Nhất Bạch nói chuyện, còn hỏi.
"Ăn cái gì? Trong chốc lát tôi tự mình làm cho."
Thương Khâu đứng ở sau quầy lau ly, híp mắt nhìn Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch thân thiện nói chuyện. Tạ Nhất còn muốn đích thân nấu cho Đường Nhất Bạch ăn.
"Chậc chậc, ánh mắt thật đáng sợ."
Thanh Cốt từ bên cạnh bưng mâm đi qua, nhịn không được bình phẩm một câu.
Thương Khâu không để ý hắn, vẫn cứ nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Bất quá Tạ Nhất đang cùng Đường Nhất Bạch nói chuyện, cũng không chú ý, chỉ là cảm giác lưng có điểm như kim chích, không thoải mái.
Bởi vì Tạ Nhất hôm nay đặc biệt cao hứng, cho nên đóng cửa sớm. Đóng cửa xong chuẩn bị cùng Đường Nhất Bạch đi uống vài ly. Thương Khâu đương nhiên không thể cho Tạ Nhất ở cùng Đường Nhất Bạch, tuy rằng còn có Đường Giảo cùng Đường Tiểu Hoa ở bên cạnh. Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Về nhà tôi."
Tạ Nhất đang lo không chỗ đi.
Bên ngoài cũng không tốt, rốt cuộc ai làm đồ ăn ngon và vệ sinh bằng mình!
Mọi người quyết định đến nhà Thương Khâu tụ tập, uống rượu. Thanh Cốt cùng A Lương cũng đi theo. May mắn nhà Thương Khâu rộng, phòng khách chứa nhiều người như vậy cũng không chật chội HunhHn786.
Tiểu Bạch đã được Phùng Tam đón đi, không có ở nhà!
Tạ Nhất nói mọi người đợi một chút, tự mình vào bếp làm vài món nhắm, còn lấy bánh su kem làm ngày hôm qua từ tủ lạnh ra. Bánh su nhân kem bơ, còn có nhân kem chocolate, kem bạc hà.
Bởi vì lần trước Thương Khâu thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh su kem, cho nên Tạ Nhất cố ý làm.
Tạ Nhất xào xong mấy món nhắm rượu, mọi người ngồi bên nhau uống rượu nói chuyện phiếm. Đường Tiểu Hoa lại là phụ trách đáng yêu. Nó ghé vào bàn, phe phẩy đuôi nhỏ ngắn ngủn, bông hoa trên mông lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt đáng yêu. Lưỡi nhỏ màu hồng liếm liếm kem.
Đối lập Đường Tiểu Hoa liếm kem siêu đáng yêu, Thương Khâu lại là "tà mị cuồng quyến" ăn kem.
Thương Khâu thích đồ ngọt, đây là chuyện Tạ Nhất đã sớm biết. Thương Khâu đặt một su kem lớn như bàn tay vào cái ly, lại cầm một muỗng nhỏ, thực lịch sự nhã nhặn múc kem bên trong ăn. Kem lạnh ở trên lưỡi của Thương Khâu tỏa ra một mùi hương ngọt lành mê người, theo lưỡi đến môi rồi vào trong miệng. Toàn bộ động tác tràn ngập mị lực dụ người.
Thương Khâu híp mắt, nếm hương vị kem, còn duỗi lưỡi liếm muỗng. Cái muỗng bị liếm sạch đến sáng lấp lánh phía trên còn dính nước, dưới ánh đèn ở phòng khách chiếu rọi xuống ái muội cực kỳ...
Tạ Nhất lăng lăng nhìn chằm chằm cái muỗng của Thương Khâu, cảm thấy mình có khả năng đã uống nhiều. Đầu óc choáng váng, đôi mắt dời không ra.
Thương Khâu nhìn thấy ánh mắt Tạ Nhất, nhướng mày, nói:
"Cậu cũng muốn ăn?"
Có rất nhiều su kem trên bàn, tủ lạnh cũng còn. Bởi vì kem cần đông lạnh, cho nên còn có rất nhiều trong tủ lạnh chưa lấy ra. Nhưng Tạ Nhất không biết sao cảm thấy kem trong muỗng Thương Khâu là đặc biệt ngọt nhất, hơn nữa ngọt mà không ngán.
Tạ Nhất không nói chuyện, bất quá vẫn là lăng lăng nhìn. Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, hôm nay có lẽ cũng là ngày lan tỏa nụ cười. Hắn múc một muỗng kem, đột nhiên khom người, liền đem cái muỗng đưa đến bên miệng Tạ Nhất. Ánh mắt Tạ Nhất có chút mê mang, nhìn chằm chằm cái muỗng, bỗng dưng cảm thấy hình như có hương vị của Thương Khâu.
Đó là hương vị gì? Phỏng chừng là mùi hormone...
Tạ Nhất chậm rãi mở miệng. Thương Khâu liền đem muỗng kem đưa đến trong miệng Tạ Nhất. Tạ Nhất ngậm cái muỗng, cảm giác được kem lạnh căm căm ở trong miệng tan ra...
Đột nhiên có chút luyến tiếc nhả ra!
Ánh mắt Thương Khâu trầm xuống, thâm trầm nói không nên lời, cũng dọa người. Tạ Nhất nuốt xuống, nhìn chằm chằm Thương Khâu, giọng khàn khàn nói:
"Còn muốn......"
Khóe miệng Thương Khâu cong lên, híp mắt cười nói:
"Được, tôi đút cậu."
Thương Khâu lại múc một muỗng kem, bất quá không có đưa đến miệng Tạ Nhất, mà là cho vào trong miệng mình, ngay sau đó nâng ngón trỏ chỉ miệng mình.
Tạ Nhất trên mặt đỏ lên, cảm giác mình có khả năng đã ngốc, thật sự chậm rãi dựa qua, muốn nhấm nháp kem ngọt lành trong miệng Thương Khâu.
"Tạ Nhất! Tạ Nhất! Uống rượu...... Uống!!"
Tạ Nhất còn chưa có qua tới, đột nhiên có người chen ngang. Là người uống say đang phát điên, Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch nghiêng qua đưa lon bia vào giữa Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
"Hắc hắc"
Hắn ngây ngô cười nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất trong đầu tức khắc có pháo hoa nổ tung.
Không biết vừa rồi mình đã làm gì!
Tạ Nhất cầm lấy lon bia liền uống, uống xong đầu choáng váng, say ngã xuống sàn nhà, ngủ luôn...
Ánh mắt Thương Khâu có chút âm u, nhìn chằm chằm Đường Nhất Bạch uống say phát điên.
Đường Giảo thấy Thương Khâu có ánh mắt "không tốt", nhanh ôm Đường Nhất Bạch, nói:
"Thiếu gia, ngoan, ngài uống say, chúng ta về nhà thôi."
Đường Nhất Bạch say khướt vỗ mặt Đường Giảo.
"Bạch bạch"
Hắn ngây ngô cười nói:
"Hắc hắc... Tiểu Hoa... Tiểu Hoa, con sao mặt lớn như vậy? Lớn lên thật nhanh nga! Thật đáng yêu... Tới cho ba ba hôn một cái...!"
Đường Giảo bất đắc dĩ một tay ôm Đường Nhất Bạch, tay còn lại túm Đường Tiểu Hoa, nhanh chóng bỏ chạy, tránh cho Thương Khâu giết người diệt khẩu.
Những người khác cũng uống say. Thanh Cốt cùng A Lương dứt khoát ở lại nhà Thương Khâu ngủ.
Thương Khâu muốn đem con ma men Tạ Nhất mang về phòng ngủ. Bất quá Tạ Nhất một hai phải ôm sô pha không buông tay, trong miệng còn nỉ non:
"Ôi... Thương Khâu, bờ vai thật rộng nga......"
Thương Khâu:
"......"
Thương Khâu không có cách nào, đành phải tự mình đi tắm rửa. Thời điểm hắn tắm xong Tạ Nhất còn ở phòng khách ôm sô pha không buông tay. Thương Khâu liền đi lấy một cái chăn đắp cho Tạ Nhất, tự mình trở về phòng ngủ.
Tạ Nhất gần hừng đông mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, đầu choáng váng lợi hại, say rượu thập phần khó chịu, xoay người.
"Phịch"
Rơi xuống đất. Tạ Nhất mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình ngủ ở phòng khách, trách không được lăn rớt trên mặt đất.
Tạ Nhất bò dậy, xoa cái trán, nhìn nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, không cần dậy sớm đi làm. Vừa định về phòng ngủ tiếp, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người đứng ở góc phòng khách. Tạ Nhất nhìn kỹ, vừa thấy đã kinh ngạc.
"Thanh Cốt? Sao dậy sớm vậy?"
Ngày hôm qua Thanh Cốt cùng A Lương ngủ lại. Tạ Nhất không nghĩ tới Thanh Cốt cũng dậy sớm, còn muốn cùng hắn chào hỏi. Nhưng Thanh Cốt biểu tình có chút không giống bình thường. Tạ Nhất không có tới gần, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Biểu tình Thanh Cốt cũng không đáng yêu, cũng không tinh tế, trên mặt mang theo lạnh nhạt cùng xa cách. Tạ Nhất liền thấy hắn đứng ở phòng khách, duỗi tay dịch chuyển một bức họa trên vách tường, lộ ra phía sau là cái tủ sắt.
Thanh Cốt duỗi tay trực tiếp bắt lấy tủ sắt.
"Rắc!!"
Một tiếng vang lớn, thế nhưng tủ sắt bị trực tiếp bẻ cửa ra.
Tủ sắt trống rỗng, chỉ có hai lông chim vàng. Ở trong bóng tối có vật phát sáng lấp lánh. Thương Khâu có dán lá bùa chống trộm, vì sợ có quỷ ma muốn tới lấy cắp.
"Thanh Cốt?"
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt duỗi tay tiến vào tủ sắt, thực nhẹ nhàng đem lá bùa ném xuống đất. Nháy mắt lá bùa bị đốt trọi, biến thành bột màu đen. Thanh Cốt cầm hai lông chim vàng niết ở lòng bàn tay, trên mặt lộ ra tươi cười. Tạ Nhất chấn kinh nhìn một màn như vậy, nói:
"Thanh Cốt! Cậu làm gì!?"
Tạ Nhất kêu cũng lớn. Thương Khâu lập tức từ phòng ngủ đi ra. Đến bên Tạ Nhất, hắn duỗi tay đem người ngăn ở phía sau, lạnh giọng nói:
"Ngươi cho rằng có thể mang theo lông chim vàng rời đi sao?"
Thương Khâu cong khóe miệng, cười lạnh một tiếng, lại nói:
"Chỉ bằng cậu?"
Thanh Cốt nhìn bọn họ, trên tay nắm lông chim vàng, nói:
"Tôi chờ không được......"
Tạ Nhất nói:
"Chờ cái gì? Cậu vì cái gì muốn lấy lông chim vàng?"
Thanh Cốt nhìn Tạ Nhất, ánh mắt có chút dao động, nói:
"Tôi muốn biết quá khứ, tôi muốn biết rốt cuộc đã làm cái gì, quên mất cái gì... rất quan trọng......"
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất không biết vì cái gì đột nhiên ngực có chút phát đau. Cái loại cảm giác này giống như đã từng quen biết. Lời Thanh Cốt nói giống như một gai nhọn thẳng tắp đâm vào lòng Tạ Nhất, làm trái tim cơ hồ vỡ ra.
Thương Khâu nói:
"Mặc kệ cậu vì cái gì, hôm nay cậu đừng mơ tưởng cầm lông chim vàng rời khỏi nơi này."
Thanh Cốt cười lạnh một tiếng, nói:
"Tôi biết anh lợi hại, sở hữu linh lực cao hơn người đuổi ma, nhưng mà......"
Thanh Cốt thu tươi cười, nhìn lông chim vàng trong tay, sâu kín nói:
"Không ai ngăn cản không được, tôi phải biết quá khứ của mình. Tôi phải biết... mình nợ hắn cái gì."
Thương Khâu sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Cốt. Tạ Nhất cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, vội vàng khuyên can.
"Từ từ, Thanh Cốt nghĩ tới A Lương đi, nếu cậu làm như vậy......"
Tạ Nhất nói còn chưa nói xong, Thanh Cốt đã cắt ngang.
"Tôi chính là đã nghĩ tới."
Hắn lẩm bẩm tự nói.
"Tôi muốn biết mình nợ hắn cái gì, thời điểm tôi nhìn hắn trong lòng luôn là rất khó chịu."
Tạ Nhất cơ hồ không nghe thấy Thanh Cốt đang nói cái gì. Hắn nói rất nhỏ, như là lầm bầm lầu bầu, ngay sau đó Thanh Cốt ngẩng đầu lên, nói:
"Tôi muốn biết vì cái gì vẫn luôn phiêu đãng ở dương gian, thừa nhận thống khổ hồn phi phách tán bất cứ lúc nào, lại còn muốn chấp nhất."
Thanh Cốt nói xong, nhìn qua Thương Khâu, nói:
"Tôi đánh không lại anh, bất quá... Tôi cũng không nghĩ đem lông chim vàng mang đi."
Thương Khâu nheo nheo mắt, đột nhiên nói:
"Tạ Nhất về phòng đi."
Tạ Nhất không biết Thương Khâu có ý tứ gì, lại thấy Thương Khâu đẩy mình ra phía sau lưng. Tạ Nhất bị lảo đảo. Lực tay Thương Khâu rất lớn, Tạ Nhất đột nhiên liền lui vào phòng.
Trong nháy mắt Tạ Nhất bị đẩy vào cửa phòng ngủ, phòng khách thế nhưng đột nhiên sáng lên. Tạ Nhất mở to hai mắt, giật mình nhìn một màn này.
Thanh Cốt thế nhưng điều khiển lông chim vàng!
Thanh Cốt quả nhiên không có muốn mang lông chim vàng đi. Hắn chỉ là điều khiển lông chim vàng. Ánh hào quang tản mát ra lóa mắt, ở trong không gian mờ tối của phòng khách phảng phất có đèn công suất lớn, ánh sáng càng ngày càng mạnh.
Tạ Nhất hô một tiếng:
"Thương Khâu!"
Thương Khâu căn bản không nhìn Tạ Nhất, nhanh chóng tiến về phía Thanh Cốt.
"Vụt"
Thanh Cốt trong tay cầm lông chim vàng nhanh chóng bay về phía sau, thật quỷ dị.
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên hắn chính là quỷ. Bản thân hắn chính là quỷ. Bất quá bởi vì Thanh Cốt ngày thường thoạt nhìn thực ngoan, giống như thiếu niên, căn bản sẽ không làm người ta có cảm giác đáng sợ. Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên bản chất của hắn.
Thương Khâu lòng bàn tay cầm một kiếm gỗ đào đã biến lớn. Kiếm vung ra nhanh chóng hướng mặt Thanh Cốt.
Thanh Cốt liên tục trốn tránh, tựa hồ không muốn cùng Thương Khâu dây dưa, nhưng hắn cũng không muốn chắp tay đem trả lông chim vàng, chỉ là nói:
"Thương Khâu, nếu anh không dừng tay, vậy đi cùng nhau. Anh muốn đi xem quá khứ của chính mình không..."
Tạ Nhất nghe hắn nói trong lòng run sợ. Tạ Nhất biết linh lực lông chim vàng có thể dịch chuyển thời không. Nhưng mà bọn họ chưa từng điều khiển lông chim vàng. Rốt cuộc dùng như thế nào cũng không biết. Trừ dịch chuyển thời không còn có năng lực gì khác cũng không biết, vẫn là một bí ẩn.
Nếu Thương Khâu bị mang đi, như vậy trở về thế nào?
Tạ Nhất thấy ánh sáng càng lúc càng lớn, trong lòng càng ngày càng nôn nóng, liền hô hai tiếng:
"Thương Khâu! Thương Khâu......"
Thương Khâu chỉ là lạnh mặt, nhanh chóng đi đoạt lại lông chim vàng trong tay Thanh Cốt. Hắn quát khẽ.
"Đừng tới đây."
Tạ Nhất đương nhiên biết không thể qua đó, nhưng Thương Khâu lập tức liền bị cuốn đi, mình lại bất lực.
Liền ở ngay lúc này cửa phòng dành cho khách mở ra. A Lương từ bên trong đi ra, tựa hồ là nghe được phòng khách phát ra âm thanh.
"Làm sao vậy? Mọi người đều dậy sớm vậy?"
Hắn mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Thương Khâu cùng Thanh Cốt đấu nhau, kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Đây là chuyện gì?"
A Lương đứng gần chỗ Thương Khâu cùng Thanh Cốt. Tạ Nhất lúc này lo lắng, vội vàng nói:
"A Lương! Mau tới đây!"
A Lương một trận kinh ngạc. Thương Khâu nheo nheo mắt, kiếm gỗ đào đột nhiên rời tay hướng về phía A Lương.
Thanh Cốt hoảng sợ, đột nhiên nhào qua.
"Bốp!!"
Thanh Cốt bị kiếm gỗ đào đánh lui về phía sau, bị đánh va vào trên tường, lông chim vàng lập tức rời tay rơi xuống đất.
Thanh Cốt bị đánh trúng ngực. A Lương lắp bắp kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ lấy Thanh Cốt, nói:
"Thanh Cốt? Em làm sao vậy?"
Lông chim vàng rơi trên mặt đất, trong nháy mắt mất đi ánh sáng, lại khôi phục bộ dạng ngày thường. Cái này làm cho Tạ Nhất thở phào nhõm một hơi.
Thương Khâu thu lại kiếm gỗ đào vào trong tay. Mũi kiếm đề phòng chỉ vào Thanh Cốt, Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tạ Nhất, đi nhặt lông chim vàng về."
Tạ Nhất vội vàng chạy đi. Lông chim vàng rơi chính giữa phòng khách. Thanh Cốt bị thương, thoạt nhìn không nhẹ, căn bản không đứng dậy được. Thương Khâu đang giằng co, Tạ Nhất chạy nhanh tới nhặt lông chim vàng.
Nhưng khi tay Tạ Nhất đụng tới lông chim vàng, một chốc kia liền nghe được một tiếng "phụt". Ánh sáng mãnh liệt từ lông chim vàng phát ra, căn phòng tối tăm chiếu sáng ngời, suýt nữa làm người đôi mắt bị mù lòa.
Tạ Nhất hít vào một ngụm khí lạnh, ánh sáng vụt lên trước mắt hào quang chợt lóe, Tạ Nhất đột nhiên ngã trên mặt đất, nháy mắt mất đi ý thức...
Tạ Nhất mơ mơ màng màng.
Không biết mình sao lại thế này. Chỉ là đi nhặt đồ vật mà thôi. Quả nhiên lông chim vàng là thứ chứa phiền toái. Sao có nhiều người muốn cướp lấy nó, cả Thanh Cốt cũng muốn!
Tạ Nhất mơ mơ hồ hồ, cảm giác chóng mặt nhức đầu, trời đất quay cuồng, thập phần khó chịu, muốn mở mắt, bất quá không thể làm được, đành phải từ bỏ, tùy ý để mình rơi vào bên trong bóng tối.
Không biết ngủ bao lâu bỗng nhiên nghe được tiếng nói.
"Bệ hạ......"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ tỉnh! Thật tốt quá, lão tướng gia, bệ hạ tỉnh!"
Tạ Nhất lỗ tai ong ong, hình như là ù tai, cảm giác mình nghe được đối thoại kỳ quái.
Sao giống đối thoại trong mấy phim cổ trang chiếu trên truyền hình. Hơn nữa rất giống phim xuyên không xem nhiều năm trước!
Tạ Nhất mê mang mở mắt, liền nhìn thấy bên cạnh vây quanh rất nhiều người.
Đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh màu vàng, ánh vàng rực rỡ cảm giác đặc biệt quý tộc.
Trừ bỏ màu vàng, chính là người bên cạnh đếm không hết. Rất nhiều người, trong ba tầng ngoài ba tầng, có nam có nữ ăn mặc rất kỳ quái. Có người cất giọng the thé, hô to:
"Thật tốt quá! Ông trời hiển linh, bệ hạ tỉnh rồi!"
Tạ Nhất còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nheo mắt, cảm thấy mình có khả năng còn đang nằm mơ.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng bước chân, tựa hồ có thêm người đi vào. Không giống nam nữ hầu hạ bên cạnh, người mới vừa tiến vào khá lớn tuổi mặc giống như quan viên trong phim cổ trang, còn đội mũ quan, trên mũ quan có khảm đá quý.
Người đàn ông lớn tuổi có chòm râu dài, đi vào tới liền quỳ xuống trước mặt Tạ Nhất, liên thanh nói:
"Ông trời có mắt! Ông trời có mắt a!! Bệ hạ, ngài rốt cuộc tỉnh! Rốt cục đã tỉnh!"
Tạ Nhất càng mê mang.
Bệ hạ?
Tạ Nhất mê mang nhìn chung quanh, lúc này mới hơi chút có chút tỉnh táo. Giường màu vàng, màn che màu vàng, chung quanh một đống hoạn quan cùng cung nữ, mọi người đều bận rộn, kinh hỉ nhìn Tạ Nhất.
Mà người quỳ gối trước mặt Tạ Nhất có thể là quan viên. Tạ Nhất mơ hồ nhớ rõ vừa rồi mình mơ hồ nghe được hoạn quan kêu...Tướng gia?
Không phải Tể tướng sao?!
Nhớ lại trước đây cũng từng bị lông chim vàng mang đi Tống triều, tức khắc trong đầu Tạ Nhất "ong ong", trong lòng "lộp bộp".
Không phải chứ, lông chim vàng lại hại người, lúc này vứt mình đến nơi nào?
Tạ Nhất nhìn kỹ quan viên kia. Người kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất. Thấy Tạ Nhất ánh mắt mê mang, người kia vội vàng nói:
"Bệ hạ, làm sao vậy? Còn chưa khoẻ?"
Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
"Cái kia.... Ta... đôi mắt có chút mơ hồ."
"Bệ hạ, độc mới vừa giải, khả năng chưa khoẻ, bất quá đã không đáng ngại, lão thần là Trương Tề Hiền."
"Ầm!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa lăn xuống đất.
Trương Tề Hiền!
Tạ Nhất vừa rồi đã cảm thấy quan phục rất quen mắt, thoạt nhìn rất đơn giản mộc mạc, đây là phong cách điển hình Tống triều. Bao Thanh Thiên chính là phong cách này. Tạ Nhất lúc trước xem qua rất nhiều phim về Bao đại nhân, bởi vậy quen thuộc cái phong cách này. Đương nhiên còn bởi vì đích thân tới tận nơi, bởi vậy càng quen thuộc phong cách này.
Tạ Nhất tâm nói.
Hay lắm, như thế nào lại chạy đến Tống triều? Bất quá lúc này so với lần trước sớm hơn một chút, rốt cuộc là Trương Tề Hiền ở trước mắt!
Trương Tề Hiền chính là quan Tống triều không có nhiều tên tuổi. Nhưng Trương Tề Hiền có một công lao rất lớn, đó chính là tiến cử Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn xuất thân bần hàn, hơn nữa bản tính chính trực, con đường làm quan cũng không thuận lợi. HunhHn786 Có thể nói nếu không có Trương Tề Hiền trợ giúp, Khấu Chuẩn rất khó bước lên con đường làm quan, cũng rất khó lưu danh sử sách.
Tạ Nhất nhìn Trương Tề Hiền, trong lòng đều là "lộp bộp lộp bộp", tựa như có tảng đá đập vào đầu, một chút một chút lún sâu vào đất, đã không biết rớt tới tầng nào.
Tạ Nhất ho khan một tiếng, xấu hổ nói:
"A...... đúng là lão tướng gia."
Tạ Nhất thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Lúc trước bị lông chim vàng mang đi biến thành hộ vệ phủ Khai Phong, mà hiện tại trực tiếp thăng chức thành vua.
Tuy rằng Tạ Nhất được làm vua thực thích ý, cũng được làm người giàu sang một phen. Nhưng thật sự không biết làm vua như thế nào, có phải tự xưng "Trẫm". Nếu lộ tẩy, hoặc là bị người nhìn ra có cái gì không ổn, có thể bị xem là thích khách, hoặc là phản tặc mưu đồ gây rối?
Tóm lại Tạ Nhất đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, căn bản không biết như thế nào mở miệng HunhHn786.
Trương Tề Hiền cũng phát hiện Tạ Nhất dị thường, bất quá cho rằng Hoàng thượng là trúng độc, vội vàng nói:
"Bệ hạ long thể bất an?"
Tạ Nhất nói:
"A... là có chút như vậy."
Trương Tề Hiền nói:
"Vậy hay là thỉnh dị sĩ xé cáo thị tiến vào xem bệnh cho bệ hạ, ngàn vạn lần đừng để dư độc quấy phá."
"Cáo thị?"
Tạ Nhất một trận mê mang. Trương Tề Hiền vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, bệ hạ trúng độc, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lão thần cùng các vị đồng liêu đều bất lực, đành phải phát ra cáo thị, treo thưởng lớn cho ai có thể giải độc. Hôm nay quả nhiên đã tới một vị dị sĩ tài ba. Chỉ là vị tiên sinh này tựa hồ không phải người Trung Nguyên, cũng không giống như là người Khiết Đan, ăn mặc thập phần kỳ quái. Bất quá xét bảng cáo thị xong đã trừ được độc cho bệ hạ, y thuật thật lợi hại."
Trương Tề Hiền gọi người đi thỉnh dị sĩ.
Thực mau liền nghe được tiếng bước chân thực vững, như đá xanh nện trên mặt đất. Nghe âm thanh làm Tạ Nhất thấy hình như đã từng quen biết.
"Cộp cộp cộp..."
Theo tiếng bước chân tới gần, người tài ba dị sĩ bị tiến vào trong điện. Tạ Nhất trừng mắt, thiếu chút nữa trực tiếp hưng phấn nhảy dựng lên.
Ai có thể làm Tạ Nhất hưng phấn nhảy dựng lên? Tất nhiên là... Thương Khâu!
Người vào tới thân hình cao lớn, quả nhiên không phải phong cách người Trung Nguyên. Bởi vì Thương Khâu mặc áo sơ mi màu đen, quần jean màu đen, giày cao cổ màu đen, bên ngoài là một áo gió màu đen, trên tay còn mang bao tay da màu đen. Ánh mắt nhàn nhạt đi vào trong điện.
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn Tạ Nhất, giống như hết thảy đều không thể làm hắn giật mình, tất cả đều ở trong khống chế.
Tạ Nhất kinh hỉ nhìn Thương Khâu, tức khắc liền như uống một viên thuốc an thần. Thương Khâu đi mau vào. Trương Tề Hiền nói:
"Tiên sinh, bệ hạ thấy mơ hồ, hơn nữa ra mồ hôi lạnh, phiền tiên sinh xem lại cho bệ hạ."
Thương Khâu gật gật đầu, liền đi tới. Tạ Nhất vội vàng cùng hắn kề tai nói nhỏ.
"Thương Khâu, thật là anh!"
Thương Khâu nhướng mày, nói:
"Còn có thể là ai?"
Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu như gặp được thân nhân, lập tức tự tin đủ, tiếp tục thấp giọng nói:
"Tôi sao đến nơi đây? Là lông chim vàng?"
Thương Khâu gật gật đầu, tựa hồ là khẳng định lời Tạ Nhất.
Quả nhiên là lông chim vàng, thật sự dịch chuyển thời không!
Hai người kề tai nói nhỏ, Trương Tề Hiền lo lắng hỏi:
"Tiên sinh, bệ hạ dư độc vẫn còn sao?"
Thương Khâu nói:
"Đã không có việc gì, nên nghỉ ngơi nhiều."
Trương Tề Hiền cao hứng nói:
"Thật tốt quá, đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh!"
Ông ta nói, còn cúi đầu thật sâu với Thương Khâu, thoạt nhìn là thật sự vui vẻ.
Trương Tề Hiền lại nói:
"Thật sự là quá tốt, may mắn có tiên sinh tương trợ, lúc này mới không chậm trễ việc bệ hạ nạp phi."
"Nạp phi!?"
Tạ Nhất giống như nghe được cái gì khó lường, cũng hoài nghi có phải lỗ tai hỏng rồi không.
Thương Khâu lại là nheo mắt. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy ánh mắt Thương Khâu có điểm "không tốt". Tuy rằng ánh mắt vẫn cứ thực bình tĩnh, nhưng giống như dưới bình tĩnh là sóng to gió lớn.
Trương Tề Hiền nói:
"Bệ hạ, lão thần biết như vậy là làm khó bệ hạ. Nhưng mà... nhưng cũng không còn kế khả thi. Người Khiết Đan bức bách thật chặt. Từ khi tiên hoàng ra đi tới nay, chiến tranh liên tục, trăm họ chịu khổ. Hiện giờ thật vất vả mới bình định, người Khiết Đan nguyện đem công chúa liên hôn cùng Đại Tống. Quả thật là chuyện may mắn, vừa lúc nghỉ ngơi lấy lại sức."
Tạ Nhất càng nghe càng mơ hồ.
Mình vừa tỉnh liền phải nạp phi, hơn nữa phi tử hình như còn là người Khiết Đan? Kia chẳng phải là người Liêu sao?
Thương Khâu vẫn luôn không nói chuyện. Bất quá Tạ Nhất cảm thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nguy hiểm. Tạ Nhất vội vàng ho khan một tiếng, nói:
"Lão tướng gia vất vả, trước tiên lui ra đi."
Trương Tề Hiền không nói gì thêm, chỉ là chắp tay nói:
"Dạ, bệ hạ."
Ông ta nói, cảm thán lắc lắc đầu, liền lui xuống, thực mau lui ra khỏi đại điện.
Tạ Nhất vội vàng cho hoạn quan cùng cung nữ đều lui ra ngoài hết.
Cung nhân rất nghe lời, tất cả đều cung kính lui ra ngoài, lập tức trong điện chỉ còn lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy lên, nói:
"Thương Khâu, đây là chuyện gì!?"
Thương Khâu nhướng mày, nhàn nhạt nói:
"Nếu hỏi chuyện nạp phi, tôi không biết."
Tạ Nhất:
"......"
Ngữ khí này sao có điểm chua? Nhất định là mình ảo giác.
Tạ Nhất nói:
"Toàn bộ là chuyện như thế nào? Chúng ta bị lông chim vàng ném tới sao?"
Thương Khâu lắc đầu, sửa đúng.
"Là cậu, không phải "chúng ta "."
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mình sờ vào lông chim vàng sau đó đột nhiên té xỉu. Thương Khâu phỏng chừng lại là ngàn dặm xa xôi tìm tới. Tuy rằng cũng không biết Thương Khâu làm như thế nào tới...
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Vậy lông chim vàng đâu!?"
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, nói:
"Tôi phải hỏi cậu, thời điểm dịch chuyển thời không, cậu còn nắm lông chim vàng."
Tạ Nhất kinh ngạc một chút, ngay sau đó nhanh tìm kiếm bốn phía. Bất quá đây là long sàng, cũng không có gì có thể tìm, đương nhiên tìm không thấy.
Tạ Nhất che lại đầu, nói:
"Tôi không biết ở nơi nào."
Thương Khâu dứt khoát ngồi bên cạnh, thoạt nhìn thực trấn định.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, lại nói:
"Thanh Cốt đâu? Hắn thế nào?"
Thương Khâu nghe nhắc tới Thanh Cốt, cười lạnh một tiếng, nói:
"Thời điểm đó hắn cũng cùng nhau tới, nhưng trước mắt không biết ở nơi nào."
Tạ Nhất gãi gãi đầu, cảm thấy việc này thực loạn. Bọn họ đầu tiên muốn tìm lông chim vàng. Nếu không có lông chim vàng, Tạ Nhất không cách trở lại hiện thực.
Tạ Nhất lại nói:
"Anh biết hiện tại cụ thể là khi nào không? Tống triều năm nào?"
Vấn đề này tựa hồ không làm khó được Thương Khâu, hắn nhàn nhạt nói:
"Hàm Bình năm thứ 6."
Hàm Bình!
Tạ Nhất may mắn thấy mình không phải thất học. Tuy rằng Tạ Nhất là học ngành khoa học tự nhiên, bất quá biết "Hàm Bình chi trị". Hàm Bình là một trong những niên hiệu của Tống Chân Tông.
Niên hiệu của Tống Chân Tông
Hàm Bình năm 998 - 1003
Cảnh Đức năm 1004 - 1007
Đại Trung Tường Phù năm 1008 - 1016
Thiên Hi (Nguyên Hi) năm 1017 - 1021
Càn Hưng năm 1022
Tạ Nhất chấn kinh chỉ vào chính mình, nói:
"Tôi là Tống Chân Tông!?"
Thương Khâu gật gật đầu, tựa hồ vẫn cứ thực trấn định. Tạ Nhất lúc này không trấn định.
Bị lông chim vàng vứt tới Tống triều, lần đầu tiên là làm hộ vệ, lần thứ hai trực tiếp làm hoàng đế, thật là hoàng đế.
Tạ Nhất đầu tiên là chấn kinh, ngay sau đó đầy mặt kinh hỉ nói:
"Tôi có thể nhìn thấy Khấu Chuẩn sao?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá thở dài lắc lắc đầu. Tạ Nhất lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện chú ý của mình hình như có điểm sai lệch.
Bất quá Tạ Nhất trước kia chỉ xem trên TV. Rất nhiều phim nói đến Khấu Chuẩn, phim điện ảnh cũng có Khấu Chuẩn vai chính. Tạ Nhất xem qua không ít.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Đây đều không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là mình hiện tại là hoàng đế, mình nắm thiên hạ, muốn tìm lông chim vàng còn không phải đơn giản sao? Trực tiếp cho người đi tìm là được.
Tạ Nhất nghĩ đến đây, cười tủm tỉm, còn cảm thấy mình rất may mắn. Tống triều là niên đại hỗn loạn, mình bị vứt tới Bắc Tống, mà không phải Nam Tống. Hiện giờ vẫn là thời kỳ đầu Tống triều, mình là Tống Chân Tông, hơn nữa trước mắt là Hàm Bình chi trị, đó chính là thời thái bình thịnh thế.
So với mấy hoàng đế Tống triều sau này, Tống Chân Tông chính là minh quân.
Tống Chân Tông tên úy là Triệu Hằng, trước khi trở thành Thái Tử là Tương Vương, bên cạnh người tài ba xuất hiện lớp lớp. Từ nhỏ đã được xem là thiếu niên có tài, bởi vì Triệu Hằng thông minh lanh lợi, vượt qua bạn cùng lứa tuổi không ít lần.
Xung quanh cuộc đời Triệu Hằng có rất nhiều câu chuyện. Cha của Triệu Hằng chính là Triệu Quang Nghĩa nổi danh trong lịch sử "giết anh soán ngôi". Nói cách khác, Triệu Khuông Dận, người lập triều Tống là bác của Triệu Hằng.
Ở thời điểm Triệu Khuông Dận còn tại vị, Triệu Hằng còn rất nhỏ, rất là bướng bỉnh. Có một ngày Triệu Hằng bò lên trên long ỷ chơi đùa. Triệu Hằng đang chơi đùa Triệu Khuông Dận đi đến.
Triệu Khuông Dận cả đời có thể nói là truyền kỳ. Binh biến Trần Kiều khoác hoàng bào, dùng rượu tước binh quyền, nhất thống thiên hạ. Triệu Khuông Dận là chuẩn hoàng đế thâu tóm quyền.
Nhìn thấy có người ngồi ở trên bảo tọa, lại là con trai đệ đệ, trong lòng Triệu Khuông Dận nghĩ như thế nào?
Lúc ấy Triệu Khuông Dận vuốt ve đầu Triệu Hằng hỏi.
"Long ỷ ngồi tốt không?"
Tuổi không lớn nhưng Triệu Hằng lại biểu hiện ra thông minh vượt qua bạn cùng lứa tuổi, thậm chí hơn cả người trưởng thành. Triệu Hằng chỉ nói một câu đã giữ được mạng nhỏ, hơn thế nữa làm Triệu Khuông Dận nhìn với con mắt khác.
Triệu Hằng nói.
"Bất quá là nghe theo thiên mệnh thôi."
Khi còn nhỏ thông minh, trưởng thành đích xác có chút bản lĩnh, bên cạnh Triệu Hằng người tài ba xuất hiện lớp lớp. Triệu Quang Nghĩa bởi vì sự tình cướp ngôi không muốn lập Thái tử, các đại thần liền hết lòng đề cử Tương Vương. Cuối cùng Triệu Hằng làm Thái tử chưa đến hai năm đã đăng cơ.
Mà Tống Chân Tông không chỉ nổi tiếng vì có thuộc hạ tài ba như Trương Tề Hiền, Khấu Chuẩn, còn nổi danh bởi một truyền thuyết. Tạ Nhất thấy được truyền thuyết đó chuyển thể thành kịch thành phim chiếu rất nhiều lần trên TV. Đó chính là "li miêu đổi Thái Tử".
Phi tử của Triệu Hằng là Lưu Nga cùng nội giám hợp mưu đổi hoàng tử. Hoàng tử này là Triệu Trinh, cũng chính là Tống Nhân Tông sau này. Thời điểm Bao Chửng phụng chỉ đi điều tra kẻ làm rối kỉ cương, đã tra ra án oan li miêu đổi Thái Tử chấn kinh triều đình. Từ đó về sau câu chuyện này cũng được lưu truyền rộng rãi.
Tạ Nhất thấy có chút may mắn. Mình tốt xấu gì cũng là Tống Chân Tông. Nếu như bị vứt tới Nam Tống không biết sẽ thế nào. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
"Tôi sao trúng độc?"
Thương Khâu lắc đầu nói:
"Không biết."
Tạ Nhất xoa xoa cái trán, đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng không phải quá tốt, mình như thế nào trúng độc cũng không biết.
Tạ Nhất nghĩ như vậy, không biết tại sao bắt đầu lệch hướng, trực tiếp nghĩ tới tiểu thuyết Tiểu Bạch viết, "quân lâm thần hạ" gì đó...
"Phụt!"
Nháy mắt mặt Tạ Nhất liền đỏ, vội vàng vỗ vỗ gương mặt. Tạ Nhất muốn mình tỉnh một chút. Hiện tại không phải lúc nghĩ về tiểu thuyết, tất yếu chính là tìm được lông chim vàng, sau đó trở lại hiện thực.
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất mặt đỏ, nhướng mày, đột nhiên không đầu không đuôi nói:
"À đúng rồi, Tiểu Bạch có tiểu thuyết mới, đã viết hơn 100.000 từ."
Tạ Nhất:
"......"
Sao Thương Khâu biết mình suy nghĩ cái gì a, rõ ràng như vậy ư!
Tạ Nhất thiếu chút nữa giả dạng làm đà điểu, chui đầu vào chăn lộ mông…
Ở ngay lúc này, có nội giám nói:
“Bệ hạ, Tướng gia Khấu Chuẩn cầu kiến.”
Tạ Nhất vừa rồi còn buồn chết, tức khắc đôi mắt liền sáng lên nói:
“Khấu Chuẩn?”
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Tạ Nhất đang muốn trông thấy Khấu Chuẩn. Dù sao cũng là danh nhân lịch sử, chính mình bị bức tới Tống triều, như thế nào cũng muốn gặp danh nhân một lần, bằng không thật sự quá oan uổng.
Tạ Nhất ngồi dậy, nhìn nhìn Thương Khâu. Thương Khâu gật gật đầu. Tạ Nhất liền ho khan một tiếng, bắt chước lời thoại trong phim.
“Mời tướng gia tiến vào.”
Chẳng bao lâu, Khấu Chuẩn liền từ bên ngoài đi vào, hơn nữa tiến vào không chỉ là Khấu Chuẩn còn có lão tướng gia Trương Tề Hiền. Hai người đi vào hành lễ với Tạ Nhất. Tạ Nhất có chút khẩn trương, bất quá vẫn là nói:
“Không cần đa lễ.”
Khấu Chuẩn thực mau bình thân đứng lên. Tạ Nhất nhịn không được đánh giá Khấu Chuẩn. Hắn trên dưới 30 tuổi, thoạt nhìn còn trẻ nếu so sánh với Trương Tề Hiền dáng vẻ cũng hơn sáu mươi, chòm râu thật dài có chút tiên phong đạo cốt.
Tạ Nhất quan sát kỹ lưỡng Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn bộ dạng không xuất sắc, thoạt nhìn chính là gương mặt đại chúng, bất quá khí chất có thừa. Có một loại cảm giác không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên là danh nhân.
Tạ Nhất đang đánh giá, Thương Khâu ho khan một tiếng.
“Khụ!”
Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, xấu hổ ho khan một tiếng.
Khấu Chuẩn yết kiến, vừa mới bình thân liền thấy Hoàng thượng dùng một loại ánh mắt “cao thâm khó đoán” nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt kia làm người ta vô pháp hiểu thấu, thật sự cao thâm, Khấu Chuẩn sau lưng ớn lạnh.
Không biết Hoàng thượng có phải đã đoán được ý đồ ta đến!
Kỳ thật Tạ Nhất cái gì cũng không biết, chỉ là bởi vì thấy được danh nhân lịch sử nên kinh hỉ mà thôi.
Khấu Chuẩn làm lễ nói:
“Bệ hạ, vi thần lần này đến là muốn khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ chuyện cùng Khiết Đan kết minh!”
Trương Tề Hiền nhìn thoáng qua Khấu Chuẩn, tựa hồ biết hắn muốn nói cái gì, bất quá không có lập tức nói chuyện, mà là nhìn về phía Tạ Nhất.
Tạ Nhất có chút mê mang. Trương Tề Hiền thoạt nhìn là có khuynh hướng kết minh, dùng biện pháp tạo quan hệ thông gia. Mà Khấu Chuẩn là phe chủ chiến. Đây liền không cần nói, hai người kia chủ trương không nhất trí.
Tạ Nhất không dám nhiều lời, rốt cuộc mình chưa làm qua hoàng đế, vì thế tỏ ra cao thâm khó đoán nói:
“Lão tướng gia nghĩ sao?”
Trương Tề Hiền nhìn Tạ Nhất đem bóng cao su đá cho mình, lúc này mới mở miệng nói:
“Bệ hạ, lão thần cho rằng kết minh là tốt nhất!”
Khấu Chuẩn cũng nhìn qua lão tướng gia, nói:
“Lão tướng gia, người Khiết Đan thế tới rào rạt. Từ khi tiên hoàng còn tại thế Đại Tống chịu nhiều khổ sở vì người Khiết Đan. Hiện giờ Liêu binh nam hạ, đồ sát trăm họ, đoạt lấy tài vật, đã chiếm hết uy phong. Ở ngay lúc này, đột nhiên đưa ra ý tưởng kết minh, chẳng lẽ lão tướng gia không cảm thấy trong đó có trá sao?”
Tạ Nhất nhìn nhìn Khấu Chuẩn, lại nhìn nhìn lão tướng gia. Cũng biết đoạn lịch sử này Tống Liêu chiến đánh nhiều năm. Phụ thân Triệu Hằng là Triệu Quang Nghĩa cũng ăn nhiều đau khổ, Ung Hi thảm bại, Liêu binh một đường nam hạ. Triệu Quang Nghĩa sau đó thay đổi sách lược, không dám chính diện sung đột, Tống quân vẫn luôn ở thế bị động.
Tống Liêu chi chiến đánh đến quá uất ức, Khấu Chuẩn là tiêu chuẩn chủ chiến phái, cái này tự nhiên sẽ không đồng ý liên hôn.
Trương Tề Hiền biết ý tứ Khấu Chuẩn, thở dài nói:
“Ta biết tướng gia muốn nói cái gì, thân là người Hán lại sao không muốn cùng Khiết Đan đánh một trận? Những năm gần đây, Hoàng thượng vẫn luôn muốn thu hồi 16 châu, nhưng mỗi năm khổ chiến làm trăm họ khổ không thể tả. Chúng ta có thể đánh, triều đình có thể đánh, Hoàng thượng nguyện ý đánh, nhưng trăm họ thì sao? Binh lính thì sao? Bọn họ nguyện ý đánh sao? Con trai lớn chết ở trên chiến trường, lại muốn đưa con nhỏ xuất chinh, trong lòng bá tánh nghĩ như thế nào? Ai sẽ là người phụng dưỡng người đầu bạc?”
Trương Tề Hiền chắp tay, nói:
“Bệ hạ, còn nữa hiện giờ trai tráng đều đã mộ binh nhập ngũ, chống Khiết Đan, không người trồng trọt, quốc khố sắp trống không… Hiện giờ người Khiết Đan đưa ra ý kiến cùng liên hôn, đây đúng là thời cơ tốt để nghỉ ngơi lấy lại sức. HunhHn786 Mặc kệ bọn họ có dụng ý gì, lão thần đều cho rằng cần nắm chặt thời cơ lần này.”
Trương Tề Hiền nói có lý, Khấu Chuẩn tựa hồ còn muốn nói cái gì, Trương Tề Hiền lại nói:
“Tướng gia, lão phu làm sao không muốn đánh một trận. Lão phu cũng không phải sợ chiến lùi bước, chỉ là trận chiến này không thể đánh lúc này!”
Khấu Chuẩn nghe ông ta nói, có chút trầm mặc.
Ánh mắt Tạ Nhất vẫn luôn đổi tới đổi lui giữa Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền. Đối với quản lý một quán ăn đêm mà nói, quốc gia đại sự tựa hồ có chút cố hết sức.
Tạ Nhất lại lấy giọng, cảm giác chính mình đặc biệt cơ trí, nói:
“Khấu Chuẩn, khanh nghĩ sao?”
Khấu Chuẩn bị điểm danh, tựa hồ có chút trầm mặc, thoạt nhìn cũng cảm thấy lão tướng gia nói có lý. Lão tướng gia làm người thanh liêm, lại là người tiến cử hắn. Nói thật ra ông ấy là ân sư của Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn cũng biết ông ấy nói có lý.
Khấu Chuẩn nghĩ nghĩ, chắp tay nói:
“Kế hoãn binh đích xác có lý. Nhưng… người Khiết Đan vẫn luôn ở thế cao, hiện giờ lại đột nhiên muốn cùng liên minh, tuyệt đối là bẫy rập. Nếu công chúa Khiết Đan tiến vào hoàng cung, chỉ sợ sẽ đối với bệ hạ bất lợi.”
Trương Tề Hiền vuốt râu, cũng gật gật đầu. Trong lòng Tạ Nhất có chút khổ, không muốn nạp phi, xin giúp đỡ nhìn qua Thương Khâu. Thương Khâu lại không nhìn lại, tựa hồ không nghe thấy.
Trương Tề Hiền nói:
“Đích xác như thế. Người Khiết Đan xảo trá, rất có thể là âm mưu. An toàn của bệ hạ đặc biệt quan trọng, lần này đại điển nạp phi cần thủ vệ nghiêm ngặt, bảo đảm bệ hạ không có một chút nguy hiểm.”
Khấu Chuẩn lập tức chắp tay nói:
“Bệ hạ, Khấu Chuẩn có một người muốn tiến cử. Người này võ nghệ siêu quần, am hiểu sâu binh pháp, tất nhiên có thể bảo hộ bệ hạ chu toàn!”
Tạ Nhất theo hắn nói:
“Không biết là người nào?”
Khấu Chuẩn nói:
“Người này từng vì tiên hoàng nam chinh bắc chiến, cũng từng chinh chiến Khiết Đan, khiến Khiết Đan nghe tiếng sợ vỡ mật, khiếp vía tháo chạy. Người này từng nhận mệnh làm Tiết độ sứ, nay đã hồi kinh dưỡng thương.”
Hắn nói như vậy, Trương Tề Hiền liền nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
“Không ổn, không ổn. Người này lão phu cũng nghe nói qua, thật là nhân tài, chỉ là... chỉ là hắn hiện giờ tuổi tác đã cao. Chỉ sợ so với lão phu tuổi còn muốn lớn hơn. Nếu đem an nguy của bệ hạ giao cho người này, lão phu không yên tâm.”
Khấu Chuẩn cười, nói:
“Chỉ sợ là lão tướng gia đã lâu không gặp người này. Tuy tuổi đã cao, nhưng chính là truyền thuyết Tỉnh Túc Thiên Lang hạ phàm, trời sinh chiến thần, hiện giờ 69 tuổi lại giống như thanh niên. Không lâu trước đây đã hồi kinh, vi thần còn cùng người này thi uống rượu, vi thần thua thập phần thảm.”
Trương Tề Hiền nghe cảm thấy ngạc nhiên, nói:
“Nghĩ đến, lão phu có vài chục năm không gặp hắn.”
Tạ Nhất nghe mê mang, nói:
“Tướng gia tiến cử rốt cuộc là ai?”
Khấu Chuẩn cười cười, nói:
“Bệ hạ, không phải người khác, chính là Cao Quỳnh, Cao tướng quân!”
Cao Quỳnh năm nay 69 tuổi, nhưng được Khấu Chuẩn khen đến vô cùng thân kì diệu. Bởi vì ông ta là chiến thần trăm trận trăm thắng khiến người Khiết Đan nghe tiếng sợ vỡ mật. Bởi vậy rất nhiều truyền thuyết nói Cao Quỳnh chính là Tỉnh Túc Thiên Lang hạ phàm.
Nói như vậy, Cao Quỳnh cùng Bao Chửng vẫn là đồng liêu. Không phải truyền thuyết nói Bao Chửng là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao…
Khấu Chuẩn lại nói:
“Cao tướng quân đang ở trong kinh dưỡng thương. Bệ hạ nếu không ngại xin gặp Cao tướng quân một lần. Trăm nghe không bằng mắt thấy, gặp rồi liền biết vi thần tuyệt đối không có nói dối.”
Tạ Nhất cũng có chút tò mò người so với Trương Tề Hiền còn già hơn. Ở cổ đại tuổi này đã là thọ, sắp tới 70 tuổi bộ dạng thần kỳ như vậy sẽ ra sao?
Tạ Nhất gật đầu nói:
“Được, tướng gia an bài đi.”
Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền lập tức chắp tay, chuẩn bị cáo lui. Trương Tề Hiền trước tiên lui đi ra ngoài. Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
“Khấu Chuẩn, khanh chờ một chút.”
“Có vi thần.”
Khấu Chuẩn thực mau dừng lại, lần nữa làm lễ. Tạ Nhất ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói.
“Trẫm đang ở tìm một người gọi là Thanh Cốt. Chuyện này quan hệ trọng đại, cần bí mật điều tra, giao cho tướng gia, trẫm yên tâm, nhất định bí mật hành sự.”
Khấu Chuẩn tuy rằng thấy có chút kỳ quái, nhưng làm quan nhiều năm như vậy, cũng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, lập tức chắp tay nói:
“Dạ, Khấu Chuẩn biết.”
Tạ Nhất gật gật đầu, Khấu Chuẩn lại bái lễ nói:
“Vi thần liền đi tra, cáo lui.”
Thực mau, Khấu Chuẩn cùng Trương Tề Hiền đều lui ra ngoài, trong điện lại chỉ còn có Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất vỗ vỗ ngực, nói:
“Làm tôi sợ muốn chết.”
Thương Khâu lại cười một tiếng, nói:
“Diễn không tồi.”
Tạ Nhất lại cảm thấy Thương Khâu sao có biểu tình như xem náo nhiệt vậy?
Tạ Nhất có chút buồn rầu nói:
“Đã cho người đi tìm Thanh Cốt, chuyện nạp phi làm sao đây?”
Tạ Nhất xin giúp đỡ nhìn về phía Thương Khâu. Dù sao Thương Khâu ngày thường đều lâm nguy không sợ, hẳn là có biện pháp mới đúng. Kết quả Thương Khâu ôm cánh tay, vẻ mặt đạm nhiên nói:
“Không cần bận tâm.”
Tạ Nhất:
“……”
Từ từ, vừa rồi Thương Khâu có phải chọc cười hay không, một chút cũng không buồn cười.
Tạ Nhất có chút buồn rầu, ngã về phía sau, trực tiếp nằm ngửa trên long sàng. Mà phải nói, long sàn vừa mềm mại vừa lớn, thoạt nhìn đặc biệt sang quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.