Chương 4: Chặt Thành Củi Rồi Đốt Thôi
Tây Qua Trân Bảo Châu
16/12/2023
Quán ăn nhỏ do hai người họ kinh doanh không có biển hiệu gì cả, chỉ có một chữ "Rượu" được viết nguệch ngoạc trên một lá cờ lớn rách nát. Rất nhiều người không biết chữ, vậy mà chữ “Rượu” kia lại viết vô cùng tốt, giống như có thể tỏa ra mùi rượu vậy, làm cho ai giỏi uống rượu nhìn thoáng qua là biết ngay.
Mặc dù rất ít người đến đây ăn, song chỗ này vẫn là nơi duy nhất trong phạm vi mấy chục dăm có thể đổi thức ăn lấy thịt và rượu.
Người Hán xung quanh đây dùng đồ đổi đồ, thậm chí cả người trong rừng cũng thường xuyên tới nơi này, việc làm ăn thuận lợi hơn mong đợi khá nhiều.
Lúc này trong quán chỉ có một vị khách là Hỉ Ôn, bát đũa trong tủ rất đơn giản, chỉ có một chiếc bát sứ lớn miệng rộng và nông. Nước cơm là món ăn kèm với cơm, uống một bát trước khi cơm chín sẽ rất dễ chịu.
Chẳng qua, Hỉ Ôn từ sườn núi xuống tới không phải để ăn, mà làm tìm chị gái của cô nàng: Vũ Đóa.
Mấy hôm trước Hỉ Ôn bị bệnh, sốt cao đến mê sảng, trong cơn mơ hồ cô nàng nghe Vũ Đóa nói muốn đi vào rừng hái một ít dược liệu. Sức khỏe của Hỉ Ôn xưa giờ vẫn rất tốt, cô nàng ngủ xong mấy ngày thì cũng khỏi bệnh, thế nhưng… Vũ Đóa vẫn vẫn chưa quay lại.
Trời đã sắp tối luôn rồi mà Hỉ Ôn ở trên ngọn đồi lân cận vẫn tìm không thấy chị gái, cô nàng suy đoán có thể Vũ Đóa tìm được ít thuốc tốt nên từ phía Đông vòng xuống đường núi đến quán ăn nhỏ này để đổi thức ăn rồi chăng?
Người một khi đã bị bệnh thì thịt cá dù tươi đến đâu cũng ăn không vô, nên muốn một ít cơm.
Hỉ Ôn vội vội vàng vàng tới đây, trên người không mang tiền, ăn uống cũng xấu hổ.
“Uống đi.” Thích Nguyệt bưng bát nước cơm ngọt nhấp một ngụm, đôi mắt long lanh, chóp mũi thoa phấn: "Khi trăng xuân đến, chỉ cần hái thêm trái cây cho tôi là được.”
Cả ngày hôm đó Hỉ Ôn chỉ ăn hai miếng thịt cho nên đã đói bụng từ lâu, cô nàng nghe xong cũng không cự tuyệt nữa mà bưng bát nước cơm lên uống một hơi cạn sạch.
Tấm nhung trắng trên áo choàng của Thích Nguyệt tung bay trong gió, che đi khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của nàng.
Cuối đông đầu xuân, gió đêm vẫn như dao cắt xương.
Hỉ Ôn vội vàng đứng dậy đóng cửa, che giấu bóng dáng nhấp nhô của ngọn núi ngoài cửa sổ.
“Đóng cửa sổ lại, chị Vũ Đóa về sẽ không gặp được đâu.” Thích Nguyệt rất ân cần nói.
Trong lòng Hỉ Ôn vô cùng lo lắng bất an, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, nói: “Ban đêm xuống núi rất nguy hiểm, e là chỉ có thể nghỉ ngơi trong lều cao trên núi.”
Người trong rừng có những căn nhà sàn đơn sơ dựng ở mọi ngóc ngách trên núi, thỉnh thoảng bị lạc không thể ra ngoài hoặc săn heo, hoẵng… mà không thể xuống núi hay do đi săn đã kiệt sức, đều có thể trú tạm trong nhà sàn trên đó hoặc để con mồi tạm thời ở lại.
Nghĩ đến khả năng này, Hỉ Ôn liền thở ra một ngụm khí trắng, nước cơm làm ướt dạ dày, cảm giác dầu mỡ cũng nhẹ nhõm đi một chút, cô nàng lại nghĩ đến ghế đẩu nhỏ đáng thương ngã gục trên mặt đất.
“Ghế đẩu nhỏ sau đó thế nào vậy?”
Thích Nguyệt tưởng câu chuyện này đã kể xong rồi chứ, không ngờ Hỉ Ôn vẫn còn hỏi tiếp. Nàng nghe được tiếng củi kêu tí tách trong bếp, thản nhiên nói: "Tiếp theo còn có thể làm gì nữa? Chặt thành củi rồi đốt thôi."
"Ơ?" Hỉ Ôn có vẻ rất ngạc nhiên.
Thích Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô nàng, cười nói: “Vậy cô cho rằng như thế nào?”
"Giúp nó vá lại cho tốt, sau đó thả nó đi?" Hỉ Ôn không xác định nói.
“Thế giới không thể dung thứ cho quái vật, trừ khi chúng cực kỳ mạnh mẽ và được bọn họ kính trọng.”
Thích Nguyệt nhẹ giọng nói, giọng nói rất ngọt ngào, trong mắt mang theo nụ cười. Nhưng Hỉ Ôn lại cảm thấy vẻ mặt của nàng tựa hồ đang giễu cợt, không hiểu sao khiến cô nàng nhớ tới một chuyện xảy ra vào mùa thu.
Mặc dù rất ít người đến đây ăn, song chỗ này vẫn là nơi duy nhất trong phạm vi mấy chục dăm có thể đổi thức ăn lấy thịt và rượu.
Người Hán xung quanh đây dùng đồ đổi đồ, thậm chí cả người trong rừng cũng thường xuyên tới nơi này, việc làm ăn thuận lợi hơn mong đợi khá nhiều.
Lúc này trong quán chỉ có một vị khách là Hỉ Ôn, bát đũa trong tủ rất đơn giản, chỉ có một chiếc bát sứ lớn miệng rộng và nông. Nước cơm là món ăn kèm với cơm, uống một bát trước khi cơm chín sẽ rất dễ chịu.
Chẳng qua, Hỉ Ôn từ sườn núi xuống tới không phải để ăn, mà làm tìm chị gái của cô nàng: Vũ Đóa.
Mấy hôm trước Hỉ Ôn bị bệnh, sốt cao đến mê sảng, trong cơn mơ hồ cô nàng nghe Vũ Đóa nói muốn đi vào rừng hái một ít dược liệu. Sức khỏe của Hỉ Ôn xưa giờ vẫn rất tốt, cô nàng ngủ xong mấy ngày thì cũng khỏi bệnh, thế nhưng… Vũ Đóa vẫn vẫn chưa quay lại.
Trời đã sắp tối luôn rồi mà Hỉ Ôn ở trên ngọn đồi lân cận vẫn tìm không thấy chị gái, cô nàng suy đoán có thể Vũ Đóa tìm được ít thuốc tốt nên từ phía Đông vòng xuống đường núi đến quán ăn nhỏ này để đổi thức ăn rồi chăng?
Người một khi đã bị bệnh thì thịt cá dù tươi đến đâu cũng ăn không vô, nên muốn một ít cơm.
Hỉ Ôn vội vội vàng vàng tới đây, trên người không mang tiền, ăn uống cũng xấu hổ.
“Uống đi.” Thích Nguyệt bưng bát nước cơm ngọt nhấp một ngụm, đôi mắt long lanh, chóp mũi thoa phấn: "Khi trăng xuân đến, chỉ cần hái thêm trái cây cho tôi là được.”
Cả ngày hôm đó Hỉ Ôn chỉ ăn hai miếng thịt cho nên đã đói bụng từ lâu, cô nàng nghe xong cũng không cự tuyệt nữa mà bưng bát nước cơm lên uống một hơi cạn sạch.
Tấm nhung trắng trên áo choàng của Thích Nguyệt tung bay trong gió, che đi khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của nàng.
Cuối đông đầu xuân, gió đêm vẫn như dao cắt xương.
Hỉ Ôn vội vàng đứng dậy đóng cửa, che giấu bóng dáng nhấp nhô của ngọn núi ngoài cửa sổ.
“Đóng cửa sổ lại, chị Vũ Đóa về sẽ không gặp được đâu.” Thích Nguyệt rất ân cần nói.
Trong lòng Hỉ Ôn vô cùng lo lắng bất an, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, nói: “Ban đêm xuống núi rất nguy hiểm, e là chỉ có thể nghỉ ngơi trong lều cao trên núi.”
Người trong rừng có những căn nhà sàn đơn sơ dựng ở mọi ngóc ngách trên núi, thỉnh thoảng bị lạc không thể ra ngoài hoặc săn heo, hoẵng… mà không thể xuống núi hay do đi săn đã kiệt sức, đều có thể trú tạm trong nhà sàn trên đó hoặc để con mồi tạm thời ở lại.
Nghĩ đến khả năng này, Hỉ Ôn liền thở ra một ngụm khí trắng, nước cơm làm ướt dạ dày, cảm giác dầu mỡ cũng nhẹ nhõm đi một chút, cô nàng lại nghĩ đến ghế đẩu nhỏ đáng thương ngã gục trên mặt đất.
“Ghế đẩu nhỏ sau đó thế nào vậy?”
Thích Nguyệt tưởng câu chuyện này đã kể xong rồi chứ, không ngờ Hỉ Ôn vẫn còn hỏi tiếp. Nàng nghe được tiếng củi kêu tí tách trong bếp, thản nhiên nói: "Tiếp theo còn có thể làm gì nữa? Chặt thành củi rồi đốt thôi."
"Ơ?" Hỉ Ôn có vẻ rất ngạc nhiên.
Thích Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô nàng, cười nói: “Vậy cô cho rằng như thế nào?”
"Giúp nó vá lại cho tốt, sau đó thả nó đi?" Hỉ Ôn không xác định nói.
“Thế giới không thể dung thứ cho quái vật, trừ khi chúng cực kỳ mạnh mẽ và được bọn họ kính trọng.”
Thích Nguyệt nhẹ giọng nói, giọng nói rất ngọt ngào, trong mắt mang theo nụ cười. Nhưng Hỉ Ôn lại cảm thấy vẻ mặt của nàng tựa hồ đang giễu cợt, không hiểu sao khiến cô nàng nhớ tới một chuyện xảy ra vào mùa thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.