Chương 5: Cơm trộn mỡ heo
Ngân Hà Rực Rỡ
17/06/2021
Giống như tiểu nương tử bị người phá rối đêm động phòng hoa chúc,
Nguyệt Nha Nhi đành phải tạm rời khỏi bát cơm trộn mỡ heo, lưu luyến đi
ra khỏi phòng bếp.
Ngoài cửa có hai người một trước một sau, vẫn là nhứ nhân cùng với Miễn ca.
Hai người này làm sao có thể quen biết nhau được?
Nguyệt Nha Nhi oán thầm trước, mở cửa: “Có chuyện gì.”
Nhứ nhân thở phào một cái: “May là ngươi ở đây.” Nàng quay ra ngoài gọi một tiếng: “Đem đồ vật cầm vào đây.”
Một tên sau vặt bước vào từ cửa, trong lồng ngực ôm một đống đồ vật, cười nói: “Nhứ nhân cô nương, ngươi thấy huynh đệ của ta có đáng tin hay không?”
Có thể được hắn gọi là huynh đệ, ở đây chỉ có một người.
Miễn ca mang theo một giỏ sơn trà, nâng mí mắt nhìn người kia một cái: “Không còn chuyện gì khác vậy ta đi đây.”
“Thực sự là đa tạ vị ca nhi này.”
Nhứ nhân vội cảm tạ, quay đầu nói với Nguyệt Nha Nhi: “Nương tử nhà ta ăn bánh bột mì ngươi làm, cảm thấy hương vị rất tốt, muốn mời ngươi dùng một ít nguyên liệu tốt làm thêm một phần, không biết có thể được hay không.”
Nguyệt Nha Nhi rất muốn nói, có bạc thì sẽ thuận tiện. Nhưng cảm giác bản thân cần phải tinh tế hơn, liền nói: “Vật liệu gì vậy? Để làm được mấy cái cũng rất vất vả.”
Nhứ nhân thấy thế, biết là đã được, cười cười từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao nhỏ đưa cho nàng, đưa cho nàng: “Đây là chút phí khổ cực, làm phiền ngươi phí sức rồi.”
Hà bao nhỏ rất đẹp, như là làm bằng lụa, còn thêu hoa mai. Quan trọng nhất chính là, trọng lượng không nhẹ.
Nguyệt Nha Nhi vừa nhận vừa nói “Khách khí khách khí”, một bên đem hầu bao cất đi, dẫn hai người tiến vào nhà bếp.
Đặt đồ xuống cạnh bếp, Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn, đại khái là chút đường, mật cùng bột mì, chất lượng khá tốt.
Nhứ nhân trước tiên nói yêu cầu với nàng một lúc, quyết định ngày mai đưa đồ tới phủ.
Nói chuyện, đôi mắt không tự chủ được bị mùi hương trên kệ bếp thu hút.
Chờ đến khi bàn giao xong, nhứ nhân hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang nấu thứ gì vậy? Thơm như vậy? Ta còn chưa vào nhà đã ngửi thấy.”
“Mỡ heo trộn cơm.”
Nguyệt Nha Nhi khách khí nói: “Cô nương hẳn là chưa ăn cơm? Có muốn hay không nếm thử một chút.”
Dựa theo lẽ thường, tỳ nữ của gia đình giàu có có lẽ sẽ từ chối chứ nhỉ?
Dù sao nàng so với tiểu thư của gia đình bình thường cũng không thiếu gì, không biết ăn bao nhiêu đồ ăn ngon.
Nhứ nhân xác thực định từ chối, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lời ra khỏi miệng dĩ nhiên lại biến thành: “Vậy ta nếm thử.”
Nguyệt Nha Nhi trong nháy mắt sửng sốt, nghĩ thầm người này làm sao lại không đi theo lẽ thường như vậy?
Nhưng tốt xấu gì thì hiện tại nàng cũng đang là khách hàng lớn nhất, Nguyệt Nha Nhi nhịn đau lấy một chén nhỏ, hai tay dâng lên.
Trong bát gốm sứ thô, mỡ heo trộn cơm tỏa ra hơi ấm, nhứ nhân không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng dùng chiếc đũa gắp một miếng, nàng nghĩ thầm chỉ định nếm thử một chút mùi vị ra sao, ai biết được mỡ heo trộn cơm mới vào miệng, nàng lại cầm lấy bát không buông.
Cả đầu chỉ có một ý nghĩ: Thật là thơm!
Loại gạo này cũng không tính là có chất lượng tốt, còn mùi của gạo để lâu, chỉ là miễn cưỡng ăn được thôi.
Nhưng mùi thơm của mỡ lợn lại che khuất đi những khuyết điểm này, thêm tóp mỡ bên trong cơm, rán vừa đúng lúc, càng làm tăng thêm hương vị của món ăn.
Ngon mà thơm, tuyệt không thể tả.
Nhứ nhân tuy rằng ăn tương đối nhã nhặn, nhưng tốc độ ăn một chút không chậm.
Một lúc sau, một bát mỡ heo trộn cơm đã bị nàng ăn sạch sành sanh.
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi cùng gã sai vặt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, lý trí vừa mới bị mỹ thực cướp đi quay trở lại, nhứ nhân có chút ngại ngùng.
“Xác thực đúng là mỹ vị.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Cô nương là chưa từng ăn cách làm như thế, nếu không ta viết một tờ cách làm, buổi chiều sẽ mang đến phủ cùng với bánh. Ngươi nếu muốn ăn, bảo với nhà bếp làm là được. Nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, như vậy rất dễ béo.”
“Vậy thì làm phiền ngươi.”
Nhứ nhân dùng khăn tay che miệng, nhẹ giọng nói.
Nàng chợt nhớ tới cái gì, lại nói: “Ngươi nếu có thể làm loại điểm tâm nào khác, đồng thời làm rồi đưa tới.”
Nói mấy câu khách sáo với nhau rồi tiễn kim chủ rời đi.
Nguyệt Nha Nhi mới nhìn theo hai người đã đi xa, liền vội vàng vọt vào trong phòng bếp, một hơi ăn hết số cơm trộn mỡ heo còn lại.
Lúc ăn xong, nàng sờ cái bụng nhỏ tròn vo, hài lòng đi kiểm tra số nguyên liệu nấu ăn mà nhứ nhân mang tới.
Một bình đường trắng, nhìn từ màu sắc trắng như tuyết này đã biết, đây là loại đường tốt nhất. Còn có một bao đường đỏ to cùng với một bình mật hoa hồng.
Bột mì để trong bao, mở nút nhìn vào, nhẵn nhụi trắng nõn, chất lượng tốt nhất, phỏng chừng so với bột mì của Nguyệt Nha Nhi đắt gấp đôi.
Nguyệt Nha Nhi dùng nguyên liệu nấu ăn nhứ nhân đưa tới làm ra một lồng bánh bột mì cao cấp, sau đó lại làm hai lồng bánh bình thường, chuẩn bị khi trời sáng sẽ mang ra ngoài bán.
Hơi nóng bốc lên từ lồng hấp, nàng rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
Rót một chén nước từ ấm, Nguyệt Nha Nhi uống vào mấy ngụm mới nhớ tới công thức đã hứa của nhứ nhân.
Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Nguyệt Nha Nhi nhìn trong nhà một chút, cũng vẫn còn một tờ giấy vàng, chỉ là không có bút và mực.
Không thể lại đi làm phiền Ngô Miễn, nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cũng không tính là quá muộn, trong lòng suy tính trước.
Nếu như muốn làm phiến người ta, cũng không thể đi tay không, Nguyệt Nha Nhi mang theo bốn cái bánh bột mì mới ra lò, trực tiếp hướng về phía ngõ nhỏ sát vách.
Trong nhà Ngô Miễn quả nhiên còn sáng đèn, chỉ là ánh sáng rất mờ, nhìn hình dạng giống như đèn dầu.
Cách tường đất, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy trong sân nhà hắn thế mà lại có một cây ngô đồng, dưới ánh trăng mờ ảo, bóng cây lắc lư.
Không có việc gì gọi Miễn ca, nàng nghĩ thầm.
Nguyệt Nha Nhi tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: “Miễn ca, ta là Nguyệt Nha Nhi, ngươi đã ngủ chưa?”
Chỉ chốc lát sau, có người đến mở cửa, chính là Ngô Miễn.
Ngô Miễn đứng ở cạnh cửa, cau mày nói: “Có việc?”
Nguyệt Nha Nhi giơ lên hộp cơm trong tay nói: “Cái kia, cảm ơn ngươi đã cho ta mượn bút với mực. Ta hấp ít bánh bột mì, ngươi đừng từ chối.”
Ngô Miễn đang muốn từ chối, chợt nghe thấy cha hắn ở trong buồng hỏi: “Miễn ca, là ai vậy?”
“Hàng xóm ở hẻm bên cạnh.”
Hắn quay đầu lại trả lời, sau đó xoay người lại, tay để ở trên cửa, một bộ như muốn đóng của tiễn khách.
“Ai, từ từ đã.”
Nguyệt Nha Nhi duỗi một cái chân ra, chống lại cửa, vô cùng đáng thương nói: “Có thể cho ta mượn bút với mực dùng một lần nữa được không? Ta xin thề, đây là lần cuối cùng.”
Ánh trăng chiếu đến trên người nàng, khiến cho nàng càng trở nên điềm đạm đáng yêu. Ngô Miễn dời mắt đi, nói: “Lại phải làm gì?”
“Ta đồng ý với nhứ nhân tỷ, chính là vị nương tử mà hôm nay ngươi dẫn đến nhà ta, viết cho nàng một phần công thức.”
“Ngươi còn biết viết chữ?”
Nguyệt Nha Nhi sững sờ, mới ý thức được bản thân không có cách nào giải thích việc này, một nữ nhi của nhà bán bánh hấp, biết vẽ tranh có thể nói thiên phú dị bẩm, nhưng nếu biết viết chữ tính toán thì lại là gì.
Nàng vốn đang ấp úng lại nghe thấy một giọng nam ôn hòa: “Đừng có cứng nhắc như vậy, ngươi làm tiểu cô nương sợ rồi.”
Là một người đàn ông trung niên, vóc người cao gầy.
Hắn mặc một bộ trường sam, tuy rằng có hai miếng vá, nhưng rất sạch sẽ. Mặt mày có mấy điểm tương tự với Ngô Miễn, hẳn là phụ thân của Ngô Miễn.
Nhìn người này có vẻ trẻ hơn so với phụ thân của Nguyệt Nha Nhi, nên nàng gọi là Ngô thúc.
Nhưng việc khiến người khác ngạc nhiên là hắn dĩ nhiên chống gậy, ống quần chân phải trống rỗng.
Ngô Miễn vội la lên: “Phụ thân, ngươi ra đây làm gì, cẩn thận chân đau.”
Ngô thúc cười nói: “Có khách đến rồi, mời người vào nhà dùng trà là lễ nghi đúng đắn. Ta đã quên không dạy ngươi?”
Ngô Miễn nhìn hắn một chút, lại nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút, nghĩ thầm nói: nàng là tiểu cô nương còn chưa cưới gả, cứ như vậy vào trong nhà của nam nhân cũng không sợ người ngoài bàn ra tán vào phá hoại danh tiết của nàng.
Nhưng lời này lại không thể nói ra miệng, lại không thể trước mặt người ngoài không cho phụ thân mặt mũi, Ngô Miễn không thể làm gì khác hơn là mở rộng cửa: “Vào ngồi đi, ta đi tìm bút cho ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi rất là ngoan ngoãn, đi về phía trước hai bước, nghỉ chân ở dưới cây ngô đồng trong sân, nói:
“Ngô thúc hảo, ta là Tiêu Nguyệt ở hẻm bên cạnh, người cứ gọi ta là Nguyệt Nha Nhi. Hai ngày nay ta ra ngoài làm ăn, Miễn ca giúp ta một việc lớn. Ta làm chút bánh bột mì, chỉ là chút quà mọn nhỏ, các ngươi đừng từ chối.”
Nàng vừa nói, một bên cầm bánh bột mì dùng giấy dầu bọc lại đưa cho Ngô thúc.
Ngô thúc cười tiếp nhận, liếc mắt nhìn, tán dương: “Ta đã rất lâu cũng chưa từng thấy điểm tâm nào đẹp như vậy, rất tốt.”
Nguyệt Nha Nhi khiêm tốn nói: “Làm gì có.”
Ngô thúc chống gậy, hướng về bên tường đi, từ một cái giỏ trúc lấy ra một quả sơn trà: “Ngươi ăn thử đi, rất ngọt.”
Nguyệt Nha Nhi vội vàng tiếp nhận, cười hỏi: “Đây là sơn trà hái từ trên núi xuống sao?”
“Năm nay sơn trà chín muộn, đây là nhóm cuối cùng.”
Ngô thúc giải thích: “Vốn dĩ Miễn ca định đi thu sơn trà từ tháng trước, nhưng mưa nhiều khiến cho đường núi không dễ đi, sơn trà cũng không hái được.
Trì hoãn đến tận lúc này, ngươi nhìn quả sơn trà này, chín đến nhũn ra rồi.”
“Vậy phải mua bán ra ngoài.”
Ngô thúc thở dài: “Miễn ca chủ yếu là đưa hoa quả cho người ta, chất lượng này, nhân gia không thu. Ngươi đợi lát nữa mang một chút về đi, hai người bọn ta cũng không ăn hết.”
Nghe được những lời này, Nguyệt Nha Nhi nhớ tới số đường mới nhận được, không khỏi có hơi động lòng.
Sơn trà có, đường cùng mật cũng có, không phải vừa vặn có thể làm kẹo hồ lô sao?
Nàng cười híp mắt nói: “Ta nhớ ra có một loại điểm tâm làm từ sơn trà, nếu không ngươi đêm những quả này bán cho ta đi?”
Ngô Miễn mới vừa cầm bút mực đi ra, nghe xong câu này, mày kiếm hơi nhíu: “Không cần phải như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi phản ứng lại, chắc hắn đang cho rằng nàng vì cảm ơn hắn cho nên mới thu mua những quả sơn trà không bán được này?
Nàng đang muốn giải thích, Ngô thúc liền cười híp mắt nói: “Mấy quả sơn trà mà thôi, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không cần phải bỏ tiền.”
Hắn sai khiến Ngô Miễn: “Ngươi thay Nguyệt Nha Nhi bọc ky lại, trời tối như vậy, ngươi đưa nàng về nhà đi.”
“Không cần không cần.” Nguyệt Nha Nhi vội noi: “Cũng không đến mấy bước, không cần phiền phức.”
Ngô thúc nhen lửa một chiếc đèn lồng, nói: “Muốn hắn cầm đèn cho ngươi, trời tối như vậy đừng để sơ sảy làm chân bị thương.”
“Thật sự không cần.”
Hai người mỗi người một lời, Ngô Miễn đã đem bút mực cùng với quả sơn trà xếp gọn gàng trong hộp đựng thức ăn của Nguyệt Nha Nhi, một tay cầm hộp, một cái tay khác tiếp nhận đèn lồng.
“Được rồi, đi thôi.”
Một chiếc đèn lồng, ánh lửa tuy mờ ảo, nhưng cũng đủ chiếu sáng đường dưới chân.
Nguyệt Nha Nhi đi ở trong hẻm nhỏ, Ngô Miễn ở bên trái nàng, cách cũng không xa.
Trời đêm ở nơi này, là rất thuần túy. Ngước nhìn bầu trời đêm, có thể nhìn thấy bầu trời đâu sao, không biết ngôi sao này mới là Ngưu lang, ngôi sao nào mới là Chức nữ.
Nguyệt Nha Nhi muốn bắt chuyện, cũng không biết nên nói cái gì, vốn đang phân vân, chợt nghe thấy âm thanh của Ngô Miễn:
“Ngươi có thể tạo mối nhân duyên với Triệu tam phu nhân, là việc tốt. Chỉ là Triệu gia nhiều quy củ, thành tựu lớn, ngươi không biết nhiều về bọn họ. Nghe nói Triệu gia tứ gia, là một người hoa tâm, ngươi nên tránh xa hắn.”
Đây là đang nhắc nhở mình thôi? Nguyệt Nha Nhi “Ừ” một tiếng.
“Triệu phủ ở nơi nào, biết không?”
Biết, cửa thứ hai ngõ thứ ba ở phố Trường Nhất, đi chừng mười bước, trước cửa có hai con sư tử bằng đá chính là Triệu gia. Nhứ nhân trước khi đi đã nói kỹ càng với nàng.
Nguyệt Nha Nhi đáp: “Không rõ ràng lắm.”
Ngô Miễn vuốt cằm nói: “Ngươi bán bánh bột mì, ở tại chỗ chờ ta, chờ đến khi ta tìm ngươi, mang ngươi đến trước cửa Triệu phủ.”
“Được thôi.”
Đoạn đường này vốn không dài, Nguyệt Nha Nhi đẩy cửa ra, ngoái đầu lại nở nụ cười với hắn: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Ngoài cửa có hai người một trước một sau, vẫn là nhứ nhân cùng với Miễn ca.
Hai người này làm sao có thể quen biết nhau được?
Nguyệt Nha Nhi oán thầm trước, mở cửa: “Có chuyện gì.”
Nhứ nhân thở phào một cái: “May là ngươi ở đây.” Nàng quay ra ngoài gọi một tiếng: “Đem đồ vật cầm vào đây.”
Một tên sau vặt bước vào từ cửa, trong lồng ngực ôm một đống đồ vật, cười nói: “Nhứ nhân cô nương, ngươi thấy huynh đệ của ta có đáng tin hay không?”
Có thể được hắn gọi là huynh đệ, ở đây chỉ có một người.
Miễn ca mang theo một giỏ sơn trà, nâng mí mắt nhìn người kia một cái: “Không còn chuyện gì khác vậy ta đi đây.”
“Thực sự là đa tạ vị ca nhi này.”
Nhứ nhân vội cảm tạ, quay đầu nói với Nguyệt Nha Nhi: “Nương tử nhà ta ăn bánh bột mì ngươi làm, cảm thấy hương vị rất tốt, muốn mời ngươi dùng một ít nguyên liệu tốt làm thêm một phần, không biết có thể được hay không.”
Nguyệt Nha Nhi rất muốn nói, có bạc thì sẽ thuận tiện. Nhưng cảm giác bản thân cần phải tinh tế hơn, liền nói: “Vật liệu gì vậy? Để làm được mấy cái cũng rất vất vả.”
Nhứ nhân thấy thế, biết là đã được, cười cười từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao nhỏ đưa cho nàng, đưa cho nàng: “Đây là chút phí khổ cực, làm phiền ngươi phí sức rồi.”
Hà bao nhỏ rất đẹp, như là làm bằng lụa, còn thêu hoa mai. Quan trọng nhất chính là, trọng lượng không nhẹ.
Nguyệt Nha Nhi vừa nhận vừa nói “Khách khí khách khí”, một bên đem hầu bao cất đi, dẫn hai người tiến vào nhà bếp.
Đặt đồ xuống cạnh bếp, Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn, đại khái là chút đường, mật cùng bột mì, chất lượng khá tốt.
Nhứ nhân trước tiên nói yêu cầu với nàng một lúc, quyết định ngày mai đưa đồ tới phủ.
Nói chuyện, đôi mắt không tự chủ được bị mùi hương trên kệ bếp thu hút.
Chờ đến khi bàn giao xong, nhứ nhân hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang nấu thứ gì vậy? Thơm như vậy? Ta còn chưa vào nhà đã ngửi thấy.”
“Mỡ heo trộn cơm.”
Nguyệt Nha Nhi khách khí nói: “Cô nương hẳn là chưa ăn cơm? Có muốn hay không nếm thử một chút.”
Dựa theo lẽ thường, tỳ nữ của gia đình giàu có có lẽ sẽ từ chối chứ nhỉ?
Dù sao nàng so với tiểu thư của gia đình bình thường cũng không thiếu gì, không biết ăn bao nhiêu đồ ăn ngon.
Nhứ nhân xác thực định từ chối, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lời ra khỏi miệng dĩ nhiên lại biến thành: “Vậy ta nếm thử.”
Nguyệt Nha Nhi trong nháy mắt sửng sốt, nghĩ thầm người này làm sao lại không đi theo lẽ thường như vậy?
Nhưng tốt xấu gì thì hiện tại nàng cũng đang là khách hàng lớn nhất, Nguyệt Nha Nhi nhịn đau lấy một chén nhỏ, hai tay dâng lên.
Trong bát gốm sứ thô, mỡ heo trộn cơm tỏa ra hơi ấm, nhứ nhân không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng dùng chiếc đũa gắp một miếng, nàng nghĩ thầm chỉ định nếm thử một chút mùi vị ra sao, ai biết được mỡ heo trộn cơm mới vào miệng, nàng lại cầm lấy bát không buông.
Cả đầu chỉ có một ý nghĩ: Thật là thơm!
Loại gạo này cũng không tính là có chất lượng tốt, còn mùi của gạo để lâu, chỉ là miễn cưỡng ăn được thôi.
Nhưng mùi thơm của mỡ lợn lại che khuất đi những khuyết điểm này, thêm tóp mỡ bên trong cơm, rán vừa đúng lúc, càng làm tăng thêm hương vị của món ăn.
Ngon mà thơm, tuyệt không thể tả.
Nhứ nhân tuy rằng ăn tương đối nhã nhặn, nhưng tốc độ ăn một chút không chậm.
Một lúc sau, một bát mỡ heo trộn cơm đã bị nàng ăn sạch sành sanh.
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi cùng gã sai vặt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, lý trí vừa mới bị mỹ thực cướp đi quay trở lại, nhứ nhân có chút ngại ngùng.
“Xác thực đúng là mỹ vị.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Cô nương là chưa từng ăn cách làm như thế, nếu không ta viết một tờ cách làm, buổi chiều sẽ mang đến phủ cùng với bánh. Ngươi nếu muốn ăn, bảo với nhà bếp làm là được. Nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, như vậy rất dễ béo.”
“Vậy thì làm phiền ngươi.”
Nhứ nhân dùng khăn tay che miệng, nhẹ giọng nói.
Nàng chợt nhớ tới cái gì, lại nói: “Ngươi nếu có thể làm loại điểm tâm nào khác, đồng thời làm rồi đưa tới.”
Nói mấy câu khách sáo với nhau rồi tiễn kim chủ rời đi.
Nguyệt Nha Nhi mới nhìn theo hai người đã đi xa, liền vội vàng vọt vào trong phòng bếp, một hơi ăn hết số cơm trộn mỡ heo còn lại.
Lúc ăn xong, nàng sờ cái bụng nhỏ tròn vo, hài lòng đi kiểm tra số nguyên liệu nấu ăn mà nhứ nhân mang tới.
Một bình đường trắng, nhìn từ màu sắc trắng như tuyết này đã biết, đây là loại đường tốt nhất. Còn có một bao đường đỏ to cùng với một bình mật hoa hồng.
Bột mì để trong bao, mở nút nhìn vào, nhẵn nhụi trắng nõn, chất lượng tốt nhất, phỏng chừng so với bột mì của Nguyệt Nha Nhi đắt gấp đôi.
Nguyệt Nha Nhi dùng nguyên liệu nấu ăn nhứ nhân đưa tới làm ra một lồng bánh bột mì cao cấp, sau đó lại làm hai lồng bánh bình thường, chuẩn bị khi trời sáng sẽ mang ra ngoài bán.
Hơi nóng bốc lên từ lồng hấp, nàng rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
Rót một chén nước từ ấm, Nguyệt Nha Nhi uống vào mấy ngụm mới nhớ tới công thức đã hứa của nhứ nhân.
Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Nguyệt Nha Nhi nhìn trong nhà một chút, cũng vẫn còn một tờ giấy vàng, chỉ là không có bút và mực.
Không thể lại đi làm phiền Ngô Miễn, nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cũng không tính là quá muộn, trong lòng suy tính trước.
Nếu như muốn làm phiến người ta, cũng không thể đi tay không, Nguyệt Nha Nhi mang theo bốn cái bánh bột mì mới ra lò, trực tiếp hướng về phía ngõ nhỏ sát vách.
Trong nhà Ngô Miễn quả nhiên còn sáng đèn, chỉ là ánh sáng rất mờ, nhìn hình dạng giống như đèn dầu.
Cách tường đất, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy trong sân nhà hắn thế mà lại có một cây ngô đồng, dưới ánh trăng mờ ảo, bóng cây lắc lư.
Không có việc gì gọi Miễn ca, nàng nghĩ thầm.
Nguyệt Nha Nhi tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: “Miễn ca, ta là Nguyệt Nha Nhi, ngươi đã ngủ chưa?”
Chỉ chốc lát sau, có người đến mở cửa, chính là Ngô Miễn.
Ngô Miễn đứng ở cạnh cửa, cau mày nói: “Có việc?”
Nguyệt Nha Nhi giơ lên hộp cơm trong tay nói: “Cái kia, cảm ơn ngươi đã cho ta mượn bút với mực. Ta hấp ít bánh bột mì, ngươi đừng từ chối.”
Ngô Miễn đang muốn từ chối, chợt nghe thấy cha hắn ở trong buồng hỏi: “Miễn ca, là ai vậy?”
“Hàng xóm ở hẻm bên cạnh.”
Hắn quay đầu lại trả lời, sau đó xoay người lại, tay để ở trên cửa, một bộ như muốn đóng của tiễn khách.
“Ai, từ từ đã.”
Nguyệt Nha Nhi duỗi một cái chân ra, chống lại cửa, vô cùng đáng thương nói: “Có thể cho ta mượn bút với mực dùng một lần nữa được không? Ta xin thề, đây là lần cuối cùng.”
Ánh trăng chiếu đến trên người nàng, khiến cho nàng càng trở nên điềm đạm đáng yêu. Ngô Miễn dời mắt đi, nói: “Lại phải làm gì?”
“Ta đồng ý với nhứ nhân tỷ, chính là vị nương tử mà hôm nay ngươi dẫn đến nhà ta, viết cho nàng một phần công thức.”
“Ngươi còn biết viết chữ?”
Nguyệt Nha Nhi sững sờ, mới ý thức được bản thân không có cách nào giải thích việc này, một nữ nhi của nhà bán bánh hấp, biết vẽ tranh có thể nói thiên phú dị bẩm, nhưng nếu biết viết chữ tính toán thì lại là gì.
Nàng vốn đang ấp úng lại nghe thấy một giọng nam ôn hòa: “Đừng có cứng nhắc như vậy, ngươi làm tiểu cô nương sợ rồi.”
Là một người đàn ông trung niên, vóc người cao gầy.
Hắn mặc một bộ trường sam, tuy rằng có hai miếng vá, nhưng rất sạch sẽ. Mặt mày có mấy điểm tương tự với Ngô Miễn, hẳn là phụ thân của Ngô Miễn.
Nhìn người này có vẻ trẻ hơn so với phụ thân của Nguyệt Nha Nhi, nên nàng gọi là Ngô thúc.
Nhưng việc khiến người khác ngạc nhiên là hắn dĩ nhiên chống gậy, ống quần chân phải trống rỗng.
Ngô Miễn vội la lên: “Phụ thân, ngươi ra đây làm gì, cẩn thận chân đau.”
Ngô thúc cười nói: “Có khách đến rồi, mời người vào nhà dùng trà là lễ nghi đúng đắn. Ta đã quên không dạy ngươi?”
Ngô Miễn nhìn hắn một chút, lại nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút, nghĩ thầm nói: nàng là tiểu cô nương còn chưa cưới gả, cứ như vậy vào trong nhà của nam nhân cũng không sợ người ngoài bàn ra tán vào phá hoại danh tiết của nàng.
Nhưng lời này lại không thể nói ra miệng, lại không thể trước mặt người ngoài không cho phụ thân mặt mũi, Ngô Miễn không thể làm gì khác hơn là mở rộng cửa: “Vào ngồi đi, ta đi tìm bút cho ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi rất là ngoan ngoãn, đi về phía trước hai bước, nghỉ chân ở dưới cây ngô đồng trong sân, nói:
“Ngô thúc hảo, ta là Tiêu Nguyệt ở hẻm bên cạnh, người cứ gọi ta là Nguyệt Nha Nhi. Hai ngày nay ta ra ngoài làm ăn, Miễn ca giúp ta một việc lớn. Ta làm chút bánh bột mì, chỉ là chút quà mọn nhỏ, các ngươi đừng từ chối.”
Nàng vừa nói, một bên cầm bánh bột mì dùng giấy dầu bọc lại đưa cho Ngô thúc.
Ngô thúc cười tiếp nhận, liếc mắt nhìn, tán dương: “Ta đã rất lâu cũng chưa từng thấy điểm tâm nào đẹp như vậy, rất tốt.”
Nguyệt Nha Nhi khiêm tốn nói: “Làm gì có.”
Ngô thúc chống gậy, hướng về bên tường đi, từ một cái giỏ trúc lấy ra một quả sơn trà: “Ngươi ăn thử đi, rất ngọt.”
Nguyệt Nha Nhi vội vàng tiếp nhận, cười hỏi: “Đây là sơn trà hái từ trên núi xuống sao?”
“Năm nay sơn trà chín muộn, đây là nhóm cuối cùng.”
Ngô thúc giải thích: “Vốn dĩ Miễn ca định đi thu sơn trà từ tháng trước, nhưng mưa nhiều khiến cho đường núi không dễ đi, sơn trà cũng không hái được.
Trì hoãn đến tận lúc này, ngươi nhìn quả sơn trà này, chín đến nhũn ra rồi.”
“Vậy phải mua bán ra ngoài.”
Ngô thúc thở dài: “Miễn ca chủ yếu là đưa hoa quả cho người ta, chất lượng này, nhân gia không thu. Ngươi đợi lát nữa mang một chút về đi, hai người bọn ta cũng không ăn hết.”
Nghe được những lời này, Nguyệt Nha Nhi nhớ tới số đường mới nhận được, không khỏi có hơi động lòng.
Sơn trà có, đường cùng mật cũng có, không phải vừa vặn có thể làm kẹo hồ lô sao?
Nàng cười híp mắt nói: “Ta nhớ ra có một loại điểm tâm làm từ sơn trà, nếu không ngươi đêm những quả này bán cho ta đi?”
Ngô Miễn mới vừa cầm bút mực đi ra, nghe xong câu này, mày kiếm hơi nhíu: “Không cần phải như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi phản ứng lại, chắc hắn đang cho rằng nàng vì cảm ơn hắn cho nên mới thu mua những quả sơn trà không bán được này?
Nàng đang muốn giải thích, Ngô thúc liền cười híp mắt nói: “Mấy quả sơn trà mà thôi, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không cần phải bỏ tiền.”
Hắn sai khiến Ngô Miễn: “Ngươi thay Nguyệt Nha Nhi bọc ky lại, trời tối như vậy, ngươi đưa nàng về nhà đi.”
“Không cần không cần.” Nguyệt Nha Nhi vội noi: “Cũng không đến mấy bước, không cần phiền phức.”
Ngô thúc nhen lửa một chiếc đèn lồng, nói: “Muốn hắn cầm đèn cho ngươi, trời tối như vậy đừng để sơ sảy làm chân bị thương.”
“Thật sự không cần.”
Hai người mỗi người một lời, Ngô Miễn đã đem bút mực cùng với quả sơn trà xếp gọn gàng trong hộp đựng thức ăn của Nguyệt Nha Nhi, một tay cầm hộp, một cái tay khác tiếp nhận đèn lồng.
“Được rồi, đi thôi.”
Một chiếc đèn lồng, ánh lửa tuy mờ ảo, nhưng cũng đủ chiếu sáng đường dưới chân.
Nguyệt Nha Nhi đi ở trong hẻm nhỏ, Ngô Miễn ở bên trái nàng, cách cũng không xa.
Trời đêm ở nơi này, là rất thuần túy. Ngước nhìn bầu trời đêm, có thể nhìn thấy bầu trời đâu sao, không biết ngôi sao này mới là Ngưu lang, ngôi sao nào mới là Chức nữ.
Nguyệt Nha Nhi muốn bắt chuyện, cũng không biết nên nói cái gì, vốn đang phân vân, chợt nghe thấy âm thanh của Ngô Miễn:
“Ngươi có thể tạo mối nhân duyên với Triệu tam phu nhân, là việc tốt. Chỉ là Triệu gia nhiều quy củ, thành tựu lớn, ngươi không biết nhiều về bọn họ. Nghe nói Triệu gia tứ gia, là một người hoa tâm, ngươi nên tránh xa hắn.”
Đây là đang nhắc nhở mình thôi? Nguyệt Nha Nhi “Ừ” một tiếng.
“Triệu phủ ở nơi nào, biết không?”
Biết, cửa thứ hai ngõ thứ ba ở phố Trường Nhất, đi chừng mười bước, trước cửa có hai con sư tử bằng đá chính là Triệu gia. Nhứ nhân trước khi đi đã nói kỹ càng với nàng.
Nguyệt Nha Nhi đáp: “Không rõ ràng lắm.”
Ngô Miễn vuốt cằm nói: “Ngươi bán bánh bột mì, ở tại chỗ chờ ta, chờ đến khi ta tìm ngươi, mang ngươi đến trước cửa Triệu phủ.”
“Được thôi.”
Đoạn đường này vốn không dài, Nguyệt Nha Nhi đẩy cửa ra, ngoái đầu lại nở nụ cười với hắn: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.