Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm [Mỹ Thực]
Chương 24: Màu Vàng Truyền Thuyết 1
Tây Lương Miêu
20/12/2023
Dịch: Y Na
Bác gái cả: “Tùy Tâm cho bác một quả, bác cũng phải ăn thử, xem là táo gì mà cháu lại không nỡ.”
Ai cũng nếm thử, cả nhà ăn xong nhìn nhau chằm chằm.
Sửng sốt một hồi, Lâm Diên Đông ngập ngừng nói: “Phải nói chứ, thùng táo này không nhiều, bao nhiêu người trong thôn, muốn chia cũng khó chia được.”
Cha anh ấy vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nhà mình giữ lại ăn thôi, chia ra không được lại làm mất lòng người khác.”
“Tùy Tâm làm rất đúng, nên cất táo đi.”
Lâm Diên Đông ăn xong một quả vẫn cảm thấy chưa đã: “Hạ Hạ còn đưa cả gạo và cải ướp, cải ướp con bé tự làm, gạo là người khác cho, tối nay chúng ta ăn thử chút đi?”
“Vậy thử xem sao.”
Thử một chút liền tạ thế!
“Trời ạ, gạo này ăn ngon thượng hạng!”
“Cải ướp dầu ớt cũng siêu ngon!”
Cả nhà đều cảm thấy món cải ướp này ngon nên ai cũng ăn, dầu ớt ướp cải chính là của nhà bọn họ làm.
Lâm Tùy Tâm chép miệng: “Dầu ớt là cha cháu làm, nhưng cha cháu không làm được cải ướp ngon như vậy đâu!”
“Chẳng lẽ là do ngọn rau xanh ngon? Ngọn rau xanh có ngon đến đâu cũng chỉ là vị đó thôi mà!”
“Tí nữa gọi điện hỏi Hạ Hạ làm như thế nào.”
Lúc gọi điện tới, Lâm Hoài Hạ cũng vừa ăn tối xong.
“Cải ướp ạ, làm theo thực đơn nhà họ Lâm chúng ta mà, em là người mới, mọi người nghĩ em có thể phát minh sáng tạo ra sao?”
“Ai da, không cần để ý nhiều vậy đâu, ngon thì ăn nhiều một chút, đừng để dành, cải ướp tự làm không có chất bảo quản, không để được lâu đâu, phải ăn hết nhanh.”
“Gạo, gạo thì hơi khó kiếm, Lâm Tùy Tâm, các anh ăn ít thôi, để người lớn ăn nhiều một chút, gạo này không phải gạo bình thường, tốt cho sức khỏe lắm.”
Ồn ào nói điện thoại một tiếng, cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, em tạo một tài khoản video trên nền tảng **, tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm, mọi người rảnh thì có thể xem qua.”
“Vậy nhé, tắt đây!”
Lâm Tùy Tâm lấy iPad, tìm kiếm Quán ăn vặt nhà họ Lâm, cả nhà ngồi phía trước xem.
Ôi, con bé này làm đồ ăn giỏi thật!
Lâm Tùy Tâm cảm thấy đồ ăn ngon hay không không quan trọng, người làm video có gu thẩm mỹ tốt! Video được quay đẹp!
Ông ba kích động không thôi: “Con bé này cũng có tí tài năng, nhiều người xem trên mạng như vậy.”
Nhà họ Lâm bên này vô cùng náo nhiệt, Điền Thanh bên kia cũng náo nhiệt không thôi.
Buổi tối ăn cháo kèm với cải ướp vừa nhận được lúc chiều, cùng nhau xem video ẩm thực của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Bà Điền khen một câu: “Cô bé Hoài Hạ này, lúc trước gặp con bé lần đầu, tôi đã cảm thấy nó rất giỏi.”
Điền Thanh và Lâm Hoài Hạ là bạn thân, tình cảm tốt, thân thiết như chị em khác cha khác mẹ, người nhà hai bên đều quen biết nhau, năm ngoái ông nội Lâm qua đời, cha mẹ Điền Thanh còn đi đưa.
Ông Điền ăn xong một bát cháo, đưa bát cho dì: “Cho tôi thêm một bát nữa.”
“Ông ăn hai bát rồi, ăn ít thôi.”
Điền Thanh cười ha ha: “Cha muốn ăn thêm cải ướp mà.”
“Hai mươi cân cải ướp, ông muốn ăn hết trong một bữa hay sao?”
Anh trai Điền Thanh, Điền Chính yên lặng đặt bát xuống, thật ra anh ấy cũng muốn ăn thêm một bát nữa.
Đứa con trai Tử Tử bốn tuổi của Điền Chính ôm chân bà nội làm nũng: “Tử Tử ngoan, không đòi ăn rau, Tử Tử muốn ăn táo.”
“Chiều nay cháu ăn một quả rồi mà.”
Ông Điền giúp cháu trai: “Táo không có hại cho cơ thể, cháu nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn.”
Tử Tử thích ăn thịt, không thích ăn rau quả, hiếm khi mới thích ăn táo, vậy thì ăn nhiều một chút đi.
“Táo dì Hạ Hạ cháu cho to quá, một quả nhiều lắm, cháu ăn một nửa được không?”
Tử Tử vội vàng gật đầu: “Tử Tử ăn một nửa.”
Điền Thanh cướp một nửa còn lại, răng rắc một tiếng, ánh mắt của cả nhà đều dán chặt vào cô ấy.
Bác gái cả: “Tùy Tâm cho bác một quả, bác cũng phải ăn thử, xem là táo gì mà cháu lại không nỡ.”
Ai cũng nếm thử, cả nhà ăn xong nhìn nhau chằm chằm.
Sửng sốt một hồi, Lâm Diên Đông ngập ngừng nói: “Phải nói chứ, thùng táo này không nhiều, bao nhiêu người trong thôn, muốn chia cũng khó chia được.”
Cha anh ấy vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nhà mình giữ lại ăn thôi, chia ra không được lại làm mất lòng người khác.”
“Tùy Tâm làm rất đúng, nên cất táo đi.”
Lâm Diên Đông ăn xong một quả vẫn cảm thấy chưa đã: “Hạ Hạ còn đưa cả gạo và cải ướp, cải ướp con bé tự làm, gạo là người khác cho, tối nay chúng ta ăn thử chút đi?”
“Vậy thử xem sao.”
Thử một chút liền tạ thế!
“Trời ạ, gạo này ăn ngon thượng hạng!”
“Cải ướp dầu ớt cũng siêu ngon!”
Cả nhà đều cảm thấy món cải ướp này ngon nên ai cũng ăn, dầu ớt ướp cải chính là của nhà bọn họ làm.
Lâm Tùy Tâm chép miệng: “Dầu ớt là cha cháu làm, nhưng cha cháu không làm được cải ướp ngon như vậy đâu!”
“Chẳng lẽ là do ngọn rau xanh ngon? Ngọn rau xanh có ngon đến đâu cũng chỉ là vị đó thôi mà!”
“Tí nữa gọi điện hỏi Hạ Hạ làm như thế nào.”
Lúc gọi điện tới, Lâm Hoài Hạ cũng vừa ăn tối xong.
“Cải ướp ạ, làm theo thực đơn nhà họ Lâm chúng ta mà, em là người mới, mọi người nghĩ em có thể phát minh sáng tạo ra sao?”
“Ai da, không cần để ý nhiều vậy đâu, ngon thì ăn nhiều một chút, đừng để dành, cải ướp tự làm không có chất bảo quản, không để được lâu đâu, phải ăn hết nhanh.”
“Gạo, gạo thì hơi khó kiếm, Lâm Tùy Tâm, các anh ăn ít thôi, để người lớn ăn nhiều một chút, gạo này không phải gạo bình thường, tốt cho sức khỏe lắm.”
Ồn ào nói điện thoại một tiếng, cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, em tạo một tài khoản video trên nền tảng **, tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm, mọi người rảnh thì có thể xem qua.”
“Vậy nhé, tắt đây!”
Lâm Tùy Tâm lấy iPad, tìm kiếm Quán ăn vặt nhà họ Lâm, cả nhà ngồi phía trước xem.
Ôi, con bé này làm đồ ăn giỏi thật!
Lâm Tùy Tâm cảm thấy đồ ăn ngon hay không không quan trọng, người làm video có gu thẩm mỹ tốt! Video được quay đẹp!
Ông ba kích động không thôi: “Con bé này cũng có tí tài năng, nhiều người xem trên mạng như vậy.”
Nhà họ Lâm bên này vô cùng náo nhiệt, Điền Thanh bên kia cũng náo nhiệt không thôi.
Buổi tối ăn cháo kèm với cải ướp vừa nhận được lúc chiều, cùng nhau xem video ẩm thực của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Bà Điền khen một câu: “Cô bé Hoài Hạ này, lúc trước gặp con bé lần đầu, tôi đã cảm thấy nó rất giỏi.”
Điền Thanh và Lâm Hoài Hạ là bạn thân, tình cảm tốt, thân thiết như chị em khác cha khác mẹ, người nhà hai bên đều quen biết nhau, năm ngoái ông nội Lâm qua đời, cha mẹ Điền Thanh còn đi đưa.
Ông Điền ăn xong một bát cháo, đưa bát cho dì: “Cho tôi thêm một bát nữa.”
“Ông ăn hai bát rồi, ăn ít thôi.”
Điền Thanh cười ha ha: “Cha muốn ăn thêm cải ướp mà.”
“Hai mươi cân cải ướp, ông muốn ăn hết trong một bữa hay sao?”
Anh trai Điền Thanh, Điền Chính yên lặng đặt bát xuống, thật ra anh ấy cũng muốn ăn thêm một bát nữa.
Đứa con trai Tử Tử bốn tuổi của Điền Chính ôm chân bà nội làm nũng: “Tử Tử ngoan, không đòi ăn rau, Tử Tử muốn ăn táo.”
“Chiều nay cháu ăn một quả rồi mà.”
Ông Điền giúp cháu trai: “Táo không có hại cho cơ thể, cháu nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn.”
Tử Tử thích ăn thịt, không thích ăn rau quả, hiếm khi mới thích ăn táo, vậy thì ăn nhiều một chút đi.
“Táo dì Hạ Hạ cháu cho to quá, một quả nhiều lắm, cháu ăn một nửa được không?”
Tử Tử vội vàng gật đầu: “Tử Tử ăn một nửa.”
Điền Thanh cướp một nửa còn lại, răng rắc một tiếng, ánh mắt của cả nhà đều dán chặt vào cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.