Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm [Mỹ Thực]
Chương 41: Nhận Thầu Nông Trường 3
Tây Lương Miêu
23/12/2023
Dịch: Y Na
Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.
Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”
Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”
“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”
“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”
Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”
Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.
Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.
Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”
“Nhiều nhất hai mươi cân.”
Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”
Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”
Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.
Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”
Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”
“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”
“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”
Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.
Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.
“Điền Thanh cô buông ra.”
“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”
“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”
Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”
Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”
“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”
Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?
Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!
Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.
“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”
Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.
Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.
Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.
“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”
“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”
Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.
Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.
Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.
Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”
Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”
“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”
“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”
Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”
Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.
Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.
Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”
“Nhiều nhất hai mươi cân.”
Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”
Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”
Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.
Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”
Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”
“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”
“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”
Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.
Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.
“Điền Thanh cô buông ra.”
“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”
“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”
Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”
Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”
“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”
Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?
Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!
Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.
“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”
Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.
Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.
Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.
“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”
“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”
Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.
Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.
Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.