Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 49: Sấm chớp mưa bão và đèn ngủ nhỏ

Lữ Thiên Dật

04/12/2020

Buổi chiều bốn giờ, chân trời từ từ hội tụ mây đen.

Từng sợi từng sợi mây tơ như bờm ngựa tản ra ánh sáng nhạt tối tăm, xếp thành tường mây dày đặc nặng nề đè trên bầu trời thành phố, lúc tiết tự học buổi tối cuối cùng sắp tan, bỗng một tiếng sấm rền dọa người vang lên ầm ầm, ngay một giây sau chính là mưa rào xối xả.

Vương Đại Hải có thói quen mỗi ngày xem dự báo thời tiết, biết tối muộn hôm nay sẽ có mưa rào có sấm chớp, mang theo ô cho Thẩm Ngôn, nhưng có rất nhiều học sinh bị khí trời tốt đẹp buổi sáng mê hoặc, lúc chuông tan học vang lên, trong phòng học toàn là tiếng oán than dậy đất.

Thẩm Ngôn chậm rãi thu dọn cặp sách, khéo lời từ chối bạn học nhiệt tình muốn dìu đỡ, tự mình bước đi, đợi bạn học đều tản đi gần hết, mới huýt sáo thảnh thảnh thơi thơi đi về hướng cửa lớp. Dưới mái hiên trước cửa lớp tụ tập một đám học sinh không mang ô, Thẩm Ngôn nghĩ mình có Vương Đại Hải đón, liền dự định làm việc tốt, cậu nâng mắt lướt nhìn, thoáng thấy một cô gái tên Trương San San cùng lớp, liền nhảy một chân tới bên cạnh cô, hỏi: “Cậu về thế nào?”

Trương San San vốn đang mang vẻ mặt đau khổ, chợt nhìn thấy mỹ thiếu niên hot hit toàn trường, gương mặt nho nhỏ nhất thời sáng ngời, nói lời oán giận, nhưng giọng điệu lại cực nhẹ nhàng: “Ngồi xe bus số 232, đi bộ tới phải tận năm phút, sầu chết tớ rồi.”

Thẩm Ngôn tốt bụng nở nụ cười, bung ô ra: “Cùng đi đi.”

Khuôn mặt thanh tú của Trương San San tức khắc đỏ bừng lên, lắc đầu xua tay điên cuồng từ chối: “Không được không được, tớ đợi ngớt mưa…”

Che chung một cái ô đi đến trạm xe với loại mỹ thiếu niên cấp bậc như Thẩm Ngôn hả? Đi tới một nửa thôi bà đây liền nghẹt thở tại chỗ cho cậu ta xem!

“Đừng khách khí, ” Thẩm Ngôn hất hất cằm về hướng cổng trường, “Ngoài cổng có người đón tớ, cậu theo tớ đi tới cổng trước, sau đó cậu lấy cái ô này mà dùng, ngày mai nhớ mang cho tớ là được rồi.”

“A, được!” Trương San San thở ra một hơi, phát ra lời ca ngợi từ tận đáy lòng, “Thật là cảm ơn, người đẹp bụng dạ đẹp chính là cậu đó!”

Thẩm Ngôn cười ra tiếng, bung ô ra cũng rất lịch sự che hơn phân nửa về phía Trương San San, Trương San San thấy chân cậu bất tiện, quy củ vươn bàn tay đỡ tay Thẩm Ngôn cho cậu mượn lực. Giữa hai người cách một khoảng 10cm lễ phép, thoạt nhìn không có chút mập mờ nào, chỉ là cảm giác hỗ trợ giúp đỡ giữa bạn học.

Nhưng mà… Vương Đại Hải che ô chờ ở ngoài cổng trường lại không nghĩ như vậy.

Thiếu nữ thanh tú mảnh khảnh, so với gã đàn ông sắp sửa bước vào cửa ải lớn tuổi ba mươi ngay tắp lự, rõ ràng vẫn là người thứ nhất càng xứng với Thẩm Ngôn hơn.

Thẩm Ngôn một đường lò cò đến cổng trường, nhìn hành động rất ư bất tiện, trên thực tế Trương San San cảm thấy tay mình chẳng hề dùng tới sức lực. Cô đang mơ hồ, Thẩm Ngôn chợt nhét ô vào tay cô, nhảy ra phía trước một bước nhảy vào dưới tán ô của Vương Đại Hải, phất phất tay với cô, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái: “Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Trương San San cũng vẫy tay, đơn thuần cảm thấy Thẩm Ngôn thật là đẹp, người đẹp như vậy lại là của lớp mình á, thiệt là nở mày nở mặt!

Một trận gió lạnh mang theo hạt mưa thổi qua, Thẩm Ngôn nhún vai ôm ngực, xoa xoa da gà trên cánh tay rùng mình một cái: “Lạnh quá lạnh quá.”

Vương Đại Hải sầm mặt, không lên tiếng, chỉ mở cửa ghế phụ ra cho Thẩm Ngôn đi vào, lại ra ghế sau cầm cái áo khoác của mình đưa tới —— anh đoán được buổi tối trời mưa Thẩm Ngôn sẽ lạnh, cố ý mang áo theo.

“Cám ơn ca ca.” Thẩm Ngôn hệt như được cứu dùng áo khoác của Vương Đại Hải bao lấy mình, nở nụ cười ngọt ngào với anh, nhưng Vương Đại Hải lại như bị ấm ức gì đó, chỉ không quá vui vẻ ừ hử một tiếng, loanh quanh một vòng ngồi vào chỗ ghế lái.

Bên trong xe yên tĩnh một trận, chỉ có tiếng động cơ đánh lửa khởi động, Vương Đại Hải thì lại im hơi lặng tiếng, đây không phải là sự im lặng bình thường kiểu vừa vặn lúc này không có gì để nói, mà là sự im lặng kiểu tâm tình tiêu cực như mây đen nặng nề đè xuống đỉnh đầu hai người.

Thẩm Ngôn rất biết đọc không khí chớp chớp mắt, ổn chuẩn độc mà bắt được cội nguồn khiến Vương Đại Hải không vui, cậu ra vẻ không hề hay biết, duỗi ra một đoạn ngón tay từ trong cổ tay áo quá dài, chọt chọt cánh tay Vương Đại Hải, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, hôm nay anh không vui hả?”

Vương Đại Hải tác động cơ mặt, làm ra động tác cười: “Không, đúng rồi, buổi tối em muốn ăn gì? Hôm nay anh bận bịu công việc trễ quá nên không làm cơm, dẫn em ra quán ăn nhé.”

—— Nếu như ở nhà thấp thỏm bất an đi qua đi lại, mặt đỏ tía tai ôm đầu đăm chiêu, lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan tới đồng tính luyến ái, nhớ Thẩm Ngôn, nhớ Thẩm Ngôn, cùng với điên cuồng nhớ Thẩm Ngôn xem như là “bận bịu công việc”… Vậy thì cái vị Vương tổng chuyên nghiệp này đúng là bận bịu cả một buổi trưa cộng thêm nguyên buổi tối.

Ngày mưa xe không dễ chạy, đặc biệt là con đường trước cổng trường rất ùn tắc, Thẩm Ngôn phồng phồng hai má, thừa dịp cái xe tàn này bị chặn ở trong dòng xe không thể nhúc nhích, bèn vươn tay vẫy vẫy trước mắt Vương Đại Hải, tiếp đó nhích cả người tới rất gần Vương Đại Hải, nói: “Anh chính là không vui.”



Vương Đại Hải áy náy, anh quả thực là không vui, nhưng anh lại cảm thấy mình không có tư cách không vui, liền cười cười nói: “Không có đâu.”

“Anh cười nhìn giả quá.” Thẩm Ngôn chọt chọt mặt Vương Đại Hải, lại tựa đầu lên vai Vương Đại Hải cọ tới cọ lui, luôn miệng làm nũng, “Ca ca, ca ca, ca ca, anh làm sao vậy, làm sao vậy, làm sao vậy?”

Lòng mề Vương Đại Hải mềm nhũn cả, anh cắn răng, bảo: “Thật sự không có, chỉ là làm việc cả ngày nên hơi mệt, anh lái xe đây, đừng nghịch.”

Thẩm Ngôn rầm rì rụt trở về.

Trong xe im lặng giằng co một quãng thời gian, Vương Đại Hải mới làm bộ như tùy tiện hỏi: “Đúng rồi Ngôn Ngôn, bạn nữ vừa nãy… rất thân với em à?”

Trong lòng Thẩm Ngôn lén lút vui mừng, mặt mày vô tội đáp: “Cô bạn che chung ô với em á hả? Bình thường bọn em cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là em thấy bạn ấy không mang ô, mới đi chung với bạn ấy, giúp người là niềm vui mà.” Thân thể cậu ngồi rất thẳng, mặt cũng hướng về phía trước, cơ mà ánh mắt giảo hoạt thì vẫn chênh chếch liếc sang Vương Đại Hải.

Vương Đại Hải tự cho là nhẹ như mây gió à một tiếng, trên thực tế khóe miệng đổ chì đã không kiềm chế nổi mà cong lên, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn mím mím môi, nói: “Ca ca em biết anh muốn hỏi cái gì, em không định quen bạn gái.”

Vương Đại Hải gật gật đầu, ra vẻ đạo mạo: “Không quen là đúng, bây giờ em phải lấy việc học làm đầu.”

Thẩm Ngôn lại dùng móng vuốt nhỏ tung một chút mồi nhử: “Không phải, ý của em là, cả đời em cũng không quen con gái.”

Vương Đại Hải ngơ ngác, xe đang kẹt, anh liền kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, hỏi: “Vậy sao được?”

Thẩm Ngôn nhìn nhau với anh chốc lát, nhận ra hôm nay Vương Đại Hải có chỗ nào đó trở nên khang khác, đó là một loại thay đổi nhỏ bé mà xác thực, Thẩm Ngôn dùng cặp mắt giám định đồ cổ thận trọng nhìn chằm chằm Vương Đại Hải, mãi đến khi nhìn Vương Đại Hải đỏ cả mặt xoay người đi, Thẩm Ngôn mới bỗng nhiên hiểu được —— trước đây ánh mắt Vương Đại Hải nhìn cậu vẫn luôn rất khắc chế, cả người tản ra một loại khí tràng cứ như “nhìn Thẩm Ngôn thêm hai giây nữa là sẽ bị cảnh sát bắt”, nhưng hôm nay vẻ mặt Vương Đại Hải thản nhiên hơn không ít, cứ như chỉ một buổi ban ngày ngắn ngủi đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó.

Thẩm Ngôn sờ sờ cằm, cảm thấy thời cơ come out phỏng chừng đã coi như chín muồi, liền trả lời vấn đề vừa nãy: “Bởi vì em không thích con gái.”

Cả người Vương Đại Hải chấn động, không hề lên tiếng.

Thẩm Ngôn quan sát vẻ mặt anh, chậm rãi ung dung dùng đuôi cáo gãi gãi dây thần kinh Vương Đại Hải, nhỏ giọng nói: “Em có quen thì cũng là quen bạn trai.”

Vương Đại Hải lập tức bất an như dưới mông có đinh, nóng nảy đến độ xe vũng sắp lái không nổi, run giọng nói: “Ngôn Ngôn, đừng có đùa giỡn lung tung.”

“Đâu có nói đùa đâu.” Thẩm Ngôn cúi đầu, xoa xoa góc áo khoác Vương Đại Hải, cân nhắc ra giọng điệu chột dạ nói lầm bầm, “Em cũng vì chuyện này mà bị ba em đuổi ra ngoài, ổng cảm thấy em biến thái, khiến ổng mất thể diện…” Giọng Thẩm Ngôn càng nói càng nhỏ, oan ức lóng ngóng biết rõ còn hỏi, “Ca ca, anh kỳ thị đồng tính luyến ái sao?”

Tay cầm lái của Vương Đại Hải kích động đến gân xanh lồi ra, hô lên gần như là trả bài: “Không kỳ thị! Cái đó… năm 2001 nước chúng ta đã loại trừ đồng tính luyến ái ra khỏi phạm trù bệnh tâm thần, đây chỉ là một xu hướng tình dục bình thường, em, em phải học cách nhìn thẳng vào chính mình.”

Buổi chiều bác sĩ tâm lý mới nói với anh, anh xoay đầu cái lập tức nói lại với Thẩm Ngôn.

Học đi đôi với hành!

Thẩm Ngôn vẫn luôn rất biết nhìn thẳng vào chính mình bị Vương Đại Hải chọc cho muốn cười mà không dám cười, nhịn đến đau bụng, nghĩ thầm chẳng lẽ gần đây ông tướng đáng yêu này chạy đi nghe tọa đàm sức khỏe tâm lý hả? Từ ngữ chuyên nghiệp thế?

Thẩm Ngôn cất giấu ý cười, dùng giọng điệu mềm mại an tâm như động vật nhỏ bị thương rốt cuộc cũng tìm được chốn dựa vào: “Cám ơn ca ca, anh nói như vậy em yên tâm rồi, lúc trước em không dám nói với anh, chỉ sợ anh cũng xem thường em…”



“Sao lại thế.” Vương Đại Hải nói, ngừng xe ở ven đường.

“Làm sao vậy?” Thẩm Ngôn hỏi.

“Động cơ, à, có chút vấn đề.” Vì quá mức kích động trước mắt biến thành màu đen cho nên không thể không dừng xe bên lề bình tĩnh lại một chút, Vương Đại Hải lắp bắp nói, “Để nguội chút đã.”

Làm nguội đầu óc mình một chốc, Vương Đại Hải lại khởi động cái xe cùi bắp, không dám nói cho Thẩm Ngôn biết cảm giác của mình đối với cậu.

Thứ nhất anh không cảm thấy Thẩm Ngôn sẽ thích mình, anh biết mình không phải loại hình Thẩm Ngôn yêu thích, thứ hai là dù Thẩm Ngôn có ý đó, anh cũng không dám, anh sợ làm lỡ cỡ Thẩm Ngôn.

Vương Đại Hải sờ sờ mặt mình, ngẫm lại chênh lệch 12 tuổi giữa hai người, không tiếng động mà thở dài.

Hai người giải quyết xong cơm tối ở một tiệm món cay Tứ Xuyên, về nhà đã là gần mười giờ.

Thẩm Ngôn vui vẻ vào thư phòng làm bài tập hai môn còn lại, Vương Đại Hải theo thông lệ mở ti vi xem phần 10 phim Tình yêu nông thôn, đôi mắt nhìn chằm chằm TV, cũng không biết trên thực tế xem vào được bao nhiêu.

Dông tố không có chút dấu hiệu ngừng lại, sấm rền một tia tiếp một tia, cứ như gần đây có yêu quái đang độ lôi kiếp. Chỉ chớp mắt đã đến mười một giờ rưỡi, Vương Đại Hải ngáp một cái tìm kiếm remote chuẩn bị tắt ti vi, nhưng còn chưa mò được remote, màn hình TV đã tối sầm xuống trước một bước, cả căn phòng đều rơi vào bóng tối.

—— Bị cúp điện.

“Ca ca!” Trong thư phòng truyền đến tiếng kêu của Thẩm Ngôn.

Vương Đại Hải vội chạy vào thư phòng: “Ngôn Ngôn, không có chuyện gì chứ?”

Thẩm Ngôn bay nhào vào trong lồng ngực anh, khuôn mặt mềm mại kề sát ở trước ngực anh cọ a cọ, nói: “Không có gì, dọa em một phen.”

Tâm thần Vương Đại Hải rung động: “… Có lẽ sét đánh, khiến đường dây bên kia bị hỏng, làm xong bài tập chưa?”

“Còn thiếu một bài tập lớn cuối cùng, ” Thẩm Ngôn dán vào trước ngực Vương Đại Hải, “Sáng sớm mai em làm là được.”

“Thế tắm rửa ngủ đi.” Vương Đại Hải móc điện thoại ra mở đèn pin cầm trên tay, “Tìm điện thoại của em xem, mở đèn pin lên.”

Thẩm Ngôn xoay người lại cầm lấy điện thoại di động trên bàn, ấp a ấp úng nói: “Ca ca, có một việc anh có thể đáp ứng em hay không?”

Vương Đại Hải: “Cái gì?”

Thẩm Ngôn lôi cánh tay anh lắc lắc, dẹo dẹo làm nũng: “Trước tiên nói có đáp ứng hay không đã?”

Vương Đại Hải nở nụ cười ngốc: “Được, nói đi.”

Thẩm Ngôn ngượng ngùng thỏ thẻ: “Em không dám ngủ một mình tắt đèn, tối hôm nay em đến phòng anh ngủ được không?”

Vương Đại Hải lập tức nhớ ra nửa đêm hôm đó anh đi kiểm tra chăn của Thẩm Ngôn, lúc đó trong phòng Thẩm Ngôn xác thực mở một cái đèn ngủ nhỏ.

Hết chương 49

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook