Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 13: Tên tiếng Anh và tỉ lệ phần trăm

Lữ Thiên Dật

04/12/2020

Vương Tiểu Khê ủ rũ cúi đầu theo Lý Lan Phong về phòng mình.

Thấy Lý Lan Phong xác thực không có ý đồ sử dụng bạo lực, Lý Nhất Thần và Trương Diệp yên tâm, sợ hai người nói chuyện không tiện nên không theo vào.

Trong phòng ngủ, chim non đang đứng trên bàn của Vương Tiểu Khê mổ vụn khoai chiên trong bịch, hôm nay nó đã vô tình chinh phục biển sao hai lần, trước mắt cần gấp gáp bổ sung một chút năng lượng. Thấy Vương Tiểu Khê trở về, chim non đập đập cánh kêu chíp một tiếng, tựa như đang kêu ba ba.

Lý Lan Phong liếc nhìn nó một cái, vươn tay vuốt ve lông ngốc của nó, sâu xa nói: “Nhờ có mày.”

Vương Tiểu Khê không biết Lý Lan Phong đến phòng mình là muốn làm gì, cẩn thận hỏi: “Ca, anh tính làm gì?”

Lý Lan Phong liếc cậu một cái: “Tẩy trang, thay quần áo, tôi xem xem đến tột cùng cậu ra sao.”

Yêu cầu này không khó, Vương Tiểu Khê gỡ tóc giả, lại hấp hấp tấp tấp chạy đến trước gương tẩy trang, tẩy xong, cậu mở cửa tủ quần áo ra, lấy đại một cái áo sơ mi một cái quần dài ra từ bên trong. Toàn bộ hành trình cậu làm những việc này, Lý Lan Phong đều ôm ngực đứng ở một bên mắt lạnh quan sát, mà khi Vương Tiểu Khê mở cửa tủ quần áo ra, Lý Lan Phong thoáng nhìn thấy áo giả ngực cup E treo trên miếng dán tường dán trong góc cửa tủ, mắt lạnh thoáng chốc biến thành mắt nóng.

Vương Tiểu Khê bén nhạy nhận ra được ánh mắt Lý Lan Phong biến hóa, vội lấy cái áo giả ngực cup E xuống nịnh hót dâng lên trên tay Lý Lan Phong, lấy lòng nói: “Anh cầm chơi đi.”

Cơ mặt Lý Lan Phong khẽ run, đôi môi mím thành một đường, có vẻ như rất không tình nguyện nhưng cũng không trốn tránh, tùy ý Vương Tiểu Khê nhét cặp thỏ trắng giả vào trên tay mình, sau đó thừa dịp Vương Tiểu Khê nấp sau cửa tủ thay quần áo, không tự chủ mạnh mẽ xoa nắn hai cái trên thỏ trắng để giải nỗi khổ tương tư.

Vương Tiểu Khê thay quần áo xong, từ sau cửa tủ đi ra, Lý Lan Phong lập tức mặt tối sầm lại ném thỏ trắng giả lên trên ghế của Vương Tiểu Khê, hai tay nhanh chóng cắm vào túi quần lấy làm thuần khiết!

“Ca, thay xong rồi.” Vương Tiểu Khê mặc áo sơ mi quần dài, thấp thỏm đứng trước mặt Lý Lan Phong, hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, Lý Lan Phong cũng thoáng cúi đầu, khoảng cách giữa hai người ước chừng là 20 centimet, lúc này lại có gió xuân nhè nhẹ xuyên qua cửa lưới thổi vào, Lý Lan Phong ngẩn ra, cảm thấy cảnh này thoạt nhìn rất quen thuộc, hình như hơn một giờ trước đã từng xảy ra một lần.

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau trong hôm nay.

Mặt mày Vương Tiểu Khê đẹp đẽ, đường nét khuôn mặt nhu hòa, trước trang điểm sau trang điểm sản sinh biến hóa chủ yếu là khí chất và trình độ tinh xảo, nhưng mức độ dễ nhìn của ngũ quan và tổng thể sắc đẹp cũng không có tăng lên hoặc giảm xuống gì, lúc đóng vai con gái thì cậu là mỹ thiếu nữ phù hợp tất cả gu thẩm mỹ của Lý Lan Phong, lúc khôi phục ăn diện nam nhi thì cũng vẫn là một mỹ thiếu niên khá đẹp mắt. Dáng mắt Vương Tiểu Khê thiên về hình tròn, tự mang theo mấy phần thuộc tính ngây thơ hoạt bát, lúc oan ức tủi thân rũ mắt xuống có vẻ cực kỳ vô tội, ánh nắng giữa trưa phản chiếu tròng mắt cậu như một cặp hổ phách sắp hòa tan.

Ánh mắt hung ác Lý Lan Phong chuẩn bị kỹ càng trước đó vừa rơi xuống đôi mắt này liền hệt như cục đá chìm xuống hồ một đi không trở lại, hai người nhìn nhau chốc lát, ánh mắt hung ác của Lý Lan Phong khô kiệt, lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, biến thành ánh mắt không quá hung ác.

Lý Lan Phong hãy còn căm tức, tuy nói trong này có hiểu nhầm, nhưng loại chuyện xấu hổ đến tận chân trời thế này dù lòng dạ rộng lớn đến đâu cũng không thể hời hợt bỏ qua, huống hồ Lý Lan Phong cảm thấy sau khi trải qua sự kiện này độ rộng lòng của hắn đã từ 100 vĩnh viễn giảm 99 biến thành 1, hắn bảo Vương Tiểu Khê đổi về đồ nam chính là muốn khiến mình tâm địa cứng rắn để mắng cậu ta một trận xả giận.

“Ca, xin lỗi.” Vương Tiểu Khê dùng thân phận nam ngay mặt chính thức xin lỗi, cũng đầy mặt đau xót khom lưng một cái thật sâu với Lý Lan Phong.

Không khác nào tham gia tang lễ.

Lý Lan Phong dồn khí đan điền, hai tay ôm ngực, hai chân tách ra rộng bằng vai, quy nạp chỉnh sửa ra trọn bộ lời hung ác không mang theo chữ thô tục, cũng hít sâu ấp ủ ba giây đồng hồ.

Vương Tiểu Khê nhìn hắn, sốt sắng chớp mắt mấy cái, lông mi không trang điểm cũng vẫn đen rậm lay động.

Chú ngữ mắng chửi của Lý Lan Phong bị cắt ngang, một giây xẹp xuống, tư thế mang tính chất công kích mười điểm, lại cười khan hai tiếng không hề có tính chất công kích: “Ha ha.”

Vương Tiểu Khê: “…”

Vừa không bị mắng cũng không bị đòn, Vương Tiểu Khê rơi vào mê man.

Không nỡ tay đánh cũng không nỡ miệng mắng, năng lượng tối tăm đầy ngập của Lý Lan Phong không có cách nào trút ra ngoài, chỉ có thể tiêu hóa nội bộ, khí đen quanh người càng dày đặc.



Trong sự im lặng làm người ta nghẹt thở, Lý Lan Phong đầy người tăm tối nhìn chằm chằm Vương Tiểu Khê, ánh mắt từng tấc từng tấc đảo qua mặt mày, đôi môi, cằm, eo, chân Vương Tiểu Khê… mỹ thiếu niên trước mắt từng chút hòa quyện một cách thần kỳ với cô gái xinh đẹp khiến tâm thần mình dập dờn không thôi trong video, loại trùng lặp cao độ này ít nhiều khiến cảm giác bị lừa dối của Lý Lan Phong giảm bớt một chút.

Vương Tiểu Khê không dám lên tiếng cũng không dám động đậy, sau khi bị Lý Lan Phong thị gian như vậy khoảng chừng một phút, Vương Tiểu Khê thực sự không cách nào chịu được bầu không khí ngột ngạt này, bạo gan hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lý Lan Phong dùng tầm mắt miêu tả khuôn mặt dễ nhìn của Vương Tiểu Khê, lời ít ý nhiều: “Xả giận.”

Vào giờ phút này Lý Lan Phong chính là Thượng Đế, Vương Tiểu Khê chỉ đành đứng yên tại chỗ cho Lý Lan Phong thị gian, phối hợp cho hắn xả giận.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Lan Phong, cảm xúc lúng túng như bọ chét trêu chọc cho cả người Vương Tiểu Khê khó chịu, hai chân vì thấp thỏm mà không ngừng thay đổi trọng tâm, ánh mắt dao động lấp loé và hai má lúc xanh lúc trắng vì chột dạ, mười ngón tay trắng nõn vì khốn quẫn mà không ngừng xoắn chặt ở trước người rồi lại buông ra… những động tác nhỏ tượng trưng cho lúng túng đó tựa như sinh ra tác dụng trung hòa tức giận trong lòng Lý Lan Phong, cái điệu bộ hận không thể lập tức trốn mất nhưng lại bị vướng bởi áy náy mà kiên trì ngoan ngoãn nghe lời của Vương Tiểu Khê cũng làm cho trong lòng Lý Lan Phong dâng lên một loại sung sướng vi diệu khôn kể.

Vì vậy, bầu không khí ngưng trệ sau một thời gian ngắn, Lý Lan Phong bỗng nhiên không đầu không đuôi tung ra một câu: “Gửi thời khóa biểu của cậu cho tôi.”

“A, được.” Cuối cùng Vương Tiểu Khê cũng thoát ra khỏi hình phạt lúng túng tên là yên lặng thị gian, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dùng wechat gửi thời khóa biểu của mình cho Lý Lan Phong.

Lý Lan Phong cúi đầu lướt điện thoại, ngón tay trượt qua lại trên màn hình, dường như đang so sánh cái gì đó, qua chốc lát, hắn ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt làm người ta nhìn không thấu để nhìn Vương Tiểu Khê, nói: “Cũng được, trùng không nhiều.”

“Trùng không nhiều” cũng có nghĩa là lúc Lý Lan Phong có tiết thì Vương Tiểu Khê thường thường không có tiết, loại đối thoại này thường xuyên xuất hiện giữa các cặp đôi cùng một trường mà khác ngành nhưng muốn đi học chung với nhau, cơ mà Vương Tiểu Khê nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, chỉ theo lời Lý Lan Phong nói mà đần độn gật đầu.

“Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.” Lý Lan Phong lại nói.

Vương Tiểu Khê nhanh chóng báo ra một chuỗi số, Lý Lan Phong gọi tới cho cậu, nói: “Của tôi, lưu lại.”

Vương Tiểu Khê vội vội vã vã lưu lại, Lý Lan Phong hệt như u linh chếch một bước chuyển qua bên cạnh Vương Tiểu Khê, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên màn hình di động của Vương Tiểu Khê, hỏi: “Lưu tên là gì?”

Vương Tiểu Khê cung kính nói: “Lưu tên anh, Lý Lan Phong, đúng rồi, em tên Vương Tiểu Khê…”

Lý Lan Phong lạnh lùng cắt ngang: “Lưu ‘Anh trai’.”

“A… a?” Vương Tiểu Khê tưởng như mình nghe nhầm rồi, mờ mịt mở to hai mắt, xác nhận lại theo sự lý giải của mình, “Lưu là ‘Anh’ hả?”

Lý Lan Phong chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Vương Tiểu Khê, lặp lại một lần, chữ chữ rõ ràng lọt vào tai: “Lưu ‘Anh trai’.”

Vương Tiểu Khê sờ môi, không quá tình nguyện đổi Lý Lan Phong thành “Anh trai 2”.

Lý Lan Phong híp mắt lại, cơn giận vừa nãy thật vất vả giảm xuống một chút xoạt một phát lại tăng lên gấp ba!

Lý Lan Phong: “Cậu còn có ‘Anh trai 1’ nữa!?”

“Có, ” Vương Tiểu Khê nhận ra bây giờ mình cứ như một tên gay lẳng lơ, vội giải thích, “Là anh ruột, có quan hệ máu mủ.”

“Vậy cậu đổi hắn thành tên thật.” Lý Lan Phong lạnh lùng nói, “Xóa số 2 của tôi đi.”

Vương Tiểu Khê ấm ấm ức ức sửa lại.

Lý Lan Phong lại nói: “Còn wechat.”

Vương Tiểu Khê vội mở wechat ra, bởi hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, Vương Tiểu Khê còn chưa kịp đổi biệt danh cho wechat Lý Lan Phong, dưới hình avatar trên mục thông tin của Lý Lan Phong chính là hai chữ SB sáng loáng.



Lý Lan Phong liếc mắt một cái liền thấy biệt danh của mình, con ngươi đen đặc sâu kín khóa lấy Vương Tiểu Khê, mặt không chút thay đổi nói: “Còn lấy cho tôi cái tên tiếng Anh nữa, phong cách thật Tây.”

Mặt Vương Tiểu Khê đỏ như sắp sửa bể mạch máu: “Xin, xin lỗi! Em lập tức sửa!”

Vì vậy ngày hôm nay, vị trí anh trai của Vương Đại Hải bị Lý Lan Phong cướp mất.

Một lượt thao tác kết thúc, Vương Tiểu Khê dùng bàn tay ẩm ướt mồ hôi nắm điện thoại di động, cung kính báo cáo công tác: “Ca, đổi xong rồi.”

Lý Lan Phong cong khóe môi, vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Kêu ca ca.”

“Ây…” Biểu cảm của Vương Tiểu Khê bỗng dưng cứng lại, đỏ mặt nói, “Ca, em sửa tên hết rồi, anh đừng… đừng bảo em kêu vậy mà?”

“Sao?” Lý Lan Phong nhíu mày lại, tập trung tinh thần thưởng thức gương mặt đỏ ửng của Vương Tiểu Khê.

Vương Tiểu Khê sầu đến ngũ quan đều co rúm lại: “Em là con trai, kêu một thằng con trai khác là ca ca, rất kỳ quái á, anh ruột của em em cũng chỉ kêu ca thôi.”

Lý Lan Phong không hề bị lay động: “Há, giờ cậu nhớ ra mình là con trai rồi à?”

Vương Tiểu Khê: “…”

Vương Tiểu Khê tiếng như muỗi kêu: “Ca ca.”

Lý Lan Phong: “Lớn tiếng chút, với lại, chữ ca sau là một tiếng, không phải nhẹ giọng.”

Vương Tiểu Khê làm đủ chuẩn bị tâm lý, dựa theo yêu cầu của Lý Lan Phong, giòn tan kêu lên: “Ca ca!”

Lý Lan Phong liếc nhìn cậu một cái, khóe môi cong cong lại nhanh chóng cứng đờ, lạnh giọng ra lệnh: “Dịu dàng chút, trước đây giọng điệu cậu căn bản không giống bây giờ.”

Vương Tiểu Khê một lòng chỉ muốn khẩn trương làm vị sát thần này nguôi giận, im lặng chốc lát, trong lòng xé nát da mặt mình cuộn cuộn lại vứt xuống đất, hắng giọng một cái, dùng giọng vừa ngọt vừa điệu lúc thả thính Lý Lan Phong hồi trước hô lên: “Ca ca —— ”

Giọng thiếu niên trong trẻo sạch sẽ mềm mại làm nũng với mình, cảm giác cũng không tệ, Lý Lan Phong vốn chỉ muốn mượn cớ khiến Vương Tiểu Khê lúng túng lại run lên, sau đó cầm chiếc điện thoại lưu thời khóa biểu của Vương Tiểu Khê quay người đi ra ngoài phòng, nói: “Hôm nay như vậy đã, sau này sẽ chậm rãi tính sổ với cậu.”

Vương Tiểu Khê tung ta tung tăng đuổi theo vài bước, hỏi: “Ca, anh…”

Giọng điệu Lý Lan Phong không tốt: “Kêu tôi cái gì?”

Vương Tiểu Khê: “Ca ca, anh hết giận bao nhiêu rồi?”

Lý Lan Phong tính toán: “Hết cỡ 10%.”

Vương Tiểu Khê xoa xoa ngực, nghĩ thầm may quá, đã hết 10% rồi, chỉ cần trải qua thêm chín lần lúng túng như vậy nữa là có thể làm cho đối phương triệt để nguôi giận…

Lý Lan Phong hơi nghiêng đầu, thấy Vương Tiểu Khê dáng vẻ yên tâm, hiện ra một nụ cười thâm trầm mới giải khóa trong hôm nay, chậm rãi bổ sung: “Có điều tổng số là 10% trên triệu.”

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook