Chương 54: Chân tướng dằng sau
Thương Tố Hoa
15/09/2014
Non xanh nước biếc vây quanh tiểu viện, không khí trong lành không tưởng tượng nổi, dùng sức hít một hơi đều cảm thấy mùi vị tươi mới của bùn đất, không có máy vi tính, không có phương tiện giao thông tấp nập, càng không cần phải nói khói bụi làm ô nhiễm bầu không khí.
Nhị thẩm nhiệt tình mang một cái trường kỉ bằng gỗ đặt dưới giàn nho xanh mát, bên cạnh còn có một đĩa hoa quả ăn vặt, có táo, quýt, thanh long, còn có cả một số loại hoa quả khô như óc chó, đậu phộng, hướng dương, nho khô, còn có một ly thủy tinh, bên trong có một chất lỏng màu đỏ sậm.
Nhị thẩm sắp xếp xong hô một tiếng: “An Tử, mau tới bên này.”
Một cô gái từ trong căn phòng cũ kỹ đi ra, nhưng mà không phải An Tử, mà là Chân Chân, cô chậc chậc hai tiếng: “Con nói này thím hai của congiờ lại còn là của An Tử nữa, nhiệt tình như vậy, ghen tị chết mất!”
Nhị thẩm liếc cô một cái, chỉ vào ly chất lỏng kia: “Đây là nước mơ mới ngâm, chuẩn bị cho người vô tâm là con đó!”
Cha mẹ ruột cô đi nước ngoài, cho nên thím hai nuôi cô lớn lên, tình cảm vô cùng tốt.Khi cô còn bé biết thím hai ngâm rượu, vẫn thèm thuồng.Lúc đó thím hai không cho phép, cô chỉ có thể uống trộm. Mùi vị thật sự đáng khen.Sau này cho dù đến bar uống bao nhiêu đi chăng nữa cũng không cảm nhận được mùi vị tốt như thế này.
Đã qua nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này dẫn An Tử về đây, Chân Chân vẫn chưa có cơ hội được uống.
Thấy cô muốn bắt đầu uống, thím hai vỗ vỗ tay cô: “An Tử đâu?”
Chân Chân nở nụ cười: “Cô ấy ở trong xem cái yếm người thêu, nói cũng làm cho con mình một cái.Lúc trời nóng cho con của cô ấy mặc vào, sau này đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến nhiều yêu thích.”
“Câu phía sau là cậu tự thêm vào.” Niệm An từ bên trong ra ngoài, trong tay cầm một cái yếm hồng, lúc này không ngại khoa chân múa tay liên tục nói: “Nhị thẩm, cái yếm này con thấy thiếu thiếu gì đó, nếu làm cho Chân Chân một cái, để trên giường tân hôn của cô ấy, đảm bảo…”
Cô còn chưa nói hết, miệng đã bị Chân Chân bịt lại.
Về chuyện đùa giỡn của hai người bọn họ, cho tới bây giờ thím hai đều không tham dự, bà liền đi làm việc nhà.Niệm An cũng không khách sáo nằm trên xích đu, nói với bóng lưng của thím hai: “Nhị thẩm à, con cámơn thím, hoa quả và đồ ăn ngon lắm ạ!”
Rất nhanh, Chân Chân mang ra một cái ghế băng ra ngồi xuống nhàn nhã uống rượu, mà Niệm An nằm ăn đồ khô, đậu phộng, thật là dễ chịu.
“Ngày hôm qua Lão Mộ nhà cậu tới tìm mình, dọa mình chết khiếp, thiếu chút nữa bị anh ta phát hiện.Nhưng mà cậu yên tâm, anh ấy vẫn chưa biết cậu ở chỗ này.Mà cậu thật sự muốn ly hôn với anh ấy sao?” Chân Chân hỏi.
Tay Niệm An khẽ khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng tiếp tục ăn, không để ý nói: “Chia tay, dứt khoát chia tay, mình phát hiện ra mình có thể tự nuôi sống mình, lại có đứa bé ở cùng, cần gì đàn ông nữa?”
“Chuyện chia tay, em suy nghĩ kỹ lại giúp anh!” Một giọng nói từ bên ngoài truyền tới, chỉ thấy Tiêu Thần mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần âu và đôi giày da màu đen đơn giản, trong tay anh đang cầm giỏ trái cây, còn có cả thực phẩm dinh dưỡng.
Chân Chân sợ hết hồn: “Trời ạ, sao anh lại tới?” Cô khẩn trương nhìn Niệm An một cái, “Mình thề, mình không nói cho anh ấy biết!”
Niệm An trợn mắt: “Mình thèm vào tin lời thề của cậu, không phải cậu nói cho anh ấy biết thì quỷ nói sao?”
Tiêu Thần giao đồ cho thím hai xong, cũng gia nhập hàng ngũ khiển trách Chân Chân: “Đúng vậy, nếu không phải em nói cho anh biết, sao anh lại biết được nơi này?” Anh rất tự nhiên đoạt lấy cái ghế băng Chân Chân đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh Niệm An, dùng cây tăm lấy trái cây.
Nhìn hai người phối hợp ăn ý với nhau như vậy, Chân Chân từ sợ hãi ban đầu trở về trạng thái cũ: “Được lắm, hai người cấu kết để lừa gạt tôi! Tôi đánh chết hai người!”
Tiêu Thần là Niệm An gọi đến, giữa bọn họ còn có chuyện phải bàn, vì vậy Chân Chân tự động đến giúp thím hai một tay.
Tiêu Thần cầm lấy cái quạt quạt cho Niệm An, mặc cho Niệm An chém giết anh chỉ cười nói: “Vất vả lắm mới có cơ hội này, em đừng tàn nhẫn như vậy.”
Niệm An thở dài: “Anh nói ít thôi.” Sau đó liền rơi vào trạng thái im lặng.Lúc trước cô nhờ Tiêu Thần đi thăm dò một chuyện, bây giờ anh tới đây nhất định đã tra ra được.Phải nghe cái chân tướng kia ít nhiều cũng có chút lo lắng.Lão Mộ không chịu nói ra rốt cuộc là chuyện gì? Mộ Vân đến là như thế nào? Những điều này đại khái đều có trong tin tức của Tiêu Thần mang đến.
Thật lâu không thấy Tiêu Thần nói chuyện, Niệm An ngẩng đầu liếc nhìn, lại phát hiện Tiêu Thần đang nhìn mình chăm chú, bất giác lúng túng một hồi, vội vàng bắt đầu đề tài: “Chuyện lần trước nhờ anh điều tra, có phải đã có kết quả rồi không?”
Dáng vẻ Tiêu Thần có chút tổn thương: “Không có kết quả không thể tới tìm em sao? Đúng là tổn thương người mà!”
Niệm An toàn tâm nở nụ cười: “Đừng có lộn xộn, nếu không em đuổi anh về bây giờ.”
Tiêu Thần thu hồi nụ cười, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Nếu như bây giờ anh hỏi em, em có thể ly hôn với Mộ Hữu Thành hay không?Câu trả lời của em là gì?”
Đang êm đẹp tự nhiên nghe anhhỏi như vậy, Niệm An cũng hóa khẩn trương, nếu như không phải là chuyện nghiêm trọng Tiêu Thần không thể nói ra lời như vậy.Rốt cuộc anh đã điều tra được cái gì, có lý do gì khiến Niệm An phải chia tay với Lão Mộ?
Niệm An nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, rất nghiêm túc trả lời: “Tình huống bình thường em sẽ không ly hôn với anh ấy, dù sao anh ấy cũng là người tốt, đáng để dựa vào.Nhưng mà…nếu như có lý do không thể không tách ra, em sẽ buông tay, trên đời này không phải hễ ai muốn là được.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Thần giống như rất hài lòng: “Em nói như vậy thì anh cũng yên tâm rồi, được rồi, nhiệm vụ của anh hôm nay coi như đã hoàn thành, mấy hôm nữa sẽ trở lại thăm em.”
Nhìn Tiêu Thần chuẩn bị rời đi, Niệm An thật không thể hiểu nổi: “Anh đứng lại, rốt cuộc có ý gì, anh nói rõ cho em!”
Tiêu Thần quay đầu lại cười một tiếng: “Anh chỉ đến nói cho em biết, hạng mục trung tâm thương mại gần kết thúc rồi, có thời gian em đến xem một chút, rất tốt đấy.Chỗ đó khiến em tốn không ít tâm huyết, đợi đến một ngày nào đó nhìn nó được xây dựng xong, nhất định sẽ dấy lên một làn sóng mạnh mẽ.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố làm ra vẻ huyền bí, Tiêu Thần nhất định là biết cái gì đó.Nằm trên ghế xích đu, Niệm An càng lúc càng lo lắng, cô cảm thấy rất có thể đáp án ở ngoài cửa, nếu cô đi ra ngoài....
Ra khỏi tiểu viện, Tiêu Thần đi một đoạn thật dài, đi tới một chiếc xe hơi màu đen bên cạnh, mở cửa ngồi bên cạnh vị trí tài xế, quay đầu nhìn về phía sau: “Anh không muốn vào thăm cô ấy một chút sao?”
Phía sau xe mờ mờ, người đàn ông đeo kính đen không phải ai khác, lại chính là Mộ Hữu Thành.Anh nói mà không có biểu cảm gì: “Đi thôi, trở về còn có một trận đánh ác liệt, chỉ là cậu…” Lão Mộ có chút do dự nhìn anh.
Tiêu Thần cười: “Anh muốn hỏi tôi rốt cuộc còn có ý đồ xấu với bà xã của anh không phải không?” Anh rút tờ báo bên trên đài, chẳng hề để ý nói, “Có lẽ có, có lẽ không, ai mà biết được, chẳng qua tôi biết rằng, Mộ Hữu Thành anh đối xử với cô ấy không tệ, cho nên hai người cùng chung sống đến già đầu bạc, tôi cũng yên tâm.”
Thành tựu lớn nhất của con người không phải lấy được bao nhiêu danh tiếng, mà là đối thủ của mình không thể không tán thưởng mình.Lão Mộ ngồi ở ghế sau gỡ mắt kinh xuống, nói với Tiêu Thần: “Cám ơn!”
Tiêu Thần bảo tài xế của Lão Mộ lái xe, sau khi tài thế nhìn thấy trong gương chiếu hậu có bóng người xuất hiện, đang muốn mở miệng, lại thấy Tiêu Thần làm động tác im lặng, nhìn lại ông chủ phía sau đang nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, suy nghĩ một chút vẫn là không nói gì, sau đó từ từ rời đi.
Nhìn bóng người trong gương càng lúc càng xa, trong lòng Tiêu Thần lặng lẽ nói một câu: nhất định phải nhớ kỹ lời em đã nói.
Lúc Chân Chân đi ra không thấy ai trong sân, liền đảo mắt tìm, phát hiện Niệm An đang nhìn còn đường mòn kia.Chân Chân trêu ghẹo nói: “Tới đây chưa đến mấy ngày đã muốn về rồi sao?”
Niệm An phục hồi tinh thần lại: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Đúng rồi, lúc nào cậu về giúp mình xem công trình trung tâm thương mại một chút, xem nó được xây dựng đến đâu rồi.”
“Được rồi, mình sẽ đi.” Chân Chân kéo cô vào nhà, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Niệm An suy nghĩ một chút, dừng bước, “Chờ một chút, cho mình mượn điện thoại di động của cậu được không?Có thể vừa rồi Mộ Hữu Thành đã tới đây.”
Mộ Hữu Thành đeo kính đen đang ngồi trong phòng họp, bên phía tay phải của anh là Tiêu Thần, còn có mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh chu, vẻ mặt ai cũng nặng nề.Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là của Tiêu Thần.Anh liếc mắt nhìn, sau đó nói nhỏ vào tai Mộ Hữu Thành điều gì đó.
Cái động tác nhỏ này khiến những người khác lo lắng, có người cao giọng nói: “Hai vị, xin trả lời vấn đề của chúng tôi về nguồn gốc các số liệu của công trình này? Kiến trúc sư tham gia công trình nói các vị giữ bí mật những số liệu này, đến từng giai đoạn mới nói cho họ biết số liệu tiếp theo, nhưng từ tiến độ công trình, chúng tôi có lý do để hoài nghi, các vị sao chép số liệu từ bản thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng trong nước, nếu như các vị không cung cấp toàn bộ số liệu của công trình kiến trúc này, chúng tôi sẽ còn nhắc lại khi kháng án, dùng pháp luật để ngưng mọi hoạt động của hạng mục này.”
Số liệu bản thiết kế này là do Niệm An cùng đội thiết kế tính toán từng ly từng tí mới có thể tính được, sao có thể là sao chép? Cho nên khi sự việc này xảy ra, Tiêu Thần từng đề nghị Niệm An đến để thuyết trình, có thể đem toàn bộ quá trình cô thiết kế từng bộ phận làm chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cô.
Nhưng Mộ Hữu Thành lại phản đối.Suy nghĩ của anh, chúng ta có thể khẳng định là không phải sao chép, nhưng người khác lại không biết.Trong tình huống sao chép này, đại đa số đều lấy quyền uy ra làm chủ, dù sao đối phương cũng là kiến trúc sư nổi tiếng trong nước, mà Niệm An trước đây chỉ là một giảng viên toán học, trong lĩnh vực xây dựng, sẽ không ai tin rằng một người phụ nữ chưa từng học qua kiến trúc có thể làm ra một tác phẩm kiếm trúc bậc thầy như vậy.Cho nên nếu lúc này Niệm An xuất hiện sẽ phải hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề, hơn nữa cô còn đang mang thai, tuyệt đối không thể để cô biết được chuyện này.
Chính bởi vì điều này nên ngày Tiêu Thần đến thăm cô không nói một lời nào.Mặc dù anh không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Mộ Hữu Thành, nhưng mà đối với hành động bảo vệ người phụ nữ của mình anh hoàn toàn đồng tình.
Nhưng nếu như không tìm Niệm An, làm sao giải quyết được tội danh bịa đặt đây? Hiệp hội kiến trúc sư căn bản không nghe đội thiết kế giải thích, không biết tại sao lại nhất quyết cho rằng đây chính là số liệu sao chép.
Tiêu Thần nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, kích động lôi kéo Mộ Hữu Thành đứng dậy đi ra ngoài, người của hiệp hội kiến trúc tức giận đứng lên: “Hai vị, hội nghị còn chưa kết thúc, không thể rời đi!”
Ánh mắt Tiêu Thần sắc bén: “Đi vệ sinh cũng không cho phép sao!”
Đến căn phòng cách vách, anh nhét di động vào trong tay Mộ Hữu Thành: “Mau gọi điện thoại cho Niệm An, để cô ấy tới đây nói rõ, cô ấy là kiến trúc sư chính, cô ấy biết những điều mà chúng ta không biết.Nếu cứ kéo dài như thế này sẽ dính vào truyền thông và báo chí, đến lúc đó tình hình phát triển theo hướng dư luận, cho dù có miệng cũng không thể giải thích được.”
“Không được.” Mộ Hữu Thành trả lời dứt khoát, kiên định.
“Tôi biết anh không muốn cô ấy tới đây để phải đối mặt với loại áp lực này, nhưng anh có nghĩ tới không, một khi truyền thông vào cuộc, cho dù anh lừa gạt thế nào cũng không được, đến lúc đó cô ấy biết đã muộn, cơ hội giải thích chuyện này đã lỡ.Chẳng lẽ anh muốn cô ấy mang trên người tội danh sao chép cả đời hay sao?” Tiêu Thần không nhịn được hét lên.
Mộ Hữu Thành cau mày: “Tôi sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra.”
“Nhưng đây là chuyện đã xảy ra!” Tiêu Thần dùng chân đạp đổ cả cái bàn.Anh ngồi tỉnh táo lại một lát, sau đó hỏi: “Mắt của anh còn tốt chứ?”
Mộ Hữu Thành lấy mắt kiếng xuống, thử mở mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng rơi trên người Tiêu Thần: “Nhìn như thế này chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của cậu.”
Tiêu Thần đập bàn một cái: “Lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn.”
Mộ Hữu Thành cười cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói thật, võng mạc bị bong ra, nửa trên không thấy rõ, vốn định hai ngày này sẽ la,f phẫu thuật, nhưng lại xảy ra chuyện này, nên phải lùi thời gian phẫu thuật lại.Cũng may mà cô ấy không có ở đây, nếu không tôi không biết phải ăn nói với cô ấy thế nào.”
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Thần và Mộ Hữu Thành cùng nhau gạt Thẩm Niệm An.Nghe nói Mộ Hữu Thành lúc còn trẻ bị cận thị nặng, sau đó phẫu thuật bằng laze, khôi phục lại thị lực.Nhưng gần đây anh lại phát hiện mắt thỉnh thoảng không nhìn thấy rõ, hai ngày trước anh đuổi theo Mộ Vân ra ngoài có chút ngoài ý muốn, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là võng mạc bị tróc ra.Anh không để cho Mộ Vân nói với Niệm An, sợ cô lo lắng.Đành phải để cô hiểu lầm anh và Mộ Vân đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong tình huống này, Tiêu Thần nên làm như thế nào? Biết rõ Mộ Hữu Thành cùng Niệm An chỉ là hiểu lầm, anh không thể làm được loại chuyện đánh lén sau lưng, cho nên anh quyết định đứng cùng phe với Mộ Hữu Thành.Mà hạng mục xảy ra vấn đề, không biết có phải là vì công trình sắp kết thúc khiến hiệp hội kiến trúc chú ý tới hay không, nếu không tại sao lại xảy ra vào đúng lúc này chứ?
Tiêu Thần thở dài một cái: “Cô ấy vẫn nên biết, nếu bây giờ anh không nói cho cô ấy biết, ngộ nhỡ phẫu thuật không thành công, đến lúc đó cô ấy thất vọng như thế nào, anh đã từng nghĩ qua chưa?”
Mộ Hữu Thành cười: “Cậu có biết chủ tịch tiền nhiệm của hiệp hội kiến trúc là ai không?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
Mộ Hữu Thành từ trong ví lấy ra một cái danh thiếp: “Là Từ Nghĩa Sơn, chú của Từ Na.”
Tiêu Thần bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên sự việc sao chép lần này căn bản không phải là tình cờ, mà là bị người ta cố ý?” Từ Na? Nếu thật sự như vậy, cô ta thật biết cách chọn lựa cơ hội, công trình đang xây sắp xong thì có lời gièm pha, nếu có thể khiến những cơ quan liên quan tham gia giám sát, vậy công trình có nguy cơ bị đình công, như vậy không chỉ vốn đầu tư không thể lấy lại, mà hình ảnh Mộ thị cũng sẽ bị tổn hại, cho dù công trình không bị ảnh hưởng đến tiến độ, hạng mục bị gièm pha cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ngày khai trương sau này, nếu ngay từ đầu người tiêu dùng đã có ấn tượng xấu, cho dù sau này cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được, đến lúc đó tổn thất càng không thể tính toán.
Nhị thẩm nhiệt tình mang một cái trường kỉ bằng gỗ đặt dưới giàn nho xanh mát, bên cạnh còn có một đĩa hoa quả ăn vặt, có táo, quýt, thanh long, còn có cả một số loại hoa quả khô như óc chó, đậu phộng, hướng dương, nho khô, còn có một ly thủy tinh, bên trong có một chất lỏng màu đỏ sậm.
Nhị thẩm sắp xếp xong hô một tiếng: “An Tử, mau tới bên này.”
Một cô gái từ trong căn phòng cũ kỹ đi ra, nhưng mà không phải An Tử, mà là Chân Chân, cô chậc chậc hai tiếng: “Con nói này thím hai của congiờ lại còn là của An Tử nữa, nhiệt tình như vậy, ghen tị chết mất!”
Nhị thẩm liếc cô một cái, chỉ vào ly chất lỏng kia: “Đây là nước mơ mới ngâm, chuẩn bị cho người vô tâm là con đó!”
Cha mẹ ruột cô đi nước ngoài, cho nên thím hai nuôi cô lớn lên, tình cảm vô cùng tốt.Khi cô còn bé biết thím hai ngâm rượu, vẫn thèm thuồng.Lúc đó thím hai không cho phép, cô chỉ có thể uống trộm. Mùi vị thật sự đáng khen.Sau này cho dù đến bar uống bao nhiêu đi chăng nữa cũng không cảm nhận được mùi vị tốt như thế này.
Đã qua nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này dẫn An Tử về đây, Chân Chân vẫn chưa có cơ hội được uống.
Thấy cô muốn bắt đầu uống, thím hai vỗ vỗ tay cô: “An Tử đâu?”
Chân Chân nở nụ cười: “Cô ấy ở trong xem cái yếm người thêu, nói cũng làm cho con mình một cái.Lúc trời nóng cho con của cô ấy mặc vào, sau này đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến nhiều yêu thích.”
“Câu phía sau là cậu tự thêm vào.” Niệm An từ bên trong ra ngoài, trong tay cầm một cái yếm hồng, lúc này không ngại khoa chân múa tay liên tục nói: “Nhị thẩm, cái yếm này con thấy thiếu thiếu gì đó, nếu làm cho Chân Chân một cái, để trên giường tân hôn của cô ấy, đảm bảo…”
Cô còn chưa nói hết, miệng đã bị Chân Chân bịt lại.
Về chuyện đùa giỡn của hai người bọn họ, cho tới bây giờ thím hai đều không tham dự, bà liền đi làm việc nhà.Niệm An cũng không khách sáo nằm trên xích đu, nói với bóng lưng của thím hai: “Nhị thẩm à, con cámơn thím, hoa quả và đồ ăn ngon lắm ạ!”
Rất nhanh, Chân Chân mang ra một cái ghế băng ra ngồi xuống nhàn nhã uống rượu, mà Niệm An nằm ăn đồ khô, đậu phộng, thật là dễ chịu.
“Ngày hôm qua Lão Mộ nhà cậu tới tìm mình, dọa mình chết khiếp, thiếu chút nữa bị anh ta phát hiện.Nhưng mà cậu yên tâm, anh ấy vẫn chưa biết cậu ở chỗ này.Mà cậu thật sự muốn ly hôn với anh ấy sao?” Chân Chân hỏi.
Tay Niệm An khẽ khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng tiếp tục ăn, không để ý nói: “Chia tay, dứt khoát chia tay, mình phát hiện ra mình có thể tự nuôi sống mình, lại có đứa bé ở cùng, cần gì đàn ông nữa?”
“Chuyện chia tay, em suy nghĩ kỹ lại giúp anh!” Một giọng nói từ bên ngoài truyền tới, chỉ thấy Tiêu Thần mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần âu và đôi giày da màu đen đơn giản, trong tay anh đang cầm giỏ trái cây, còn có cả thực phẩm dinh dưỡng.
Chân Chân sợ hết hồn: “Trời ạ, sao anh lại tới?” Cô khẩn trương nhìn Niệm An một cái, “Mình thề, mình không nói cho anh ấy biết!”
Niệm An trợn mắt: “Mình thèm vào tin lời thề của cậu, không phải cậu nói cho anh ấy biết thì quỷ nói sao?”
Tiêu Thần giao đồ cho thím hai xong, cũng gia nhập hàng ngũ khiển trách Chân Chân: “Đúng vậy, nếu không phải em nói cho anh biết, sao anh lại biết được nơi này?” Anh rất tự nhiên đoạt lấy cái ghế băng Chân Chân đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh Niệm An, dùng cây tăm lấy trái cây.
Nhìn hai người phối hợp ăn ý với nhau như vậy, Chân Chân từ sợ hãi ban đầu trở về trạng thái cũ: “Được lắm, hai người cấu kết để lừa gạt tôi! Tôi đánh chết hai người!”
Tiêu Thần là Niệm An gọi đến, giữa bọn họ còn có chuyện phải bàn, vì vậy Chân Chân tự động đến giúp thím hai một tay.
Tiêu Thần cầm lấy cái quạt quạt cho Niệm An, mặc cho Niệm An chém giết anh chỉ cười nói: “Vất vả lắm mới có cơ hội này, em đừng tàn nhẫn như vậy.”
Niệm An thở dài: “Anh nói ít thôi.” Sau đó liền rơi vào trạng thái im lặng.Lúc trước cô nhờ Tiêu Thần đi thăm dò một chuyện, bây giờ anh tới đây nhất định đã tra ra được.Phải nghe cái chân tướng kia ít nhiều cũng có chút lo lắng.Lão Mộ không chịu nói ra rốt cuộc là chuyện gì? Mộ Vân đến là như thế nào? Những điều này đại khái đều có trong tin tức của Tiêu Thần mang đến.
Thật lâu không thấy Tiêu Thần nói chuyện, Niệm An ngẩng đầu liếc nhìn, lại phát hiện Tiêu Thần đang nhìn mình chăm chú, bất giác lúng túng một hồi, vội vàng bắt đầu đề tài: “Chuyện lần trước nhờ anh điều tra, có phải đã có kết quả rồi không?”
Dáng vẻ Tiêu Thần có chút tổn thương: “Không có kết quả không thể tới tìm em sao? Đúng là tổn thương người mà!”
Niệm An toàn tâm nở nụ cười: “Đừng có lộn xộn, nếu không em đuổi anh về bây giờ.”
Tiêu Thần thu hồi nụ cười, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Nếu như bây giờ anh hỏi em, em có thể ly hôn với Mộ Hữu Thành hay không?Câu trả lời của em là gì?”
Đang êm đẹp tự nhiên nghe anhhỏi như vậy, Niệm An cũng hóa khẩn trương, nếu như không phải là chuyện nghiêm trọng Tiêu Thần không thể nói ra lời như vậy.Rốt cuộc anh đã điều tra được cái gì, có lý do gì khiến Niệm An phải chia tay với Lão Mộ?
Niệm An nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, rất nghiêm túc trả lời: “Tình huống bình thường em sẽ không ly hôn với anh ấy, dù sao anh ấy cũng là người tốt, đáng để dựa vào.Nhưng mà…nếu như có lý do không thể không tách ra, em sẽ buông tay, trên đời này không phải hễ ai muốn là được.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Thần giống như rất hài lòng: “Em nói như vậy thì anh cũng yên tâm rồi, được rồi, nhiệm vụ của anh hôm nay coi như đã hoàn thành, mấy hôm nữa sẽ trở lại thăm em.”
Nhìn Tiêu Thần chuẩn bị rời đi, Niệm An thật không thể hiểu nổi: “Anh đứng lại, rốt cuộc có ý gì, anh nói rõ cho em!”
Tiêu Thần quay đầu lại cười một tiếng: “Anh chỉ đến nói cho em biết, hạng mục trung tâm thương mại gần kết thúc rồi, có thời gian em đến xem một chút, rất tốt đấy.Chỗ đó khiến em tốn không ít tâm huyết, đợi đến một ngày nào đó nhìn nó được xây dựng xong, nhất định sẽ dấy lên một làn sóng mạnh mẽ.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố làm ra vẻ huyền bí, Tiêu Thần nhất định là biết cái gì đó.Nằm trên ghế xích đu, Niệm An càng lúc càng lo lắng, cô cảm thấy rất có thể đáp án ở ngoài cửa, nếu cô đi ra ngoài....
Ra khỏi tiểu viện, Tiêu Thần đi một đoạn thật dài, đi tới một chiếc xe hơi màu đen bên cạnh, mở cửa ngồi bên cạnh vị trí tài xế, quay đầu nhìn về phía sau: “Anh không muốn vào thăm cô ấy một chút sao?”
Phía sau xe mờ mờ, người đàn ông đeo kính đen không phải ai khác, lại chính là Mộ Hữu Thành.Anh nói mà không có biểu cảm gì: “Đi thôi, trở về còn có một trận đánh ác liệt, chỉ là cậu…” Lão Mộ có chút do dự nhìn anh.
Tiêu Thần cười: “Anh muốn hỏi tôi rốt cuộc còn có ý đồ xấu với bà xã của anh không phải không?” Anh rút tờ báo bên trên đài, chẳng hề để ý nói, “Có lẽ có, có lẽ không, ai mà biết được, chẳng qua tôi biết rằng, Mộ Hữu Thành anh đối xử với cô ấy không tệ, cho nên hai người cùng chung sống đến già đầu bạc, tôi cũng yên tâm.”
Thành tựu lớn nhất của con người không phải lấy được bao nhiêu danh tiếng, mà là đối thủ của mình không thể không tán thưởng mình.Lão Mộ ngồi ở ghế sau gỡ mắt kinh xuống, nói với Tiêu Thần: “Cám ơn!”
Tiêu Thần bảo tài xế của Lão Mộ lái xe, sau khi tài thế nhìn thấy trong gương chiếu hậu có bóng người xuất hiện, đang muốn mở miệng, lại thấy Tiêu Thần làm động tác im lặng, nhìn lại ông chủ phía sau đang nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, suy nghĩ một chút vẫn là không nói gì, sau đó từ từ rời đi.
Nhìn bóng người trong gương càng lúc càng xa, trong lòng Tiêu Thần lặng lẽ nói một câu: nhất định phải nhớ kỹ lời em đã nói.
Lúc Chân Chân đi ra không thấy ai trong sân, liền đảo mắt tìm, phát hiện Niệm An đang nhìn còn đường mòn kia.Chân Chân trêu ghẹo nói: “Tới đây chưa đến mấy ngày đã muốn về rồi sao?”
Niệm An phục hồi tinh thần lại: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Đúng rồi, lúc nào cậu về giúp mình xem công trình trung tâm thương mại một chút, xem nó được xây dựng đến đâu rồi.”
“Được rồi, mình sẽ đi.” Chân Chân kéo cô vào nhà, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Niệm An suy nghĩ một chút, dừng bước, “Chờ một chút, cho mình mượn điện thoại di động của cậu được không?Có thể vừa rồi Mộ Hữu Thành đã tới đây.”
Mộ Hữu Thành đeo kính đen đang ngồi trong phòng họp, bên phía tay phải của anh là Tiêu Thần, còn có mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh chu, vẻ mặt ai cũng nặng nề.Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là của Tiêu Thần.Anh liếc mắt nhìn, sau đó nói nhỏ vào tai Mộ Hữu Thành điều gì đó.
Cái động tác nhỏ này khiến những người khác lo lắng, có người cao giọng nói: “Hai vị, xin trả lời vấn đề của chúng tôi về nguồn gốc các số liệu của công trình này? Kiến trúc sư tham gia công trình nói các vị giữ bí mật những số liệu này, đến từng giai đoạn mới nói cho họ biết số liệu tiếp theo, nhưng từ tiến độ công trình, chúng tôi có lý do để hoài nghi, các vị sao chép số liệu từ bản thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng trong nước, nếu như các vị không cung cấp toàn bộ số liệu của công trình kiến trúc này, chúng tôi sẽ còn nhắc lại khi kháng án, dùng pháp luật để ngưng mọi hoạt động của hạng mục này.”
Số liệu bản thiết kế này là do Niệm An cùng đội thiết kế tính toán từng ly từng tí mới có thể tính được, sao có thể là sao chép? Cho nên khi sự việc này xảy ra, Tiêu Thần từng đề nghị Niệm An đến để thuyết trình, có thể đem toàn bộ quá trình cô thiết kế từng bộ phận làm chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cô.
Nhưng Mộ Hữu Thành lại phản đối.Suy nghĩ của anh, chúng ta có thể khẳng định là không phải sao chép, nhưng người khác lại không biết.Trong tình huống sao chép này, đại đa số đều lấy quyền uy ra làm chủ, dù sao đối phương cũng là kiến trúc sư nổi tiếng trong nước, mà Niệm An trước đây chỉ là một giảng viên toán học, trong lĩnh vực xây dựng, sẽ không ai tin rằng một người phụ nữ chưa từng học qua kiến trúc có thể làm ra một tác phẩm kiếm trúc bậc thầy như vậy.Cho nên nếu lúc này Niệm An xuất hiện sẽ phải hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề, hơn nữa cô còn đang mang thai, tuyệt đối không thể để cô biết được chuyện này.
Chính bởi vì điều này nên ngày Tiêu Thần đến thăm cô không nói một lời nào.Mặc dù anh không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Mộ Hữu Thành, nhưng mà đối với hành động bảo vệ người phụ nữ của mình anh hoàn toàn đồng tình.
Nhưng nếu như không tìm Niệm An, làm sao giải quyết được tội danh bịa đặt đây? Hiệp hội kiến trúc sư căn bản không nghe đội thiết kế giải thích, không biết tại sao lại nhất quyết cho rằng đây chính là số liệu sao chép.
Tiêu Thần nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, kích động lôi kéo Mộ Hữu Thành đứng dậy đi ra ngoài, người của hiệp hội kiến trúc tức giận đứng lên: “Hai vị, hội nghị còn chưa kết thúc, không thể rời đi!”
Ánh mắt Tiêu Thần sắc bén: “Đi vệ sinh cũng không cho phép sao!”
Đến căn phòng cách vách, anh nhét di động vào trong tay Mộ Hữu Thành: “Mau gọi điện thoại cho Niệm An, để cô ấy tới đây nói rõ, cô ấy là kiến trúc sư chính, cô ấy biết những điều mà chúng ta không biết.Nếu cứ kéo dài như thế này sẽ dính vào truyền thông và báo chí, đến lúc đó tình hình phát triển theo hướng dư luận, cho dù có miệng cũng không thể giải thích được.”
“Không được.” Mộ Hữu Thành trả lời dứt khoát, kiên định.
“Tôi biết anh không muốn cô ấy tới đây để phải đối mặt với loại áp lực này, nhưng anh có nghĩ tới không, một khi truyền thông vào cuộc, cho dù anh lừa gạt thế nào cũng không được, đến lúc đó cô ấy biết đã muộn, cơ hội giải thích chuyện này đã lỡ.Chẳng lẽ anh muốn cô ấy mang trên người tội danh sao chép cả đời hay sao?” Tiêu Thần không nhịn được hét lên.
Mộ Hữu Thành cau mày: “Tôi sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra.”
“Nhưng đây là chuyện đã xảy ra!” Tiêu Thần dùng chân đạp đổ cả cái bàn.Anh ngồi tỉnh táo lại một lát, sau đó hỏi: “Mắt của anh còn tốt chứ?”
Mộ Hữu Thành lấy mắt kiếng xuống, thử mở mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng rơi trên người Tiêu Thần: “Nhìn như thế này chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của cậu.”
Tiêu Thần đập bàn một cái: “Lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn.”
Mộ Hữu Thành cười cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói thật, võng mạc bị bong ra, nửa trên không thấy rõ, vốn định hai ngày này sẽ la,f phẫu thuật, nhưng lại xảy ra chuyện này, nên phải lùi thời gian phẫu thuật lại.Cũng may mà cô ấy không có ở đây, nếu không tôi không biết phải ăn nói với cô ấy thế nào.”
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Thần và Mộ Hữu Thành cùng nhau gạt Thẩm Niệm An.Nghe nói Mộ Hữu Thành lúc còn trẻ bị cận thị nặng, sau đó phẫu thuật bằng laze, khôi phục lại thị lực.Nhưng gần đây anh lại phát hiện mắt thỉnh thoảng không nhìn thấy rõ, hai ngày trước anh đuổi theo Mộ Vân ra ngoài có chút ngoài ý muốn, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là võng mạc bị tróc ra.Anh không để cho Mộ Vân nói với Niệm An, sợ cô lo lắng.Đành phải để cô hiểu lầm anh và Mộ Vân đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong tình huống này, Tiêu Thần nên làm như thế nào? Biết rõ Mộ Hữu Thành cùng Niệm An chỉ là hiểu lầm, anh không thể làm được loại chuyện đánh lén sau lưng, cho nên anh quyết định đứng cùng phe với Mộ Hữu Thành.Mà hạng mục xảy ra vấn đề, không biết có phải là vì công trình sắp kết thúc khiến hiệp hội kiến trúc chú ý tới hay không, nếu không tại sao lại xảy ra vào đúng lúc này chứ?
Tiêu Thần thở dài một cái: “Cô ấy vẫn nên biết, nếu bây giờ anh không nói cho cô ấy biết, ngộ nhỡ phẫu thuật không thành công, đến lúc đó cô ấy thất vọng như thế nào, anh đã từng nghĩ qua chưa?”
Mộ Hữu Thành cười: “Cậu có biết chủ tịch tiền nhiệm của hiệp hội kiến trúc là ai không?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
Mộ Hữu Thành từ trong ví lấy ra một cái danh thiếp: “Là Từ Nghĩa Sơn, chú của Từ Na.”
Tiêu Thần bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên sự việc sao chép lần này căn bản không phải là tình cờ, mà là bị người ta cố ý?” Từ Na? Nếu thật sự như vậy, cô ta thật biết cách chọn lựa cơ hội, công trình đang xây sắp xong thì có lời gièm pha, nếu có thể khiến những cơ quan liên quan tham gia giám sát, vậy công trình có nguy cơ bị đình công, như vậy không chỉ vốn đầu tư không thể lấy lại, mà hình ảnh Mộ thị cũng sẽ bị tổn hại, cho dù công trình không bị ảnh hưởng đến tiến độ, hạng mục bị gièm pha cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ngày khai trương sau này, nếu ngay từ đầu người tiêu dùng đã có ấn tượng xấu, cho dù sau này cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được, đến lúc đó tổn thất càng không thể tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.