Chương 982: Ai dám phản bội tổ tông?
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 985: Ai dám phản bội tổ tông?
Các nhà cách mạng thế hệ trước không sợ nhất chính là chiến tranh. Bọn họ đi ra từ trong biển lửa đao thương, đối với chiến hỏa và khói thuốc súng có một sự si mê gần như ma chướng.
Năm đó bọn họ chính là thắt lưng buộc bụng làm cách mạng, Cho đến ngày nay sau khi cách mạng thành công, tính cách này cũng vĩnh viễn không biến mất. Thật sự muốn nói, chính là bây giờ không phải lúc thích hợp để khai chiến, phát động bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. Dù sao Thiên Triều trải qua nhiều năm tai họa, hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng nếu như có ai dám gây chuyện trên phương diện khác, bọn họ chưa chắc sẽ e ngại, mà áp dụng phương thức càng quả quyết hơn để tiến hành đối mặt.
Đây chính là tính cách đặc biệt của những người trong niên đại bọn họ.
Trong biệt viện Tây Sơn.
Từ Trung Nguyên nghe Phương Thạc nói về động tác của bộ ngoại giao hiện tại đang làm, không khỏi cười lạnh.
Đám người của bộ ngoại giao kia, thật sự càng lúc càng không có tiền đồ. Như thế có gì ngạc nhiên? Không phải là đánh một người đảo quốc sao! Nếu là trước đây, không biết tôi đã giết qua bao nhiêu người. Lại nói, chân tướng chuyện như vậy lẽ nào rất khó điều tra ra sao? Vì cái gọi là phát triển kinh tế, chẳng lẽ ngay cả khí tiết của dân tộc cũng bỏ mặc sao?
Nói là vậy. Chỉ có điều lần này, nếu quả bên bộ ngoại giao thật sự cứng rắn truy cứu, Tô Mộc sẽ gặp áp lực không nhỏ.
Phương Thạc nói.
Có áp lực mới có động lực. Tôi tin tưởng tiểu tử kia sẽ xử lý tốt. Hắn cũng không phải là kẻ cái gì cũng không hiểu. Trình độ đùa giỡn chính trị của tiểu tử kia, hiện tại cho dù là tôi cũng phải bội phục. Chỉ có điều chuyện này không thể khuếch đại không hạn chế. Thật sự tiếp tục mở rộng ra, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì khác. Như vậy đi, truyền lời xuống, nói là do tôi nói, chuyện này nếu ai dám lấy thế đè người, muốn nén giận, tôi sẽ không đáp ứng. Tôi muốn điều tra thật công bằng chính trực!
Từ Trung Nguyên nói.
Vâng, vậy để tôi đi an bài!
Phương Thạc nói.
Con cháu của Từ Trung Nguyên tôi, không phải ai muốn động là có thể động được!
Từ Trung Nguyên ngạo nghễ nói.
Đừng nói tiểu tử Tô Mộc này thật sự có khí thần. Nếu như có thể, tôi cũng muốn trực tiếp gọi hắn đến.
Phương Thạc nói.
Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Đã có người động thủ.
Từ Trung Nguyên cười nói.
Động thủ?
Phương Thạc có chút ngạc nhiên. Ai sẽ động thủ đối với Tô Mộc trước?
Nhưng Từ Trung Nguyên không nói, hắn tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, xoay người bắt đầu đi an bài.
Mặt Từ Trung Nguyên tươi cười.
Có cháu như vậy, còn không thỏa mãn sao?
…
Nơi ở của Chu lão.
Chu Phụng Tiền mỉm cười thả điện thoại xuống. Nụ cười trên mặt muốn ôn hòa bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngay cả nhân viên ở bên cạnh, cũng không ai có thể nhìn thấy nụ cười chân thành của Chu Phụng Tiền lộ ra giống như đêm nay.
Chu lão, ngài sao thế?
Trịnh Kinh Luân cười hỏi.
Thế nào? Còn không phải vì sư đệ của cháu sao.
Chu Phụng Tiền cười nói.
Tô Mộc sao?
Trịnh Kinh Luân nhíu mày.
Tô Mộc này, thật ra đúng là một kẻ chuyên gây chuyện. Cuộc điện thoại vừa rồi là do Phương Nhai gọi tới. Tình huống cụ thể chính là nói Tô Mộc gây chuyện ở thành phố Tân Khuyết.
Chu Phụng Tiền thản nhiên nói:
Đừng nói với tôi là cháu còn không biết?
Biết ạ. Bên bộ ngoại giao đã bắt đầu náo nhiệt. Cháu sao có thể không nghe thấy được. Chỉ có điề cháu không ngờ chuyện đó là do Tô Mộc làm mà thôi!
Trịnh Kinh Luân cũng may mắn gặp dịp, đêm nay tới thăm Chu Phụng Tiền, không ngờ lại nghe được tin tức của Tô Mộc.
Tô Mộc hiện tại đã coi như là người của chúng ta. Nếu là người của chúng ta, thì không thể để người khác khi dễ. Lại nói, không phải là động vào một người đảo quốc sao? Về phần để những người đó khẩn trương như vậy. Kinh Luân, cháu tự mình đi một chuyến tới bộ ngoại giao, nói là ta nói. Chuyện này nếu ai dám cho Tô Mộc đi giày nhỏ, dám động tới người của chúng ta, thì cứ chờ bị ta thu thập.
Trước đó Chu Phụng Tiền chưa từng lộ ra bộ mặt khí thế như vậy.
Khí thế như vậy, theo Trịnh Kinh Luân biết, thật sự không có bao nhiêu người có thể làm cho Chu Phụng Tiền như vậy.
Chính là một sư đệ của hắn. Thật sự là phúc duyên thâm hậu.
Vâng, cháu đã biết!
Trịnh Kinh Luân biết. Hiện tại Phó bộ trưởng bộ ngoại giao chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, là người của Tôn gia. Chu Phụng Tiền nói lời này thật ra không phải là không cần thiết. Nếu như Tô Mộc thật sự bị Phó bộ trưởng kia nắm tóc hung hăng tiến hành phê phán, vậy con đường làm quan của Tô Mộc sẽ khó đi hơn rất nhiều.
Nhưng Trịnh Kinh Luân nghĩ đến năng lực của Tô Mộc hiện tại, không khỏi cười thầm.
Tôn gia, cho dù cho các người cơ hội này, các ngươi dám bỏ đá xuống giếng sao?
Thật sự không dám!
Bởi vì lúc này chẳng những là Chu Phụng Tiền, ở trong kinh thành còn có mấy cuộc điện thoại, mấy chỉ thị lần lượt truyền đến bộ ngoại giao. Có mấy chỉ thị này, đám người của bộ ngoại giao thật sự bắt đầu vô cùng lo sợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, chẳng qua là một cán bộ cấp chính xử, lại kinh động nhiều đại lão như vậy? Phải biết rằng những đại lão này tùy tiện có một người đứng ra đã có thể khiến kinh thành chấn động. Hiện tại tất cả lại vì một người mà đánh tiếng. Thật là trâu bò!
Phó lão!
Lý lão!
Diệp lão!
Trịnh lão!
Khương lão!
Một đêm này, đèn ở bộ ngoại giao sáng ngời, tim mỗi người đều căng thẳng!
Một đêm này, thủy triều trong kinh thành cũng bắt đầu dâng lên!
Ai cũng biết chuyện như vậy khó xử lý tới mức nào. Xử lý không tốt sẽ mang đến phiền phức khó có thể tưởng tượng được! Nếu thật sự dựa theo biện pháp trước đây, thật khó tránh khỏi không phải đưa ra một ví dụ rất tốt. Nhưng bây giờ có nhiều thế hệ trước chỉ thị như vậy, đám người của bộ ngoại giao sao dám nói lung tung?
Chân tướng câu chuyện thế nào, người của bộ ngoại giao đều đã biết. Nếu quả thật bảo bọn họ mê muội lương tâm đưa ra lựa chọn còn lại, bọn họ kiên quyết không dám. Ở Thiên Triều, ai dám phản bội tổ tông? Ai dám không để ý tới dòng máu đang chảy trong cơ thể?
Ai dám làm như thế, người đó chính là tội nhân của dân tộc!
Trong kinh thành, tại một quán trà.
Bên ngoài ầm ĩ, nhưng lại có hai người ngồi ở chỗ này thần sắc nhàn nhã. Bọn họ chính là Tôn Văn Nhạc của Tôn gia, thị trưởng của Ma Đô. Lần này, bởi vì có việc cho nên hắn mới trở lại kinh thành. Chỉ không ngờ được sẽ phát sinh chuyện như vậy, cho nên hắn mới có thể ngồi ở chỗ này. Mà ngồi ở phía đối diện hắn không phải ai khác, chính là cha của Liễu Sinh Nhất Hối, đại sứ đảo quốc, Liễu Sinh Tỉnh Thôn.
Thật sự mà nói, Tôn gia sở dĩ phát triển đến quy mô như bây giờ, phần lớn là mượn vốn đầu tư nước ngoài để lập nghiệp.
Mà trong tất cả những nhà đầu tư nước ngoài, số vốn Tôn gia mượn của đảo quốc lại là một con số khổng lồ nhất. Ở trong Thiên Triều, trong xí nghiệp trực thuộc Tôn gia, vốn của đảo quốc thật sự chiếm một phần rất lớn. Không có vốn của đảo quốc, các xí nghiệp của Tôn gia căn bản đừng mong có thể phát triển được.
Hơn nữa, trước đây Tôn Văn Nhạc đã từng có quan hệ không ngắn thì dài với Liễu Sinh Tỉnh Thôn, cho nên mới trở thành tình trạng mật thiết như hiện nay.
Chuyện này, anh nhất định phải giúp tôi!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn nói.
Không phải là xử trí một cán bộ cấp chính xử sao? Chuyện này tôi tất nhiên sẽ ra tay. Nhưng đó là lúc trước. Bây giờ, tôi muốn các người phải tiếp tục tạo áp lực với bộ ngoại giao. Chỉ như vậy, tôi thêm ngọn đuốc mới có thể quản được chuyện này. Nếu không, anh cũng biết, tôi không có khả năng lộ liễu nói giúp các người.
Tôn Văn Nhạc nói.
Có lời này của anh là đủ rồi!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn ngạo nghễ nói:
Đã bao nhiêu năm, phát sinh qua bao nhiêu chuyện như vậy, có lần nào không pahri là đảo quốc chúng tôi giành thắng lợi. Anh cứ yên tâm đi. Tôi cũng chỉ muốn nói sớm cho anh biết. Dù sao chúng tôi vẫn có thể tự mình giải quyết được.
Như vậy là tốt nhất!
Tôn Văn Nhạc nói.
Ngay khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Tôn Văn Nhạc đột nhiên đổ chuông. Sau khi hắn nghe xong cuộc điện thoại này, sắc mặt đã trở nên khó coi.
Thế nào?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn tò mò hỏi.
Chuyện này sợ rằng gặp phải biến số!
Tôn Văn Nhạc nói.
Anh nói cái gì?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn cao giọng hỏi.
Anh nên biết trong chính trị của Thiên Triều chúng tôi, ngay vừa rồi bên bộ ngoại giao kia…
Tôn Văn Nhạc vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Sinh Tỉnh Thôn đã chuyển sang màu gan heo. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện gặp phải bước ngoặt lớn như vậy. Vốn cho rằng nắm chắc phần thắng, sao có thể nghịch chuyển như vậy được?
Tô Mộc này rốt cuộc là ai? Sao có thể kinh động tới nhiều nhân vật lớn như vậy?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn do dự nói.
Nói thât, Tô Mộc thật ra là một nhân vật nhỏ. Nhưng đại phật sau lưng của hắn thật sự không thể khinh thường. Thật ra chuyện của Tô Mộc này là như thế này…
Tôn Văn Nhạc nói xong, vẻ tức giận trên mặt Liễu Sinh Tỉnh Thôn không những không biến mất, ngược lại càng tăng lên.
Nếu là gặm xương, tất nhiên phải tìm xương cứng gặm một chút. Chính là cục xương này. Tôi còn buồn vì đối phương không đủ phân lượng. Hiện tại nếu có phân lượng như vậy, cũng không cần phải nói nhiều, thu thập hắn là được.
Anh thật sự vẫn muốn làm như vậy sao?
Tôn Văn Nhạc hỏi.
Đúng vậy, tôi muốn làm!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn gật đầu nói:
Nếu như anh không tiện, anh có thể giúp tôi thu thập chút tư liệu về Tô Mộc này. Lần này tôi không chỉ muốn chơi, còn tốt chơi thật tốt một lần. Tôi muốn cho những người khác trong Thiên Triều đều biết, đại đảo quốc tôi tuyệt đối không thể bị sỉ nhục!
Được, tôi giúp anh!
Tôn Văn Nhạc do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói.
Bản thân Tôn Văn Nhạc cũng không ý thức được, hắn vốn chỉ muốn đối phó với Tô Mộc, nhưng từ khi hắn bắt đầu bước ra một bước này, Tôn gia đã bị tuyên án tử hình. Phải biết rõ, ở dưới tình huống Tô Mộc được nhiều người ra sức bảo vệ như vậy, hắn còn muốn làm ra loại hành động không sáng suốt này, thật sự một thất bại thảm hại.
Một trận phong ba lặng lẽ hình thành trong bầu không khí như vậy!
Mà người gây ra phong ba, Tô Mộc hiện tại lại thật sự không thể tính là may mắn. Dưới yêu cầu của Khương Mộ Chi, hắn chỉ có thể ở lại trong bệnh viện. Mà khi bộ ngoại giao bắt đầu chuẩn bị mở ra trận phong ba này, Tô Mộc thông qua Lý Nhạc Thiên đã biết được tin tức này.
Nhưng biết thì biết, Tô Mộc lại không có bất kỳ sợ hãi nào. Chuyện đã nói rõ, trong tay hắn tuyệt đối có căn cứ chính xác. Liễu Sinh Nhất Hối anh không gây chuyện thì còn tốt. Hiện tại nếu muốn ồn ào, vậy làm lớn chuyện rồi hãy nói.
Ngay khi Tô Mộc ở bên này nghe điện thoại của Lý Nhạc Thiên, bên kia Khương Mộ Chi cũng nhận được điện thoại.
Mà sau khi nói điện thoại xong, Khương Mộ Chi lại nhìn về phía Tô Mộc, trên mặt càng thêm kiên định.
Các nhà cách mạng thế hệ trước không sợ nhất chính là chiến tranh. Bọn họ đi ra từ trong biển lửa đao thương, đối với chiến hỏa và khói thuốc súng có một sự si mê gần như ma chướng.
Năm đó bọn họ chính là thắt lưng buộc bụng làm cách mạng, Cho đến ngày nay sau khi cách mạng thành công, tính cách này cũng vĩnh viễn không biến mất. Thật sự muốn nói, chính là bây giờ không phải lúc thích hợp để khai chiến, phát động bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. Dù sao Thiên Triều trải qua nhiều năm tai họa, hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng nếu như có ai dám gây chuyện trên phương diện khác, bọn họ chưa chắc sẽ e ngại, mà áp dụng phương thức càng quả quyết hơn để tiến hành đối mặt.
Đây chính là tính cách đặc biệt của những người trong niên đại bọn họ.
Trong biệt viện Tây Sơn.
Từ Trung Nguyên nghe Phương Thạc nói về động tác của bộ ngoại giao hiện tại đang làm, không khỏi cười lạnh.
Đám người của bộ ngoại giao kia, thật sự càng lúc càng không có tiền đồ. Như thế có gì ngạc nhiên? Không phải là đánh một người đảo quốc sao! Nếu là trước đây, không biết tôi đã giết qua bao nhiêu người. Lại nói, chân tướng chuyện như vậy lẽ nào rất khó điều tra ra sao? Vì cái gọi là phát triển kinh tế, chẳng lẽ ngay cả khí tiết của dân tộc cũng bỏ mặc sao?
Nói là vậy. Chỉ có điều lần này, nếu quả bên bộ ngoại giao thật sự cứng rắn truy cứu, Tô Mộc sẽ gặp áp lực không nhỏ.
Phương Thạc nói.
Có áp lực mới có động lực. Tôi tin tưởng tiểu tử kia sẽ xử lý tốt. Hắn cũng không phải là kẻ cái gì cũng không hiểu. Trình độ đùa giỡn chính trị của tiểu tử kia, hiện tại cho dù là tôi cũng phải bội phục. Chỉ có điều chuyện này không thể khuếch đại không hạn chế. Thật sự tiếp tục mở rộng ra, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì khác. Như vậy đi, truyền lời xuống, nói là do tôi nói, chuyện này nếu ai dám lấy thế đè người, muốn nén giận, tôi sẽ không đáp ứng. Tôi muốn điều tra thật công bằng chính trực!
Từ Trung Nguyên nói.
Vâng, vậy để tôi đi an bài!
Phương Thạc nói.
Con cháu của Từ Trung Nguyên tôi, không phải ai muốn động là có thể động được!
Từ Trung Nguyên ngạo nghễ nói.
Đừng nói tiểu tử Tô Mộc này thật sự có khí thần. Nếu như có thể, tôi cũng muốn trực tiếp gọi hắn đến.
Phương Thạc nói.
Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Đã có người động thủ.
Từ Trung Nguyên cười nói.
Động thủ?
Phương Thạc có chút ngạc nhiên. Ai sẽ động thủ đối với Tô Mộc trước?
Nhưng Từ Trung Nguyên không nói, hắn tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, xoay người bắt đầu đi an bài.
Mặt Từ Trung Nguyên tươi cười.
Có cháu như vậy, còn không thỏa mãn sao?
…
Nơi ở của Chu lão.
Chu Phụng Tiền mỉm cười thả điện thoại xuống. Nụ cười trên mặt muốn ôn hòa bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngay cả nhân viên ở bên cạnh, cũng không ai có thể nhìn thấy nụ cười chân thành của Chu Phụng Tiền lộ ra giống như đêm nay.
Chu lão, ngài sao thế?
Trịnh Kinh Luân cười hỏi.
Thế nào? Còn không phải vì sư đệ của cháu sao.
Chu Phụng Tiền cười nói.
Tô Mộc sao?
Trịnh Kinh Luân nhíu mày.
Tô Mộc này, thật ra đúng là một kẻ chuyên gây chuyện. Cuộc điện thoại vừa rồi là do Phương Nhai gọi tới. Tình huống cụ thể chính là nói Tô Mộc gây chuyện ở thành phố Tân Khuyết.
Chu Phụng Tiền thản nhiên nói:
Đừng nói với tôi là cháu còn không biết?
Biết ạ. Bên bộ ngoại giao đã bắt đầu náo nhiệt. Cháu sao có thể không nghe thấy được. Chỉ có điề cháu không ngờ chuyện đó là do Tô Mộc làm mà thôi!
Trịnh Kinh Luân cũng may mắn gặp dịp, đêm nay tới thăm Chu Phụng Tiền, không ngờ lại nghe được tin tức của Tô Mộc.
Tô Mộc hiện tại đã coi như là người của chúng ta. Nếu là người của chúng ta, thì không thể để người khác khi dễ. Lại nói, không phải là động vào một người đảo quốc sao? Về phần để những người đó khẩn trương như vậy. Kinh Luân, cháu tự mình đi một chuyến tới bộ ngoại giao, nói là ta nói. Chuyện này nếu ai dám cho Tô Mộc đi giày nhỏ, dám động tới người của chúng ta, thì cứ chờ bị ta thu thập.
Trước đó Chu Phụng Tiền chưa từng lộ ra bộ mặt khí thế như vậy.
Khí thế như vậy, theo Trịnh Kinh Luân biết, thật sự không có bao nhiêu người có thể làm cho Chu Phụng Tiền như vậy.
Chính là một sư đệ của hắn. Thật sự là phúc duyên thâm hậu.
Vâng, cháu đã biết!
Trịnh Kinh Luân biết. Hiện tại Phó bộ trưởng bộ ngoại giao chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, là người của Tôn gia. Chu Phụng Tiền nói lời này thật ra không phải là không cần thiết. Nếu như Tô Mộc thật sự bị Phó bộ trưởng kia nắm tóc hung hăng tiến hành phê phán, vậy con đường làm quan của Tô Mộc sẽ khó đi hơn rất nhiều.
Nhưng Trịnh Kinh Luân nghĩ đến năng lực của Tô Mộc hiện tại, không khỏi cười thầm.
Tôn gia, cho dù cho các người cơ hội này, các ngươi dám bỏ đá xuống giếng sao?
Thật sự không dám!
Bởi vì lúc này chẳng những là Chu Phụng Tiền, ở trong kinh thành còn có mấy cuộc điện thoại, mấy chỉ thị lần lượt truyền đến bộ ngoại giao. Có mấy chỉ thị này, đám người của bộ ngoại giao thật sự bắt đầu vô cùng lo sợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, chẳng qua là một cán bộ cấp chính xử, lại kinh động nhiều đại lão như vậy? Phải biết rằng những đại lão này tùy tiện có một người đứng ra đã có thể khiến kinh thành chấn động. Hiện tại tất cả lại vì một người mà đánh tiếng. Thật là trâu bò!
Phó lão!
Lý lão!
Diệp lão!
Trịnh lão!
Khương lão!
Một đêm này, đèn ở bộ ngoại giao sáng ngời, tim mỗi người đều căng thẳng!
Một đêm này, thủy triều trong kinh thành cũng bắt đầu dâng lên!
Ai cũng biết chuyện như vậy khó xử lý tới mức nào. Xử lý không tốt sẽ mang đến phiền phức khó có thể tưởng tượng được! Nếu thật sự dựa theo biện pháp trước đây, thật khó tránh khỏi không phải đưa ra một ví dụ rất tốt. Nhưng bây giờ có nhiều thế hệ trước chỉ thị như vậy, đám người của bộ ngoại giao sao dám nói lung tung?
Chân tướng câu chuyện thế nào, người của bộ ngoại giao đều đã biết. Nếu quả thật bảo bọn họ mê muội lương tâm đưa ra lựa chọn còn lại, bọn họ kiên quyết không dám. Ở Thiên Triều, ai dám phản bội tổ tông? Ai dám không để ý tới dòng máu đang chảy trong cơ thể?
Ai dám làm như thế, người đó chính là tội nhân của dân tộc!
Trong kinh thành, tại một quán trà.
Bên ngoài ầm ĩ, nhưng lại có hai người ngồi ở chỗ này thần sắc nhàn nhã. Bọn họ chính là Tôn Văn Nhạc của Tôn gia, thị trưởng của Ma Đô. Lần này, bởi vì có việc cho nên hắn mới trở lại kinh thành. Chỉ không ngờ được sẽ phát sinh chuyện như vậy, cho nên hắn mới có thể ngồi ở chỗ này. Mà ngồi ở phía đối diện hắn không phải ai khác, chính là cha của Liễu Sinh Nhất Hối, đại sứ đảo quốc, Liễu Sinh Tỉnh Thôn.
Thật sự mà nói, Tôn gia sở dĩ phát triển đến quy mô như bây giờ, phần lớn là mượn vốn đầu tư nước ngoài để lập nghiệp.
Mà trong tất cả những nhà đầu tư nước ngoài, số vốn Tôn gia mượn của đảo quốc lại là một con số khổng lồ nhất. Ở trong Thiên Triều, trong xí nghiệp trực thuộc Tôn gia, vốn của đảo quốc thật sự chiếm một phần rất lớn. Không có vốn của đảo quốc, các xí nghiệp của Tôn gia căn bản đừng mong có thể phát triển được.
Hơn nữa, trước đây Tôn Văn Nhạc đã từng có quan hệ không ngắn thì dài với Liễu Sinh Tỉnh Thôn, cho nên mới trở thành tình trạng mật thiết như hiện nay.
Chuyện này, anh nhất định phải giúp tôi!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn nói.
Không phải là xử trí một cán bộ cấp chính xử sao? Chuyện này tôi tất nhiên sẽ ra tay. Nhưng đó là lúc trước. Bây giờ, tôi muốn các người phải tiếp tục tạo áp lực với bộ ngoại giao. Chỉ như vậy, tôi thêm ngọn đuốc mới có thể quản được chuyện này. Nếu không, anh cũng biết, tôi không có khả năng lộ liễu nói giúp các người.
Tôn Văn Nhạc nói.
Có lời này của anh là đủ rồi!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn ngạo nghễ nói:
Đã bao nhiêu năm, phát sinh qua bao nhiêu chuyện như vậy, có lần nào không pahri là đảo quốc chúng tôi giành thắng lợi. Anh cứ yên tâm đi. Tôi cũng chỉ muốn nói sớm cho anh biết. Dù sao chúng tôi vẫn có thể tự mình giải quyết được.
Như vậy là tốt nhất!
Tôn Văn Nhạc nói.
Ngay khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Tôn Văn Nhạc đột nhiên đổ chuông. Sau khi hắn nghe xong cuộc điện thoại này, sắc mặt đã trở nên khó coi.
Thế nào?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn tò mò hỏi.
Chuyện này sợ rằng gặp phải biến số!
Tôn Văn Nhạc nói.
Anh nói cái gì?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn cao giọng hỏi.
Anh nên biết trong chính trị của Thiên Triều chúng tôi, ngay vừa rồi bên bộ ngoại giao kia…
Tôn Văn Nhạc vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Sinh Tỉnh Thôn đã chuyển sang màu gan heo. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện gặp phải bước ngoặt lớn như vậy. Vốn cho rằng nắm chắc phần thắng, sao có thể nghịch chuyển như vậy được?
Tô Mộc này rốt cuộc là ai? Sao có thể kinh động tới nhiều nhân vật lớn như vậy?
Liễu Sinh Tỉnh Thôn do dự nói.
Nói thât, Tô Mộc thật ra là một nhân vật nhỏ. Nhưng đại phật sau lưng của hắn thật sự không thể khinh thường. Thật ra chuyện của Tô Mộc này là như thế này…
Tôn Văn Nhạc nói xong, vẻ tức giận trên mặt Liễu Sinh Tỉnh Thôn không những không biến mất, ngược lại càng tăng lên.
Nếu là gặm xương, tất nhiên phải tìm xương cứng gặm một chút. Chính là cục xương này. Tôi còn buồn vì đối phương không đủ phân lượng. Hiện tại nếu có phân lượng như vậy, cũng không cần phải nói nhiều, thu thập hắn là được.
Anh thật sự vẫn muốn làm như vậy sao?
Tôn Văn Nhạc hỏi.
Đúng vậy, tôi muốn làm!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn gật đầu nói:
Nếu như anh không tiện, anh có thể giúp tôi thu thập chút tư liệu về Tô Mộc này. Lần này tôi không chỉ muốn chơi, còn tốt chơi thật tốt một lần. Tôi muốn cho những người khác trong Thiên Triều đều biết, đại đảo quốc tôi tuyệt đối không thể bị sỉ nhục!
Được, tôi giúp anh!
Tôn Văn Nhạc do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói.
Bản thân Tôn Văn Nhạc cũng không ý thức được, hắn vốn chỉ muốn đối phó với Tô Mộc, nhưng từ khi hắn bắt đầu bước ra một bước này, Tôn gia đã bị tuyên án tử hình. Phải biết rõ, ở dưới tình huống Tô Mộc được nhiều người ra sức bảo vệ như vậy, hắn còn muốn làm ra loại hành động không sáng suốt này, thật sự một thất bại thảm hại.
Một trận phong ba lặng lẽ hình thành trong bầu không khí như vậy!
Mà người gây ra phong ba, Tô Mộc hiện tại lại thật sự không thể tính là may mắn. Dưới yêu cầu của Khương Mộ Chi, hắn chỉ có thể ở lại trong bệnh viện. Mà khi bộ ngoại giao bắt đầu chuẩn bị mở ra trận phong ba này, Tô Mộc thông qua Lý Nhạc Thiên đã biết được tin tức này.
Nhưng biết thì biết, Tô Mộc lại không có bất kỳ sợ hãi nào. Chuyện đã nói rõ, trong tay hắn tuyệt đối có căn cứ chính xác. Liễu Sinh Nhất Hối anh không gây chuyện thì còn tốt. Hiện tại nếu muốn ồn ào, vậy làm lớn chuyện rồi hãy nói.
Ngay khi Tô Mộc ở bên này nghe điện thoại của Lý Nhạc Thiên, bên kia Khương Mộ Chi cũng nhận được điện thoại.
Mà sau khi nói điện thoại xong, Khương Mộ Chi lại nhìn về phía Tô Mộc, trên mặt càng thêm kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.