Chương 930: Ai đang bày mưu tính kế ai
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 933: Ai đang bày mưu tính kế ai
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, hoặc là vì thời gian qua thần kinh luôn căng thẳng, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, dưới sự sắp xếp của Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc tiến vào một căn phòng chờ xoa bóp. Bây giờ hắn thật sự cần xoa bóp, da thịt toàn thân dưới thuật xoa bóp chính tông, tuyệt đối sẽ nhận được sự khoan khoái lớn nhất.
Tất cả mọi việc giống như được tiến hành một cách tự nhiên.
Nhưng vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn lặng lẽ xuất hiện.
Trung tâm tắm rửa tên là Mão Quan này là một nơi tương đối nổi tiếng trong kinh thành, lão bản nơi này là ai, không ai biết rõ. Nhưng chỉ cần là người có thân phận hiển hách, đều sẽ đến đây hưởng thụ trình độ xoa bóp. Bởi vì nơi này thủ đoạn phục vụ ở đây thật sự rất tốt, kỹ thuật xoa bóp cũng rất có nghề. Nếu không Lý Nhạc Thiên cũng sẽ không mang theo Tô Mộc đến đây như vậy.
Đáng chết chính là bởi vì nơi này tương đối nổi danh, cho nên người tới đây rất nhiều, khi Lý Nhạc Thiên mang theo Tô Mộc tới đây, trùng hợp lại bị người khác nhìn thấy. Sau khi người kia nhìn thấy Tô Mộc tiến vào trong phòng, liền xoay người trở lại phòng mình.
Người này chính là Đồng Phương.
Đồng Phương là ai, cha hắn cũng là người rất nổi tiếng, là Phó thị trưởng của kinh thành hiện giờ, mặc dù còn chưa tiến vào thường ủy, nhưng phải biết rằng có thể trở thành một Phó thị trưởng ở đây, cũng không hề đơn giản. Dĩ nhiên quan trọng nhất là, Đồng Phương là người của Tôn Nguyên Thắng, là người theo chân Tôn Nguyên Thắng xen lẫn. Mà Đồng Phương lại mạnh hơn Tôn Nguyên Thắng một chút là, hắn cũng xen lẫn bên trong thể chế.
Dĩ nhiên so với Tôn Nguyên Bồi của Tôn gia, hắn vẫn còn có chút chênh lệch!
Trong phòng!
Tôn thiếu, biết vừa rồi ở bên ngoài tôi nhìn thấy người nào không?
Đồng Phương vội vàng nói.
Cậu có thể thấy người nào? Là một minh tinh sao?
Tôn Nguyên Thắng nói.
Cha của Đồng Phương dù gì cũng là Phó thị trưởng phân quản văn hóa trong kinh thành, nếu các minh tinh muốn mở liveshow, thật sự phải đến van xin hắn. Chính vì vậy, tiểu tử Đồng Phương này cũng đã đùa bỡn không ít nữ minh tinh. Chỉ là tính cách như vậy, Tôn Nguyên Thắng cũng không quan tâm, rất hờ hững nói.
Không đúng, là Tô Mộc!
Đồng Phương quyết đoán nói.
Người nào?
Vẻ mặt Tôn Nguyên Thắng lập tức căng thẳng.
Là Tô Mộc! Chính xác, tôi thật sự không nhìn lầm. Hắn đi theo Lý Nhạc Thiên đến đây. Tôn thiếu ngài cũng biết, tôi nhìn nhầm người nào chứ không thể nhìn lầm Tô Mộc, người đó tuyệt đối là hắn. Bây giờ hắn đang chờ trong căn phòng ở khúc quanh, tôi đoán rất nhanh sẽ có thợ đấm bóp đi vào.
Đồng Phương nói.
Sau khi nghe thấy mấy câu này, Tôn Nguyên Thắng lập tức từ trên chỗ ngồi đứng dậy. Từ trước đến nay hắn thường đến nơi này tiêu khiển. Nhưng không ngờ, lại gặp Tô Mộc ở chỗ này. Tô Mộc là ai, đã không cần nhiều lời, người này đã tạo thành uy hiếp mãnh liệt với Tôn Nguyên Thắng và Tôn gia, cho nên nếu có cơ hội bắt được hắn, Tôn Nguyên Thắng tuyệt đối sẽ không do dự .
Hiện tại trong phòng cũng chỉ có Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương, cho dù bọn họ làm chuyện gì, người ngoài cũng không biết. Hơn nữa Đồng Phương là ai, hắn chính là người hầu của Tôn Nguyên Thắng, hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng mình.
Nếu như vậy, có phải nên thiết kế một bẫy rập gì không?
Đồng Phương là người đi theo Tôn Nguyên Thắng xen lẫn, không có banr lĩnh gì, chứ loại đường ngang ngõ tắt cũng biết không ít. Hắn biết mâu thuẫn giữa Tôn Nguyên Thắng và Tô Mộc, cho nên sau khi nói ra tin tức kia, liền thấp giọng nói:
Tôn thiếu, nếu không chúng ta dựa theo quy củ cũ, vận dụng vấn đề tác phong, chỉ cần chúng ta bắt được chứng cớ, liền có thể trực tiếp bóc trần hắn lên trên mạng. Đến lúc đó trên mạng đều là videoTô Mộc đi chơi gái. Ngài nói hắn còn có thể tiếp tục kiêu ngạo sao?
Đúng là một âm mưu ác độc!
Chuyện như vậy, hai người không phải làm lần đầu, nếu không Đồng Phương cũng sẽ không nhanh chóng nghĩ ra như vậy. Trong mắt Tôn Nguyên Thắng chớp động vẻ tàn nhẫn, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng một cái. Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua sẽ không thể tìm lại được. Dưới tình huống Tô Mộc không có bất kỳ phòng bị, chỉ cần mình tỉ mỉ bày ra, sẽ không sợ hắn không dính bẫy.
Tốt, Đồng Phương. Chuyện này giao cho cậu làm, hiện tại tôi sẽ chờ ở đây. Sau khi chuyện thành công, ngay lập tức đem đồ tới cho tôi. Còn nữa người làm chuyện này nhất định phải là người có thể tin, không phải cậu nói trong Mão Quan có người quen sao? Có thể làm được không?
Tôn Nguyên Thắng vẫn không chống cự nổi hấp dẫn trong lòng nói.
Tôn thiếu, ở trong Mão Quan này không phải tôi nói khoác, nữ mát xa ở đây tôi đã chơi qua mấy người, lần nào tới đây cũng chơi đủ trù. Tất cả các nàng đều biết sự lợi hại của tôi, chắc chắn không ai dám bán đứng tôi. Hơn nữa tôi cũng không phải không cho các nàng tiền, trước kia chúng ta không phải cũng làm như vậy sao? Lần này tôi sẽ tìm con bé con đã làm chuyện này lần trước, tên là Thường Hương.
Đồng Phương cười nói.
Tôi tin tưởng cậu, mau hành động đi!
Tôn Nguyên Thắng gấp giọng nói.
Được!
Đồng Phương xoay người rời khỏi phòng
Tôn Nguyên Thắng lấy ly rượu trước mặt uống hết, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn:
Tô Mộc, lần này ta không chơi chết ngươi, ta sẽ không mang họ Tôn nữa! Hắc hắc, một lần làm tướng công phong lưu, coi như tiện nghi cho ngươi!
Sau khi Đồng Phương rời khỏi phòng, liền trực tiếp cho gọi Thường Hương. Thường Hương là ai? Nàng chính là thợ đấm bóp ở đây, nhưng không phải thợ đấm bóp bình thường, bởi vì Thường Hương còn là thợ cả, có phòng làm việc riêng của mình. Cho nên sau khi nghe thấy Đồng Phương gọi điện thoại cho mình, liền trực tiếp kêu Đồng Phương đến phòng làm việc.
Sau khi hai người gặp mặt, Thường Hương liền trực tiếp tiến lên, hung hăng kéo Đồng Phương lại hôn một trận thật lâu. Nói ra Thường Hương có thể ngồi đến vị trí hiện tại, chính là nhờ Đồng Phương hỗ trợ. Nếu như không phải nhờ Đồng Phương, Thường Hương làm sao có thể hưởng thụ cuộc sống giống như hiện tại.
Cho nên khi Thường Hương nghe thấy Đồng Phương muốn kêu mình đi làm cái gì, liền không chần chờ. Nàng biết giá trị của mình, cũng hiểu chỉ có làm như vậy mới có thể lấy lòng Đồng Phương.
Hơn nữa chuyện này Thường Hương cũng không phải lần đầu tiên làm, cho nên làm rất nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả camera quay chụp cũng được che giấu cẩn thận, mặc dù rất nhỏ, nhưng độ nét cực lớn.
Sau khi chuyện thành công, anh nhất định sẽ có trọng thưởng.
Đồng Phương vuốt ve Thường Hương cười tủm tỉm nói.
Rốt cuộc là trọng thưởng như thế nào?
Thường Hương không ngừng ma sát trước người Đồng Phương, rất thuần thục trêu chọc dục hỏa của Đồng Phương, khiến Đồng Phương trong nháy mắt ngắn ngủi thiếu chút nữa thất thủ.
Thật là một vưu vật!
Có một vưu vật như vậy ra tay, thật sự không tin không làm gì được Tô Mộc!
Được rồi, mau chuẩn bị đi, anh sẽ chờ tin tức tốt của em!
Đồng Phương vội vàng vỗ mông Thường Hương, mặc dù hắn rất muốn xách thương ra trận, nhưng nếu làm như vậy, hậu quả là khó có thể dự liệu.
Đồng Phương còn chưa khát khao đến tình trạng đấy!
Anh cứ đợi tin tốt đi!
Thường Hương cười quyến rũ nói.
Đồng Phương vội vàng rời đi, ở lại đây lâu sẽ có nguy cơ bại lộ, sau khi hắn rời đi không bao lâu, Thường Hương liền cầm lấy một cái túi trực tiếp đi về phía phòng Tô Mộc. Vừa vặn lúc này một thợ đấm bóp khác cũng chuẩn bị đi vào, liền bị Thường Hương kéo lại. Sau khi đối phương rời đi, Thường Hương rất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong. Khi Thường Hương vừa đi vào, trong nháy mắt cánh cửa kia đóng lại, một đạo thân ảnh xuất hiện ở cách đó không xa, nhìn theo bóng lưng Thường Hương, lộ ra một loại oán hận.
Chỉ cần nơi nào có người nơi đó sẽ có cạnh tranh, lời này thật sự không sai!
Cho dù là ở trung tâm mát xa như Mão Quan, người muốn bò lên phía trước cũng có rất nhiều, cho dù ban đầu tới đây chỉ là muốn có chén cơm ăn, thì hiện tại tất cả đều ôm dã tâm trong lòng. Tại sao các ngươi có thể sống tốt, còn chúng ta không thể như vậy?
Người này chính là người luôn mơ ước vị trí thợ cả của Thường Hương trong Mão Quan, hơn nữa ban đầu cũng là thợ xoa bóp có hi vọng thăng nhiệm làm thợ cả nhất, tên là Xuân Hoa.
Thường Hương, cô thật sự cho rằng tôi không biết những trò cô đang làm sao? Cô cho rằng dựa vào Đồng Phương là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lần này tôi nhất định phải tiết lộ chuyện xấu xa các người đang làm. Hắc hắc, bởi vì tôi biết Lý thiếu không phải người bình thường, lần này các người muốn thiết kế hãm hại bằng hữu của Lý thiếu, tôi sẽ cho các ngươi mũi dính đầy tro!
Xuân Hoa vừa nói vừa vội vàng rời đi, chạy về phía phòng quản lý.
Xuân Hoa biết, chuyện này trước tiên phải báo cho quản lý, sau đó lại từ chỗ quản lý báo cáo lên phía trên. Xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng cho dù là quản lý, tuyệt đối cũng đè áp không được.
Lớn chuyện đi, càng lớn càng tốt!
Thành công rồi!
Đồng Phương nhanh chóng tiến vào phòng, sau đó cười nói với Tôn Nguyên Thắng.
Tốt!
Hai mắt Tôn Nguyên Thắng tỏa sáng, cười ha hả nói:
Được rồi, kêu mấy bé con vào đi, dù sao còn phải tốn hao chút thời gian, chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ như vậy, phải tìm một chút việc vui mà làm chứ.
Được, để tôi an bài!
Đồng Phương cười tủm tỉm nói.
Được rồi, hay là đừng kêu nữa, cái nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn! Hai chúng ta cứ ngồi chờ đi!
Tôn Nguyên Thắng nhìn Đồng Phương sắp sửa rời đi, bất chợt kêu lên.
Được rồi, đợi sau khi chuyện thành công chúng ta sẽ hưởng thụ một phen!
Đồng Phương gật đầu nói.
Làm bất cứ chuyện gì cũng phải kiên nhẫn, nhất là loại chuyện hãm hại này, Đồng Phương biết, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần hơi có chút sai lầm, sẽ liên lụy đến hắn.
Bên trong Mão Quan sắp phát sinh chuyện gì, không có ai biết, bởi vì ngay vào lúc này, làm người trong cuộc Tô Mộc đang nằm trên giường, hai mắt khẽ híp lại, tựa như đang ngủ.
Chính trong trạng thái như vậy, Thường Hương lặng lẽ đến gần.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, hoặc là vì thời gian qua thần kinh luôn căng thẳng, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, dưới sự sắp xếp của Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc tiến vào một căn phòng chờ xoa bóp. Bây giờ hắn thật sự cần xoa bóp, da thịt toàn thân dưới thuật xoa bóp chính tông, tuyệt đối sẽ nhận được sự khoan khoái lớn nhất.
Tất cả mọi việc giống như được tiến hành một cách tự nhiên.
Nhưng vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn lặng lẽ xuất hiện.
Trung tâm tắm rửa tên là Mão Quan này là một nơi tương đối nổi tiếng trong kinh thành, lão bản nơi này là ai, không ai biết rõ. Nhưng chỉ cần là người có thân phận hiển hách, đều sẽ đến đây hưởng thụ trình độ xoa bóp. Bởi vì nơi này thủ đoạn phục vụ ở đây thật sự rất tốt, kỹ thuật xoa bóp cũng rất có nghề. Nếu không Lý Nhạc Thiên cũng sẽ không mang theo Tô Mộc đến đây như vậy.
Đáng chết chính là bởi vì nơi này tương đối nổi danh, cho nên người tới đây rất nhiều, khi Lý Nhạc Thiên mang theo Tô Mộc tới đây, trùng hợp lại bị người khác nhìn thấy. Sau khi người kia nhìn thấy Tô Mộc tiến vào trong phòng, liền xoay người trở lại phòng mình.
Người này chính là Đồng Phương.
Đồng Phương là ai, cha hắn cũng là người rất nổi tiếng, là Phó thị trưởng của kinh thành hiện giờ, mặc dù còn chưa tiến vào thường ủy, nhưng phải biết rằng có thể trở thành một Phó thị trưởng ở đây, cũng không hề đơn giản. Dĩ nhiên quan trọng nhất là, Đồng Phương là người của Tôn Nguyên Thắng, là người theo chân Tôn Nguyên Thắng xen lẫn. Mà Đồng Phương lại mạnh hơn Tôn Nguyên Thắng một chút là, hắn cũng xen lẫn bên trong thể chế.
Dĩ nhiên so với Tôn Nguyên Bồi của Tôn gia, hắn vẫn còn có chút chênh lệch!
Trong phòng!
Tôn thiếu, biết vừa rồi ở bên ngoài tôi nhìn thấy người nào không?
Đồng Phương vội vàng nói.
Cậu có thể thấy người nào? Là một minh tinh sao?
Tôn Nguyên Thắng nói.
Cha của Đồng Phương dù gì cũng là Phó thị trưởng phân quản văn hóa trong kinh thành, nếu các minh tinh muốn mở liveshow, thật sự phải đến van xin hắn. Chính vì vậy, tiểu tử Đồng Phương này cũng đã đùa bỡn không ít nữ minh tinh. Chỉ là tính cách như vậy, Tôn Nguyên Thắng cũng không quan tâm, rất hờ hững nói.
Không đúng, là Tô Mộc!
Đồng Phương quyết đoán nói.
Người nào?
Vẻ mặt Tôn Nguyên Thắng lập tức căng thẳng.
Là Tô Mộc! Chính xác, tôi thật sự không nhìn lầm. Hắn đi theo Lý Nhạc Thiên đến đây. Tôn thiếu ngài cũng biết, tôi nhìn nhầm người nào chứ không thể nhìn lầm Tô Mộc, người đó tuyệt đối là hắn. Bây giờ hắn đang chờ trong căn phòng ở khúc quanh, tôi đoán rất nhanh sẽ có thợ đấm bóp đi vào.
Đồng Phương nói.
Sau khi nghe thấy mấy câu này, Tôn Nguyên Thắng lập tức từ trên chỗ ngồi đứng dậy. Từ trước đến nay hắn thường đến nơi này tiêu khiển. Nhưng không ngờ, lại gặp Tô Mộc ở chỗ này. Tô Mộc là ai, đã không cần nhiều lời, người này đã tạo thành uy hiếp mãnh liệt với Tôn Nguyên Thắng và Tôn gia, cho nên nếu có cơ hội bắt được hắn, Tôn Nguyên Thắng tuyệt đối sẽ không do dự .
Hiện tại trong phòng cũng chỉ có Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương, cho dù bọn họ làm chuyện gì, người ngoài cũng không biết. Hơn nữa Đồng Phương là ai, hắn chính là người hầu của Tôn Nguyên Thắng, hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng mình.
Nếu như vậy, có phải nên thiết kế một bẫy rập gì không?
Đồng Phương là người đi theo Tôn Nguyên Thắng xen lẫn, không có banr lĩnh gì, chứ loại đường ngang ngõ tắt cũng biết không ít. Hắn biết mâu thuẫn giữa Tôn Nguyên Thắng và Tô Mộc, cho nên sau khi nói ra tin tức kia, liền thấp giọng nói:
Tôn thiếu, nếu không chúng ta dựa theo quy củ cũ, vận dụng vấn đề tác phong, chỉ cần chúng ta bắt được chứng cớ, liền có thể trực tiếp bóc trần hắn lên trên mạng. Đến lúc đó trên mạng đều là videoTô Mộc đi chơi gái. Ngài nói hắn còn có thể tiếp tục kiêu ngạo sao?
Đúng là một âm mưu ác độc!
Chuyện như vậy, hai người không phải làm lần đầu, nếu không Đồng Phương cũng sẽ không nhanh chóng nghĩ ra như vậy. Trong mắt Tôn Nguyên Thắng chớp động vẻ tàn nhẫn, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng một cái. Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua sẽ không thể tìm lại được. Dưới tình huống Tô Mộc không có bất kỳ phòng bị, chỉ cần mình tỉ mỉ bày ra, sẽ không sợ hắn không dính bẫy.
Tốt, Đồng Phương. Chuyện này giao cho cậu làm, hiện tại tôi sẽ chờ ở đây. Sau khi chuyện thành công, ngay lập tức đem đồ tới cho tôi. Còn nữa người làm chuyện này nhất định phải là người có thể tin, không phải cậu nói trong Mão Quan có người quen sao? Có thể làm được không?
Tôn Nguyên Thắng vẫn không chống cự nổi hấp dẫn trong lòng nói.
Tôn thiếu, ở trong Mão Quan này không phải tôi nói khoác, nữ mát xa ở đây tôi đã chơi qua mấy người, lần nào tới đây cũng chơi đủ trù. Tất cả các nàng đều biết sự lợi hại của tôi, chắc chắn không ai dám bán đứng tôi. Hơn nữa tôi cũng không phải không cho các nàng tiền, trước kia chúng ta không phải cũng làm như vậy sao? Lần này tôi sẽ tìm con bé con đã làm chuyện này lần trước, tên là Thường Hương.
Đồng Phương cười nói.
Tôi tin tưởng cậu, mau hành động đi!
Tôn Nguyên Thắng gấp giọng nói.
Được!
Đồng Phương xoay người rời khỏi phòng
Tôn Nguyên Thắng lấy ly rượu trước mặt uống hết, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn:
Tô Mộc, lần này ta không chơi chết ngươi, ta sẽ không mang họ Tôn nữa! Hắc hắc, một lần làm tướng công phong lưu, coi như tiện nghi cho ngươi!
Sau khi Đồng Phương rời khỏi phòng, liền trực tiếp cho gọi Thường Hương. Thường Hương là ai? Nàng chính là thợ đấm bóp ở đây, nhưng không phải thợ đấm bóp bình thường, bởi vì Thường Hương còn là thợ cả, có phòng làm việc riêng của mình. Cho nên sau khi nghe thấy Đồng Phương gọi điện thoại cho mình, liền trực tiếp kêu Đồng Phương đến phòng làm việc.
Sau khi hai người gặp mặt, Thường Hương liền trực tiếp tiến lên, hung hăng kéo Đồng Phương lại hôn một trận thật lâu. Nói ra Thường Hương có thể ngồi đến vị trí hiện tại, chính là nhờ Đồng Phương hỗ trợ. Nếu như không phải nhờ Đồng Phương, Thường Hương làm sao có thể hưởng thụ cuộc sống giống như hiện tại.
Cho nên khi Thường Hương nghe thấy Đồng Phương muốn kêu mình đi làm cái gì, liền không chần chờ. Nàng biết giá trị của mình, cũng hiểu chỉ có làm như vậy mới có thể lấy lòng Đồng Phương.
Hơn nữa chuyện này Thường Hương cũng không phải lần đầu tiên làm, cho nên làm rất nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả camera quay chụp cũng được che giấu cẩn thận, mặc dù rất nhỏ, nhưng độ nét cực lớn.
Sau khi chuyện thành công, anh nhất định sẽ có trọng thưởng.
Đồng Phương vuốt ve Thường Hương cười tủm tỉm nói.
Rốt cuộc là trọng thưởng như thế nào?
Thường Hương không ngừng ma sát trước người Đồng Phương, rất thuần thục trêu chọc dục hỏa của Đồng Phương, khiến Đồng Phương trong nháy mắt ngắn ngủi thiếu chút nữa thất thủ.
Thật là một vưu vật!
Có một vưu vật như vậy ra tay, thật sự không tin không làm gì được Tô Mộc!
Được rồi, mau chuẩn bị đi, anh sẽ chờ tin tức tốt của em!
Đồng Phương vội vàng vỗ mông Thường Hương, mặc dù hắn rất muốn xách thương ra trận, nhưng nếu làm như vậy, hậu quả là khó có thể dự liệu.
Đồng Phương còn chưa khát khao đến tình trạng đấy!
Anh cứ đợi tin tốt đi!
Thường Hương cười quyến rũ nói.
Đồng Phương vội vàng rời đi, ở lại đây lâu sẽ có nguy cơ bại lộ, sau khi hắn rời đi không bao lâu, Thường Hương liền cầm lấy một cái túi trực tiếp đi về phía phòng Tô Mộc. Vừa vặn lúc này một thợ đấm bóp khác cũng chuẩn bị đi vào, liền bị Thường Hương kéo lại. Sau khi đối phương rời đi, Thường Hương rất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong. Khi Thường Hương vừa đi vào, trong nháy mắt cánh cửa kia đóng lại, một đạo thân ảnh xuất hiện ở cách đó không xa, nhìn theo bóng lưng Thường Hương, lộ ra một loại oán hận.
Chỉ cần nơi nào có người nơi đó sẽ có cạnh tranh, lời này thật sự không sai!
Cho dù là ở trung tâm mát xa như Mão Quan, người muốn bò lên phía trước cũng có rất nhiều, cho dù ban đầu tới đây chỉ là muốn có chén cơm ăn, thì hiện tại tất cả đều ôm dã tâm trong lòng. Tại sao các ngươi có thể sống tốt, còn chúng ta không thể như vậy?
Người này chính là người luôn mơ ước vị trí thợ cả của Thường Hương trong Mão Quan, hơn nữa ban đầu cũng là thợ xoa bóp có hi vọng thăng nhiệm làm thợ cả nhất, tên là Xuân Hoa.
Thường Hương, cô thật sự cho rằng tôi không biết những trò cô đang làm sao? Cô cho rằng dựa vào Đồng Phương là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lần này tôi nhất định phải tiết lộ chuyện xấu xa các người đang làm. Hắc hắc, bởi vì tôi biết Lý thiếu không phải người bình thường, lần này các người muốn thiết kế hãm hại bằng hữu của Lý thiếu, tôi sẽ cho các ngươi mũi dính đầy tro!
Xuân Hoa vừa nói vừa vội vàng rời đi, chạy về phía phòng quản lý.
Xuân Hoa biết, chuyện này trước tiên phải báo cho quản lý, sau đó lại từ chỗ quản lý báo cáo lên phía trên. Xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng cho dù là quản lý, tuyệt đối cũng đè áp không được.
Lớn chuyện đi, càng lớn càng tốt!
Thành công rồi!
Đồng Phương nhanh chóng tiến vào phòng, sau đó cười nói với Tôn Nguyên Thắng.
Tốt!
Hai mắt Tôn Nguyên Thắng tỏa sáng, cười ha hả nói:
Được rồi, kêu mấy bé con vào đi, dù sao còn phải tốn hao chút thời gian, chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ như vậy, phải tìm một chút việc vui mà làm chứ.
Được, để tôi an bài!
Đồng Phương cười tủm tỉm nói.
Được rồi, hay là đừng kêu nữa, cái nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn! Hai chúng ta cứ ngồi chờ đi!
Tôn Nguyên Thắng nhìn Đồng Phương sắp sửa rời đi, bất chợt kêu lên.
Được rồi, đợi sau khi chuyện thành công chúng ta sẽ hưởng thụ một phen!
Đồng Phương gật đầu nói.
Làm bất cứ chuyện gì cũng phải kiên nhẫn, nhất là loại chuyện hãm hại này, Đồng Phương biết, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần hơi có chút sai lầm, sẽ liên lụy đến hắn.
Bên trong Mão Quan sắp phát sinh chuyện gì, không có ai biết, bởi vì ngay vào lúc này, làm người trong cuộc Tô Mộc đang nằm trên giường, hai mắt khẽ híp lại, tựa như đang ngủ.
Chính trong trạng thái như vậy, Thường Hương lặng lẽ đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.