Chương 1285: Ai là Tử Thần
Ẩn Vi Giả
05/11/2016
Tặng một tràng phú quý ngập trời!
Tinh thần Quan Vân Độ chấn động, trực giác nói cho hắn biết Tô Mộc đột nhiên xuất hiện tại Bát Hạp thị nhất định phải có nguyên nhân. Có thể khẳng định chính vì nguyên nhân này hắn mới nói ra lời như vậy. Nếu Tô Mộc đã nói là phú quý ngập trời, như vậy thật sự chính là như thế.
Nhưng tràng phú quý ngập trời này rốt cục lớn bao nhiêu?
Tô Mộc, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Quan Vân Độ trầm giọng hỏi.
Quan thúc, là như vậy…
Khi Tô Mộc đơn giản đem chuyện của Lạc Lâm cùng Tô Thấm nói ra, hơi thở của Quan Vân Độ đã trở nên dồn dập. Giống như suy đoán của Tô Mộc, Quan Vân Độ thật sự có ý tứ muốn nắm giữ Cố Đô thị trong tay.
Hắn là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, dựa vào lực lượng Quan gia nên có quyền nói chuyện trong khu tây bắc. Nhưng chỉ riêng Cố Đô thị không nhiều, nếu đem chuyện này bạo phát đi ra, đủ khả năng gây chiến tích cùng thu hoạch cho Quan Vân Độ lớn thế nào, nghĩ tới đây nhịp tim của hắn đập nhanh hơn.
Tô Mộc thật sự chính là phúc tướng, đi tới chỗ nào cũng mang theo ưu đãi cho hắn, chuyện này tới thật sự là trùng hợp!
Đoạn thời gian gần đây Quan Vân Độ đã muốn động thủ với Cố Đô thị, bởi vì người của hắn ở trong này đang tranh đấu với một thế lực khác. Nhưng thực lực đối phương vẫn thật hùng hậu, nhất thời Quan Vân Độ không làm gì được đối phương. Nhưng nếu có nhược điểm trong tay thì khác, chẳng những là nhược điểm, quan trọng nhất là có thể giữ gìn kỷ luật đảng cùng quốc pháp, Quan Vân Độ ra tay sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Tô Mộc, cậu nói đi, muốn tôi làm sao phối hợp cậu?
Quan Vân Độ hỏi.
Hiện tại tôi chỉ muốn cứu ra Lạc Lâm, chỉ cần có thể cứu được nàng, những chuyện còn lại tùy ý Quan thúc an bài.
Tô Mộc nói.
Được, hiện tại tôi cho người đi qua!
Quan Vân Độ nói.
Không cần!
Tô Mộc lắc đầu nói:
Quan thúc, bên cạnh tôi có người cùng đi theo, tôi nghĩ hiện tại không nên đem sự tình làm lớn, ngược lại sẽ đập cỏ động rắn. Sự tình này bên kia còn chưa tra xét lên người của tôi, cho nên ý của tôi là, tôi sự tự mình cứu Lạc Lâm, về phần sau khi cứu ra cần giải quyết hậu quả, tôi nghĩ nhờ Quan thúc hỗ trợ!
Đây là Tô Mộc muốn cam đoan.
Nơi này dù sao không phải tỉnh Giang Nam, nếu Tô Mộc gây ra chuyện lớn, không có người giúp kết thúc thì không được. Lời này vừa nói ra, Quan Vân Độ liền hiểu được ý của Tô Mộc là gì.
Tô Mộc, nếu cậu đã có tin tưởng, vậy để cậu đi cứu Lạc Lâm. Hiện tại tôi sẽ phái người bí mật đi Bát Hạp thị. Còn có trung đội võ cảnh cùng cục công an thành phố Cố Đô tôi có thể điều động. Một hồi tôi sẽ gởi số di động của cậu cho họ, tới lúc đó cậu xong việc trực tiếp thông tri họ là được!
Quan Vân Độ nói.
Đa tạ Quan thúc!
Tô Mộc thở ra một hơi, sự tình tới đây Tô Mộc biết lần này thật thành công.
Quan Vân Độ là một người có dã tâm, chỉ cần như vậy là Tô Mộc có thể dựa thế hoàn thành việc này. Kỳ thật Tô Mộc biết dù Quan Vân Độ không làm như vậy chờ đợi hắn cũng không có kết cục gì tốt đẹp, cho nên thay vì bị động chờ đánh, chẳng thà trực tiếp động thủ đánh người mới thống khoái!
Tô Mộc, thế nào?
Tô Thấm hỏi.
Không có việc gì, đã thu phục, hiện tại chúng ta chờ nhóm người Đoạn Bằng tới là được.
Tô Mộc ngồi trở vào trong xe cười nói.
Thật sự không có việc gì sao?
Tô Thấm lo lắng hỏi.
Yên tâm đi, ngủ một chút rồi tính sau!
Tô Mộc đã có chút mệt mỏi, hắn ôm Tô Thấm chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển tâm pháp Hình Ý quyền dần dần xua tan ủ rũ trên người.
Đâu tiên Tô Mộc cần tìm hiểu chính là Diêm Ky Trữ rốt cục nhốt người ở nơi nào, nếu không biết địa điểm, làm sao đi cứu người?
Tít tít…
Nháy mắt trên màn hình di động của Tô Mộc hiện lên vài tên người, cùng chức vụ lẫn số di động của họ. Làm cho Tô Mộc cảm thấy kinh ngạc chính là Quan gia là thế lực đệ nhất tại khu tây bắc cũng không phải lời thổi phồng, mặc dù những năm này lạc đà không ngừng bị người xé xác cắn nuốt, nhưng vẫn không thể khinh thường. Chỉ nói ở Bát Hạp thị, trong cục công an thành phố có một đội trưởng đội công an hình sự có thể tín nhiệm, đã đủ nhìn ra nội tình Quan gia hùng hậu.
Tô Mộc yên lặng đợi thêm mười lăm phút, hắn tin tưởng Quan Vân Độ đã phân phó xong sự tình. Sau đó Tô Mộc sẽ dễ dàng câu thông với nhóm người kia dễ hơn.
Là Tô thiếu sao?
Khi Tô Mộc gọi điện cho đội trưởng đội hình sự Bát Lạp thị Hoàng Quang Minh, bên kia truyền ra tiếng nói xác minh suy đoán của Tô Mộc.
Là tôi!
Tô Mộc đáp.
Tô thiếu, tôi đã nhận được phân phó, anh nói đi, cần tôi làm như thế nào?
Hoàng Quang Minh thấp giọng hỏi.
Hiện tại tôi chỉ cần anh báo cho tôi biết chỗ ẩn thân của Diêm Ky Trữ là được, hoặc là hắn đem nữ phóng viên kia giấu ở nơi nào, tôi chỉ cần biết điều này là được!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Câu lạc bộ Trọng Hạ!
Hoàng Quang Minh không chút nghĩ ngợi đáp:
Ai cũng biết đêm nay Diêm Ky Trữ đang ở đó, về phần nữ phóng viên kia, tôi cũng nhận được tin tức nói nàng bị nhốt trong một căn phòng. Cụ thể là phòng nào thì tôi không rõ ràng.
Vậy là đủ rồi, đa tạ Hoàng đội trưởng!
Tô Mộc nói.
Tô thiếu khách khí, tôi cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất động. Anh yên tâm, người ở đây đều là huynh đệ tâm phúc của tôi, là đáng giá tin tưởng!
Hoàng Quang Minh nói.
Người dưới cơ sở nói ra lời như vậy càng dễ dàng làm người ta tin tưởng cùng thân cận, lời của Hoàng Quang Minh, theo Tô Mộc biết hắn thật sự đã chuẩn bị xong. Nhưng điều này cũng không trọng yếu, chỉ cần biết địa điểm thì tốt rồi.
Tùy thời chờ điện thoại của tôi!
Tô Mộc nói.
Được!
Năm giờ sáng!
Ngày hôm nay bầu trời Bát Hạp thị khá âm trầm, giống như tâm tình mọi người, còn đang tốt đột nhiên lại biến thành như vậy. Trong không khí lưu chuyển chút gió, cả huyện thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Ông chủ!
Khi Đoạn Bằng hội họp Tô Mộc, Tô Mộc nhìn thấy người đi theo Đoạn Bằng đều là người lanh lợi tài giỏi, liếc mắt liền làm cho người ta cảm giác rất có thân thủ. Tô Mộc nhìn họ, họ cũng nhìn hắn, trước khi tới đây họ suy đoán đủ loại, nhưng sau khi nhìn thấy người mới biết suy đoán của mình sai lầm.
Tô Mộc thật trẻ tuổi.
Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa họ khinh thị Tô Mộc, Tô Mộc làm quan những năm nay làm được nhiều sự tình, bọn họ đã nghe Đoạn Bằng kể lại. Biết Tô Mộc là vị quan tốt, vì vậy họ mới cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn.
Biết nhiệm vụ hôm nay của các anh không?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Hiểu được!
Sáu người trầm giọng đáp.
Mặc dù tính cả Đoạn Bằng chỉ có sáu người, nhưng khí thế hình thành đủ làm Tô Mộc than thở. Nếu dưới tình huống vô tâm mà còn có ai ngăn trở được nhóm người Đoạn Bằng, như vậy Bát Hạp thị cũng nên nổi danh!
Tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần cứu ra con tin, nhất định phải an toàn cứu ra, các anh có thể thi triển tất cả thủ đoạn. Nghe rõ ràng, chỉ cần con tin an toàn, tôi không cần biết các anh dùng biện pháp gì. Đương nhiên tôi cũng hi vọng các anh không gãy ở bên trong, nếu không thật sự là bi kịch!
Tô Mộc nói.
Ông chủ cứ yên tâm đi, nếu chuyện như vậy cũng làm không được, chúng tôi thật sự không cần lăn lộn!
Đoạn Bằng quả quyết nói.
Khởi hành!
Tô Mộc phất tay.
Dạ!
Ba chiếc xe lặng lẽ tiến vào Bát Hạp thị, theo hướng dẫn thật dễ dàng tập trung câu lạc bộ Trọng Hạ, chỉ lưu một người ở lại xe chiếu cố Tô Thấm, Tô Mộc không quản lời khuyên can của Đoạn Bằng, tham dự vào hành động cứu người. Buồn cười, nếu gặp phải tình cảnh này mà Tô Mộc không động thủ, hắn thật sự cảm thấy khó thể bình an.
Tô Mộc nhìn trang bị của sáu người Đoạn Bằng, thật sự vô cùng đa dạng. Chỉ nói ống nhòm cùng đạn khói cũng đã là vật cao nhất trên thế giới. Cao thủ Hắc Tiến phụ trách thao tác máy tính còn lưu trong xe đều đã chiếm lĩnh xong toàn bộ máy giám thị xung quanh.
Lầu ba, bên trái, căn phòng cuối cùng tính từ thang lầu, mục tiêu đang ở đó!
Khi thanh âm này truyền ra, tinh thần mọi người chấn động, tiêu chuẩn theo dõi nơi này thật không cao, thật dễ dàng đã bị chiếm lĩnh máy chính. Nhưng nói trở lại, địa phương của dân thường cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị trinh sát binh quân đội theo dõi đi.
Tô Mộc nhìn nhóm người Đoạn Bằng bò lên mái nhà, hắn đứng ở góc tường nhìn căn phòng trên đỉnh đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng.
Tử Thần Diêm Ky Trữ, hiện tại cho hắn kiến thức ai mới là tử thần chân chính!
Tinh thần Quan Vân Độ chấn động, trực giác nói cho hắn biết Tô Mộc đột nhiên xuất hiện tại Bát Hạp thị nhất định phải có nguyên nhân. Có thể khẳng định chính vì nguyên nhân này hắn mới nói ra lời như vậy. Nếu Tô Mộc đã nói là phú quý ngập trời, như vậy thật sự chính là như thế.
Nhưng tràng phú quý ngập trời này rốt cục lớn bao nhiêu?
Tô Mộc, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Quan Vân Độ trầm giọng hỏi.
Quan thúc, là như vậy…
Khi Tô Mộc đơn giản đem chuyện của Lạc Lâm cùng Tô Thấm nói ra, hơi thở của Quan Vân Độ đã trở nên dồn dập. Giống như suy đoán của Tô Mộc, Quan Vân Độ thật sự có ý tứ muốn nắm giữ Cố Đô thị trong tay.
Hắn là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, dựa vào lực lượng Quan gia nên có quyền nói chuyện trong khu tây bắc. Nhưng chỉ riêng Cố Đô thị không nhiều, nếu đem chuyện này bạo phát đi ra, đủ khả năng gây chiến tích cùng thu hoạch cho Quan Vân Độ lớn thế nào, nghĩ tới đây nhịp tim của hắn đập nhanh hơn.
Tô Mộc thật sự chính là phúc tướng, đi tới chỗ nào cũng mang theo ưu đãi cho hắn, chuyện này tới thật sự là trùng hợp!
Đoạn thời gian gần đây Quan Vân Độ đã muốn động thủ với Cố Đô thị, bởi vì người của hắn ở trong này đang tranh đấu với một thế lực khác. Nhưng thực lực đối phương vẫn thật hùng hậu, nhất thời Quan Vân Độ không làm gì được đối phương. Nhưng nếu có nhược điểm trong tay thì khác, chẳng những là nhược điểm, quan trọng nhất là có thể giữ gìn kỷ luật đảng cùng quốc pháp, Quan Vân Độ ra tay sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Tô Mộc, cậu nói đi, muốn tôi làm sao phối hợp cậu?
Quan Vân Độ hỏi.
Hiện tại tôi chỉ muốn cứu ra Lạc Lâm, chỉ cần có thể cứu được nàng, những chuyện còn lại tùy ý Quan thúc an bài.
Tô Mộc nói.
Được, hiện tại tôi cho người đi qua!
Quan Vân Độ nói.
Không cần!
Tô Mộc lắc đầu nói:
Quan thúc, bên cạnh tôi có người cùng đi theo, tôi nghĩ hiện tại không nên đem sự tình làm lớn, ngược lại sẽ đập cỏ động rắn. Sự tình này bên kia còn chưa tra xét lên người của tôi, cho nên ý của tôi là, tôi sự tự mình cứu Lạc Lâm, về phần sau khi cứu ra cần giải quyết hậu quả, tôi nghĩ nhờ Quan thúc hỗ trợ!
Đây là Tô Mộc muốn cam đoan.
Nơi này dù sao không phải tỉnh Giang Nam, nếu Tô Mộc gây ra chuyện lớn, không có người giúp kết thúc thì không được. Lời này vừa nói ra, Quan Vân Độ liền hiểu được ý của Tô Mộc là gì.
Tô Mộc, nếu cậu đã có tin tưởng, vậy để cậu đi cứu Lạc Lâm. Hiện tại tôi sẽ phái người bí mật đi Bát Hạp thị. Còn có trung đội võ cảnh cùng cục công an thành phố Cố Đô tôi có thể điều động. Một hồi tôi sẽ gởi số di động của cậu cho họ, tới lúc đó cậu xong việc trực tiếp thông tri họ là được!
Quan Vân Độ nói.
Đa tạ Quan thúc!
Tô Mộc thở ra một hơi, sự tình tới đây Tô Mộc biết lần này thật thành công.
Quan Vân Độ là một người có dã tâm, chỉ cần như vậy là Tô Mộc có thể dựa thế hoàn thành việc này. Kỳ thật Tô Mộc biết dù Quan Vân Độ không làm như vậy chờ đợi hắn cũng không có kết cục gì tốt đẹp, cho nên thay vì bị động chờ đánh, chẳng thà trực tiếp động thủ đánh người mới thống khoái!
Tô Mộc, thế nào?
Tô Thấm hỏi.
Không có việc gì, đã thu phục, hiện tại chúng ta chờ nhóm người Đoạn Bằng tới là được.
Tô Mộc ngồi trở vào trong xe cười nói.
Thật sự không có việc gì sao?
Tô Thấm lo lắng hỏi.
Yên tâm đi, ngủ một chút rồi tính sau!
Tô Mộc đã có chút mệt mỏi, hắn ôm Tô Thấm chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển tâm pháp Hình Ý quyền dần dần xua tan ủ rũ trên người.
Đâu tiên Tô Mộc cần tìm hiểu chính là Diêm Ky Trữ rốt cục nhốt người ở nơi nào, nếu không biết địa điểm, làm sao đi cứu người?
Tít tít…
Nháy mắt trên màn hình di động của Tô Mộc hiện lên vài tên người, cùng chức vụ lẫn số di động của họ. Làm cho Tô Mộc cảm thấy kinh ngạc chính là Quan gia là thế lực đệ nhất tại khu tây bắc cũng không phải lời thổi phồng, mặc dù những năm này lạc đà không ngừng bị người xé xác cắn nuốt, nhưng vẫn không thể khinh thường. Chỉ nói ở Bát Hạp thị, trong cục công an thành phố có một đội trưởng đội công an hình sự có thể tín nhiệm, đã đủ nhìn ra nội tình Quan gia hùng hậu.
Tô Mộc yên lặng đợi thêm mười lăm phút, hắn tin tưởng Quan Vân Độ đã phân phó xong sự tình. Sau đó Tô Mộc sẽ dễ dàng câu thông với nhóm người kia dễ hơn.
Là Tô thiếu sao?
Khi Tô Mộc gọi điện cho đội trưởng đội hình sự Bát Lạp thị Hoàng Quang Minh, bên kia truyền ra tiếng nói xác minh suy đoán của Tô Mộc.
Là tôi!
Tô Mộc đáp.
Tô thiếu, tôi đã nhận được phân phó, anh nói đi, cần tôi làm như thế nào?
Hoàng Quang Minh thấp giọng hỏi.
Hiện tại tôi chỉ cần anh báo cho tôi biết chỗ ẩn thân của Diêm Ky Trữ là được, hoặc là hắn đem nữ phóng viên kia giấu ở nơi nào, tôi chỉ cần biết điều này là được!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Câu lạc bộ Trọng Hạ!
Hoàng Quang Minh không chút nghĩ ngợi đáp:
Ai cũng biết đêm nay Diêm Ky Trữ đang ở đó, về phần nữ phóng viên kia, tôi cũng nhận được tin tức nói nàng bị nhốt trong một căn phòng. Cụ thể là phòng nào thì tôi không rõ ràng.
Vậy là đủ rồi, đa tạ Hoàng đội trưởng!
Tô Mộc nói.
Tô thiếu khách khí, tôi cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất động. Anh yên tâm, người ở đây đều là huynh đệ tâm phúc của tôi, là đáng giá tin tưởng!
Hoàng Quang Minh nói.
Người dưới cơ sở nói ra lời như vậy càng dễ dàng làm người ta tin tưởng cùng thân cận, lời của Hoàng Quang Minh, theo Tô Mộc biết hắn thật sự đã chuẩn bị xong. Nhưng điều này cũng không trọng yếu, chỉ cần biết địa điểm thì tốt rồi.
Tùy thời chờ điện thoại của tôi!
Tô Mộc nói.
Được!
Năm giờ sáng!
Ngày hôm nay bầu trời Bát Hạp thị khá âm trầm, giống như tâm tình mọi người, còn đang tốt đột nhiên lại biến thành như vậy. Trong không khí lưu chuyển chút gió, cả huyện thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Ông chủ!
Khi Đoạn Bằng hội họp Tô Mộc, Tô Mộc nhìn thấy người đi theo Đoạn Bằng đều là người lanh lợi tài giỏi, liếc mắt liền làm cho người ta cảm giác rất có thân thủ. Tô Mộc nhìn họ, họ cũng nhìn hắn, trước khi tới đây họ suy đoán đủ loại, nhưng sau khi nhìn thấy người mới biết suy đoán của mình sai lầm.
Tô Mộc thật trẻ tuổi.
Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa họ khinh thị Tô Mộc, Tô Mộc làm quan những năm nay làm được nhiều sự tình, bọn họ đã nghe Đoạn Bằng kể lại. Biết Tô Mộc là vị quan tốt, vì vậy họ mới cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn.
Biết nhiệm vụ hôm nay của các anh không?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Hiểu được!
Sáu người trầm giọng đáp.
Mặc dù tính cả Đoạn Bằng chỉ có sáu người, nhưng khí thế hình thành đủ làm Tô Mộc than thở. Nếu dưới tình huống vô tâm mà còn có ai ngăn trở được nhóm người Đoạn Bằng, như vậy Bát Hạp thị cũng nên nổi danh!
Tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần cứu ra con tin, nhất định phải an toàn cứu ra, các anh có thể thi triển tất cả thủ đoạn. Nghe rõ ràng, chỉ cần con tin an toàn, tôi không cần biết các anh dùng biện pháp gì. Đương nhiên tôi cũng hi vọng các anh không gãy ở bên trong, nếu không thật sự là bi kịch!
Tô Mộc nói.
Ông chủ cứ yên tâm đi, nếu chuyện như vậy cũng làm không được, chúng tôi thật sự không cần lăn lộn!
Đoạn Bằng quả quyết nói.
Khởi hành!
Tô Mộc phất tay.
Dạ!
Ba chiếc xe lặng lẽ tiến vào Bát Hạp thị, theo hướng dẫn thật dễ dàng tập trung câu lạc bộ Trọng Hạ, chỉ lưu một người ở lại xe chiếu cố Tô Thấm, Tô Mộc không quản lời khuyên can của Đoạn Bằng, tham dự vào hành động cứu người. Buồn cười, nếu gặp phải tình cảnh này mà Tô Mộc không động thủ, hắn thật sự cảm thấy khó thể bình an.
Tô Mộc nhìn trang bị của sáu người Đoạn Bằng, thật sự vô cùng đa dạng. Chỉ nói ống nhòm cùng đạn khói cũng đã là vật cao nhất trên thế giới. Cao thủ Hắc Tiến phụ trách thao tác máy tính còn lưu trong xe đều đã chiếm lĩnh xong toàn bộ máy giám thị xung quanh.
Lầu ba, bên trái, căn phòng cuối cùng tính từ thang lầu, mục tiêu đang ở đó!
Khi thanh âm này truyền ra, tinh thần mọi người chấn động, tiêu chuẩn theo dõi nơi này thật không cao, thật dễ dàng đã bị chiếm lĩnh máy chính. Nhưng nói trở lại, địa phương của dân thường cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị trinh sát binh quân đội theo dõi đi.
Tô Mộc nhìn nhóm người Đoạn Bằng bò lên mái nhà, hắn đứng ở góc tường nhìn căn phòng trên đỉnh đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng.
Tử Thần Diêm Ky Trữ, hiện tại cho hắn kiến thức ai mới là tử thần chân chính!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.