Chương 1328: Anh chỉ phụ trách đặc sắc
Ẩn Vi Giả
09/11/2016
Nên chuyện thì tuyệt đối không nói chuyện. Người dạng gì đi lộ tuyến
dạng gì, những điều này đều được quy định nghiêm khắc. Như Khương Trữ
thế này, Tô Mộc cũng biết là đi lộ tuyến tinh quái, ai bảo nàng trước
kia quen hắn cách ăn mặc theo hướng phiêu lưu. Cho nên nói Tô Mộc có sức miễn dịch lớn với nàng.
Nhưng cho dù sức miễn dịch lớn hơn nưa, Tô Mộc cũng không nghĩ tới Khương Trữ nói ra lời này.
Hì hì, Tô chủ tịch ăn nhiều một chút uống nhiều chút, đều nói ăn cái gì bổ cái gì, cho nên ta lấy một thùng bổ dương. Đợi đến lúc giữa trưa hoặc tối, ta một lần cho làm cho chủ tịch một chút. Tô chủ tịch, vẫn là tiểu nữ tử được rồi, biết rõ anh tối qua chiến đấu hăng hái, đến nha, ăn nhiều một chút!
Khương Trữ nói lời này làm cho Tô Mộc xúc động muốn sụp đổ! Tô Mộc trực tiếp liền trừng Đỗ Phẩm Thượng, ai ngờ không trùng thì thôi, vừa trừng mắt thì Đỗ Phẩm Thượng còn không có như thế nào, mấy người kia đều ồn ào.
Thần tượng, anh thật sự là lợi hại, tôi bội phục anh lắm, so sánh với anh, những bạn gái của tôi chẳng ra sao cả!
Bao Hùng Phi rung đùi đắc ý nói.
Đúng thế, cũng không xem ai là thần tượng?
Lưu Kiên phụ họa nói.
Tô học trưởng, anh làm cho tôi rất thất vọng, anh đã đắm mình rồi!
Mai Đóa Nhi tiếc nuối nói ra.
Tô bí thư, anh làm vậy thật sự khó khăn, không biết nên nói cái gì, húp cháo húp cháo!
Trần Bích Loa rất tiếc nói.
Các người?
Tô Mộc nhìn qua bộ dáng mấy người, vô lực xoay chuyển trời đất. Tính toán, dù sao bọn họ nghĩ của bọn họ. Nhưng mà sáng sớm đã gài mình rồi, các người đúng là non một chút. Nghĩ tới đây, Tô Mộc cũng lười biếng, ăn hết nửa bát cháo, buông ra sau đó khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.
Xem ra ấn tượng về tôi của các người rất không được, nhưng không có biện pháp, ai bảo người ta tới tìm tôi. Chỉ đáng thương, tôi vốn nghĩ sẽ tặng mọi người phú quý ngập trời, hiện tại xem ra là không cần rồi. Xem bộ dáng mọi người không thiếu tiền tiêu vặt, đã như vầy tôi đi tìm người khác.
Chỉ nói mấy lời không đáng gì này, ánh mắt mấy người ở đây sáng lên. Chê cười, Tô Mộc nói phú quý có thể nhỏ sao? Phải biết rằng Tô Mộc đoạn thời gian trước mang chuyện kia tới cho bọn họ, tạo thành oanh động to lớn. Chủ yếu nhất là bọn họ liên tục gặp may.
Tô Mộc chính là quân sư của bọn họ!
Tô Mộc chính là thần tài của bọn họ!
Là địch với ai cũng được. Tuyệt đối không thể là địch với thiên tài, nếu không đây tuyệt đối là hành động ngu xuẩn nhất.
Thần tượng. Cái bánh bao hấp này rất không tệ, thử đi.
Bao Hùng Phi nhanh chóng cười tủm tỉm nói ra.
Thần tượng, có muốn uống chén súp không?
Lưu kiên tranh thủ thời gian đứng lên nói.
Tô học trưởng…
Mai Đóa Nhi vừa định mở miệng lại bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt.
Cô thì miễn đề, ai bảo tôi đắm mình kia chứ? Như thế nào? Chẳng lẽ không sợ ăn cơm với kẻ đắm mình như tôi cũng biến thành sa đọa sao?
Chớ sợ chớ sợ!
Mai Đóa Nhi cười hì hì nói.
Ai nói Tô chủ tịch là đắm mình, thật sự là, các người ánh mắt gì thế, như thế nào Tô chủ tịch vừa tới mọi người cứ như vậy, quả thực chính là không được rồi! Tô chủ tịch, tôi tuyệt đối đứng ở bên anh!
Khương Trữ hăng hái nói.
Ha ha!
Khi Tô Mộc đảo qua mọi người, mọi người đều thoải mái cười ha hả, Tô Mộc ưa thích chính là hào khí này, đám người Khương Trữ cũng rất ưa thích nói chuyện phiếm với Tô Mộc. Bởi vì nói chuyện với Tô Mộc bọn họ không có cảm giác như nói chuyện với đại nhân vật gì đó, còn có thể nói chuyện vui đùa đấy.
Chính là niềm vui thú!
Hiện tại đám người Khương Trữ bọn họ kiếm tiền mặc dù nói có muốn kiếm một khoản tiền ý tứ, nhưng thêm nữa… Lại là vì niềm vui thú. Bọn họ muốn thích niềm vui thú này, chính là biểu thị công khai bọn họ cũng đã lớn lên. Dù sao muốn nói không có ai thích làm phế vật, đều là những người có gia thế hiển hách.
Lão sư, rốt cuộc là hạng mục gì?
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Các người nên biết hiện giờ tôi là chủ tịch huyện Hoa Hải, Hoa Hải đang trong thời kỳ phát triển. Chỗ đó có ba trung tâm, nhưng vẫn không đủ, bởi vì còn chưa phát huy toàn bộ ưu thế của huyện Hoa Hải ra, đó chính là vận chuyển hậu cần!
Tôi chuẩn bị ở huyện Hoa Hải xử lý một trung tâm lưu trữ, trung tâm kiến thiết, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Nói là cho mọi người cùng xem xét, là muốn xây dựng trung tâm kiếm tiền hay là xây dựng làm trung tâm cho mình, sau đó lại vận hành các hạng mục bản thân?
Tô Mộc cười nói.
Kỳ thật Tô Mộc nói ra chuyện này cũng không tính toán là làm lộ bí mật, bởi vì hắn căn bản không muốn giao chuyện này trực tiếp cho đám người Đỗ Phẩm Thượng đi làm. Tô Mộc biết rõ Đỗ Phẩm Thượng trong tay dù có ít tiền, nhưng đại thủ bút như thế không phải bọn họ có thể làm.
Cho nên Tô Mộc làm như vậy là muốn bọn họ quay về nhà của mình, mang chuyện này nói với trưởng bối. Về phần nói chuyện như thế nào, vậy phải xem ánh mắt của ai nhạy cảm hơn.
Trung tâm hậu cần!
Trung tâm hậu cần huyện Hoa Hải!
Sau khi Tô Mộc nói ra những lời như vậy, sắc mặt đám người Đỗ Phẩm Thượng đều biến đổi, bởi vì bọn họ thật không ngờ Tô Mộc không có nói đùa, nói là chuyện to lớn như vậy. Bọn họ theo sau Tô Mộc làm một ít đầu tư, nhưng chính thức làm chuyện đầu tư lớn thế này, có chân thật hay không?
Mấu chốt nhất là, nếu bọn họ xuất ra, trong thời gian ngắn đừng nghĩ sẽ sinh ra lợi ích thực tế gì đó, đây mới là điểm làm bọn họ lo lắng nhất. Bọn họ cũng không muốn tiến hành chu kỳ dài như vậy. Cho nên bọn họ càng nguyện ý gửi ngân hàng ăn tiền lãi còn hơn.
Lão sư, chúng ta có thể làm sao?
Đỗ Phẩm Thượng nhìn qua những người khác, sau đó hỏi thăm.
Cho dù Đỗ Phẩm Thượng cũng phỉa cẩn thận ứng phó. Mặc dù nói hắn không quan tâm nhiều tiền ít tiền, nhưng hắn quan tâm là thành công hay không, cũng có cảm giác khoái cảm hay không. Lời này cũng chính là Tô Mộc nói ra, đổi lại là người khác nói, Đỗ Phẩm Thượng sẽ cân nhắc ý tứ thiếu nợ dâng tặng.
Hắn vẫn thiếu tự tin đấy.
Tô Mộc nhìn ra suy nghĩ của đám người Đỗ Phẩm Thượng, đơn giản chính là lo lắng chuyện này thật không đáng tin cậy. Kỳ thật bọn họ ngược lại không phải không tin Tô Mộc, mà là luận sự tiến hành lo lắng mà thôi.
Ước nguyện ban đầu của Tô Mộc kỳ thật chính là mâu thuẫn tâm lý này, bởi vì Tô Mộc cũng không có nghĩ bọn họ sẽ gia nhập vào. Nhưng không cho bọn họ gia nhập là không gia nhập, chỉ muốn bọn họ truyền tin tức đi, nhưng mà Tô Mộc không quản bọn họ có tự tin hay không, nhất định phải cho bọn họ có lòng tin tuyệt đối. So sánh với bồi dưỡng tự tin, Tô Mộc thậm chí nguyện ý làm hạng mục hậu cần này.
Nghe một câu chuyện từng thế này, nói lúc trước có nông phu cầm hai thùng nước tới bờ sông gánh nước. Nhưng hai cái thùng nước này có một cái bị hư, chính giữa có một khe hở, cho nên lúc hắn gánh nước về nhà, trong thùng nước luôn chỉ còn một nửa.
Nhưng nông phu không lưu ý tới chuyện này, ngày qua ngày gánh nước, không có ý đổi thùng nước, thẳng đến khi thùng nước bị hư kia không thể chịu nổi nữa, thùng nước lấy hết dũng khí đặt câu hỏi với nông phu: ‘Ta rất hổ thẹn, ta rất xấu hổ, ta đã hư rồi, ta chỉ có thể giúp ngươi gánh nửa thùng nước.’ Biết rõ nông phu nghe câu này đã nói cái gì không?
Tô Mộc hỏi.
Hắn nói như thế nào?
Khương Trữ hiếu kỳ lấy, câu chuyện này nàng chưa từng nghe qua, mà Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa đưa mắt nhìn qua nhau, trên mặt mang theo thần sắc trầm tư.
Tại sao ngươi phải xấu hổ như vậy? Ngươi không nên nghĩ như vậy, bởi vì ta đã sớm lưu ý đến khe hở của ngươi, cho nên trên đường mang ngươi về, ta rắc hạt giống hoa khắp nơi, sau đó mỗi ngày khi trở về thì con đường do ngươi tưới nước. Cho nên ta hiện tại mới có hoa tươi xinh đẹp trang trí nhà của ta.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Thì ra là thế!
Bọn họ không phải người ngu, bọn họ đều có được đầu óc thông minh, tự nhiên biết rõ Tô Mộc nói ra chuyện này muốn nói cái gì với bọn họ. Đúng vậy, bọn họ cũng không cần quá khinh thị bản thân mình, đây không phải tính cách của bọn họ, cũng không phải hành vi tác phong của bọn họ, bọn họ phải làm là bảo trì sức chiến đấu tràn đầy, bảo trì ý chí vĩnh viễn không chịu thua.
Phải biết rằng bọn họ chỉ phụ trách mà thôi, về phần còn lại đều có thượng đế như Tô Mộc an bài rồi.
Lão sư, cám ơn ngươi!
Đỗ Phẩm Thượng tươi cười.
Cái này kiện chuyện lời nói, chúng ta biết phải làm sao, đợi đến lúc chúng ta xuất ra vừa xong cả bản kế hoạch đến, đến lúc đó lại đi tìm lão sư nghiên cứu.”
Tốt!
Tô Mộc cười nói.
Ngươi chỉ phụ trách, thượng đế đã an bài, có đôi khi chuyện chỉ đơn giản như thế. Thực sự là một câu chuyện bình thường, có và không có người nói ra thì hiệu quả của nó khác nhau. Nhưng không sao cả, có hiệu quả thực tế là được.
Lão sư, chuyện đêm qua chúng ta đã giải quyết xong, những tiện phụ kia sẽ bị trừng phạt nhanh chóng.
Đỗ Phẩm Thượng nói ra.
Vâng, các cô kia đúng là một đám tiện nhân!
Khương Trữ nói tới chuyện này lại có cảm giác khó chịu.
Đinh linh linh!
Thời điểm Tô Mộc muốn bọn họ yên tĩnh, không cần vì chuyện này mà giày vò ra cái gì đó, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, không biết vì cái gì, nhìn qua cái tên trên đó, đáy lòng Tô Mộc sinh ra cảm giác không tốt.
Quả nhiên, khi Tô Mộc nghe xong, bên kia có tin tức làm hắn muốn chửi mẹ nó ngay!
Nhưng cho dù sức miễn dịch lớn hơn nưa, Tô Mộc cũng không nghĩ tới Khương Trữ nói ra lời này.
Hì hì, Tô chủ tịch ăn nhiều một chút uống nhiều chút, đều nói ăn cái gì bổ cái gì, cho nên ta lấy một thùng bổ dương. Đợi đến lúc giữa trưa hoặc tối, ta một lần cho làm cho chủ tịch một chút. Tô chủ tịch, vẫn là tiểu nữ tử được rồi, biết rõ anh tối qua chiến đấu hăng hái, đến nha, ăn nhiều một chút!
Khương Trữ nói lời này làm cho Tô Mộc xúc động muốn sụp đổ! Tô Mộc trực tiếp liền trừng Đỗ Phẩm Thượng, ai ngờ không trùng thì thôi, vừa trừng mắt thì Đỗ Phẩm Thượng còn không có như thế nào, mấy người kia đều ồn ào.
Thần tượng, anh thật sự là lợi hại, tôi bội phục anh lắm, so sánh với anh, những bạn gái của tôi chẳng ra sao cả!
Bao Hùng Phi rung đùi đắc ý nói.
Đúng thế, cũng không xem ai là thần tượng?
Lưu Kiên phụ họa nói.
Tô học trưởng, anh làm cho tôi rất thất vọng, anh đã đắm mình rồi!
Mai Đóa Nhi tiếc nuối nói ra.
Tô bí thư, anh làm vậy thật sự khó khăn, không biết nên nói cái gì, húp cháo húp cháo!
Trần Bích Loa rất tiếc nói.
Các người?
Tô Mộc nhìn qua bộ dáng mấy người, vô lực xoay chuyển trời đất. Tính toán, dù sao bọn họ nghĩ của bọn họ. Nhưng mà sáng sớm đã gài mình rồi, các người đúng là non một chút. Nghĩ tới đây, Tô Mộc cũng lười biếng, ăn hết nửa bát cháo, buông ra sau đó khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.
Xem ra ấn tượng về tôi của các người rất không được, nhưng không có biện pháp, ai bảo người ta tới tìm tôi. Chỉ đáng thương, tôi vốn nghĩ sẽ tặng mọi người phú quý ngập trời, hiện tại xem ra là không cần rồi. Xem bộ dáng mọi người không thiếu tiền tiêu vặt, đã như vầy tôi đi tìm người khác.
Chỉ nói mấy lời không đáng gì này, ánh mắt mấy người ở đây sáng lên. Chê cười, Tô Mộc nói phú quý có thể nhỏ sao? Phải biết rằng Tô Mộc đoạn thời gian trước mang chuyện kia tới cho bọn họ, tạo thành oanh động to lớn. Chủ yếu nhất là bọn họ liên tục gặp may.
Tô Mộc chính là quân sư của bọn họ!
Tô Mộc chính là thần tài của bọn họ!
Là địch với ai cũng được. Tuyệt đối không thể là địch với thiên tài, nếu không đây tuyệt đối là hành động ngu xuẩn nhất.
Thần tượng. Cái bánh bao hấp này rất không tệ, thử đi.
Bao Hùng Phi nhanh chóng cười tủm tỉm nói ra.
Thần tượng, có muốn uống chén súp không?
Lưu kiên tranh thủ thời gian đứng lên nói.
Tô học trưởng…
Mai Đóa Nhi vừa định mở miệng lại bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt.
Cô thì miễn đề, ai bảo tôi đắm mình kia chứ? Như thế nào? Chẳng lẽ không sợ ăn cơm với kẻ đắm mình như tôi cũng biến thành sa đọa sao?
Chớ sợ chớ sợ!
Mai Đóa Nhi cười hì hì nói.
Ai nói Tô chủ tịch là đắm mình, thật sự là, các người ánh mắt gì thế, như thế nào Tô chủ tịch vừa tới mọi người cứ như vậy, quả thực chính là không được rồi! Tô chủ tịch, tôi tuyệt đối đứng ở bên anh!
Khương Trữ hăng hái nói.
Ha ha!
Khi Tô Mộc đảo qua mọi người, mọi người đều thoải mái cười ha hả, Tô Mộc ưa thích chính là hào khí này, đám người Khương Trữ cũng rất ưa thích nói chuyện phiếm với Tô Mộc. Bởi vì nói chuyện với Tô Mộc bọn họ không có cảm giác như nói chuyện với đại nhân vật gì đó, còn có thể nói chuyện vui đùa đấy.
Chính là niềm vui thú!
Hiện tại đám người Khương Trữ bọn họ kiếm tiền mặc dù nói có muốn kiếm một khoản tiền ý tứ, nhưng thêm nữa… Lại là vì niềm vui thú. Bọn họ muốn thích niềm vui thú này, chính là biểu thị công khai bọn họ cũng đã lớn lên. Dù sao muốn nói không có ai thích làm phế vật, đều là những người có gia thế hiển hách.
Lão sư, rốt cuộc là hạng mục gì?
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Các người nên biết hiện giờ tôi là chủ tịch huyện Hoa Hải, Hoa Hải đang trong thời kỳ phát triển. Chỗ đó có ba trung tâm, nhưng vẫn không đủ, bởi vì còn chưa phát huy toàn bộ ưu thế của huyện Hoa Hải ra, đó chính là vận chuyển hậu cần!
Tôi chuẩn bị ở huyện Hoa Hải xử lý một trung tâm lưu trữ, trung tâm kiến thiết, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Nói là cho mọi người cùng xem xét, là muốn xây dựng trung tâm kiếm tiền hay là xây dựng làm trung tâm cho mình, sau đó lại vận hành các hạng mục bản thân?
Tô Mộc cười nói.
Kỳ thật Tô Mộc nói ra chuyện này cũng không tính toán là làm lộ bí mật, bởi vì hắn căn bản không muốn giao chuyện này trực tiếp cho đám người Đỗ Phẩm Thượng đi làm. Tô Mộc biết rõ Đỗ Phẩm Thượng trong tay dù có ít tiền, nhưng đại thủ bút như thế không phải bọn họ có thể làm.
Cho nên Tô Mộc làm như vậy là muốn bọn họ quay về nhà của mình, mang chuyện này nói với trưởng bối. Về phần nói chuyện như thế nào, vậy phải xem ánh mắt của ai nhạy cảm hơn.
Trung tâm hậu cần!
Trung tâm hậu cần huyện Hoa Hải!
Sau khi Tô Mộc nói ra những lời như vậy, sắc mặt đám người Đỗ Phẩm Thượng đều biến đổi, bởi vì bọn họ thật không ngờ Tô Mộc không có nói đùa, nói là chuyện to lớn như vậy. Bọn họ theo sau Tô Mộc làm một ít đầu tư, nhưng chính thức làm chuyện đầu tư lớn thế này, có chân thật hay không?
Mấu chốt nhất là, nếu bọn họ xuất ra, trong thời gian ngắn đừng nghĩ sẽ sinh ra lợi ích thực tế gì đó, đây mới là điểm làm bọn họ lo lắng nhất. Bọn họ cũng không muốn tiến hành chu kỳ dài như vậy. Cho nên bọn họ càng nguyện ý gửi ngân hàng ăn tiền lãi còn hơn.
Lão sư, chúng ta có thể làm sao?
Đỗ Phẩm Thượng nhìn qua những người khác, sau đó hỏi thăm.
Cho dù Đỗ Phẩm Thượng cũng phỉa cẩn thận ứng phó. Mặc dù nói hắn không quan tâm nhiều tiền ít tiền, nhưng hắn quan tâm là thành công hay không, cũng có cảm giác khoái cảm hay không. Lời này cũng chính là Tô Mộc nói ra, đổi lại là người khác nói, Đỗ Phẩm Thượng sẽ cân nhắc ý tứ thiếu nợ dâng tặng.
Hắn vẫn thiếu tự tin đấy.
Tô Mộc nhìn ra suy nghĩ của đám người Đỗ Phẩm Thượng, đơn giản chính là lo lắng chuyện này thật không đáng tin cậy. Kỳ thật bọn họ ngược lại không phải không tin Tô Mộc, mà là luận sự tiến hành lo lắng mà thôi.
Ước nguyện ban đầu của Tô Mộc kỳ thật chính là mâu thuẫn tâm lý này, bởi vì Tô Mộc cũng không có nghĩ bọn họ sẽ gia nhập vào. Nhưng không cho bọn họ gia nhập là không gia nhập, chỉ muốn bọn họ truyền tin tức đi, nhưng mà Tô Mộc không quản bọn họ có tự tin hay không, nhất định phải cho bọn họ có lòng tin tuyệt đối. So sánh với bồi dưỡng tự tin, Tô Mộc thậm chí nguyện ý làm hạng mục hậu cần này.
Nghe một câu chuyện từng thế này, nói lúc trước có nông phu cầm hai thùng nước tới bờ sông gánh nước. Nhưng hai cái thùng nước này có một cái bị hư, chính giữa có một khe hở, cho nên lúc hắn gánh nước về nhà, trong thùng nước luôn chỉ còn một nửa.
Nhưng nông phu không lưu ý tới chuyện này, ngày qua ngày gánh nước, không có ý đổi thùng nước, thẳng đến khi thùng nước bị hư kia không thể chịu nổi nữa, thùng nước lấy hết dũng khí đặt câu hỏi với nông phu: ‘Ta rất hổ thẹn, ta rất xấu hổ, ta đã hư rồi, ta chỉ có thể giúp ngươi gánh nửa thùng nước.’ Biết rõ nông phu nghe câu này đã nói cái gì không?
Tô Mộc hỏi.
Hắn nói như thế nào?
Khương Trữ hiếu kỳ lấy, câu chuyện này nàng chưa từng nghe qua, mà Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa đưa mắt nhìn qua nhau, trên mặt mang theo thần sắc trầm tư.
Tại sao ngươi phải xấu hổ như vậy? Ngươi không nên nghĩ như vậy, bởi vì ta đã sớm lưu ý đến khe hở của ngươi, cho nên trên đường mang ngươi về, ta rắc hạt giống hoa khắp nơi, sau đó mỗi ngày khi trở về thì con đường do ngươi tưới nước. Cho nên ta hiện tại mới có hoa tươi xinh đẹp trang trí nhà của ta.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Thì ra là thế!
Bọn họ không phải người ngu, bọn họ đều có được đầu óc thông minh, tự nhiên biết rõ Tô Mộc nói ra chuyện này muốn nói cái gì với bọn họ. Đúng vậy, bọn họ cũng không cần quá khinh thị bản thân mình, đây không phải tính cách của bọn họ, cũng không phải hành vi tác phong của bọn họ, bọn họ phải làm là bảo trì sức chiến đấu tràn đầy, bảo trì ý chí vĩnh viễn không chịu thua.
Phải biết rằng bọn họ chỉ phụ trách mà thôi, về phần còn lại đều có thượng đế như Tô Mộc an bài rồi.
Lão sư, cám ơn ngươi!
Đỗ Phẩm Thượng tươi cười.
Cái này kiện chuyện lời nói, chúng ta biết phải làm sao, đợi đến lúc chúng ta xuất ra vừa xong cả bản kế hoạch đến, đến lúc đó lại đi tìm lão sư nghiên cứu.”
Tốt!
Tô Mộc cười nói.
Ngươi chỉ phụ trách, thượng đế đã an bài, có đôi khi chuyện chỉ đơn giản như thế. Thực sự là một câu chuyện bình thường, có và không có người nói ra thì hiệu quả của nó khác nhau. Nhưng không sao cả, có hiệu quả thực tế là được.
Lão sư, chuyện đêm qua chúng ta đã giải quyết xong, những tiện phụ kia sẽ bị trừng phạt nhanh chóng.
Đỗ Phẩm Thượng nói ra.
Vâng, các cô kia đúng là một đám tiện nhân!
Khương Trữ nói tới chuyện này lại có cảm giác khó chịu.
Đinh linh linh!
Thời điểm Tô Mộc muốn bọn họ yên tĩnh, không cần vì chuyện này mà giày vò ra cái gì đó, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, không biết vì cái gì, nhìn qua cái tên trên đó, đáy lòng Tô Mộc sinh ra cảm giác không tốt.
Quả nhiên, khi Tô Mộc nghe xong, bên kia có tin tức làm hắn muốn chửi mẹ nó ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.