Chương 381: Buổi công bố truyền thông vượt qua quy cách.
Ẩn Vi Giả
16/05/2016
Tòa nhà chính quyền huyện, phòng làm việc Huyện trưởng.
Lương Trung Hòa sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sa lon, Triệu Thụy An đứng bên cửa sổ, khiến người ngoài chú ý chính là, ở chỗ này còn có người thứ ba, hắn chính là Vương Hải, phó Huyện trưởng thường vụ trước kia, hiện tại là chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị. Làm tâm phúc tuyệt đối của Triệu Thụy An, Vương Hải đã biết chuyện vừa rồi xảy ra trong hội nghị thường ủy huyện ủy, nhưng hắn hoàn toàn không có ý tứ lo lắng, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.
- Tôi nói lão Lương, anh đừng có vẻ mặt như đưa đám đấy nữa, có chuyện gì lớn đâu. Hơn nữa cho dù thật sự điều tra ra, cũng không có quan hệ đến anh, nhiều lắm là sơ suất trong việc giám sát. Mà cho dù là vấn đề như vậy, có Triệu Huyện trưởng rồi, cũng sẽ không giải quyết được gì.
Vương Hải cười nói.
- Huyện trưởng, tôi thật không nghĩ đến, tên nghiệt tử nhà tôi lại làm ra chuyện này, gây phiền toái cho ngài.
Lương Trung Hòa cười khổ nói.
Xảy ra chuyện như vậy, Lương Trung Hòa biết không thể gạt được Triệu Thụy An, thay vì cứ kìm nén, che dấu như vậy, chẳng dứt khoát, thẳng thắn với Triệu Thụy An. Nhìn giống như chủ động đưa nhược điểm đến trong tay Triệu Thụy An, nhưng Lương Trung Hòa biết, chỉ có đưa ra nhược điểm như vậy, mình mới an tâm.
Sự thật chứng minh, hắn đã thành công.
Trong hội nghị thường ủy huyện ủy hôm nay Triệu Thụy An rõ ràng đang bảo vệ mình, về phần xử lý tạm thời cách chức điều tra, chờ đợi thượng cấp xử lý, chỉ là ngụy trang. Lương Trung Hòa biết, với thân phận và địa vị của của hắn, Nhiếp Việt muốn bắt được hắn còn chưa đủ tư cách. Cái gọi là tạm thời cách chức điều tra, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa thực chất, mà chủ yếu là ý nghĩa tượng trưng.
- Lão Lương, xử lý tạm thời cách chức điều tra của anh chẳng qua là tạm thời, anh nên biết, cái này gọi là tạm thời cách chức cũng không phải là thật, cho dù anh bị tạm thời cách chức, anh vẫn ở lại bộ tuyên truyền huyện ủy làm việc.
Triệu Thụy An nói.
- Tôi hiểu!
Lương Trung Hòa nói.
- Lão Lương. Hiện tại chúng tôi đợi xem Tô Mộc gây náo nhiệt đi. Chỉ cần hắn không làm được buổi công bố truyền thông, kế tiếp sẽ đến phiên chúng tôi hát tuồng.
Vương Hải cười nói.
- Đúng rồi!
Trong đáy mắt Lương Trung Hòa hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Huyện trưởng, tôi đã an bài người, đến lúc đó bọn họ sẽ biết hỏi vấn đề làm sao. Chúng ta cứ đợi xem náo nhiệt đi! Buổi công bố truyền thông, tôi sẽ khiến nó nở rộ khắp nơi.
Lương Trung Hòa có thể duy trì vị trí bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy huyện Hình Đường nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là thổi phồng!
- Một giờ chiều, vở tuồng buổi công bố truyền thông sẽ rất nhanh bắt đầu.
Triệu Thụy An cười lạnh liên tục.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám thường ủy huyện ủy của huyện Hình Đường thật sự không có người nào có tâm tư ăn cơm, trong huyện phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu kêu bọn hắn giống như người không có chuyện gì ngồi ăn cơm. Đó mới là kỳ lạ. Phải biết rằng hiện tại sự kiện dư luận của huyện Hình Đường đã khiến cho chính quyền thị ủy chú ý, nếu như không xử lý, cờ- lê rơi xuống, đừng ai nghĩ đến bỏ chạy.
Mười hai giờ trưa.
Tô Mộc sau khi tan việc liền trực tiếp trở lại nhà khách huyện, hắn ở chỗ này ăn cơm trưa. Giống như ngày thường. Tô Mộc vẫn lựa chọn ở trong phòng ăn, gọi một bát mì, ăn rất ngon lành, dáng vẻ giống như không đặt buổi công bố truyền thông sắp phát sinh vào trong mắt.
- Tô Huyện trưởng, mọi chuyện cần thiết đã được chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại đã bắt đầu có nhà báo kéo tới, tôi đã kêu người đặc biệt ở bên đó tiếp đãi, tuyệt đối bảo đảm mỗi nhà báo đều có chỗ ngồi.
Ô Dương đi tới thấp giọng nói.
Thẳng thắn mà nói hiện tại Ô Dương cũng không có bao nhiêu lòng tin đối với Tô Mộc, bên ngoài cũng đã náo nhiệt ngất trời. Nếu Tô Mộc quả thật có bản lãnh, há có thể vẫn ẩn núp. Nhưng khi hắn mới vừa đem ý nghĩ của mình nói cho Ô Mai, còn chưa đợi hắn nói xong, Ô Mai liền trực tiếp tát một cái, chỉ vào mũi hắn mắng chửi. Cho đến khi mắng Ô Dương như vòi phun máu chó, đến cuối cùng vẫn không hết giận.
Nhưng bị Ô Mai chửi bới một trận như vậy. Ô Dương cũng tỉnh táo lại. Mình và lão tỷ không phải nhờ Tô Mộc, đã sớm bị người ta bắt lại. Nếu lúc này mình có ý khác, đợi khi Tô Mộc trở lại, còn không thu thập chết mình. Hơn nữa Tô Mộc có thể điều Ô Mai đến quản ủy hội khu đang quy hoạch, chẳng lẽ nói hắn thật sự không có lá bài tẩy gì sao? Thật sự để cho người khác vu tội mình như vậy sao?
Bây giờ nhìn lại, Ô Dương thành công rồi.
Tô Mộc chẳng những trở lại, hơn nữa ngay ngày đầu tiên trở lại đã làm ra động tác lớn như vậy. Buổi công bố truyền thông, chậc chậc, nếu đặt ở trước kia, Ô Dương nghĩ cũng không dám nghĩ, sẽ cử hành ở nhà khách huyện. Hơn nữa những nhà báo đến đây đều rất có phân lượng. Hiện tại chỉ riêng mấy nhà báo xuất hiện trong đại sảnh, đã có mấy người cấp thành phố.
- Hiện trường buổi họp báo nhất định phải bảo đảm yên tĩnh và an toàn, Ô quản lý, lần này tôi hoàn toàn giao chuyện này cho cậu, nếu cậu làm không xong..., cậu cũng biết...
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Ô Dương vội vàng lau mồ hôi trên trán.
Hiện tại Tô Mộc so với trước kia, Ô Dương thật sự cảm giác quan uy ngày càng thịnh, trước kia Tô Mộc còn không khoa trương như vậy, hôm nay đứng trước mặt hắn, Ô Dương cảm giác được ngoại trừ run sợ chính là sợ hãi.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ vang lên, hắn liếc mắt nhìn Ô Dương, cũng không để ý, trực tiếp nghe máy:
- Tô chủ tịch, lão nhân gia ngài bây giờ đang ở đâu? Có tiện tới đây gặp mặt không?
Bên kia điện thoại truyền đến một trận cười thanh thúy, Tô Mộc biết đây là Khương Ninh. Trong tất cả những người hắn quen biết, thật sự không có người nào gọi hắn chủ tịch. Chủ tịch chủ tịch, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
- Khương Ninh, sau này có thể đừng gọi anh là chủ tịch được không?
Tô Mộc im lặng nói.
- Làm sao? Tại sao không thể gọi? Anh vốn là chủ tịch hội học sinh Giang Đại chúng ta, em bất kể, đây là xưng hô đặc biệt của em, không ai có thể tước đoạt.
Khương Ninh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Được rồi, nói đi, tìm anh có chuyện gì?
Tô Mộc bất đắc dĩ hỏi.
- Khanh khách, làm sao, không có chuyện gì thì không thể tìm chủ tịch sao?
Khương Ninh cười đùa nói.
- Dĩ nhiên có thể, nhưng hiện tại anh có chút bận rộn, không có chuyện gì thì anh tắt máy trước.
Tô Mộc nói.
- Đừng, đừng, chủ tịch đại nhân, em thật sự có chuyện tìm anh.
Khương Ninh vội vàng nói.
- Mau nói đi!
- Chủ tịch, có phải bây giờ anh đang ở trong nhà khách huyện? Một lát nữa có phải sẽ mở một buổi công bố truyền thông gì đó hay không?
Khương Ninh bật thốt lên một câu nói, làm Tô Mộc có chút phát mộng, nhưng nhưng ngay sau đó rất nhanh thoải mái.
- Là tiểu tử Đỗ Phẩm Thượng nói cho em biết sao.
Đỗ Phẩm Thượng sắm vai nhân vật rất trọng yếu trong lần phản kích này của Tô Mộc, hơn nữa nhân vật này chủ công chính là internet. Đợi đến khi buổi công bố truyền thông bắt đầu, chính là lúc Đỗ Phẩm Thượng hành động.
- Đúng vậy, nếu không phải Đỗ Phẩm Thượng nói cho em biết, Tô chủ tịch có phải không chuẩn bị nói cho chúng em không?
Khương Ninh cười nói.
- Chúng em?
Tô Mộc đột nhiên cảm giác tình hình có chút không đúng.
- Khanh khách, có phải cảm giác không bình thường hay không, đã muộn rồi! Tô chủ tịch, nói thật cho anh biết, cuộc chiến phản kích trên internet chúng em cũng ghi danh rồi, anh yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ cho đánh một trận xinh đẹp cho anh. Còn nữa, cái này không phải là trọng điểm em muốn nói, ừ, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, bọn họ có lẽ đã đến huyện thành, rất nhanh có thể đến phòng tiếp khách.
Khương Ninh có chút thần kinh cằn nhằn.
- Ai tới?
Tô Mộc hỏi.
- Không có ai cả, chỉ là đài truyền hình tỉnh phái đi một tổ công tác tới đó, đặc biệt đưa tin về buổi công bố truyền thông lần này. Ừ, người dẫn đội chính là chủ trì của bọn em, hình như còn treo thêm chức vụ gì nữa, em quên mất rồi. Còn nữa, chẳng những là đài truyền hình tỉnh, mấy nhà báo cấp tỉnh và thành phố Thịnh Kinh cũng đến rồi. Hiện tại có lẽ bọn họ sắp tới nơi tiếp khách, được rồi, chủ tịch, anh đi lo công việc của anh đi.
Khương Ninh nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mộc có chút sững sờ nhìn điện thoại di động, đợi sau khi hắn tỉnh lại, trên mặt mới lộ ra vẻ cười khổ. Đám người Khương Ninh thật sự rất có khả năng gây sự. Không sai, mình kêu Đỗ Phẩm Thượng chịu trách nhiệm phản kích trên internet. Nhưng không báo cho bọn người Khương Ninh, tin tưởng bọn họ sau khi nhận được tin tức, sẽ thông qua quan hệ của riêng mình, tìm đến mấy nhà báo. Hơn nữa nếu không có bất ngờ xảy ra, những nhà báo này tới để đỡ lưng mình.
Được rồi, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, có những nhà báo này gia nhập, thanh thế cũng có thể tạo lớn hơn nữa. Đối với phản kích của mình mà nói, đây tuyệt đối là chuyện trăm điều lợi mà không một điều hại.
- Ô quản lý, tôi nghĩ cậu nên đi sắp xếp rồi, lại có mấy nhà báo cấp tỉnh tới đây, nhất định phải bảo đảm bọn họ cũng có chỗ ngồi.
Tô Mộc nói.
Wow, nhà báo cấp tỉnh!
Ô Dương nghe thấy liền cảm giác thực sự khiếp sợ, không do dự nữa, vội vàng đáp ứng:
- Tô Huyện trưởng yên tâm, tôi biết phải làm sao, chỗ ngồi tuyệt đối đủ, bây giờ tôi lập tức tới phòng bên cạnh bố trí.
Hiện tại Ô Dương thật sự có chút cảm thấy may mắn, ban đầu mình vì thể hiện khí phái, cố ý bố trí đại sảnh vô cùng lớn, hội trường hiện tại chính là dùng mấy căn phòng khách quý lúc trước biến thành.
Sau khi Tô Mộc ăn xong bát mì, lau miệng, khẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi hai mắt mở ra, hắn lại lấy điện thoại di động, trực tiếp gọi đi, so với thái độ vừa rồi, lúc này thái độ của hắn rõ ràng cung kính hơn rất nhiều.
- Lý đại ca, chuyện thế nào rồi?
Tô Mộc hỏi.
- Yên tâm đi, tất cả đều đã làm tốt, không làm lỡ chuyện của cậu đâu.
Lý Nhạc Dân mỉm cười nói.
- Vậy cảm ơn nhé.
Tô Mộc nói.
- Được rồi, chuẩn bị đại sự của cậu đi.
Lý Nhạc Dân nói.
- Được!
Tô Mộc cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc lá, trên mặt lộ ra một loại nụ cười tự tin.
Dưới tình huống mình đã liên tiếp bày nhiều hậu thủ như vậy, còn không làm được sự kiện dư luận lần này, Tô Mộc thật không còn mặt mũi tiếp tục làm quan.
Mười hai giờ rưỡi, hội trường nhà khách huyện.
Khi Ô Dương đang bận trước bận sau, nhân viên của chính quyền huyện đã đây chịu trách nhiệm bố trí. Buổi công bố truyền thông hôm nay đã không còn là chuyện của Tô Mộc, đây là lấy danh nghĩa huyện ủy chính quyền huyện cử hành. Làm người của văn phòng chính quyền huyện, bọn họ tất phải trình diện, không nhìn thấy Mễ Thừa cũng ở đây sao?
Chẳng qua hiện tại trên mặt Mễ Thừa là vẻ mặt làm cho người ta cảm giác mâu thuẫn.
- Đây chính là mấy nhà báo theo lời Triệu Huyện trưởng?
Mễ Thừa lẩm bẩm tự nói.
Lương Trung Hòa sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sa lon, Triệu Thụy An đứng bên cửa sổ, khiến người ngoài chú ý chính là, ở chỗ này còn có người thứ ba, hắn chính là Vương Hải, phó Huyện trưởng thường vụ trước kia, hiện tại là chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị. Làm tâm phúc tuyệt đối của Triệu Thụy An, Vương Hải đã biết chuyện vừa rồi xảy ra trong hội nghị thường ủy huyện ủy, nhưng hắn hoàn toàn không có ý tứ lo lắng, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.
- Tôi nói lão Lương, anh đừng có vẻ mặt như đưa đám đấy nữa, có chuyện gì lớn đâu. Hơn nữa cho dù thật sự điều tra ra, cũng không có quan hệ đến anh, nhiều lắm là sơ suất trong việc giám sát. Mà cho dù là vấn đề như vậy, có Triệu Huyện trưởng rồi, cũng sẽ không giải quyết được gì.
Vương Hải cười nói.
- Huyện trưởng, tôi thật không nghĩ đến, tên nghiệt tử nhà tôi lại làm ra chuyện này, gây phiền toái cho ngài.
Lương Trung Hòa cười khổ nói.
Xảy ra chuyện như vậy, Lương Trung Hòa biết không thể gạt được Triệu Thụy An, thay vì cứ kìm nén, che dấu như vậy, chẳng dứt khoát, thẳng thắn với Triệu Thụy An. Nhìn giống như chủ động đưa nhược điểm đến trong tay Triệu Thụy An, nhưng Lương Trung Hòa biết, chỉ có đưa ra nhược điểm như vậy, mình mới an tâm.
Sự thật chứng minh, hắn đã thành công.
Trong hội nghị thường ủy huyện ủy hôm nay Triệu Thụy An rõ ràng đang bảo vệ mình, về phần xử lý tạm thời cách chức điều tra, chờ đợi thượng cấp xử lý, chỉ là ngụy trang. Lương Trung Hòa biết, với thân phận và địa vị của của hắn, Nhiếp Việt muốn bắt được hắn còn chưa đủ tư cách. Cái gọi là tạm thời cách chức điều tra, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa thực chất, mà chủ yếu là ý nghĩa tượng trưng.
- Lão Lương, xử lý tạm thời cách chức điều tra của anh chẳng qua là tạm thời, anh nên biết, cái này gọi là tạm thời cách chức cũng không phải là thật, cho dù anh bị tạm thời cách chức, anh vẫn ở lại bộ tuyên truyền huyện ủy làm việc.
Triệu Thụy An nói.
- Tôi hiểu!
Lương Trung Hòa nói.
- Lão Lương. Hiện tại chúng tôi đợi xem Tô Mộc gây náo nhiệt đi. Chỉ cần hắn không làm được buổi công bố truyền thông, kế tiếp sẽ đến phiên chúng tôi hát tuồng.
Vương Hải cười nói.
- Đúng rồi!
Trong đáy mắt Lương Trung Hòa hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Huyện trưởng, tôi đã an bài người, đến lúc đó bọn họ sẽ biết hỏi vấn đề làm sao. Chúng ta cứ đợi xem náo nhiệt đi! Buổi công bố truyền thông, tôi sẽ khiến nó nở rộ khắp nơi.
Lương Trung Hòa có thể duy trì vị trí bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy huyện Hình Đường nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là thổi phồng!
- Một giờ chiều, vở tuồng buổi công bố truyền thông sẽ rất nhanh bắt đầu.
Triệu Thụy An cười lạnh liên tục.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám thường ủy huyện ủy của huyện Hình Đường thật sự không có người nào có tâm tư ăn cơm, trong huyện phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu kêu bọn hắn giống như người không có chuyện gì ngồi ăn cơm. Đó mới là kỳ lạ. Phải biết rằng hiện tại sự kiện dư luận của huyện Hình Đường đã khiến cho chính quyền thị ủy chú ý, nếu như không xử lý, cờ- lê rơi xuống, đừng ai nghĩ đến bỏ chạy.
Mười hai giờ trưa.
Tô Mộc sau khi tan việc liền trực tiếp trở lại nhà khách huyện, hắn ở chỗ này ăn cơm trưa. Giống như ngày thường. Tô Mộc vẫn lựa chọn ở trong phòng ăn, gọi một bát mì, ăn rất ngon lành, dáng vẻ giống như không đặt buổi công bố truyền thông sắp phát sinh vào trong mắt.
- Tô Huyện trưởng, mọi chuyện cần thiết đã được chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại đã bắt đầu có nhà báo kéo tới, tôi đã kêu người đặc biệt ở bên đó tiếp đãi, tuyệt đối bảo đảm mỗi nhà báo đều có chỗ ngồi.
Ô Dương đi tới thấp giọng nói.
Thẳng thắn mà nói hiện tại Ô Dương cũng không có bao nhiêu lòng tin đối với Tô Mộc, bên ngoài cũng đã náo nhiệt ngất trời. Nếu Tô Mộc quả thật có bản lãnh, há có thể vẫn ẩn núp. Nhưng khi hắn mới vừa đem ý nghĩ của mình nói cho Ô Mai, còn chưa đợi hắn nói xong, Ô Mai liền trực tiếp tát một cái, chỉ vào mũi hắn mắng chửi. Cho đến khi mắng Ô Dương như vòi phun máu chó, đến cuối cùng vẫn không hết giận.
Nhưng bị Ô Mai chửi bới một trận như vậy. Ô Dương cũng tỉnh táo lại. Mình và lão tỷ không phải nhờ Tô Mộc, đã sớm bị người ta bắt lại. Nếu lúc này mình có ý khác, đợi khi Tô Mộc trở lại, còn không thu thập chết mình. Hơn nữa Tô Mộc có thể điều Ô Mai đến quản ủy hội khu đang quy hoạch, chẳng lẽ nói hắn thật sự không có lá bài tẩy gì sao? Thật sự để cho người khác vu tội mình như vậy sao?
Bây giờ nhìn lại, Ô Dương thành công rồi.
Tô Mộc chẳng những trở lại, hơn nữa ngay ngày đầu tiên trở lại đã làm ra động tác lớn như vậy. Buổi công bố truyền thông, chậc chậc, nếu đặt ở trước kia, Ô Dương nghĩ cũng không dám nghĩ, sẽ cử hành ở nhà khách huyện. Hơn nữa những nhà báo đến đây đều rất có phân lượng. Hiện tại chỉ riêng mấy nhà báo xuất hiện trong đại sảnh, đã có mấy người cấp thành phố.
- Hiện trường buổi họp báo nhất định phải bảo đảm yên tĩnh và an toàn, Ô quản lý, lần này tôi hoàn toàn giao chuyện này cho cậu, nếu cậu làm không xong..., cậu cũng biết...
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Ô Dương vội vàng lau mồ hôi trên trán.
Hiện tại Tô Mộc so với trước kia, Ô Dương thật sự cảm giác quan uy ngày càng thịnh, trước kia Tô Mộc còn không khoa trương như vậy, hôm nay đứng trước mặt hắn, Ô Dương cảm giác được ngoại trừ run sợ chính là sợ hãi.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ vang lên, hắn liếc mắt nhìn Ô Dương, cũng không để ý, trực tiếp nghe máy:
- Tô chủ tịch, lão nhân gia ngài bây giờ đang ở đâu? Có tiện tới đây gặp mặt không?
Bên kia điện thoại truyền đến một trận cười thanh thúy, Tô Mộc biết đây là Khương Ninh. Trong tất cả những người hắn quen biết, thật sự không có người nào gọi hắn chủ tịch. Chủ tịch chủ tịch, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
- Khương Ninh, sau này có thể đừng gọi anh là chủ tịch được không?
Tô Mộc im lặng nói.
- Làm sao? Tại sao không thể gọi? Anh vốn là chủ tịch hội học sinh Giang Đại chúng ta, em bất kể, đây là xưng hô đặc biệt của em, không ai có thể tước đoạt.
Khương Ninh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Được rồi, nói đi, tìm anh có chuyện gì?
Tô Mộc bất đắc dĩ hỏi.
- Khanh khách, làm sao, không có chuyện gì thì không thể tìm chủ tịch sao?
Khương Ninh cười đùa nói.
- Dĩ nhiên có thể, nhưng hiện tại anh có chút bận rộn, không có chuyện gì thì anh tắt máy trước.
Tô Mộc nói.
- Đừng, đừng, chủ tịch đại nhân, em thật sự có chuyện tìm anh.
Khương Ninh vội vàng nói.
- Mau nói đi!
- Chủ tịch, có phải bây giờ anh đang ở trong nhà khách huyện? Một lát nữa có phải sẽ mở một buổi công bố truyền thông gì đó hay không?
Khương Ninh bật thốt lên một câu nói, làm Tô Mộc có chút phát mộng, nhưng nhưng ngay sau đó rất nhanh thoải mái.
- Là tiểu tử Đỗ Phẩm Thượng nói cho em biết sao.
Đỗ Phẩm Thượng sắm vai nhân vật rất trọng yếu trong lần phản kích này của Tô Mộc, hơn nữa nhân vật này chủ công chính là internet. Đợi đến khi buổi công bố truyền thông bắt đầu, chính là lúc Đỗ Phẩm Thượng hành động.
- Đúng vậy, nếu không phải Đỗ Phẩm Thượng nói cho em biết, Tô chủ tịch có phải không chuẩn bị nói cho chúng em không?
Khương Ninh cười nói.
- Chúng em?
Tô Mộc đột nhiên cảm giác tình hình có chút không đúng.
- Khanh khách, có phải cảm giác không bình thường hay không, đã muộn rồi! Tô chủ tịch, nói thật cho anh biết, cuộc chiến phản kích trên internet chúng em cũng ghi danh rồi, anh yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ cho đánh một trận xinh đẹp cho anh. Còn nữa, cái này không phải là trọng điểm em muốn nói, ừ, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, bọn họ có lẽ đã đến huyện thành, rất nhanh có thể đến phòng tiếp khách.
Khương Ninh có chút thần kinh cằn nhằn.
- Ai tới?
Tô Mộc hỏi.
- Không có ai cả, chỉ là đài truyền hình tỉnh phái đi một tổ công tác tới đó, đặc biệt đưa tin về buổi công bố truyền thông lần này. Ừ, người dẫn đội chính là chủ trì của bọn em, hình như còn treo thêm chức vụ gì nữa, em quên mất rồi. Còn nữa, chẳng những là đài truyền hình tỉnh, mấy nhà báo cấp tỉnh và thành phố Thịnh Kinh cũng đến rồi. Hiện tại có lẽ bọn họ sắp tới nơi tiếp khách, được rồi, chủ tịch, anh đi lo công việc của anh đi.
Khương Ninh nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mộc có chút sững sờ nhìn điện thoại di động, đợi sau khi hắn tỉnh lại, trên mặt mới lộ ra vẻ cười khổ. Đám người Khương Ninh thật sự rất có khả năng gây sự. Không sai, mình kêu Đỗ Phẩm Thượng chịu trách nhiệm phản kích trên internet. Nhưng không báo cho bọn người Khương Ninh, tin tưởng bọn họ sau khi nhận được tin tức, sẽ thông qua quan hệ của riêng mình, tìm đến mấy nhà báo. Hơn nữa nếu không có bất ngờ xảy ra, những nhà báo này tới để đỡ lưng mình.
Được rồi, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, có những nhà báo này gia nhập, thanh thế cũng có thể tạo lớn hơn nữa. Đối với phản kích của mình mà nói, đây tuyệt đối là chuyện trăm điều lợi mà không một điều hại.
- Ô quản lý, tôi nghĩ cậu nên đi sắp xếp rồi, lại có mấy nhà báo cấp tỉnh tới đây, nhất định phải bảo đảm bọn họ cũng có chỗ ngồi.
Tô Mộc nói.
Wow, nhà báo cấp tỉnh!
Ô Dương nghe thấy liền cảm giác thực sự khiếp sợ, không do dự nữa, vội vàng đáp ứng:
- Tô Huyện trưởng yên tâm, tôi biết phải làm sao, chỗ ngồi tuyệt đối đủ, bây giờ tôi lập tức tới phòng bên cạnh bố trí.
Hiện tại Ô Dương thật sự có chút cảm thấy may mắn, ban đầu mình vì thể hiện khí phái, cố ý bố trí đại sảnh vô cùng lớn, hội trường hiện tại chính là dùng mấy căn phòng khách quý lúc trước biến thành.
Sau khi Tô Mộc ăn xong bát mì, lau miệng, khẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi hai mắt mở ra, hắn lại lấy điện thoại di động, trực tiếp gọi đi, so với thái độ vừa rồi, lúc này thái độ của hắn rõ ràng cung kính hơn rất nhiều.
- Lý đại ca, chuyện thế nào rồi?
Tô Mộc hỏi.
- Yên tâm đi, tất cả đều đã làm tốt, không làm lỡ chuyện của cậu đâu.
Lý Nhạc Dân mỉm cười nói.
- Vậy cảm ơn nhé.
Tô Mộc nói.
- Được rồi, chuẩn bị đại sự của cậu đi.
Lý Nhạc Dân nói.
- Được!
Tô Mộc cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc lá, trên mặt lộ ra một loại nụ cười tự tin.
Dưới tình huống mình đã liên tiếp bày nhiều hậu thủ như vậy, còn không làm được sự kiện dư luận lần này, Tô Mộc thật không còn mặt mũi tiếp tục làm quan.
Mười hai giờ rưỡi, hội trường nhà khách huyện.
Khi Ô Dương đang bận trước bận sau, nhân viên của chính quyền huyện đã đây chịu trách nhiệm bố trí. Buổi công bố truyền thông hôm nay đã không còn là chuyện của Tô Mộc, đây là lấy danh nghĩa huyện ủy chính quyền huyện cử hành. Làm người của văn phòng chính quyền huyện, bọn họ tất phải trình diện, không nhìn thấy Mễ Thừa cũng ở đây sao?
Chẳng qua hiện tại trên mặt Mễ Thừa là vẻ mặt làm cho người ta cảm giác mâu thuẫn.
- Đây chính là mấy nhà báo theo lời Triệu Huyện trưởng?
Mễ Thừa lẩm bẩm tự nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.