Quan Bảng

Chương 222: Càng lúc càng lớn chuyện

Ẩn Vi Giả

01/10/2015



Chương 201: Càng lúc càng lớn chuyện

Trên đời này luôn có vài người ỷ vào quyền thế để tô điểm sự ngu xuẩn của mình, xem sự ngu ngốc đó là trí tuệ thông minh hơn người. Không biết rằng trí tuệ đó làm người ngoài nhìn mà tội nghiệp giùm. Ngươi không cần thương hại loại người này, cứ giẫm bẹp dưới chân là được.

tốt nhất là giẫm nát không để bọn họ xoay người được, không trả thù được. Chỉ có như thế mới cắt đứt tai họa ngầm mãi mãi.

Tô Mộc theo sư phụ Mai Tranh, hắn đồng ý cách nói này.

Tô Mộc bị nhốt trong phòng tối, hắn suy nghĩ rất nhiều, suy tư nguyên sự kiện từ đầu tới đuôi. Tô Mộc phát hiện mình bỏ qua một nhân vật quan trọng. Nghĩ đến người này, khóe môi Tô Mộc cong lên. Nếu ai thấy nụ cười kia sẽ không tin Tô Mộc chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, nụ cười đó đáng sợ hơn cả cáo già.

Tô Mộc cười khẩy nói:

- Hy vọng không phải là các ngươi, nếu không ta thề lần này ra ngoài tuyệt đối tính sổ với các ngươi. Dù bây giờ ta không có năng lực thì ta sẽ nhớ kỹ các ngươi. Hai người đừng hòng có ai chạy thoát được!

ủy ban kỷ luật thành phố độc lập lại không phải độc lập, độc lập phá án nhưng không có nghĩa là mặc kệ Đảng uỷ kiềm chế. Nếu không quyền lực ủy ban kỷ luật sẽ bành trướng không bị kiềm chế, không ai ức chế ủy ban kỷ luật được. Tình huống đó sẽ không xảy ra, Đảng lãnh đạo hết thảy là nguyên tắc căn bản, không ai được phép đụng chạm vào nguyên tắc này.

Kẻ nào đụng vào người đó sẽ chết.

Hiện giờ nguyên tắc này trói buộc, người khó xử là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Chu Tùng Lan Thành phố Thanh Lâm.

Rầm rầm rầm!

Chu Tùng Lan luôn là lên cao hay xuống thấp đều bình thường, nhưng bây giờ lần đầu tiên gã đập bàn trong văn phòng. Chu Tùng Lan sắc mặt âm trầm, trán nổi gân xanh. Khương Vĩnh Tuyền đứng bên cạnh, cảm giác tức giận toát ra từ người Chu Tùng Lan. Sắc mặt Khương Vĩnh Tuyền cũng không tốt đẹp gì.

Ngực Chu Tùng Lan phập phồng hét to:

- Quá hoang đường, nếu Từ nhi không gọi điện thoại thì ta cũng không biết ủy ban kỷ luật thành phố phái người xuống điều tra! Giờ tốt lắm, không có chứng cứ còn trực tiếp mang người đi, chuyện gì đây? ủy ban kỷ luật thành phố sắp đổi trời sao?

Khương Vĩnh Tuyền trầm giọng nói:

- Bí thư, việc này đã tra rõ rồi, là mệnh lệnh của Tiêu bí thư. Nhóm âm thầm điều tra huyện Hình Đường là người phòng tuyên truyền văn minh, nhóm mang Đồng chí Tô Mộc di là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết Hoàng Hòa Quý. Bọn họ đưa ra danh nghĩa hiệp trợ điều tra, tin tưởng trong tay bọn họ không nắm giữ chứng cứ chắc chắn.

ủy ban kỷ luật thành phố không đồng lòng, Chu Tùng Lan và Khương Vĩnh Tuyền không có quyền lên tiếng nói một không hai. Tiêu Vân Sơn là phó bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, sử dụng có Hồ Vi Quốc chống, nếu gã muốn động tay chân rồi nương danh nghĩa khác che giấu, trong vài ngày ngắn ngủi khó ai phát hiện ra.

Chu Tùng Lan nghiến răng:

- Tiêu Vân Sơn!

Ring ring ring!!!

Lúc này điện thoại trên bàn reo inh ỏi, Khương Vĩnh Tuyền nhìn sắc mặt Chu Tùng Lan âm trầm thì chủ động bắt máy. Khương Vĩnh Tuyền mới a lô, bên kia truyền ra thanh âm bình tĩnh.

- Tôi là Lý Hưng Hoa.

Khương Vĩnh Tuyền vội đưa điện thoại qua:

- Bí thư, là Lý thành phố trưởng.

- Lý thành phố trưởng, tôi là Chu Tùng Lan.

Lý Hưng Hoa không chút khách sáo hỏi:

- Bí thư Chu, tôi muốn hỏi là ủy ban kỷ luật thành phố các người làm sao vậy? Đi huyện Hình Đường âm thầm điều tra Tô Mộc nhưng không thông báo cho huyện ủy, huyện bộ tổ chức huyện Hình Đường.

- Các người không biết Tô Mộc là cán bộ huyện quản sao?

- Tôi hỏi các anh một câu, rốt cuộc các anh có chứng cứ không? Không chứng cứ mà mang Đồng chí Tô Mộc đi tra hỏi, Hắc Sơn trấn có còn làm việc nữa không?

Chu Tùng Lan không thuộc phe Lý Hưng Hoa, nên Lý Hưng Hoa không cần nói chuyện nhỏ nhẹ. Nói chính xác ra Chu Tùng Lan thân với bí thư thành phố ủy Trương Ngâm Tuyên hơn, đó lý do tại sao Lý Hưng Hoa không khách sáo chất vấn.

Chu Tùng Lan nói:

- Lý thành phố trưởng, chúng ta đang điều tra nội bộ, chờ có kết quả rồi tôi sẽ báo cáo với Lý thành phố trưởng.

Lý Hưng Hoa lạnh nhạt nói:

- Vậy thì tốt, tôi chờ kết quả của anh. Nhưng anh nên biết nếu không có chứng cứ thì hãy thả Tô Mộc ra, các anh nhốt Tô Mộc lâu, cán bộ cơ sở quần chúng sẽ có suy nghĩ.

Lý Hưng Hoa cúp máy.

Khốn kiếp!

Chu Tùng Lan đấm mặt bàn. Toàn là lỗi Tiêu Vân Sơn, báo hại Chu Tùng Lan bị Lý Hưng Hoa trách hỏi. Đây mới chỉ là bắt đầu, Tô Mộc bị mang đi có năm tiếng, nếu tiếp tục kéo dài, Chu Tùng Lan biết Lý Hưng Hoa không đơn giản gọi điện thoại mà sẽ trực tiếp tìm tới cửa.

Khi đó không còn đường cứu vãn.

Khương Vĩnh Tuyền nói:

- Bí thư Chu, việc này không phải chúng ta làm, chúng ta hoàn toàn không cần sợ. Tiêu Vân Sơn luôn kiêu căng ngang ngược trong ủy ban kỷ luật thành phố. Tiêu Vân Sơn ỷ vào có Hồ thành phố trưởng, đôi khi không nghe lời Bí thư Chu nói. Nếu là Tiêu Vân Sơn làm việc này hay chúng ta . . .

Khương Vĩnh Tuyền không nói hết câu nhưng Chu Tùng Lan hiểu ý.

Hai người quan hệ rất thân, có nhiều lời không cần nói rõ ràng. Mối quan hệ này lại khác với Hồ Bình và Tôn Tân. Khương Vĩnh Tuyền, Chu Tùng Lan muốn làm tốt công tác ủy ban kỷ luật, từ bản chất thì rất có trách nhiệm trừng trị tham quan, thủ đoạn siêu phàm.

Mắt Chu Tùng Lan lóe tia sắc bén, gã suy tính nên giải quyết sự việc này như thế nào. Điện thoại một lần nữa reo vang.

Chu Tùng Lan bắt máy, nghiêm túc chào:

- Trương bí thư, tôi nghe.

Trương Ngâm Tuyên thản nhiên nói:

- Lão Chu, Đồng chí Nhiếp Việt huyện Hình Đường đang ở trong văn phòng của tôi, đồng chí Lâm Trung Hòa của ủy ban kỷ luật thuộc quản lý của các anh cũng có mặt. Lão Chu đến chỗ tôi ngay đi, tôi muốn nghe ủy ban kỷ luật thành phố các người làm ăn thế nào.

Giọng Trương Ngâm Tuyên bình thản không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Chu Tùng Lan nghe tiếng kêu lão Chu là biết Trương Ngâm Tuyên đứng về phía gã.

Chu Tùng Lan nói:

- Tôi qua ngay!

Chu Tùng Lan cúp máy, Chu Tùng Lan nhìn Khương Vĩnh Tuyền:

- Anh bắt đầu điều tra đi, phải hỏi ra chỗ ở của Tô Mộc trong thời gian ngắn nhất rồi chạy qua ngay, bảo đảm sự an toàn cho Tô Mộc.

Khương Vĩnh Tuyền gật đầu, nói:

- Tuân lệnh!

Chu Tùng Lan vội vàng lao ra văn phòng.

Khương Vĩnh Tuyền nhìn bóng lưng Chu Tùng Lan, nhỏ giọng nói:

- Chuyện này có muốn khống chế cũng không được rồi, càng lúc càng lớn chuyện.

Một bí thư trấn ủy, cán bộ cấp chính khoa bị ủy ban kỷ luật thành phố mang đi điều tra. Chuyện như vậy nếu đặt ở trên người kẻ khác thì rất bình thường, sẽ không ai động can qua vì Tô Mộc. Nhưng chuyện hiện tại khiến Khương Vĩnh Tuyền bất an.

Bí thư huyện ủy huyện Hình Đường cùng bí thư ủy ban kỷ luật huyện tự mình đến ủy ban kỷ luật thành phố hỏi lý do.

Phó thành phố trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm, bậc trưởng bối đích thân gọi điện hỏi.

Bí thư ủy ban kỷ luật chính miệng kêu bí thư ủy ban kỷ luật thành phố đi qua thuyết minh tình huống.



Những điều này đã quá rõ ràng.

Khương Vĩnh Tuyền biết Hắc Sơn trấn có thành tích như bây giờ toàn do bí thư trẻ kia làm được. Việc này đã kinh động nhiều người như vậy, nhưng tốt xấu còn trong thể chế. Ai bảo đảm những nhà xí nghiệp Hắc Sơn trấn có gây sự không? Đừng quên mấy xí nghiệp này không đơn giản.

Nếu người ta rút đầu tư, không chỉ Hắc Sơn trấn mất mặt, nguyên huyện Hình Đường, Thành phố Thanh Lâm bị bẽ mặt.

Nghĩ đến đây Khương Vĩnh Tuyền thấy áp lực lớn, gã vội ra khỏi văn phòng. Khương Vĩnh Tuyền mới nhấc chân thì điện thoại trên bàn lại reo chuông.

Khương Vĩnh Tuyền ngần ngừ một lúc, tiến lên trước, nhấc ống nghe:

- Nơi này là văn phòng bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, xin hỏi anh tìm ai?

- Tôi là Lý Nhạc Dân!

****************************************

Chương 202: Bộc lộ bộ mặt hung ác

Lý Nhạc Dân!

Má ơi. Nghe cái tên này người Khương Vĩnh Tuyền run rẩy. Phải không vậy, chẳng lẽ bí thư thường ủy thành phố ủy Thành phố Thanh Lâm cũng chất vấn? Nếu đúng vậy thì suy nghĩ của Khương Vĩnh Tuyền chưa đầy đủ, còn thiếu thốn. Tô Mộc có lai lịch gì mà có thể kinh động nhiều đại nhân vật hỏi thăm?

Giật mình thì giật mình, Khương Vĩnh Tuyền vội hỏi:

- Lý bí thư, xin hỏi người có chuyện gì? Tôi là Khương Vĩnh Tuyền.

Lý Nhạc Dân lạnh lùng hỏi:

- Bí thư Chu có đây không?

Khương Vĩnh Tuyền nói thật:

- Bây giờ Bí thư Chu không có trong văn phòng.

Lý Nhạc Dân thuận miệng hỏi:

- Bí thư Chu đi đâu? Thôi được, tôi sẽ trực tiếp tìm anh ta. Còn anh, Khương phó bí thư, có thể nói cho tôi biết ủy ban kỷ luật thành phố làm ăn thế nào không? Tô Mộc thật sự phạm tội?

- Cái này . . .

Khương Vĩnh Tuyền ngập ngừng:

- Lý bí thư, ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi đang điều tra, Bí thư Chu và tôi chỉ mới biết chuyện.

- Vậy thì thôi.

Lý Nhạc Dân nói rồi cúp máy.

Khương Vĩnh Tuyền lạnh lùng nói:

- Đâm thủng trời. Hoàng Hòa Quý chết tiệt, Tiêu Vân Sơn xui xẻo, ta không tin lần này các ngươi trốn thoát được.

Chiếc xe BMW của Diệp Tích bị Trịnh Mục lái siêu nhanh. Lý Nhạc Thiên ngồi một bên ngại chậm, liên tục nhấn còi. Bọn họ phóng xe vượt đèn đỏ, đổi lại trước kia chắc chắn sẽ không làm vậy. Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên là công tử ca, quen chơi trò đua xe, nhưng sau khi chơi với Tô Mộc thì giấu bớt tính nết quậy phá. Bọn họ không còn đua xe vượt đèn đỏ nữa, nhưng hôm nay không được.

Diệp Tích luôn miệng thúc giục:

- Lái mau hơn nữa!

Trịnh Mục hét to:

- Đây đã là tốc độ nhanh nhất, hơn nữa đang buổi trưa, bị kẹt xe nghiêm trọng. Chờ lên đường cao tốc sẽ đỡ hơn nhiều.

Lý Nhạc Thiên tức giận la lên:

- Từ chỗ này đến Thành phố Thanh Lâm mất bốn tiếng, Tô Mộc đã bị nhốt năm tiếng. Nhóm ủy ban kỷ luật phá án như thế nào, các người không biết nhưng ta từng thấy. Nếu để bọn chúng hành hạ Tô Mộc tàn phế thì chúng ta mất hết mặt mũi.

Trịnh Mục hét:

- Nhạc Thiên, sao rồi, có gọi điện thoại cho anh trai của ngươi chưa?

Lý Nhạc Thiên trả lời:

- Gọi rồi!

- Ta cũng có gọi cho Lý Hưng Hoa.

Diệp Tích nói:

- Các người thấy ta có nên gọi cho bố không?

- Tạm thời không cần.

Trịnh Mục lắc đầu, nói:

- Việc này đã kinh động bí thư thường ủy thành phố ủy, phó thành phố trưởng thường vụ, dù ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm lợi hại đến mấy cũng phải cẩn thận ứng đối. Nếu gọi điện cho Bác Diệp ra mặt sẽ gây lớn chuyện. Nhưng không sao, chúng ta đến Thành phố Thanh Lâm, nếu Tô Mộc bị gì thì ta liều mạng bị bố chửi cũng sẽ gọi điện.

Diệp Tích lườm Trịnh Mục. Ngươi không sợ gây lớn chuyện, ta đòi gọi điện cho bố, là trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy. Còn ngươi gọi cho bố mình, nếu để Trịnh Vấn Tri biết và gọi điện thoại thì nhóm người Thành phố Thanh Lâm sẽ phát điên. Đường đường là bí thư tỉnh ủy lại quan tâm một cán bộ cấp chính khoa, đồn ra ngoài nhóm người ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm còn ngồi yên được sao?

Bên này Diệp Tích câm nín, bên kia Lý Nhạc Thiên càng điên cuồng. Nếu đến tình trạng đó thì Lý Nhạc Thiên không tiếc mặt mũi phải năn nỉ lão gia nhà gã ra mặt.

Khi ấy chẳng những là thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm, ủy ban tỉnh Giang Nam cũng sẽ rung rinh.

Trịnh Mục tăng tốc độ lái xe:

- Sắp vào đường cao tốc.

* * *

Bên ngoài đã ngất trời, Tiêu Vân Sơn còn chìm trong ôn nhu hương. Tiêu Vân Sơn tưởng tượng giải quyết cán bộ nhỏ Tô Mộc xong có thể dựa vào đại nhân vật Tôn Mộ Bạch là gã siêu kích động.

Tiêu Vân Sơn là người của Hồ Vi Quốc, nhưng nói sao thì Hồ Vi Quốc sắp về hưu, khi đó Tiêu Vân Sơn mất chỗ dựa. Trong tình huống đó Hồ Bình kêu Tiêu Vân Sơn giúp đỡ xử Tô Mộc, gã không muốn chút nào, nhưng vì mặt mũi của Hồ Vi Quốc, Tiêu Vân Sơn không từ chối ngay.

Rồi Tôn Tân ra mặt.

Tôn Tân là ai? Con trai của Tôn Mộ Bạch phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Giang Nam hiện tại. Tôn Mộ Bạch là ai? Nhà cầm quyền phe bản xứ tỉnh Giang Nam, từ dưới chót từng bước leo lên vị trí hiện tại, có thể nói là quyền thế ngập trời. Nếu nương việc này lọt vào tầm mắt Tôn Mộ Bạch thì Tiêu Vân Sơn sướng rơn.

Trong phòng riêng một nhà hàng, Tiêu Vân Sơn vỗ mông một tiếp viên. Váy ngắn dán sát cặp mông vỗ một cái nảy tưng. Cổ Vân là quản lý của nhà hàng này, cô sớm trở thành người của Tiêu Vân Sơn, nếu không dựa vào Tiêu Vân Sơn thì sao Cổ Vân làm quản lý được?

Cổ Vân nũng nịu:

- Ôi chao, Tiêu bí thư ghét ghê, lại sờ người ta lung tung.

Tiêu Vân Sơn kéo Cổ Vân lại, đè cô xuống ghế nệm, vén váy lên định sờ mó:

- Ha ha ha, đồ dâm phụ, sờ rồi sao? Chẳng lẽ ta sờ cô chảy nước rồi? Lại đây để ta nhìn xem.

Cổ Vân hùa theo rên rỉ. Bỗng điện thoại của Tiêu Vân Sơn có cuộc gọi, chết nhất là gã thiết kế chế độ rung.

Cũng đúng, khi làm chuyện như vậy Tiêu Vân Sơn luôn để di động chế độ rung, hoặc khóa máy. Tiêu Vân Sơn bị ám ảnh tâm lý, sợ bị người đột nhiên quấy rầy mình sẽ bị liệt. Trước kia từng xảy ra chuyện đó, mãi đến bây giờ Tiêu Vân Sơn mới nguôi ngoai, gã không cho phép chuyện này lại xảy ra.

- A . . . ưm . . .

Chốc lát sau trong phòng vang tiếng rên rỉ mất hồn.



Phùng Bảo hỏi:

- Chủ nhiệm, sao rồi? Vẫn không bắt máy?

Tiêu Vân Sơn đang hưởng thụ, Hoàng Hòa Quý thì đứng bên ngoài hành lang nhà khách Bạch Lộ, sốt ruột gọi điện. Hoàng Hòa Quý gọi mấy cuộc nhưng Tiêu Vân Sơn không bắt máy.

Đổng Lưu lẩm bẩm:

- Tiêu bí thư làm gì vậy chứ.

Hoàng Hòa Quý quát mắng:

- Bớt nói nhảm đi!

Đổng Lưu rụt cổ, không dám nói gì nữa. Nói xấu lãnh đạo sau lưng là chuyện lớn, may mắn Hoàng Hòa Quý nghe được, đổi lại người khác nghe thì Đổng Lưu đừng mong xoay người.

Phùng Bảo nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm, đã qua năm tiếng, chúng ta nên áp dụng chút thủ đoạn. Nếu cứ giằng co thế này thì không được, Tiêu bí thư đã bảo là lúc cần làm thì cứ làm.

Đổng Lưu phụ họa:

- Đúng rồi, sớm nên làm như vậy. Cứ giằng co thế này biết chờ đến bao giờ? Hơn nữa chúng ta không làm theo thứ tự chính quy, không lập hồ sơ vụ án thì sau này cấp trên truy cứu. Hoàng chủ nhiệm, chúng ta không sợ gì, chủ yếu là ảnh hưởng người.

Đáy mắt Hoàng Hòa Quý lóe tia sáng lạnh:

- Được, vậy dùng thủ đoạn. Nhanh chóng cạy miệng Tô Mộc ra, ta muốn xem hắn cứng miệng hay tay ta cứng.

Mặt Đổng Lưu biến đổi:

- Vâng, chủ nhiệm cứ chờ xem.

Đổng Lưu và Phùng Bảo đi hướng cánh cửa đóng kín.

****************************************

Chương 203: Hành hạ không ra hình người

Ba giờ chiều, trong phòng tạm giam.

Lúc Tô Mộc về Hắc Sơn trấn khoảng mười giờ sáng, từ lúc hắn bị đưa đến nhà khách Bạch Lộ đã qua năm tiếng, hiện tại là đúng ba giờ chiều. Bên ngoài nắng đang chiếu gay gắt, trong phòng thì tối đen. Hắc ám làm người ta nghẹt thở, khiêu chiến giới hạn trâm lý.

Két két két két két!

Cánh cửa bị mở ra, một luồng sáng chiếu vào. Tô Mộc híp mắt, khinh thường liếc hai người trước mắt. Đổng Lưu ngồi xuống, bật đèn điện sáng chói, ánh sáng trắng chiếu vào Tô Mộc. Ngồi đó bị ánh sáng chiếu vào làm mắt đau đớn phản xạ nhắm lại, hơi nóng khiến người cực kỳ khó chịu.

Phùng Bảo quát:

- Tô Mộc, ngươi cứng cổ đến cùng phải không? Miễn là ngươi phối hợp chúng ta điều tra, nói rõ ràng vấn đề của mình ra là chúng ta sẽ thả ngươi đi ngay, còn bảo đảm cho ngươi ăn thành phốt cá đầy đủ.

Tô Mộc lạnh nhạt nói:

- Ta không có gì cần khai cả.

Tô Mộc lười nhắc lại chuyện hiệp trợ điều tra gì đó. Bọn họ rõ ràng muốn hố hắn, Tô Mộc không cần thiết nói nhảm với bọn họ. Không cho ăn cơm thì thiếu ăn một bữa không chết đói. Chắc bây giờ Đoạn Bằng đã làm theo lời hắn gọi điện thoại ra ngoài, chờ nhóm Trịnh Mục đến là mọi chuyện chấm dứt.

Trước đó Tô Mộc phải tử thủ đến cùng.

Rầm!

Đổng Lưu đập mạnh cái bàn:

- Ngươi không có gì để khai? Đồ cứng miệng! Không ngờ, không ăn một bữa cơm, nhốt trong phòng tối năm tiếng, không uống một giọt nước mà Tô Mộc nhà ngươi vẫn còn cứng cỏi như vậy. Giỏi, chơi trò khôn lỏi với chúng ta, ngươi có tư cách đó không? Muốn chơi? Chúng ta chơi với ngươi tới cùng!

Phùng Bảo khiêm khắc nói:

- Tô Mộc, vấn đề của ngươi rất nghiêm trọng, đừng mơ im miệng không nói sẽ được bỏ qua, chút tâm lý may mắn đó không tồn tại.

- Chúng ta có nhiều chứng cứ, ngươi nghĩ chỉ là bày ra chơi sao? Nhìn xem mấy tấm hình này, chưa đủ để chứng minh vấn đề tác phong của ngươi rất nghiêm trọng sao? Ngươi phải khai rõ ràng bọn họ là ai, có quan hệ gì với ngươi.

- Còn những tài liệu này, mỗi bản là chứng cứ ngươi tới lui với các xí nghiệp, cái nào cũng là chứng cứ ngươi tham ô nhận hối lộ.

- ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta nếu không có chứng cứ đã không mang ngươi đến đây, bây giờ ngươi viết ra hết những gì mình biết đi. Miễn ngươi viết ra thì ta bảo đảm ngươi sẽ thoải mái rời đi.

Đổng Lưu và Phùng Bảo, phối hợp mặt đỏ mặt trắng diễn kịch lâm li vô cùng. Một uy hiếp, một dụ dỗ, tin tưởng có nhiều cán bộ gục ngã trước chiêu này.

Nhưng những cán bộ đó nên chịu thua, vì bọn họ làm việc không đáng tin, phạm tội. Tô Mộc cây ngay không sợ bóng nghiêng, hắn không để mắt đến Đổng Lưu, Phùng Bảo biểu diễn.

Hơn nữa Đổng Lưu, Phùng Bảo cùng lắm là tên sai vặt, nếu Tô Mộc chơi thì hắn sẽ chơi vố lớn, nhằm vào con cọp sau màn. Nghĩ đến đây Tô Mộc nhếch mép, môi khô khốc hé mở.

Tô Mộc lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn câu nói cũ, nếu các ngươi nắm giữ chứng cứ đủ thì song quy ta ngay đi.

- Các người muốn moi đáp án từ chỗ ta thì vô dụng. Ta cho các người một lời khuyên, có một số việc không đơn giản như mặt ngoài, nếu các người dám tự mình chế tạo chứng cứ giả, nếu bị điều tra ra thì hai người sẽ chịu trách nhiệm. Các người tự hiểu trong lòng.

Không kiêu không ngạo, ung dung bình tĩnh.

Đổng Lưu, Phùng Bảo ghét vẻ mặt này của Tô Mộc. Hai người thấy qua nhiều quan viên nhưng chưa trừng gặp khó gặm như Tô Mộc, ngươi nghĩ thân thể của mình làm bằng sắt sao? Chơi với chúng ta? Được, chúng ta chơi với ngươi tới cùng.

- Tô Mộc, đây là danh mục ngươi và tập đoàn Chu thành phố lui tới, bên trong có chứng cứ ngươi nhận hối lộ đến mấy chục vạn, ngươi muốn phản bác sao?

- Thủy sản Hồng Phong, tập đoàn Cự Nhân cũng có vấn đề tương tự. Những danh mục, hóa đơn, văn bản sao chép này, ngươi còn định chối?

- Tô Mộc, phần tử ngoan cố như ngươi, ôm tâm lý may mắn thì đừng mong chúng ta buông tha cho. Chúng ta tuyệt đối không để loại người xấu xa như ngươi trốn thoát pháp luật chế tài!

Đổng Lưu, Phùng Bảo luân phiên oanh tạc, mỗi một câu nói lạc chấm dứt là câu khác nối tiếp. Đổng Lưu, Phùng Bảo áp dụng chiến thuật luân phiên tấn công, hỏi dồn dập không ngừng nghỉ không cho Tô Mộc chợp mắt. Chưa hết, khi Đổng Lưu, Phùng Bảo khát nước ra khỏi phòng thì có hai người khác vào thế chỗ, vẫn hỏi luân phiên.

Ban đầu chỉ có một ngọn đèn chói mắt, sau Hoàng Hòa Quý ra hiệu thêm bốn ngọn đèn đưa vào phòng. Năm ngọn đèn chói mắt không ngừng chiếu vào Tô Mộc, buộc hắn không cách nào nhắm mắt lại.

Còn ăn cơm uống nước thì càng đừng mơ.

Đả kích thân thể, hành hạ tinh thần, đây là cách phá án đặc biệt của ủy ban kỷ luật.

Trong tình huống đó bốn tiếng qua nhanh, Tô Mộc không thể chống cự, mặc bọn họ hỏi gì mình nói nấy. Nếu Tô Mộc đánh người thì không tốt cho hắn, Tô Mộc đã kiên trì đến lúc này, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Sắc mặt Tô Mộc dần tái xanh, môi nứt nẻ, mắt đầy tơ máu, nhưng hắn không khuất phục.

- Hồ Bình, Tôn Tân, nếu là các ngươi làm chuyện này, chờ ta ra ngoài sẽ tính sổ với các ngươi!

Tô Mộc đã đoán được ai giở trò sau lưng. Từ qua tết đến bây giờ trừ việc Tô Mộc dây vào Hồ Bình, Tôn Tân ra hắn không gây gấn với ai nữa. Nhóm Đỗ Kiện, Mã Tường là tự chịu diệt vong, không liên quan gì Tô Mộc, cho dù có thì bọn họ làm được gì?

Đỗ Kiện có tư cách chỉ huy được ủy ban kỷ luật thành phố sao? Đừng nói Đỗ Kiện, dù là Triệu Thụy An cũng không có năng lực này. Cứ thế phân tích, Tô Mộc dám khẳng định chín mươi phần trăm là Hồ Bình, Tôn Tân ở sau lưng cấu kết với nhau làm việc xấu.

Hai người không dám trả thù quang minh chính đại, muốn nhờ vào tội danh có lẽ sẽ có để xử Tô Mộc. Tôn Tân, Hồ Bình thật ngây thơ.

Từ lúc Tô Mộc bị mang đến nhà khách Bạch Lộ tới bây giờ đã qua chín tiếng, không ăn không uống, chịu đựng ánh đèn chói mắt. Đổi lại người khác đã sớm tan vỡ, nhưng Tô Mộc kiên cường chống đỡ.

Tô Mộc tin tưởng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, bầu trời trên đầu mãi mãi sẽ không dơ bẩn.

Tô Mộc rất muốn biết là tại sao đến bây giờ đám người Thành phố Thanh Lâm còn chưa hành động thả hắn ra. Tin tức truyền ra đã chín tiếng, hay gặp trục trặc gì?

Tô Mộc đoán đúng, thật sự xảy ra ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook