Chương 77: Chu Từ.
Ẩn Vi Giả
15/09/2015
Tô Mộc không biết bây giờ hắn mới xem như lọt vào tầm mắt Diệp An Bang, ăn cơm trưa xong hắn ra khỏi tiệm, đi dạo trong Thành phố Thanh Lâm. Tô Mộc không đi dạo chơi, hắn muốn nhân dịp nửa ngày này đi phố ngọc thạch, mua mấy miếng ngọc thạch.
Hiện giờ Quan Bảng chỉ cho thấy thời hạn lên chức lớn nhất là một tháng, Tô Mộc không thỏa mãn điều đó. Tô Mộc muốn dùng nhiều năng lượng hơn ôn dưỡng Quan Bảng, nếu thấy được thời gian lâu một chút thì hắn có thể dự đoán trước, đặt nền móng vững chắc hơn.
Trên Quan Bảng cho thấy tên tuổi, chức vụ, yêu thích, độ thân mật, ngày lên chức, ngoài ra không có gì khác. Tô Mộc suy nghĩ có cách nào khiến Quan Bảng hiện ra nhiều tư liệu hơn không, tư liệu càng đầy đủ thì Tô Mộc càng tự tin.
Từ Tranh Thành là ví dụ tốt nhất. Độ thân mật sáu mươi nghĩa là Từ Tranh Thành rất có hảo cảm với Tô Mộc, cho rằng hắn đáng tin. Công năng gợi ý tương tự như thế có nhiều thì Tô Mộc càng thêm như hổ thêm cánh, đi đâu cũng vô địch.
Giám định đồ cổ mỗi ngày năm lần, Tô Mộc không bỏ qua lần nào. Chiều hôm nay Tô Mộc rất may mắn, trừ mua được hai món đồ cổ hàng thật ra ba cái khác là nhặt của hời, hắn chỉ lời không lỗ.
Thu hoạch phong phú, Tô Mộc thuận tiện quẹo vào khu giao dịch ngọc thạch lớn nhất, Lang Gia viên. Tô Mộc theo Thương Đình học thư pháp, khi thấy hai chữ Lang Gia điêu khắc trên bia đá bên ngoài đại viên thì gật gù.
Không biết hai chữ này do ai viết, nét bút mạnh mẽ cứng cáp, thế bút suôn sẻ tự nhiên. Từ nét bút đầu đến nét cuối gần như gắn liền. Chỉ tính tinh khí thần ngưng tụ trong hai chữ Lang Gia không phải ai cũng mô phỏng được.
Hai chữ này chắc chắn do đại gia viết. Nhưng lạ là hai chữ tốt như vậy trên bia đá trống trơn không có đánh dấu gì khác, Tô Mộc thầm khó hiểu.
Lang Gia là nơi tập kết ngọc thạch lớn nhất Thành phố Thanh Lâm, cửa hàng lớn nhỏ quán vỉa hè đầy rẫy. Người đến người đi, mỗi người vui vẻ vào, có người chiếm được ngọc sức vừa lòng, có người biểu tình trang nghiêm, có người gục đầu ủ rũ như chết cha.
- Chắc không phải là . . .
Trong lòng Tô Mộc mới dâng lên hai chữ đổ ngọc thì nghe đằng trước vang tiếng ồn ào, một đám người tụ tập trước cửa hàng Lý Thải. Tô Mộc nghĩ dù gì rảnh rỗi, đi góp vui nhìn xem. Tô Mộc chen vào trong, dưới đất bày khối khoáng thạch, đang đổ ngọc.
Đổ ngọc, đổ vận may. Dù ngươi có tri thức phong phú đến mấy, đã xui thì cũng uổng công, cuối cùng giỏ tre múc nước, lãng phí nhiều tiền. Nếu ngươi may mắn, dù không hiểu gì, tùy tiện quăng ra mấy vạn khối tiền có thể kiếm về mấy trăm vạn.
- Ui chao, tiếc quá là tiếc. Mười vạn khối tiền thế là hết, bên trong không có gì.
- Đừng ở đây oán trách, không phải mới rồi có một huynh đệ mất hết hai mươi vạn?
- Đổ ngọc là đánh cuộc, không dám chơi thì đừng đứng đây choán chỗ!
Tô Mộc nghe đám người ồn ào, nhếch môi cười bí hiểm. So với bọn họ thì Tô Mộc không nghiên cứu sâu về ngọc thạch, càng dở đổ ngọc. Nhưng đừng quên Tô Mộc có đại sát khí, quan bảng! Trước kia Tô Mộc biết Quan Bảng có thể thông qua va chạm ngọc thạch đã mài hoàn chỉnh để hấp thu năng lượng, không biết có dùng được trong tình huống này không? Nếu có thể thì Tô Mộc không dám tưởng tượng hắn sẽ nhận được ích lợi lớn đến cỡ nào.
Muốn thử liền thử, Tô Mộc thừa dịp mọi người quan sát, hắn thuận thế tiến lên trước, giả bộ tay phải vô tình chạm vào khối đổ ngọc cách mình gần nhất.
Ong ong ong ong ong!
Ngay khi chạm vào, Quan Bảng trong đầu Tô Mộc xoay tít, Quan Bảng nhấp nháy năng lượng phỉ thúy trong khoáng thạch. Quan Bảng cho thấy kích cỡ, màu sắc của khối phỉ thúy. Tô Mộc chỉ biết sơ về ngọc thạch, nhưng hắn biết khối phỉ thúy này không phải hạng thượng phẩm, giá trị có hạn. Nếu ai mua được nó, miễn giá không quá mức thì sẽ không lời không lỗ.
Tô Mộc kích động thầm nghĩ:
- Sướng quá, thật sự làm được!
Tô Mộc cố gắng khống chế nét mặt, hắn tiến lên trước, tay phải xẹt qua sáu khối khoáng thạch. Hình ảnh trong tảng đá hiện ra trên Quan Bảng, nhưng tiếc nuối là không có khối nào đáng giá mua, giá trị không cao.
Một nam nhân mặc áo trắng tay ngắn, tóc chải sáng bóng đi ra từ tiệm Lý Thải. Nam nhân là chủ tiệm Lý Thải, Đoạn Trác.
- Các vị, Lý Thải của tôi là tiệm kinh doanh ngọc thạch số một số hai trong Lang Gia viên này, hôm nay trừ sáu tảng đá ra tôi lấy thêm một khối. Nếu muốn cược thì hãy xuống tay ngay khi còn sớm!
Đoạn Trác vừa dứt lời, bên ngoài đám đông truyền vào thanh âm trong trẻo:
- Đoạn Trác, có đồ tốt mà dám không báo cho tôi biết, có phải cảm thấy tôi không có nhiều tiền, không lọt vào mắt Đoạn đại lão bản?
Đám đông tách ra.
Nữ nhân chậm rãi đến gần, kinh diễm toàn trường. Mọi ánh mắt nhìn nữ nhân, nam thì mắt nóng cháy cố nén tình dục, nữ thì hâm mộ che giấu ghen tỵ. "Nhất tiếu khuynh nhân thành, nhị tiếu khuynh nhân quốc" là nói về loại nữ nhân này, đúng là Bao Tự họa quốc ương dân.
Nữ nhân cao khoảng một thước bảy, mang giày cao gót thủy tinh tôn lên dáng người thon dài. Hai chân dài thẳng tắp làm người nhìn cổ họng khô khóc. Da trắng nõn, khuôn mặt dặm phấn nhạt, đôi mắt hoa đào đưa tình toát ra quyến rũ.
Chết người là nữ nhân mặc sườn xám màu tím cắt may khéo léo, ngực xẻ tà lộ ra khe rãnh hẹp dài, làm người ta muốn chìm trong đó không tỉnh lại. Cặp mông vểnh cao được sưởn xám bao bọc, nữ nhân bước chân yểu điệu nảy mông hút người.
Trong tiếng cộp cộp, nữ nhân dần đến gần. Tô Mộc đã thấy Diệp Tích xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không kiềm được cảm thán nữ nhân này là vưu vật trời tạo nên, như quả đào chín mọng, chạm nhẹ sẽ chảy ra chất nước dụ dỗ.
Nữ nhân tên Chu Từ, lão bản nhà hàng Nhã Trúc, một nữ nhân truyền kỳ trong Thành phố Thanh Lâm. Giới thượng lưu nhắc đến Chu Từ có ai không biết?
Đừng nhìn Chu Từ quyến rũ yêu mị, không ai dám sàm sỡ cô ta. Vì Chu Từ là con dâu của lão bí thư Thành phố Thanh Lâm mới về hưu, càng là hòn ngọc quý của bí thư kỷ ủy Thành phố Thanh Lâm. Cuộc đời Chu Từ khá thảm, mới kết hôn không lâu thì trượng phu chết vì tai nạn ngoài ý muốn, cô thành quả phụ. Chu Từ không tái giá, có năng lực to lớn trong Thành phố Thanh Lâm.
Nếu ai tự nhận có thể nghênh đón Chu Từ kinh doanh trải rộng Thành phố Thanh Lâm về nhà thì bảo đảm không biết mình chết như thế nào.
Đây là Chu Từ, nữ nhân truyền kỳ nổi bật nhất Thành phố Thanh Lâm nhưng làm người rất điệu thấp, ngầm được tiếng là quả phụ cười bí hiểm Trúc Diệp Thanh.
Đoạn Trác cười nịnh:
- Chu tổng nói vậy chẳng khác nào tát mặt tôi, nào dám nói Chu tổng không có tiền? Nào, mời Chu tổng vào trong, ngồi xuống chậm rãi nhìn. Có bảy tảng đá, Chu tổng định đổ khối nào?
Chu Từ phớt lờ mọi người kinh diễm, nhếch môi cười toát ra sức hấp dẫn nữ nhân trưởng thành.
Chu Từ hỏi ngược lại:
- Đổ khối nào? Anh nói xem tôi nên đổ khối nào?
Đoạn Trác cười nói:
- Chu tổng, tôi không dám chỉ điểm Chu tổng. Nếu Chu tổng chọn khối nào thì tôi bảo đảm sẽ đưa cho Chu tổng với giá phải chăng
Hiện giờ Quan Bảng chỉ cho thấy thời hạn lên chức lớn nhất là một tháng, Tô Mộc không thỏa mãn điều đó. Tô Mộc muốn dùng nhiều năng lượng hơn ôn dưỡng Quan Bảng, nếu thấy được thời gian lâu một chút thì hắn có thể dự đoán trước, đặt nền móng vững chắc hơn.
Trên Quan Bảng cho thấy tên tuổi, chức vụ, yêu thích, độ thân mật, ngày lên chức, ngoài ra không có gì khác. Tô Mộc suy nghĩ có cách nào khiến Quan Bảng hiện ra nhiều tư liệu hơn không, tư liệu càng đầy đủ thì Tô Mộc càng tự tin.
Từ Tranh Thành là ví dụ tốt nhất. Độ thân mật sáu mươi nghĩa là Từ Tranh Thành rất có hảo cảm với Tô Mộc, cho rằng hắn đáng tin. Công năng gợi ý tương tự như thế có nhiều thì Tô Mộc càng thêm như hổ thêm cánh, đi đâu cũng vô địch.
Giám định đồ cổ mỗi ngày năm lần, Tô Mộc không bỏ qua lần nào. Chiều hôm nay Tô Mộc rất may mắn, trừ mua được hai món đồ cổ hàng thật ra ba cái khác là nhặt của hời, hắn chỉ lời không lỗ.
Thu hoạch phong phú, Tô Mộc thuận tiện quẹo vào khu giao dịch ngọc thạch lớn nhất, Lang Gia viên. Tô Mộc theo Thương Đình học thư pháp, khi thấy hai chữ Lang Gia điêu khắc trên bia đá bên ngoài đại viên thì gật gù.
Không biết hai chữ này do ai viết, nét bút mạnh mẽ cứng cáp, thế bút suôn sẻ tự nhiên. Từ nét bút đầu đến nét cuối gần như gắn liền. Chỉ tính tinh khí thần ngưng tụ trong hai chữ Lang Gia không phải ai cũng mô phỏng được.
Hai chữ này chắc chắn do đại gia viết. Nhưng lạ là hai chữ tốt như vậy trên bia đá trống trơn không có đánh dấu gì khác, Tô Mộc thầm khó hiểu.
Lang Gia là nơi tập kết ngọc thạch lớn nhất Thành phố Thanh Lâm, cửa hàng lớn nhỏ quán vỉa hè đầy rẫy. Người đến người đi, mỗi người vui vẻ vào, có người chiếm được ngọc sức vừa lòng, có người biểu tình trang nghiêm, có người gục đầu ủ rũ như chết cha.
- Chắc không phải là . . .
Trong lòng Tô Mộc mới dâng lên hai chữ đổ ngọc thì nghe đằng trước vang tiếng ồn ào, một đám người tụ tập trước cửa hàng Lý Thải. Tô Mộc nghĩ dù gì rảnh rỗi, đi góp vui nhìn xem. Tô Mộc chen vào trong, dưới đất bày khối khoáng thạch, đang đổ ngọc.
Đổ ngọc, đổ vận may. Dù ngươi có tri thức phong phú đến mấy, đã xui thì cũng uổng công, cuối cùng giỏ tre múc nước, lãng phí nhiều tiền. Nếu ngươi may mắn, dù không hiểu gì, tùy tiện quăng ra mấy vạn khối tiền có thể kiếm về mấy trăm vạn.
- Ui chao, tiếc quá là tiếc. Mười vạn khối tiền thế là hết, bên trong không có gì.
- Đừng ở đây oán trách, không phải mới rồi có một huynh đệ mất hết hai mươi vạn?
- Đổ ngọc là đánh cuộc, không dám chơi thì đừng đứng đây choán chỗ!
Tô Mộc nghe đám người ồn ào, nhếch môi cười bí hiểm. So với bọn họ thì Tô Mộc không nghiên cứu sâu về ngọc thạch, càng dở đổ ngọc. Nhưng đừng quên Tô Mộc có đại sát khí, quan bảng! Trước kia Tô Mộc biết Quan Bảng có thể thông qua va chạm ngọc thạch đã mài hoàn chỉnh để hấp thu năng lượng, không biết có dùng được trong tình huống này không? Nếu có thể thì Tô Mộc không dám tưởng tượng hắn sẽ nhận được ích lợi lớn đến cỡ nào.
Muốn thử liền thử, Tô Mộc thừa dịp mọi người quan sát, hắn thuận thế tiến lên trước, giả bộ tay phải vô tình chạm vào khối đổ ngọc cách mình gần nhất.
Ong ong ong ong ong!
Ngay khi chạm vào, Quan Bảng trong đầu Tô Mộc xoay tít, Quan Bảng nhấp nháy năng lượng phỉ thúy trong khoáng thạch. Quan Bảng cho thấy kích cỡ, màu sắc của khối phỉ thúy. Tô Mộc chỉ biết sơ về ngọc thạch, nhưng hắn biết khối phỉ thúy này không phải hạng thượng phẩm, giá trị có hạn. Nếu ai mua được nó, miễn giá không quá mức thì sẽ không lời không lỗ.
Tô Mộc kích động thầm nghĩ:
- Sướng quá, thật sự làm được!
Tô Mộc cố gắng khống chế nét mặt, hắn tiến lên trước, tay phải xẹt qua sáu khối khoáng thạch. Hình ảnh trong tảng đá hiện ra trên Quan Bảng, nhưng tiếc nuối là không có khối nào đáng giá mua, giá trị không cao.
Một nam nhân mặc áo trắng tay ngắn, tóc chải sáng bóng đi ra từ tiệm Lý Thải. Nam nhân là chủ tiệm Lý Thải, Đoạn Trác.
- Các vị, Lý Thải của tôi là tiệm kinh doanh ngọc thạch số một số hai trong Lang Gia viên này, hôm nay trừ sáu tảng đá ra tôi lấy thêm một khối. Nếu muốn cược thì hãy xuống tay ngay khi còn sớm!
Đoạn Trác vừa dứt lời, bên ngoài đám đông truyền vào thanh âm trong trẻo:
- Đoạn Trác, có đồ tốt mà dám không báo cho tôi biết, có phải cảm thấy tôi không có nhiều tiền, không lọt vào mắt Đoạn đại lão bản?
Đám đông tách ra.
Nữ nhân chậm rãi đến gần, kinh diễm toàn trường. Mọi ánh mắt nhìn nữ nhân, nam thì mắt nóng cháy cố nén tình dục, nữ thì hâm mộ che giấu ghen tỵ. "Nhất tiếu khuynh nhân thành, nhị tiếu khuynh nhân quốc" là nói về loại nữ nhân này, đúng là Bao Tự họa quốc ương dân.
Nữ nhân cao khoảng một thước bảy, mang giày cao gót thủy tinh tôn lên dáng người thon dài. Hai chân dài thẳng tắp làm người nhìn cổ họng khô khóc. Da trắng nõn, khuôn mặt dặm phấn nhạt, đôi mắt hoa đào đưa tình toát ra quyến rũ.
Chết người là nữ nhân mặc sườn xám màu tím cắt may khéo léo, ngực xẻ tà lộ ra khe rãnh hẹp dài, làm người ta muốn chìm trong đó không tỉnh lại. Cặp mông vểnh cao được sưởn xám bao bọc, nữ nhân bước chân yểu điệu nảy mông hút người.
Trong tiếng cộp cộp, nữ nhân dần đến gần. Tô Mộc đã thấy Diệp Tích xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không kiềm được cảm thán nữ nhân này là vưu vật trời tạo nên, như quả đào chín mọng, chạm nhẹ sẽ chảy ra chất nước dụ dỗ.
Nữ nhân tên Chu Từ, lão bản nhà hàng Nhã Trúc, một nữ nhân truyền kỳ trong Thành phố Thanh Lâm. Giới thượng lưu nhắc đến Chu Từ có ai không biết?
Đừng nhìn Chu Từ quyến rũ yêu mị, không ai dám sàm sỡ cô ta. Vì Chu Từ là con dâu của lão bí thư Thành phố Thanh Lâm mới về hưu, càng là hòn ngọc quý của bí thư kỷ ủy Thành phố Thanh Lâm. Cuộc đời Chu Từ khá thảm, mới kết hôn không lâu thì trượng phu chết vì tai nạn ngoài ý muốn, cô thành quả phụ. Chu Từ không tái giá, có năng lực to lớn trong Thành phố Thanh Lâm.
Nếu ai tự nhận có thể nghênh đón Chu Từ kinh doanh trải rộng Thành phố Thanh Lâm về nhà thì bảo đảm không biết mình chết như thế nào.
Đây là Chu Từ, nữ nhân truyền kỳ nổi bật nhất Thành phố Thanh Lâm nhưng làm người rất điệu thấp, ngầm được tiếng là quả phụ cười bí hiểm Trúc Diệp Thanh.
Đoạn Trác cười nịnh:
- Chu tổng nói vậy chẳng khác nào tát mặt tôi, nào dám nói Chu tổng không có tiền? Nào, mời Chu tổng vào trong, ngồi xuống chậm rãi nhìn. Có bảy tảng đá, Chu tổng định đổ khối nào?
Chu Từ phớt lờ mọi người kinh diễm, nhếch môi cười toát ra sức hấp dẫn nữ nhân trưởng thành.
Chu Từ hỏi ngược lại:
- Đổ khối nào? Anh nói xem tôi nên đổ khối nào?
Đoạn Trác cười nói:
- Chu tổng, tôi không dám chỉ điểm Chu tổng. Nếu Chu tổng chọn khối nào thì tôi bảo đảm sẽ đưa cho Chu tổng với giá phải chăng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.