Chương 836: Con dâu xấu, chung quy vẫn phải gặp cha mẹ chồng
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 839: Con dâu xấu, chung quy vẫn phải gặp cha mẹ chồng
Đây cũng là cảnh tượng tốt nhất chứng minh Tô Mộc vì dân làm việc.
Tô Mộc thật lòng cảm động.
Ở trong đám người trước mắt này, không chỉ có người của thôn Thượng Hà. Tô Mộc vẫn biết rất nhiều người. Có lão Trương bán thức ăn ngoài phố. Còn có ông chủ còn lại, các công nhân trên công trường. . . Có vài người Tô Mộc có thể gọi tên, có vài người Tô Mộc chỉ biết mặt. Nhưng như vậy đã đủ rồi. Bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này, Tô Mộc biết cũng không phải có người đứng ra tổ chức. Kà bọn họ thật sự muốn đi qua.
Như vậy là đủ rồi!
Chuyện như vậy so với bất kỳ lời ngợi khen nào cũng có thể làm cho Tô Mộc cảm thấy kích động và hạnh phúc hơn!
Các hương thân, nếu mọi người quả thật muốn tốt cho tôi, cũng không nên tập trung ở chỗ này. Tôi tuy rằng không đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban quản lý nữa, nhưng lòng tôi vĩnh viễn sẽ ở cùng với mọi người. Mọi người phải biết rằng, nơi này là cội nguồn là quê hương thứ hai của tôi. Không quan tâm tôi đi tới chỗ nào, cũng sẽ không quên được nơi đây. Chỉ cần đến lúc đó, tôi trở lại, mọi người có thể mời tôi một bữa cơm, tôi đã biết đủ.
Tô Mộc lớn tiếng nói.
Ha ha!
Tâm tình vốn u ám, bầu không khí có chút sầu bi, theo những lời này của Tô Mộc nhất thời trở nên sáng sủa. Đúng vậy, tuy rằng bọn họ muốn Tô Mộc lưu lại, nhưng nếu như vì hành động của bọn họ, gây khó khăn cho Tô Mộc, vậy ngược lại sẽ không tốt. Tô Mộc dù sao cũng là cán bộ quốc gia, bất cứ lúc nào ở bất kỳ chỗ nào đều chờ đợi sự an bài của quốc gia.
Giống như lời Tô Mộc nói, không quan tâm hắn đi tới chỗ nào, chỉ cần nhớ kỹ, vẫn là người của thị xã Cổ Lan khu Cao Khai là được.
Tô chủ nhiệm, chỉ cần anh trở về, thôn Thượng Hà chúng tôi sẽ chuẩn bị tiệc lớn dành cho anh.
Tô chủ nhiệm, quán chúng tôi vĩnh viễn mở rộng cửa chờ anh.
Tô chủ nhiệm, anh nhớ phải về thăm chúng tôi!
…
Ngay trong bầu không khí như vậy, Tô Mộc và đám người Lý Hưng Hoa rời đi. Sau khi chiếc xe rời khỏi nói đó, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy vành mắt ửng đỏ. Từng khuôn mặt quen thuộc vẫn đứng ở nơi đó không chịu rời đi. Sự lặng lẽ đó khiến trong ngực Tô Mộc nghẹn lại, không biết phải nói như thế nào mới phải.
Triệu Vô Cực nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng âm thầm cảm động.
Tô Mộc thật sự là một vị quan tốt!
Triệu ca, từ giờ trở đi, anh cũng không cần tiếp tục đi theo tôi nữa. Chuyện của anh, tôi đã nói cho sư phụ biết. Sư phụ nói anh cứ đi thẳng về là được. Tôi nghĩ sư phụ hẳn đã gọi điện thoại cho anh rồi chứ?
Tô Mộc hít một hơi thật sâu, khống chế tất cả tâm tình, sau đó chậm rãi nói.
Đúng vậy!
Triệu Vô Cực gật đầu nói.
Nói vậy là được. Triệu ca, trong khoảng thời gian qua, được quen biết anh thực sự rất thoải mái.
Tô Mộc cười nói.
Nếu như nói ai trong số những người bên cạnh khiến Tô Mộc không cần lo lắng, vậy Triệu Vô Cực tuyệt đối là người đầu tiên. Bởi vì quan hệ của Triệu Vô Cực cũng không ở chỗ này. Hắn là do Mai Tranh cho Tô Mộc. Cho nên hiện tại nếu Tô Mộc phải rời khỏi nơi này, đi tới cơ quan nhậm chức, như vậy thật sự không cần phải để Triệu Vô Cực tiếp tục đi theo.
Tôi cũng vậy.
Triệu Vô Cực do dự một chút nói:
Thật ra tôi không muốn rời đi. Tôi còn có thể tiếp tục đi theo cậu.
Triệu ca, tôi biết trong lòng anh vẫn muốn trở về. Anh trở về đi. Nếu như sau này tôi thật sự có chuyện, lại đi tìm anh là được.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Triệu Vô Cực gật đầu không nói thêm gì nữa.
Trong trung tâm điện ảnh và truyền hình Giải trí Lý thị, tại biệt thự bên vách núi.
Ở đây có thể thấy rõ ràng tình cảnh trước khu Cao Khai. Diêm Khuynh đứng ở chỗ này. Bà chính mắt nhìn thấy tình cảnh trước khi Tô Mộc rời đi. Khi tình cảnh như thế xuất hiện, trên mặt Diêm Khuynh xuất hiện thêm một loại ánh sáng khác thường. Lại nói tiếp trong lòng Diêm Khuynh đã xem Tô Mộc giống như Trịnh Mục, đối xử như con cháu trong nhà. Theo Diêm Khuynh thấy, Tô Mộc đáng để bà ra sức bồi dưỡng.
Nhìn thấy không? Đây cũng là nhân tâm. Đây cũng là lòng dân.
Diêm Khuynh thản nhiên nói.
Đúng vậy!
Trịnh Mục gật đầu nói:
Tô Mộc làm việc thật sự rất tốt. Hắn có thể cứng rắn khiến khu Cao Khai phát triển trở thành như bây giờ, thật sự không dễ dàng. Phải biết rằng, trước đây khu Cao Khai thật sự tệ hại không chịu nổi rất. Càng không nói tới bộ dạng giống như xí nghiệp. Đương nhiên những điều này còn chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng chính là xí nghiệp ở chỗ này đặc biệt nhằm vào Tô Mộc. Có thể từ tình cảnh như vậy đi đến bây giờ, Tô Mộc thật sự không dễ dàng.
Đồ nịnh bợ!
Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói.
Cái gì gọi là đồ nịnh bợ? Anh còn cần nịnh bợ Tô Mộc sao? Đó chính là anh em của anh. Anh nói này em gái, thật ra anh cảm thấy em và Tô Mộc thật sự rất xứng đôi. Dù sao quan hệ của Diệp Tích cùng Tô Mộc bây giờ còn chưa thật sự định ra. Em có nên suy nghĩ một chút hay không?
Trịnh Mục cười híp mắt nói.
Miệng chó không nhả ra được ngà voi!
Trịnh Đậu Đậu gắt một cái nói.
Được rồi. Hai đứa các con nói bậy bạ gì đó.
Diêm Khuynh cười cắt ngang lời của hai người.
Tô Mộc, mẹ biết, trong lòng mẹ đều biết. Trịnh Mục, con có người anh em như vậy, mẹ dù sao cũng yên tâm. Từ giờ trở đi, con tiếp xúc với những người như Tô Mộc, mẹ sẽ giơ cả hai tay tán thành. Đồng thời nếu như có thể, phía bên ba con, mẹ sẽ nói hộ cho Tô Mộc.
A, mẹ thật anh minh!
Trịnh Mục lớn tiếng nói.
Đồ nịnh bợ!
Trịnh Đậu Đậu nhỏ giọng nói. Chỉ có điều khi nghĩ đến lời Trịnh Mục vừa nói, tim cô chợt đập nhanh hơn. Nếu như lời Trịnh Mục nói là sự thật, Diệp Tích quanh năm suốt tháng không ở nơi này, quan hệ giữa hai người thật sự còn chưa định ra, tại sao mình không thể tranh thủ?
Nhưng cho dù mình có thể tranh với tay cầm, chẳng lẽ mình mạnh hơn Diệp Tích sao? Là có thể ở bên cạnh Tô Mộc sao? Phải biết rằng hình thức công việc của mình thậm chí còn nghiêm ngặt hơn so với Diệp Tích. Nghĩ tới những điều này, Trịnh Đậu Đậu cảm thấy, thật đúng là chuyện nhức đầu!
Tại tòa nhà Thị ủy.
Tô Mộc cũng không lập tức rời đi, mà đi theo Lý Hưng Hoa xuất hiện ở nơi này. Bởi vì Tô Mộc biết Lý Hưng Hoa khẳng định còn có lời gì đó muốn nói với mình. Mà khi hai người xuất hiện ở trong phòng làm việc, trên mặt Lý Hưng Hoa lộ ra nụ cười đầy thư thái.
Tô Mộc, cảnh tượng ngày hôm nay thật sự rất hoành tráng!
Lý thúc, ngài cũng không cần trêu chọc cháu. Thật ra chuyện như vậy cháu thật sự không biết, cũng không biết chuyện như vậy sau khi truyền ra ngoài, có thể có ảnh hưởng khác hay không. Lý thúc, ngài kiến thức rộng rãi, ngài phân tích cho cháu xem, chuyện như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên là chuyện tốt!
Lý Hưng Hoa quả quyết nói:
Chuyện như vậy nếu như là chuyện xấu, vậy còn có chuyện gì là chuyện tốt nữa. Cháu yên tâm đi. Từ giờ trở đi, chú nghĩ sẽ có thật nhiều người biết tới cháu. Dù sao cháu đã phải rời đi, vậy không nhất thiết phải khiêm tốn nữa. Chuyện như vậy đối với cháu mà nói sẽ là chuyện tốt. Cho dù cháu đến Tỉnh ủy công tác, chuyện này cũng sẽ trở thành vốn liếng cho cháu làm việc.
Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc yên tâm nói.
Chú Lý, hiện tại mặc dù nói trong ban lãnh đạo ủy ban quản lý khu Cao Khai phân phối cho mọi người ai cũng có phần, nhưng nói tóm lại lại chắc sẽ không loạn. Cháu đã phân phó Đỗ Liêm, có chuyện gì sẽ đến đây báo cáo công tác với chú.
Tô Mộc nói.
Ừ!
Lý Hưng Hoa gật đầu.
Sau khi hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Tô Mộc liền cáo từ rời đi. Lý Hưng Hoa vốn muốn cùng Tô Mộc ăn bữa cơm, nhưng Tô Mộc lại nói không cần phải làm vậy. Mình còn phải đi đón Diệp Tích, chuẩn bị đưa Diệp Tích cùng quay về huyện Hạnh Đường. Tin tức như thế thật sự khiến Lý Hưng Hoa càng cao hứng hơn.
Tại tòa nhà chính quyền thị xã.
Sau khi Tô Mộc từ bên Lý Hưng Hoa đi ra, liền đi tới chỗ của Triệu Thiên Hoa. Hiện tại Tô Mộc đã là người bị điều đi, cho dù xuất hiện ở nơi này, cũng không ai có thể nói thêm điều gì. Lại nói, Tô Mộc bởi vì nguyên nhân gì bị điều đi, đến bây giờ còn chưa có ai có thể đoán được. Cho nên khi Tô Mộc qua, rất nhiều người đều suy đoán, chẳng lẽ phía sau chuyện hắn dời đi có bóng dáng của Triệu Thiên Hoa?
Tô Mộc, khi nào thì đi?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
Chuẩn bị buổi chiều hôm nay sẽ rời đi.
Tô Mộc nói.
Nhanh như vậy sao?
Triệu Thiên Hoa có chút nhíu mày nói:
Còn chuẩn bị làm nghi thức để cậu rời đi. Cậu đi như vậy, thật ra sẽ khiến rất nhiều người hiểu lầm. Thật ra nếu như cậu không muốn rời đi. . .
Thị trưởng, nói như vậy cũng có tác dụng gì. Đây đã là chuyện không thể thay đổi được nữa. Tôi là người phải điều đi. Chỉ có điều không sao. Tôi tin tưởng có thị trưởng ở đây, trong thời gian ngắn nhất thị xã Cổ Lan tuyệt đối có thể phát triển. Thị trưởng, cải tạo khu thành cổ là một công trình lớn của thị xã Cổ Lan trong thời gian tới. Đỗ Liêm sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Đến lúc đó vẫn mong thị trưởng chú ý nhiều hơn.
Tôi biết phải làm sao.
Triệu Thiên Hoa nói.
Cuộc nói chuyện với Triệu Thiên Hoa chắc chắn không giống với nói chuyện cùng Lý Hưng Hoa. Bởi vì có Triệu Thiên Hoa ở đây, Tô Mộc còn phải nghĩ tới chuyện của Tôn gia. Tuy nhiên nghĩ đến chuyện mình rời đi như vậy, phía bên Tôn gia, Triệu Thiên Hoa có thể giao phó tốt. Tô Mộc cũng cảm thấy vui vẻ khi Triệu Thiên Hoa có thể tạm thời tránh được sự chỉ trích của Tôn gia. Người như Triệu Thiên Hoa, làm quan là chuyện tốt. Tô Mộc không ngại diễn kịch.
Khi Tô Mộc từ nơi này rời đi liền gặp Diệp Tích.
Em đã biết chuyện bên ngoài. Tô Mộc, anh làm quan được như vậy, em thật sự kiêu ngạo vì anh.
Diệp Tích nói.
Phải biết rằng từ nhỏ Diệp Tích đã lớn lên trong gia đình quan viên. Tuy rằng cô không theo, nhưng lại biết rất nhiều chuyện trong quan trường. Trong quan trường anh lừa tôi gạt, Diệp Tích không phải không biết. Cũng bởi vì biết, cho nên khi nhìn thấy Tô Mộc có thể có thành tựu như vậy, cô thật sự cảm thấy tự hào. Tin tưởng chuyện như vậy, Diệp An Bang rất nhanh sẽ biết. Sau khi cha biết, tuyệt đối cũng sẽ kiêu ngạo vì Tô Mộc.
Được rồi. Chuyện như vậy anh thật sự không có nghĩ tới. Chỉ có điều so với điều này, hiện tại anh không quan tâm toàn thân thấy nhẹ nhõm.
Tô Mộc cười ôm Diệp Tích.
Thế nào? Đã thu thập đồ đạc xong chưa?
Em có thể có thứ gì chứ!
Diệp Tích nói.
Anh cũng đơn giản thôi, chỉ là một cái túi da. Vợ à, nếu đã thu dọn đồ xong, chúng ta không phải nên lên đường sao?
Hiện tại rời khỏi nơi này sao?
Đương nhiên. Buổi trưa ăn cơm với đám người Nhạc Thiên xong, chúng ta rời khỏi nơi này về huyện Hạnh Đường tới Tô Trang. Anh đã gọi điện thoại về nhà. Bọn họ sẽ chuẩn bị.
Tất cả mọi chuyện em nghe theo anh!
Đây cũng là cảnh tượng tốt nhất chứng minh Tô Mộc vì dân làm việc.
Tô Mộc thật lòng cảm động.
Ở trong đám người trước mắt này, không chỉ có người của thôn Thượng Hà. Tô Mộc vẫn biết rất nhiều người. Có lão Trương bán thức ăn ngoài phố. Còn có ông chủ còn lại, các công nhân trên công trường. . . Có vài người Tô Mộc có thể gọi tên, có vài người Tô Mộc chỉ biết mặt. Nhưng như vậy đã đủ rồi. Bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này, Tô Mộc biết cũng không phải có người đứng ra tổ chức. Kà bọn họ thật sự muốn đi qua.
Như vậy là đủ rồi!
Chuyện như vậy so với bất kỳ lời ngợi khen nào cũng có thể làm cho Tô Mộc cảm thấy kích động và hạnh phúc hơn!
Các hương thân, nếu mọi người quả thật muốn tốt cho tôi, cũng không nên tập trung ở chỗ này. Tôi tuy rằng không đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban quản lý nữa, nhưng lòng tôi vĩnh viễn sẽ ở cùng với mọi người. Mọi người phải biết rằng, nơi này là cội nguồn là quê hương thứ hai của tôi. Không quan tâm tôi đi tới chỗ nào, cũng sẽ không quên được nơi đây. Chỉ cần đến lúc đó, tôi trở lại, mọi người có thể mời tôi một bữa cơm, tôi đã biết đủ.
Tô Mộc lớn tiếng nói.
Ha ha!
Tâm tình vốn u ám, bầu không khí có chút sầu bi, theo những lời này của Tô Mộc nhất thời trở nên sáng sủa. Đúng vậy, tuy rằng bọn họ muốn Tô Mộc lưu lại, nhưng nếu như vì hành động của bọn họ, gây khó khăn cho Tô Mộc, vậy ngược lại sẽ không tốt. Tô Mộc dù sao cũng là cán bộ quốc gia, bất cứ lúc nào ở bất kỳ chỗ nào đều chờ đợi sự an bài của quốc gia.
Giống như lời Tô Mộc nói, không quan tâm hắn đi tới chỗ nào, chỉ cần nhớ kỹ, vẫn là người của thị xã Cổ Lan khu Cao Khai là được.
Tô chủ nhiệm, chỉ cần anh trở về, thôn Thượng Hà chúng tôi sẽ chuẩn bị tiệc lớn dành cho anh.
Tô chủ nhiệm, quán chúng tôi vĩnh viễn mở rộng cửa chờ anh.
Tô chủ nhiệm, anh nhớ phải về thăm chúng tôi!
…
Ngay trong bầu không khí như vậy, Tô Mộc và đám người Lý Hưng Hoa rời đi. Sau khi chiếc xe rời khỏi nói đó, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy vành mắt ửng đỏ. Từng khuôn mặt quen thuộc vẫn đứng ở nơi đó không chịu rời đi. Sự lặng lẽ đó khiến trong ngực Tô Mộc nghẹn lại, không biết phải nói như thế nào mới phải.
Triệu Vô Cực nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng âm thầm cảm động.
Tô Mộc thật sự là một vị quan tốt!
Triệu ca, từ giờ trở đi, anh cũng không cần tiếp tục đi theo tôi nữa. Chuyện của anh, tôi đã nói cho sư phụ biết. Sư phụ nói anh cứ đi thẳng về là được. Tôi nghĩ sư phụ hẳn đã gọi điện thoại cho anh rồi chứ?
Tô Mộc hít một hơi thật sâu, khống chế tất cả tâm tình, sau đó chậm rãi nói.
Đúng vậy!
Triệu Vô Cực gật đầu nói.
Nói vậy là được. Triệu ca, trong khoảng thời gian qua, được quen biết anh thực sự rất thoải mái.
Tô Mộc cười nói.
Nếu như nói ai trong số những người bên cạnh khiến Tô Mộc không cần lo lắng, vậy Triệu Vô Cực tuyệt đối là người đầu tiên. Bởi vì quan hệ của Triệu Vô Cực cũng không ở chỗ này. Hắn là do Mai Tranh cho Tô Mộc. Cho nên hiện tại nếu Tô Mộc phải rời khỏi nơi này, đi tới cơ quan nhậm chức, như vậy thật sự không cần phải để Triệu Vô Cực tiếp tục đi theo.
Tôi cũng vậy.
Triệu Vô Cực do dự một chút nói:
Thật ra tôi không muốn rời đi. Tôi còn có thể tiếp tục đi theo cậu.
Triệu ca, tôi biết trong lòng anh vẫn muốn trở về. Anh trở về đi. Nếu như sau này tôi thật sự có chuyện, lại đi tìm anh là được.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Triệu Vô Cực gật đầu không nói thêm gì nữa.
Trong trung tâm điện ảnh và truyền hình Giải trí Lý thị, tại biệt thự bên vách núi.
Ở đây có thể thấy rõ ràng tình cảnh trước khu Cao Khai. Diêm Khuynh đứng ở chỗ này. Bà chính mắt nhìn thấy tình cảnh trước khi Tô Mộc rời đi. Khi tình cảnh như thế xuất hiện, trên mặt Diêm Khuynh xuất hiện thêm một loại ánh sáng khác thường. Lại nói tiếp trong lòng Diêm Khuynh đã xem Tô Mộc giống như Trịnh Mục, đối xử như con cháu trong nhà. Theo Diêm Khuynh thấy, Tô Mộc đáng để bà ra sức bồi dưỡng.
Nhìn thấy không? Đây cũng là nhân tâm. Đây cũng là lòng dân.
Diêm Khuynh thản nhiên nói.
Đúng vậy!
Trịnh Mục gật đầu nói:
Tô Mộc làm việc thật sự rất tốt. Hắn có thể cứng rắn khiến khu Cao Khai phát triển trở thành như bây giờ, thật sự không dễ dàng. Phải biết rằng, trước đây khu Cao Khai thật sự tệ hại không chịu nổi rất. Càng không nói tới bộ dạng giống như xí nghiệp. Đương nhiên những điều này còn chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng chính là xí nghiệp ở chỗ này đặc biệt nhằm vào Tô Mộc. Có thể từ tình cảnh như vậy đi đến bây giờ, Tô Mộc thật sự không dễ dàng.
Đồ nịnh bợ!
Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói.
Cái gì gọi là đồ nịnh bợ? Anh còn cần nịnh bợ Tô Mộc sao? Đó chính là anh em của anh. Anh nói này em gái, thật ra anh cảm thấy em và Tô Mộc thật sự rất xứng đôi. Dù sao quan hệ của Diệp Tích cùng Tô Mộc bây giờ còn chưa thật sự định ra. Em có nên suy nghĩ một chút hay không?
Trịnh Mục cười híp mắt nói.
Miệng chó không nhả ra được ngà voi!
Trịnh Đậu Đậu gắt một cái nói.
Được rồi. Hai đứa các con nói bậy bạ gì đó.
Diêm Khuynh cười cắt ngang lời của hai người.
Tô Mộc, mẹ biết, trong lòng mẹ đều biết. Trịnh Mục, con có người anh em như vậy, mẹ dù sao cũng yên tâm. Từ giờ trở đi, con tiếp xúc với những người như Tô Mộc, mẹ sẽ giơ cả hai tay tán thành. Đồng thời nếu như có thể, phía bên ba con, mẹ sẽ nói hộ cho Tô Mộc.
A, mẹ thật anh minh!
Trịnh Mục lớn tiếng nói.
Đồ nịnh bợ!
Trịnh Đậu Đậu nhỏ giọng nói. Chỉ có điều khi nghĩ đến lời Trịnh Mục vừa nói, tim cô chợt đập nhanh hơn. Nếu như lời Trịnh Mục nói là sự thật, Diệp Tích quanh năm suốt tháng không ở nơi này, quan hệ giữa hai người thật sự còn chưa định ra, tại sao mình không thể tranh thủ?
Nhưng cho dù mình có thể tranh với tay cầm, chẳng lẽ mình mạnh hơn Diệp Tích sao? Là có thể ở bên cạnh Tô Mộc sao? Phải biết rằng hình thức công việc của mình thậm chí còn nghiêm ngặt hơn so với Diệp Tích. Nghĩ tới những điều này, Trịnh Đậu Đậu cảm thấy, thật đúng là chuyện nhức đầu!
Tại tòa nhà Thị ủy.
Tô Mộc cũng không lập tức rời đi, mà đi theo Lý Hưng Hoa xuất hiện ở nơi này. Bởi vì Tô Mộc biết Lý Hưng Hoa khẳng định còn có lời gì đó muốn nói với mình. Mà khi hai người xuất hiện ở trong phòng làm việc, trên mặt Lý Hưng Hoa lộ ra nụ cười đầy thư thái.
Tô Mộc, cảnh tượng ngày hôm nay thật sự rất hoành tráng!
Lý thúc, ngài cũng không cần trêu chọc cháu. Thật ra chuyện như vậy cháu thật sự không biết, cũng không biết chuyện như vậy sau khi truyền ra ngoài, có thể có ảnh hưởng khác hay không. Lý thúc, ngài kiến thức rộng rãi, ngài phân tích cho cháu xem, chuyện như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên là chuyện tốt!
Lý Hưng Hoa quả quyết nói:
Chuyện như vậy nếu như là chuyện xấu, vậy còn có chuyện gì là chuyện tốt nữa. Cháu yên tâm đi. Từ giờ trở đi, chú nghĩ sẽ có thật nhiều người biết tới cháu. Dù sao cháu đã phải rời đi, vậy không nhất thiết phải khiêm tốn nữa. Chuyện như vậy đối với cháu mà nói sẽ là chuyện tốt. Cho dù cháu đến Tỉnh ủy công tác, chuyện này cũng sẽ trở thành vốn liếng cho cháu làm việc.
Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc yên tâm nói.
Chú Lý, hiện tại mặc dù nói trong ban lãnh đạo ủy ban quản lý khu Cao Khai phân phối cho mọi người ai cũng có phần, nhưng nói tóm lại lại chắc sẽ không loạn. Cháu đã phân phó Đỗ Liêm, có chuyện gì sẽ đến đây báo cáo công tác với chú.
Tô Mộc nói.
Ừ!
Lý Hưng Hoa gật đầu.
Sau khi hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Tô Mộc liền cáo từ rời đi. Lý Hưng Hoa vốn muốn cùng Tô Mộc ăn bữa cơm, nhưng Tô Mộc lại nói không cần phải làm vậy. Mình còn phải đi đón Diệp Tích, chuẩn bị đưa Diệp Tích cùng quay về huyện Hạnh Đường. Tin tức như thế thật sự khiến Lý Hưng Hoa càng cao hứng hơn.
Tại tòa nhà chính quyền thị xã.
Sau khi Tô Mộc từ bên Lý Hưng Hoa đi ra, liền đi tới chỗ của Triệu Thiên Hoa. Hiện tại Tô Mộc đã là người bị điều đi, cho dù xuất hiện ở nơi này, cũng không ai có thể nói thêm điều gì. Lại nói, Tô Mộc bởi vì nguyên nhân gì bị điều đi, đến bây giờ còn chưa có ai có thể đoán được. Cho nên khi Tô Mộc qua, rất nhiều người đều suy đoán, chẳng lẽ phía sau chuyện hắn dời đi có bóng dáng của Triệu Thiên Hoa?
Tô Mộc, khi nào thì đi?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
Chuẩn bị buổi chiều hôm nay sẽ rời đi.
Tô Mộc nói.
Nhanh như vậy sao?
Triệu Thiên Hoa có chút nhíu mày nói:
Còn chuẩn bị làm nghi thức để cậu rời đi. Cậu đi như vậy, thật ra sẽ khiến rất nhiều người hiểu lầm. Thật ra nếu như cậu không muốn rời đi. . .
Thị trưởng, nói như vậy cũng có tác dụng gì. Đây đã là chuyện không thể thay đổi được nữa. Tôi là người phải điều đi. Chỉ có điều không sao. Tôi tin tưởng có thị trưởng ở đây, trong thời gian ngắn nhất thị xã Cổ Lan tuyệt đối có thể phát triển. Thị trưởng, cải tạo khu thành cổ là một công trình lớn của thị xã Cổ Lan trong thời gian tới. Đỗ Liêm sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Đến lúc đó vẫn mong thị trưởng chú ý nhiều hơn.
Tôi biết phải làm sao.
Triệu Thiên Hoa nói.
Cuộc nói chuyện với Triệu Thiên Hoa chắc chắn không giống với nói chuyện cùng Lý Hưng Hoa. Bởi vì có Triệu Thiên Hoa ở đây, Tô Mộc còn phải nghĩ tới chuyện của Tôn gia. Tuy nhiên nghĩ đến chuyện mình rời đi như vậy, phía bên Tôn gia, Triệu Thiên Hoa có thể giao phó tốt. Tô Mộc cũng cảm thấy vui vẻ khi Triệu Thiên Hoa có thể tạm thời tránh được sự chỉ trích của Tôn gia. Người như Triệu Thiên Hoa, làm quan là chuyện tốt. Tô Mộc không ngại diễn kịch.
Khi Tô Mộc từ nơi này rời đi liền gặp Diệp Tích.
Em đã biết chuyện bên ngoài. Tô Mộc, anh làm quan được như vậy, em thật sự kiêu ngạo vì anh.
Diệp Tích nói.
Phải biết rằng từ nhỏ Diệp Tích đã lớn lên trong gia đình quan viên. Tuy rằng cô không theo, nhưng lại biết rất nhiều chuyện trong quan trường. Trong quan trường anh lừa tôi gạt, Diệp Tích không phải không biết. Cũng bởi vì biết, cho nên khi nhìn thấy Tô Mộc có thể có thành tựu như vậy, cô thật sự cảm thấy tự hào. Tin tưởng chuyện như vậy, Diệp An Bang rất nhanh sẽ biết. Sau khi cha biết, tuyệt đối cũng sẽ kiêu ngạo vì Tô Mộc.
Được rồi. Chuyện như vậy anh thật sự không có nghĩ tới. Chỉ có điều so với điều này, hiện tại anh không quan tâm toàn thân thấy nhẹ nhõm.
Tô Mộc cười ôm Diệp Tích.
Thế nào? Đã thu thập đồ đạc xong chưa?
Em có thể có thứ gì chứ!
Diệp Tích nói.
Anh cũng đơn giản thôi, chỉ là một cái túi da. Vợ à, nếu đã thu dọn đồ xong, chúng ta không phải nên lên đường sao?
Hiện tại rời khỏi nơi này sao?
Đương nhiên. Buổi trưa ăn cơm với đám người Nhạc Thiên xong, chúng ta rời khỏi nơi này về huyện Hạnh Đường tới Tô Trang. Anh đã gọi điện thoại về nhà. Bọn họ sẽ chuẩn bị.
Tất cả mọi chuyện em nghe theo anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.