Chương 1609: Dám phản kháng, bắn ngay tại chỗ!
Ẩn Vi Giả
18/03/2017
Tôn Nghênh Thanh sẽ làm ra cử chỉ lỗ mãng sao? Đương nhiên là không,
không cần biết thế nào, nàng là quan nhị đại, hiện tại công tác trong
huyện Ân Huyền. Cho dù nàng không quen thuộc cách thức trong quan
trường, nhưng cũng hiểu được rõ ràng.
Giống như lời nàng đã nói, nàng biết thân phận Quách Hồng Châu, cho nên nàng làm như vậy cũng biết do Quách Hồng Châu không dám gây ồn ào.
Nếu Quách Hồng Châu dám gây nháo, thì chờ bị Tôn Nghênh Thanh gây lớn chuyện đi. Dù sao cha nàng là Tôn Mai Cổ, ở trong Thương Thiền thị nàng thật sự không sợ hãi bất cứ kẻ nào.
- Hiện tại làm gì đây?
Tô Mộc cười hỏi.
- Đi tiệc từ thiện thôi!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Buổi tiệc từ thiện đêm nay chỉ sợ không tốt như trong ý nghĩ của chúng ta đâu.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Sư huynh, câu nói này của anh lại có hàm ý khác đâu.
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Vừa rồi cô đã nói như vậy, loại người như bà ta còn là phó hội trưởng hội chữ thập đỏ, còn nói lỡ lời câu nói “qua đêm nay”, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện quyên tiền không thành vấn đề, nhưng nếu quyên tiền lại bị người dùng vào việc khác, thật sự không đáng giá!
- Thay vì như vậy, tôi tình nguyện quyên tiền cho cơ cấu chân chính làm việc thiện. Hơn nữa dưng không không nghe nói có tai nạn gì, mà hội chữ thập đỏ đột nhiên tổ chức tiệc từ thiện, chẳng lẽ không có vấn đề sao? Cái gì gọi là quyên tiền cho nhi đồng trong núi, bọn hắn thật sự là vũ nhục những đứa trẻ kia!
- Nếu như cô không tin, cô đi hỏi Quách Hồng Châu, nàng có từng đi qua vùng núi hay không? Có biết nhân dân vùng núi trải qua cuộc sống như thế nào? Có biết nhi đồng vùng núi mỗi ngày ăn gì không? Bọn trẻ làm sao tới trường? Mấy vấn đề này, nếu Quách Hồng Châu biết được, tôi mới bội phục nàng!
Ngữ khí ban đầu của Tô Mộc vẫn bình tĩnh, nhưng càng nói càng thêm lạnh lùng. Cũng khó trách, ở trong lòng Tô Mộc, những kẻ đánh cờ hiệu từ thiện, lại làm ra hành vi tham ô phi pháp chính là kẻ đáng ghét vô cùng.
Có đôi khi ý tưởng của Tô Mộc cũng có chút cực đoan, tỷ như những kẻ buôn trẻ em, như say rượu đụng chết người, như ăn hối lộ vi phạm pháp luật, như nuốt vật tư cứu tế, thò tay vào quỹ từ thiện nuốt riêng, nếu pháp luật cho phép, hẳn nên phán xử nặng mới đúng.
Không cần có băn khoăn, toàn bộ xử tội chết!
Chỉ cần phát hiện một tên liền xử lý một tên. Hắn không tin gặp phải luật hình nặng như vậy, còn có kẻ nào dám mạo hiểm làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế nữa!
Nhưng Tô Mộc cũng biết, tuy mình nghĩ như vậy là hợp tình lý, nhưng nếu chân chính làm như thế sẽ gây ra rất nhiều vấn đề liên quan cùng nhau.
- Sư huynh, nhìn anh thật giống như sứ giả chính nghĩa đâu!
Tôn Nghênh Thanh cười nói.
- Có đôi khi cực đoan cũng là điều tốt!
Tô Mộc cảm khái.
- Được rồi, đừng cảm khái nữa. Nếu anh không thích buổi tiệc đêm nay, chúng ta chỉ qua ngồi rồi đi. Tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
Tám giờ tối.
Ngay khi buổi tiệc từ thiện bắt đầu tiến hành, bên trong huyện Ân Huyền, phòng họp cục công an huyện, nhóm công an mặc chế phục nghiêm túc đứng thẳng, nhìn thẳng vào Từ Viêm đứng phía trước.
Khác với lúc ban đầu khi Từ Viêm xuất hiện trong huyện Ân Huyền, hiện tại trong lòng họ chỉ còn bội phục đối với hắn. Không còn cách nào, không cần biết anh có lý do gì, hiện tại nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Từ Viêm. Phàm là dám cãi lệnh, cũng đã bị bắt.
Hơn nữa Từ Viêm còn nói, việc đốc tra kỷ luật trong cục công an vẫn chưa kết thúc, cho nên chẳng khác gì có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu mỗi người, ai dám phản kháng?
Mã Văn Tuyển lợi hại không? Đó chính là bí thư chính pháp ủy đâu. Hiện giờ thì sao? Chẳng những bị bắt, hãy nhìn kỹ xem, hiện tại người của hắn còn vài người, tất cả đều bị Từ Viêm dứt khoát điều chỉnh.
Thi Liên đứng ngay trước nhất, hiện tại đã trở thành phó cục trưởng thường vụ cục công an, đối với mệnh lệnh của Từ Viêm luôn nói gì nghe nấy. Hắn biết hậu trường của Từ Viêm là ai, càng thêm rõ ràng hành động lớn tối hôm nay nhằm vào chính ai!
Nghĩ tới quyết đoán của Tô Mộc, trong lòng Thi Liên thật kích động.
Nghĩ tới Từ Viêm dám bố trí hành động này, Thi Liên càng thêm hưng phấn.
Vẻ mặt Từ Viêm nghiêm túc đảo qua mọi người, lạnh lùng nói:
- Tối nay cục công an huyện sẽ có một hành động đột kích kiểm tra một khu ăn chơi trong huyện, lần kiểm tra này được giữ bí mật nghiêm khắc, tuyệt đối không được tiết lộ tin tức gì. Các anh nghe rõ cho tôi, không cần biết là ai, cho dù là đồn trưởng hoặc phân cục trưởng, các anh phải đảm bảo chắc chắn không thể tiến hành liên lạc với bên ngoài.
- Tôi xuất thân từ công an, cho nên hiểu rõ đường đi nước bước bên trong ngành. Tôi nói thẳng, các anh tốt nhất đừng bị tôi bắt gặp đang mật báo, nếu không tôi sẽ lột bỏ lớp da trên người các anh. Ngàn vạn lần đừng hoài nghi quyết tâm của tôi khi nói lời này, tôi thật sự có thể làm như vậy.
- Bây giờ nghe rõ, nộp lên toàn bộ công cụ truyền tin, sau đó thi hành nhiệm vụ, ba người một tổ hành động. Có ai dám một mình hành động, sẽ được ghi chép trong hồ sơ! Đợi sau khi hành động kết thúc, tiếp tục tiến hành kiểm tra!
Thoáng tạm dừng, ánh mắt Từ Viêm đảo qua toàn trường, nhìn thấy mọi người đang lắng nghe, mỗi người đều giao nộp công cụ thông tin, đợi sau khi thu xong, hắn mới tiếp tục truyền lệnh.
- Thi phó cục trưởng, do anh dẫn đội!
- Dạ!
Thi Liên cung kính nói.
- Hiện tại là tám giờ tối, năm phút sau bắt đầu hành động!
Từ Viêm hạ lệnh.
- Dạ!
Mọi người đồng thanh hô.
Đợi khi Thi Liên bắt đầu dẫn đội rời đi, Từ Viêm cùng đội trưởng đội hình sự Vũ Tượng xuất hiện trong sân huấn luyện cục công an.
Những người ở đây đều thuộc đội hình sự, đều là đặc công, trên tay gặp qua máu, là đội ngũ tác chiến chân chính.
Mọi người đều võ trang đầy đủ, ý chí chiến đấu sục sôi. Ánh mắt họ cực nóng, bởi vì họ không nghĩ tới Từ Viêm lại truyền lệnh tập kết ở nơi này.
Đây rõ ràng có hành động lớn!
Vũ Tượng đứng bên cạnh Từ Viêm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Trước kia địa vị của hắn trong cục công an như vô hình, tâm trạng luôn buồn bực thất bại.
Sở dĩ có cuộc sống như vậy, là vì Vũ Tượng không đồng ý cấu kết với Mã Văn Tuyển làm bậy, vì vậy luôn bị bài xích. Hiện tại sau khi Từ Viêm thượng vị, việc đầu tiên chính là điều chỉnh nhân sự, phục chức cho hắn.
Nếu không có Vũ Tượng phối hợp, Từ Viêm cũng không có khả năng dùng thời gian ngắn như vậy thu phục nắm giữ toàn bộ cục công an trong tay.
- Các đồng chí, lời vô nghĩa tôi cũng không muốn nói nhiều, kỷ luật các anh đều đã biết, tôi sẽ không lặp lại. Tôi chỉ có một yêu cầu, hành động đêm nay phải nhanh chóng quyết đoán, hiện tại là 8h5 phút. Hành động đột kích điểm ăn chơi cũng đã bắt đầu, đó là che giấu tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta chỉ có một mục tiêu, chính là một biệt thự nằm ngay giao giới huyện!
- Mọi người lập tức lên xe, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất bắt giữ người trong biệt thự. Nghe rõ, trong quá trình vây bắt, nếu đối phương dám phản kháng, xác định bọn hắn dùng súng ống, vì an toàn của đội viên, cho phép bắn gục ngay tại chỗ!
Từ Viêm quả quyết nói.
- Dạ!
Vài chiếc cảnh dụng lặng lẽ rời khỏi cục công an, rất nhanh biến mất trong đêm. Đây là hành động lớn đầu tiên kể từ khi Từ Viêm nhậm chức tại huyện Ân Huyền.
Hắn không cho phép phát sinh sai lầm!
Người trong huyện thành Ân Huyền đều rơi vào trong khủng hoảng, chỉ cần nghe được tiếng còi xe công an vang lên, luôn cảm giác có chút kiêng kỵ. Càng khỏi nói tối nay ngoài đường liên tục nhìn thấy xe công an mở còi ầm ĩ xuyên qua.
Chẳng lẽ trong huyện thành phát sinh đại sự gì hay sao?
Chẳng lẽ có tội phạm truy nã cấp một xuất hiện trong huyện thành?
Đại sảnh khách sạn Thăng Bình Thương Thiền thị.
Tô Mộc ngồi cạnh Tôn Nghênh Thanh, vừa rồi Hoàng Luận Địch cũng tới chào hỏi, nhìn thấy Tôn Nghênh Thanh nên không lưu lại. Dù sao có một số việc cần phải được chú ý.
Đinh đông!
Đúng lúc này di động truyền ra tin nhắn, Tô Mộc đảo qua, khóe môi thoáng nhếch lên…
Giống như lời nàng đã nói, nàng biết thân phận Quách Hồng Châu, cho nên nàng làm như vậy cũng biết do Quách Hồng Châu không dám gây ồn ào.
Nếu Quách Hồng Châu dám gây nháo, thì chờ bị Tôn Nghênh Thanh gây lớn chuyện đi. Dù sao cha nàng là Tôn Mai Cổ, ở trong Thương Thiền thị nàng thật sự không sợ hãi bất cứ kẻ nào.
- Hiện tại làm gì đây?
Tô Mộc cười hỏi.
- Đi tiệc từ thiện thôi!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Buổi tiệc từ thiện đêm nay chỉ sợ không tốt như trong ý nghĩ của chúng ta đâu.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Sư huynh, câu nói này của anh lại có hàm ý khác đâu.
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Vừa rồi cô đã nói như vậy, loại người như bà ta còn là phó hội trưởng hội chữ thập đỏ, còn nói lỡ lời câu nói “qua đêm nay”, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện quyên tiền không thành vấn đề, nhưng nếu quyên tiền lại bị người dùng vào việc khác, thật sự không đáng giá!
- Thay vì như vậy, tôi tình nguyện quyên tiền cho cơ cấu chân chính làm việc thiện. Hơn nữa dưng không không nghe nói có tai nạn gì, mà hội chữ thập đỏ đột nhiên tổ chức tiệc từ thiện, chẳng lẽ không có vấn đề sao? Cái gì gọi là quyên tiền cho nhi đồng trong núi, bọn hắn thật sự là vũ nhục những đứa trẻ kia!
- Nếu như cô không tin, cô đi hỏi Quách Hồng Châu, nàng có từng đi qua vùng núi hay không? Có biết nhân dân vùng núi trải qua cuộc sống như thế nào? Có biết nhi đồng vùng núi mỗi ngày ăn gì không? Bọn trẻ làm sao tới trường? Mấy vấn đề này, nếu Quách Hồng Châu biết được, tôi mới bội phục nàng!
Ngữ khí ban đầu của Tô Mộc vẫn bình tĩnh, nhưng càng nói càng thêm lạnh lùng. Cũng khó trách, ở trong lòng Tô Mộc, những kẻ đánh cờ hiệu từ thiện, lại làm ra hành vi tham ô phi pháp chính là kẻ đáng ghét vô cùng.
Có đôi khi ý tưởng của Tô Mộc cũng có chút cực đoan, tỷ như những kẻ buôn trẻ em, như say rượu đụng chết người, như ăn hối lộ vi phạm pháp luật, như nuốt vật tư cứu tế, thò tay vào quỹ từ thiện nuốt riêng, nếu pháp luật cho phép, hẳn nên phán xử nặng mới đúng.
Không cần có băn khoăn, toàn bộ xử tội chết!
Chỉ cần phát hiện một tên liền xử lý một tên. Hắn không tin gặp phải luật hình nặng như vậy, còn có kẻ nào dám mạo hiểm làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế nữa!
Nhưng Tô Mộc cũng biết, tuy mình nghĩ như vậy là hợp tình lý, nhưng nếu chân chính làm như thế sẽ gây ra rất nhiều vấn đề liên quan cùng nhau.
- Sư huynh, nhìn anh thật giống như sứ giả chính nghĩa đâu!
Tôn Nghênh Thanh cười nói.
- Có đôi khi cực đoan cũng là điều tốt!
Tô Mộc cảm khái.
- Được rồi, đừng cảm khái nữa. Nếu anh không thích buổi tiệc đêm nay, chúng ta chỉ qua ngồi rồi đi. Tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
Tám giờ tối.
Ngay khi buổi tiệc từ thiện bắt đầu tiến hành, bên trong huyện Ân Huyền, phòng họp cục công an huyện, nhóm công an mặc chế phục nghiêm túc đứng thẳng, nhìn thẳng vào Từ Viêm đứng phía trước.
Khác với lúc ban đầu khi Từ Viêm xuất hiện trong huyện Ân Huyền, hiện tại trong lòng họ chỉ còn bội phục đối với hắn. Không còn cách nào, không cần biết anh có lý do gì, hiện tại nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Từ Viêm. Phàm là dám cãi lệnh, cũng đã bị bắt.
Hơn nữa Từ Viêm còn nói, việc đốc tra kỷ luật trong cục công an vẫn chưa kết thúc, cho nên chẳng khác gì có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu mỗi người, ai dám phản kháng?
Mã Văn Tuyển lợi hại không? Đó chính là bí thư chính pháp ủy đâu. Hiện giờ thì sao? Chẳng những bị bắt, hãy nhìn kỹ xem, hiện tại người của hắn còn vài người, tất cả đều bị Từ Viêm dứt khoát điều chỉnh.
Thi Liên đứng ngay trước nhất, hiện tại đã trở thành phó cục trưởng thường vụ cục công an, đối với mệnh lệnh của Từ Viêm luôn nói gì nghe nấy. Hắn biết hậu trường của Từ Viêm là ai, càng thêm rõ ràng hành động lớn tối hôm nay nhằm vào chính ai!
Nghĩ tới quyết đoán của Tô Mộc, trong lòng Thi Liên thật kích động.
Nghĩ tới Từ Viêm dám bố trí hành động này, Thi Liên càng thêm hưng phấn.
Vẻ mặt Từ Viêm nghiêm túc đảo qua mọi người, lạnh lùng nói:
- Tối nay cục công an huyện sẽ có một hành động đột kích kiểm tra một khu ăn chơi trong huyện, lần kiểm tra này được giữ bí mật nghiêm khắc, tuyệt đối không được tiết lộ tin tức gì. Các anh nghe rõ cho tôi, không cần biết là ai, cho dù là đồn trưởng hoặc phân cục trưởng, các anh phải đảm bảo chắc chắn không thể tiến hành liên lạc với bên ngoài.
- Tôi xuất thân từ công an, cho nên hiểu rõ đường đi nước bước bên trong ngành. Tôi nói thẳng, các anh tốt nhất đừng bị tôi bắt gặp đang mật báo, nếu không tôi sẽ lột bỏ lớp da trên người các anh. Ngàn vạn lần đừng hoài nghi quyết tâm của tôi khi nói lời này, tôi thật sự có thể làm như vậy.
- Bây giờ nghe rõ, nộp lên toàn bộ công cụ truyền tin, sau đó thi hành nhiệm vụ, ba người một tổ hành động. Có ai dám một mình hành động, sẽ được ghi chép trong hồ sơ! Đợi sau khi hành động kết thúc, tiếp tục tiến hành kiểm tra!
Thoáng tạm dừng, ánh mắt Từ Viêm đảo qua toàn trường, nhìn thấy mọi người đang lắng nghe, mỗi người đều giao nộp công cụ thông tin, đợi sau khi thu xong, hắn mới tiếp tục truyền lệnh.
- Thi phó cục trưởng, do anh dẫn đội!
- Dạ!
Thi Liên cung kính nói.
- Hiện tại là tám giờ tối, năm phút sau bắt đầu hành động!
Từ Viêm hạ lệnh.
- Dạ!
Mọi người đồng thanh hô.
Đợi khi Thi Liên bắt đầu dẫn đội rời đi, Từ Viêm cùng đội trưởng đội hình sự Vũ Tượng xuất hiện trong sân huấn luyện cục công an.
Những người ở đây đều thuộc đội hình sự, đều là đặc công, trên tay gặp qua máu, là đội ngũ tác chiến chân chính.
Mọi người đều võ trang đầy đủ, ý chí chiến đấu sục sôi. Ánh mắt họ cực nóng, bởi vì họ không nghĩ tới Từ Viêm lại truyền lệnh tập kết ở nơi này.
Đây rõ ràng có hành động lớn!
Vũ Tượng đứng bên cạnh Từ Viêm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Trước kia địa vị của hắn trong cục công an như vô hình, tâm trạng luôn buồn bực thất bại.
Sở dĩ có cuộc sống như vậy, là vì Vũ Tượng không đồng ý cấu kết với Mã Văn Tuyển làm bậy, vì vậy luôn bị bài xích. Hiện tại sau khi Từ Viêm thượng vị, việc đầu tiên chính là điều chỉnh nhân sự, phục chức cho hắn.
Nếu không có Vũ Tượng phối hợp, Từ Viêm cũng không có khả năng dùng thời gian ngắn như vậy thu phục nắm giữ toàn bộ cục công an trong tay.
- Các đồng chí, lời vô nghĩa tôi cũng không muốn nói nhiều, kỷ luật các anh đều đã biết, tôi sẽ không lặp lại. Tôi chỉ có một yêu cầu, hành động đêm nay phải nhanh chóng quyết đoán, hiện tại là 8h5 phút. Hành động đột kích điểm ăn chơi cũng đã bắt đầu, đó là che giấu tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta chỉ có một mục tiêu, chính là một biệt thự nằm ngay giao giới huyện!
- Mọi người lập tức lên xe, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất bắt giữ người trong biệt thự. Nghe rõ, trong quá trình vây bắt, nếu đối phương dám phản kháng, xác định bọn hắn dùng súng ống, vì an toàn của đội viên, cho phép bắn gục ngay tại chỗ!
Từ Viêm quả quyết nói.
- Dạ!
Vài chiếc cảnh dụng lặng lẽ rời khỏi cục công an, rất nhanh biến mất trong đêm. Đây là hành động lớn đầu tiên kể từ khi Từ Viêm nhậm chức tại huyện Ân Huyền.
Hắn không cho phép phát sinh sai lầm!
Người trong huyện thành Ân Huyền đều rơi vào trong khủng hoảng, chỉ cần nghe được tiếng còi xe công an vang lên, luôn cảm giác có chút kiêng kỵ. Càng khỏi nói tối nay ngoài đường liên tục nhìn thấy xe công an mở còi ầm ĩ xuyên qua.
Chẳng lẽ trong huyện thành phát sinh đại sự gì hay sao?
Chẳng lẽ có tội phạm truy nã cấp một xuất hiện trong huyện thành?
Đại sảnh khách sạn Thăng Bình Thương Thiền thị.
Tô Mộc ngồi cạnh Tôn Nghênh Thanh, vừa rồi Hoàng Luận Địch cũng tới chào hỏi, nhìn thấy Tôn Nghênh Thanh nên không lưu lại. Dù sao có một số việc cần phải được chú ý.
Đinh đông!
Đúng lúc này di động truyền ra tin nhắn, Tô Mộc đảo qua, khóe môi thoáng nhếch lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.