Quan Bảng

Chương 706: Đạo sống chung.

Ẩn Vi Giả

29/10/2016

Bất kể anh có nguyện ý thừa nhận hay không, anh đều phải tiếp nhận một sự thật. Đó là từ giờ trở đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong một khoảng thời gian rất lâu, chính phủ thị xã Cổ Lan đều phải trở thành thiên hạ của Triệu Thiên Hoa. Triệu Thiên Hoa sẽ lấy thân phận thị trưởng, trở thành người thứ hai cùng chạy song song với Lý Hưng Hoa ở trong thành phố này.

Đây cũng là biến thiên!

Đây cũng là một thời đại mới đến!

Cho dù Lý Hưng Hoa anh có cường thịnh trở lại, cũng đừng quên phía sau Triệu Thiên Hoa là ai. Đó là Phó tỉnh trưởng thường vụ Tôn Mộ Bạch. Tôi và ngươi đều có đầu sỏ ở phía sau lưng ủng hộ. Cuối cùng để xem thị xã Cổ Lan này rốt cuộc là thiên hạ của ai, phải dựa vào thủ đoạn của từng người. Có thể ngồi ở trong hội trường này, có ai không phải được quan trường rèn luyện ra. Tất cả đều nhìn thấy rõ ràng bây giờ Lý Hưng Hoa dường như độc chiếm ưu thế, nhưng Triệu Thiên Hoa có thể ở thời điểm mấu chốt này được điều tới, vậy thủ đoạn sao có thể kém cỏi được?

Xem ra thị xã Cổ Lan này sắp tới sẽ rất náo nhiệt.

- Tôn Mộ Bạch, anh làm như vậy là chuẩn bị vận dụng toàn lực ủng hộ Triệu Thiên Hoa. Chỉ có điều Tôn gia các anh rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Thật sự chỉ vì đối phó một mình tôi, mà thể hiện ra chiến trận lớn như vậy sao? Tôi thấy thật ra chưa chắc. Triệu Thiên Hoa, chắc hẳn chỉ là một quân cờ mà các người phái ra. Một muốn quân cờ chiếm trước địa bàn thị xã Cổ Lan.

Tô Mộc ngồi ở phía dưới, không ngừng phân tích. Càng phân tích hắn càng cảm thấy rất có khả năng. Chuyện này từ đầu tới cuối, có thể nói chính là Triệu Thiên Hoa hái được quả đào Bạch Vi Dân. Bởi vì sau khi khu Cao Khai ký kết vừa mới một khoản đầu tư lớn như thế, Bạch Vi Dân bị điều đi, Triệu Thiên Hoa tiếp nhận chức vụ. Nếu nói trong đó không có ý tứ gì về phương diện này, Tô Mộc sẽ không tin tưởng.

Chỉ có điều dù vậy, tin tưởng Tôn gia cũng phải trả cái giá không nhỏ.

Tô Mộc không cho rằng một thị trưởng cấp thành phố, ở dưới tình huống như vậy bị anh dời đi, anh không trả giá lớn một chút mà được. Chỉ có điều trả giá lớn như vậy, chắc là do các đại lão tiến hành giao dịch với nhau. Điều đó không có bất kỳ quan hệ gì với Tô Mộc hắn.

Chỉ có điều, Triệu Thiên Hoa anh rốt cuộc chuẩn bị làm thế nào để sống chung với tôi ở đây được?

Còn nữa, tôi lại phải cùng Triệu Thiên Hoa anh sống chung thế nào?

Đây là vấn đề khó khăn trước mắt của Tô Mộc.

Hiện tại, Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa. Lý Hưng Hoa là người của Diệp An Bang. Mối quan hệ giữa Diệp An Bang và Tôn Mộ Bạch lại luôn không tốt. Cho dù không có tầng quan hệ này, Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa, người đứng thứ nhất, người đứng thứ hai, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không thể hài hòa. Ở dưới tình thế như vậy, Tô Mộc nên sống chung như thế nào? Trực tiếp nói cho Lý Hưng Hoa biết, rất nhanh Triệu Thiên Hoa sẽ có chuyện cầu cạnh tới mình? Không được. Nói như vậy, ai biết được trong lòng Lý Hưng Hoa có thể sẽ đề phòng hay không.

Thôi đi. Thực sự là một vấn đề khiến người ta đau đầu. Nếu đã như vậy, tạm thời không thèm nghĩ tới nữa. Chờ Triệu Thiên Hoa ra bài là được. Tin tưởng Triệu Thiên Hoa sẽ có một điểm mấu chốt. Chỉ cần hắn vẽ ra cái điểm mấu chốt này, như vậy Tô Mộc có thể múa ở trên cơ sở điểm mấu chốt này.



Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này đang âm thầm cân nhắc, trên đài chủ tịch đã tiến hành dựa theo trình tự. Hiện tại người đang đọc diễn văn chính là Tôn Mộ Bạch.

- Thị xã Cổ Lan là một thành thị tỉnh Giang Nam chúng ta, có phong cảnh tuyệt đẹp, có nền văn hóa đặc biệt. Một thành thị như vậy, một niên đại trước đã từng dựa vào ưu thế đó, một lần hành động trở thành danh lam thắng cảnh du ngoạn. Qua nhiều năm như vậy, thị xã Cổ Lan dưới sự dẫn dắt của ban lãnh đạo trước và sau đó đảm nhiệm... đồng chí Triệu Thiên Hoa là một đồng chí có tư tưởng tố chất vượt qua thử thách, đối với việc vực dậy nền kinh tế cũng có biện pháp...

Thật đúng là lời khích lệ đường hoàng.

Thời khắc Tôn Mộ Bạch bắt đầu nói chuyện, không có gì ngoài ban đầu lấy ra chiêu bài quảng cáo thành tích thị xã Cổ Lan. Thời gian còn lại đều sử dụng để khích lệ Triệu Thiên Hoa. Hành động như vậy đã rất trắng trợn biểu thị công khai sự ủng hộ của mình đối với Triệu Thiên Hoa. Hành động như vậy, rơi vào trong mắt của mỗi một quan viên, khiến bọn họ bắt đầu âm thầm suy nghĩ, sau này rốt cuộc nên tiến hành đứng vào hàng thế nào.

Thật ra Tô Mộc đối với hành vi của Tôn Mộ Bạch có chút xem thường. Nhưng đối với Triệu Thiên Hoa, vẫn ôm có chút hy vọng. Dù sao Tô Mộc biết, Triệu Thiên Hoa là một người thật sự muốn làm việc vì dân. Trước đây nếu như không phải vợ chết, hắn sợ rằng cũng chưa chắc sẽ đứng ở trong đội ngũ của Tôn gia. Cho dù như vậy, Tô Mộc suy đoán, ở Tôn gia, Triệu Thiên Hoa chưa chắc sẽ được dòng chính tiến hành bồi dưỡng.

Nhất là khi Tô Mộc nhìn về phía Triệu Thiên Hoa, phát hiện lúc hắn nghe Tôn Mộ Bạch nói, khóe miệng lơ đãng có một chút co rúm, mặc dù rất là yếu ớt, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không phát hiện ra, nhưng Tô Mộc lại nhìn thấy được.

Có ý tứ. Thật sự có ý tứ.

Sau khi lần lượt tiến hành nói chuyện xong, làm nhân vật chính của hôm nay, đến phiên Triệu Thiên Hoa. Triệu Thiên Hoa cũng không lấy ra các loại tờ diễn thuyết gì, cứ như vậy tùy ý đứng lên. Sau khi hắn đảo mắt qua toàn trường, tất cả những tiếng nói khe khẽ thì thầm đều biến mất. Thay vào đó là một bầu không khí muốn nghiêm trọng bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đây cũng là Triệu Thiên Hoa!

Chỉ là một ánh mắt, đã có thể hình thành cục diện như vậy. Lý Hưng Hoa ngồi ở bên cạnh, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

- Các đồng chí, trước khi tôi tới đây, tôi đã thông qua các loại tư liệu biết được thị xã Cổ Lan chúng ta là một thành thị thế nào. Cũng hiểu rõ sau khi đến đây nhậm chức, tôi phải làm những gì. Vừa rồi Tôn tỉnh trưởng, Lương bộ trưởng và Lý bí thư nói chuyện đều rất đặc sắc. Điều gì nên nói bọn họ đều đã nói. Ở chỗ này ta không chậm trễ thời gian của mọi người. Tôi chỉ muốn nói với các vị một câu. Coi như là lời hứa hẹn của Triệu Thiên Hoa tôi khi đến nhận chức. Tôi Triệu Thiên Hoa nếu đã đi tới thị xã Cổ Lan, chính là muốn làm ra một chuyện lớn. Ai muốn làm việc, tôi hoan nghênh. Nếu như có ai không muốn làm việc, tôi khuyên các người, đừng làm hạng người ngồi không ăn bám. Bởi vì đối với loại người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.

Triệu Thiên Hoa hoàn toàn không dây dưa, nói xong liền trực tiếp ngồi xuống. Chỉ là hắn ngồi xuống, nhưng tất cả mọi người trong hội trường lại chìm vào trong một sự yên lặng. Trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Không có người nào có thể tưởng tượng được, lời dạo đầu của Triệu Thiên Hoa lại kinh người như vậy.

Đây tính là thế nào? Triệu Thiên Hoa anh đến đây là để làm việc sao? Lẽ nào chúng tôi không làm việc sao? Ngồi không ăn bám đều sẽ bị bắt. Triệu Thiên Hoa anh muốn thông qua lời nói như vậy, tiến hành thị uy đối với chúng tôi sao? Phải biết rằng bây giờ anh vẫn chỉ là một đại diện thị trưởng. Tới lúc nào xóa đi chữ đại diện rồi hãy nói.

Đương nhiên có người cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Lại có người nghe thấy lời nói hứa hẹn của Triệu Thiên Hoa, cảm thấy được khích lệ. Bọn họ có thể từ trong giọng nói Triệu Thiên Hoa cảm nhận được loại sát khí nội liễm này của hắn, biết được Triệu Thiên Hoa thật sự muốn tới để làm việc. Mà bây giờ cục diện thị xã Cổ Lan như vậy, cũng cần một người như vậy đến đây phá thế cục. Nói vậy, bọn họ sẽ có hi vọng, cũng có thể thực hiện hoài bão trong lòng.

Nói chung, bởi vì lời dạo đầu của Triệu Thiên Hoa như vậy, khiến mọi người trong hội trường có tâm tình phức tạp.



- Triệu Thiên Hoa, anh rốt cuộc muốn thế nào? Là cố ý như vậy, hay là bản tính cho phép? Nếu là cố ý thì còn dễ nói. Nếu thật sự do bản tính, vậy sẽ phải kìm chế một chút đi.

Tôn Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh, nghe lời dạo đầu của Triệu Thiên Hoa, trong đầu hồi tưởng lại chuyện Tôn Văn Nhạc gọi điện thoại cho mình, nói qua về Triệu Thiên Hoa, trong lòng bắt đầu âm thầm lưu ý. Phải biết rằng đối với con người Triệu Thiên Hoa, Tôn Mộ Bạch vẫn biết một chút, nhưng không mấy quen thuộc. Bởi vì Triệu Thiên Hoa vốn cũng không phải là người của hắn. Hắn và Triệu Thiên Hoa đều đứng ở phía bên Tôn Văn Nhạc. Chỉ có điều đẳng cấp của Tôn Mộ Bạch cao hơn một chút. Hơn nữa thân phận của hắn lại tương đối đặc biệt mà thôi.

Vận dụng toàn lực để tiến hành ủng hộ anh như vậy, Triệu Thiên Hoa, nếu như anh còn dám làm ra vài chuyện thiêu thân, vậy thật sự đừng trách Tôn gia chúng tôi không khách khí đối với anh. Tôn gia chúng tôi có thể đến nâng đỡ cho anh đứng lên, cũng có thể đè anh xuống. Hơn nữa anh phải biết rằng, khi chúng tôi thật sự bắt đầu chèn ép, tuyệt đối sẽ khó khăn hơn nhiều so với anh từng tưởng tượng! Đến lúc đó chẳng những là anh, còn có gia đình của anh đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Nghĩ tới đây, lo lắng của Tôn Mộ Bạch đối với Triệu Thiên Hoa liền giảm bớt không ít. Tự tin thành lập ở trên nền tảng cường đại như vậy khiến Tôn Mộ Bạch có thể không chút kiêng kỵ, miệt thị loại người có cấp bậc như Triệu Thiên Hoa.

Toàn bộ bầu không khí nghi lễ hoan nghênh liền kết thúc. Mà sau khi hội nghị ở đây chấm dứt, chính là bữa tiệc hoan nghênh buổi trưa mà chính phủ thành phố thị ủy thị xã Cổ Lan chuẩn bị. Trong một bữa tiệc hoan nghênh như vậy, Tôn Mộ Bạch và Lương Chế Hổ đều tham gia. Bởi vì bữa tiệc lần này lại khác. Dưới sự yêu cầu của Bạch Vi Dân, bữa tiệc chẳng những hoan nghênh Triệu Thiên Hoa đến đây nhậm chức, còn vui vẻ đưa tiễn hắn rời đi.

Bữa tiệc vui vẻ đưa đón tiếp, và tiễn đưa kết hợp lại làm một, một bữa tiệc như vậy, anh muốn không tham gia cũng không được.

Tô Mộc tất nhiên cũng không ngoại lệ, tham dự vào bữa tiệc đó. Hơn nữa phải biết rằng, hiện tại Tô Mộc ở trong thị xã Cổ Lan có thể nói là xuôi gió xuôi nước. Các đầu lĩnh trong cơ quan thành phố đều biết Tô Mộc là tân quý trong quan trường hôm nay. Mỗi người đều tận lực kết giao. Thân phận, địa vị của bọn họ không có cách nào đi vào bàn của Lý Hưng Hoa. Đã như vậy, không bằng tạo dụng tốt quan hệ với Tô Mộc.

Cứ như vậy, Tô Mộc ngược lại cũng trở thành một điểm sáng trong bữa tiệc trưa này.

Tôn Mộ Bạch đang buồn rầu vì không có cách nào tìm được điểm cắt, hắn quét mắt về phía Tô Mộc, phát hiện Tô Mộc đang cùng mấy vị đầu lĩnh trò chuyện vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cong lên.

- Đồng chí kia không tệ lắm. Xem ra ở thị xã Cổ Lan các anh nhân duyên rất tốt.

Tôn Mộ Bạch đang chỉ ai?

Có thể ngồi ở bên cạnh Tôn Mộ Bạch, tất nhiên đều là các thị ủy thường ủy. Bọn họ nhìn theo ngón tay Tôn Mộ Bạch chỉ, phát hiện hắn chỉ không ngờ là Tô Mộc. Nhìn thấy như thế, tim mỗi người bắt đầu đập thình thịch. Ở trong quan trường không có người nào nói ra một câu vô ích. Tất cả đều có thâm ý. Chứ đừng nói là ở dưới tình huống như vậy. Nói ra, có thể nào không mang ám chỉ nào đó?

Lý Hưng Hoa nhìn thấy Tôn Mộ Bạch như vậy, trong lòng thoáng cười lạnh. Dù gì Tôn Mộ Bạch anh cũng là một Phó tỉnh trưởng thường vụ. Làm như vậy không phải có chút quá chói mắt sao? Người khác không biết giữa anh và Tô Mộc có một vài chuyện, nhưng tôi đúng lúc lại biết được. Ngươi không phải cũng bởi vì Tô Mộc thu thập từng Tôn Tân, cho nên mới phải đối với hắn như vậy sao?

Chỉ có điều, anh làm như vậy, rốt cuộc là muốn gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook