Quan Bảng

Chương 783: Đến nhà cậu

Ẩn Vi Giả

31/10/2016

Chương 786: Đến nhà cậu

Dung mạo của Hoàng Tiệp thực sự xinh đẹp tuyệt trần, đừng thấy hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng, nhìn qua giống như 27, 28 tuổi, chính là gian đoạn rực rỡ nhất của người phụ nữ. Nàng mặc một chiếc váy màu tím nhạt, phía trên là chiếc áo sơ mi ôm sát người, hiển nhiên khoe hết được những đường cong mỹ miều trên cơ thể nàng.

Hoàng Tiệp nói ra cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, là một nữ nhân biết kinh doanh hơn cả Chu Từ. Nếu không, cũng không thể trong mấy năm ngắn ngủi, có thể phát triển cà phê Tả Nhĩ đến quy mô hiện tại. Cho nên sau mấy giây ngây người ngắn ngủi, ánh mắt Hoàng Tiệp nhìn Tô Mộc liền biến thành vui sướng.

Tô Mộc, tại sao cậu lại ở đây? Tôi cứ thắc mắc làm sao Linh Quân có thể kéo một nam nhân khác vào đây như vậy, thì ra bởi vì người đó là cậu.

Hoàng Tiệp nói.

Hoàng tỷ, tôi có việc đến tỉnh thành, muốn tới thăm trường, tiện thể qua đây thăm mọi người, vừa rồi tôi đang nói với Tiểu Quân tỷ, phải mau đến thăm tỷ.

Tô Mộc nói.

Từ trong giọng nói của Hoàng Tiệp, Tô Mộc có thể cảm giác được mặc dù nàng cũng vui mừng, nhưng không mãnh liệt như Chương Linh Quân, có lẽ chuyện này có liên quan đến tâm tình của nàng bây giờ, dù sao nếu ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ cảm thấy không thể làm gì. Đây không phải là Hoàng Tiệp cố ý như vậy, bởi vì trước kia quan hệ giữa Tô Mộc và Hoàng Tiệp cũng tương đối thân thiết, nếu không Hoàng Tiệp cũng không thể thoáng cái cho Tô Mộc nhiều tiền lương như vậy.

Tô Mộc, cậu là khách quý. Chúng ta cũng lâu rồi không gặp cậu, hôm nay nếu đã tới đây thì không thể về được, tối nay tôi làm chủ, chúng ta ăn một bữa cơm.

Hoàng Tiệp cười nói.

Như vậy…

Tô Mộc có chút chần chờ, nghĩ đến trợ giúp trước kia của Hoàng Tiệp đối với mình. Nghĩ đến mấy ngày hôm trước Diệp Tích có nói sẽ tặng cho mình một phần lễ vật. Khi mình còn chưa biết làm gì, trong lòng nàng đã có chú ý. Phải biết rằng phần lễ vật Diệp Tích đưa tới cũng không phải đơn giản, ban đầu khi ở cảng đảo, Tô Mộc thoáng cái đã kiếm được năm tỉ. Năm ti này Tô Mộc vốn không muốn, nhưng Diệp Tích đã đưa tới cho hắn. Sau khi nhận được, Tô Mộc mới biết đây là một cở nào nặng cỡ nào.

Dĩ nhiên năm tỉ này hiện tại cũng không tồn tại trong tài khoản của Tô Mộc, mà đặt ở chỗ khác, Tô Mộc có thể lãnh bất cứ lúc nào. Nếu đặt ở trước kia, Tô Mộc có lẽ sẽ trực tiếp lấy ra. Nhưng hiện tại hắn không làm như vậy, có đôi khi có một số việc đích thân làm vẫn tốt hơn. Những năm qua, những số tiền quyên góp cũng không ai dám cam đoan, có thể đến đúng chỗ cần thiết.

Nếu để số tiền này cho đám tham quan tiêu xài, còn không bằng Tô Mộc lưu lại, nghĩ cách dùng ở những chỗ hữu dụng.

Cũng chính trong trường hợp này, Tô Mộc bất chợt nghĩ, có nên thành lập một công ty đầu tư, thuận tiện thành lập một công ty tài chính. Chỉ cần làm tốt các hạng mục đầu tư, nắm giữ tài chính trong tay mình, có thể giám sát từng khoản tiền, sau khi ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Tô Mộc, cũng không tản đi. Hiện tại gặp phải chuyện của Hoàng Tiệp, Tô Mộc vừa vặn nghĩ tới có phải nên vận hành hay không.

Hơn nữa phải biết rằng Tô Mộc chẳng những nghĩ đến số tiền kia, mà còn nghĩ đến bữa cơm tối nay. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ ở cùng với Đỗ Phẩm Thượng. Người giống như bọn hắn, Hoàng Tiệp có lẽ không quen biết nhiều. Nếu có cơ hội như vậy, sẽ giúp đỡ được Hoàng Tiệp, coi như báo đáp ở chiếu cố trước kia của nàng đối với mình.

Làm sao? Cậu có chuyện gì sao?

Chương Linh Quân hỏi.

Không có, dĩ nhiên không có, nhưng lúc trước tôi có hẹn với mấy người bằng hữu. Nếu như vậy, không biết có thể dẫn bọn hắn tới cùng ăn hay không? Hoặc đến lúc đó sau khi ấn định địa điểm, Hoàng tỷ và Tiểu Quân tỷ trực tiếp qua đó là được.

Tô Mộc nói.

Không thành vấn đề!

Hoàng Tiệp cười nói:

Tôi còn tưởng cậu nhiều chuyện đại sự, được rồi, cứ như vậy đi, buổi tối cậu cứ báo cho tôi biết.

Được!

Tô Mộc gật đầu.

Ba người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, sau đó Tô Mộc liền nhận được điện thoại của Đỗ Phẩm Thượng, biết hắn đã đến phía ngoài, liền đứng dậy rời đi. Nhưng trước khi đi, Tô Mộc làm bộ như tùy ý hỏi.



Hoàng tỷ, bây giờ cần bao nhiêu tiền, mới có thể giải quyết vấn đề hiện tại của Tả Nhĩ?

Hoàng Tiệp không ngờ Tô Mộc trước khi đi lại hỏi đến vấn đề này, trừng mắt liếc Chương Linh Quân, phát hiện nàng lè lưỡi cười, liền không thể làm gì cười:

Tô Mộc, bây giờ cậu làm quan rồi, cậu không giúp được tỷ chuyện này đâu, số tiền này thật sự không phải con số nhỏ. Nhưng hảo tâm của cậu, tỷ nhận. Yên tâm đi, chuyện này tỷ sẽ xử lý tốt.

Hoàng tỷ, tôi chỉ tùy ý hỏi mà thôi. Nói đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tỷ.

Tô Mộc cười nói.

Thật sự cần một khoản tiền rất lớn mới giải quyết xong vấn đề khó khăn hiện tại, năm mươi triệu!

Hoàng Tiệp nói.

Năm mươi triệu? Thật sự là một khoản tiền lớn!

Sau khi Tô Mộc biết được, liền mỉm cười không nói thêm gì nữa, cáo biệt hai người, rời khỏi Tả Nhĩ. Khi đi ra ngoài, phát hiện Đỗ Phẩm Thượng quả nhiên bảnh bao dựa vào một chiếc Hummer màu đen, đeo kính đen, mặc một chiếc áo sơ mi hoa, nhìn qua đúng chuẩn một thiếu gia. Nhìn thấy Tô Mộc từ Tả Nhĩ đi ra, Đỗ Phẩm Thượng liền cười híp mắt tiến lên phía trước.

Lão sư, được, có quyết đoán, biết nơi có mỹ nữ. Phải biết rằng cà phê Tả Nhĩ là một điểm phong cảnh xinh đẹp ở chỗ chúng tôi, ngài có nhìn thấy bên trong có rất nhiều mỹ nữ không? Thế nào? Có muốn hiện tại chúng ta lại vào trong nhìn một cái không.

Đỗ Phẩm Thượng cợt nhả nói.

Lúc nào nhìn thấy người này, cũng cảm thấy hắn không đứng đắn, điều này làm cho Tô Mộc thật sự cảm thấy có chút không biết nói gì. Nếu có một ngày, hắn tiếp quản tập đoàn Cự Nhân, không biết sẽ xuất hiện chuyện gì? Nghĩ đến bộ dạng cợt nhả của Đỗ Phẩm Thượng khi nói chuyện với những người mặc Tây phục, Tô Mộc cũng cảm giác vô cùng tức cười.

Đừng nhiều lời nữa, đi nhanh lên!

Tô Mộc nói.

Được, tới liền!

Đỗ Phẩm Thượng cười bước lên xe.

Đợi đến khi cỗ xe Hummer rời khỏi Tả Nhĩ, có hai người đứng bên cửa sổ, tận mắt nhìn thấy một màn này. Nói thật tình cảnh như thế thật sự khiến cho hai người cảm thấy bất ngờ, các nàng làm sao cũng không nghĩ tới Tô Mộc có thể đi cùng với một người như vậy.

Người đó là ai?

Hoàng Tiệp hỏi.

Không biết, nhưng có thể lái một chiếc Hummer đã nói lên điều kiện của hắn không tệ?

Chương Linh Quân nói:

Nhưng tại sao Tô Mộc lại có quan hệ với người như vậy? Chẳng lẽ Tô Mộc…

Cô nghĩ linh tinh gì vậy?

Hoàng Tiệp lạnh lùng nói.

Nhưng…

Không nhưng nhị gì hết, phải biết rằng Tô Mộc không phải người như vậy, tôi tin tưởng cho dù hiện tại hắn ở trong quan trường, vẫn giống như trước đây.

Hoàng Tiệp nói.



Có lẽ hắn thật sự có cách giúp chúng ta, Hoàng tỷ, nếu như vậy…

Đừng nói nữa, cô biết đó là chuyện không có khả năng. Năm mươi triệu, cho dù Tô Mộc có bản lãnh thế nào, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyện này không cần nhiều lời.

Hoàng Tiệp lắc đầu nói.

Vâng!

Chương Linh Quân hiện tại thật sự hận mình không có bản lãnh, nếu có bản lãnh, không phải có thể giúp Hoàng Tiệp sao? Phải biết rằng Hoàng Tiệp xuất hiện tình huống như thế, thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thương xót. Chương Linh Quân biết mình không có cách nào, trượng phu của mình cũng không có cách nào. Hi vọng duy nhất chính là Tô Mộc, sau khi Chương Linh Quân nhìn Hoàng Tiệp rời đi, liền len lén nhắn tin cho Tô Mộc.

Hi vọng Tô Mộc thật sự có biện pháp.

Tô Mộc ngồi trong chiếc Hummer, nhìn tin nhắn Chương Linh Quân gửi tới.

Tô Mộc, nếu có thể, hãy giúp Hoàng tỷ, nếu không Hoàng tỷ thật sự cùng đường rồi. Có lẽ cậu còn không biết, Hoàng tỷ thậm chí đã nghĩ tới ủy thân cho một người đã theo đuổi nàng từ lâu. Nếu như vậy thì tiện nghi cho tên heo mập đó quá. Tô Mộc, nếu cậu có thể giúp Hoàng tỷ, nếu Hoàng tỷ không cùng cậu, tôi sẽ cùng với cậu một lần. Thật, không lừa cậu!

Tô Mộc nhìn tin nhắn trên điện thoại, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Tiểu Quân tỷ vẫn giống như trước đây, không chịu đứng đắn.Nhưng Tô Mộc lại cảm thấy cảm động, bởi vì trước kia Tiểu Quân tỷ chính là như vậy, bây giờ vẫn như vậy, không thay đổi tình cảm đối với mình, điều này thật sự khiến cho Tô Mộc thực sự cảm động.

Lão sư, sao ngài cười hèn mọn như vậy, nói, có phải vừa rồi ngài đã có được số điện thoại của một mỹ nữ nào hay không?

Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói.

Há lại chỉ là mỹ nữ, hơn nữa còn là đại mỹ nữ! Biết tổng quản lý của Tả Nhĩ không? Chính là nàng.

Tô Mộc trừng mắt liếc nói.

Lợi hại! Lão sư, ngài thật là thần tượng của tôi!

Đỗ Phẩm Thượng cười lớn nói:

Nhưng ngài cũng đừng trêu chọc tôi, nếu ngài có thể trong thời gian ngắn như vậy có được Chương đại mỹ nữ, ngài kêu tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.

Tổng quản lý Tả Nhĩ, mỹ nữ băng sơn Chương Linh Quân, Đỗ Phẩm Thượng cũng biết. Dù sao làm người ở đây, nếu ngay cả cà phê Tả Nhĩ tụ họp mỹ nữ cũng không biết, đó mới là quái sự.

Vậy sao? Vậy cậu chuẩn bị chịu thua đi.

Tô Mộc tùy ý nói.

Được, tôi sẽ chờ, nhưng lão sư, bây giờ chúng ta đi đâu?

Đỗ Phẩm Thượng hỏi.

Đến nhà cậu!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Được, tới liền… Cái gì, đi đâu?

Không nghe nhầm đâu, chính là đến nhà cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook