Chương 789: Đều có một người cha tốt!
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 792: Đều có một người cha tốt!
Chương Linh Quân đối với mấy người trước mắt này không có bao nhiêu cảm giác, nàng biết dung mạo của mình có bao nhiêu lực sát thương, càng biết ưu điểm của mình ở đâu. Hơn nữa đám người trước mắt kia, bất kể là nam hay nữ, vừa nhìn cũng thấy còn rất trẻ tuổi. Người như vậy, đối với người kiến thức rộng rãi như Chương Linh Quân thật sự là không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Khụ khụ!
Tô Mộc ho khan mấy tiếng, sau khi quét nhìn sáu người mỉm cười nói:
Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi định nhìn chúng ta như vậy mãi sao? Các ngươi không định mời chúng ta ngồi xuống à?
A, Tô chủ tịch, ngài rốt cuộc lại dùng thủ đoạn gì vậy? Sao ngài có thể mời được băng sơn mỹ nữ tới đây?
Khương Ninh lớn tiếng nói.
Đúng vậy, lão sư, đây chính là người ngài nói sẽ mang theo tới đây sao? Ngài thật sự khiến cho đồ đệ cảm thấy xấu hổ. Vừa ra tay đã lợi hại như vậy. Nhưng không phải nói có hai người sao? Chẳng lẽ người còn lại chính là lão bản của Tả Nhĩ?
Đỗ Phẩm Thượng lầm bầm nói.
Tô Mộc mỉm cười.
Không phải chứ? Lão sư, ngài đừng chơi ác như vậy? Thật sự là lão bản nương thần bí của Tả Nhĩ sao!
Đỗ Phẩm Thượng kinh hô.
Thần tượng, mau tới đây ngồi đi.
Bao Hùng Phi đã sớm đứng dậy cười nói.
Tô Mộc lạnh nhạt quét qua sáu người, nói với Chương Linh Quân:
Tiểu Quân tỷ, tỷ không cần quá gò ép, không cần chấp nhặt bọn họ, bọn họ chính là quen như vậy. Chúng ta ngồi xuống đi.
Được!
Chương Linh Quân mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi Chương Linh Quân ngồi xuống, ngồi cạnh Mai Đóa Nhi, Mai Đóa Nhi nhìn Chương Linh Quân, băng sơn mỹ nữ của Tả Nhĩ, cười nói:
Tỷ tỷ, tỷ rất đẹp, tỷ nhìn thấy không? Ánh mắt của ba người bọn họ đều dính chặt vào tỷ.
Khanh khách!
Chương Linh Quân cười khanh khách, nụ cười này, khiến hai ngọn núi hùng vĩ trước ngực lại càng lay động, khiến Đỗ Phẩm Thượng càng khó khắc chế. Nhưng bọn họ đều biết Chương Linh Quân là ai, chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt. Buồn cười, đây chính là nữ nhân của Tô Mộc, nếu nhìn lung tung sẽ bị Tô Mộc soi mói, nhưng hung khí này thật sự là đủ kích thước.
Tôi đâu phải là mỹ nữ, chẳng qua là một thiếu phụ luống tuổi đã có chồng mà thôi, vẫn là các cô đẹp. Tuổi còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tiêu xài, tôi mới là hâm mộ các cô.
Chương Linh Quân cười nói.
Rất biết cách nói chuyện!
Không hổ là xuất thân tổng quản lý!
Mấy câu nói tiếp theo, Chương Linh Quân đã hoàn toàn lôi kéo được đám người Khương Ninh, bốn nữ nhân bắt đầu líu ríu nói chuyện. Cho đến lúc này bọn Khương Ninh mới bắt đầu tỉnh táo lại, làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc chẳng những tới đây, hơn nữa còn mang theo Chương Linh Quân xuất hiện. Chỉ có điều chuyện này chỉ là vô ý thôi sao?
Lão sư, có chuyện gì vậy? Lúc xế chiều khi ngài tới Tả Nhĩ là tôi đã cảm thấy có cái gì không đúng.
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Tả Nhĩ gặp phải chút phiền toái, là như vậy…
Sau khi Tô Mộc giản lược kể lại chuyện ở Tả Nhĩ, liền cười nói:
Lúc ấy khi tôi còn ở trường đại học, đã làm thêm rất nhiều. Nhưng làm lâu nhất chính là thời gian ở Tả Nhĩ. Nếu như không phải Tiểu Quân tỷ chiếu cố. Nếu như không phải Hoàng tỷ có vài phần kính trọng…, tôi tuyệt đối không có cách nào bình yên vượt qua bốn năm đại học. Cho nên hiện tại các tỷ ấy có khó khăn, tôi không thể không giúp đỡ.
Lão sư, ngài muốn nói cái gì?
Đỗ Phẩm Thượng trực tiếp hỏi.
Đúng vậy, thần tượng, không phải muốn vay tiền sao. Được, tôi sẽ nói với cha tôi, kêu hắn lấy ra ít tiền.
Bao Hùng Phi nói.
Lấy ra ít tiền?
Tô Mộc lắc đầu:
Biết không? Ít nhất là năm mươi triệu. Không có năm mươi triệu thì đừng nghĩ có thể giải quyết chuyện này. Cho dù cha cậu tốt với cậu, thoáng cái cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Năm mươi triệu!
Bao Hùng Phi rụt cổ, nhiều tiền như vậy cha hắn tuyệt đối sẽ không thoáng cái lấy ra cho hắn, cho dù là Bao Hùng Phi, thời gian trước buôn bán kiếm được ít tiền, nhưng cũng không có bao nhiêu, còn cách rất xa mới đến năm trăm ngàn.
Chẳng những là Bao Hùng Phi, những người còn lại, ngay cả Đỗ Phẩm Thượng có tiền nhất, cũng không dám nói có thể lấy ra năm mươi triệu. Đây chính là năm mươi triệu, không phải con số nhỏ.
Lão sư, nếu không….?
Không cần thiết!
Tô Mộc tùy ý lắc đầu:
Chuyện này tôi có thể giải quyết, kêu các cậu tới đây chính là muốn nghe ý kiến của các cậu, có muốn góp ít tiền, đầu tư vào cà phê Tả Nhĩ hay không?
Đây chính là mục đích thực sự của Tô Mộc!
Phải biết rằng sáu người trước mặt này mặc dù thân gia không tính là quá giàu có, nhưng muốn góp ít tiền vẫn không có vấn đề. Chút tiền này dĩ nhiên không phải thứ Tô Mộc coi trọng, hắn coi trọng chính là bối cảnh gia đình sau lưng sáu người này. Nếu như có sáu người này nhập cổ phần vào Tả Nhĩ…, cho dù Hoàng gia, muốn động đến Hoàng Tiệp, cũng phải suy nghĩ có đủ phân lượng hay không.
Mấy người này dĩ nhiên không có ai là ngu ngốc, Tô Mộc nói tới đây, bọn họ cũng hiểu rõ. Sau khi hiểu, bọn họ biết Tô Mộc muốn bọn họ làm gì, nhưng cũng không có người nào phản đối. Phải biết rằng đây là chuyện tốt, bọn họ biết cà phê Tả Nhĩ phát triển rất tốt, nếu như không phải xảy ra chuyện, bọn họ muốn tiến vào là không có khả năng. Hơn nữa Tô Mộc tuyệt đối sẽ không hại bọn họ, đến lúc đó không cần làm gì trực tiếp chia tiền là được, có chuyện tốt như vậy tại sao không làm?
Lão sư, tôi làm, vậy đi, trong tay tôi hiện tại có sẵn mấy triệu, tôi sẽ góp mười triệu!
Đỗ Phẩm Thượng hào sảng nói.
Đỗ Phẩm Thượng thật sự có tiền, hàng năm chỉ riêng tiền Đỗ Triển cho hắn, hắn đều không tiêu, giữ lại tất cả không nói. Thời gian trước lại kiếm được doanh thu hơn sáu trăm vạn, dưới tình huống như thế, Đỗ Phẩm Thượng nói ra lời này thật sự có chút dè dặt.
Tôi không có hào khí như lão Đỗ, nhưng vẫn có thể lấy ra hai triệu.
Bao Hùng Phi nói.
Tôi cũng có thể!
Lưu Kiên gật đầu nói.
Ba nữ tử đang cười đùa với Chương Linh Quân, dĩ nhiên vẫn lưu ý đến đối thoại bên này, các nàng cũng rối rít tỏ thái độ, Mai Đóa Nhi lại càng dứt khoát:
Nếu không trực tiếp vay ngân hàng đi, tôi sẽ nói với cha tôi, tuyệt đối không thành vấn đề.
Nói ra Chương Linh Quân hiện tại có chút mê hoặc, những người này là người nào, bọn họ thật sự là sinh viên đại học sao? Làm sao động một chút là có thể lấy ra trăm vạn, tên lái xe Hummer thoáng cái còn có thể lấy ra một trăm ngàn? Còn cả Mai Đóa Nhi, làm sao có thể vay được ngân hàng? Phải biết rằng nếu vay được ngân hàng, Tả Nhĩ đã không lâm vào cục diện bế tắc như vừa rồi.
Tiểu Quân tỷ, thật ra vừa rồi tôi quên không giới thiệu, đây là…
Tô học trưởng, anh không phải nói thêm cái gì, để tôi giới thiệu.
Mai Đóa Nhi nở nụ cười như hoa nói.
Được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tiểu Quân tỷ, vị này là Đỗ Phẩm Thượng, cũng chính là Tiểu Đỗ, cha của hắn là đại gia số một của tỉnh Giang Nam chúng ta, biết tập đoàn Cự Nhân không? Hắn chính là thái tử gia của tập đoàn Cự Nhân! Hơn nữa còn là thái tử gia duy nhất!
Chỉ một câu nói của Mai Đóa Nhi kia, đã khiến hai đầu lông mày Chương Linh Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, cái gì? Thái tử gia tập đoàn Cự Nhân? Hắn là người thừa kế tập đoàn Cự Nhân sao? Tập đoàn Cự Nhân là tập đoàn lớn thế nào, Mai Đóa Nhi đương nhiên là biết. Chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới cảm giác giật mình. Phải biết rằng so với tập đoàn Cự Nhân, Tả Nhĩ thật sự chỉ là một xí nghiệp nhỏ bé.
Ai cũng biết, tùy tiện lấy ra một công ty trực thuộc tập đoàn Cự Nhân cũng có thể đè áp Tả Nhĩ. Vừa rồi nàng còn nghĩ, Tô Mộc kêu mấy người này nhập cổ phần Tả Nhĩ thật sự có thể giải quyết vấn đề sao? Bây giờ xem ra, chính là mình suy nghĩ nhiều, cho dù người ta thật sự nhập cổ phần vào Tả Nhĩ, cũng không phải có ý nghĩ muốn thôn tính Tả Nhĩ, bởi vì Tả Nhĩ còn chưa cường đại đến mức đó.
Tiểu Quân tỷ, tôi là Đỗ Phẩm Thượng, tỷ có thể gọi tôi là Tiểu Đỗ giống như bọn họ. Thuận tiện tự giới thiệu mình, tôi còn là đệ tử duy nhất của lão sư, so với thân phận thái tử gia, tôi thích thân phận này hơn nhiều.
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói.
Thối tha!
Mai Đóa Nhi cười một tiếng, tiếp tục nói:
Tiểu Quân tỷ, vị mập mập này, tên là Bao Hùng Phi, cha hắn là tổng tài điện tử Quang Hoa, đừng thấy hắn mập như vậy mà xem thường, làm ăn cũng không tệ lắm, trọng nghĩa khí, chỉ là có chút sắc tâm.
Khụ khụ!
Bao Hùng Phi vốn nghiêm trang chờ giới thiệu, nghe nói như thế, u oán nhìn Mai Đóa Nhi nói:
Tiểu Đóa Nhi, cô làm như vậy, rõ ràng là không muốn sau này tôi có thể cưới được vợ. Ai cũng biết Tả Nhĩ là trại tập trung mỹ nữ, tôi còn đang định nhờ Tiểu Quân tỷ giới thiệu cho mấy người, bây giờ cô nói như thế, đúng là đánh mất hết hình tượng chói lọi của tôi!
Khanh khách!
Chương Linh Quân nghe thấy lời nói của Bao Hùng Phi, không nhịn được cười phá lên. Trong tiếng cười của nàng, Mai Đóa Nhi tiếp tục giới thiệu.
Người thanh niên có tướng mạo không tệ này, tính tình cũng được, nhưng trong sáu người chúng ta, hắn là loại ăn tươi nuốt sống nhất. Hắn hoặc là không làm, nếu làm, tuyệt đối là rất âm hiểm xảo trá. Tiểu Quân tỷ còn không biết, trước khi Tô học trưởng xuất hiện, hắn chính là quân sư của chúng ta. Hắn tên là Lưu Kiên, cha hắn là Phó thị trưởng thành phố Thịnh Kinh chúng ta, nghe nói sắp sửa được đề bạt làm phó thường vụ, trở thành thường ủy thị ủy.
Mai Đóa Nhi nói.
Lại thêm một tin tức có tính chất bạo tạc!
Lưu Kiên nghe thấy giới thiệu của Mai Đóa Nhi, đã hoàn toàn thất vọng, khẽ cười nói:
Tiểu Quân tỷ, tôi là Lưu Kiên.
Tiểu Quân tỷ, vị này là Khương Ninh, vừa rồi tỷ cũng đã biết, cha nàng là đài trưởng đài truyền hình tỉnh chúng ta, nói thêm cho tỷ biết, nàng còn là một thiếu nữ không chịu theo xu hướng, còn nữa hiện tại cả ngày nàng chỉ la hét muốn bắt được Tô học trưởng!
Tiểu Quân tỷ, vị này là Trần Bích Loa, cha nàng là phó cục trưởng phòng công an tỉnh chúng ta, là người rất thục nữ!
Tiểu Quân tỷ, về phần tôi, tôi chính là Mai Đóa Nhi, người gặp người thích hoa thấy hoa nở, cha tôi là Mai Từ Hàn, chính là giám đốc ngân hàng tỉnh chúng ta.
Sau khi nghe xong Mai Đóa Nhi giới thiệu, trong đầu Chương Linh Quân chỉ có một khái niệm: ai cũng có một người cha tốt!
Chương Linh Quân đối với mấy người trước mắt này không có bao nhiêu cảm giác, nàng biết dung mạo của mình có bao nhiêu lực sát thương, càng biết ưu điểm của mình ở đâu. Hơn nữa đám người trước mắt kia, bất kể là nam hay nữ, vừa nhìn cũng thấy còn rất trẻ tuổi. Người như vậy, đối với người kiến thức rộng rãi như Chương Linh Quân thật sự là không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Khụ khụ!
Tô Mộc ho khan mấy tiếng, sau khi quét nhìn sáu người mỉm cười nói:
Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi định nhìn chúng ta như vậy mãi sao? Các ngươi không định mời chúng ta ngồi xuống à?
A, Tô chủ tịch, ngài rốt cuộc lại dùng thủ đoạn gì vậy? Sao ngài có thể mời được băng sơn mỹ nữ tới đây?
Khương Ninh lớn tiếng nói.
Đúng vậy, lão sư, đây chính là người ngài nói sẽ mang theo tới đây sao? Ngài thật sự khiến cho đồ đệ cảm thấy xấu hổ. Vừa ra tay đã lợi hại như vậy. Nhưng không phải nói có hai người sao? Chẳng lẽ người còn lại chính là lão bản của Tả Nhĩ?
Đỗ Phẩm Thượng lầm bầm nói.
Tô Mộc mỉm cười.
Không phải chứ? Lão sư, ngài đừng chơi ác như vậy? Thật sự là lão bản nương thần bí của Tả Nhĩ sao!
Đỗ Phẩm Thượng kinh hô.
Thần tượng, mau tới đây ngồi đi.
Bao Hùng Phi đã sớm đứng dậy cười nói.
Tô Mộc lạnh nhạt quét qua sáu người, nói với Chương Linh Quân:
Tiểu Quân tỷ, tỷ không cần quá gò ép, không cần chấp nhặt bọn họ, bọn họ chính là quen như vậy. Chúng ta ngồi xuống đi.
Được!
Chương Linh Quân mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi Chương Linh Quân ngồi xuống, ngồi cạnh Mai Đóa Nhi, Mai Đóa Nhi nhìn Chương Linh Quân, băng sơn mỹ nữ của Tả Nhĩ, cười nói:
Tỷ tỷ, tỷ rất đẹp, tỷ nhìn thấy không? Ánh mắt của ba người bọn họ đều dính chặt vào tỷ.
Khanh khách!
Chương Linh Quân cười khanh khách, nụ cười này, khiến hai ngọn núi hùng vĩ trước ngực lại càng lay động, khiến Đỗ Phẩm Thượng càng khó khắc chế. Nhưng bọn họ đều biết Chương Linh Quân là ai, chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt. Buồn cười, đây chính là nữ nhân của Tô Mộc, nếu nhìn lung tung sẽ bị Tô Mộc soi mói, nhưng hung khí này thật sự là đủ kích thước.
Tôi đâu phải là mỹ nữ, chẳng qua là một thiếu phụ luống tuổi đã có chồng mà thôi, vẫn là các cô đẹp. Tuổi còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tiêu xài, tôi mới là hâm mộ các cô.
Chương Linh Quân cười nói.
Rất biết cách nói chuyện!
Không hổ là xuất thân tổng quản lý!
Mấy câu nói tiếp theo, Chương Linh Quân đã hoàn toàn lôi kéo được đám người Khương Ninh, bốn nữ nhân bắt đầu líu ríu nói chuyện. Cho đến lúc này bọn Khương Ninh mới bắt đầu tỉnh táo lại, làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc chẳng những tới đây, hơn nữa còn mang theo Chương Linh Quân xuất hiện. Chỉ có điều chuyện này chỉ là vô ý thôi sao?
Lão sư, có chuyện gì vậy? Lúc xế chiều khi ngài tới Tả Nhĩ là tôi đã cảm thấy có cái gì không đúng.
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Tả Nhĩ gặp phải chút phiền toái, là như vậy…
Sau khi Tô Mộc giản lược kể lại chuyện ở Tả Nhĩ, liền cười nói:
Lúc ấy khi tôi còn ở trường đại học, đã làm thêm rất nhiều. Nhưng làm lâu nhất chính là thời gian ở Tả Nhĩ. Nếu như không phải Tiểu Quân tỷ chiếu cố. Nếu như không phải Hoàng tỷ có vài phần kính trọng…, tôi tuyệt đối không có cách nào bình yên vượt qua bốn năm đại học. Cho nên hiện tại các tỷ ấy có khó khăn, tôi không thể không giúp đỡ.
Lão sư, ngài muốn nói cái gì?
Đỗ Phẩm Thượng trực tiếp hỏi.
Đúng vậy, thần tượng, không phải muốn vay tiền sao. Được, tôi sẽ nói với cha tôi, kêu hắn lấy ra ít tiền.
Bao Hùng Phi nói.
Lấy ra ít tiền?
Tô Mộc lắc đầu:
Biết không? Ít nhất là năm mươi triệu. Không có năm mươi triệu thì đừng nghĩ có thể giải quyết chuyện này. Cho dù cha cậu tốt với cậu, thoáng cái cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Năm mươi triệu!
Bao Hùng Phi rụt cổ, nhiều tiền như vậy cha hắn tuyệt đối sẽ không thoáng cái lấy ra cho hắn, cho dù là Bao Hùng Phi, thời gian trước buôn bán kiếm được ít tiền, nhưng cũng không có bao nhiêu, còn cách rất xa mới đến năm trăm ngàn.
Chẳng những là Bao Hùng Phi, những người còn lại, ngay cả Đỗ Phẩm Thượng có tiền nhất, cũng không dám nói có thể lấy ra năm mươi triệu. Đây chính là năm mươi triệu, không phải con số nhỏ.
Lão sư, nếu không….?
Không cần thiết!
Tô Mộc tùy ý lắc đầu:
Chuyện này tôi có thể giải quyết, kêu các cậu tới đây chính là muốn nghe ý kiến của các cậu, có muốn góp ít tiền, đầu tư vào cà phê Tả Nhĩ hay không?
Đây chính là mục đích thực sự của Tô Mộc!
Phải biết rằng sáu người trước mặt này mặc dù thân gia không tính là quá giàu có, nhưng muốn góp ít tiền vẫn không có vấn đề. Chút tiền này dĩ nhiên không phải thứ Tô Mộc coi trọng, hắn coi trọng chính là bối cảnh gia đình sau lưng sáu người này. Nếu như có sáu người này nhập cổ phần vào Tả Nhĩ…, cho dù Hoàng gia, muốn động đến Hoàng Tiệp, cũng phải suy nghĩ có đủ phân lượng hay không.
Mấy người này dĩ nhiên không có ai là ngu ngốc, Tô Mộc nói tới đây, bọn họ cũng hiểu rõ. Sau khi hiểu, bọn họ biết Tô Mộc muốn bọn họ làm gì, nhưng cũng không có người nào phản đối. Phải biết rằng đây là chuyện tốt, bọn họ biết cà phê Tả Nhĩ phát triển rất tốt, nếu như không phải xảy ra chuyện, bọn họ muốn tiến vào là không có khả năng. Hơn nữa Tô Mộc tuyệt đối sẽ không hại bọn họ, đến lúc đó không cần làm gì trực tiếp chia tiền là được, có chuyện tốt như vậy tại sao không làm?
Lão sư, tôi làm, vậy đi, trong tay tôi hiện tại có sẵn mấy triệu, tôi sẽ góp mười triệu!
Đỗ Phẩm Thượng hào sảng nói.
Đỗ Phẩm Thượng thật sự có tiền, hàng năm chỉ riêng tiền Đỗ Triển cho hắn, hắn đều không tiêu, giữ lại tất cả không nói. Thời gian trước lại kiếm được doanh thu hơn sáu trăm vạn, dưới tình huống như thế, Đỗ Phẩm Thượng nói ra lời này thật sự có chút dè dặt.
Tôi không có hào khí như lão Đỗ, nhưng vẫn có thể lấy ra hai triệu.
Bao Hùng Phi nói.
Tôi cũng có thể!
Lưu Kiên gật đầu nói.
Ba nữ tử đang cười đùa với Chương Linh Quân, dĩ nhiên vẫn lưu ý đến đối thoại bên này, các nàng cũng rối rít tỏ thái độ, Mai Đóa Nhi lại càng dứt khoát:
Nếu không trực tiếp vay ngân hàng đi, tôi sẽ nói với cha tôi, tuyệt đối không thành vấn đề.
Nói ra Chương Linh Quân hiện tại có chút mê hoặc, những người này là người nào, bọn họ thật sự là sinh viên đại học sao? Làm sao động một chút là có thể lấy ra trăm vạn, tên lái xe Hummer thoáng cái còn có thể lấy ra một trăm ngàn? Còn cả Mai Đóa Nhi, làm sao có thể vay được ngân hàng? Phải biết rằng nếu vay được ngân hàng, Tả Nhĩ đã không lâm vào cục diện bế tắc như vừa rồi.
Tiểu Quân tỷ, thật ra vừa rồi tôi quên không giới thiệu, đây là…
Tô học trưởng, anh không phải nói thêm cái gì, để tôi giới thiệu.
Mai Đóa Nhi nở nụ cười như hoa nói.
Được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tiểu Quân tỷ, vị này là Đỗ Phẩm Thượng, cũng chính là Tiểu Đỗ, cha của hắn là đại gia số một của tỉnh Giang Nam chúng ta, biết tập đoàn Cự Nhân không? Hắn chính là thái tử gia của tập đoàn Cự Nhân! Hơn nữa còn là thái tử gia duy nhất!
Chỉ một câu nói của Mai Đóa Nhi kia, đã khiến hai đầu lông mày Chương Linh Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, cái gì? Thái tử gia tập đoàn Cự Nhân? Hắn là người thừa kế tập đoàn Cự Nhân sao? Tập đoàn Cự Nhân là tập đoàn lớn thế nào, Mai Đóa Nhi đương nhiên là biết. Chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới cảm giác giật mình. Phải biết rằng so với tập đoàn Cự Nhân, Tả Nhĩ thật sự chỉ là một xí nghiệp nhỏ bé.
Ai cũng biết, tùy tiện lấy ra một công ty trực thuộc tập đoàn Cự Nhân cũng có thể đè áp Tả Nhĩ. Vừa rồi nàng còn nghĩ, Tô Mộc kêu mấy người này nhập cổ phần Tả Nhĩ thật sự có thể giải quyết vấn đề sao? Bây giờ xem ra, chính là mình suy nghĩ nhiều, cho dù người ta thật sự nhập cổ phần vào Tả Nhĩ, cũng không phải có ý nghĩ muốn thôn tính Tả Nhĩ, bởi vì Tả Nhĩ còn chưa cường đại đến mức đó.
Tiểu Quân tỷ, tôi là Đỗ Phẩm Thượng, tỷ có thể gọi tôi là Tiểu Đỗ giống như bọn họ. Thuận tiện tự giới thiệu mình, tôi còn là đệ tử duy nhất của lão sư, so với thân phận thái tử gia, tôi thích thân phận này hơn nhiều.
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói.
Thối tha!
Mai Đóa Nhi cười một tiếng, tiếp tục nói:
Tiểu Quân tỷ, vị mập mập này, tên là Bao Hùng Phi, cha hắn là tổng tài điện tử Quang Hoa, đừng thấy hắn mập như vậy mà xem thường, làm ăn cũng không tệ lắm, trọng nghĩa khí, chỉ là có chút sắc tâm.
Khụ khụ!
Bao Hùng Phi vốn nghiêm trang chờ giới thiệu, nghe nói như thế, u oán nhìn Mai Đóa Nhi nói:
Tiểu Đóa Nhi, cô làm như vậy, rõ ràng là không muốn sau này tôi có thể cưới được vợ. Ai cũng biết Tả Nhĩ là trại tập trung mỹ nữ, tôi còn đang định nhờ Tiểu Quân tỷ giới thiệu cho mấy người, bây giờ cô nói như thế, đúng là đánh mất hết hình tượng chói lọi của tôi!
Khanh khách!
Chương Linh Quân nghe thấy lời nói của Bao Hùng Phi, không nhịn được cười phá lên. Trong tiếng cười của nàng, Mai Đóa Nhi tiếp tục giới thiệu.
Người thanh niên có tướng mạo không tệ này, tính tình cũng được, nhưng trong sáu người chúng ta, hắn là loại ăn tươi nuốt sống nhất. Hắn hoặc là không làm, nếu làm, tuyệt đối là rất âm hiểm xảo trá. Tiểu Quân tỷ còn không biết, trước khi Tô học trưởng xuất hiện, hắn chính là quân sư của chúng ta. Hắn tên là Lưu Kiên, cha hắn là Phó thị trưởng thành phố Thịnh Kinh chúng ta, nghe nói sắp sửa được đề bạt làm phó thường vụ, trở thành thường ủy thị ủy.
Mai Đóa Nhi nói.
Lại thêm một tin tức có tính chất bạo tạc!
Lưu Kiên nghe thấy giới thiệu của Mai Đóa Nhi, đã hoàn toàn thất vọng, khẽ cười nói:
Tiểu Quân tỷ, tôi là Lưu Kiên.
Tiểu Quân tỷ, vị này là Khương Ninh, vừa rồi tỷ cũng đã biết, cha nàng là đài trưởng đài truyền hình tỉnh chúng ta, nói thêm cho tỷ biết, nàng còn là một thiếu nữ không chịu theo xu hướng, còn nữa hiện tại cả ngày nàng chỉ la hét muốn bắt được Tô học trưởng!
Tiểu Quân tỷ, vị này là Trần Bích Loa, cha nàng là phó cục trưởng phòng công an tỉnh chúng ta, là người rất thục nữ!
Tiểu Quân tỷ, về phần tôi, tôi chính là Mai Đóa Nhi, người gặp người thích hoa thấy hoa nở, cha tôi là Mai Từ Hàn, chính là giám đốc ngân hàng tỉnh chúng ta.
Sau khi nghe xong Mai Đóa Nhi giới thiệu, trong đầu Chương Linh Quân chỉ có một khái niệm: ai cũng có một người cha tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.