Chương 628: Dĩ hạ phạm thượng?
Ẩn Vi Giả
24/10/2016
Chương 628: Dĩ hạ phạm thượng?
Đây là nơi nào thì Tô Mộc hiểu rõ hơn người khác, mỗi khi tòa nhà này đưa ra quyết định đều ảnh hưởng tới tận các nơi hẻo lánh của thành phố Cổ Lan. Bất kể là quyết định nào cũng trải qua suy tính sâu xa hay là quyết định đơn giản hời hợt, chỉ cần quyết định thì sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn. Chính phủ nắm kinh tế, dưới chức năng này ảnh hưởng, tất cả các quyết định của nơi này đều cực kỳ trọng yếu.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc sinh ra tâm tính này.
Nếu như có biện pháp mà nói, Tô Mộc quả quyết sẽ không dùng tâm tình như thế đi tới nơi đây. Nhưng nghĩ muốn Tô Mộc nhận mệnh như thế, quả quyết không thể nào. Đừng nói biết rõ Chu Mai Lâm cố ý nhắm vào mình, mặc dù không biết, Tô Mộc tuyệt đối cũng không để Chu Mai Lâm làm xằng bậy. Nếu làm như Chu Mai Lâm, hệ thống chính trị cả thành phố Cổ Lan chẳng phải lâm vào lộn xộn hay sao?
Chuyện như thế mà Chu Mai Lâm dám quyết định, chẳng lẽ hắn không sợ Bạch Vi Dân chỉ trích sao?
- Lãnh đạo!
Trương Quan Trung đi tới thấp giọng kêu lên.
- Đi, đi vào!
Tô Mộc thở sâu, trầm giọng nói.
- Vâng!
Trương Quan Trung gật gật đầu.
Chu Mai Lâm là người ngu sao? Có thể ngồi vào ghế phó thị trưởng, hắn làm sao là người ngu được? Giống như hiện tại, hắn ám chỉ Điền Phong Hồng làm ra như vậy, sau khi quyết định thì tự mình đi tới văn phòng Bạch Vi Dân. Chuyện này hắn phải báo cáo cho Bạch Vi Dân, cho dù hắn đã quyết định làm như vậy, hơn nữa còn cho Điền Phong Hồng chấp hành. Nhưng nếu như không nói cho Bạch Vi Dân biết, Chu Mai Lâm tự hiểu mình sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng trùng hợp, Chu Mai Lâm có xúc động muốn khóc.
Thời điểm Chu Mai Lâm đi tìm Bạch Vi Dân. Bạch Vi Dân vừa mới đau bụng, không biết xảy ra chuyện gì, hắn tiến vào nhà vệ sinh ngồi. Bởi vì bụng xấu cho nên hắn đi nhiều lần. Mà Chu Mai Lâm không có cách nào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
- Chu thị trưởng, chỉ sợ Bạch thị trưởng hôm nay không cách nào nghe anh báo cáo.
Lưu Phượng Thụy nói ra.
Với tư cách chủ nhiệm xử lý, Lưu Phượng Thụy là quản gia của thị ủy. Trông coi các chuyện lớn nhỏ của thành phố. Hắn hôm nay tới cũng muốn hỏi, rốt cuộc Bạch Vi Dân có muốn đi tham gia nghi thức ký kết hay không, nhưng mà hiện tại xem ra chỉ có thể chờ.
- Không có việc gì. Tôi chờ một chút.
Chu Mai Lâm nói ra.
- Vậy được rồi.
Lưu Phượng Thụy bất đắc dĩ nói.
Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trên hành lang. Thì ra hắn đi tới văn phòng Chu Mai Lâm mà không tìm thấy người, Tô Mộc liền trực tiếp đi tới chỗ Bạch Vi Dân. Vừa vặn nhìn thấy Chu Mai Lâm ngồi ở chỗ nầy. Tô Mộc tươi cười, trầm ổn đi vào.
Càng là thời điểm như vậy, Tô Mộc càng phải bảo trì trấn định tuyệt đối.
- Là Tô Mộc quản ủy khu Cao Khai a.
Lưu Phượng Thụy nhìn thấy Tô Mộc thì thấp giọng nói ra.
Ai? Tô Mộc? Chu Mai Lâm cho rằng nghe lầm, hắn nhìn ra phía cửa, vừa mới trông thấy Tô Mộc xuất hiện bên canhk nói thật Chu Mai Lâm đến bây giờ cũng không biết sau lưng Tô Mộc là ai, đứng vào nhà ai. Nhưng Chu Mai Lâm biết một chút, người có thể làm Tôn Nguyên Bồi lo lắng hẳn là có thân phận không đơn giản, nếu không Lý Hưng Hoa cũng không coi trọng như thế.
Nhưng biết rõ thì biết rõ, hiện tại Chu Mai Lâm cũng không có suy nghĩ gì khác.
- Chu phó thị trưởng. Lưu chủ nhiệm!
Tô Mộc lạnh nhạt đứng phía sau.
- Tô chủ nhiệm, anh muốn làm cái gì? Hôm nay không phải nghi thức ký kết sao? Anh không ở hội trường mà tới đây làm gì? Là muốn báo cáo công tác với Bạch thị trưởng sao?
Lưu Phượng Thụy nghi hoặc hỏi.
Lưu Phượng Thụy thật sự khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy thần sắc âm trầm của Tô Mộc, đáy lòng càng có suy đoán, chẳng lẽ nói là có ai đắc tội Tô Mộc sao? Bằng không sao sắc mặt thúi như thế? Đến bây giờ mới thôi. Lưu Phượng Thụy còn chưa nhận được tin tức, không biết trong hội trường phát sinh chuyện gì, càng không cách nào biết rõ Điền Phong Hồng đã quyết định ra sao, nếu hắn biết rõ thì tuyệt đối không tỉnh táo như hiện tại.
- Lưu chủ nhiệm. Tôi tới là có chuyện muốn hỏi Chu phó thị trưởng. Chu phó thị trưởng, anh nên biết tôi muốn hỏi chuyện gì nha?
Tô Mộc cực lực khắc chế cảm xúc của mình, trầm giọng hỏi.
Trái một phó thị trưởng, phải một phó thị trưởng, Chu Mai Lâm nghe lời này cảm thấy chói tai. Trong nội tâm càng tức giận Tô Mộc từ sớm, hiện tại nhìn bộ mặt thối của Tô Mộc thì càng bạo phát ra.
- Tô Mộc, anh tìm tôi có chuyện gì?
- Chu phó thị trưởng, tôi chỉ muốn hỏi, anh vì cái gì cho Điền Phong Hồng làm ra chuyện như vậy? Anh không biết nó sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng xấu tới thành phố Cổ Lan hay sao? Anh có biết nếu thật sự làm như thế, đầu tư của thành phố Cổ Lan sẽ lâm vào cục diện bế tắc hay không? Còn nữa, tôi chỉ muốn biết là, lần đầu tư này rốt cuộc là ai tổ chức, tại sao lại bố trí tràng diện như thế?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
- Tô Mộc, hình như anh chưa có tư cách chất vấn vấn đề này.
Chu Mai Lâm bình tĩnh hỏi.
- Tôi không có tư cách? Tại sao tôi không có tư cách!
Tô Mộc bất vi sở động nói.
- Anh có thái độ gì?
Chu Mai Lâm vỗ cái bàn bên cạnh, đứng phất dậy.
Lưu Phượng Thụy phát mộng!
Chuyện xảy ra trước mặt làm cho Lưu Phượng Thụy thật sự khó hiểu, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao thái độ hai người ác liệt như thế. Tại sao Tô Mộc lại dám nói chuyện như thế với Chu Mai Lâm, Chu Mai Lâm lại rất phản cảm Tô Mộc.
Chẳng những Lưu Phượng Thụy không biết, lúc này ngay cả thư ký Thái Tư Nông của Bạch Vi Dân cũng chấn động. Nhưng Thái Tư Nông biết rõ thân phận của mình, không nói thêm gì, đứng bên cạnh lắng nghe.
- Tôi có thái độ gì, thái độ của tôi đã rất tốt rồi. Chu phó thị trưởng, anh bảo cục chiêu thương quyết định làm như thế, bảo nhà đầu tư người ta dời tới các huyện khác, biết rõ người ta hiện tại có thái độ gì không? Người ta chuẩn bị rút vốn. Anh tốt nhất nghe cho rõ ràng đây, lần này không phải một nhà rút vốn, ngay cả hai nhà khác cũng rút vốn. Đầu tư vài tỷ chỉ vì quyết định buồn cười của anh mà chấm dứt, Chu phó thị trưởng, việc này anh có cái gì cần giải thích hay không?
Tô Mộc lạnh giọng hỏi.
- Việc này nằm trong quy hoạch chỉnh thể của thành phố, anh chưa có tư cách biết rõ.
Chu Mai Lâm vẫn thái độ như vậy.
- Ha ha!
Tô Mộc nghe câu nói vô nghĩa này, lập tức giận quá thành cười. Chu Mai Lâm không phải ỷ vào Tôn gia hay sao, nghĩ đến thu thập ta sao? Được a, ngươi muốn chơi dạng thủ đoạn gì thì ta phụng bồi. Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên cầm sinh hoạt phát triển của những người trong khu Cao Khai ra làm tiền đặt cược. Chuyện như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của khu Cao Khai, ta tuyệt đối không cho phép.
Điểm mấu chốt, Chu Mai Lâm ngươi không có, Tô Mộc ta lại có.
Dạng mấu chốt thế này, cho dù liều mạng vạch mặt với ngươi, với ta cũng không sao cả.
Cũng bởi vì vấn đề mang tính nguyên tắc, làm cho Tô Mộc gần đây rất trấn định, bây giờ thực tức giận. Không có nghĩ cái gì, hắn cười lớn, Tô Mộc nhìn thẳng Chu Mai Lâm nói:
- Chu phó thị trưởng, anh vẫn luôn miệng nói là quy hoạch của thành phố, tôi không có tư cách biết rõ. Tôi chỉ muốn hỏi, nếu trong thành phố có quy hoạch như vậy, vì cái gì nhà đầu tư người ta tới khảo sát lại không được biết, bây giờ người ta đều chuẩn bị ký hiệp nghị, anh lại chơi cái chiêu này. Điều này chẳng lẽ phủ nhận thái độ của thị ủy sao? Đây là là thái độ của thị ủy với các nhà đầu tư hay sao?
- Tam gia rút vốn, Chu phó thị trưởng anh thật có thể gánh chịu trách nhiệm này hay sao? Đây là nghi vấn đầu tiên của tôi, nghi vấn này cần anh cho tôi biết. Còn thứ hai, cục chiêu thương rõ ràng chỉ định khu Cao Khai làm, vì cái gì cục trưởng Điền Phong Hồng lại bố trí hội trường như thế, đá văng khu Cao Khai ra ngoài, đổi thành thành phố đơn phương ký kết, mà khu Cao Khai biến thành phụ trợ. Tôi cũng không muốn tranh công, tôi chỉ muốn biết, Điền Phong Hồng làm như vậy là đúng hay sai, vì cái gì hắn nói đây là mệnh lệnh của anh? Chu phó thị trưởng, hai nghi vấn này phiền toái anh trả lời cho tôi biết!
Lời nói tới đây, Lưu Phương Thụy đã hiểu đại khái vấn đề rồi. Mà hoàn toàn vì biết rõ, cho nên ánh mắt nhìn Chu Mai Lâm mang theo ý trách cứ. Nhưng trách cứ như vậy, Lưu Phương Thụy không dám lộ ra, chỉ chôn dấu dưới đáy lòng.
Chuyện tốt như thế, Chu Mai Lâm ngươi làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Thái Tư Nông đứng bên cạnh nghe được mấy vấn đề này, lặng lẽ đi qua một bên, lấy điện thoại cầm tay ra đi ra ngoài gọi điện, nghe được tin tức của đầu dây bên kia, nội tâm của hắn chấn động, lúc nhìn qua Chu Mai Lâm thì trên mặt mang theo cảm xúc cổ quái.
Bên này ồn ào như vậy, đã sớm kinh động người trong hành lang, có rất nhiều người ló đầu ra, nhìn lấy tình cảnh trước mắt. Nhưng đụng chạm ánh mắt lạnh như băng của Lưu Phượng Thụy, từng đầu người thu lại. Nhưng trong nội tâm tràn ngập hiếu kỳ, mọi người vẫn đứng ở cửa, yên lặng lắng nghe.
Hôm nay là quản ủy chủ nhiệm khu Cao Khai danh tiếng thái thịnh, một là phó thị trưởng thị ủy, hai người nếu thật va chạm với nhau, đây tuyệt đối là chuyện đặc sắc, chuyện lớn như thế làm sao bỏ qua được?
- Anh...
Sắc mặt Chu Mai Lâm căng cứng lên, ngón tay run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, bản thân phi thường kích động, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại nói như thế trước mặt nhiều người như vậy, tiến hành chất vấn công khai như thế, đây tính toán là cái gì? Dĩ hạ phạm thượng sao? Đây chính là biểu hiện vô kỷ luật.
Hành vi như thế tuyệt đối không thể tha thứ được.
- Tôi như thế nào? Chẳng lẽ yêu cầu của tôi rất vô lễ sao? Hay là Chu phó thị trưởng không định cấp đáp án cho tôi biết?
Tô Mộc không hề khoan nhượng, từng bước ép sát.
- Tô Mộc, anh đang dĩ hạ phạm thượng, anh biết anh đang làm cái gì không? Anh có biết hành vi của anh rất ác liệt hay không?
Chu Mai Lâm nghiêm nghị quát.
Ầm!
Thời điểm này, cánh cửa văn phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, sắc mặt Bạch Vi Dân cực kỳ khó coi đứng ở đó, trầm mặc không nói, hào khí như mưa gió sắp tới.
Đây là nơi nào thì Tô Mộc hiểu rõ hơn người khác, mỗi khi tòa nhà này đưa ra quyết định đều ảnh hưởng tới tận các nơi hẻo lánh của thành phố Cổ Lan. Bất kể là quyết định nào cũng trải qua suy tính sâu xa hay là quyết định đơn giản hời hợt, chỉ cần quyết định thì sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn. Chính phủ nắm kinh tế, dưới chức năng này ảnh hưởng, tất cả các quyết định của nơi này đều cực kỳ trọng yếu.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc sinh ra tâm tính này.
Nếu như có biện pháp mà nói, Tô Mộc quả quyết sẽ không dùng tâm tình như thế đi tới nơi đây. Nhưng nghĩ muốn Tô Mộc nhận mệnh như thế, quả quyết không thể nào. Đừng nói biết rõ Chu Mai Lâm cố ý nhắm vào mình, mặc dù không biết, Tô Mộc tuyệt đối cũng không để Chu Mai Lâm làm xằng bậy. Nếu làm như Chu Mai Lâm, hệ thống chính trị cả thành phố Cổ Lan chẳng phải lâm vào lộn xộn hay sao?
Chuyện như thế mà Chu Mai Lâm dám quyết định, chẳng lẽ hắn không sợ Bạch Vi Dân chỉ trích sao?
- Lãnh đạo!
Trương Quan Trung đi tới thấp giọng kêu lên.
- Đi, đi vào!
Tô Mộc thở sâu, trầm giọng nói.
- Vâng!
Trương Quan Trung gật gật đầu.
Chu Mai Lâm là người ngu sao? Có thể ngồi vào ghế phó thị trưởng, hắn làm sao là người ngu được? Giống như hiện tại, hắn ám chỉ Điền Phong Hồng làm ra như vậy, sau khi quyết định thì tự mình đi tới văn phòng Bạch Vi Dân. Chuyện này hắn phải báo cáo cho Bạch Vi Dân, cho dù hắn đã quyết định làm như vậy, hơn nữa còn cho Điền Phong Hồng chấp hành. Nhưng nếu như không nói cho Bạch Vi Dân biết, Chu Mai Lâm tự hiểu mình sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng trùng hợp, Chu Mai Lâm có xúc động muốn khóc.
Thời điểm Chu Mai Lâm đi tìm Bạch Vi Dân. Bạch Vi Dân vừa mới đau bụng, không biết xảy ra chuyện gì, hắn tiến vào nhà vệ sinh ngồi. Bởi vì bụng xấu cho nên hắn đi nhiều lần. Mà Chu Mai Lâm không có cách nào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
- Chu thị trưởng, chỉ sợ Bạch thị trưởng hôm nay không cách nào nghe anh báo cáo.
Lưu Phượng Thụy nói ra.
Với tư cách chủ nhiệm xử lý, Lưu Phượng Thụy là quản gia của thị ủy. Trông coi các chuyện lớn nhỏ của thành phố. Hắn hôm nay tới cũng muốn hỏi, rốt cuộc Bạch Vi Dân có muốn đi tham gia nghi thức ký kết hay không, nhưng mà hiện tại xem ra chỉ có thể chờ.
- Không có việc gì. Tôi chờ một chút.
Chu Mai Lâm nói ra.
- Vậy được rồi.
Lưu Phượng Thụy bất đắc dĩ nói.
Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trên hành lang. Thì ra hắn đi tới văn phòng Chu Mai Lâm mà không tìm thấy người, Tô Mộc liền trực tiếp đi tới chỗ Bạch Vi Dân. Vừa vặn nhìn thấy Chu Mai Lâm ngồi ở chỗ nầy. Tô Mộc tươi cười, trầm ổn đi vào.
Càng là thời điểm như vậy, Tô Mộc càng phải bảo trì trấn định tuyệt đối.
- Là Tô Mộc quản ủy khu Cao Khai a.
Lưu Phượng Thụy nhìn thấy Tô Mộc thì thấp giọng nói ra.
Ai? Tô Mộc? Chu Mai Lâm cho rằng nghe lầm, hắn nhìn ra phía cửa, vừa mới trông thấy Tô Mộc xuất hiện bên canhk nói thật Chu Mai Lâm đến bây giờ cũng không biết sau lưng Tô Mộc là ai, đứng vào nhà ai. Nhưng Chu Mai Lâm biết một chút, người có thể làm Tôn Nguyên Bồi lo lắng hẳn là có thân phận không đơn giản, nếu không Lý Hưng Hoa cũng không coi trọng như thế.
Nhưng biết rõ thì biết rõ, hiện tại Chu Mai Lâm cũng không có suy nghĩ gì khác.
- Chu phó thị trưởng. Lưu chủ nhiệm!
Tô Mộc lạnh nhạt đứng phía sau.
- Tô chủ nhiệm, anh muốn làm cái gì? Hôm nay không phải nghi thức ký kết sao? Anh không ở hội trường mà tới đây làm gì? Là muốn báo cáo công tác với Bạch thị trưởng sao?
Lưu Phượng Thụy nghi hoặc hỏi.
Lưu Phượng Thụy thật sự khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy thần sắc âm trầm của Tô Mộc, đáy lòng càng có suy đoán, chẳng lẽ nói là có ai đắc tội Tô Mộc sao? Bằng không sao sắc mặt thúi như thế? Đến bây giờ mới thôi. Lưu Phượng Thụy còn chưa nhận được tin tức, không biết trong hội trường phát sinh chuyện gì, càng không cách nào biết rõ Điền Phong Hồng đã quyết định ra sao, nếu hắn biết rõ thì tuyệt đối không tỉnh táo như hiện tại.
- Lưu chủ nhiệm. Tôi tới là có chuyện muốn hỏi Chu phó thị trưởng. Chu phó thị trưởng, anh nên biết tôi muốn hỏi chuyện gì nha?
Tô Mộc cực lực khắc chế cảm xúc của mình, trầm giọng hỏi.
Trái một phó thị trưởng, phải một phó thị trưởng, Chu Mai Lâm nghe lời này cảm thấy chói tai. Trong nội tâm càng tức giận Tô Mộc từ sớm, hiện tại nhìn bộ mặt thối của Tô Mộc thì càng bạo phát ra.
- Tô Mộc, anh tìm tôi có chuyện gì?
- Chu phó thị trưởng, tôi chỉ muốn hỏi, anh vì cái gì cho Điền Phong Hồng làm ra chuyện như vậy? Anh không biết nó sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng xấu tới thành phố Cổ Lan hay sao? Anh có biết nếu thật sự làm như thế, đầu tư của thành phố Cổ Lan sẽ lâm vào cục diện bế tắc hay không? Còn nữa, tôi chỉ muốn biết là, lần đầu tư này rốt cuộc là ai tổ chức, tại sao lại bố trí tràng diện như thế?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
- Tô Mộc, hình như anh chưa có tư cách chất vấn vấn đề này.
Chu Mai Lâm bình tĩnh hỏi.
- Tôi không có tư cách? Tại sao tôi không có tư cách!
Tô Mộc bất vi sở động nói.
- Anh có thái độ gì?
Chu Mai Lâm vỗ cái bàn bên cạnh, đứng phất dậy.
Lưu Phượng Thụy phát mộng!
Chuyện xảy ra trước mặt làm cho Lưu Phượng Thụy thật sự khó hiểu, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao thái độ hai người ác liệt như thế. Tại sao Tô Mộc lại dám nói chuyện như thế với Chu Mai Lâm, Chu Mai Lâm lại rất phản cảm Tô Mộc.
Chẳng những Lưu Phượng Thụy không biết, lúc này ngay cả thư ký Thái Tư Nông của Bạch Vi Dân cũng chấn động. Nhưng Thái Tư Nông biết rõ thân phận của mình, không nói thêm gì, đứng bên cạnh lắng nghe.
- Tôi có thái độ gì, thái độ của tôi đã rất tốt rồi. Chu phó thị trưởng, anh bảo cục chiêu thương quyết định làm như thế, bảo nhà đầu tư người ta dời tới các huyện khác, biết rõ người ta hiện tại có thái độ gì không? Người ta chuẩn bị rút vốn. Anh tốt nhất nghe cho rõ ràng đây, lần này không phải một nhà rút vốn, ngay cả hai nhà khác cũng rút vốn. Đầu tư vài tỷ chỉ vì quyết định buồn cười của anh mà chấm dứt, Chu phó thị trưởng, việc này anh có cái gì cần giải thích hay không?
Tô Mộc lạnh giọng hỏi.
- Việc này nằm trong quy hoạch chỉnh thể của thành phố, anh chưa có tư cách biết rõ.
Chu Mai Lâm vẫn thái độ như vậy.
- Ha ha!
Tô Mộc nghe câu nói vô nghĩa này, lập tức giận quá thành cười. Chu Mai Lâm không phải ỷ vào Tôn gia hay sao, nghĩ đến thu thập ta sao? Được a, ngươi muốn chơi dạng thủ đoạn gì thì ta phụng bồi. Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên cầm sinh hoạt phát triển của những người trong khu Cao Khai ra làm tiền đặt cược. Chuyện như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của khu Cao Khai, ta tuyệt đối không cho phép.
Điểm mấu chốt, Chu Mai Lâm ngươi không có, Tô Mộc ta lại có.
Dạng mấu chốt thế này, cho dù liều mạng vạch mặt với ngươi, với ta cũng không sao cả.
Cũng bởi vì vấn đề mang tính nguyên tắc, làm cho Tô Mộc gần đây rất trấn định, bây giờ thực tức giận. Không có nghĩ cái gì, hắn cười lớn, Tô Mộc nhìn thẳng Chu Mai Lâm nói:
- Chu phó thị trưởng, anh vẫn luôn miệng nói là quy hoạch của thành phố, tôi không có tư cách biết rõ. Tôi chỉ muốn hỏi, nếu trong thành phố có quy hoạch như vậy, vì cái gì nhà đầu tư người ta tới khảo sát lại không được biết, bây giờ người ta đều chuẩn bị ký hiệp nghị, anh lại chơi cái chiêu này. Điều này chẳng lẽ phủ nhận thái độ của thị ủy sao? Đây là là thái độ của thị ủy với các nhà đầu tư hay sao?
- Tam gia rút vốn, Chu phó thị trưởng anh thật có thể gánh chịu trách nhiệm này hay sao? Đây là nghi vấn đầu tiên của tôi, nghi vấn này cần anh cho tôi biết. Còn thứ hai, cục chiêu thương rõ ràng chỉ định khu Cao Khai làm, vì cái gì cục trưởng Điền Phong Hồng lại bố trí hội trường như thế, đá văng khu Cao Khai ra ngoài, đổi thành thành phố đơn phương ký kết, mà khu Cao Khai biến thành phụ trợ. Tôi cũng không muốn tranh công, tôi chỉ muốn biết, Điền Phong Hồng làm như vậy là đúng hay sai, vì cái gì hắn nói đây là mệnh lệnh của anh? Chu phó thị trưởng, hai nghi vấn này phiền toái anh trả lời cho tôi biết!
Lời nói tới đây, Lưu Phương Thụy đã hiểu đại khái vấn đề rồi. Mà hoàn toàn vì biết rõ, cho nên ánh mắt nhìn Chu Mai Lâm mang theo ý trách cứ. Nhưng trách cứ như vậy, Lưu Phương Thụy không dám lộ ra, chỉ chôn dấu dưới đáy lòng.
Chuyện tốt như thế, Chu Mai Lâm ngươi làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Thái Tư Nông đứng bên cạnh nghe được mấy vấn đề này, lặng lẽ đi qua một bên, lấy điện thoại cầm tay ra đi ra ngoài gọi điện, nghe được tin tức của đầu dây bên kia, nội tâm của hắn chấn động, lúc nhìn qua Chu Mai Lâm thì trên mặt mang theo cảm xúc cổ quái.
Bên này ồn ào như vậy, đã sớm kinh động người trong hành lang, có rất nhiều người ló đầu ra, nhìn lấy tình cảnh trước mắt. Nhưng đụng chạm ánh mắt lạnh như băng của Lưu Phượng Thụy, từng đầu người thu lại. Nhưng trong nội tâm tràn ngập hiếu kỳ, mọi người vẫn đứng ở cửa, yên lặng lắng nghe.
Hôm nay là quản ủy chủ nhiệm khu Cao Khai danh tiếng thái thịnh, một là phó thị trưởng thị ủy, hai người nếu thật va chạm với nhau, đây tuyệt đối là chuyện đặc sắc, chuyện lớn như thế làm sao bỏ qua được?
- Anh...
Sắc mặt Chu Mai Lâm căng cứng lên, ngón tay run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, bản thân phi thường kích động, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại nói như thế trước mặt nhiều người như vậy, tiến hành chất vấn công khai như thế, đây tính toán là cái gì? Dĩ hạ phạm thượng sao? Đây chính là biểu hiện vô kỷ luật.
Hành vi như thế tuyệt đối không thể tha thứ được.
- Tôi như thế nào? Chẳng lẽ yêu cầu của tôi rất vô lễ sao? Hay là Chu phó thị trưởng không định cấp đáp án cho tôi biết?
Tô Mộc không hề khoan nhượng, từng bước ép sát.
- Tô Mộc, anh đang dĩ hạ phạm thượng, anh biết anh đang làm cái gì không? Anh có biết hành vi của anh rất ác liệt hay không?
Chu Mai Lâm nghiêm nghị quát.
Ầm!
Thời điểm này, cánh cửa văn phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, sắc mặt Bạch Vi Dân cực kỳ khó coi đứng ở đó, trầm mặc không nói, hào khí như mưa gió sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.