Chương 1339: Dìm đến chết
Ẩn Vi Giả
10/11/2016
Một phút tạm dừng!
Có một phút để giảm xóc, khi Tô Mộc đặt tách trà xuống, mới rồi cảm xúc kích động giờ thì đã bình tĩnh nhiều. Lúc này không ai dám dùng tuổi tác phán đoán Tô Mộc mạnh yếu nữa. Trong mắt bọn họ thì Tô Mộc đã biến thành người cầm quyền chúa tể quyền lên tiếng của bọn họ.
Lưu Á là bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy bỗng thấy vui mừng, mừng vì ngày xưa không trở mặt với Tô Mộc mà chọn đứng về phe hắn, không thấy sao? Lúc này khí thế của Tô Mộc lũ.
Lý Tuyển bị đè ép không biết nên nói cái gì, chính yếu là Tô Mộc nói những câu làm rối kế hoạch của nàng. Khi kế hoạch bị xới tung, người như Lý Tuyển không có năng lực trong thời gian ngắn nhất vạch ra kế hoạch thứ hai.
– Bất cứ lúc nào phạm sai lầm đều có thể sửa đổi, nhưng nếu phạm tội thì phải nhận kỷ luật đảng quốc pháp nghiêm trị! Nếu không uy nghiêm pháp luật ở đâu? Biết không? Mới rồi ta ở Địch gia lĩnh thấy những người bị đánh thương, nhìn mẹ quá con côi của Địch Kiến Lôi quỳ xuống trước mặt ta thì lòng ta vô cùng đau đớn!
– Không cần biết ngươi là người của bộ tổ chức huyện ủy hay huyện kỷ uy, dù ngươi là cán sự bình thường hay lãnh đạo đơn vị, các ngươi không có quyền lực cướp đi mạng sống của người khác! Nực cười là kẻ giết người đã chịu tội, vài đồng chí của chúng ta còn ở đây cố mở đường cho bọn họ.
– Ta cho rằng hành vi này vô cùng ác liệt. Chuyện xảy ra ngày hôm nay hình thành quyết nghị cuộc họp, ta sẽ báo cáo hết với thị chính phủ thị ủy. Ta sẽ tự mình báo cáo cho thị trưởng Tưởng Hoài Bắc, phó thị trưởng thường vụ phân công quản lý.
Rxo ràng là khiêu khích!
Lời Tô Mộc nói như cây kim đâm vào chỗ yếu của Tư Mã Sơn, gã cảm giác mình là tên hề buồn cười nhất hôm nay. Đứng ra làm chim đầu đàn cho Lý Tuyển, trong khi nàng lúc này co ro phía sau. Tư Mã Sơn bênh vực Lâm Canh, nhưng chính Lâm Canh thừa nhận giết người. Chết nhất là Tư Mã Sơn còn là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy, ai đều biết Lâm Thịnh Đức lên chứ toàn do Tư Mã Sơn phụ trách nói chuyện.
– Các đồng chí biết không? Nếu nói vụ án giết người của 1`9y, Lâm Tân là chúng ta chưa thẩm phán công bằng, công chính thì các người nghĩ xem dân chúng huyện Hoa Hải sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Cứ thế mãi, chẳng lẽ các người muốn khi đi ra tòa viện lớn kia bị dân chúng trên đường nói xấu sau lưng sao?
– Cứ cho là vài người trong các đồng chí không quan tâm chuyện này, nhưng các người là cán bộ quốc gia, là thường ủy huyện ủy của huyện Hoa Hải, làm chức nào thì nên tròn bổn phận. Các người địa biểu hình tượng của quốc gia, chẳng lẽ các người muốn bôi đen hết hình tượng quốc gia sao? Khiến lực lượng công tín của đảng và chính phủ thành số không?
Từng chữ thấu tim!
Lời nói cứng rắn của Tô Mộc quanh quẩn bên tai mỗi người, trong khi bọn họ suy tư thì câu sau hắn nói càng cực kỳ sắc bén. Tô Mộc thay đổi phong cách cũ, hắn như mãnh hổ xuống núi phát ra oai vũ.
– Hôm nay ta nói thẳng tại đây, nếu ai dám để lực lượng công tín của đảng và chính phủ thành số không thì ta sẽ khiến kẻ đó hoàn toàn thành chuột chạy qua đường!
Trong phòng họp tĩnh lặng, dù là Lý Tuyển lúc này cũng im thin thít. Lần đầu tiên Lý Tuyển bị khí thế của Tô Mộc hù sợ, hoang mang không biết làm sao. Lý Tuyển muốn đứng lên phản bác, nhưng nàng không có lời nào để cãi lại.
Tô Mộc từ cơ sở từng bước leo lên bậc thang, hắn biết nói cái gì có sức sát thương nhất. So với Tô Mộc thì Lý Tuyển chưa bao giờ đặt nền móng vững chắc, nàng chỉ là thư ký huyện ủy làm công tác văn phòng trong cơ quan đại viện, bó tay trước hắn.
– Lâm Canh, Lâm Tân liên can ẩu đả Địch Kiến Lôi và đánh người đến chết, ta cho rằng nên song khai. Về sau truy cứu trách nhiệm hình sự hai người, nên điều tra, thẩm phán như thế nào nào phải nghiêm khắc dựa theo tiến trình pháp luật. Ba người dính líu đến vụ án cũng phải chịu quyết định xử lý song khai, nhận cơ quan tư pháp điều tra xét hỏi!
– Lâm Thịnh Đức làm trưởng trấn của Lâm gia trấn, trong khi đi làm chẳng những không làm tròn trách nhiệm, còn có vấn đề tác phong nghiêm trọng, vấn đề hình sự. Ta kiến nghị cắt chứ vụ phó thư ký trấn đảng ủy Lâm gia trấn của Lâm Thịnh Đức, đệ tình người trong trấn bỏ chức vụ trưởng trấn của hắn, truy cứu trách nhiệm pháp luật!
– Tất cả nhóm người Lâm Tam Sơn tham gia sự kiện cướp xác đều phải chịu thẩm vấn nghiêm khắc, nên tuyên án như thế nào nào thì làm thế nấy. Chỉ có làm vậy chúng ta mới cứu vãn hình tượng lại được, mới khiến dân chúng huyện Hoa Hải và người vào huyện Hoa Hải đầu tư trông thấy quyết tâm của chúng ta. Để họ thấy rằng chúng ta có năng lực, có quyết tâm gan góc bảo vệ sự ổn định xã hội!
– Cùng lúc đó, ta đề nghị tổ chức hoạt động xét duyệt tư tưởng giáo dục nghiêm khắc nhằm vào nội bộ bộ tổ chức huyện ủy, huyện kỷ ủy. Phải để mỗi bộ môn bộ tổ chức huyện ủy vận chuyển lên, để bọn họ hiểu rằng không cần biết bọn họ làm thế nào, nếu không có cách nào, không tư cách thẩm tra những người khác thì nhân lúc còn sớm tất cả cuốn gói cút hết đi!
– Đừng tưởng rằng chính mình trở thành công vụ viên là ôm bát sắt. Ta không quan tâm chỗ khác, tóm lại ở huyện Hoa Hải này nếu có ai dám ngồi không ăn bám thì đều làm theo quy tình bình thường, nên điều động sẽ điều động, nên miễn chức sẽ cắt chức, nên khai trừ thì sẽ đuổi!
Tô Mộc xoay người nhìn hướng Lý Tuyển, biểu tình lạnh băng, mắt bắn ra tia sáng nóng cháy lấp lánh.
– Lý thư ký, không biết đề nghị vừa rồi của ta có gì cần bổ sung không? Hoặc Lý thư ký có ý kiến gì khác không? Nếu có thì cứ nêu ra, nơi này là hội thường ủy huyện ủy, như Lý thư ký thường hay nói, nếu không được thì chúng ta giơ tay biểu quyết để xem xử lý như thế có xứng đáng hình thành quyết nghị không!
Yên tĩnh không thanh âm!
Lúc này phòng họp huyện ủy tĩnh lặng đến nghe rõ tiếng kim rơi. Biểu tình mỗi người nghiêm nghị, không ai dám mở miệng nói chuyện, thậm chí không dám uống miếng nước. Tất cả nhìn chằm chằm mặt bàn, đầu óc vận động nhanh.
Đây mới là người ta muốn đi theo!
Người như vậy mới đáng giá ta đi theo!
Mạnh Vi Khiêm nhìn Tô Mộc mới rồi huy xích phương tù, cảm nhận trạng thái sục sôi. Mạnh Vi Khiêm ngây người nửa ngày không lấy lại tinh thần, gã rất kích động, hưng phấn. So với Tô Mộc thì Lý Tuyển, vị thư ký huyện ủy này đúng là tệ, chưa rõ ràng sự thật thế nào đã trước tiên lên tiếng quyết định, ngươi nghĩ bản thân có thể quyết định được hết sao?
Chỉ có tự rước lấy nhục.
Trương Ổn làm thư ký huyện kỷ ủy, do dự trong lòng đã biến mất. Trương Ổn nhớ lại lúc trước có gọi điện thoại cho một lãnh đạo cũ, gã biết đã tới lúc phải thận trọng lựa chọn, nếu bỏ qua cơ hội này lần sau muốn đứng theo phe thì hiệu quả giảm mạnh.
Tư Mã Sơn phập phồng lo sợ, lòng dậy sóng. Lý Tuyển là thư ký huyện ủy chỉ biết ngây người, còn Tư Mã Sơn thì sợ muốn chết. Lâm Canh khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy, hay Lâm Thịnh Đức phó huyện ủy trấn đảng ủy đã qua bộ tổ chức huyện ủy xét duyệt, đề tên trưởng trấn đều có liên quan với Tư Mã Sơn.
Nếu Tô Mộc thật sự muốn truy cứu đến cùng thì Tư Mã Sơn biết rõ gã không ngồi vững trên ghế nổi. Cộng thêm câu kia của Tô Mộc, vài đồng chí là đang nói ai? Rõ ràng chỉ vào gã. Tô Mộc bảo sẽ báo cáo với Tưởng Hoài Bắc, cái người đó chắc chắn đứng về phe hắn.
Tư Mã Sơn không là tay mới trong quan trường, gã rất rõ ràng đấu tranh chính trị tàn khốc biết bao. Nếu Tưởng Hoài Bắc quyết tâm đụng vào gã, cộng thêm việc này trợ giúp, Tư Mã Sơn tuyệt đối không chạy thoát.
Mịa nó, Lý Tuyển, ngươi nói gì đi chứ! Ngươi không thể bỏ ta bơ vơ tại đây được! Nên nhớ ta làm tiên phong mở đường cho ngươi!
Yên tĩnh như chết!
Suốt năm phút không ai nói một câu.
Tô Mộc quét mắt toàn trường, cảm xúc kích động dần lắng xuống:
– Nếu vậy hãy giơ tay biểu quyết đi, đó là cách công bằng nhất. Ta nghĩ Lý thư ký sẽ không có ý kiến. Ta kiên trì ý kiến của mình!
Tô Mộc là người giơ tay đầu tiên.
Khi Tô Mộc nhấc tay lên thì như một tín hiệu, không đợi những người khác mở miệng tỏ thái độ, Trương Ổn là thư ký huyện kỷ ủy lập tức giơ tay theo ngay.
– Ta đồng ý!
Lúc Trương Ổn giơ cao tay thì không thèm nhìn Lý Tuyển, gã nhìn thẳng vào Tô Mộc:
– Trong vụ án lần này huyện kỷ ủy chúng ta có vấn đề rất nghiêm trọng, sau khi trở về ta sẽ xử lý!
Mạnh Vi Khiêm dứt khoát nói:
– Ta đồng ý với ý kiến của Tô huyện trưởng!
Lưu Á bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy tỏ thái độ:
– Đồng ý!
Nhạc Quần bộ trưởng bộ thống chiến huyện ủy lên tiếng:
– Đồng ý!
– Ta cũng đồng ý!
Ôn Lê phó thư ký phụ trách đảng quần huyện ủy kiên quyết giơ cao tay:
– Sự việc liên quan vấn đề kiến thiết đảng quần, ta là phó thư ký chuyên phụ trách đảng quần, ta không thể đứng ngoài xem được, cần thúc giục điều tra rõ. Tô huyện trưởng cứ yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt việc này.
Tô Mộc gật đầu, nói:
– Rất tốt!
Đây là tín hiệu gì?
Ôn Lê là tay cầm quyền số ba công khai kết minh hữu với Tô Mộc người đứng thứ hai sao? Khi Ôn Lê tỏ thái độ thì phe bên Tô Mộc đã có sáu phiếu, còn lại là Lâm Nghi Đạc, Phùng Thiên Hào, Tư Mã Sơn, Lý Tuyển. Lúc này dù bọn họ đều đầup hiếu chống cũng không có ý nghĩa gì, huống chi họ dám công khai bỏ thiếu chống sao?
Phùng Thiên Hào tiếp tục đóng vai ông ba phải:
– Ta đồng ý!
Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao? Lúc này có nên bỏ quyền không? Nếu bỏ quyền thì sau này làm sao lăn lộn trong huyện Hoa Hải? Chuyện như vậy có thể đầu phiếu bỏ quyền?
Trong khi Tư Mã Sơn rối rắm thì Tô Mộc liếc mắt qua. Ánh mắt giao nhau, tim Tư Mã Sơn run lên, gã phản xạ giơ tay phải.
– Ta cũng đồng ý!
Vậy là thế cục nghịch chuyển lớn nghiêng về một bên.
Có một phút để giảm xóc, khi Tô Mộc đặt tách trà xuống, mới rồi cảm xúc kích động giờ thì đã bình tĩnh nhiều. Lúc này không ai dám dùng tuổi tác phán đoán Tô Mộc mạnh yếu nữa. Trong mắt bọn họ thì Tô Mộc đã biến thành người cầm quyền chúa tể quyền lên tiếng của bọn họ.
Lưu Á là bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy bỗng thấy vui mừng, mừng vì ngày xưa không trở mặt với Tô Mộc mà chọn đứng về phe hắn, không thấy sao? Lúc này khí thế của Tô Mộc lũ.
Lý Tuyển bị đè ép không biết nên nói cái gì, chính yếu là Tô Mộc nói những câu làm rối kế hoạch của nàng. Khi kế hoạch bị xới tung, người như Lý Tuyển không có năng lực trong thời gian ngắn nhất vạch ra kế hoạch thứ hai.
– Bất cứ lúc nào phạm sai lầm đều có thể sửa đổi, nhưng nếu phạm tội thì phải nhận kỷ luật đảng quốc pháp nghiêm trị! Nếu không uy nghiêm pháp luật ở đâu? Biết không? Mới rồi ta ở Địch gia lĩnh thấy những người bị đánh thương, nhìn mẹ quá con côi của Địch Kiến Lôi quỳ xuống trước mặt ta thì lòng ta vô cùng đau đớn!
– Không cần biết ngươi là người của bộ tổ chức huyện ủy hay huyện kỷ uy, dù ngươi là cán sự bình thường hay lãnh đạo đơn vị, các ngươi không có quyền lực cướp đi mạng sống của người khác! Nực cười là kẻ giết người đã chịu tội, vài đồng chí của chúng ta còn ở đây cố mở đường cho bọn họ.
– Ta cho rằng hành vi này vô cùng ác liệt. Chuyện xảy ra ngày hôm nay hình thành quyết nghị cuộc họp, ta sẽ báo cáo hết với thị chính phủ thị ủy. Ta sẽ tự mình báo cáo cho thị trưởng Tưởng Hoài Bắc, phó thị trưởng thường vụ phân công quản lý.
Rxo ràng là khiêu khích!
Lời Tô Mộc nói như cây kim đâm vào chỗ yếu của Tư Mã Sơn, gã cảm giác mình là tên hề buồn cười nhất hôm nay. Đứng ra làm chim đầu đàn cho Lý Tuyển, trong khi nàng lúc này co ro phía sau. Tư Mã Sơn bênh vực Lâm Canh, nhưng chính Lâm Canh thừa nhận giết người. Chết nhất là Tư Mã Sơn còn là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy, ai đều biết Lâm Thịnh Đức lên chứ toàn do Tư Mã Sơn phụ trách nói chuyện.
– Các đồng chí biết không? Nếu nói vụ án giết người của 1`9y, Lâm Tân là chúng ta chưa thẩm phán công bằng, công chính thì các người nghĩ xem dân chúng huyện Hoa Hải sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Cứ thế mãi, chẳng lẽ các người muốn khi đi ra tòa viện lớn kia bị dân chúng trên đường nói xấu sau lưng sao?
– Cứ cho là vài người trong các đồng chí không quan tâm chuyện này, nhưng các người là cán bộ quốc gia, là thường ủy huyện ủy của huyện Hoa Hải, làm chức nào thì nên tròn bổn phận. Các người địa biểu hình tượng của quốc gia, chẳng lẽ các người muốn bôi đen hết hình tượng quốc gia sao? Khiến lực lượng công tín của đảng và chính phủ thành số không?
Từng chữ thấu tim!
Lời nói cứng rắn của Tô Mộc quanh quẩn bên tai mỗi người, trong khi bọn họ suy tư thì câu sau hắn nói càng cực kỳ sắc bén. Tô Mộc thay đổi phong cách cũ, hắn như mãnh hổ xuống núi phát ra oai vũ.
– Hôm nay ta nói thẳng tại đây, nếu ai dám để lực lượng công tín của đảng và chính phủ thành số không thì ta sẽ khiến kẻ đó hoàn toàn thành chuột chạy qua đường!
Trong phòng họp tĩnh lặng, dù là Lý Tuyển lúc này cũng im thin thít. Lần đầu tiên Lý Tuyển bị khí thế của Tô Mộc hù sợ, hoang mang không biết làm sao. Lý Tuyển muốn đứng lên phản bác, nhưng nàng không có lời nào để cãi lại.
Tô Mộc từ cơ sở từng bước leo lên bậc thang, hắn biết nói cái gì có sức sát thương nhất. So với Tô Mộc thì Lý Tuyển chưa bao giờ đặt nền móng vững chắc, nàng chỉ là thư ký huyện ủy làm công tác văn phòng trong cơ quan đại viện, bó tay trước hắn.
– Lâm Canh, Lâm Tân liên can ẩu đả Địch Kiến Lôi và đánh người đến chết, ta cho rằng nên song khai. Về sau truy cứu trách nhiệm hình sự hai người, nên điều tra, thẩm phán như thế nào nào phải nghiêm khắc dựa theo tiến trình pháp luật. Ba người dính líu đến vụ án cũng phải chịu quyết định xử lý song khai, nhận cơ quan tư pháp điều tra xét hỏi!
– Lâm Thịnh Đức làm trưởng trấn của Lâm gia trấn, trong khi đi làm chẳng những không làm tròn trách nhiệm, còn có vấn đề tác phong nghiêm trọng, vấn đề hình sự. Ta kiến nghị cắt chứ vụ phó thư ký trấn đảng ủy Lâm gia trấn của Lâm Thịnh Đức, đệ tình người trong trấn bỏ chức vụ trưởng trấn của hắn, truy cứu trách nhiệm pháp luật!
– Tất cả nhóm người Lâm Tam Sơn tham gia sự kiện cướp xác đều phải chịu thẩm vấn nghiêm khắc, nên tuyên án như thế nào nào thì làm thế nấy. Chỉ có làm vậy chúng ta mới cứu vãn hình tượng lại được, mới khiến dân chúng huyện Hoa Hải và người vào huyện Hoa Hải đầu tư trông thấy quyết tâm của chúng ta. Để họ thấy rằng chúng ta có năng lực, có quyết tâm gan góc bảo vệ sự ổn định xã hội!
– Cùng lúc đó, ta đề nghị tổ chức hoạt động xét duyệt tư tưởng giáo dục nghiêm khắc nhằm vào nội bộ bộ tổ chức huyện ủy, huyện kỷ ủy. Phải để mỗi bộ môn bộ tổ chức huyện ủy vận chuyển lên, để bọn họ hiểu rằng không cần biết bọn họ làm thế nào, nếu không có cách nào, không tư cách thẩm tra những người khác thì nhân lúc còn sớm tất cả cuốn gói cút hết đi!
– Đừng tưởng rằng chính mình trở thành công vụ viên là ôm bát sắt. Ta không quan tâm chỗ khác, tóm lại ở huyện Hoa Hải này nếu có ai dám ngồi không ăn bám thì đều làm theo quy tình bình thường, nên điều động sẽ điều động, nên miễn chức sẽ cắt chức, nên khai trừ thì sẽ đuổi!
Tô Mộc xoay người nhìn hướng Lý Tuyển, biểu tình lạnh băng, mắt bắn ra tia sáng nóng cháy lấp lánh.
– Lý thư ký, không biết đề nghị vừa rồi của ta có gì cần bổ sung không? Hoặc Lý thư ký có ý kiến gì khác không? Nếu có thì cứ nêu ra, nơi này là hội thường ủy huyện ủy, như Lý thư ký thường hay nói, nếu không được thì chúng ta giơ tay biểu quyết để xem xử lý như thế có xứng đáng hình thành quyết nghị không!
Yên tĩnh không thanh âm!
Lúc này phòng họp huyện ủy tĩnh lặng đến nghe rõ tiếng kim rơi. Biểu tình mỗi người nghiêm nghị, không ai dám mở miệng nói chuyện, thậm chí không dám uống miếng nước. Tất cả nhìn chằm chằm mặt bàn, đầu óc vận động nhanh.
Đây mới là người ta muốn đi theo!
Người như vậy mới đáng giá ta đi theo!
Mạnh Vi Khiêm nhìn Tô Mộc mới rồi huy xích phương tù, cảm nhận trạng thái sục sôi. Mạnh Vi Khiêm ngây người nửa ngày không lấy lại tinh thần, gã rất kích động, hưng phấn. So với Tô Mộc thì Lý Tuyển, vị thư ký huyện ủy này đúng là tệ, chưa rõ ràng sự thật thế nào đã trước tiên lên tiếng quyết định, ngươi nghĩ bản thân có thể quyết định được hết sao?
Chỉ có tự rước lấy nhục.
Trương Ổn làm thư ký huyện kỷ ủy, do dự trong lòng đã biến mất. Trương Ổn nhớ lại lúc trước có gọi điện thoại cho một lãnh đạo cũ, gã biết đã tới lúc phải thận trọng lựa chọn, nếu bỏ qua cơ hội này lần sau muốn đứng theo phe thì hiệu quả giảm mạnh.
Tư Mã Sơn phập phồng lo sợ, lòng dậy sóng. Lý Tuyển là thư ký huyện ủy chỉ biết ngây người, còn Tư Mã Sơn thì sợ muốn chết. Lâm Canh khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy, hay Lâm Thịnh Đức phó huyện ủy trấn đảng ủy đã qua bộ tổ chức huyện ủy xét duyệt, đề tên trưởng trấn đều có liên quan với Tư Mã Sơn.
Nếu Tô Mộc thật sự muốn truy cứu đến cùng thì Tư Mã Sơn biết rõ gã không ngồi vững trên ghế nổi. Cộng thêm câu kia của Tô Mộc, vài đồng chí là đang nói ai? Rõ ràng chỉ vào gã. Tô Mộc bảo sẽ báo cáo với Tưởng Hoài Bắc, cái người đó chắc chắn đứng về phe hắn.
Tư Mã Sơn không là tay mới trong quan trường, gã rất rõ ràng đấu tranh chính trị tàn khốc biết bao. Nếu Tưởng Hoài Bắc quyết tâm đụng vào gã, cộng thêm việc này trợ giúp, Tư Mã Sơn tuyệt đối không chạy thoát.
Mịa nó, Lý Tuyển, ngươi nói gì đi chứ! Ngươi không thể bỏ ta bơ vơ tại đây được! Nên nhớ ta làm tiên phong mở đường cho ngươi!
Yên tĩnh như chết!
Suốt năm phút không ai nói một câu.
Tô Mộc quét mắt toàn trường, cảm xúc kích động dần lắng xuống:
– Nếu vậy hãy giơ tay biểu quyết đi, đó là cách công bằng nhất. Ta nghĩ Lý thư ký sẽ không có ý kiến. Ta kiên trì ý kiến của mình!
Tô Mộc là người giơ tay đầu tiên.
Khi Tô Mộc nhấc tay lên thì như một tín hiệu, không đợi những người khác mở miệng tỏ thái độ, Trương Ổn là thư ký huyện kỷ ủy lập tức giơ tay theo ngay.
– Ta đồng ý!
Lúc Trương Ổn giơ cao tay thì không thèm nhìn Lý Tuyển, gã nhìn thẳng vào Tô Mộc:
– Trong vụ án lần này huyện kỷ ủy chúng ta có vấn đề rất nghiêm trọng, sau khi trở về ta sẽ xử lý!
Mạnh Vi Khiêm dứt khoát nói:
– Ta đồng ý với ý kiến của Tô huyện trưởng!
Lưu Á bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy tỏ thái độ:
– Đồng ý!
Nhạc Quần bộ trưởng bộ thống chiến huyện ủy lên tiếng:
– Đồng ý!
– Ta cũng đồng ý!
Ôn Lê phó thư ký phụ trách đảng quần huyện ủy kiên quyết giơ cao tay:
– Sự việc liên quan vấn đề kiến thiết đảng quần, ta là phó thư ký chuyên phụ trách đảng quần, ta không thể đứng ngoài xem được, cần thúc giục điều tra rõ. Tô huyện trưởng cứ yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt việc này.
Tô Mộc gật đầu, nói:
– Rất tốt!
Đây là tín hiệu gì?
Ôn Lê là tay cầm quyền số ba công khai kết minh hữu với Tô Mộc người đứng thứ hai sao? Khi Ôn Lê tỏ thái độ thì phe bên Tô Mộc đã có sáu phiếu, còn lại là Lâm Nghi Đạc, Phùng Thiên Hào, Tư Mã Sơn, Lý Tuyển. Lúc này dù bọn họ đều đầup hiếu chống cũng không có ý nghĩa gì, huống chi họ dám công khai bỏ thiếu chống sao?
Phùng Thiên Hào tiếp tục đóng vai ông ba phải:
– Ta đồng ý!
Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao? Lúc này có nên bỏ quyền không? Nếu bỏ quyền thì sau này làm sao lăn lộn trong huyện Hoa Hải? Chuyện như vậy có thể đầu phiếu bỏ quyền?
Trong khi Tư Mã Sơn rối rắm thì Tô Mộc liếc mắt qua. Ánh mắt giao nhau, tim Tư Mã Sơn run lên, gã phản xạ giơ tay phải.
– Ta cũng đồng ý!
Vậy là thế cục nghịch chuyển lớn nghiêng về một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.