Chương 822: Động tới súng!
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 825: Động tới súng!
Nếu như ngồi ở trong xe này chỉ có một mình Tô Mộc, hắn cũng không sợ. Nhưng đừng quên ngồi ở đây còn có Diêm Khuynh. Diêm Khuynh là thân phận thế nào? Nếu như ở chỗ này, bà thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai có thể gánh chịu được trách nhiệm này?
Giang Doãn Trí đáng chết, anh làm vậy thuần túy là chơi với lửa. Chẳng lẽ anh lại thật sự cho rằng làm như vậy là có thể xóa sạch tất cả chứng cứ sao?
Sau khi đối phương nổ súng, trong nháy mắt, thần sắc Trịnh Đậu Đậu trở nên lạnh lùng.
Thật ra, sau thoáng chốc khiếp sợ ngắn ngủi, vẻ mặt Diêm Khuynh đã không còn bao nhiêu hoảng loạn nữa. Nhưng phẫn nộ trong lòng bà lại hoàn toàn không được kìm chế, phát ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Giang Doãn Trí làm này là muốn giết chết cháu hay sao?
Dì Diêm, sợ rằng chuyện thật sự là như thế.
Tô Mộc nói.
Vô pháp vô thiên!
Diêm Khuynh lạnh lùng nói.
Hiện tại đi đâu?
Giọng điệu Trịnh Đậu Đậu có phần sốt ruột nói.
Đi đâu?
Trong đầu Tô Mộc nhanh chóng suy nghĩ. Nếu như đối phương đã an bài như thế, vậy khẳng định sẽ vô cùng chu đáo chặt chẽ. Cho dù mình lái xe đi tới bất kỳ một cục công an nào cũng là điều không thể làm được. Trên đường đi tuyệt đối sẽ xuất hiện tai nạn xe cộ, chặn đường đi. Nếu như thật sự bị chặn lại, vậy tình hình sẽ đặc biệt không ổn. Đổi lại là một mình Tô Mộc, hắn cũng không sợ. Nhưng bây giờ có Diêm Khuynh ở đây, Tô Mộc tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Đậu Đậu, hiện tại không thể lại đi vào khu vực thành thị. Nếu như thật sự đi vào khu vực thành thị, sẽ xuất hiện thương vong không cần thiết. Chủ yếu nhất là chỉ cần bị chặn, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên hiện tại việc cấp bách là phải lập tức đi ra ngoài. Tin tưởng rằng xe của đối phương sẽ không vượt lên trước chúng ta. Không sai. Lái ra ngoài thành. Hiện tại anh sẽ liên lạc với người của anh.
Tô Mộc quả quyết nói.
Được!
Trịnh Đậu Đậu cũng biết tình thế nghiêm trọng, chạy về một hướng, lái một đường vòng cung, bắt đầu chạy ra ngoài thành. Nước văng lên. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trịnh Đậu Đậu.
Nếu như mẹ ngồi ở bên trong xe của mình, xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, vậy làm sao ăn nói với ba và anh đây.
Hoàn toàn chính xác như những gì Tô Mộc đã phỏng đoán. Mặt Sẹo thật sự phát hiện ra Trịnh Đậu Đậu đã nhìn thấy hành tung của bọn họ. Cho nên ở dưới tình huống như vậy, hắn không có bất kỳ do dự nào. Bởi vì Hầu Lượng đã nói rất đơn giản, không quan tâm phải trả giá lớn thế nào, nhất định phải khiến cho Tô Mộc chết. Chỉ cần Tô Mộc có thể chết, như vậy nhiệm vụ này xem như đã thành công hoàn thành.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Mặt Sẹo trở nên dữ tợn.
Lái theo tôi, đụng chết bọn chúng đi!
Nếu thật sự cho rằng đây chỉ là hai chiếc xe bình thường, vậy anh đã sai hoàn toàn. Hai chiếc xe này chỉ là để ngụy trang. Thiết bị bên trong đã sớm bị được cải tiến. Tính năng hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù ở trời mưa to như vậy, vẫn có thể đi rất nhanh. Chỉ có điều bây giờ trên đường có xe tới xe đi. Trừ phi là có kỹ thuật cao, nếu không thật sự sẽ gặp phải chuyện tông xe.
Dưới màn mưa to dày, ba chiếc xe như vậy ở đường, diễn một cảnh truy đuổi kinh tâm động phách.
Ngay trong khi Trịnh Đậu Đậu lái xe, điện thoại di động của Tô Mộc đổ chuông. Là Từ Viêm gọi điện thoại tới.
Lãnh đạo, đối phương bắt đầu hành động. Bọn họ đang tiêu hủy chứng cứ. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Từ Viêm, anh nghe kỹ cho tôi. Bảo tất cả người của anh hành động, khống chết tất cả đường dây lợi ích cho tôi. Hiện tại tôi đang bị người đuổi giết. Anh lập tức liên hệ Đỗ cục Đỗ Dã cho tôi, nói cho hắn biết, phu nhân của Trịnh bí thư Tỉnh ủy cũng đang ở trên xe.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Ầm!
Khi Tô Mộc với giọng điệu như vậy vang lên, đầu của Từ Viêm gần như đã không sử dụng được nữa. Càng không nói tới, vào lúc này hắn rõ ràng nghe được từ phía bên kia truyền tới tiếng súng nổ. Âm thanh như vậy khiến sắc mặt Từ Viêm đại biến, trên người nhất thời xuất hiện một khí tức âm lãnh.
Vô pháp vô thiên, thật sự là vô pháp vô thiên!
Các ngươi muốn nhân lúc trời mưa to, che giấu tất cả tội ác của mình sao?
Còn dám truy sát Tô Mộc!
Chờ đã. Vợ của Trịnh bí thư. Đó không phải là trưởng phòng Diêm Khuynh sao?
Từ Viêm vừa nghĩ xem định nói cái gì, lại phát hiện bên kia Tô Mộc đã ngắt điện thoại. Không dám có bất kỳ do dự nào, Từ Viêm vội vàng phân phó.
Mọi người nghe đây, lập tức hành động. Khống chế tất cả người và vật trong dây chuyền lợi ích cho tôi. Nếu như đối phương có hành vi phản kháng, cho phép nổ súng!
Vâng!
Thật ra Từ Viêm dẫn theo thật sự không nhiều người lắm. Mệnh lệnh như vậy vừa truyền xuống, chẳng qua vẫn mất một khoảng thời gian. Nhưng nghĩ tới hiện tại Tô Mộc đang gặp nguy hiểm, Từ Viêm nhanh chóng gọi điện thoại cho Đỗ Dã.
Đỗ cục, có một chuyện khẩn cấp phát sinh. Hiện tại Tô chủ nhiệm Tô Mộc bị người đuổi giết. Ngồi trên xe còn có vợ của Trịnh bí thư Tỉnh ủy. Hiện tại bọn họ đang bị đuổi giết. Tuyến đường cụ thể không rõ.
Từ Viêm giọng điệu gấp gáp kêu lên.
Hiện tại Đỗ Dã đã tan tầm, đang chuẩn bị rời khỏi cục công an. Nhưng có ai ngờ sau khi Từ Viêm gọi điện tới lại nói những lời như vậy. Đầu hắn kêu oong oong. Hắn lập tức không thể tin được, trợn trừng mắt, thất thanh kêu lên.
Anh nói cái gì? Lập lại lần nữa đi!
Đỗ cục, thật sự không có thời gian đâu. Hiện tại Tô chủ nhiệm đang bị người đuổi giết. Người đuổi giết hắn còn muốn giết chết vợ của Trịnh bí thư. Anh nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ hiện tại, phái người tới cứu viện đi.
Từ Viêm với giọng điệu gấp gáp kêu lên.
Đỗ Dã đâu còn dám do dự nữa, xoay người vội vội vàng vàng vọt vào phòng khách của cục .
Mọi người mỗi người về vị trí, cho tôi xem hình ảnh cameras về các tuyến đường giao thông quan trọng trong toàn thị xã. Lập tức định vị cho tôi vị trí của một điện thoại di động.
Khi bên này đang đổ chuông dồn dập, Diêm Khuynh thật ra lại ngồi yên ổn, nhìn thần sắc Tô Mộc lạnh lùng nghiêm nghị, trực tiếp vươn tay ra.
Tô Mộc, đưa điện thoại của cháu cho dì. Dì muốn gọi điện thoại!
Vâng, dì Diêm!
Tô Mộc vội vàng đưa tới.
Hiện tại đừng thấy ngoài mặt Diêm Khuynh bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên cuồng phong mưa lớn. Mặc dù bà không thật sự cho rằng người trong hai chiếc xe phía sau có thể khiến bà bị tổn thương, nhưng hành động như vậy thật sự là độc ác đến cực điểm.
Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, lại muốn loại bỏ tất cả chứng cứ sao?
Đây không phải rõ ràng là muốn giết người?
Thị xã Cổ Lan, Giang Doãn Trí, tôi xem lần này anh ăn nói với tôi thế nào!
Diêm Khuynh gọi điện thoại đi, tất nhiên là gọi cho Trịnh Vấn Tri. Hiện tại Trịnh Vấn Tri vẫn đang ở trong phòng làm việc, còn chưa có rời đi. Vợ và con gái đều đi tới thị xã Cổ Lan. Trịnh Vấn Tri về đến nhà cũng chỉ có một mình, cho nên cũng không nóng vội rời khỏi phòng. Khi hắn nhìn thấy điện thoại đổ chuông, phát hiện là số điện thoại của Tô Mộc, chân mày không khỏi nhíu lại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Tô Mộc có chuyện gì muốn tìm mình sao?
Phải biết rằng đây chính là số điện thoại riêng, không phải ai cũng có tư cách biết số này. Tô Mộc có. Trước đây cũng là Trịnh Đậu Đậu lưu số trong máy của Trịnh Vấn Tri. Nếu không Tô Mộc không có tư cách xuất hiện trong danh bạ điện thoại của Trịnh Vấn Tri.
Tô Mộc. . .
Lão Trịnh, là em!
Diêm Khuynh lạnh lùng trực tiếp cắt ngang lời Trịnh Vấn Tri nói.
Khuynh, sao lại là em? Sao em lại dùng điện thoại của Tô Mộc gọi tới vậy? Điện thoại của em hết pin sao?”
Trịnh Vấn Tri có phần ngoài ý muốn nói.
Lão Trịnh, hiện tại em đang bị người đuổi giết!
Diêm Khuynh nhẹ nhàng nói ra lời kinh người.
Cái gì?
Trịnh Vấn Tri đang ngồi trên ghế salon chợt đứng bật dậy. Hắn hiểu Diêm Khuynh. Diêm Khuynh tuyệt đối không phải một người thích nói đùa. Lại nói chuyện như vậy cũng không có cách nào nói đùa được.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Là ai to gan lớn gan như vậy, lại dám truy sát Diêm Khuynh!
Lão Trịnh, bây giờ em đang ở cùng Đậu Đậu và Tô Mộc. Phía sau có hai chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện. Người trên xe có súng, đã nổ súng vào bọn em.
Diêm Khuynh lời ít mà ý nhiều nói.
Trịnh Vấn Tri chợt căng thẳng. Phải biết Diêm Khuynh là vợ hắn. Ngồi trên xe còn có con gái hắn. Hiện tại, sau lưng bọn họ lại có người đang đuổi giết. Đây quả thực là chuyện không ra thể thống gì nữa!
Chỉ có điều rất nhanh Trịnh Vấn Tri liền tỉnh táo lại. Chẳng lẽ nói chuyện này có liên quan đến Tô Mộc? Chẳng lẽ là chuyện những tư liệu kia? Nếu không, chắc chắn không có lý do nào giải thích được tại sao bọn họ lại muốn truy sát Diêm Khuynh.
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là hiện tại Diêm Khuynh thật sự bị đuổi giết. Nếu như hai mẹ con bọn họ xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Trịnh Vấn Tri cũng không biết mình có thể chịu nổi nỗi khổ này hay không.
Nghĩ tới đây, toàn thân Trịnh Vấn Tri xuất hiện từng trận hàn ý.
Khuynh, đưa điện thoại cho Tô Mộc!
Trịnh Vấn Tri nói.
Trịnh bí thư. Tôi là Tô Mộc!
Sau khi Tô Mộc nhận lấy điện thoại, nói.
Thế nào? Có vấn đề gì hay không?
Trịnh Vấn Tri hỏi.
Tạm thời không có. Chỉ có điều hỏa lực của đối phương hình như rất mạnh. Trịnh bí thư. Gần nơi này chính là doanh địa quân phân khu. Tôi muốn lái xe tới đó.
Tô Mộc nói.
Rất tốt. Tôi sẽ thu xép. Mọi người lập tức lái tới đó. Tô Mộc, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho dì Diêm của cậu gặp phải chuyện không may.
Trịnh Vấn Tri nghiêm túc nói.
Trịnh bí thư, ngài cứ yên tâm đi. Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tô Mộc trịnh trọng nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi này, Tô Mộc nhìn về phía Trịnh Đậu Đậu:
Thế nào? Có cần anh lái xe, cùng bọn họ vui đùa một chút hay không?
Không. Em có thể làm được.
Trịnh Đậu Đậu nói.
Thật ra hiện tại Trịnh Đậu Đậu vẫn không có bao nhiêu hoảng loạn. Lúc đầu cô hoảng hốt chỉ bởi vì trong xe có Diêm Khuynh. Mà bây giờ nhìn thần sắc Tô Mộc trầm tĩnh như vậy, cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nói như thế nào cô cũng là quân nhân. Nếu như ngay cả chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được, chẳng phải quá nực cười hay sao?
Được. Vậy em lái xe, trực tiếp đi tới doanh địa của quân phân.
Tô Mộc nói.
Hiểu rõ!
Trịnh Đậu Đậu gật đầu nói.
Mặt sẹo nhìn chiếc xe dần dần chạy nhanh hơn, vẻ dữ tợn trên mặt lại càng lúc càng đậm. Hắn không hề nghĩ ngợi, liền cầm lấy một khẩu súng ở bên cạnh qua, bắn ra. Hắn bắn không trúng mục tiêu, mà bắn trúng một chiếc xe bên cạnh. Xe này bị bắn đúng, đụng loạn. Cả con đường bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tổn thương tới người vô tội!
Tô Mộc nhìn cảnh tượng như vậy, trong đáy mắt thoáng hiện ra một tia tàn nhẫn. Hắn lo lắng nhất là chuyện như vậy. Trong tay đối phương có súng, tổn thương liên lụy đến người vô tội, vậy có chút không xong. Hiện tại chuyện như vậy quả nhiên đã phát sinh. Điều này làm cho sát ý trong lòng Tô Mộc tăng vọt.
Đồ khốn kiếp, muốn chơi đúng không? Muốn tôi chết đúng không? Tôi tiêu diệt các người trước rồi nói sau!
Nếu như ngồi ở trong xe này chỉ có một mình Tô Mộc, hắn cũng không sợ. Nhưng đừng quên ngồi ở đây còn có Diêm Khuynh. Diêm Khuynh là thân phận thế nào? Nếu như ở chỗ này, bà thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai có thể gánh chịu được trách nhiệm này?
Giang Doãn Trí đáng chết, anh làm vậy thuần túy là chơi với lửa. Chẳng lẽ anh lại thật sự cho rằng làm như vậy là có thể xóa sạch tất cả chứng cứ sao?
Sau khi đối phương nổ súng, trong nháy mắt, thần sắc Trịnh Đậu Đậu trở nên lạnh lùng.
Thật ra, sau thoáng chốc khiếp sợ ngắn ngủi, vẻ mặt Diêm Khuynh đã không còn bao nhiêu hoảng loạn nữa. Nhưng phẫn nộ trong lòng bà lại hoàn toàn không được kìm chế, phát ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Giang Doãn Trí làm này là muốn giết chết cháu hay sao?
Dì Diêm, sợ rằng chuyện thật sự là như thế.
Tô Mộc nói.
Vô pháp vô thiên!
Diêm Khuynh lạnh lùng nói.
Hiện tại đi đâu?
Giọng điệu Trịnh Đậu Đậu có phần sốt ruột nói.
Đi đâu?
Trong đầu Tô Mộc nhanh chóng suy nghĩ. Nếu như đối phương đã an bài như thế, vậy khẳng định sẽ vô cùng chu đáo chặt chẽ. Cho dù mình lái xe đi tới bất kỳ một cục công an nào cũng là điều không thể làm được. Trên đường đi tuyệt đối sẽ xuất hiện tai nạn xe cộ, chặn đường đi. Nếu như thật sự bị chặn lại, vậy tình hình sẽ đặc biệt không ổn. Đổi lại là một mình Tô Mộc, hắn cũng không sợ. Nhưng bây giờ có Diêm Khuynh ở đây, Tô Mộc tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Đậu Đậu, hiện tại không thể lại đi vào khu vực thành thị. Nếu như thật sự đi vào khu vực thành thị, sẽ xuất hiện thương vong không cần thiết. Chủ yếu nhất là chỉ cần bị chặn, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên hiện tại việc cấp bách là phải lập tức đi ra ngoài. Tin tưởng rằng xe của đối phương sẽ không vượt lên trước chúng ta. Không sai. Lái ra ngoài thành. Hiện tại anh sẽ liên lạc với người của anh.
Tô Mộc quả quyết nói.
Được!
Trịnh Đậu Đậu cũng biết tình thế nghiêm trọng, chạy về một hướng, lái một đường vòng cung, bắt đầu chạy ra ngoài thành. Nước văng lên. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trịnh Đậu Đậu.
Nếu như mẹ ngồi ở bên trong xe của mình, xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, vậy làm sao ăn nói với ba và anh đây.
Hoàn toàn chính xác như những gì Tô Mộc đã phỏng đoán. Mặt Sẹo thật sự phát hiện ra Trịnh Đậu Đậu đã nhìn thấy hành tung của bọn họ. Cho nên ở dưới tình huống như vậy, hắn không có bất kỳ do dự nào. Bởi vì Hầu Lượng đã nói rất đơn giản, không quan tâm phải trả giá lớn thế nào, nhất định phải khiến cho Tô Mộc chết. Chỉ cần Tô Mộc có thể chết, như vậy nhiệm vụ này xem như đã thành công hoàn thành.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Mặt Sẹo trở nên dữ tợn.
Lái theo tôi, đụng chết bọn chúng đi!
Nếu thật sự cho rằng đây chỉ là hai chiếc xe bình thường, vậy anh đã sai hoàn toàn. Hai chiếc xe này chỉ là để ngụy trang. Thiết bị bên trong đã sớm bị được cải tiến. Tính năng hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù ở trời mưa to như vậy, vẫn có thể đi rất nhanh. Chỉ có điều bây giờ trên đường có xe tới xe đi. Trừ phi là có kỹ thuật cao, nếu không thật sự sẽ gặp phải chuyện tông xe.
Dưới màn mưa to dày, ba chiếc xe như vậy ở đường, diễn một cảnh truy đuổi kinh tâm động phách.
Ngay trong khi Trịnh Đậu Đậu lái xe, điện thoại di động của Tô Mộc đổ chuông. Là Từ Viêm gọi điện thoại tới.
Lãnh đạo, đối phương bắt đầu hành động. Bọn họ đang tiêu hủy chứng cứ. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Từ Viêm, anh nghe kỹ cho tôi. Bảo tất cả người của anh hành động, khống chết tất cả đường dây lợi ích cho tôi. Hiện tại tôi đang bị người đuổi giết. Anh lập tức liên hệ Đỗ cục Đỗ Dã cho tôi, nói cho hắn biết, phu nhân của Trịnh bí thư Tỉnh ủy cũng đang ở trên xe.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Ầm!
Khi Tô Mộc với giọng điệu như vậy vang lên, đầu của Từ Viêm gần như đã không sử dụng được nữa. Càng không nói tới, vào lúc này hắn rõ ràng nghe được từ phía bên kia truyền tới tiếng súng nổ. Âm thanh như vậy khiến sắc mặt Từ Viêm đại biến, trên người nhất thời xuất hiện một khí tức âm lãnh.
Vô pháp vô thiên, thật sự là vô pháp vô thiên!
Các ngươi muốn nhân lúc trời mưa to, che giấu tất cả tội ác của mình sao?
Còn dám truy sát Tô Mộc!
Chờ đã. Vợ của Trịnh bí thư. Đó không phải là trưởng phòng Diêm Khuynh sao?
Từ Viêm vừa nghĩ xem định nói cái gì, lại phát hiện bên kia Tô Mộc đã ngắt điện thoại. Không dám có bất kỳ do dự nào, Từ Viêm vội vàng phân phó.
Mọi người nghe đây, lập tức hành động. Khống chế tất cả người và vật trong dây chuyền lợi ích cho tôi. Nếu như đối phương có hành vi phản kháng, cho phép nổ súng!
Vâng!
Thật ra Từ Viêm dẫn theo thật sự không nhiều người lắm. Mệnh lệnh như vậy vừa truyền xuống, chẳng qua vẫn mất một khoảng thời gian. Nhưng nghĩ tới hiện tại Tô Mộc đang gặp nguy hiểm, Từ Viêm nhanh chóng gọi điện thoại cho Đỗ Dã.
Đỗ cục, có một chuyện khẩn cấp phát sinh. Hiện tại Tô chủ nhiệm Tô Mộc bị người đuổi giết. Ngồi trên xe còn có vợ của Trịnh bí thư Tỉnh ủy. Hiện tại bọn họ đang bị đuổi giết. Tuyến đường cụ thể không rõ.
Từ Viêm giọng điệu gấp gáp kêu lên.
Hiện tại Đỗ Dã đã tan tầm, đang chuẩn bị rời khỏi cục công an. Nhưng có ai ngờ sau khi Từ Viêm gọi điện tới lại nói những lời như vậy. Đầu hắn kêu oong oong. Hắn lập tức không thể tin được, trợn trừng mắt, thất thanh kêu lên.
Anh nói cái gì? Lập lại lần nữa đi!
Đỗ cục, thật sự không có thời gian đâu. Hiện tại Tô chủ nhiệm đang bị người đuổi giết. Người đuổi giết hắn còn muốn giết chết vợ của Trịnh bí thư. Anh nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ hiện tại, phái người tới cứu viện đi.
Từ Viêm với giọng điệu gấp gáp kêu lên.
Đỗ Dã đâu còn dám do dự nữa, xoay người vội vội vàng vàng vọt vào phòng khách của cục .
Mọi người mỗi người về vị trí, cho tôi xem hình ảnh cameras về các tuyến đường giao thông quan trọng trong toàn thị xã. Lập tức định vị cho tôi vị trí của một điện thoại di động.
Khi bên này đang đổ chuông dồn dập, Diêm Khuynh thật ra lại ngồi yên ổn, nhìn thần sắc Tô Mộc lạnh lùng nghiêm nghị, trực tiếp vươn tay ra.
Tô Mộc, đưa điện thoại của cháu cho dì. Dì muốn gọi điện thoại!
Vâng, dì Diêm!
Tô Mộc vội vàng đưa tới.
Hiện tại đừng thấy ngoài mặt Diêm Khuynh bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên cuồng phong mưa lớn. Mặc dù bà không thật sự cho rằng người trong hai chiếc xe phía sau có thể khiến bà bị tổn thương, nhưng hành động như vậy thật sự là độc ác đến cực điểm.
Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, lại muốn loại bỏ tất cả chứng cứ sao?
Đây không phải rõ ràng là muốn giết người?
Thị xã Cổ Lan, Giang Doãn Trí, tôi xem lần này anh ăn nói với tôi thế nào!
Diêm Khuynh gọi điện thoại đi, tất nhiên là gọi cho Trịnh Vấn Tri. Hiện tại Trịnh Vấn Tri vẫn đang ở trong phòng làm việc, còn chưa có rời đi. Vợ và con gái đều đi tới thị xã Cổ Lan. Trịnh Vấn Tri về đến nhà cũng chỉ có một mình, cho nên cũng không nóng vội rời khỏi phòng. Khi hắn nhìn thấy điện thoại đổ chuông, phát hiện là số điện thoại của Tô Mộc, chân mày không khỏi nhíu lại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Tô Mộc có chuyện gì muốn tìm mình sao?
Phải biết rằng đây chính là số điện thoại riêng, không phải ai cũng có tư cách biết số này. Tô Mộc có. Trước đây cũng là Trịnh Đậu Đậu lưu số trong máy của Trịnh Vấn Tri. Nếu không Tô Mộc không có tư cách xuất hiện trong danh bạ điện thoại của Trịnh Vấn Tri.
Tô Mộc. . .
Lão Trịnh, là em!
Diêm Khuynh lạnh lùng trực tiếp cắt ngang lời Trịnh Vấn Tri nói.
Khuynh, sao lại là em? Sao em lại dùng điện thoại của Tô Mộc gọi tới vậy? Điện thoại của em hết pin sao?”
Trịnh Vấn Tri có phần ngoài ý muốn nói.
Lão Trịnh, hiện tại em đang bị người đuổi giết!
Diêm Khuynh nhẹ nhàng nói ra lời kinh người.
Cái gì?
Trịnh Vấn Tri đang ngồi trên ghế salon chợt đứng bật dậy. Hắn hiểu Diêm Khuynh. Diêm Khuynh tuyệt đối không phải một người thích nói đùa. Lại nói chuyện như vậy cũng không có cách nào nói đùa được.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Là ai to gan lớn gan như vậy, lại dám truy sát Diêm Khuynh!
Lão Trịnh, bây giờ em đang ở cùng Đậu Đậu và Tô Mộc. Phía sau có hai chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện. Người trên xe có súng, đã nổ súng vào bọn em.
Diêm Khuynh lời ít mà ý nhiều nói.
Trịnh Vấn Tri chợt căng thẳng. Phải biết Diêm Khuynh là vợ hắn. Ngồi trên xe còn có con gái hắn. Hiện tại, sau lưng bọn họ lại có người đang đuổi giết. Đây quả thực là chuyện không ra thể thống gì nữa!
Chỉ có điều rất nhanh Trịnh Vấn Tri liền tỉnh táo lại. Chẳng lẽ nói chuyện này có liên quan đến Tô Mộc? Chẳng lẽ là chuyện những tư liệu kia? Nếu không, chắc chắn không có lý do nào giải thích được tại sao bọn họ lại muốn truy sát Diêm Khuynh.
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là hiện tại Diêm Khuynh thật sự bị đuổi giết. Nếu như hai mẹ con bọn họ xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Trịnh Vấn Tri cũng không biết mình có thể chịu nổi nỗi khổ này hay không.
Nghĩ tới đây, toàn thân Trịnh Vấn Tri xuất hiện từng trận hàn ý.
Khuynh, đưa điện thoại cho Tô Mộc!
Trịnh Vấn Tri nói.
Trịnh bí thư. Tôi là Tô Mộc!
Sau khi Tô Mộc nhận lấy điện thoại, nói.
Thế nào? Có vấn đề gì hay không?
Trịnh Vấn Tri hỏi.
Tạm thời không có. Chỉ có điều hỏa lực của đối phương hình như rất mạnh. Trịnh bí thư. Gần nơi này chính là doanh địa quân phân khu. Tôi muốn lái xe tới đó.
Tô Mộc nói.
Rất tốt. Tôi sẽ thu xép. Mọi người lập tức lái tới đó. Tô Mộc, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho dì Diêm của cậu gặp phải chuyện không may.
Trịnh Vấn Tri nghiêm túc nói.
Trịnh bí thư, ngài cứ yên tâm đi. Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tô Mộc trịnh trọng nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi này, Tô Mộc nhìn về phía Trịnh Đậu Đậu:
Thế nào? Có cần anh lái xe, cùng bọn họ vui đùa một chút hay không?
Không. Em có thể làm được.
Trịnh Đậu Đậu nói.
Thật ra hiện tại Trịnh Đậu Đậu vẫn không có bao nhiêu hoảng loạn. Lúc đầu cô hoảng hốt chỉ bởi vì trong xe có Diêm Khuynh. Mà bây giờ nhìn thần sắc Tô Mộc trầm tĩnh như vậy, cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nói như thế nào cô cũng là quân nhân. Nếu như ngay cả chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được, chẳng phải quá nực cười hay sao?
Được. Vậy em lái xe, trực tiếp đi tới doanh địa của quân phân.
Tô Mộc nói.
Hiểu rõ!
Trịnh Đậu Đậu gật đầu nói.
Mặt sẹo nhìn chiếc xe dần dần chạy nhanh hơn, vẻ dữ tợn trên mặt lại càng lúc càng đậm. Hắn không hề nghĩ ngợi, liền cầm lấy một khẩu súng ở bên cạnh qua, bắn ra. Hắn bắn không trúng mục tiêu, mà bắn trúng một chiếc xe bên cạnh. Xe này bị bắn đúng, đụng loạn. Cả con đường bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tổn thương tới người vô tội!
Tô Mộc nhìn cảnh tượng như vậy, trong đáy mắt thoáng hiện ra một tia tàn nhẫn. Hắn lo lắng nhất là chuyện như vậy. Trong tay đối phương có súng, tổn thương liên lụy đến người vô tội, vậy có chút không xong. Hiện tại chuyện như vậy quả nhiên đã phát sinh. Điều này làm cho sát ý trong lòng Tô Mộc tăng vọt.
Đồ khốn kiếp, muốn chơi đúng không? Muốn tôi chết đúng không? Tôi tiêu diệt các người trước rồi nói sau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.