Chương 942: Đứng lại!
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 945: Đứng lại!
Chủ nhiệm Dương, đến giờ tan sở rồi, chúng ta đi thôi, cha tôi đang chờ.
Chính là thanh âm lớn lối đó, đột ngột vang lên trong phòng giám sát tỉnh ủy, cùng lúc đó, Dương Bách Kỳ vội vàng từ trong văn phòng đi ra, đứng trước mặt đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh hót. Dĩ nhiên vẻ nịnh hót của hắn cũng giấu diếm vô cùng tốt, làm cho người ta cảm giác không phải là trắng trợn nịnh hót, ngược lại là một vẻ rất tự nhiên.
Người này đã luyện nịnh hót đến cảnh giới tự nhiên, bởi vậy có thể thấy được hắn ti tiện đến thế nào!
Người vừa xuất hiện chính là Tôn Tân.
Tôn Tân là ai, không phải tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng Trương Chí Long thì biết. Không có cách nào, ai bảo Tôn Tân luôn luôn rất ngang ngược càn rỡ. Ỷ vào cha là Tôn Mộ Bạch, thường xuyên làm ra chuyện quá đáng. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng những chuyện Trương Chí Long biết được, nếu đặt trên người người bình thường, bắn chết còn tương đối nhẹ, ít nhất phải bắn chết chừng mười lần mới được.
Chẳng qua Tôn Tân chưa từng tới phòng giám sát tỉnh ủy, tại sao bây giờ lại tới đây?
Nhưng mọi người rất nhanh hiểu được lời nói lúc trước của Dương Bách Kỳ, thì ra Dương Bách Kỳ thật sự không nói dối, hậu đài phía sau của hắn thật sự là Tôn Mộ Bạch, là Phó tỉnh trưởng thường vụ đứng sau lưng ủng hộ hắn. Nếu không, tại sao Tôn Tân lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng qua thái độ của Tôn Tân cũng không tránh khỏi quá ngỗ ngược đi? Ngươi là ai? Tại sao ngươi dám như vậy?
Biết nơi này là nơi nào không?
Càng khiến cho bọn người Trương Chí Long tức giận chính là động tác và vẻ mặt hiện tại của Dương Bách Kỳ, ngươi còn không biết ngươi là ai sao? Biết thân phận của ngươi không? Làm ra chuyện như vậy, ngươi không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?
Tôn tỉnh trưởng đang chờ? Vậy chúng ta đi thôi!
Dương Bách Kỳ nói.
Đi!
Tôn Tân cố ý nhìn lướt qua mọi người, vênh váo tự đắc rời đi.
Đây không phải là chỗ của Tô Mộc sao? Ta chính là muốn diễu võ dương oai trên địa bàn của ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta? Loại cảm giác khiến Tô Mộc mất mặt, khiến cho Tôn Tân cảm thấy rất thống khoái.
Chẳng qua khi hai người vừa định rời đi, một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Đứng lại!
Tô Mộc hờ hững nói.
Quả nhiên đi ra!
Trong lòng Tôn Tân nghĩ như vậy, nhưng trong đầu đồng thời còn hiện ra một loại cảm giác khác, đó chính là sợ hãi. Nói thật lần này tới đây làm chỗ dựa cho Dương Bách Kỳ, tất cả đều là Tôn Tân tự chủ trương tới, vì muốn làm mất mặt Tô Mộc. Tôn Tân đang suy nghĩ, mình làm như vậy có lẽ cha sẽ không phản đối, dù sao Dương Bách Kỳ chính là người hắn chọn ra muốn bồi dưỡng.
Nhưng người khiến Tôn Tân sợ hãi chính là Tô Mộc.
Những chuyện Tô Mộc làm lúc trước, thật sự khiến cho Tôn Tân vô cùng sợ hãi. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện Tôn Nguyên Thắng bị thu thập thành như vậy, Tôn Tân cũng biết Tô Mộc không phải người dễ trêu chọc. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của Tôn Nguyên Thắng, nghĩ đến nếu mình không dựa theo phân phó của hắn động đến Tô Mộc…, sẽ bị trừng phạt bi thảm, Tôn Tân biết mình không có đường lui.
Cho nên Tôn Tân mới chọn tới nơi này diễu võ dương oai.
Tô chủ nhiệm, quan uy của ngài mạnh quá, làm sao, chẳng lẽ ngài còn muốn bắt giữ tôi lại hay sao?
Tôn Tân xoay người nhìn Tô Mộc, khinh bạc nói.
Bắt giữ cậu?
Tô Mộc liếc nhìn Tôn Tân, khinh thường nói:
Cậu là ai?
Phụt!
Nếu như có thể, Tôn Tân thật sự muốn phun ra mấy ngụm máu tươi. Cái gì gọi là cậu là ai? Ngươi cũng thu thập ta bao nhiêu lần, ngươi còn không biết ta là ai sao? Ngươi cho ta là không khí sao? Ta chưa từng thấy ai ác như ngươi, Tô Mộc à Tô Mộc, đây là ngươi ném hết mặt mũi của người ta!
Tô chủ nhiệm, vị này là công tử của Tôn tỉnh trưởng Tôn Tân!
Dương Bách Kỳ đứng bên cạnh, thấy Tôn Tân khó xử, vội vàng giới thiệu.
Tôn Tân à?
Tô Mộc như có điều suy nghĩ nói, vẻ mặt như vậy trong mắt Dương Bách Kỳ, chính là nghĩ Tô Mộc hiện tại nhất định đã chịu thua rồi, sau khi biết vị này là người nào, làm gì còn dám nhiều lời.
Chỉ là ý nghĩ như vậy vừa mới mọc lên, câu nói tiếp theo của Tô Mộc liền khiến cho Dương Bách Kỳ u mê.
Vậy thì thế nào? Tôi nói người đứng lại chính là phó chủ nhiệm Dương!
Tôi?
Đúng, chính là ngài!
Tô Mộc lạnh lùng nói:
Phó chủ nhiệm Dương, trên tường có treo đồng hồ, nếu như ngài không nhận ra…, vậy thì tôi rất có trách nhiệm nói cho ngài biết, hiện tại cách lúc tan sở còn nửa giờ, còn sớm như vậy ngài định đi đâu?
Cậu?
Dương Bách Kỳ thật sự bị lời nói của Tô Mộc làm cho vô cùng khó chịu.
Chuyện này là thế nào? Phải biết rằng dù gì ta cũng là một phó chủ nhiệm, Tô Mộc ngươi cũng giống như ta, tại sao ngươi phải nói ra những lời như vậy? Cả hai chúng ta cùng một cấp bậc, ta muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, chẳng lẽ còn muốn phải nói với ngươi một tiếng hay sao? Tô Mộc à, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, ngươi cứ như vậy, chẳng phải là muốn đối nghịch hay sao? Dám không nể mặt ta như vậy sao.
Dám không nể mặt thì thế nào? Tô Mộc thầm khinh thường.
Ta biết Dương Bách Kỳ ngươi tới đây là muốn gây khó khăn cho ta, lẽ nào ta còn phải quỳ lạy ngươi, tươi cười đón chào ngươi sao? Xin lỗi, ta còn chưa hào phóng đến trình độ đó, cho nên ngươi muốn như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng bây giờ phải đi làm đàng hoàng cho ta. Muốn gây chuyện với ta, chẳng lẽ ta không có cách tìm ngươi gây chuyện.
Tô Mộc, ngài nói vậy là có ý gì?
Tôn Tân đứng tại chỗ quát lên.
Tôi có ý gì, cần giải thích với cậu hay sao? Cậu là ai, có thân phận gì, có biết nơi này là nơi nào hay không? Tại sao lại dám ở đây lớn tiếng?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Tôi. ..
Tôn Tân cứng họng.
Đúng vậy, Tôn Tân không có bất kỳ chức quan nào trên người, nếu gây chuyện ở đây, Tô Mộc hoàn toàn có cơ sở thu thập hắn. Tôn Tân còn chưa ngu xuẩn đến mức đó, nếu ngớ ngẩn như vậy…, hắn tuyệt đối không thể xen lẫn đến hiện tại. Nếu đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự thống mạ một trận, nhưng hiện tại hắn thật sự không dám, bởi vì người này là Tô Mộc.
Tôn Tân hiện tại đang mắc chứng sợ hãi Tô Mộc!
Nhưng nếu cứ như vậy rời khỏi…, vậy có phải là quá mất mặt hay không? Nếu chuyện này truyền đi, Tôn Tân làm sao còn có thể lăn lộn ở tỉnh Giang Nam.
Tô Mộc, ngài đừng không biết điều, đây là tôi đại biểu cha tôi đến đây mời chủ nhiệm Dương, ngài chẳng lẽ muốn cự tuyệt hay sao?
Tôn Tân nói thẳng.
Ý của cậu là nói Phó tỉnh trưởng Tôn hiện tại đã tan sở? Mục đích chính là muốn đi ăn cùng Dương Bách Kỳ đúng không? Nếu nói như vậy, tôi nghĩ cậu không xứng đáng làm con rồi, Phó tỉnh trưởng Tôn là ai? Ngài ấy chính là Phó tỉnh trưởng thường vụ chính quyền tỉnh, là thường ủy tỉnh ủy, cậu nói ngài ấy cố tan ca sớm, chính là bỏ bê công việc, đây là cậu vu tội cho Phó tỉnh trưởng Tôn, khiêu khích hệ thống chấm công của chính quyền tỉnh ủy, vũ nhục điều lệ đi làm của nhân viên công vụ tỉnh Giang Nam!
Tô Mộc nhìn Tôn Tân, nói ra những câu khiến Tôn Tân thật sự phát mộng!
Bọn Trương Chí Long đứng bên cạnh, nhìn biểu hiện của Tô Mộc, trong lòng cũng không kìm được âm thầm hoan hô. Tôn Tân ngươi lại dám kiêu ngạo ở phòng giám sát tỉnh ủy? Nhìn thấy ài nghệ chụp mũ của Tô chủ nhiệm chúng ta cao cỡ nào chưa, từng lời nói ra đều vô cùng lợi hại, cho dù ngươi muốn phản bác cũng không được.
Tình huống như thế, Dương Bách Kỳ lấy cái gì đấu với Tô Mộc? Ngay cả Tôn Tân người ta cũng không để vào mắt, làm sao lại để mắt đến vị Phó tỉnh trưởng Tôn kia, chuyện này quả thực quá buồn cười!
Tôn Tân hiện tại bị Tô Mộc liên tiếp chụp mũ, khí huyết sôi trào, lần này hắn vốn định tới đây làm sân ga cho Dương Bách Kỳ, ai ngờ còn liên lụy Dương Bách Kỳ cũng mất mặt giống như mình. Chủ yếu nhất chính là, Dương Bách Kỳ là người cha muốn cắm vào phòng giám sát tỉnh ủy, để có thể đưa người vào, Tôn Mộ Bạch đã phải bỏ ra rất nhiều lợi ích.
Nhưng hiện giờ uy tín của Dương Bách Kỳ mất hết, sau này còn làm thế nào đấu với Tô Mộc?
Nghĩ tới sau khi rời khỏi đây, Tôn Mộ Bạch sẽ tức giận khiển trách hắn, Tôn Tân cảm giác cả người giống như sắp nổi điên. Trong ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mộc, càng phát ra vẻ táo bạo và cuồng loạn.
Không thể gây chuyện được nữa!
Nếu tiếp tục gây chuyện nữa, vậy thì quá mất mặt!
Mình có thể mất mặt, nhưng không thể để Tôn Tân mất mặt, nếu không bị Tôn tỉnh trưởng biết được, chỗ ngồi của mình xem như càng dễ lung lay!
Dương Bách Kỳ biết Tô Mộc chiếm cứ lẽ phải, cho nên bây giờ việc hắn có thể làm chính là chịu thua, đàng hoàng chịu thua, nhưng cho dù như vậy cũng phải tìm được bậc thang đi xuống, không thể tỏ ra kinh sợ như vậy được.
Tôn thiếu, nếu không cậu ở đây chờ tôi, đợi sau khi tôi tan sở, sẽ cùng cậu đi gặp Phó tỉnh trưởng Tôn?
Dương Bách Kỳ nói.
Ở chỗ này chờ ngươi? Để cho bọn họ chê cười ta sao? Nếu ta tiếp tục lưu lại nơi này, không chỉ có những người của phòng giám sát tỉnh ủy, mà ta còn sẽ bị những người khác đều chê cười, trong đầu Dương Bách Kỳ ngươi chứa cái gì vậy, làm sao lời nói như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng hiện tại nếu mình không cho Dương Bách Kỳ thể diện, vậy uy tín của Dương Bách Kỳ có thể sẽ mất hết.
Được rồi, tôi ở dưới lầu chờ ngài.
Tôn Tân nói, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mộc một cái, xoay người rời đi.
Chẳng qua sau khi Tôn Tân rời đi, Tô Mộc cũng không định bỏ qua cho Dương Bách Kỳ, cơ hội đã đưa đến tận tay, nếu Tô Mộc bỏ qua, vậy chẳng phải là quá vô dụng.
Báo thù không cách đêm, chính là nói Tô Mộc.
Phó chủ nhiệm Dương, có thể ngài vừa tới phòng giám sát tỉnh ủy nên không biết quy củ ở đây, nơi này tuyệt đối không cho phép đi trễ về sớm, còn nữa cho dù có bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Tại sao?
Dương Bách Kỳ hỏi thẳng.
Tôi là phó chủ nhiệm thường vụ nơi này, chỉ cần nơi này một ngày không có chính chủ, tôi chính là người giám thị ngài.
Tô Mộc quyết đoán nói.
Một câu nói, khiến Dương Bách Kỳ vô cùng buồn bực!
Chủ nhiệm Dương, đến giờ tan sở rồi, chúng ta đi thôi, cha tôi đang chờ.
Chính là thanh âm lớn lối đó, đột ngột vang lên trong phòng giám sát tỉnh ủy, cùng lúc đó, Dương Bách Kỳ vội vàng từ trong văn phòng đi ra, đứng trước mặt đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh hót. Dĩ nhiên vẻ nịnh hót của hắn cũng giấu diếm vô cùng tốt, làm cho người ta cảm giác không phải là trắng trợn nịnh hót, ngược lại là một vẻ rất tự nhiên.
Người này đã luyện nịnh hót đến cảnh giới tự nhiên, bởi vậy có thể thấy được hắn ti tiện đến thế nào!
Người vừa xuất hiện chính là Tôn Tân.
Tôn Tân là ai, không phải tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng Trương Chí Long thì biết. Không có cách nào, ai bảo Tôn Tân luôn luôn rất ngang ngược càn rỡ. Ỷ vào cha là Tôn Mộ Bạch, thường xuyên làm ra chuyện quá đáng. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng những chuyện Trương Chí Long biết được, nếu đặt trên người người bình thường, bắn chết còn tương đối nhẹ, ít nhất phải bắn chết chừng mười lần mới được.
Chẳng qua Tôn Tân chưa từng tới phòng giám sát tỉnh ủy, tại sao bây giờ lại tới đây?
Nhưng mọi người rất nhanh hiểu được lời nói lúc trước của Dương Bách Kỳ, thì ra Dương Bách Kỳ thật sự không nói dối, hậu đài phía sau của hắn thật sự là Tôn Mộ Bạch, là Phó tỉnh trưởng thường vụ đứng sau lưng ủng hộ hắn. Nếu không, tại sao Tôn Tân lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng qua thái độ của Tôn Tân cũng không tránh khỏi quá ngỗ ngược đi? Ngươi là ai? Tại sao ngươi dám như vậy?
Biết nơi này là nơi nào không?
Càng khiến cho bọn người Trương Chí Long tức giận chính là động tác và vẻ mặt hiện tại của Dương Bách Kỳ, ngươi còn không biết ngươi là ai sao? Biết thân phận của ngươi không? Làm ra chuyện như vậy, ngươi không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?
Tôn tỉnh trưởng đang chờ? Vậy chúng ta đi thôi!
Dương Bách Kỳ nói.
Đi!
Tôn Tân cố ý nhìn lướt qua mọi người, vênh váo tự đắc rời đi.
Đây không phải là chỗ của Tô Mộc sao? Ta chính là muốn diễu võ dương oai trên địa bàn của ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta? Loại cảm giác khiến Tô Mộc mất mặt, khiến cho Tôn Tân cảm thấy rất thống khoái.
Chẳng qua khi hai người vừa định rời đi, một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Đứng lại!
Tô Mộc hờ hững nói.
Quả nhiên đi ra!
Trong lòng Tôn Tân nghĩ như vậy, nhưng trong đầu đồng thời còn hiện ra một loại cảm giác khác, đó chính là sợ hãi. Nói thật lần này tới đây làm chỗ dựa cho Dương Bách Kỳ, tất cả đều là Tôn Tân tự chủ trương tới, vì muốn làm mất mặt Tô Mộc. Tôn Tân đang suy nghĩ, mình làm như vậy có lẽ cha sẽ không phản đối, dù sao Dương Bách Kỳ chính là người hắn chọn ra muốn bồi dưỡng.
Nhưng người khiến Tôn Tân sợ hãi chính là Tô Mộc.
Những chuyện Tô Mộc làm lúc trước, thật sự khiến cho Tôn Tân vô cùng sợ hãi. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện Tôn Nguyên Thắng bị thu thập thành như vậy, Tôn Tân cũng biết Tô Mộc không phải người dễ trêu chọc. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của Tôn Nguyên Thắng, nghĩ đến nếu mình không dựa theo phân phó của hắn động đến Tô Mộc…, sẽ bị trừng phạt bi thảm, Tôn Tân biết mình không có đường lui.
Cho nên Tôn Tân mới chọn tới nơi này diễu võ dương oai.
Tô chủ nhiệm, quan uy của ngài mạnh quá, làm sao, chẳng lẽ ngài còn muốn bắt giữ tôi lại hay sao?
Tôn Tân xoay người nhìn Tô Mộc, khinh bạc nói.
Bắt giữ cậu?
Tô Mộc liếc nhìn Tôn Tân, khinh thường nói:
Cậu là ai?
Phụt!
Nếu như có thể, Tôn Tân thật sự muốn phun ra mấy ngụm máu tươi. Cái gì gọi là cậu là ai? Ngươi cũng thu thập ta bao nhiêu lần, ngươi còn không biết ta là ai sao? Ngươi cho ta là không khí sao? Ta chưa từng thấy ai ác như ngươi, Tô Mộc à Tô Mộc, đây là ngươi ném hết mặt mũi của người ta!
Tô chủ nhiệm, vị này là công tử của Tôn tỉnh trưởng Tôn Tân!
Dương Bách Kỳ đứng bên cạnh, thấy Tôn Tân khó xử, vội vàng giới thiệu.
Tôn Tân à?
Tô Mộc như có điều suy nghĩ nói, vẻ mặt như vậy trong mắt Dương Bách Kỳ, chính là nghĩ Tô Mộc hiện tại nhất định đã chịu thua rồi, sau khi biết vị này là người nào, làm gì còn dám nhiều lời.
Chỉ là ý nghĩ như vậy vừa mới mọc lên, câu nói tiếp theo của Tô Mộc liền khiến cho Dương Bách Kỳ u mê.
Vậy thì thế nào? Tôi nói người đứng lại chính là phó chủ nhiệm Dương!
Tôi?
Đúng, chính là ngài!
Tô Mộc lạnh lùng nói:
Phó chủ nhiệm Dương, trên tường có treo đồng hồ, nếu như ngài không nhận ra…, vậy thì tôi rất có trách nhiệm nói cho ngài biết, hiện tại cách lúc tan sở còn nửa giờ, còn sớm như vậy ngài định đi đâu?
Cậu?
Dương Bách Kỳ thật sự bị lời nói của Tô Mộc làm cho vô cùng khó chịu.
Chuyện này là thế nào? Phải biết rằng dù gì ta cũng là một phó chủ nhiệm, Tô Mộc ngươi cũng giống như ta, tại sao ngươi phải nói ra những lời như vậy? Cả hai chúng ta cùng một cấp bậc, ta muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, chẳng lẽ còn muốn phải nói với ngươi một tiếng hay sao? Tô Mộc à, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, ngươi cứ như vậy, chẳng phải là muốn đối nghịch hay sao? Dám không nể mặt ta như vậy sao.
Dám không nể mặt thì thế nào? Tô Mộc thầm khinh thường.
Ta biết Dương Bách Kỳ ngươi tới đây là muốn gây khó khăn cho ta, lẽ nào ta còn phải quỳ lạy ngươi, tươi cười đón chào ngươi sao? Xin lỗi, ta còn chưa hào phóng đến trình độ đó, cho nên ngươi muốn như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng bây giờ phải đi làm đàng hoàng cho ta. Muốn gây chuyện với ta, chẳng lẽ ta không có cách tìm ngươi gây chuyện.
Tô Mộc, ngài nói vậy là có ý gì?
Tôn Tân đứng tại chỗ quát lên.
Tôi có ý gì, cần giải thích với cậu hay sao? Cậu là ai, có thân phận gì, có biết nơi này là nơi nào hay không? Tại sao lại dám ở đây lớn tiếng?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Tôi. ..
Tôn Tân cứng họng.
Đúng vậy, Tôn Tân không có bất kỳ chức quan nào trên người, nếu gây chuyện ở đây, Tô Mộc hoàn toàn có cơ sở thu thập hắn. Tôn Tân còn chưa ngu xuẩn đến mức đó, nếu ngớ ngẩn như vậy…, hắn tuyệt đối không thể xen lẫn đến hiện tại. Nếu đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự thống mạ một trận, nhưng hiện tại hắn thật sự không dám, bởi vì người này là Tô Mộc.
Tôn Tân hiện tại đang mắc chứng sợ hãi Tô Mộc!
Nhưng nếu cứ như vậy rời khỏi…, vậy có phải là quá mất mặt hay không? Nếu chuyện này truyền đi, Tôn Tân làm sao còn có thể lăn lộn ở tỉnh Giang Nam.
Tô Mộc, ngài đừng không biết điều, đây là tôi đại biểu cha tôi đến đây mời chủ nhiệm Dương, ngài chẳng lẽ muốn cự tuyệt hay sao?
Tôn Tân nói thẳng.
Ý của cậu là nói Phó tỉnh trưởng Tôn hiện tại đã tan sở? Mục đích chính là muốn đi ăn cùng Dương Bách Kỳ đúng không? Nếu nói như vậy, tôi nghĩ cậu không xứng đáng làm con rồi, Phó tỉnh trưởng Tôn là ai? Ngài ấy chính là Phó tỉnh trưởng thường vụ chính quyền tỉnh, là thường ủy tỉnh ủy, cậu nói ngài ấy cố tan ca sớm, chính là bỏ bê công việc, đây là cậu vu tội cho Phó tỉnh trưởng Tôn, khiêu khích hệ thống chấm công của chính quyền tỉnh ủy, vũ nhục điều lệ đi làm của nhân viên công vụ tỉnh Giang Nam!
Tô Mộc nhìn Tôn Tân, nói ra những câu khiến Tôn Tân thật sự phát mộng!
Bọn Trương Chí Long đứng bên cạnh, nhìn biểu hiện của Tô Mộc, trong lòng cũng không kìm được âm thầm hoan hô. Tôn Tân ngươi lại dám kiêu ngạo ở phòng giám sát tỉnh ủy? Nhìn thấy ài nghệ chụp mũ của Tô chủ nhiệm chúng ta cao cỡ nào chưa, từng lời nói ra đều vô cùng lợi hại, cho dù ngươi muốn phản bác cũng không được.
Tình huống như thế, Dương Bách Kỳ lấy cái gì đấu với Tô Mộc? Ngay cả Tôn Tân người ta cũng không để vào mắt, làm sao lại để mắt đến vị Phó tỉnh trưởng Tôn kia, chuyện này quả thực quá buồn cười!
Tôn Tân hiện tại bị Tô Mộc liên tiếp chụp mũ, khí huyết sôi trào, lần này hắn vốn định tới đây làm sân ga cho Dương Bách Kỳ, ai ngờ còn liên lụy Dương Bách Kỳ cũng mất mặt giống như mình. Chủ yếu nhất chính là, Dương Bách Kỳ là người cha muốn cắm vào phòng giám sát tỉnh ủy, để có thể đưa người vào, Tôn Mộ Bạch đã phải bỏ ra rất nhiều lợi ích.
Nhưng hiện giờ uy tín của Dương Bách Kỳ mất hết, sau này còn làm thế nào đấu với Tô Mộc?
Nghĩ tới sau khi rời khỏi đây, Tôn Mộ Bạch sẽ tức giận khiển trách hắn, Tôn Tân cảm giác cả người giống như sắp nổi điên. Trong ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mộc, càng phát ra vẻ táo bạo và cuồng loạn.
Không thể gây chuyện được nữa!
Nếu tiếp tục gây chuyện nữa, vậy thì quá mất mặt!
Mình có thể mất mặt, nhưng không thể để Tôn Tân mất mặt, nếu không bị Tôn tỉnh trưởng biết được, chỗ ngồi của mình xem như càng dễ lung lay!
Dương Bách Kỳ biết Tô Mộc chiếm cứ lẽ phải, cho nên bây giờ việc hắn có thể làm chính là chịu thua, đàng hoàng chịu thua, nhưng cho dù như vậy cũng phải tìm được bậc thang đi xuống, không thể tỏ ra kinh sợ như vậy được.
Tôn thiếu, nếu không cậu ở đây chờ tôi, đợi sau khi tôi tan sở, sẽ cùng cậu đi gặp Phó tỉnh trưởng Tôn?
Dương Bách Kỳ nói.
Ở chỗ này chờ ngươi? Để cho bọn họ chê cười ta sao? Nếu ta tiếp tục lưu lại nơi này, không chỉ có những người của phòng giám sát tỉnh ủy, mà ta còn sẽ bị những người khác đều chê cười, trong đầu Dương Bách Kỳ ngươi chứa cái gì vậy, làm sao lời nói như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng hiện tại nếu mình không cho Dương Bách Kỳ thể diện, vậy uy tín của Dương Bách Kỳ có thể sẽ mất hết.
Được rồi, tôi ở dưới lầu chờ ngài.
Tôn Tân nói, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mộc một cái, xoay người rời đi.
Chẳng qua sau khi Tôn Tân rời đi, Tô Mộc cũng không định bỏ qua cho Dương Bách Kỳ, cơ hội đã đưa đến tận tay, nếu Tô Mộc bỏ qua, vậy chẳng phải là quá vô dụng.
Báo thù không cách đêm, chính là nói Tô Mộc.
Phó chủ nhiệm Dương, có thể ngài vừa tới phòng giám sát tỉnh ủy nên không biết quy củ ở đây, nơi này tuyệt đối không cho phép đi trễ về sớm, còn nữa cho dù có bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Tại sao?
Dương Bách Kỳ hỏi thẳng.
Tôi là phó chủ nhiệm thường vụ nơi này, chỉ cần nơi này một ngày không có chính chủ, tôi chính là người giám thị ngài.
Tô Mộc quyết đoán nói.
Một câu nói, khiến Dương Bách Kỳ vô cùng buồn bực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.