Chương 989: Đứng thứ hai
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 992: Đứng thứ hai
Bất cứ chuyện gì đều có một thời kỳ làm nguội. Sau khi chuyện được nung nóng xong, thời kỳ làm lạnh sẽ xuất hiện. Nhưng Tô Mộc biết, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện của hắn muốn làm lạnh là điều không thể thực hiện được. Hiện tại trong kinh thành, gần như nơi nào nhân khí, nơi đó đều thảo luận chuyện mình tức giận đánh người đảo quốc. Mặc dù nói truyền thông chính bị khống chế, không có người nào phát video của Tô Mộc ra ngoài. Nhưng vẫn có vài truyền thông nhỏ vẫn thực hiện. Cho nên thời điểm Tô Mộc xuất hiện, vẫn phải khống chế thích đáng, không thể quá phách lối.
Nhà hàng Tiểu Đậu Hoa trong trường đại học Yến Kinh.
Làm nhà hàng tư nhân trong trường đại học Yến Kinh, kinh doanh ở đây vẫn rất tốt. Cơm nước mùi vị không nói, chủ yếu nhất chính là mức chi phí cũng không tính cao. Ở trong trường học có thể đi ra ngoài, ăn quán mới có khẩu vị. Chỗ như vậy thật sự không nhiều lắm. Cho nên bình thường, những người tới nơi này ăn cơm, thật sự nối liền không dứt. Cho nên nhà hàng Tiểu Đậu Hoa đã trở thành nơi nhộn nhịp trong đại học Yến Kinh.
Hiện tại Tô Mộc ngồi ở chỗ này. Bên cạnh hắn chính là mấy người Mộc Thanh.
Bất kể thế nào, Tô Mộc trước sau đã cứu các cô một mạng, bảo vệ sự thuần khiết của các cô. Phải biết rằng, nếu không phải Tô Mộc xuất hiện đúng lúc, không nói tới sự thuần khiết của các cô, quan trọng hơn còn bị người đảo quốc cướp đi. Như vậy các cô sẽ sống không bằng chết. Bây giờ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, đám người Dương Di đều cảm thấy sợ. Cho nên hiện tại, ánh mắt các cô nhìn Tô Mộc, thật sự muốn ôn nhu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tô ca, nếm thử thức ăn của chúng tôi ở đây xem. Tuyệt đối là chính tông!
Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Anh vẫn đang trong thời gian trưởng thành.
Tô ca, thật sự cảm ơn anh.
Nếu không phải không thể, chúng cũng muốn lấy thân báo đáp.
Khi những oanh oanh yến yến bắt đầu nói, Tô Mộc đột nhiên cảm giác mình và so với trước kia, dường như càng có sức sống tuổi xuân hơn. Ở trong thể chế tìm tòi lăn lên, khiến toàn thân Tô Mộc bắt đầu thay đổi, có phần già nua. Hiện tại đột nhiên gặp phải cảnh tượng như vậy, mới kích hoạt sự tươi trẻ ẩn sâu trong lòng hắn.
Phải biết rằng tuổi Tô Mộc dù sao cũng không lớn. Đối mặt với cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, trước sau cũng chỉ là một nam nhân bình thường.
Thật ra, Khương Mộ Chi lại ngồi lặng lẽ ở một bên, không mở miệng nói. Bữa tiệc trưa ngày hôm nay, lúc đầu Khương Mộ Chi không muốn tới, nhưng không chịu nổi sự khuyến khích của đám người Dương Di, rơi vào đường cùng, mới đi theo Tô Mộc qua.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi từ lúc bọn họ ngồi vào đây, có rất nhiều người tới mời rượu Tô Mộc. Ở trong mắt bọn họ, Tô Mộc đã trở thành anh hùng dân tộc. Nhất là ánh mắt của các nữ sinh, đặc biệt nóng rực. Khương Mộ Chi nhìn thấy cũng có cảm giác đố kị.
Từ lúc nào Tô Mộc có nhân khí như vậy!
Chuyện thực tập của mọi người thế nào?
Tô Mộc cười hỏi.
Có thể làm sao chứ? Chậm rãi tìm thôi. Thật ra em không muốn tiến vào xí nghiệp nước ngoài. Em muốn tiến làng giải trí, làm người đại diện. Tô ca, về phương diện này anh có biện pháp gì không?
Mộc Thanh nháy con mắt cười hỏi.
Mộc Thanh chỉ tùy ý hỏi, ai ngờ lời kế tiếp của Tô Mộc khiến Mộc Thanh lập tức sửng sốt.
Tô ca, anh nói thật sao?
Sao lại không thật!
Tô Mộc mỉm cười nói:
Em thật sự muốn làm người đại diện, làm người sản xuất, làm sự nghiệp TV sao?
Tô ca, anh thật sự có biện pháp sao?
Sau khi Mộc Thanh nhìn Tô Mộc gật đầu, kích động nói:
Đúng vậy. Em thật sự muốn làm sự nghiệp truyền hình. Thật ra em thích nhất vẫn là truyền thông. Em học ngoại ngữ nhiều như vậy, chính là vì một ngày kia có thể tiến vào đài truyền hình, tiến vào trong làng giải trí.
Một nữ nhân có mơ ước!
Tô Mộc cũng không cho rằng tất cả nữ nhân muốn tiến vào làng giải trí đều là người chủ trương tôn thờ đồng tiền. Dù sao làng giải trí là một phần của xã hội hiện nay, đã trở thành một phần không thể tách rời. Muốn hoàn toàn vứt bỏ rơi, rất hiển nhiên là chuyện không hiện thực. Đã như vậy, không bằng để những người thích nghề này tiến vào trong đó. Lại nói, cũng chỉ có những người thật sự nhiệt tình yêu thương nghề này, mới có thể toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào trong đó, mới có thể vì thích nghê này mà phấn đấu suốt đời.
Tô Mộc trực tiếp lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mộc Thanh.
Buổi chiều hoặc lúc nào rãnh rỗi, em trực tiếp đi tới giải trí Lý thị ở kinh thành, gọi số điện thoại này. Đến lúc đó sẽ có người đặc biệt tiếp đãi em.
Cảm ơn Tô ca!
Mộc Thanh cầm coi như trân bảo. Tấm danh thiếp rất đơn giản. Phía trên chỉ có tên một người một số điện thoại. Nhưng càng đơn giản như vậy, càng khiến Mộc Thanh có cảm giác không tầm thường. Cô cũng không phải là người mới bước vào đời, sao có thể không biết có một số việc không thể nhìn bề ngoài.
Sau khi nguyện vọng của Mộc Thanh được thỏa mãn, đám người Dương Di nhất thời cũng không cam chịu, đều làm nũng với Tô Mộc. Mọi người ở chỗ này hoà thuận vui vẻ.
Khương Mộ Chi nhìn cảnh tượng như vậy, càng cảm giác, Tô Mộc thật sự không phải đáng ghét.
Hành trình tới kinh thành cuối cùng đã kết thúc hoàn mỹ. Tô Mộc rất nhanh liền trở lại thành phố Tân Khuyết.
Hiện tại thân phận của hắn vẫn là “khâm sai đại thần”. Chỉ cần một ngày không bị tước đoạt, hắn nhất định phải tiếp tục thi hành nhiệm vụ này. Chỉ có điều ở thành phố Tân Khuyết hắn không nhất thiết phải ở lại lâu. Bởi vì vấn đề của cục giám sát chất lượng thành phố, tỉnh đã phái tổ điều tra xuống. Ngay cả báo cáo về tình hình phát triển kinh tế của thành phố Tân Khuyết, hắn cũng đã giao cho Trịnh Vấn Tri.
Cho nên tiếp theo Tô Mộc vẫn phải tiếp tục tiến hành nhiệm vụ đôn đốc kiểm tra.
Nhưng bây giờ Tô Mộc muốn khiêm tốn như trước lại là chuyện không thể. Bởi vì thành phố Tân Khuyết xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hiện tại tất cả khu vực thành thị đều biết Tô Mộc làm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, cải trang vi hành. Mỗi khu bắt đầu cẩn thận đề phòng, còn đặc biệt phái người nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, chính là muốn ngăn chặn miệng của Tô Mộc. Không cầu công lao, chỉ cần có thể để Tô Mộc cất bước, bọn họ thật ra không thể nói là bận rộn.
Dù sao người ở quan trường, thong thả mới kỳ quái này.
Ngay trong bầu không khí như vậy, ngày thứ hai sau khi Tô Mộc ở trở lại thành phố Tân Khuyết, liền chuẩn bị rời khỏi đó. Nhưng lúc này hắn thật ra không từ chối lời đề nghị của Tôn Mai, đáp ứng cùng Tôn Mai ăn cơm. Địa điểm liền chọn ở nhà Tôn Mai. Chỉ có điều nhà này cũng không phải là nhà của bản thân Tôn Mai, mà là nhà mẹ của bà, cũng chính là nhà của lão thị trưởng thành phố Tân Khuyết.
Hiện tại, Tô Mộc và lão thị trưởng ở trong thư phòng, nói chuyện gần ba giờ. Mãi đến khi ăn cơm trưa, hai người mới ra ngoài.
Không có người nào biết hai người bọn họ rốt cuộc nói những gì. Nhưng lúc ăn cơm, lão thị trưởng không ngờ chủ động uống rượu với Tô Mộc. Có thể thấy, Tô Mộc tuyệt đối đã lọt vào pháp nhãn của vị lão thị trưởng này. Bằng không cũng không có khả năng làm như vậy. Phải biết rằng lão nhân gia có tính nguyên tắc. Người bình thường, cho dù là bí thư thị ủy của thành phố Tân Khuyết hiện nay, hắn cũng không muốn gặp. Mà bây giờ lại có thể cùng Tô Mộc hòa hợp như vậy, người ta sao không giật mình được?
Sau khi cơm nước no nê, Tô Mộc liền cáo từ.
Lần này Tôn Mai không đi cùng. Phong Ký ngồi xe của Tô Mộc, dọc theo thành phố Tân Khuyết, mãi đến khi đến trạm xăng, Phong Ký mới xuống xe. Nếu như vài ngày trước, có người nói cho Phong Ký biết, Tô Mộc đến sẽ thay đổi cuộc đời của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng bây giờ, phát sinh chuyện trước mắt, khiến Phong Ký không thể không tin tưởng.
Tô Mộc người bạn học cũ này thật sự có năng lực!
Bạn học cũ, cậu còn không biết sao? Thế sự này thật sự rất kỳ diệu. Vài ngày trước mình còn bị người người kêu đánh, người mà ai cũng không muốn trêu chọc. Hiện tại biến hóa nhanh chóng, lại trở thành người tâm phúc của cục giám sát chất lượng thành phố. Người như mẹ mình, đã sớm đến lượt đề bạt, nhưng vẫn bị trì hoãn nhiều năm như vậy. Hiện tại, tất cả thủ tục không ngờ trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã xong. Bà hiện tại đã là Phó chủ nhiệm phòng giám sát thị ủy. Bạn học cũ, mình biết đây đều là nhờ cậu giúp chúng mình. Cậu chính là ân nhân của nhà mình.
Phong Ký cảm khái nói.
Được rồi, đừng ở chỗ này lừa tình nữa.
Tô Mộc cười nói.
Được, mình cũng không nói gì nữa. Sau này cứ xem mình biểu hiện là được.
Phong Ký nói.
Phong Ký, sau này có khả năng hãy tạo quan hệ tốt với Bạch Dương. Khả năng quan sát của người này rất xa, là một lựa chọn tốt. Nhưng thời điểm gặp gỡ phải biết có chừng mực, cậu hiểu đấy!
Tô Mộc nói.
Yên tâm đi, mình biết rồi.
Phong Ký nói.
Tô Mộc không nói gì thêm, trực tiếp xoay người xuống xe rời đi. Mà trong nháy mắt khi Tô Mộc nhìn qua kính chiếu hậu, mắt hắn không khỏi híp lại. Bởi vì đúng lúc này một chiếc xe dừng ở bên cạnh Phong Ký. Vẫn là chiếc xe mấy ngày trước. Không cần nói, nhất định là Tư Mẫn.
Tư Mẫn, cô thật sự xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!
Thôi đi, Phong Ký, lần này hãy xem cậu thế nào. Nếu như cậu vẫn muốn tiếp nhận Tư Mẫn, vậy đó là chuyện của cậu. Dù sao chuyện tình cảm, người ngoài bất luận thế nào, cũng không có cách nào can thiệp.
Phong Ký thật sự nhìn thấy Tư Mẫn. Hắn thật sự không ngờ Tư Mẫn lại xuất hiện ở đây. Nhưng bây giờ, tâm tình Phong Ký đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Nhìn thấy Tư Mẫn, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý định nổi giận nào, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Phong Ký, đều tại em không tốt. Bây giờ anh lên xe em đi!
Tư Mẫn nói, trên mặt tỏ ra ủy khuất.
Vẻ mặt như thế ở trên mặt Tư Mẫn không tính là khó coi, thật sự khiến người ta có cảm giác tiếc thương. Nếu là trước đây, Phong Ký có thể thật sự sẽ động tâm. Nhưng bây giờ trải qua những chuyện đó, Phong Ký đối với Tư Mẫn đã không có hi vọng gì nữa.
Xin lỗi, Tư Mẫn, buổi chiều anh còn có chút việc phải làm, không thể đi cùng em!
Phong Ký nói xong xoay người đi về hướng khác. Tư Mẫn vội vàng lên xe đuổi theo. Chỉ tiếc rằng Phong Ký đã bắt được xe rời đi.
Hung hăng nhục nhã, hung hăng mắng chửi, phẫn nộ hành hung, những điều đó căn bản không xuất hiện ở trên người Phong Ký.
Bởi vì Tư Mẫn từ đầu đến cuối đều không thuộc về Phong Ký, cũng không nói tới căm giận.
Thành phố Cổ Lan, tôi tới đây!
Phong Ký lựa chọn như thế nào là chuyện của hắn. Hiện tại, Tô Mộc đang lái xe đi tới thành phố Cổ Lan. Sở dĩ nó là lựa chọn đứng thứ hai, nguyên nhân rất đơn giản. Tô Mộc muốn qua xem một chút, xem nơi mình đã từng hăng hái chiến đấu, hiện tại biến thành thế nào.
Bất cứ chuyện gì đều có một thời kỳ làm nguội. Sau khi chuyện được nung nóng xong, thời kỳ làm lạnh sẽ xuất hiện. Nhưng Tô Mộc biết, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện của hắn muốn làm lạnh là điều không thể thực hiện được. Hiện tại trong kinh thành, gần như nơi nào nhân khí, nơi đó đều thảo luận chuyện mình tức giận đánh người đảo quốc. Mặc dù nói truyền thông chính bị khống chế, không có người nào phát video của Tô Mộc ra ngoài. Nhưng vẫn có vài truyền thông nhỏ vẫn thực hiện. Cho nên thời điểm Tô Mộc xuất hiện, vẫn phải khống chế thích đáng, không thể quá phách lối.
Nhà hàng Tiểu Đậu Hoa trong trường đại học Yến Kinh.
Làm nhà hàng tư nhân trong trường đại học Yến Kinh, kinh doanh ở đây vẫn rất tốt. Cơm nước mùi vị không nói, chủ yếu nhất chính là mức chi phí cũng không tính cao. Ở trong trường học có thể đi ra ngoài, ăn quán mới có khẩu vị. Chỗ như vậy thật sự không nhiều lắm. Cho nên bình thường, những người tới nơi này ăn cơm, thật sự nối liền không dứt. Cho nên nhà hàng Tiểu Đậu Hoa đã trở thành nơi nhộn nhịp trong đại học Yến Kinh.
Hiện tại Tô Mộc ngồi ở chỗ này. Bên cạnh hắn chính là mấy người Mộc Thanh.
Bất kể thế nào, Tô Mộc trước sau đã cứu các cô một mạng, bảo vệ sự thuần khiết của các cô. Phải biết rằng, nếu không phải Tô Mộc xuất hiện đúng lúc, không nói tới sự thuần khiết của các cô, quan trọng hơn còn bị người đảo quốc cướp đi. Như vậy các cô sẽ sống không bằng chết. Bây giờ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, đám người Dương Di đều cảm thấy sợ. Cho nên hiện tại, ánh mắt các cô nhìn Tô Mộc, thật sự muốn ôn nhu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tô ca, nếm thử thức ăn của chúng tôi ở đây xem. Tuyệt đối là chính tông!
Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Anh vẫn đang trong thời gian trưởng thành.
Tô ca, thật sự cảm ơn anh.
Nếu không phải không thể, chúng cũng muốn lấy thân báo đáp.
Khi những oanh oanh yến yến bắt đầu nói, Tô Mộc đột nhiên cảm giác mình và so với trước kia, dường như càng có sức sống tuổi xuân hơn. Ở trong thể chế tìm tòi lăn lên, khiến toàn thân Tô Mộc bắt đầu thay đổi, có phần già nua. Hiện tại đột nhiên gặp phải cảnh tượng như vậy, mới kích hoạt sự tươi trẻ ẩn sâu trong lòng hắn.
Phải biết rằng tuổi Tô Mộc dù sao cũng không lớn. Đối mặt với cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, trước sau cũng chỉ là một nam nhân bình thường.
Thật ra, Khương Mộ Chi lại ngồi lặng lẽ ở một bên, không mở miệng nói. Bữa tiệc trưa ngày hôm nay, lúc đầu Khương Mộ Chi không muốn tới, nhưng không chịu nổi sự khuyến khích của đám người Dương Di, rơi vào đường cùng, mới đi theo Tô Mộc qua.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi từ lúc bọn họ ngồi vào đây, có rất nhiều người tới mời rượu Tô Mộc. Ở trong mắt bọn họ, Tô Mộc đã trở thành anh hùng dân tộc. Nhất là ánh mắt của các nữ sinh, đặc biệt nóng rực. Khương Mộ Chi nhìn thấy cũng có cảm giác đố kị.
Từ lúc nào Tô Mộc có nhân khí như vậy!
Chuyện thực tập của mọi người thế nào?
Tô Mộc cười hỏi.
Có thể làm sao chứ? Chậm rãi tìm thôi. Thật ra em không muốn tiến vào xí nghiệp nước ngoài. Em muốn tiến làng giải trí, làm người đại diện. Tô ca, về phương diện này anh có biện pháp gì không?
Mộc Thanh nháy con mắt cười hỏi.
Mộc Thanh chỉ tùy ý hỏi, ai ngờ lời kế tiếp của Tô Mộc khiến Mộc Thanh lập tức sửng sốt.
Tô ca, anh nói thật sao?
Sao lại không thật!
Tô Mộc mỉm cười nói:
Em thật sự muốn làm người đại diện, làm người sản xuất, làm sự nghiệp TV sao?
Tô ca, anh thật sự có biện pháp sao?
Sau khi Mộc Thanh nhìn Tô Mộc gật đầu, kích động nói:
Đúng vậy. Em thật sự muốn làm sự nghiệp truyền hình. Thật ra em thích nhất vẫn là truyền thông. Em học ngoại ngữ nhiều như vậy, chính là vì một ngày kia có thể tiến vào đài truyền hình, tiến vào trong làng giải trí.
Một nữ nhân có mơ ước!
Tô Mộc cũng không cho rằng tất cả nữ nhân muốn tiến vào làng giải trí đều là người chủ trương tôn thờ đồng tiền. Dù sao làng giải trí là một phần của xã hội hiện nay, đã trở thành một phần không thể tách rời. Muốn hoàn toàn vứt bỏ rơi, rất hiển nhiên là chuyện không hiện thực. Đã như vậy, không bằng để những người thích nghề này tiến vào trong đó. Lại nói, cũng chỉ có những người thật sự nhiệt tình yêu thương nghề này, mới có thể toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào trong đó, mới có thể vì thích nghê này mà phấn đấu suốt đời.
Tô Mộc trực tiếp lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mộc Thanh.
Buổi chiều hoặc lúc nào rãnh rỗi, em trực tiếp đi tới giải trí Lý thị ở kinh thành, gọi số điện thoại này. Đến lúc đó sẽ có người đặc biệt tiếp đãi em.
Cảm ơn Tô ca!
Mộc Thanh cầm coi như trân bảo. Tấm danh thiếp rất đơn giản. Phía trên chỉ có tên một người một số điện thoại. Nhưng càng đơn giản như vậy, càng khiến Mộc Thanh có cảm giác không tầm thường. Cô cũng không phải là người mới bước vào đời, sao có thể không biết có một số việc không thể nhìn bề ngoài.
Sau khi nguyện vọng của Mộc Thanh được thỏa mãn, đám người Dương Di nhất thời cũng không cam chịu, đều làm nũng với Tô Mộc. Mọi người ở chỗ này hoà thuận vui vẻ.
Khương Mộ Chi nhìn cảnh tượng như vậy, càng cảm giác, Tô Mộc thật sự không phải đáng ghét.
Hành trình tới kinh thành cuối cùng đã kết thúc hoàn mỹ. Tô Mộc rất nhanh liền trở lại thành phố Tân Khuyết.
Hiện tại thân phận của hắn vẫn là “khâm sai đại thần”. Chỉ cần một ngày không bị tước đoạt, hắn nhất định phải tiếp tục thi hành nhiệm vụ này. Chỉ có điều ở thành phố Tân Khuyết hắn không nhất thiết phải ở lại lâu. Bởi vì vấn đề của cục giám sát chất lượng thành phố, tỉnh đã phái tổ điều tra xuống. Ngay cả báo cáo về tình hình phát triển kinh tế của thành phố Tân Khuyết, hắn cũng đã giao cho Trịnh Vấn Tri.
Cho nên tiếp theo Tô Mộc vẫn phải tiếp tục tiến hành nhiệm vụ đôn đốc kiểm tra.
Nhưng bây giờ Tô Mộc muốn khiêm tốn như trước lại là chuyện không thể. Bởi vì thành phố Tân Khuyết xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hiện tại tất cả khu vực thành thị đều biết Tô Mộc làm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, cải trang vi hành. Mỗi khu bắt đầu cẩn thận đề phòng, còn đặc biệt phái người nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, chính là muốn ngăn chặn miệng của Tô Mộc. Không cầu công lao, chỉ cần có thể để Tô Mộc cất bước, bọn họ thật ra không thể nói là bận rộn.
Dù sao người ở quan trường, thong thả mới kỳ quái này.
Ngay trong bầu không khí như vậy, ngày thứ hai sau khi Tô Mộc ở trở lại thành phố Tân Khuyết, liền chuẩn bị rời khỏi đó. Nhưng lúc này hắn thật ra không từ chối lời đề nghị của Tôn Mai, đáp ứng cùng Tôn Mai ăn cơm. Địa điểm liền chọn ở nhà Tôn Mai. Chỉ có điều nhà này cũng không phải là nhà của bản thân Tôn Mai, mà là nhà mẹ của bà, cũng chính là nhà của lão thị trưởng thành phố Tân Khuyết.
Hiện tại, Tô Mộc và lão thị trưởng ở trong thư phòng, nói chuyện gần ba giờ. Mãi đến khi ăn cơm trưa, hai người mới ra ngoài.
Không có người nào biết hai người bọn họ rốt cuộc nói những gì. Nhưng lúc ăn cơm, lão thị trưởng không ngờ chủ động uống rượu với Tô Mộc. Có thể thấy, Tô Mộc tuyệt đối đã lọt vào pháp nhãn của vị lão thị trưởng này. Bằng không cũng không có khả năng làm như vậy. Phải biết rằng lão nhân gia có tính nguyên tắc. Người bình thường, cho dù là bí thư thị ủy của thành phố Tân Khuyết hiện nay, hắn cũng không muốn gặp. Mà bây giờ lại có thể cùng Tô Mộc hòa hợp như vậy, người ta sao không giật mình được?
Sau khi cơm nước no nê, Tô Mộc liền cáo từ.
Lần này Tôn Mai không đi cùng. Phong Ký ngồi xe của Tô Mộc, dọc theo thành phố Tân Khuyết, mãi đến khi đến trạm xăng, Phong Ký mới xuống xe. Nếu như vài ngày trước, có người nói cho Phong Ký biết, Tô Mộc đến sẽ thay đổi cuộc đời của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng bây giờ, phát sinh chuyện trước mắt, khiến Phong Ký không thể không tin tưởng.
Tô Mộc người bạn học cũ này thật sự có năng lực!
Bạn học cũ, cậu còn không biết sao? Thế sự này thật sự rất kỳ diệu. Vài ngày trước mình còn bị người người kêu đánh, người mà ai cũng không muốn trêu chọc. Hiện tại biến hóa nhanh chóng, lại trở thành người tâm phúc của cục giám sát chất lượng thành phố. Người như mẹ mình, đã sớm đến lượt đề bạt, nhưng vẫn bị trì hoãn nhiều năm như vậy. Hiện tại, tất cả thủ tục không ngờ trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã xong. Bà hiện tại đã là Phó chủ nhiệm phòng giám sát thị ủy. Bạn học cũ, mình biết đây đều là nhờ cậu giúp chúng mình. Cậu chính là ân nhân của nhà mình.
Phong Ký cảm khái nói.
Được rồi, đừng ở chỗ này lừa tình nữa.
Tô Mộc cười nói.
Được, mình cũng không nói gì nữa. Sau này cứ xem mình biểu hiện là được.
Phong Ký nói.
Phong Ký, sau này có khả năng hãy tạo quan hệ tốt với Bạch Dương. Khả năng quan sát của người này rất xa, là một lựa chọn tốt. Nhưng thời điểm gặp gỡ phải biết có chừng mực, cậu hiểu đấy!
Tô Mộc nói.
Yên tâm đi, mình biết rồi.
Phong Ký nói.
Tô Mộc không nói gì thêm, trực tiếp xoay người xuống xe rời đi. Mà trong nháy mắt khi Tô Mộc nhìn qua kính chiếu hậu, mắt hắn không khỏi híp lại. Bởi vì đúng lúc này một chiếc xe dừng ở bên cạnh Phong Ký. Vẫn là chiếc xe mấy ngày trước. Không cần nói, nhất định là Tư Mẫn.
Tư Mẫn, cô thật sự xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!
Thôi đi, Phong Ký, lần này hãy xem cậu thế nào. Nếu như cậu vẫn muốn tiếp nhận Tư Mẫn, vậy đó là chuyện của cậu. Dù sao chuyện tình cảm, người ngoài bất luận thế nào, cũng không có cách nào can thiệp.
Phong Ký thật sự nhìn thấy Tư Mẫn. Hắn thật sự không ngờ Tư Mẫn lại xuất hiện ở đây. Nhưng bây giờ, tâm tình Phong Ký đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Nhìn thấy Tư Mẫn, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý định nổi giận nào, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Phong Ký, đều tại em không tốt. Bây giờ anh lên xe em đi!
Tư Mẫn nói, trên mặt tỏ ra ủy khuất.
Vẻ mặt như thế ở trên mặt Tư Mẫn không tính là khó coi, thật sự khiến người ta có cảm giác tiếc thương. Nếu là trước đây, Phong Ký có thể thật sự sẽ động tâm. Nhưng bây giờ trải qua những chuyện đó, Phong Ký đối với Tư Mẫn đã không có hi vọng gì nữa.
Xin lỗi, Tư Mẫn, buổi chiều anh còn có chút việc phải làm, không thể đi cùng em!
Phong Ký nói xong xoay người đi về hướng khác. Tư Mẫn vội vàng lên xe đuổi theo. Chỉ tiếc rằng Phong Ký đã bắt được xe rời đi.
Hung hăng nhục nhã, hung hăng mắng chửi, phẫn nộ hành hung, những điều đó căn bản không xuất hiện ở trên người Phong Ký.
Bởi vì Tư Mẫn từ đầu đến cuối đều không thuộc về Phong Ký, cũng không nói tới căm giận.
Thành phố Cổ Lan, tôi tới đây!
Phong Ký lựa chọn như thế nào là chuyện của hắn. Hiện tại, Tô Mộc đang lái xe đi tới thành phố Cổ Lan. Sở dĩ nó là lựa chọn đứng thứ hai, nguyên nhân rất đơn giản. Tô Mộc muốn qua xem một chút, xem nơi mình đã từng hăng hái chiến đấu, hiện tại biến thành thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.