Chương 914: Hắn là người tốt
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 917: Hắn là người tốt
Uy vọng cần dùng hai tay dốc sức mà làm, muốn dựa vào người khác ban cho quầng sáng, tuy cũng thu được uy vọng, nhưng chỉ là tạm thời, tuyệt đối không cách nào giữ gìn vĩnh viễn. Hơn nữa uy vọng như vậy cũng không được thừa nhận, không phải ai muốn đều cũng có. Uy vọng chân chính đó là ánh mắt sùng bái kính ngưỡng thật sự của mọi người.
Thật hiển nhiên hiện tại Tô Mộc hưởng thụ một màn này.
Khi Tô Mộc xuất hiện tại phòng đốc tra tỉnh ủy, chẳng những Cao Viện Viện Cùng Phan Đóa Nhi có mặt, ngay cả ba chuyên viên đốc tra khác cũng tới. Nhưng làm cho Tô Mộc ngoài ý muốn chính là, Hoạt Văn Thắng cũng đã về. Không phải đã cho hắn nghỉ phép ba ngày sao? Sao lại sớm về như vậy? Đợi sau khi Tô Mộc hỏi thăm mới biết được, nguyên lai Hoạt Văn Thắng không cách nào tiếp tục ở lại huyện Dương Tràng.
Bởi vì hắn vừa về nhà chưa bao lâu, đã có ba nhóm cán bộ trong huyện tới cửa. Nếu hắn còn ở lại, hắn thật sự hoài nghi cửa nhà mình sẽ bị người đạp nát.
Đối với Hoạt Văn Thắng chỉ vừa đi vào tầm mắt của Tô Mộc mà nói, chuyện như vậy nhất định phải lưu ý, nếu vì chuyện này mà bị lật thuyền trong mương, tình huống thật sự sẽ không xong.
Tô chủ nhiệm, ngày hôm qua ngài gọi điện thoại nói cần tư liệu của Thạch Hoan Ca, vừa lúc trong tay tôi có một phần, cho nên mới mang tới. Kỳ thật tôi nhận thức Thạch Hoan Ca, chúng ta là bạn thân của nhau.
Cao Viện Viện đứng trong phòng làm việc nói.
Nguyên lai là như vậy!
Khó trách chỉ trong thời gian ngắn Cao Viện Viện hoàn thành việc này, nhưng như vậy cũng tốt, có thể hỏi thăm một ít tình huống của Thạch Hoan Ca. Đừng nghĩ Tô Mộc muốn ổn định cho Thạch Hoan Ca chỉ là làm cho người ta thấy, hắn thật sự muốn làm như vậy. Thứ nhất có thể trợ giúp Thạch Hoan Ca, giải quyết nỗi lo lắng của Thạch Trung Vũ. Thứ hai là Tô Mộc muốn tạo ra một loại quan niệm, mọi người đi làm trong phòng đốc tra tỉnh ủy, phải thân thiết với nhau như anh chị em. Không cần biết là ai xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở trong đại gia đình này đều sẽ được giải quyết.
Tô Mộc lật xem tư liệu, nhìn Cao Viện Viện ra dấu:
Ngồi xuống nói tôi nghe về Thạch Hoan Ca đi.
Dạ!
Sau khi Cao Viện Viện ngồi xuống, sửa sang lại ý nghĩ, chậm rãi nói:
Tôi là bạn học đại học với Thạch Hoan Ca, nhưng không chung lớp. Nhưng quan hệ của chúng tôi rất tốt, có thể nói thân thiết như khuê mật. Thạch chủ nhiệm phát sinh chuyện như vậy, làm cho tôi cảm thấy thật thương tâm, tôi nghĩ tâm tình của Hoan Ca đang vô cùng bi thương, nhưng tôi nghĩ nàng có thể vượt qua nỗi đau này.
Hoan Ca là một cô gái rất có nguyên tắc, nàng luôn độc lập tự chủ. Nàng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ai, cũng không nghĩ dựa vào quan hệ của Thạch chủ nhiệm để được an bài công tác. Mà công tác trước kia của nàng là do nàng tự mình tìm được, nhưng hiện tại đã bị sa thải. Hoan Ca có rất nhiều ưu điểm, thành tích học tập rất tốt, sau khi đi làm luôn làm được thập toàn thập mỹ.
Nghe Cao Viện Viện giải thích, trước mắt Tô Mộc không khỏi hình dung ra hình ảnh một cô gái thật hoàn thiện. Nếu có cô gái như vậy quản lý tài vụ, Tô Mộc thật yên tâm. Kế tiếp chỉ cần Tô Mộc tiếp xúc với Thạch Hoan Ca, vận dụng quan bảng tiếp tục xác định là được.
Được rồi, tôi đã biết.
Tô Mộc nói.
Tô chủ nhiệm, lễ truy điệu của Thạch chủ nhiệm có làm hay không?
Cao Viện Viện do dự hỏi.
Sao lại hỏi chuyện này?
Tô Mộc nhướng mày hỏi ngược lại.
Có tin tức nói, Thạch chủ nhiệm đã chết, cũng không cần làm lễ truy điệu gì. Hơn nữa Thạch chủ nhiệm đi huyện Dương Tràng điều tra, cũng không phải do lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị, nếu thật sự truy cứu, ngược lại Thạch chủ nhiệm còn có trách nhiệm.
Cao Viện Viện thấp giọng nói.
Là ai nói lời này?
Ánh mắt Tô Mộc rét lạnh hỏi.
Là tôi nghe người bên ngoài nói, nhưng tôi nghĩ nếu phòng đốc tra chúng ta không làm, tôi muốn xin phép đi giúp Hoan Ca chuẩn bị hậu sự cho Thạch chủ nhiệm, dù sao nói thế nào Thạch chủ nhiệm cũng là người của phòng đốc tra tỉnh ủy, không thể làm hậu sự qua loa như thế.
Trong lời nói của Cao Viện Viện ẩn chứa vẻ tức giận.
Thái độ của Cao Viện Viện có ý nghĩa gì, Tô Mộc thật rõ ràng, nhưng hắn không có ý nghĩ vạch trần, suy tư một chút, hắn nói:
Như vậy đi, cô đại biểu phòng đốc tra đi tới nhà Thạch chủ nhiệm, nói là tôi muốn làm lễ truy điệu cho Thạch chủ nhiệm, xem thời gian nào thích hợp? Nếu như có thể, xế chiều nay hoặc là ngày mai đều được.
Thật sao?
Cao Viện Viện kinh hô.
Đương nhiên là thật sự, sao vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình đi làm việc này sao?
Tô Mộc ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Không, tôi…tôi sẽ đi ngay bây giờ!
Cao Viện Viện vội vàng nói.
Đợi sau khi Cao Viện Viện đi ra văn phòng mới ý thức tới, Tô Mộc cũng không muốn nghe lời đồn đãi của người khác. Nếu Tô Mộc không muốn làm chủ cho Thạch Trung Vũ, vì sao lại đích thân đi huyện Dương Tràng điều tra vụ án? Mặc dù nói do tổ điều tra giải quyết, nhưng bên trong có vấn đề thế nào, thông qua miệng Hoạt Văn Thắng, người trong phòng đốc tra đều hiểu rõ ràng.
Nếu không Tô Mộc làm sao lại đột nhiên có được uy vọng như thế?
Đây là nhờ chiến tích tạo ra!
Rất nhanh Cao Viện Viện đã liên hệ xong, thông tri cho Tô Mộc sáng nay trong nhà Thạch Hoan Ca sẽ tổ chức nghi thức tế lễ cho Thạch Trung Vũ. Nghĩ tới đây, Tô Mộc không chút do dự trực tiếp truyền lệnh cho mọi người, cùng nhau đi tới nhà Thạch Trung Vũ, tiến hành tế lễ.
Tô Mộc cũng không ngại trong văn phòng không còn người trấn thủ, dù sao Thác Bạt Huyền vẫn chưa rời đi. Sau khi Tô Mộc gọi điện báo cho Thác Bạt Huyền, hắn không chút do dự liền đáp ứng cùng nhau đi tới nhà Thạch Trung Vũ.
Nhà Thạch Trung Vũ.
Nơi này là một tiểu khu già cỗi, diện tích nhà không lớn, sau khi đưa tro cốt Thạch Trung Vũ về nhà, Vương Nghi đặt tại nơi này. Sau khi chuẩn bị xong xuôi sẽ đưa Thạch Trung Vũ an táng tới nghĩa trang chính phủ.
Thạch Trung Vũ cả đời nghèo khó, vì thế trong nhà thật cũ kỹ.
Sau khi nhóm người Tô Mộc chạy tới, do Thác Bạt Huyền suất lĩnh dâng hương, khi Tô Mộc tới cả Thạch Hoan Ca cùng Vương Nghi đều có chút ngây người. Chẳng lẽ…
Dì Vương, Hoan Ca, vị này chính là phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Tô Mộc, lần này sở dĩ chuyện của Thạch phó chủ nhiệm có thể nhanh chóng đưa ra ánh sáng, toàn bộ nhờ có Tô chủ nhiệm cố gắng.
Cao Viện Viện ở bên cạnh thấp giọng nói.
Phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy!
Tô Mộc không ngờ cùng cấp với Thạch Trung Vũ!
Lúc này trong lòng Vương Nghi tràn ngập cảm động. Nếu không nhờ Tô Mộc, chuyện của Thạch Trung Vũ sẽ không được vạch trần chân tướng. Nói thế nào Tô Mộc cũng bắt được hung thủ, hắn chính là ân nhân của gia đình bà.
Tô phó chủ nhiệm, thật cảm ơn anh.
Vương Nghi vội vàng nói.
Đừng khách sáo, Thạch phu nhân, tôi đã nói qua, không cần như vậy. Thạch phó chủ nhiệm hi sinh vì việc công, chuyện của ông ấy tôi sẽ không mặc kệ. Nhưng Thạch phu nhân cần nén bi thương mới tốt!
Tô Mộc nói.
Tôi biết!
Vương Nghi gật gật đầu.
Kế tiếp Thác Bạt Huyền đại biểu phòng đốc tra đưa một phần tiền tử, về chuyện trình tự sau đó tự nhiên sẽ có người giải quyết. Chờ sau khi chuyện đã xong, mọi người cùng nhau đi ra ngoài. Dù sao họ đang trong giờ làm việc, cũng không thể bỏ qua công tác, sẽ bị người bắt lấy nhược điểm.
Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Tô Mộc lưu lại sau cùng, nhìn hai mẹ con Vương Nghi, trầm giọng nói:
Thạch Hoan Ca, tôi biết tình cảnh hiện tại của cô có chút không ổn, vì vậy tôi trưng cầu ý kiến của cô trước mặt Thạch phu nhân, hiện tại có hai lựa chọn, một là do tôi an bài, chỉ cần cô vào đơn vị tôi cũng sẽ sắp xếp cho cô. Hai là tôi chuẩn bị cho cô công tác khác. Cần lựa chọn thế nào tùy thuộc vào cô.
Kỳ thật Thạch Hoan Ca cũng đã suy nghĩ vấn đề này, nếu nàng muốn tiến vào thể chế, còn chờ tới bây giờ sao? Nói thế nào cha của nàng cũng có thể giúp nàng hoàn thành chuyện này.
Tô chủ nhiệm, tôi có thể hỏi công tác thứ hai là việc gì không?
Thạch Hoan Ca hỏi.
Là như vậy, công tác thứ hai chính là muốn mời cô làm tổng thanh tra tài vụ của công ty đầu tư. Nếu cô nguyện ý, điều kiện tuyệt đối phi thường hậu đãi. Cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Thạch chủ nhiệm, cô gọi điện cho tôi, đây là dãy số của tôi, lúc nào cũng được.
Tô Mộc nói.
Được, tôi đã biết!
Thạch Hoan Ca ghi lại số điện thoại, Tô Mộc xoay người rời đi.
Đợi trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, Vương Nghi liền hỏi:
Hoan Ca, trong lòng con nghĩ thế nào? Kỳ thật mẹ cũng biết không khuyên được con, con tuyệt đối không muốn làm việc trong thể chế, chỉ muốn làm tổng thanh tra tài vụ gì đi. Nhưng chỉ cần con thích là được, mẹ sẽ không can thiệp.
Mẹ, mẹ nói Tô phó chủ nhiệm rốt cục muốn làm gì?
Làm gì sao? Mẹ cũng không biết, nhưng mẹ có thể xác định hắn là người tốt!
Là người tốt!
Thạch Hoan Ca thì thào tự nhủ.
Uy vọng cần dùng hai tay dốc sức mà làm, muốn dựa vào người khác ban cho quầng sáng, tuy cũng thu được uy vọng, nhưng chỉ là tạm thời, tuyệt đối không cách nào giữ gìn vĩnh viễn. Hơn nữa uy vọng như vậy cũng không được thừa nhận, không phải ai muốn đều cũng có. Uy vọng chân chính đó là ánh mắt sùng bái kính ngưỡng thật sự của mọi người.
Thật hiển nhiên hiện tại Tô Mộc hưởng thụ một màn này.
Khi Tô Mộc xuất hiện tại phòng đốc tra tỉnh ủy, chẳng những Cao Viện Viện Cùng Phan Đóa Nhi có mặt, ngay cả ba chuyên viên đốc tra khác cũng tới. Nhưng làm cho Tô Mộc ngoài ý muốn chính là, Hoạt Văn Thắng cũng đã về. Không phải đã cho hắn nghỉ phép ba ngày sao? Sao lại sớm về như vậy? Đợi sau khi Tô Mộc hỏi thăm mới biết được, nguyên lai Hoạt Văn Thắng không cách nào tiếp tục ở lại huyện Dương Tràng.
Bởi vì hắn vừa về nhà chưa bao lâu, đã có ba nhóm cán bộ trong huyện tới cửa. Nếu hắn còn ở lại, hắn thật sự hoài nghi cửa nhà mình sẽ bị người đạp nát.
Đối với Hoạt Văn Thắng chỉ vừa đi vào tầm mắt của Tô Mộc mà nói, chuyện như vậy nhất định phải lưu ý, nếu vì chuyện này mà bị lật thuyền trong mương, tình huống thật sự sẽ không xong.
Tô chủ nhiệm, ngày hôm qua ngài gọi điện thoại nói cần tư liệu của Thạch Hoan Ca, vừa lúc trong tay tôi có một phần, cho nên mới mang tới. Kỳ thật tôi nhận thức Thạch Hoan Ca, chúng ta là bạn thân của nhau.
Cao Viện Viện đứng trong phòng làm việc nói.
Nguyên lai là như vậy!
Khó trách chỉ trong thời gian ngắn Cao Viện Viện hoàn thành việc này, nhưng như vậy cũng tốt, có thể hỏi thăm một ít tình huống của Thạch Hoan Ca. Đừng nghĩ Tô Mộc muốn ổn định cho Thạch Hoan Ca chỉ là làm cho người ta thấy, hắn thật sự muốn làm như vậy. Thứ nhất có thể trợ giúp Thạch Hoan Ca, giải quyết nỗi lo lắng của Thạch Trung Vũ. Thứ hai là Tô Mộc muốn tạo ra một loại quan niệm, mọi người đi làm trong phòng đốc tra tỉnh ủy, phải thân thiết với nhau như anh chị em. Không cần biết là ai xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở trong đại gia đình này đều sẽ được giải quyết.
Tô Mộc lật xem tư liệu, nhìn Cao Viện Viện ra dấu:
Ngồi xuống nói tôi nghe về Thạch Hoan Ca đi.
Dạ!
Sau khi Cao Viện Viện ngồi xuống, sửa sang lại ý nghĩ, chậm rãi nói:
Tôi là bạn học đại học với Thạch Hoan Ca, nhưng không chung lớp. Nhưng quan hệ của chúng tôi rất tốt, có thể nói thân thiết như khuê mật. Thạch chủ nhiệm phát sinh chuyện như vậy, làm cho tôi cảm thấy thật thương tâm, tôi nghĩ tâm tình của Hoan Ca đang vô cùng bi thương, nhưng tôi nghĩ nàng có thể vượt qua nỗi đau này.
Hoan Ca là một cô gái rất có nguyên tắc, nàng luôn độc lập tự chủ. Nàng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ai, cũng không nghĩ dựa vào quan hệ của Thạch chủ nhiệm để được an bài công tác. Mà công tác trước kia của nàng là do nàng tự mình tìm được, nhưng hiện tại đã bị sa thải. Hoan Ca có rất nhiều ưu điểm, thành tích học tập rất tốt, sau khi đi làm luôn làm được thập toàn thập mỹ.
Nghe Cao Viện Viện giải thích, trước mắt Tô Mộc không khỏi hình dung ra hình ảnh một cô gái thật hoàn thiện. Nếu có cô gái như vậy quản lý tài vụ, Tô Mộc thật yên tâm. Kế tiếp chỉ cần Tô Mộc tiếp xúc với Thạch Hoan Ca, vận dụng quan bảng tiếp tục xác định là được.
Được rồi, tôi đã biết.
Tô Mộc nói.
Tô chủ nhiệm, lễ truy điệu của Thạch chủ nhiệm có làm hay không?
Cao Viện Viện do dự hỏi.
Sao lại hỏi chuyện này?
Tô Mộc nhướng mày hỏi ngược lại.
Có tin tức nói, Thạch chủ nhiệm đã chết, cũng không cần làm lễ truy điệu gì. Hơn nữa Thạch chủ nhiệm đi huyện Dương Tràng điều tra, cũng không phải do lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị, nếu thật sự truy cứu, ngược lại Thạch chủ nhiệm còn có trách nhiệm.
Cao Viện Viện thấp giọng nói.
Là ai nói lời này?
Ánh mắt Tô Mộc rét lạnh hỏi.
Là tôi nghe người bên ngoài nói, nhưng tôi nghĩ nếu phòng đốc tra chúng ta không làm, tôi muốn xin phép đi giúp Hoan Ca chuẩn bị hậu sự cho Thạch chủ nhiệm, dù sao nói thế nào Thạch chủ nhiệm cũng là người của phòng đốc tra tỉnh ủy, không thể làm hậu sự qua loa như thế.
Trong lời nói của Cao Viện Viện ẩn chứa vẻ tức giận.
Thái độ của Cao Viện Viện có ý nghĩa gì, Tô Mộc thật rõ ràng, nhưng hắn không có ý nghĩ vạch trần, suy tư một chút, hắn nói:
Như vậy đi, cô đại biểu phòng đốc tra đi tới nhà Thạch chủ nhiệm, nói là tôi muốn làm lễ truy điệu cho Thạch chủ nhiệm, xem thời gian nào thích hợp? Nếu như có thể, xế chiều nay hoặc là ngày mai đều được.
Thật sao?
Cao Viện Viện kinh hô.
Đương nhiên là thật sự, sao vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình đi làm việc này sao?
Tô Mộc ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Không, tôi…tôi sẽ đi ngay bây giờ!
Cao Viện Viện vội vàng nói.
Đợi sau khi Cao Viện Viện đi ra văn phòng mới ý thức tới, Tô Mộc cũng không muốn nghe lời đồn đãi của người khác. Nếu Tô Mộc không muốn làm chủ cho Thạch Trung Vũ, vì sao lại đích thân đi huyện Dương Tràng điều tra vụ án? Mặc dù nói do tổ điều tra giải quyết, nhưng bên trong có vấn đề thế nào, thông qua miệng Hoạt Văn Thắng, người trong phòng đốc tra đều hiểu rõ ràng.
Nếu không Tô Mộc làm sao lại đột nhiên có được uy vọng như thế?
Đây là nhờ chiến tích tạo ra!
Rất nhanh Cao Viện Viện đã liên hệ xong, thông tri cho Tô Mộc sáng nay trong nhà Thạch Hoan Ca sẽ tổ chức nghi thức tế lễ cho Thạch Trung Vũ. Nghĩ tới đây, Tô Mộc không chút do dự trực tiếp truyền lệnh cho mọi người, cùng nhau đi tới nhà Thạch Trung Vũ, tiến hành tế lễ.
Tô Mộc cũng không ngại trong văn phòng không còn người trấn thủ, dù sao Thác Bạt Huyền vẫn chưa rời đi. Sau khi Tô Mộc gọi điện báo cho Thác Bạt Huyền, hắn không chút do dự liền đáp ứng cùng nhau đi tới nhà Thạch Trung Vũ.
Nhà Thạch Trung Vũ.
Nơi này là một tiểu khu già cỗi, diện tích nhà không lớn, sau khi đưa tro cốt Thạch Trung Vũ về nhà, Vương Nghi đặt tại nơi này. Sau khi chuẩn bị xong xuôi sẽ đưa Thạch Trung Vũ an táng tới nghĩa trang chính phủ.
Thạch Trung Vũ cả đời nghèo khó, vì thế trong nhà thật cũ kỹ.
Sau khi nhóm người Tô Mộc chạy tới, do Thác Bạt Huyền suất lĩnh dâng hương, khi Tô Mộc tới cả Thạch Hoan Ca cùng Vương Nghi đều có chút ngây người. Chẳng lẽ…
Dì Vương, Hoan Ca, vị này chính là phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Tô Mộc, lần này sở dĩ chuyện của Thạch phó chủ nhiệm có thể nhanh chóng đưa ra ánh sáng, toàn bộ nhờ có Tô chủ nhiệm cố gắng.
Cao Viện Viện ở bên cạnh thấp giọng nói.
Phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy!
Tô Mộc không ngờ cùng cấp với Thạch Trung Vũ!
Lúc này trong lòng Vương Nghi tràn ngập cảm động. Nếu không nhờ Tô Mộc, chuyện của Thạch Trung Vũ sẽ không được vạch trần chân tướng. Nói thế nào Tô Mộc cũng bắt được hung thủ, hắn chính là ân nhân của gia đình bà.
Tô phó chủ nhiệm, thật cảm ơn anh.
Vương Nghi vội vàng nói.
Đừng khách sáo, Thạch phu nhân, tôi đã nói qua, không cần như vậy. Thạch phó chủ nhiệm hi sinh vì việc công, chuyện của ông ấy tôi sẽ không mặc kệ. Nhưng Thạch phu nhân cần nén bi thương mới tốt!
Tô Mộc nói.
Tôi biết!
Vương Nghi gật gật đầu.
Kế tiếp Thác Bạt Huyền đại biểu phòng đốc tra đưa một phần tiền tử, về chuyện trình tự sau đó tự nhiên sẽ có người giải quyết. Chờ sau khi chuyện đã xong, mọi người cùng nhau đi ra ngoài. Dù sao họ đang trong giờ làm việc, cũng không thể bỏ qua công tác, sẽ bị người bắt lấy nhược điểm.
Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Tô Mộc lưu lại sau cùng, nhìn hai mẹ con Vương Nghi, trầm giọng nói:
Thạch Hoan Ca, tôi biết tình cảnh hiện tại của cô có chút không ổn, vì vậy tôi trưng cầu ý kiến của cô trước mặt Thạch phu nhân, hiện tại có hai lựa chọn, một là do tôi an bài, chỉ cần cô vào đơn vị tôi cũng sẽ sắp xếp cho cô. Hai là tôi chuẩn bị cho cô công tác khác. Cần lựa chọn thế nào tùy thuộc vào cô.
Kỳ thật Thạch Hoan Ca cũng đã suy nghĩ vấn đề này, nếu nàng muốn tiến vào thể chế, còn chờ tới bây giờ sao? Nói thế nào cha của nàng cũng có thể giúp nàng hoàn thành chuyện này.
Tô chủ nhiệm, tôi có thể hỏi công tác thứ hai là việc gì không?
Thạch Hoan Ca hỏi.
Là như vậy, công tác thứ hai chính là muốn mời cô làm tổng thanh tra tài vụ của công ty đầu tư. Nếu cô nguyện ý, điều kiện tuyệt đối phi thường hậu đãi. Cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Thạch chủ nhiệm, cô gọi điện cho tôi, đây là dãy số của tôi, lúc nào cũng được.
Tô Mộc nói.
Được, tôi đã biết!
Thạch Hoan Ca ghi lại số điện thoại, Tô Mộc xoay người rời đi.
Đợi trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, Vương Nghi liền hỏi:
Hoan Ca, trong lòng con nghĩ thế nào? Kỳ thật mẹ cũng biết không khuyên được con, con tuyệt đối không muốn làm việc trong thể chế, chỉ muốn làm tổng thanh tra tài vụ gì đi. Nhưng chỉ cần con thích là được, mẹ sẽ không can thiệp.
Mẹ, mẹ nói Tô phó chủ nhiệm rốt cục muốn làm gì?
Làm gì sao? Mẹ cũng không biết, nhưng mẹ có thể xác định hắn là người tốt!
Là người tốt!
Thạch Hoan Ca thì thào tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.