Chương 487: Hội bạn học.
Ẩn Vi Giả
22/08/2016
Đệ Ngũ Bối Xác hiện tại cũng quên mất, vừa rồi là mình chủ động hôn Tô
Mộc trước, chẳng lẽ nói nàng chủ động hôn người ta thì không sao, người
khác hôn nàng chính là đánh mất nụ hôn đầu, trên đời này làm gì có đạo
lý như vậy?
- Làm sao anh có thể như vậy?
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn Tô Mộc hỏi.
- Tại sao có thể như vậy?
Tô Mộc nhìn Đệ Ngũ Bối Xác đang cố thoát ra khỏi lồng ngực mình, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
- Anh còn cười được sao? Anh nói anh rút cuộc là thế nào?
Đệ Ngũ Bối Xác theo bản năng kẹp chặt hai chân của mình, đừng thấy nàng vừa rồi hấp tấp hôn, nhưng bản chất nàng vẫn là một cô gái trinh nữ, gặp phải chuyện như vậy vẫn không biết làm thế nào.
- Tôi đã nói là có qua có lại mà.
Tô Mộc cười tủm tỉm nói:
- Cái này xem như cục trưởng Đệ Ngũ nhận lỗi vì tự tiện tiến hành điều tra tôi vậy, nếu cục trưởng Đệ Ngũ không có chuyện gì thì tôi đi. Ngoài ra thuận tiện nhắc nhở cô, nếu cô nhằm vào mấy người vừa rồi..., vậy tôi khuyên cô phải cẩn thận một chút, bởi vì trong đó có người không đơn giản, ánh mắt của hắn thực sự rất bén nhọn, trực giác cũng rất nhạy bén, nếu cô không có mười phần nắm chắc, thì đừng tự tiện theo dõi.
- Không cần anh quan tâm!
Đệ Ngũ Bối Xác vểnh miệng nói.
- Vậy được, là tôi đa tình rồi!
Tô Mộc hít mùi thơm tựa như xạ hương trên người Đệ Ngũ Bối Xác, lướt nhìn thân thể gợi cảm che giấu dưới chiếc váy dài của nàng, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
- Chuyện của tôi không cần anh để ý!
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn theo bóng lưng Tô Mộc la lớn, đổi lại Tô Mộc tùy ý đung đưa hai tay. Dáng vẻ tiêu sái khiến Đệ Ngũ Bối Xác nhìn thấy cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, chỉ hận không thể xông lên, hung hăng xé rách mấy khối thịt trên người Tô Mộc
.
- Nhưng hắn làm sao biết bên trong có người thân thủ không tệ? Chẳng lẽ cũng là một người luyện võ? Đúng, chính là như vậy. Có thể làm cho Từ lão động tâm, khẳng định là bởi vì hắn có thân thủ bất phàm. Tô Mộc, anh chờ đó cho tôi. Nếu tôi trở thành cục trưởng cục Quốc An bộ quốc an thành phố Cổ Lan, tôi sẽ tạm thời không rời đi, chúng tôi chắc chắn sẽ còn chạm mặt.
Đệ Ngũ Bối Xác hung hăng nhìn lướt qua Tô Mộc, xoay người đi vào chùa đón khách, chỉ có điều bây giờ, dáng vẻ của nàng lại biến thành cô nữ sinh như lúc đầu. Tất cả vẻ nghiến răng nghiến lợi đều biến mất không thấy gì nữa.
Đúng là một yêu tinh thiên biến vạn hóa!
Sau khi Tô Mộc rời khỏi chùa đón khách, cũng không có tâm tình tiếp tục đi tham quan nữa, quyết định trở về.
- Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi mở máy bên kia liền truyền đến thanh âm của Nhâm Lập Quyên:
- Bạn học cũ, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Nhâm tỷ, tôi đang ở khu Cao Khai, sao vậy, có việc gì sao?
Tô Mộc hỏi.
- Đương nhiên có chuyện, mấy hôm trước không phải đã nói với cậu về hội bạn học sao? Vừa lúc Cam Thần cũng trở về. Sau khi liên hệ, mấy người kia cũng có thể tới đây, hiện tại nếu không có gì thay đổi, tối nay chúng ta sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt ở khách sạn Cổ Tích thành phố Cổ Lan, cậu nhất định phải tới đấy.
Nhâm Lập Quyên nói.
- Được, tôi đi!
Dù sao Tô Mộc cũng không bận chuyện gì, có thể đi tham dự một chút, dù sao căn cơ của hắn ở thành phố Cổ Lan cũng mỏng, nếu có thể tìm được nhân mạch không tệ trong đám bạn học trước kia, cũng là một loại thu hoạch. Hơn nữa cho dù là hội bạn học bình thường, Tô Mộc cũng không có lý do cự tuyệt. Dù sao từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, Tô Mộc cũng chưa gặp qua người nào, cũng muốn gặp mặt bọn họ.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi, tám giờ tối nay, tại sảnh đón khách lầu hai khách sạn Cổ Tích.
Nhâm Lập Quyên vừa nói liền cúp điện thoại, đợi sau khi nàng cúp điện thoại, nam tử đứng bên cạnh vội vàng hỏi:
-Thế nào rồi?
- Dĩ nhiên không thành vấn đề.
Nhâm Lập Quyên nói.
Nghe được đáp án này, Cam Thần lập tức buông lỏng không ít, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
- Anh cũng biết Tô Mộc là người coi trọng tình cảm bạn bè, trước kia ở đại học, anh biết Tô Mộc là một nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần là chuyện hắn nhận lời, sẽ không nuốt lời. Nhưng anh không ngờ Tô Mộc lại biến hóa nhanh chóng, trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai hiện tại, đây quả thực là chuyện trước kia chưa từng nghĩ.
Cam Thần nhẹ giọng nói.
- Đúng vậy, không chỉ anh, ngay cả em cũng không thể tin được. Nhưng Cam Thần, đây cũng là cơ hội của chúng ta, chỉ cần có thể thông qua quan hệ của Tô Mộc tiến hành vận động, chúng tôi có thể có cơ hội tiến thêm một bước. Anh nên biết, bây giờ quan hệ chúng ta có thể mượn dùng rất ít, hai nhà chúng ta lúc trước cũng chỉ là cán bộ cấp xử của thành phố Cổ Lan, bọn họ có thể giúp đỡ chúng ta đến vị trí hiện tại đã là cao lắm rồi. Sau này đường đi như thế nào, sẽ phải do chúng ta tự mình vận hành.
Nhâm Lập Quyên nói.
- Đúng vậy, điểm này anh biết.
Cam Thần cảm thán nói.
Cam Thần làm sao có thể không rõ ràng, phải biết rằng hiện tại phòng hắn đang tiến hành khảo hạch hành chính, Cam Thần hắn muốn năng lực có năng lực, muốn tư lịch có tư lịch, nếu có thể chọn lựa công bằng..., hắn tuyệt đối có thể tiến thêm một bước. Chỉ có điều hiện tại vị trí đó nghe nói đã được ấn định rồi, trong nháy mắt biết tin tức kia cả người Cam Thần như muốn sụp đổ. Nhưng ở trong thể chế nhiều năm như vậy, chuyện như vậy hắn sớm đã quen thuộc. Nhưng hiện tại Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, khiến cho Cam Thần như phát hiện ra một ánh rạng đông.
Khi Nhâm Lập Quyên nói cho Cam Thần Tô Mộc được điều nhiệm tới đây, Cam Thần còn khiếp sợ hơn Nhâm Lập Quyên. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu không nắm được, sợ rằng sau này cả đời sẽ phải chết ở vị trí hiện tại.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên buổi gặp mặt bạn học lần này mới có thể được cử hành trong thời gian ngắn như vậy.
- Được rồi, chúng ta cũng đừng ở đây chậm chạp nữa, đi nhanh lên, mấy vị bạn học còn lại cũng tới rồi. Mặc dù chúng ta muốn nhân cơ hội này đứng cùng trận tuyến với Tô Mộc, nhưng dù sao sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại mọi người, lần này thì vui rồi, mọi người có thể gặp mặt, tâm sự cũng rất tốt.
Cam Thần nói.
- Đúng vậy, đi thôi!
Nhâm Lập Quyên gật đầu nói.
Làm trưởng lớp, Nhâm Lập Quyên dĩ nhiên rất tán thành chuyện này. Cho dù không có Tô Mộc, nàng cũng muốn có cơ hội cử hành. Vừa vặn quản lý của khách sạn Cổ Tích là một tỷ muội nàng quen biết, có thể cho nàng ưu đãi, cho nên mọi việc mới được cử hành thuận lợi như vậy.
Khách sạn Cổ Tích.
Đây là một khách sạn coi như không tệ ở thành phố Cổ Lan, lấy danh thắng cổ tích của thành phố Cổ Lan đặt tên, tất cả các phòng riêng bên trong khách sạn đều là các điểm thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố, cấp bậc mỗi phòng sẽ dựa theo kích thước lớn nhỏ khác nhau của thắng cảnh mà thay đổi. Giống như sảnh đón khách hiện tại, chính là căn cứ vào chùa đón khách mà đặt tên, trong khách sạn Cổ Tích vốn thuộc về loại gần cuối. Dù sao nơi giống như chùa đón khách ở thành phố Cổ Lan cũng không có gì lạ.
Nhưng cho dù là phòng yến hội như vậy, đối với Nhâm Lập Quyên cũng là gánh nặng không nhẹ. Nếu nàng chủ động mời người khác tới, là người khởi xướng, đương nhiên nàng sẽ chịu trách nhiệm thanh toán. May là nơi này có thể giảm giá, nếu không Nhâm Lập Quyên đúng là thổ huyết.
- Triệu Nguyên, tại sao lại đăm chiêu ủ dột như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu giống như bị người nào đó cưỡng bức vậy.
Cam Thần ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bàn cơm tiếp khách, mỉm cười đùa giỡn.
Bởi vì mọi người đều là bạn học cũ, hơn nữa hai người còn lăn lộn ở cùng một thành phố, cho nên quan hệ giữa Cam Thần và Triệu Nguyên cũng không tệ. Hai người lúc không có việc cũng thường xuyên gặp nhau uống rượu, nhưng thời gian gần đây lại không có cơ hội gặp mặt, không phải là Cam Thần không rảnh, mà bởi vì Triệu Nguyên bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức Cam Thần cũng không biết tên gia hỏa này rốt cuộc đang bận cái gì....
- Đừng nói nữa, một lời khó nói hết!
Triệu Nguyên lắc đầu, nếu không phải buổi họp mặt hôm nay do Nhâm Lập Quyên đề xuất, hơn nữa còn nói sẽ có một vị khách quý thần bí đến đây, có lẽ hắn đã không đến tham gia náo nhiệt.
Bởi vì Triệu Nguyên gần đây rất đau đầu, phải biết rằng trước kia hắn tiêu sái, là bởi vì có một người cha, tên là Triệu Trường Đức, mà Triệu Trường Đức vừa vặn lại là phó thị trưởng thành phố Cổ Lan, mặc dù chưa vào đảng, nhưng lại phân quản lĩnh vực du lịch rất có phân lượng. Có điều kiện tự nhiên này, cho nên sau khi Triệu Nguyên tốt nghiệp trở lại thành phố Cổ Lan liền mở một công ty du lịch, làm ăn cũng rất thuận lợi.
Nhưng đó là lúc trước, hiện tại Triệu Nguyên, bởi vì cha về hưu, bây giờ đã mất đi hào quang vinh hiển dựa vào trước kia. Công ty du lịch chẳng những bị cục du lịch nhiều lần đâm chọc, những người nịnh bợ hắn trước kia, hôm nay cũng không thèm nhìn hắn. Duới tình huống như thế, công ty du lịch của hắn làm ăn ngày càng tệ, gần như sắp đóng cửa.
Duới tình huống như thế, Triệu Nguyên có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Chuyện Triệu Nguyên hiện tại muốn làm nhất chính là vay ngân hàng, sau đó nghĩ cách kích hoạt công ty du lịch Giải Mộng. Phải biết rằng ngoại trừ kinh doanh cái này, hắn không quen thuộc với những ngành nghề khác. Mấu chốt nhất là, Triệu Nguyên tin tưởng ngành du lịch ở thành phố Cổ Lan tuyệt đối có thể phát triển. Nếu không, công ty du lịch Giải Mộng của hắn cũng không bị người ta chèn ép. Ai bảo Giải Mộng của hắn khiến cho người khác nhìn thấy mà thèm.
Lòng người dễ thay đổi, cây ngã thì khỉ đi, bây giờ Triệu Nguyên rất thấu hiểu những điều này.
- Không nói mấy chuyện này nữa, mất hứng, tối nay gặp mặt hội bạn học, chúng ta cứ uống thoải mái, tiền rượu tôi trả!
Triệu Nguyên lớn tiếng nói.
- Đây là cậu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tùy tiện nhổ ra một cọng lông cũng mạnh hơn chúng tôi. Nhưng lần này tiền rượu cũng không nên gấp gáp, nếu chúng tôi tổ chức buổi họp mặt thì cũng gom đủ rồi.
Cam Thần cười nói.
Cam Thần thưởng thức nhất chính là điểm này của Triệu Nguyên, rất biết đúng mực. Giống như lời nói vừa rồi, cho dù Triệu Nguyên có tiền cũng không thể nói hội bạn học này thuộc về hắn, bởi vì đây dù sao cũng là Nhâm Lập Quyên đứng ra tổ chưc. Nhưng hắn vẫn nói muốn trả tiền rượu, chính là muốn tiết kiệm cho Nhâm Lập Quyên, dù sao Triệu Nguyên biết, Nhâm Lập Quyên và Cam Thần cũng không giàu có gì, lại sắp kết hôn, đi làm chỉ có mấy đồng tiền lương, có thể tiết kiệm cho bọn hắn một chút thì vẫn nên tiết kiệm.
- Đúng rồi, vị khách quý thần bí tối nay lớp trưởng nói là ai?
Sau khi Triệu Nguyên hàn huyên với Cam Thần mấy câu đột nhiên hỏi.
- Làm sao anh có thể như vậy?
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn Tô Mộc hỏi.
- Tại sao có thể như vậy?
Tô Mộc nhìn Đệ Ngũ Bối Xác đang cố thoát ra khỏi lồng ngực mình, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
- Anh còn cười được sao? Anh nói anh rút cuộc là thế nào?
Đệ Ngũ Bối Xác theo bản năng kẹp chặt hai chân của mình, đừng thấy nàng vừa rồi hấp tấp hôn, nhưng bản chất nàng vẫn là một cô gái trinh nữ, gặp phải chuyện như vậy vẫn không biết làm thế nào.
- Tôi đã nói là có qua có lại mà.
Tô Mộc cười tủm tỉm nói:
- Cái này xem như cục trưởng Đệ Ngũ nhận lỗi vì tự tiện tiến hành điều tra tôi vậy, nếu cục trưởng Đệ Ngũ không có chuyện gì thì tôi đi. Ngoài ra thuận tiện nhắc nhở cô, nếu cô nhằm vào mấy người vừa rồi..., vậy tôi khuyên cô phải cẩn thận một chút, bởi vì trong đó có người không đơn giản, ánh mắt của hắn thực sự rất bén nhọn, trực giác cũng rất nhạy bén, nếu cô không có mười phần nắm chắc, thì đừng tự tiện theo dõi.
- Không cần anh quan tâm!
Đệ Ngũ Bối Xác vểnh miệng nói.
- Vậy được, là tôi đa tình rồi!
Tô Mộc hít mùi thơm tựa như xạ hương trên người Đệ Ngũ Bối Xác, lướt nhìn thân thể gợi cảm che giấu dưới chiếc váy dài của nàng, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
- Chuyện của tôi không cần anh để ý!
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn theo bóng lưng Tô Mộc la lớn, đổi lại Tô Mộc tùy ý đung đưa hai tay. Dáng vẻ tiêu sái khiến Đệ Ngũ Bối Xác nhìn thấy cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, chỉ hận không thể xông lên, hung hăng xé rách mấy khối thịt trên người Tô Mộc
.
- Nhưng hắn làm sao biết bên trong có người thân thủ không tệ? Chẳng lẽ cũng là một người luyện võ? Đúng, chính là như vậy. Có thể làm cho Từ lão động tâm, khẳng định là bởi vì hắn có thân thủ bất phàm. Tô Mộc, anh chờ đó cho tôi. Nếu tôi trở thành cục trưởng cục Quốc An bộ quốc an thành phố Cổ Lan, tôi sẽ tạm thời không rời đi, chúng tôi chắc chắn sẽ còn chạm mặt.
Đệ Ngũ Bối Xác hung hăng nhìn lướt qua Tô Mộc, xoay người đi vào chùa đón khách, chỉ có điều bây giờ, dáng vẻ của nàng lại biến thành cô nữ sinh như lúc đầu. Tất cả vẻ nghiến răng nghiến lợi đều biến mất không thấy gì nữa.
Đúng là một yêu tinh thiên biến vạn hóa!
Sau khi Tô Mộc rời khỏi chùa đón khách, cũng không có tâm tình tiếp tục đi tham quan nữa, quyết định trở về.
- Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi mở máy bên kia liền truyền đến thanh âm của Nhâm Lập Quyên:
- Bạn học cũ, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Nhâm tỷ, tôi đang ở khu Cao Khai, sao vậy, có việc gì sao?
Tô Mộc hỏi.
- Đương nhiên có chuyện, mấy hôm trước không phải đã nói với cậu về hội bạn học sao? Vừa lúc Cam Thần cũng trở về. Sau khi liên hệ, mấy người kia cũng có thể tới đây, hiện tại nếu không có gì thay đổi, tối nay chúng ta sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt ở khách sạn Cổ Tích thành phố Cổ Lan, cậu nhất định phải tới đấy.
Nhâm Lập Quyên nói.
- Được, tôi đi!
Dù sao Tô Mộc cũng không bận chuyện gì, có thể đi tham dự một chút, dù sao căn cơ của hắn ở thành phố Cổ Lan cũng mỏng, nếu có thể tìm được nhân mạch không tệ trong đám bạn học trước kia, cũng là một loại thu hoạch. Hơn nữa cho dù là hội bạn học bình thường, Tô Mộc cũng không có lý do cự tuyệt. Dù sao từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, Tô Mộc cũng chưa gặp qua người nào, cũng muốn gặp mặt bọn họ.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi, tám giờ tối nay, tại sảnh đón khách lầu hai khách sạn Cổ Tích.
Nhâm Lập Quyên vừa nói liền cúp điện thoại, đợi sau khi nàng cúp điện thoại, nam tử đứng bên cạnh vội vàng hỏi:
-Thế nào rồi?
- Dĩ nhiên không thành vấn đề.
Nhâm Lập Quyên nói.
Nghe được đáp án này, Cam Thần lập tức buông lỏng không ít, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
- Anh cũng biết Tô Mộc là người coi trọng tình cảm bạn bè, trước kia ở đại học, anh biết Tô Mộc là một nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần là chuyện hắn nhận lời, sẽ không nuốt lời. Nhưng anh không ngờ Tô Mộc lại biến hóa nhanh chóng, trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai hiện tại, đây quả thực là chuyện trước kia chưa từng nghĩ.
Cam Thần nhẹ giọng nói.
- Đúng vậy, không chỉ anh, ngay cả em cũng không thể tin được. Nhưng Cam Thần, đây cũng là cơ hội của chúng ta, chỉ cần có thể thông qua quan hệ của Tô Mộc tiến hành vận động, chúng tôi có thể có cơ hội tiến thêm một bước. Anh nên biết, bây giờ quan hệ chúng ta có thể mượn dùng rất ít, hai nhà chúng ta lúc trước cũng chỉ là cán bộ cấp xử của thành phố Cổ Lan, bọn họ có thể giúp đỡ chúng ta đến vị trí hiện tại đã là cao lắm rồi. Sau này đường đi như thế nào, sẽ phải do chúng ta tự mình vận hành.
Nhâm Lập Quyên nói.
- Đúng vậy, điểm này anh biết.
Cam Thần cảm thán nói.
Cam Thần làm sao có thể không rõ ràng, phải biết rằng hiện tại phòng hắn đang tiến hành khảo hạch hành chính, Cam Thần hắn muốn năng lực có năng lực, muốn tư lịch có tư lịch, nếu có thể chọn lựa công bằng..., hắn tuyệt đối có thể tiến thêm một bước. Chỉ có điều hiện tại vị trí đó nghe nói đã được ấn định rồi, trong nháy mắt biết tin tức kia cả người Cam Thần như muốn sụp đổ. Nhưng ở trong thể chế nhiều năm như vậy, chuyện như vậy hắn sớm đã quen thuộc. Nhưng hiện tại Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, khiến cho Cam Thần như phát hiện ra một ánh rạng đông.
Khi Nhâm Lập Quyên nói cho Cam Thần Tô Mộc được điều nhiệm tới đây, Cam Thần còn khiếp sợ hơn Nhâm Lập Quyên. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu không nắm được, sợ rằng sau này cả đời sẽ phải chết ở vị trí hiện tại.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên buổi gặp mặt bạn học lần này mới có thể được cử hành trong thời gian ngắn như vậy.
- Được rồi, chúng ta cũng đừng ở đây chậm chạp nữa, đi nhanh lên, mấy vị bạn học còn lại cũng tới rồi. Mặc dù chúng ta muốn nhân cơ hội này đứng cùng trận tuyến với Tô Mộc, nhưng dù sao sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại mọi người, lần này thì vui rồi, mọi người có thể gặp mặt, tâm sự cũng rất tốt.
Cam Thần nói.
- Đúng vậy, đi thôi!
Nhâm Lập Quyên gật đầu nói.
Làm trưởng lớp, Nhâm Lập Quyên dĩ nhiên rất tán thành chuyện này. Cho dù không có Tô Mộc, nàng cũng muốn có cơ hội cử hành. Vừa vặn quản lý của khách sạn Cổ Tích là một tỷ muội nàng quen biết, có thể cho nàng ưu đãi, cho nên mọi việc mới được cử hành thuận lợi như vậy.
Khách sạn Cổ Tích.
Đây là một khách sạn coi như không tệ ở thành phố Cổ Lan, lấy danh thắng cổ tích của thành phố Cổ Lan đặt tên, tất cả các phòng riêng bên trong khách sạn đều là các điểm thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố, cấp bậc mỗi phòng sẽ dựa theo kích thước lớn nhỏ khác nhau của thắng cảnh mà thay đổi. Giống như sảnh đón khách hiện tại, chính là căn cứ vào chùa đón khách mà đặt tên, trong khách sạn Cổ Tích vốn thuộc về loại gần cuối. Dù sao nơi giống như chùa đón khách ở thành phố Cổ Lan cũng không có gì lạ.
Nhưng cho dù là phòng yến hội như vậy, đối với Nhâm Lập Quyên cũng là gánh nặng không nhẹ. Nếu nàng chủ động mời người khác tới, là người khởi xướng, đương nhiên nàng sẽ chịu trách nhiệm thanh toán. May là nơi này có thể giảm giá, nếu không Nhâm Lập Quyên đúng là thổ huyết.
- Triệu Nguyên, tại sao lại đăm chiêu ủ dột như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu giống như bị người nào đó cưỡng bức vậy.
Cam Thần ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bàn cơm tiếp khách, mỉm cười đùa giỡn.
Bởi vì mọi người đều là bạn học cũ, hơn nữa hai người còn lăn lộn ở cùng một thành phố, cho nên quan hệ giữa Cam Thần và Triệu Nguyên cũng không tệ. Hai người lúc không có việc cũng thường xuyên gặp nhau uống rượu, nhưng thời gian gần đây lại không có cơ hội gặp mặt, không phải là Cam Thần không rảnh, mà bởi vì Triệu Nguyên bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức Cam Thần cũng không biết tên gia hỏa này rốt cuộc đang bận cái gì....
- Đừng nói nữa, một lời khó nói hết!
Triệu Nguyên lắc đầu, nếu không phải buổi họp mặt hôm nay do Nhâm Lập Quyên đề xuất, hơn nữa còn nói sẽ có một vị khách quý thần bí đến đây, có lẽ hắn đã không đến tham gia náo nhiệt.
Bởi vì Triệu Nguyên gần đây rất đau đầu, phải biết rằng trước kia hắn tiêu sái, là bởi vì có một người cha, tên là Triệu Trường Đức, mà Triệu Trường Đức vừa vặn lại là phó thị trưởng thành phố Cổ Lan, mặc dù chưa vào đảng, nhưng lại phân quản lĩnh vực du lịch rất có phân lượng. Có điều kiện tự nhiên này, cho nên sau khi Triệu Nguyên tốt nghiệp trở lại thành phố Cổ Lan liền mở một công ty du lịch, làm ăn cũng rất thuận lợi.
Nhưng đó là lúc trước, hiện tại Triệu Nguyên, bởi vì cha về hưu, bây giờ đã mất đi hào quang vinh hiển dựa vào trước kia. Công ty du lịch chẳng những bị cục du lịch nhiều lần đâm chọc, những người nịnh bợ hắn trước kia, hôm nay cũng không thèm nhìn hắn. Duới tình huống như thế, công ty du lịch của hắn làm ăn ngày càng tệ, gần như sắp đóng cửa.
Duới tình huống như thế, Triệu Nguyên có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Chuyện Triệu Nguyên hiện tại muốn làm nhất chính là vay ngân hàng, sau đó nghĩ cách kích hoạt công ty du lịch Giải Mộng. Phải biết rằng ngoại trừ kinh doanh cái này, hắn không quen thuộc với những ngành nghề khác. Mấu chốt nhất là, Triệu Nguyên tin tưởng ngành du lịch ở thành phố Cổ Lan tuyệt đối có thể phát triển. Nếu không, công ty du lịch Giải Mộng của hắn cũng không bị người ta chèn ép. Ai bảo Giải Mộng của hắn khiến cho người khác nhìn thấy mà thèm.
Lòng người dễ thay đổi, cây ngã thì khỉ đi, bây giờ Triệu Nguyên rất thấu hiểu những điều này.
- Không nói mấy chuyện này nữa, mất hứng, tối nay gặp mặt hội bạn học, chúng ta cứ uống thoải mái, tiền rượu tôi trả!
Triệu Nguyên lớn tiếng nói.
- Đây là cậu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tùy tiện nhổ ra một cọng lông cũng mạnh hơn chúng tôi. Nhưng lần này tiền rượu cũng không nên gấp gáp, nếu chúng tôi tổ chức buổi họp mặt thì cũng gom đủ rồi.
Cam Thần cười nói.
Cam Thần thưởng thức nhất chính là điểm này của Triệu Nguyên, rất biết đúng mực. Giống như lời nói vừa rồi, cho dù Triệu Nguyên có tiền cũng không thể nói hội bạn học này thuộc về hắn, bởi vì đây dù sao cũng là Nhâm Lập Quyên đứng ra tổ chưc. Nhưng hắn vẫn nói muốn trả tiền rượu, chính là muốn tiết kiệm cho Nhâm Lập Quyên, dù sao Triệu Nguyên biết, Nhâm Lập Quyên và Cam Thần cũng không giàu có gì, lại sắp kết hôn, đi làm chỉ có mấy đồng tiền lương, có thể tiết kiệm cho bọn hắn một chút thì vẫn nên tiết kiệm.
- Đúng rồi, vị khách quý thần bí tối nay lớp trưởng nói là ai?
Sau khi Triệu Nguyên hàn huyên với Cam Thần mấy câu đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.