Quan Bảng

Chương 386: Khóc lóc om sòm!

Ẩn Vi Giả

20/05/2016

Lương Thiên nhìn tình cảnh trước mắt, sắc mặt càng thêm khó coi. Cho đến hiện tại, hắn mới xem như hiểu được, thì ra là từ đầu tới đuôi, Tô Mộc hoàn toàn không sợ hãi, hắn đã sớm chuẩn bị ứng phó với cục diện hôm nay. Video giám sát, chẩn đoán bệnh của bệnh viện, bài viết phản kích trên internet, một bộ tổ hợp quyền đánh xuống, phá tan tất cả những gì Lương Thiên đã dụng công xây dựng.

- Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì? Chết tiệt, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sắc mặt Lương Thiên tái nhợt thấp giọng tự nói.

- Lương thiếu, anh làm sao vậy?

Ngưu Giá Cường lo lắng hỏi.

- Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!

Lương Thiên ngẩng đầu nhìn Ngưu Giá Cường, trong ánh mắt lộ ra tia máu, không chần chờ, hắn liền lấy điện thoại ra trực tiếp nhấn số gọi đi. Nhưng khi điện thoại truyền ra âm thanh bên kia không mở máy, bất an trong lòng Lương Thiên càng ngày càng mãnh liệt.

- Lương thiếu, anh gọi điện thoại cho ai vậy?

Ngưu Giá Cường hỏi.

- Cậu câm miệng cho tôi!

Lương Thiên thấp giọng quát lạnh nói, gọi cho ai, cậu nói là gọi cho ai, đương nhiên là gọi cho những người tôi đã an bài rồi.

Phải biết rằng trên mạng có thể trong thời gian ngắn như vậy, điên cuồng truyền ra sự kiện dư luận của Tô Mộc, tất cả đều bởi vì Lương Thiên ở phía sau thao tác. Bởi vì Lương Thiên bỏ tiền thuê người, để cho bọn họ gây chuyện trên mạng, hâm nóng không khí này. Hiện tại trên internet đột nhiên toát ra những bài viết chính diện về Tô Mộc, hắn há có thể không nóng nảy, muốn hỏi những người đó xảy ra chuyện gì? Không ngờ gọi điện thoại nãy giờ, mà vẫn không có ai mở máy.

Chẳng lẽ điện thoại hết pin?

- Hỏng bét rồi!

Khi sắc mặt Lương Thiên còn đang tái nhợt, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Mộc đang chậm rãi nói. Giống như nói đến sự kiện dư luận thứ hai. Đầu hắn chợt chấn động mạnh, vội vàng nhìn sang phía Ngưu Giá Cường bên cạnh.

- Kêu bọn họ cút nhanh lên, không cần ai đi vào!

Lương Thiên gấp giọng nói.

- Kêu ai cút nhanh lên?

Ngưu Giá Cường có chút phát mộng nói.

Nhưng rất nhanh Ngưu Giá Cường liền hiểu, bọn họ theo lời Lương Thiên là ai. Bởi vì khi Lương Thiên vừa dứt lời, từ phía cánh cửa hội trường truyền đến một trận thanh âm ồn ào, trong đó còn kèm theo những tiếng gầm gừ. Nhìn về phía âm thanh phát hiện, Ngưu Giá Cường phát hiện không biết từ lúc nào, ở cửa hội trường lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh.

Mấy đạo thân ảnh này nữ có nam có, trẻ có già có, một nữ nhân trong đó còn ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lóc, rõ ràng có thể nhìn ra là đang giả bộ. Mấy tên nam tử bên cạnh đều là hạng mặt mũi bặm trợn, giống như đám lưu manh đầu đường xó chợ chứ không phải người đứng đắn.

- Trời ơi, các người bắt Diêm Xuân nhà chúng tôi, đến bây giờ cũng không thả ra, rốt cuộc là muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn chúng tôi biến thành cô nhi quả mẫu sao?

- Không sai, hôm nay trước mặt nhiều nhà báo như vậy, Tô Mộc, anh phải nói nói rõ ràng, tại sao lại bắt Diêm xưởng trưởng của chúng tôi?

- Diêm Vọng khoa trưởng của chúng tôi thì sao? Tại sao người khác đều được thả ra rồi, nhưng vẫn muốn giam hắn?

- Đây tuyệt đối là quan báo tư thù!



Mấy nam nhân vây quanh nữ nhân khóc lóc om sòm, đi về phía hội trường.... đám lưu manh này vốn không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại có người cho tiền, để cho bọn họ chạy tới gây chuyện, bảo là muốn xem trò cười của Tô Mộc. Nghĩ đến sau khi Diêm Vọng bị bắt, bọn họ liền bị chặt đứt tài lộ. Không có ai mang cầu tài, mà những cái này đều là Tô Mộc gây ra, cho nên bọn họ không chần chờ liền tới đây hỗ trợ.

Chỉ cần có thể cho Tô Mộc ngột ngạt, bọn họ tuyệt đối vui lòng nhìn thấy.

Mặc dù nói dàn đèn flash trước mặt có làm bọn họ choáng váng, nhưng bọn hắn cũng không sợ. Bởi vì bọn họ tin tưởng, Tô Mộc tuyệt đối không dám làm gì bọn họ trước mặt nhiều phương tiện truyền thông như vậy. Nếu thật sự động thủ, vậy hình tượng của Tô Mộc sẽ càng bị bôi đen.

- Xong rồi, động tác của bọn họ làm sao nhanh như vậy.

Lương Thiên lẩm bẩm tự nói, sắc mặt tái nhợt lúc này càng trở nên khủng hoảng

- Sự kiện dư luận thứ nhất hắn có được biện pháp ứng phó, sự kiện thứ hai càng không phải nói, cái mông của cha con Diêm Xuân Diêm Vọng vốn không sạch sẽ, lần này đúng là thọc vào cái sọt lớn rồi. Cũng may bọn họ không biết là ta ở sau lưng cổ động bọn họ đứng ra.

Ngưu Giá Cường nhìn Lương Thiên lẩm bẩm tự nói, lại nhìn về hướng mấy người đang khóc lóc om sòm, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Nghĩ tới nào khả năng đáng sợ nào đó, con ngươi của tiểu tử này xoay động, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

- Vậy, Lương thiếu, tôi đi nhà cầu trước.

Nói xong Ngưu Giá Cường liền rời khỏi hội trường, đi ra một góc khuất bên ngoài, vừa muốn lấy điện thoại ra gọi, lại phát hiện, một đoàn người từ bên cạnh cửa hông đi vào hội trường. Khi Ngưu Giá Cường nhìn thấy người dẫn đội chính là người nào, thân thể hắn chợt trận run rẩy. Không dám có bất kỳ chần chờ, trực tiếp gọi điện thoại.

- Cha, cứu mạng, con hình như lại chọc ra tai họa rồi!

Sự kiện ồn ào phát sinh ở cửa hội trường, chỉ khiến Tô Mộc xuất hiện giật mình ngắn ngủi, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Nói thật, hắn cũng không xa lạ gì với những người vừa đi vào. Hôm nay nơi này chỉ tiến hành một buổi công bố truyền thông, lại không có đại nhân vật gì tới, cho nên cho dù phân phó Ô Dương chú ý an toàn, hắn cũng không thể cản tất cả mọi người tới đây.

Trên thực tế, Tô Mộc đối với những người đến gây chuyện này, chẳng những không ghét, khóe miệng thậm chí hiện ra nụ cười lạnh.

Thật là mới vừa nói buồn ngủ đã có người tới đây đưa gối!

- Yên lặng, xin mọi người yên lặng!

Tô Mộc liếc nhìn hội trường bởi vì mấy người này mà có chút hỗn loạn, la lớn. Theo thanh âm của hắn vang lên, hội trường tạm thời yên tĩnh trở lại. Tất cả nhà báo đều nhìn về hướng Tô Mộc, chờ đợi hắn làm sao hóa giải cục diện trước mắt. Phải biết rằng loại chuyện này là phiền toái nhất, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ quan viên, nếu trực tiếp bị kéo vào dòng nước xoáy, tình huống sẽ càng bết bát.

- Xin mời mấy vị vừa đi vào, có lời gì cứ hỏi đi! Tôi đã nói hôm nay tôi sẽ trả lời tất cả mọi thắc mắc.

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Hỏi thì hỏi!

Người phụ nữ trung niên ngồi chồm hổm dưới đất khóc lóc om sòm nghe được lời nói của Tô Mộc..., liền dừng khóc, từ trên mặt đất đứng lên, đi cùng mấy người nam nhân xuất hiện trong hội trường.

Nàng chính là Điền Dung vợ Diêm Vọng!

Thật ra xuất diễn hôm nay, Điền Dung cũng không muốn tới. Nhưng không chịu nổi có người nói với nàng, nếu không đến đây gây chuyện ầm ĩ, hai cha con Diêm Vọng và Diêm Xuân sẽ không được thả ra. Nếu thật sự như vậy, Điền Dung chắc chắn không sống nổi. Cuộc đời của Điền Dung chỉ sống vì Diêm Xuân, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Diêm Vọng lại là nhi tử duy nhất của nàng, bình thường vô cùng được yêu chiều, hôm nay bị nhốt đã mấy ngày, nàng càng không yên lòng.

Nghĩ đến cha con bọn họ gặp hạn như vậy, nửa đời sau của Điền Dung cũng sẽ phá hủy, nàng mới cắn răng, mang theo mấy tên bạn nhậu lưu manh của Diêm Vọng, thừa dịp buổi công bố truyền thông, tới đây gây chuyện, hy vọng có thể mượn sự kiện dư luận này, bức bách Tô Mộc gật đầu, đồng ý buông tha cho cha con Diêm Xuân Diêm Vọng.

- Cô là ai?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.



- Tôi là Điền Dung, Diêm Xuân là chồng của tôi, Diêm Vọng là nhi tử của tôi, tôi muốn hỏi Tô Mộc Huyện trưởng, tại sao anh lại bắt giữ chồng và nhi tử của tôi? Tại sao đến bây giờ còn chưa thả bọn họ? Không phải vì vì bọn họ từng đắc tội với anh sao? Tại sao anh có thể hạ thủ độc ác như vậy? Anh nói đi, cần bao nhiêu tiền mới có thể thả bọn họ, tôi đưa, tôi đưa là được chứ gì?

Điền Dung la lớn.

Tách tách!

Từng đợt ánh đèn flash vang lên, chiếu vào trên người Điền Dung, làm nổi bật dáng vẻ của người đàn bà chanh chua.

- Hồ đồ!

Sắc mặt Tô Mộc âm trầm nhìn Điền Dung.

- Chuyện Diêm Xuân Diêm Vọng có đắc tội với tôi hay không không có nửa điểm quan hệ, bọn họ hiện tại bị bắt giam, là bởi vì cơ quan công an đang lập án tiến hành điều tra. Cô là vợ của Diêm Xuân, mẹ của Diêm Vọng, không biết tích cực phối hợp với công việc của cơ quan nhà nước, ngược lại ở chỗ này càn rỡ gây loạn, có biết hành động này của cô có nghĩa gì không? Đây là cô đang phạm pháp!

- Phạm pháp? Hừ, anh nói cũng thật dễ dàng, thoáng cái đã chụp lên đầu tôi tội danh như vậy. Anh có xứng làm quan hay không? Tôi bất kể, Diêm Xuân nhà tôi chính là không có chuyện gì, hắn vì nhà máy xi măng Hoàng Vân cực khổ cả đời, kết quả lại bị anh bắt giữ. Anh phải cho tôi một giải thích? Còn Diêm Vọng, tại sao nhiều người đến quản ủy hội khu đang quy hoạch thỉnh nguyện anh không bắt, nhưng anh vẫn bắt hắn, anh nói xem, đây không phải là quan báo tư thù thì là cái gì?

Điền Dung nhanh mồm nhanh miệng nói.

Điền Dung trước kia chính là một người đàn bà chanh chua, sau này đi theo Diêm Xuân, địa vị phát sinh biến hóa, nhãn giới cũng được mở ra, vì vậy mắng người, cũng rất có trình độ, đều tiến hành từng bước. Trường hợp như vậy, nếu đổi lại là người khác, đừng nói là phản bác, cho dù có thể đứng vững cũng coi như không tệ. Nhưng Điền Dung chẳng những làm như vậy, hơn nữa nhìn tư thế, còn có ý tứ càng diễn càng mạnh mẽ.

- Người đàn bà chanh chua này, tôi sẽ kéo bà ta ra!

Ô Dương lo lắng kêu lên.

- Ô quản lý, không có chuyện gì, bình tĩnh chớ nóng!

Đỗ Liêm nhìn Ô Dương, thấp giọng nói.

- Đỗ thư ký, nhưng Tô Huyện trưởng...

Ô Dương gấp giọng nói.

- Không có chuyện gì, không được loạn!

Đỗ Liêm bình tĩnh nói.

- Được rồi!

Ô Dương cắn răng, đứng bên cạnh sân khấu, chỉ cần phát hiện những người này có bất kỳ ý tứ muốn gây chuyện, hắn tuyệt đối sẽ xông lên trước tiên, che chở cho Tô Mộc rời đi.

Đừng nói Điền Dung nói chuyện thật sự rất lợi hại, cả hội trường trải qua một trận ầm ĩ của cô ta, nhất thời bắt đầu bàn luận xôn xao. Buổi công bố truyền thông hôm nay, cũng không phải là tất cả truyền thông đều đứng về phía Tô Mộc, có rất nhiều người tới đây chuẩn bị chế giễu, hiện tại nhìn thấy Điền Dung làm như vậy, làm sao bỏ qua cơ hội tốt, rối rít chuẩn bị sẵn sàng, xem Tô Mộc làm sao ứng phó.

- Các vị, xin hãy yên lặng!

Tô Mộc quét qua toàn trường, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Điền Dung, khóe miệng khẽ vung lên:

- Nếu cô đã muốn biết tại sao tôi lại nói này sự kiện dư luận thứ hai còn hoang đường, nhàm chán hơn chuyện thứ nhất, vậy thì bắt đầu đi.

Tô Mộc vừa dứt lời, từ cửa hông bên cạnh đi ra một người, khi hắn vừa xuất hiện, tất cả ánh đèn flash đều đồng loạt nhấp nháy, điên cuồng chụp hình hắn, bởi vì thân phận của hắn thực sự đặc biệt, có thể xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối là sự kiện thứ hai có biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook