Chương 1600: Không thể đem xử lý làm như giao dịch
Ẩn Vi Giả
09/03/2017
Mười một giờ rưỡi đêm.
Trấn Đông Phương, thôn Tây Bặc.
Đây là một thôn xóm nằm trong trấn Đông Phương, không xa không gần huyện thành Ân Huyền, nằm ở lưng chừng núi. Dù nơi này không có núi cao hùng vĩ, nhưng cũng thuộc về dãy núi trùng điệp khá lớn.
Tục ngữ nói rất đúng, vùng khỉ ho cò gáy xuất điêu dân. Mà thôn dân nơi này là điêu dân sao? Không, đương nhiên không phải. Sở dĩ họ đoàn kết cũng bởi vì cùng chung một họ, đều họ Mã, điều này làm trong máu thịt của họ bẩm sinh đã duy trì tính đoàn kết.
Giống như là hiện tại.
Cho dù có Dư Thuận ở lại trấn thủ, cũng chỉ vỗ yên được cảm xúc của thôn dân, về việc chân chính giải quyết vấn đề, còn chưa thể làm được. Mấu chốt nhất chính là, Dư Thuận không có quyền lực kia, đáp ứng yêu cầu của người thôn Tây Bặc.
- Dư phó chủ tịch, hay là chúng ta đi vào trấn trước. Mà công tác nơi này hãy để tôi làm đi?
Người đứng cạnh Dư Thuận chính là bí thư trấn ủy Đông Phương, Lưu Đông Huy. Mà đi theo sau hắn chính là trưởng trấn Dương Sơn cùng những lãnh đạo khác trong trấn.
Dư Thuận đang đứng ở cửa thôn, dựa vào sau xe, vẻ mặt lạnh lùng.
Dư Thuận đảo mắt nhìn qua đoàn người, thản nhiên nói:
- Tôi ở lại đây, nếu các vị cảm thấy lạnh thì tự quay về nhà đi.
- Vậy sao được chứ!
Lưu Đông Huy vội nói.
Nhưng khi Dương Sơn nghe được lời này, liền lộ vẻ khinh thường. Bởi vì hiện tại là ban đêm nên không dễ dàng phát hiện.
Cho dù Dư Thuận không nhìn thấy vẻ mặt của Dương Sơn, nhưng vẫn có thể đoán được. Mặc dù nói ở trong huyện Ân Huyền không có xếp nhãn tuyến của mình, nhưng Dư Thuận vẫn có chút hiểu biết tình huống nơi này, cho dù trong hương trấn cũng biết không ít.
Tỷ như Lưu Đông Huy, trước kia chính là người của Trương Bắc Hạ, hiện tại nghiêm khắc mà nói đã đi nhờ vả Tô Mộc, nhưng vẫn chưa được Tô Mộc chân chính thừa nhận. Mà Dương Sơn thì càng đơn giản, chính là do Hầu Bách Lương đề bạt lên.
Trấn Đông Phương không gần không xa huyện thành, chỉ xem như nằm ở giữa. Dọc theo đường này chạy về hướng tây, sẽ trực tiếp đi sang một tỉnh khác.
Nhóm người Dư Thuận đứng nơi đó chờ đợi, mà trong thôn dù có chút người đã đi ngủ, nhưng đại đa số vẫn còn sáng đèn.
Vào lúc bình thường đương nhiên cả thôn cùng đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên nhà nhà đều đang chờ đợi, nhìn xem trong huyện sẽ giải quyết chuyện hôm nay như thế nào. Về chuyện bốn chiếc xe công vụ bị đập phá, lúc Dư Thuận tới vẫn chưa nghĩ kéo đi, chỉ để nguyên tại chỗ xem như vật chứng tại hiện trường.
Nhà bí thư chi bộ thôn.
Là lão bí thư chi bộ, nhà của Mã Hùng Khuê đèn đuốc sáng trưng, những người tuổi tác có chút cao, hơi có chút quyền nói chuyện trong thôn đều đang ở đây. Trong đây còn có mặt đương sự, ông chủ quầy tạp hóa Mã Chấn cùng con trai Mã Chí Thành, con dâu Hoàng Lệ Ngọc.
Ở trong thôn Tây Bặc, Mã Chấn xem như thuộc loại gia đình gia đại nghiệp đại, nắm giữ quyền nói chuyện rất lớn trong thôn.
- Lão bí thư, ông nói chuyện này rốt cục nên xử lý thế nào? Nếu ngay cả cái rắm cũng không phóng một cái, nhà của tôi làm sao mà sống?
Mã Chấn lớn tiếng nói.
- Việc này đương nhiên không thể bỏ qua như vậy, nếu bỏ qua, vậy mặt mũi đàn ông trong thôn ngày sau làm sao ra ngoài!
Mã Hùng Khuê lớn tiếng nói.
- Cho nên đây?
- Vậy chúng ta cần làm sao bây giờ?
- Lãnh đạo huyện cùng lãnh đạo trấn đều đang ở bên ngoài thôn, hình như đang đợi ai!
…
Người của thôn Tây Bặc thật đoàn kết, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhiều lãnh đạo đang chờ bên ngoài, chuyện này thật sự rất áp lực. Nhưng cho dù bị áp lực, sự tình cũng đã xảy ra như thế, họ đã không còn đường lui.
- Tôi nghe nói bí thư huyện ủy hiện tại làm việc rất có trách nhiệm, hay là chúng ta đi tìm hắn?
Mã Chấn nói.
- Ông muốn nói là Tô bí thư? Là bí thư búp bê kia sao?
Mã Hùng Khuê không chút để ý nói.
- Phải!
Mã Chấn đáp.
- Mao đầu tiểu tử kia có thể làm được chuyện gì, không cần đi quản. Hôm nay chúng ta phải nhìn thấy Hầu Bách Lương, nếu hắn không tới người khác có tới cũng vô dụng. Dù sao chúng ta đã nói ra điều kiện, tôi thật sự không tin bọn hắn dám không làm theo!
Mã Hùng Khuê trầm giọng nói.
- Được, nghe lời lão bí thư!
…
Mười hai giờ đêm.
Lúc này trời rất lạnh, ngay khi nhóm người Dư Thuận vừa lên xe ngồi đóng cửa cho ấm áp, từ xa xuất hiện ánh sáng. Không bao lâu, một chiếc xe chạy nhanh tới trước mặt họ.
Tô Mộc từ trên xe bước xuống.
- Tô bí thư!
Dư Thuận nhanh chóng tiến lên, Tô Mộc đảo mắt qua toàn trường, thản nhiên nói:
- Cục trưởng cục văn hóa huyện đang ở nơi nào?
- Tôi ở đây!
La Phi Vũ vội vàng bước ra, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu hắn dám vắng mặt thật sự là chán sống.
Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua, hỏi:
- La Phi Vũ, ông nói tôi nghe một chút đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Nơi đó là xe công vụ của cục văn hóa đi? Nhìn xem đã biến thành cái gì! Còn nữa, cục văn hóa đúng là giàu có a, chỉ xuống chiếu phim thôi đã phái ra bốn chiếc xe!
- Bốn chiếc đều cùng một nhãn hiệu như vậy, loại xe này ngoài thị trường bao nhiêu một chiếc không cần tôi nói đi? Các ông thật sự giỏi lắm, chuyện này ngày sau tiếp tục tính sổ với các người. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, ý kiến của thôn dân thôn Tây Bặc thế nào? Họ có yêu cầu gì?
- Tô bí thư, là như vậy, bên thôn Tây Bặc ra điều kiện, nhất định tiến hành xử lý nghiêm khắc người của cục văn hóa. Còn nữa, họ yêu cầu bồi thường, cần ba mươi ngàn phí tổn thất tinh thần, ba mươi ngàn sửa chữa quầy tạp hóa, không được truy cứu trách nhiệm của bọn họ!
Dư Thuận thấp giọng nói.
Điều kiện như vậy cũng không xem như quá mức.
Thậm chí Tô Mộc nghĩ tới, tiền bồi thường ba mươi ngàn cũng không nhiều, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu không thể khống chế đợi khi chân chính khuếch đại, tính chất sẽ nghiêm trọng. Đối đãi chuyện như thế cần thiết chính là đao sắc chặt đay rối.
- Dư Thuận, các ông theo tôi đi vào, hiện tại tôi muốn gặp bí thư chi bộ thôn, còn có người thụ hại!
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Mọi người đi theo Tô Mộc vào trong thôn. Lúc này trong thôn cũng không có đèn đường, toàn bộ đèn xe đều mở ra, Tô Mộc trầm ổn đi thẳng về phía trước.
Bên trong nhà bí thư chi bộ.
Khi Tô Mộc đi tới nơi này, nhóm người Mã Hùng Khuê vừa đi ra, khi Mã Hùng Khuê nhìn thấy Tô Mộc, sắc mặt ngẩn ra. Tô Mộc đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy không phải vài ngày, cho nên hắn biết Tô Mộc.
Nhưng Mã Hùng Khuê không nghĩ tới người đến lại là Tô Mộc mà không phải Hầu Bách Lương.
- Mã Hùng Khuê, thất thần làm gì? Không biết đây là ai sao? Đây là bí thư huyện ủy Tô bí thư!
Lưu Đông Huy thấp giọng nói.
- Tôi đương nhiên biết là ai!
Mã Hùng Khuê không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Tô bí thư, sao anh lại tới đây?
- Sao vậy? Lão bí thư, chẳng lẽ tôi tới đây còn chưa đủ giải quyết vấn đề sao? Hay là nói ở trong mắt của ông, lời nói của bí thư huyện ủy như tôi còn không thể đại biểu cho ý kiến của huyện?
Tô Mộc thản nhiên hỏi ngược lại.
- Vậy thì không phải!
Mã Hùng Khuê không khỏi sửng sốt, nhưng không dám tiếp tục dây dưa trong đề tài này, nếu hắn dám trả lời như vậy, người xui xẻo chính là hắn.
Mặc dù Mã Hùng Khuê không muốn tin tưởng địa vị của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền, nhưng bí thư huyện ủy chính là bí thư huyện ủy, lời nói ra tuyệt đối mạnh hơn những người khác.
Càng khỏi nói hiện tại Tô Mộc đứng ở đây, những lãnh đạo như Dư Thuận đều không dám thở lớn tiếng, điều này đã nói rõ vấn đề. Phải biết rằng lãnh đạo trong trấn, bình thường luôn vênh váo tự đắc, mà bây giờ lại ngoan ngoãn, đã đủ nói rõ Tô Mộc thật cường thế.
- Đây là tân nhậm bí thư huyện ủy sao? Thật trẻ tuổi a!
- Phải đó, không lớn hơn nhị cẩu nhà tôi được bao nhiêu!
- Còn trẻ như vậy chẳng lẽ dựa vào quan hệ với mặt trên sao?
- Còn trẻ như vậy làm được chuyện gì? Tốt nhất đừng ôm hi vọng quá lớn!
Từ khi Tô Mộc trở thành bí thư huyện ủy tới nay, không phải ai cũng từng gặp qua hắn. Điều này thật bình thường, thôn dân đương nhiên không có lực mẫn tuệ trong chính trị. Họ cũng không quản chuyện thay đổi trong quan trường, họ chỉ cần biết ích lợi của mình không bị tổn hại là tốt nhất.
- Tô bí thư, nếu anh đã tới đây, vậy anh nói đi, anh chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?
Mã Hùng Khuê hỏi.
Tô Mộc nghe được lời nghị luận của thôn dân, nhưng hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt đảo qua toàn trường, quyết đoán mở miệng.
- Điều kiện các vị đã nói, tôi không khả năng đáp ứng, bởi vì chuyện như vậy hoàn toàn không tồn tại vấn đề giao dịch. Nên xử lý thế nào tôi đã có ý tưởng, hiện tại tôi sẽ nói ra, mọi người nghe xem có hài lòng hay không!
Trấn Đông Phương, thôn Tây Bặc.
Đây là một thôn xóm nằm trong trấn Đông Phương, không xa không gần huyện thành Ân Huyền, nằm ở lưng chừng núi. Dù nơi này không có núi cao hùng vĩ, nhưng cũng thuộc về dãy núi trùng điệp khá lớn.
Tục ngữ nói rất đúng, vùng khỉ ho cò gáy xuất điêu dân. Mà thôn dân nơi này là điêu dân sao? Không, đương nhiên không phải. Sở dĩ họ đoàn kết cũng bởi vì cùng chung một họ, đều họ Mã, điều này làm trong máu thịt của họ bẩm sinh đã duy trì tính đoàn kết.
Giống như là hiện tại.
Cho dù có Dư Thuận ở lại trấn thủ, cũng chỉ vỗ yên được cảm xúc của thôn dân, về việc chân chính giải quyết vấn đề, còn chưa thể làm được. Mấu chốt nhất chính là, Dư Thuận không có quyền lực kia, đáp ứng yêu cầu của người thôn Tây Bặc.
- Dư phó chủ tịch, hay là chúng ta đi vào trấn trước. Mà công tác nơi này hãy để tôi làm đi?
Người đứng cạnh Dư Thuận chính là bí thư trấn ủy Đông Phương, Lưu Đông Huy. Mà đi theo sau hắn chính là trưởng trấn Dương Sơn cùng những lãnh đạo khác trong trấn.
Dư Thuận đang đứng ở cửa thôn, dựa vào sau xe, vẻ mặt lạnh lùng.
Dư Thuận đảo mắt nhìn qua đoàn người, thản nhiên nói:
- Tôi ở lại đây, nếu các vị cảm thấy lạnh thì tự quay về nhà đi.
- Vậy sao được chứ!
Lưu Đông Huy vội nói.
Nhưng khi Dương Sơn nghe được lời này, liền lộ vẻ khinh thường. Bởi vì hiện tại là ban đêm nên không dễ dàng phát hiện.
Cho dù Dư Thuận không nhìn thấy vẻ mặt của Dương Sơn, nhưng vẫn có thể đoán được. Mặc dù nói ở trong huyện Ân Huyền không có xếp nhãn tuyến của mình, nhưng Dư Thuận vẫn có chút hiểu biết tình huống nơi này, cho dù trong hương trấn cũng biết không ít.
Tỷ như Lưu Đông Huy, trước kia chính là người của Trương Bắc Hạ, hiện tại nghiêm khắc mà nói đã đi nhờ vả Tô Mộc, nhưng vẫn chưa được Tô Mộc chân chính thừa nhận. Mà Dương Sơn thì càng đơn giản, chính là do Hầu Bách Lương đề bạt lên.
Trấn Đông Phương không gần không xa huyện thành, chỉ xem như nằm ở giữa. Dọc theo đường này chạy về hướng tây, sẽ trực tiếp đi sang một tỉnh khác.
Nhóm người Dư Thuận đứng nơi đó chờ đợi, mà trong thôn dù có chút người đã đi ngủ, nhưng đại đa số vẫn còn sáng đèn.
Vào lúc bình thường đương nhiên cả thôn cùng đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên nhà nhà đều đang chờ đợi, nhìn xem trong huyện sẽ giải quyết chuyện hôm nay như thế nào. Về chuyện bốn chiếc xe công vụ bị đập phá, lúc Dư Thuận tới vẫn chưa nghĩ kéo đi, chỉ để nguyên tại chỗ xem như vật chứng tại hiện trường.
Nhà bí thư chi bộ thôn.
Là lão bí thư chi bộ, nhà của Mã Hùng Khuê đèn đuốc sáng trưng, những người tuổi tác có chút cao, hơi có chút quyền nói chuyện trong thôn đều đang ở đây. Trong đây còn có mặt đương sự, ông chủ quầy tạp hóa Mã Chấn cùng con trai Mã Chí Thành, con dâu Hoàng Lệ Ngọc.
Ở trong thôn Tây Bặc, Mã Chấn xem như thuộc loại gia đình gia đại nghiệp đại, nắm giữ quyền nói chuyện rất lớn trong thôn.
- Lão bí thư, ông nói chuyện này rốt cục nên xử lý thế nào? Nếu ngay cả cái rắm cũng không phóng một cái, nhà của tôi làm sao mà sống?
Mã Chấn lớn tiếng nói.
- Việc này đương nhiên không thể bỏ qua như vậy, nếu bỏ qua, vậy mặt mũi đàn ông trong thôn ngày sau làm sao ra ngoài!
Mã Hùng Khuê lớn tiếng nói.
- Cho nên đây?
- Vậy chúng ta cần làm sao bây giờ?
- Lãnh đạo huyện cùng lãnh đạo trấn đều đang ở bên ngoài thôn, hình như đang đợi ai!
…
Người của thôn Tây Bặc thật đoàn kết, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhiều lãnh đạo đang chờ bên ngoài, chuyện này thật sự rất áp lực. Nhưng cho dù bị áp lực, sự tình cũng đã xảy ra như thế, họ đã không còn đường lui.
- Tôi nghe nói bí thư huyện ủy hiện tại làm việc rất có trách nhiệm, hay là chúng ta đi tìm hắn?
Mã Chấn nói.
- Ông muốn nói là Tô bí thư? Là bí thư búp bê kia sao?
Mã Hùng Khuê không chút để ý nói.
- Phải!
Mã Chấn đáp.
- Mao đầu tiểu tử kia có thể làm được chuyện gì, không cần đi quản. Hôm nay chúng ta phải nhìn thấy Hầu Bách Lương, nếu hắn không tới người khác có tới cũng vô dụng. Dù sao chúng ta đã nói ra điều kiện, tôi thật sự không tin bọn hắn dám không làm theo!
Mã Hùng Khuê trầm giọng nói.
- Được, nghe lời lão bí thư!
…
Mười hai giờ đêm.
Lúc này trời rất lạnh, ngay khi nhóm người Dư Thuận vừa lên xe ngồi đóng cửa cho ấm áp, từ xa xuất hiện ánh sáng. Không bao lâu, một chiếc xe chạy nhanh tới trước mặt họ.
Tô Mộc từ trên xe bước xuống.
- Tô bí thư!
Dư Thuận nhanh chóng tiến lên, Tô Mộc đảo mắt qua toàn trường, thản nhiên nói:
- Cục trưởng cục văn hóa huyện đang ở nơi nào?
- Tôi ở đây!
La Phi Vũ vội vàng bước ra, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu hắn dám vắng mặt thật sự là chán sống.
Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua, hỏi:
- La Phi Vũ, ông nói tôi nghe một chút đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Nơi đó là xe công vụ của cục văn hóa đi? Nhìn xem đã biến thành cái gì! Còn nữa, cục văn hóa đúng là giàu có a, chỉ xuống chiếu phim thôi đã phái ra bốn chiếc xe!
- Bốn chiếc đều cùng một nhãn hiệu như vậy, loại xe này ngoài thị trường bao nhiêu một chiếc không cần tôi nói đi? Các ông thật sự giỏi lắm, chuyện này ngày sau tiếp tục tính sổ với các người. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, ý kiến của thôn dân thôn Tây Bặc thế nào? Họ có yêu cầu gì?
- Tô bí thư, là như vậy, bên thôn Tây Bặc ra điều kiện, nhất định tiến hành xử lý nghiêm khắc người của cục văn hóa. Còn nữa, họ yêu cầu bồi thường, cần ba mươi ngàn phí tổn thất tinh thần, ba mươi ngàn sửa chữa quầy tạp hóa, không được truy cứu trách nhiệm của bọn họ!
Dư Thuận thấp giọng nói.
Điều kiện như vậy cũng không xem như quá mức.
Thậm chí Tô Mộc nghĩ tới, tiền bồi thường ba mươi ngàn cũng không nhiều, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu không thể khống chế đợi khi chân chính khuếch đại, tính chất sẽ nghiêm trọng. Đối đãi chuyện như thế cần thiết chính là đao sắc chặt đay rối.
- Dư Thuận, các ông theo tôi đi vào, hiện tại tôi muốn gặp bí thư chi bộ thôn, còn có người thụ hại!
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Mọi người đi theo Tô Mộc vào trong thôn. Lúc này trong thôn cũng không có đèn đường, toàn bộ đèn xe đều mở ra, Tô Mộc trầm ổn đi thẳng về phía trước.
Bên trong nhà bí thư chi bộ.
Khi Tô Mộc đi tới nơi này, nhóm người Mã Hùng Khuê vừa đi ra, khi Mã Hùng Khuê nhìn thấy Tô Mộc, sắc mặt ngẩn ra. Tô Mộc đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy không phải vài ngày, cho nên hắn biết Tô Mộc.
Nhưng Mã Hùng Khuê không nghĩ tới người đến lại là Tô Mộc mà không phải Hầu Bách Lương.
- Mã Hùng Khuê, thất thần làm gì? Không biết đây là ai sao? Đây là bí thư huyện ủy Tô bí thư!
Lưu Đông Huy thấp giọng nói.
- Tôi đương nhiên biết là ai!
Mã Hùng Khuê không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Tô bí thư, sao anh lại tới đây?
- Sao vậy? Lão bí thư, chẳng lẽ tôi tới đây còn chưa đủ giải quyết vấn đề sao? Hay là nói ở trong mắt của ông, lời nói của bí thư huyện ủy như tôi còn không thể đại biểu cho ý kiến của huyện?
Tô Mộc thản nhiên hỏi ngược lại.
- Vậy thì không phải!
Mã Hùng Khuê không khỏi sửng sốt, nhưng không dám tiếp tục dây dưa trong đề tài này, nếu hắn dám trả lời như vậy, người xui xẻo chính là hắn.
Mặc dù Mã Hùng Khuê không muốn tin tưởng địa vị của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền, nhưng bí thư huyện ủy chính là bí thư huyện ủy, lời nói ra tuyệt đối mạnh hơn những người khác.
Càng khỏi nói hiện tại Tô Mộc đứng ở đây, những lãnh đạo như Dư Thuận đều không dám thở lớn tiếng, điều này đã nói rõ vấn đề. Phải biết rằng lãnh đạo trong trấn, bình thường luôn vênh váo tự đắc, mà bây giờ lại ngoan ngoãn, đã đủ nói rõ Tô Mộc thật cường thế.
- Đây là tân nhậm bí thư huyện ủy sao? Thật trẻ tuổi a!
- Phải đó, không lớn hơn nhị cẩu nhà tôi được bao nhiêu!
- Còn trẻ như vậy chẳng lẽ dựa vào quan hệ với mặt trên sao?
- Còn trẻ như vậy làm được chuyện gì? Tốt nhất đừng ôm hi vọng quá lớn!
Từ khi Tô Mộc trở thành bí thư huyện ủy tới nay, không phải ai cũng từng gặp qua hắn. Điều này thật bình thường, thôn dân đương nhiên không có lực mẫn tuệ trong chính trị. Họ cũng không quản chuyện thay đổi trong quan trường, họ chỉ cần biết ích lợi của mình không bị tổn hại là tốt nhất.
- Tô bí thư, nếu anh đã tới đây, vậy anh nói đi, anh chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?
Mã Hùng Khuê hỏi.
Tô Mộc nghe được lời nghị luận của thôn dân, nhưng hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt đảo qua toàn trường, quyết đoán mở miệng.
- Điều kiện các vị đã nói, tôi không khả năng đáp ứng, bởi vì chuyện như vậy hoàn toàn không tồn tại vấn đề giao dịch. Nên xử lý thế nào tôi đã có ý tưởng, hiện tại tôi sẽ nói ra, mọi người nghe xem có hài lòng hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.