Quan Bảng

Chương 773: Là ai khốn kiếp như vậy

Ẩn Vi Giả

31/10/2016

Chương 776: Là ai khốn kiếp như vậy

Ca ca, anh đã ngủ chưa? Ngủ thì tốt rồi, đột nhiên tôi phát hiện hôm nay không thích hợp, kỳ kinh nguyệt chết tiệt của tôi đã tới rồi, hơn nữa chẳng những là tôi, tiểu muội nhà tôi cũng bị, hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta hẹn hôm khác gặp mặt.

Sau khi gửi tin nhắn này đi, trong hoan lạc của Tô Mộc, ở thành phố Thịnh Kinh cách xa thành phố Cổ Lan, trong một căn phòng được trang trí hết sức tinh xảo trang nhã, trong lòng Tô Tẩm ôm một cái gối ôm, ôm bụng cười lớn, tiếng cười sung sướng, không hề cố kỵ, vô cùng xinh đẹp.

Cho dù Tô Mộc có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ rằng, người gửi loại tin nhắn hương diễm thấp kém tối nay cho mình chính là Tô Tẩm.

Phải biết rằng thân phận của Tô Tẩm là người chủ biên tin tức sáng giá, với thân phận của nàng, làm sao có thể nói ra những lời như vậy.Tô Mộc từ đầu đã không suy nghĩ đến nàng, nhưng hắn đồng dạng không biết, một nữ nhân nếu thật sự vì việc của người nào đó mà động tâm, thì có thể làm ra bất cứ chuyện điên cuồng nào.

Giống như Tô Tẩm hiện tại.

Sau khi ném gối ôm xuống, hai tay nàng xẹt qua ngọn núi cao vút, trong mắt lóe ra một loại mê ly.

Nhiều năm bảo dưỡng như vậy, cũng đến lúc khai phong rồi. Nếu không điên cuồng thì mình thật sự già mất rồi. Đến lúc đó, còn có ai muốn nữa hay không?

Đêm nay Tô Mộc quả thật cũng ngủ một giấc rất ngon.

Đợi đến khi tỉnh lại vào hôm sau, tinh thần của Tô Mộc sảng khoái hơn hôm trước rất nhiều, sau khi ăn bữa sáng, nhìn thấy Triệu Vô Cực đến đây, liền mỉm cười đi ra phía trước:

Triệu ca, chúng ta khởi động mấy chiêu đi?

Hôm nay làm sao lại có tâm tư đấy?

Triệu Vô Cực nhíu mày nói.

Chỉ là muốn khoa tay múa chân mấy cái mà thôi.

Tô Mộc nói.

Tôi sẽ không khoa tay múa chân, thứ tôi làm chính là giết người.

Triệu Vô Cực bình tĩnh nói.

Vậy thì dùng chiêu thức anh tự hào nhất đi, yên tâm, tôi sẽ không bị đánh ngã dễ dàng như vậy đâu.

Tô Mộc mỉm cười nói, bất khuất không buông tha.

Triệu Vô Cực quét mắt nhìn Tô Mộc, không nói thêm gì nữa, cước bộ thậm chí cũng không nhúc nhích, hai tay đã nhanh như tia chớp ra chiêu. Tay phải thành quyền, tay trái phòng ngự, vù một quyền đánh về phía đầu Tô Mộc. Tốc độ của một quyền này rất nhanh, khoảng cách của hai người lại gần như vậy, nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ bị trúng mục tiêu. Nếu như đã trúng, chắc chắn sẽ té xỉu tại chỗ.

Nhưng một màn khiến cho Triệu Vô Cực ngạc nhiên xuất hiện, Tô Mộc chẳng những tránh thoát, hơn nữa còn thuận thế triển khai công kích.

Điều này thật sự khiến Triệu Vô Cực không nghĩ tới!

Mặc dù biết Tô Mộc học võ từ Mai Lan. Nhưng Triệu Vô Cực biết huấn luyện của Tô Mộc không giống mình. Tô Mộc là không trải qua tẩy lễ chiến hỏa. Trên tay chưa từng thấy qua máu. Không giống với hắn, số người đã chết trên tay Triệu Vô Cực nhiều đến mức ngay cả hắn cũng không nhớ rõ. Trong mắt hắn, không có người nào là không thể giết, chỉ cần có mệnh lệnh, hắn sẽ thi hành vô điều kiện.



Mà lần này sở dĩ bị tạm thời đá ra khỏi bộ đội, cũng bởi vì Triệu Vô Cực trong lúc thi hành nhiệm vụ, căm hận chiến hữu bên cạnh bị đối phương nổ chết, cho nên sau khi đối phương đầu hàng, vẫn không giảm bớt dục vọng giết chóc, mà trực tiếp ám sát toàn bộ mười người của đối phương.

Thật ra chuyện như vậy, Mai Lan hoàn toàn có thể áp xuống, nhưng nghĩ đến tính cách của Triệu Vô Cực. Mai Lan liền trực tiếp làm ra quyết định, kêu hắn tạm thời rút lui, đi theo Tô Mộc tôi luyện một thời gian, thuận tiện cũng có thể bảo vệ an toàn cho Tô Mộc.

Bang bang!

Hai người quyền đấm cước đá, từng quyền đến thịt, uy vũ sinh gió. Mặc dù Triệu Vô Cực đã có thu liễm, nhưng lực đạo lại không ngừng gia tăng. Bởi vì Triệu Vô Cực phát hiện, nếu lấy quan điểm của người bình thường đối đãi với Tô Mộc tuyệt đối là lỗ lã. Hình Ý Quyền của Tô Mộc thật sự có bảy phần dáng vẻ của Mai Lan. Hiện tại đã như vậy, nếu tu luyện đến đại thành, hơn nữa trải qua chiến hỏa tẩy lễ, Triệu Vô Cực tin tưởng, khi đó Tô Mộc tuyệt đối có thể lực áp quần hùng, trở thành vua trong binh sĩ.

Đáng tiếc, nhân tài như vậy làm sao lại bước vào con đường làm quan, người giống như Tô Mộc, nếu có thể xen lẫn trong quân đội, hiện tại cấp bậc đã sớm theo nhiệm vụ hoàn thành, từ từ tăng lên.

Khi hai người đang đánh nhau, Trương Quan Trung cũng xuất hiện ở bên ngoài, nhìn hai người ngươi tới ta đi, lắc đầu, trước kia hắn tự nhận mình là người cao lớn, có thể khoa tay múa chân mấy chiêu với người khác, bây giờ nhìn lại mới biết ý nghĩ trước kia của mình trẻ con cỡ nào. Không nói đến những người khác, chỉ riêng chống lại Tô Mộc, Trương Quan Trung cũng biết, mình tuyệt đối sẽ chết ngay lập tức.

Có ai có thể nghĩ đến, đường đường một chủ nhiệm quản ủy hội, có thể đánh như vậy?

Đừng đánh đừng đánh nữa, tôi đánh không lại Triệu ca.

Tô Mộc lùi về phía sau một bước cười khoát khoát tay.

Cậu không phải đánh không lại tôi, cậu vẫn còn đầy đủ lực lượng dự trữ. Chỉ cần hơi chút bồi dưỡng, tuyệt đối có thể trở nên lợi hại hơn. Thế nào đây? Có suy nghĩ vào bộ đội rèn luyện không?

Triệu Vô Cực hỏi.

Được rồi, Triệu ca, đây không phải lần đầu tiên anh nói lời này, hiện tại tôi vẫn tương đối thích quan trường hơn.

Tô Mộc cười nói.

Triệu Vô Cực bất đắc dĩ mỉm cười, không nói thêm nữa. Nhưng lời nói của Triệu Vô Cực thật ra khiến Tô Mộc nhớ tới một người, Trịnh Đậu Đậu, người mình quen biết đầu tiên, còn là sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng, không biết hiện tại như thế nào? Cũng lâu rồi chưa gặp nàng, nói thế nào hai người cũng từng có giao tình đánh nhau, lần này đến tỉnh thành nếu có cơ hội nói, làm sao cũng phải gặp mặt.

Triệu ca, Quan Trung, hôm nay là chủ nhật, hai ngươi không cần đi theo tôi. Hôm nay tôi sẽ tới tỉnh thành, dĩ nhiên nếu như hai người không có chuyện gì, không ngại đi cùng tôi, coi như vui đùa một chút. Tiền xe phí ăn ở tất cả tôi đều bao hết!

Tô Mộc cười nói.

Có thật không?

Trương Quan Trung hai mắt tỏa sáng.

Nói ra lần này giống như kỳ nghỉ vậy, Trương Quan Trung thật sự có chút ít kỳ vọng. Phải biết rằng thời gian này, hắn cũng rất bận rộn. Hiện tại có thể có cơ hội buông lỏng, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Hơn nữa bởi vì quan hệ của Phó Khẩn Canh và Trương lão hổ, nói thật ra, ngoài thời gian làm việc Trương Quan Trung và Tô Mộc cũng là quan hệ bằng hữu. Hắn cũng biết Tô Mộc hiện tại thật sự không thiếu tiền, bởi vì hắn có một người bạn gái làm ăn ở nước ngoài. Đáng chết chính là, người bạn gái này còn làm ăn rất lớn.

Ngươi không thể nói Diệp Tích như thế này như thế kia? Người ta hoàn toàn không làm ăn trong thiên triều, cho dù cha nàng là Diệp An Bang thì thế nào? Trong thiên triều một phó bí thư tỉnh ủy chính là quyền thế rất nặng, nhưng thả vào thị trường quốc tế, người nào sẽ thừa nhận ngươi? Cho nên Trương Quan Trung biết, Diệp Tích có thể xây dựng ra một đế quốc buôn bán lớn như vậy, thật sự không dễ dàng.

Từ góc độ này mà nói, thỉnh thoảng hưởng ké lợi ích từ Tô Mộc cũng không sao cả.

Đương nhiên là thật!

Tô Mộc cười nói.

Thật ra tôi cũng muốn tới tỉnh thành đi chơi, tối nay lớp chúng tôi sẽ mở một buổi họp lớp, hôm nay tôi tới đây vốn là muốn xin lãnh đạo nghỉ cuối tuần, nhưng nếu thuận đường, vậy thì cùng đi.



Trương Quan Trung nói.

Triệu ca…

Cậu đi đến đâu tôi đi đến đấy, đây là công tác của tôi.

Triệu Vô Cực bình tĩnh nói, thái độ đã rất rõ ràng.

Trương Quan Trung biết Tô Mộc có tiền vẫn là thứ yếu. Chưa nói đến Tô Mộc, cho dù là hắn hiện tại, thân gia cũng tương đối khá. Đừng nói là tới tỉnh thành, coi như là ra ngoại quốc cũng không có vấn đề. Dĩ nhiên so với cái này, Triệu Vô Cực càng biết nhiệm vụ của mình là gì. Mặc dù hắn cũng biết, hiện tại Tô Mộc thật sự là người bình thường cũng bắt không được, nhưng dù sao không có chuyện gì, coi như là đi chơi.

Lúc nào xuất hiện, lúc nào biến mất, Triệu Vô Cực nắm bắt vô cùng tốt.

Vậy thì đi!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc đã sớm muốn đến thành phố Thịnh Kinh thăm hỏi Diệp An Bang, mà Diệp An Bang lúc trước cũng đã kêu Tô Mộc tới đây. Cho nên lần này có cơ hội, Tô Mộc sẽ đi gặp. Phải biết rằng hiện tại công việc của khu Cao Khai đã an bài vô cùng tốt, các hạng mục công việc cũng vững bước đi tới. Hơn nữa thân phận hiện tại của Diệp An Bang so với lúc trước cũng bất đồng rất lớn. Hắn là lãnh đạo đứng thứ ba tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, người khác muốn xu nịnh cũng không kịp, nếu để cho người ta biết Tô Mộc có cơ hội gặp mặt cũng không dùng, vậy không phải sẽ bị đố kỵ đến chết.

Triệu Vô Cực lái xe, trong xe Tô Mộc cười nói:

Quan Trung, hai ngày nữa tôi sẽ đến kinh thành một chuyến, tôi nghĩ đến lúc đó nếu cậu không có chuyện gì, hãy cùng đi với tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, Trương gia gia hiện tại cũng đang ở kinh thành.

Vâng, ông nội tôi hai ngày trước có điện thoại tới bảo nếu tôi có thời gian rỗi hãy tới đó, được, tôi sẽ đi cùng lãnh đạo.

Trương Quan Trung nói.

Không khí bên trong xe tạm thời rơi vào trong trầm mặc, Tô Mộc lấy ra hai tập giấy tờ bắt đầu tùy ý lật xem. Cứ như vậy gần đến buổi trưa, xe bắt đầu rời khỏi đường cao tốc, chuẩn bị lái về phía thành phố Thịnh Kinh.Bởi vì rời khỏi đường cao tốc, cho nên ven đường có nhà vệ sinh. Tô Mộc xuống xe cùng Triệu Vô Cực đi tiểu tiện, đợi đến bọn họ lúc trở lại, lại phát hiện Trương Quan Trung đang cãi vã với người nào đó.

Mà đối tượng cãi vã, lại là hai đồng chí mặc đồng phục cảnh sát giao thông. Chuyện này khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ, thế này là thế nào? Chẳng lẽ nói mình dừng xe không theo quy định sao? Không đúng, vị trí xe dừng rất chính xác, như vậy là vì cái gì?

Các người nói tôi lái xe không tuân theo quy định, cũng phải cho tôi một lý lẽ chính xác chứ? Cái gì gọi là lái xe không tuân theo quy định? Tôi không tuân theo quy định chỗ nào?

Sắc mặt Trương Quan Trung trầm thấp nhìn hai cảnh sát giao thông hỏi.

Trương Quan Trung tính tình luôn rất ôn hòa, lúc này cũng toát ra vẻ mặt tức giận như vậy, thật sự khiến Tô Mộc có chút bất ngờ. Có thể ép hắn thành như vậy, có thể thấy được chuyện này thật sự rất biệt khuất.

Nói anh lái xe không tuân theo quy định chính là không tuân theo quy định, làm sao, còn muốn chúng tôi cung cấp chứng cớ hay sao? Không biết chỗ chúng tôi có máy quay hay sao? Xem thái độ hiện tại của anh xem, không nói nhiều nữa, tiền phạt hai trăm!

Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi hùng hổ nói.

Đứng bên cạnh là một cảnh sát giao thông lâu năm, quét nhìn gương mặt Trương Quan Trung có chút non nớt, lại nhìn cỗ xe Santana rất bình thường, vẻ mặt hờ hững nói:

Tôi nói tiểu tử cậu, đừng gây chuyện ở đây nữa, cậu chính là lái xe không tuân theo quy định, trực tiếp nộp hai trăm đồng là được rồi.

Hai câu này, nghe đến tai Tô Mộc, sắc mặt liền âm trầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook