Chương 1346: Lão binh kính lễ
Ẩn Vi Giả
11/11/2016
Lợi ích là lợi ích, nhân mạch là nhân mạch, hai bên không thể nhập làm
một. Nơi có nhân mạch có lẽ sẽ có chung ích lợi, nhưng ngươi không biết
nói chỉ cần hai người bên nhau là sẽ có ích lợi mà hưởng. Dù sao trừ ích lợi ra còn nhiều chuyện khác.
Ví dụ hiện tại hai người đang ngồi bên nhau, trừ ích lợi ra còn xen lẫn tình cảm.
Một quán nhậu nhỏ không chút bắt mắt trong thị trấn huyện Hoa Hải.
Quán nhậu nhỏ vị trí rất hẻo lánh, khoảng thời gian này không nhiều người đến. Khiến người khó tin là trong phòng riêng có hai người ngồi. Hai người này ăn thịt dê xiên nướng, uống bia, tùy ý trò chuyện. Nhưng so với trước kia thì cuộc trò chuyện lúc này trầm thấp, nghiêm nghị hơn.
Trương Ổn nói:
Tư Mã, ngươi có hiểu những gì ta vừa nói không?
Tư Mã Sơn nhíu mày hỏi:
Lão Trương, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Cho rằng Tô Mộc có thể nắm quyền to của huyện Hoa Hải chúng ta?
Tư Mã Sơn nghĩ đến Trương Ổn khuên gã nên biết thời thế, bỗng thấy rất chán ghét.
Trương Ổn nhà ngươi dứt khoát chọn phản bội, trực tiếp đứng về phe Tô Mộc, giờ làm vậy là sao? Kêu ta đi theo ngươi phản bội? Ta chưa từng nghĩ đến sẽ phản bội Lý Tuyển.
Trương Ổn trầm giọng nói:
Tư Mã, ngươi cứ nói đi. Tô Mộc là người thật sự muốn làm việc, bên trên có hậu đài. Ngươi nghĩ nếu Tô Mộc không có hậu đài thì dám đối đầu với Lý Tuyển sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra? Trong mấy lần đối chọi có lần nào Lý Tuyển nở mặt không? Ta nói như vậy mà ngươi còn không hiểu? Nếu không ra ngoài ý muốn, Tô Mộc thậm chí sẽ là nhân tuyển tiếp quản thư ký huyện ủy huyện Hoa Hải!
Câu này nói ra hơi trái lương tâm.
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Trương Ổn muốn kéo Tư Mã Sơn về phía Tô Mộc, lập công đầu khi đứng về phe hắn, cố gắng xúi giục Tư Mã Sơn. Kết quả về sau ra sao thì phải xem lựa chọn cuối cùng của Tư Mã Sơn.
Tư Mã Sơn không tin:
Nói hơi khoa trương.
Trương Ổn chậm rãi nói:
Khoa trương? Chờ khi ngươi thật sự iết thủ đoạn của Tô Mộc sẽ hiểu ngay có khoa trương không. Không nói thứ khác, chỉ đề cập chuyện hiện tại. Ngươi nói xem đợi khi Tô Mộc và Ôn lê hợp tác thì bọn họ sẽ không nhúng tay vào bộ tổ chức huyện ủy được sao?
Đừng quên là Tưởng Hoài Bắc được phân công quản lý huyện Hoa Hải, Tưởng Hoài Bắc là ai? Bí thư của Trịnh thư ký! Chỉ cần thân phận này còn, ngươi nghĩ trong Tây Phẩm thị có ai dám chống đối với Tưởng thị trưởng không? Nói câu khó nghe, ngươi không nhìn ra Tưởng thị trưởng chỉ cần là có chiến tích đủ cứng, phát triển huyện Hoa Hải thì thay thế Lỗ Minh Nghĩa trở thành thị trưởng Tây Phẩm thị không khó gì.
Lúc này ngươi đối nghịch với Tô Mộc, ngươi làm được không? Có lẽ người khác cho rằng ta phản bội Lý Tuyển, nhưng trong quan trường ngươi nghĩ ai thèm quan tâm loại phản bội này? Cùng hồng đỉnh trắng vốn là như thế, chờ khi ngươi không còn chức quan mới là chuyện bất lực nhất.
Cái này…
Trương Ổn lạnh nhạt nói:
Đừng này với kia gì nữa. Ta nói nhiều như vậy không phải muốn ngươi trực tiếp chọn đội, cứ tự suy nghĩ đi. Và ngày mai ngươi sẽ đi thành phố báo cáo công tác với Trần bộ trưởng đúng không? Khi đó ngươi hãy nhìn xem thái độ của Trần bộ trưởng thế nào liền biết mình nên làm sao. Ta lặp lại câu cũ, ta thật tình vì tốt cho ngươi. Đừng để đến lúc đó ngươi bị người ta bán còn đếm tiền giúp người. Lý thư ký là loại người gì còn cần ta nói rõ ra sao?
Ầm!
Chỉ một câu khiến Tư Mã Sơn bừng tỉnh. Phải rồi, Lý Tuyển là loại người gì thì Tư Mã Sơn rành nhất, gã muốn trở thành cây thương trog ntay nàng sao? Thôi, mọi chuyện đợi ngày mai gặp Trần bộ trưởng rồi tính. Dù sao Trần bộ trưởng là ân nhân của gã, là ân chủ đề bạt gã lên. Lời của Trần bộ trưởng là điểm dựa quan trọng quyết định thái độ của Tư Mã Sơn.
Cụng, uống đi!
***
Đầu tháng chín, tia nắng sớm toát ra không khí mát lành hơn là ngày hè nóng cháy, đặc biệt nhìn cây xanh mướt ngoài khung cửa sổ, nhìn từng mảnh lá cây tắm trong ánh mặt trời ấm áp, lung lay theo gió thì cảm giác đó càng mê người hơn. Trong thời tiết thế này không ai muốn co ro trong nhà mà háo hức ra ngoài đi dạo.
Hít thở không khí trong lành, chìm trong không khí hân hoan là chuyện tuyệt vời nhất.
Trong trạng thái đó, Liễu Linh Lỵ tỉnh dậy.
Liễu Linh Lỵ tỉnh táo lại, chân mày hơi cau. Khi Liễu Linh Lỵ nhận ra hiện tại nên làm gì liền vội chọp lấy di động gọi điện cho Tô Mộc, nhưng bên kia toàn là tít tút tút tắt máy.
Tô Mộc tắt máy điện thoại di động của mình!
Khi thanh âm vang lên một lúc thì Liễu Linh Lỵ bật khóc.
Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội sao? Ta thật sự không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Dù trong lòng ta từng nghĩ đi theo Bàng Hải Triều nhưng tư tưởng trong đầu là phạm tội sao?
Không đượ, c hôm nay ta phải gặp ngươi, ta phải nói rõ ràng mọi chuyện với ngươi!
Nhưng Liễu Linh Lỵ mới định đi rửa mặt thì chuông điện thoại reo.
Lý thư ký!
Liễu Linh Lỵ bắt máy, đầu dây truyền đến giọng của Lý Tuyển:
Linh Lỵ, ngươi lập tức chạy đến huyện ủy ngay, có chuyện cực kỳ quan trọng cần ngươi làm!
Lý thư ký…
Liễu Linh Lỵ chưa nói hết câu thì bên kia Lý Tuyển đã cúp máy. Liễu Linh Lỵ sớm quen phong cách này của Lý Tuyển, nàng biết dù nói gì cũng chỉ tốn nước miếng. Con người của Lý Tuyển là thế, rất độc đoán, Liễu Linh Lỵ chỉ có thể phục tùng nàng, không có chút khả năng chống đối. Hơn nữa Liễu Linh Lỵ có thể cãi lệnh sao? Chắc chắn là không.
Làm bí thư thì nên có giác ngộ cảu bí thư.
Chờ đi, hôm nay ta nhất định phải gặp ngươi!
Tô Mộc hiện đang ở đâu?
Địch gia lĩnh!
Tô Mộc ở Địch gia lĩnh, hôm nay là ngày chôn Địch Kiến Lôi. Qua một trận trắc trở đã không cách nào giữ xác Địch Kiến Lôi lâu thêm, Tô Mộc không đến với thân phận huyện trưởng mà là một người bình thường. Cho nên Tô Mộc không kinh động bất cứ ai, nhưng khiến hắn bất ngờ là thấy Bạch Lãng đến phúng viếng.
Bạch Lãng này đao quang khôn khéo.
Lo xong tang sự, Tô Mộc đến nhà trước kia ngồi chơi một lúc, trò chuyện cùng Địch Nhân Thành. Mẫu tử Địch Thành Chí, Lưu Hân Lệ từ cửa đi tới. Hai người vừa bước vào liền quỳ xuống đất.
Tô Mộc vội đứng dậy khỏi ghế, kéo Lưu Hân Lệ, Địch Thành Chí lên:
Không được, không được, đại tẩu mau đứng lên đi! Nếu địa tẩu còn làm vậy thì khó cho ta quá! Đại tẩu đang làm ta giảm thọ!
Không!
Lưu Hân Lệ cố chấp quỳ dưới đất:
Tô huyện trưởng, ta biết huyện trưởng là người tốt. Chúng ta biết hết chuyện xảy ra trong huyện, nếu không có Tô huyện trưởng phút cuối quyết định thì Kiến Lôi nhà chúng ta chết không nhắm mắt. Là Tô huyện trưởng lấy lại công bằng cho Kiến Lôi của chúng ta, thật sự rất cảm tạ người. Nếu Tô huyện trưởng không cho chúng ta dập đầu thì ta không biết nên làm sao để biểu đạt lòng biết ơn này. Thành Chí, hãy cùng mẫu thân dập đầu hướng Tô huyện trưởng đi!
Tuyệt đối đừng!
Tô Mộc nữ nhân khiến Lưu Hân Lệ, Địch Thành Chí dập đầu, nếu không thì thành cái gì? Nhưng Lưu Hân Lệ cực kỳ cố chấp, cứ muốn dập đầu cho bằng được. Cuối cùng Địch Nhân Thành lên tiếng hai người mới chịu đứng dậy.
Địch Nhân Thành nói:
Kiến Lôi gia, Tô huyện trưởng là quan tốt, ngươi không thể lạy. Nếu lạy thì Tô huyện trưởng khó làm quan, hiểu không?
Lưu Hân Lệ đáp ngay:
Hiểu!
Địch Nhân Thành nói:
Tô huyện trưởng, vô cùng cảm ơn.
Tô Mộc nói:
Lão thôn trưởng nói câu đó khiến ta vô cùng xấu hổ. Đây vốn là chuyện nên làm, người không cần cứ cảm ơn tới lui mãi.
Địch Nhân Thành nói:
Nhưng không giống vậy.
Hai người nói chuyện một lúc sau Tô Mộc đứng dậy chào. Nghe nói Tô Mộc sắp đi, Địch Nhân Thành tự mình tiễn, mọi người ở Địch gia lĩnh cũng theo tới cửa thôn. Bạch Lãng nhìn cảnh đó rất là giật mình, gã biết người Địch gia lĩnh không dễ nói chuyện, khi xúc động thì có thể đối đầu với Lâm gia trấn.
Giờ thì sao? Nhiều người cam lòng đưa tiễn Tô Mộc, cần bao nhiêu chân thành mới được như vậy?
Bạch Lãng nghĩ đến về sau nếu đi theo Tô Mộc cũng có cơ hội nhận được đãi ngộ như vậy thì đáy lòng cực kỳ kích động. Làm quan có ai không muốn được vạn dân ủng hộ? Nhưng bao nhiêu người làm được?
Tô Mộc nói:
Lão thôn trưởng, trở về đi. Chuyện Thành Chí đọc sách trừ tiền bồi thường ra ta đã sắp xếp xong hết, lát nữa sẽ có người chuyên môn liên lạc với nhà bọn họ. Còn các vị nữa, không lâu sau đều có chuyện làm.
Nếu là trước kia sẽ không ai tin lời Tô Mộc, nhưng hiện tại thốt ra từ miệng hắn thì lớn bé trong Địch gia lĩnh tin sái cổ.
Có vị huyện trưởng nào dám làm vì thôn bọn họ, trực tiếp làm chuyện như vậy trong hội thường ủy huyện ủy? Chi tính người ở Địch gia lĩnh đã công nhận Tô Mộc. Nếu ai không cho Tô Mộc làm huyện trưởng thì bọn họ sẽ tính sổ với kẻ đó.
Bạch Lãng nhỏ giọng nói:
Tô huyện trưởng, chúng ta đi.
Tô Mộc gật gù:
Ừm!
Tô Mộc xoay người định đi, chợt bên tai nghe thanh âm trầm thấp:
Kính lễ!
Là lão binh Địch Nhân Thành, vì không biết dùng cách gì biểu đạt lòng kích động và biết ơn nên kính lễ hướng Tô Mộc.
Kính lễ là đãi ngộ cao nhất trong lòng Địch Nhân Thành.
Hốc mắt Tô Mộc ướt nước nhìn, mãi khi xe rời khỏi Địch gia lĩnh, hắn nhìn thân hình già nua của Địch Nhân Thành trong kính chiếu hậu đứng thẳng tắp như tiêu thương, vẫn đang kính lễ.
Ví dụ hiện tại hai người đang ngồi bên nhau, trừ ích lợi ra còn xen lẫn tình cảm.
Một quán nhậu nhỏ không chút bắt mắt trong thị trấn huyện Hoa Hải.
Quán nhậu nhỏ vị trí rất hẻo lánh, khoảng thời gian này không nhiều người đến. Khiến người khó tin là trong phòng riêng có hai người ngồi. Hai người này ăn thịt dê xiên nướng, uống bia, tùy ý trò chuyện. Nhưng so với trước kia thì cuộc trò chuyện lúc này trầm thấp, nghiêm nghị hơn.
Trương Ổn nói:
Tư Mã, ngươi có hiểu những gì ta vừa nói không?
Tư Mã Sơn nhíu mày hỏi:
Lão Trương, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Cho rằng Tô Mộc có thể nắm quyền to của huyện Hoa Hải chúng ta?
Tư Mã Sơn nghĩ đến Trương Ổn khuên gã nên biết thời thế, bỗng thấy rất chán ghét.
Trương Ổn nhà ngươi dứt khoát chọn phản bội, trực tiếp đứng về phe Tô Mộc, giờ làm vậy là sao? Kêu ta đi theo ngươi phản bội? Ta chưa từng nghĩ đến sẽ phản bội Lý Tuyển.
Trương Ổn trầm giọng nói:
Tư Mã, ngươi cứ nói đi. Tô Mộc là người thật sự muốn làm việc, bên trên có hậu đài. Ngươi nghĩ nếu Tô Mộc không có hậu đài thì dám đối đầu với Lý Tuyển sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra? Trong mấy lần đối chọi có lần nào Lý Tuyển nở mặt không? Ta nói như vậy mà ngươi còn không hiểu? Nếu không ra ngoài ý muốn, Tô Mộc thậm chí sẽ là nhân tuyển tiếp quản thư ký huyện ủy huyện Hoa Hải!
Câu này nói ra hơi trái lương tâm.
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Trương Ổn muốn kéo Tư Mã Sơn về phía Tô Mộc, lập công đầu khi đứng về phe hắn, cố gắng xúi giục Tư Mã Sơn. Kết quả về sau ra sao thì phải xem lựa chọn cuối cùng của Tư Mã Sơn.
Tư Mã Sơn không tin:
Nói hơi khoa trương.
Trương Ổn chậm rãi nói:
Khoa trương? Chờ khi ngươi thật sự iết thủ đoạn của Tô Mộc sẽ hiểu ngay có khoa trương không. Không nói thứ khác, chỉ đề cập chuyện hiện tại. Ngươi nói xem đợi khi Tô Mộc và Ôn lê hợp tác thì bọn họ sẽ không nhúng tay vào bộ tổ chức huyện ủy được sao?
Đừng quên là Tưởng Hoài Bắc được phân công quản lý huyện Hoa Hải, Tưởng Hoài Bắc là ai? Bí thư của Trịnh thư ký! Chỉ cần thân phận này còn, ngươi nghĩ trong Tây Phẩm thị có ai dám chống đối với Tưởng thị trưởng không? Nói câu khó nghe, ngươi không nhìn ra Tưởng thị trưởng chỉ cần là có chiến tích đủ cứng, phát triển huyện Hoa Hải thì thay thế Lỗ Minh Nghĩa trở thành thị trưởng Tây Phẩm thị không khó gì.
Lúc này ngươi đối nghịch với Tô Mộc, ngươi làm được không? Có lẽ người khác cho rằng ta phản bội Lý Tuyển, nhưng trong quan trường ngươi nghĩ ai thèm quan tâm loại phản bội này? Cùng hồng đỉnh trắng vốn là như thế, chờ khi ngươi không còn chức quan mới là chuyện bất lực nhất.
Cái này…
Trương Ổn lạnh nhạt nói:
Đừng này với kia gì nữa. Ta nói nhiều như vậy không phải muốn ngươi trực tiếp chọn đội, cứ tự suy nghĩ đi. Và ngày mai ngươi sẽ đi thành phố báo cáo công tác với Trần bộ trưởng đúng không? Khi đó ngươi hãy nhìn xem thái độ của Trần bộ trưởng thế nào liền biết mình nên làm sao. Ta lặp lại câu cũ, ta thật tình vì tốt cho ngươi. Đừng để đến lúc đó ngươi bị người ta bán còn đếm tiền giúp người. Lý thư ký là loại người gì còn cần ta nói rõ ra sao?
Ầm!
Chỉ một câu khiến Tư Mã Sơn bừng tỉnh. Phải rồi, Lý Tuyển là loại người gì thì Tư Mã Sơn rành nhất, gã muốn trở thành cây thương trog ntay nàng sao? Thôi, mọi chuyện đợi ngày mai gặp Trần bộ trưởng rồi tính. Dù sao Trần bộ trưởng là ân nhân của gã, là ân chủ đề bạt gã lên. Lời của Trần bộ trưởng là điểm dựa quan trọng quyết định thái độ của Tư Mã Sơn.
Cụng, uống đi!
***
Đầu tháng chín, tia nắng sớm toát ra không khí mát lành hơn là ngày hè nóng cháy, đặc biệt nhìn cây xanh mướt ngoài khung cửa sổ, nhìn từng mảnh lá cây tắm trong ánh mặt trời ấm áp, lung lay theo gió thì cảm giác đó càng mê người hơn. Trong thời tiết thế này không ai muốn co ro trong nhà mà háo hức ra ngoài đi dạo.
Hít thở không khí trong lành, chìm trong không khí hân hoan là chuyện tuyệt vời nhất.
Trong trạng thái đó, Liễu Linh Lỵ tỉnh dậy.
Liễu Linh Lỵ tỉnh táo lại, chân mày hơi cau. Khi Liễu Linh Lỵ nhận ra hiện tại nên làm gì liền vội chọp lấy di động gọi điện cho Tô Mộc, nhưng bên kia toàn là tít tút tút tắt máy.
Tô Mộc tắt máy điện thoại di động của mình!
Khi thanh âm vang lên một lúc thì Liễu Linh Lỵ bật khóc.
Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội sao? Ta thật sự không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Dù trong lòng ta từng nghĩ đi theo Bàng Hải Triều nhưng tư tưởng trong đầu là phạm tội sao?
Không đượ, c hôm nay ta phải gặp ngươi, ta phải nói rõ ràng mọi chuyện với ngươi!
Nhưng Liễu Linh Lỵ mới định đi rửa mặt thì chuông điện thoại reo.
Lý thư ký!
Liễu Linh Lỵ bắt máy, đầu dây truyền đến giọng của Lý Tuyển:
Linh Lỵ, ngươi lập tức chạy đến huyện ủy ngay, có chuyện cực kỳ quan trọng cần ngươi làm!
Lý thư ký…
Liễu Linh Lỵ chưa nói hết câu thì bên kia Lý Tuyển đã cúp máy. Liễu Linh Lỵ sớm quen phong cách này của Lý Tuyển, nàng biết dù nói gì cũng chỉ tốn nước miếng. Con người của Lý Tuyển là thế, rất độc đoán, Liễu Linh Lỵ chỉ có thể phục tùng nàng, không có chút khả năng chống đối. Hơn nữa Liễu Linh Lỵ có thể cãi lệnh sao? Chắc chắn là không.
Làm bí thư thì nên có giác ngộ cảu bí thư.
Chờ đi, hôm nay ta nhất định phải gặp ngươi!
Tô Mộc hiện đang ở đâu?
Địch gia lĩnh!
Tô Mộc ở Địch gia lĩnh, hôm nay là ngày chôn Địch Kiến Lôi. Qua một trận trắc trở đã không cách nào giữ xác Địch Kiến Lôi lâu thêm, Tô Mộc không đến với thân phận huyện trưởng mà là một người bình thường. Cho nên Tô Mộc không kinh động bất cứ ai, nhưng khiến hắn bất ngờ là thấy Bạch Lãng đến phúng viếng.
Bạch Lãng này đao quang khôn khéo.
Lo xong tang sự, Tô Mộc đến nhà trước kia ngồi chơi một lúc, trò chuyện cùng Địch Nhân Thành. Mẫu tử Địch Thành Chí, Lưu Hân Lệ từ cửa đi tới. Hai người vừa bước vào liền quỳ xuống đất.
Tô Mộc vội đứng dậy khỏi ghế, kéo Lưu Hân Lệ, Địch Thành Chí lên:
Không được, không được, đại tẩu mau đứng lên đi! Nếu địa tẩu còn làm vậy thì khó cho ta quá! Đại tẩu đang làm ta giảm thọ!
Không!
Lưu Hân Lệ cố chấp quỳ dưới đất:
Tô huyện trưởng, ta biết huyện trưởng là người tốt. Chúng ta biết hết chuyện xảy ra trong huyện, nếu không có Tô huyện trưởng phút cuối quyết định thì Kiến Lôi nhà chúng ta chết không nhắm mắt. Là Tô huyện trưởng lấy lại công bằng cho Kiến Lôi của chúng ta, thật sự rất cảm tạ người. Nếu Tô huyện trưởng không cho chúng ta dập đầu thì ta không biết nên làm sao để biểu đạt lòng biết ơn này. Thành Chí, hãy cùng mẫu thân dập đầu hướng Tô huyện trưởng đi!
Tuyệt đối đừng!
Tô Mộc nữ nhân khiến Lưu Hân Lệ, Địch Thành Chí dập đầu, nếu không thì thành cái gì? Nhưng Lưu Hân Lệ cực kỳ cố chấp, cứ muốn dập đầu cho bằng được. Cuối cùng Địch Nhân Thành lên tiếng hai người mới chịu đứng dậy.
Địch Nhân Thành nói:
Kiến Lôi gia, Tô huyện trưởng là quan tốt, ngươi không thể lạy. Nếu lạy thì Tô huyện trưởng khó làm quan, hiểu không?
Lưu Hân Lệ đáp ngay:
Hiểu!
Địch Nhân Thành nói:
Tô huyện trưởng, vô cùng cảm ơn.
Tô Mộc nói:
Lão thôn trưởng nói câu đó khiến ta vô cùng xấu hổ. Đây vốn là chuyện nên làm, người không cần cứ cảm ơn tới lui mãi.
Địch Nhân Thành nói:
Nhưng không giống vậy.
Hai người nói chuyện một lúc sau Tô Mộc đứng dậy chào. Nghe nói Tô Mộc sắp đi, Địch Nhân Thành tự mình tiễn, mọi người ở Địch gia lĩnh cũng theo tới cửa thôn. Bạch Lãng nhìn cảnh đó rất là giật mình, gã biết người Địch gia lĩnh không dễ nói chuyện, khi xúc động thì có thể đối đầu với Lâm gia trấn.
Giờ thì sao? Nhiều người cam lòng đưa tiễn Tô Mộc, cần bao nhiêu chân thành mới được như vậy?
Bạch Lãng nghĩ đến về sau nếu đi theo Tô Mộc cũng có cơ hội nhận được đãi ngộ như vậy thì đáy lòng cực kỳ kích động. Làm quan có ai không muốn được vạn dân ủng hộ? Nhưng bao nhiêu người làm được?
Tô Mộc nói:
Lão thôn trưởng, trở về đi. Chuyện Thành Chí đọc sách trừ tiền bồi thường ra ta đã sắp xếp xong hết, lát nữa sẽ có người chuyên môn liên lạc với nhà bọn họ. Còn các vị nữa, không lâu sau đều có chuyện làm.
Nếu là trước kia sẽ không ai tin lời Tô Mộc, nhưng hiện tại thốt ra từ miệng hắn thì lớn bé trong Địch gia lĩnh tin sái cổ.
Có vị huyện trưởng nào dám làm vì thôn bọn họ, trực tiếp làm chuyện như vậy trong hội thường ủy huyện ủy? Chi tính người ở Địch gia lĩnh đã công nhận Tô Mộc. Nếu ai không cho Tô Mộc làm huyện trưởng thì bọn họ sẽ tính sổ với kẻ đó.
Bạch Lãng nhỏ giọng nói:
Tô huyện trưởng, chúng ta đi.
Tô Mộc gật gù:
Ừm!
Tô Mộc xoay người định đi, chợt bên tai nghe thanh âm trầm thấp:
Kính lễ!
Là lão binh Địch Nhân Thành, vì không biết dùng cách gì biểu đạt lòng kích động và biết ơn nên kính lễ hướng Tô Mộc.
Kính lễ là đãi ngộ cao nhất trong lòng Địch Nhân Thành.
Hốc mắt Tô Mộc ướt nước nhìn, mãi khi xe rời khỏi Địch gia lĩnh, hắn nhìn thân hình già nua của Địch Nhân Thành trong kính chiếu hậu đứng thẳng tắp như tiêu thương, vẫn đang kính lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.