Chương 917: Lực ngưng tụ hạch tâm
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 920: Lực ngưng tụ hạch tâm
Chính Tô Mộc cũng không ngờ Trương Ân Triêu lại xuất hiện.
Dựa theo ý tưởng của Tô Mộc, hắn đi tới nơi này, sau đó đi chào hỏi Trương Ân Triêu, sao lại biến thành như bây giờ? Nhưng rất nhanh Tô Mộc bình thường trở lại, biết vì sao Trương Ân Triêu ra đây.
Vừa rồi tôi nhìn qua cửa sổ, còn tưởng mình hoa mắt, thật không ngờ quả nhiên là cậu. Thế nào? Lần này qua đây ăn cơm? Muốn ăn gì tùy tiện nói đi, hôm nay Trương thúc mời khách.
Trương Ân Triêu cười nói.
Trương thúc, nếu ngài đã nói như vậy, sau này tôi cũng không dám tới đây. Tôi còn đang nghĩ không biết nơi này còn phòng trống hay không đâu? Nếu không có phòng trống, tôi phải mang theo đồng sự đi địa phương khác ăn cơm thôi.
Tô Mộc cười nói.
Xem cậu nói gì đây, sau này nơi này là nhà ăn của cậu, chỉ cần tôi chưa chết khi nào tới đây đều được cả. Mấy vị này là đồng sự của cậu phải không? Không thành vấn đề, ngồi xuống, gọi món ăn, tôi lập tức tự tay làm cho các vị.
Trương Ân Triêu lớn tiếng nói.
Đều ngồi xuống đi!
Tô Mộc nói.
Mãi tới khi ngồi xuống ba người Trương Chí Long vẫn chưa tỉnh táo lại, một màn vừa rồi không khỏi quá rung động. Nên nhớ những người bên ngoài đã tới từ lâu, nhưng tới bây giờ vẫn đang chờ. Mà họ thì sao? Đi thẳng vào quán ăn không nói, hơn nữa là do Trương Ân Triêu muốn đích thân xuống bếp, đây quả thật là đãi ngộ giống như khách quý.
Vị Tô chủ nhiệm này, thật sự là chân nhân bất lộ tướng!
Gọi xong món ăn, Trương Chí Long cười nói:
Tô chủ nhiệm, anh nhận thức Trương lão bản sao?
Xem như là nhận thức đi.
Tô Mộc nói.
Xem như là nhận thức? Tô chủ nhiệm, anh thật sự nói đùa, nếu chỉ kết giao hời hợt vì sao Trương lão bản lại đối với anh như vậy? Quan hệ giữa hai người khẳng định không đơn giản, tôi biết Trương lão bản có tay nghề như đầu bếp của vua, tài nấu bếp thật sự lợi hại! Người muốn tới nơi này dùng cơm đều xếp thành hàng, không nói ai khác, lúc chúng ta đi vào bên ngoài không phải có đám người đang đứng chờ sao?
Phương Vân Hà cười nói.
Thật sao?
Phan Đóa Nhi giật mình hỏi.
Cô nghĩ sao?
Ba Duy Dân nói.
Tô Mộc cũng không có ý tứ giải thích, chuyện này chính là như thế, càng giải thích mọi người càng hiểu lầm. Nếu vậy dứt khoát không cần nói. Họ nguyện ý nghĩ thế nào tùy họ, nhưng bữa cơm hôm nay trong lòng ba người Trương Chí Long cũng đã có ý nghĩ đi, sau này nên làm như thế nào cũng hiểu được rõ ràng.
Nếu còn tiếp tục ngoan cố chống lại, đừng trách hắn lòng dạ độc ác!
Dựa theo thân phận hiện tại của Tô Mộc, muốn ra tay thu thập ba người Trương Chí Long thật không có vấn đề gì. Chỉ nói về khuy tư lộ ra trong quan bảng đã đủ Tô Mộc xử lý bọn họ.
Ngay lúc họ đang chờ đợi món ăn, từ ngoài cửa đột nhiên đi vào vài người, là ba nam ba nữ, khi họ vừa đi vào, một người mập như heo đã hung hăng càn quấy kêu lên.
Phục vụ, cho chúng tôi một phòng trống!
Thật xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa.
Sao lại đóng cửa đây? Mới mấy giờ mà các người đóng cửa? Bàn chỗ kia đi, bọn hắn không phải mới ngồi xuống sao? Chúng tôi qua đó, bảo bọn họ nhường bàn cho chúng tôi.
Tên mập lớn tiếng nói.
Người phục vụ liền biến sắc, nhìn qua bàn của Tô Mộc, bồi cười nói:
Thật sự là xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đầy khách, nếu các vị muốn dùng cơm, phiền toái hẹn trước ngày mai.
Phi!
Ai ngờ phục vụ vừa nói xong, tên mập mạp đã phun bãi nước miếng xuống sàn nhà, thần thái càng thêm ngang ngược càn rỡ:
Cái gì mà hẹn trước ngày mai? Nơi này chẳng lẽ còn bận rộn hơn ngành cơ quan quốc gia sao? Hẹn trước? Tôi lần đầu tiên nghe nói việc này, không phải đòi tiền sao? Yên tâm, đại gia có rất nhiều tiền, tuyệt đối không để các người lỗ vốn là được.
Thật sự xin lỗi!
Người phục vụ vẫn kiên trì nói.
Một màn này rơi vào trong mắt nhóm người Tô Mộc không khỏi làm họ nhíu mày, Phan Đóa Nhi không tự chủ được sắc mặt lập tức biến hóa:
Cái gì chứ, đây là tố chất của người văn minh sao? Có tiền thì có thể vô pháp vô thiên sao? Còn muốn chúng ta nhường lại? Hắn cho rằng hắn là ai? Thật nghĩ mình có vài đồng tiền dơ bẩn thì không biết trời cao đất rộng sao? Buồn cười!
Tô chủ nhiệm, tôi nhận thức một người trong bọn họ!
Hoạt Văn Thắng gấp giọng nói.
Ai?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
Chính là người cao gầy kia, là người đeo mắt kính gọng vàng, nếu tôi không nhớ lầm hắn tên là Hác Mẫn Phóng, là một khoa trưởng cục văn vật thành phố, hình như phụ trách bảo hộ văn vật gì đó. Trước kia tôi từng gặp qua hắn một lần, cho nên còn có chút ấn tượng.
Hoạt Văn Thắng nói.
Cục văn vật thành phố?
Nghe được lời của Hoạt Văn Thắng, nhìn Hác Mẫn Phóng mơ hồ trở thành trung tâm của nhóm người kia, mọi người không nhịn được lắc đầu. Nếu là người thuộc ngành thực quyền còn chưa tính, không ngờ là cục văn vật. Mà chỉ là một tiểu khoa trưởng, chẳng lẽ từ khi nào khoa trưởng lại phong tao tới như vậy sao? Còn có thể thuê được người như vậy hò reo trợ uy cho hắn sao?
Thế đạo này, đúng là thời thế đổi thay!
Tô Mộc vẫn ngồi yên bất động, những người khác cũng không có ý tứ xen vào.
Nhưng tên mập kia giống như muốn thể hiện ra sự ưu việt của bản thân, càng lúc càng hung hăng càn quấy, còn kém chỉ vào mũi người phục vụ mắng chửi. Mà tiếng khắc khẩu nơi này làm Trương Ân Triêu đi ra, khi hắn nhìn thấy một màn này vẻ mặt cũng không có biến hóa. Từ sau khi hắn lập ra quy củ, chưa từng có ai phá hủy được. Mấy người trước mắt có lẽ chưa nghe nói qua, nếu không tuyệt đối sẽ không ngang ngược kiêu ngạo như thế.
Nhưng không cần biết là thế nào, quy củ của Trương Ân Triêu nhất định không thay đổi!
Quy củ chính là quy củ, nếu có thể thay đổi, sau này Trương Ân Triêu làm sao mở cửa buôn bán.
Thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa, cho nên các vị muốn dùng cơm, ngày mai thỉnh hẹn trước. Tiểu Vương, hiện tại giúp họ đặt lịch hẹn đi!
Trương Ân Triêu xoay người nhìn thư ký nói.
Hẹn trước? Hẹn trước cái đầu của ông!
Tên mập biến sắc hô:
Biết đây là ai không? Đây là Hác khoa trưởng cục văn vật Thịnh Kinh thị. Hôm nay tôi muốn mời khách ở đây, nếu các người không đón khách tôi sẽ mua lại nơi này. Tới lúc đó tôi sẽ cho các người cuốn gói! Lão gia hỏa, ông là lão bản nơi này phải không? Nghe cho rõ ràng, lập tức đi làm món ăn nhanh lên!
Hác khoa trưởng, quan lớn thật a!
Trương Ân Triêu cười lạnh, không chút dao động.
Ông?
Tên mập muốn ra tay, ai ngờ Hác Mẫn Phóng tằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm Trương Ân Triêu:
Lão bản, chúng tôi chỉ muốn ăn bữa cơm ở nơi này mà thôi, không cần làm cương như vậy đi? Hơn nữa chúng tôi tới đây cũng xem như cấp mặt mũi cho ông phải không. Mà mặt mũi là do chúng tôi cấp cho ông, ông cũng phải biết điều phải không, cho nên cần làm gì thì phải làm đi.
Ngôn ngữ quan trường thật xinh đẹp!
Nhưng nếu hắn nói với người trong quan trường, có lẽ còn hữu hiệu. Nhưng nói với Trương Ân Triêu không hề có chút tác dụng gì. Thậm chí sắc mặt Trương Ân Triêu không chút cảm xúc, trực tiếp cự tuyệt.
Ngượng ngùng, không làm!
Trương Ân Triêu, đừng cho mặt không biết xấu hổ, cục văn vật thường xuyên đặt tiệc nơi này, nên nhớ nếu chúng tôi đều hủy bỏ, quán ăn nhỏ của ông nói không chuẩn ngày mai phải đóng cửa.
Hác Mẫn Phóng cười lạnh nói.
Thật sự hung hăng càn quấy!
Tô Mộc vốn không định phản ứng chuyện như thế, nhưng nói thế nào hôm nay Trương Ân Triêu phá quy củ vì mình. Nếu mình còn ngồi yên không lý tới, thật có chút quá mức. Vì vậy Hác Mẫn Phóng vừa nói xong, Tô Mộc lập tức đứng dậy.
Tôi muốn xem thử sau khi cục văn vật hủy bỏ bữa tiệc, quán ăn này có đóng cửa hay không?
Anh là ai? Dám nói chuyện như vậy với Hác khoa trưởng?
Đúng vậy, nhìn bộ dáng các người nghèo kiết hủ lậu, cút nhanh lên đi!
Đừng không có việc gì tự tìm phiền phức!
Vài người đứng cạnh Hác Mẫn Phóng hô to, nhìn hình dạng của bọn hắn thật khinh thường nhóm người Tô Mộc. Cũng phải, bởi vì công tác, nhóm người Tô Mộc ăn mặc vô cùng điệu thấp, dù là Phan Đóa Nhi cũng bình thường, khó trách sẽ bị người châm chọc như thế.
Khi lời vừa nói ra, thậm chí ba người Trương Chí Long đều tức giận. Không cần biết họ có ý nghĩ gì với Tô Mộc, nhưng cũng chỉ là chuyện trong phòng đốc tra, nếu gặp phải người ngoài, họ tuyệt đối không bỏ qua. Hơn nữa đối phương chỉ là một tiểu khoa trưởng cục văn vật, dám lớn tiếng trước mặt bọn họ, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Có đôi khi rất nhiều chuyện hoàn thành trong hoàn cảnh bình thường như thế, tỷ như hiện tại!
Chỉ sợ ngay cả Tô Mộc cũng không ý thức được lực ngưng tụ trong phòng đốc tra lại xuất hiện bởi vì vị Hác khoa trưởng trước mắt này.
Thế sự thật là huyền diệu!
Chính Tô Mộc cũng không ngờ Trương Ân Triêu lại xuất hiện.
Dựa theo ý tưởng của Tô Mộc, hắn đi tới nơi này, sau đó đi chào hỏi Trương Ân Triêu, sao lại biến thành như bây giờ? Nhưng rất nhanh Tô Mộc bình thường trở lại, biết vì sao Trương Ân Triêu ra đây.
Vừa rồi tôi nhìn qua cửa sổ, còn tưởng mình hoa mắt, thật không ngờ quả nhiên là cậu. Thế nào? Lần này qua đây ăn cơm? Muốn ăn gì tùy tiện nói đi, hôm nay Trương thúc mời khách.
Trương Ân Triêu cười nói.
Trương thúc, nếu ngài đã nói như vậy, sau này tôi cũng không dám tới đây. Tôi còn đang nghĩ không biết nơi này còn phòng trống hay không đâu? Nếu không có phòng trống, tôi phải mang theo đồng sự đi địa phương khác ăn cơm thôi.
Tô Mộc cười nói.
Xem cậu nói gì đây, sau này nơi này là nhà ăn của cậu, chỉ cần tôi chưa chết khi nào tới đây đều được cả. Mấy vị này là đồng sự của cậu phải không? Không thành vấn đề, ngồi xuống, gọi món ăn, tôi lập tức tự tay làm cho các vị.
Trương Ân Triêu lớn tiếng nói.
Đều ngồi xuống đi!
Tô Mộc nói.
Mãi tới khi ngồi xuống ba người Trương Chí Long vẫn chưa tỉnh táo lại, một màn vừa rồi không khỏi quá rung động. Nên nhớ những người bên ngoài đã tới từ lâu, nhưng tới bây giờ vẫn đang chờ. Mà họ thì sao? Đi thẳng vào quán ăn không nói, hơn nữa là do Trương Ân Triêu muốn đích thân xuống bếp, đây quả thật là đãi ngộ giống như khách quý.
Vị Tô chủ nhiệm này, thật sự là chân nhân bất lộ tướng!
Gọi xong món ăn, Trương Chí Long cười nói:
Tô chủ nhiệm, anh nhận thức Trương lão bản sao?
Xem như là nhận thức đi.
Tô Mộc nói.
Xem như là nhận thức? Tô chủ nhiệm, anh thật sự nói đùa, nếu chỉ kết giao hời hợt vì sao Trương lão bản lại đối với anh như vậy? Quan hệ giữa hai người khẳng định không đơn giản, tôi biết Trương lão bản có tay nghề như đầu bếp của vua, tài nấu bếp thật sự lợi hại! Người muốn tới nơi này dùng cơm đều xếp thành hàng, không nói ai khác, lúc chúng ta đi vào bên ngoài không phải có đám người đang đứng chờ sao?
Phương Vân Hà cười nói.
Thật sao?
Phan Đóa Nhi giật mình hỏi.
Cô nghĩ sao?
Ba Duy Dân nói.
Tô Mộc cũng không có ý tứ giải thích, chuyện này chính là như thế, càng giải thích mọi người càng hiểu lầm. Nếu vậy dứt khoát không cần nói. Họ nguyện ý nghĩ thế nào tùy họ, nhưng bữa cơm hôm nay trong lòng ba người Trương Chí Long cũng đã có ý nghĩ đi, sau này nên làm như thế nào cũng hiểu được rõ ràng.
Nếu còn tiếp tục ngoan cố chống lại, đừng trách hắn lòng dạ độc ác!
Dựa theo thân phận hiện tại của Tô Mộc, muốn ra tay thu thập ba người Trương Chí Long thật không có vấn đề gì. Chỉ nói về khuy tư lộ ra trong quan bảng đã đủ Tô Mộc xử lý bọn họ.
Ngay lúc họ đang chờ đợi món ăn, từ ngoài cửa đột nhiên đi vào vài người, là ba nam ba nữ, khi họ vừa đi vào, một người mập như heo đã hung hăng càn quấy kêu lên.
Phục vụ, cho chúng tôi một phòng trống!
Thật xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa.
Sao lại đóng cửa đây? Mới mấy giờ mà các người đóng cửa? Bàn chỗ kia đi, bọn hắn không phải mới ngồi xuống sao? Chúng tôi qua đó, bảo bọn họ nhường bàn cho chúng tôi.
Tên mập lớn tiếng nói.
Người phục vụ liền biến sắc, nhìn qua bàn của Tô Mộc, bồi cười nói:
Thật sự là xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đầy khách, nếu các vị muốn dùng cơm, phiền toái hẹn trước ngày mai.
Phi!
Ai ngờ phục vụ vừa nói xong, tên mập mạp đã phun bãi nước miếng xuống sàn nhà, thần thái càng thêm ngang ngược càn rỡ:
Cái gì mà hẹn trước ngày mai? Nơi này chẳng lẽ còn bận rộn hơn ngành cơ quan quốc gia sao? Hẹn trước? Tôi lần đầu tiên nghe nói việc này, không phải đòi tiền sao? Yên tâm, đại gia có rất nhiều tiền, tuyệt đối không để các người lỗ vốn là được.
Thật sự xin lỗi!
Người phục vụ vẫn kiên trì nói.
Một màn này rơi vào trong mắt nhóm người Tô Mộc không khỏi làm họ nhíu mày, Phan Đóa Nhi không tự chủ được sắc mặt lập tức biến hóa:
Cái gì chứ, đây là tố chất của người văn minh sao? Có tiền thì có thể vô pháp vô thiên sao? Còn muốn chúng ta nhường lại? Hắn cho rằng hắn là ai? Thật nghĩ mình có vài đồng tiền dơ bẩn thì không biết trời cao đất rộng sao? Buồn cười!
Tô chủ nhiệm, tôi nhận thức một người trong bọn họ!
Hoạt Văn Thắng gấp giọng nói.
Ai?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
Chính là người cao gầy kia, là người đeo mắt kính gọng vàng, nếu tôi không nhớ lầm hắn tên là Hác Mẫn Phóng, là một khoa trưởng cục văn vật thành phố, hình như phụ trách bảo hộ văn vật gì đó. Trước kia tôi từng gặp qua hắn một lần, cho nên còn có chút ấn tượng.
Hoạt Văn Thắng nói.
Cục văn vật thành phố?
Nghe được lời của Hoạt Văn Thắng, nhìn Hác Mẫn Phóng mơ hồ trở thành trung tâm của nhóm người kia, mọi người không nhịn được lắc đầu. Nếu là người thuộc ngành thực quyền còn chưa tính, không ngờ là cục văn vật. Mà chỉ là một tiểu khoa trưởng, chẳng lẽ từ khi nào khoa trưởng lại phong tao tới như vậy sao? Còn có thể thuê được người như vậy hò reo trợ uy cho hắn sao?
Thế đạo này, đúng là thời thế đổi thay!
Tô Mộc vẫn ngồi yên bất động, những người khác cũng không có ý tứ xen vào.
Nhưng tên mập kia giống như muốn thể hiện ra sự ưu việt của bản thân, càng lúc càng hung hăng càn quấy, còn kém chỉ vào mũi người phục vụ mắng chửi. Mà tiếng khắc khẩu nơi này làm Trương Ân Triêu đi ra, khi hắn nhìn thấy một màn này vẻ mặt cũng không có biến hóa. Từ sau khi hắn lập ra quy củ, chưa từng có ai phá hủy được. Mấy người trước mắt có lẽ chưa nghe nói qua, nếu không tuyệt đối sẽ không ngang ngược kiêu ngạo như thế.
Nhưng không cần biết là thế nào, quy củ của Trương Ân Triêu nhất định không thay đổi!
Quy củ chính là quy củ, nếu có thể thay đổi, sau này Trương Ân Triêu làm sao mở cửa buôn bán.
Thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa, cho nên các vị muốn dùng cơm, ngày mai thỉnh hẹn trước. Tiểu Vương, hiện tại giúp họ đặt lịch hẹn đi!
Trương Ân Triêu xoay người nhìn thư ký nói.
Hẹn trước? Hẹn trước cái đầu của ông!
Tên mập biến sắc hô:
Biết đây là ai không? Đây là Hác khoa trưởng cục văn vật Thịnh Kinh thị. Hôm nay tôi muốn mời khách ở đây, nếu các người không đón khách tôi sẽ mua lại nơi này. Tới lúc đó tôi sẽ cho các người cuốn gói! Lão gia hỏa, ông là lão bản nơi này phải không? Nghe cho rõ ràng, lập tức đi làm món ăn nhanh lên!
Hác khoa trưởng, quan lớn thật a!
Trương Ân Triêu cười lạnh, không chút dao động.
Ông?
Tên mập muốn ra tay, ai ngờ Hác Mẫn Phóng tằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm Trương Ân Triêu:
Lão bản, chúng tôi chỉ muốn ăn bữa cơm ở nơi này mà thôi, không cần làm cương như vậy đi? Hơn nữa chúng tôi tới đây cũng xem như cấp mặt mũi cho ông phải không. Mà mặt mũi là do chúng tôi cấp cho ông, ông cũng phải biết điều phải không, cho nên cần làm gì thì phải làm đi.
Ngôn ngữ quan trường thật xinh đẹp!
Nhưng nếu hắn nói với người trong quan trường, có lẽ còn hữu hiệu. Nhưng nói với Trương Ân Triêu không hề có chút tác dụng gì. Thậm chí sắc mặt Trương Ân Triêu không chút cảm xúc, trực tiếp cự tuyệt.
Ngượng ngùng, không làm!
Trương Ân Triêu, đừng cho mặt không biết xấu hổ, cục văn vật thường xuyên đặt tiệc nơi này, nên nhớ nếu chúng tôi đều hủy bỏ, quán ăn nhỏ của ông nói không chuẩn ngày mai phải đóng cửa.
Hác Mẫn Phóng cười lạnh nói.
Thật sự hung hăng càn quấy!
Tô Mộc vốn không định phản ứng chuyện như thế, nhưng nói thế nào hôm nay Trương Ân Triêu phá quy củ vì mình. Nếu mình còn ngồi yên không lý tới, thật có chút quá mức. Vì vậy Hác Mẫn Phóng vừa nói xong, Tô Mộc lập tức đứng dậy.
Tôi muốn xem thử sau khi cục văn vật hủy bỏ bữa tiệc, quán ăn này có đóng cửa hay không?
Anh là ai? Dám nói chuyện như vậy với Hác khoa trưởng?
Đúng vậy, nhìn bộ dáng các người nghèo kiết hủ lậu, cút nhanh lên đi!
Đừng không có việc gì tự tìm phiền phức!
Vài người đứng cạnh Hác Mẫn Phóng hô to, nhìn hình dạng của bọn hắn thật khinh thường nhóm người Tô Mộc. Cũng phải, bởi vì công tác, nhóm người Tô Mộc ăn mặc vô cùng điệu thấp, dù là Phan Đóa Nhi cũng bình thường, khó trách sẽ bị người châm chọc như thế.
Khi lời vừa nói ra, thậm chí ba người Trương Chí Long đều tức giận. Không cần biết họ có ý nghĩ gì với Tô Mộc, nhưng cũng chỉ là chuyện trong phòng đốc tra, nếu gặp phải người ngoài, họ tuyệt đối không bỏ qua. Hơn nữa đối phương chỉ là một tiểu khoa trưởng cục văn vật, dám lớn tiếng trước mặt bọn họ, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Có đôi khi rất nhiều chuyện hoàn thành trong hoàn cảnh bình thường như thế, tỷ như hiện tại!
Chỉ sợ ngay cả Tô Mộc cũng không ý thức được lực ngưng tụ trong phòng đốc tra lại xuất hiện bởi vì vị Hác khoa trưởng trước mắt này.
Thế sự thật là huyền diệu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.