Chương 811: Lúng túng!
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 814: Lúng túng!
Nguyên nhân khiến Tô Mộc ngu ngơ, là bởi vì trong chiếc xe này còn có một người. Chỉ có điều bởi vì cửa sổ xe đang đóng, hắn cũng chỉ có thể cảm giác được có bóng người đung đưa, nhưng không biết đối phương là người nào. Hơn nữa đối phương giống như không muốn ra ngoài chào hỏi, cứ ngồi yên như vậy. Điều này khiến cho Tô Mộc có chút không giải thích được, nhưng rất nhanh thoải mái, có lẽ là người yêu của Trịnh Đậu Đậu không chừng. Người ta xấu hổ, không muốn ra ngoài nói chuyện là chuyện rất bình thường.
Đậu Đậu, làm sao cô lại tới đây?
Tô Mộc hỏi.
Làm sao tôi lại không thể tới đây? Hơn nữa tôi tới đây cũng không phải thăm anh, mà là thăm ca ca, lâu rồi tôi chưa gặp hắn, lần này trở về muốn xem hắn thế nào? Chẳng lẽ còn cần xin phép anh hay sao?
Trịnh Đậu Đậu cáu gắt nói.
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Chẳng lẽ là đến kỳ rồi?
Tô Mộc thật sự không biết tại sao mỗi lần gặp mặt Trịnh Đậu Đậu, giữa hai người giống như có chiến tranh, chỉ cần vừa thấy mặt, tuyệt đối chính là cãi vã tại chỗ.
Dĩ nhiên không thành vấn đề, đi thôi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Không được, anh còn chưa ôm tôi?
Trịnh Đậu Đậu bất chợt cười nói.
Nụ cười như vậy tỏa ra từ trên mặt Trịnh Đậu Đậu, thật sự làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Tối thiểu là Tô Mộc hiện tại, thật sự bị nụ cười của Trịnh Đậu Đậu làm cho hoảng hốt. Trịnh Đậu Đậu vừa nói ra lời này, vẻ mặt cũng trở nên không tự nhiên, thậm chí còn có mấy phần thẹn thùng, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, không có bất kỳ ý tứ muốn đổi ý.
Chuyện này có chút khác thường!
Đậu Đậu, cô nói gì vậy, bình thường không nhìn thấy cô nhiệt tình với tôi như vậy.
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ nói.
Chuyện bất thường chắc chắn có gì mờ ám. Phải biết rằng Trịnh Đậu Đậu bình thường là nhân vật lãnh khốc, đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, thật sự là khiến cho Tô Mộc có chút khó có thể tiếp nhận. Liên tưởng đến người ngồi trong xe vừa thấy lúc nãy, Tô Mộc cũng biết đây là Trịnh Đậu Đậu đang giở trò, là muốn tiến hành hãm hại mình, thật sự là trình diễn vụng về.
Nói gì chứ, trước kia khi anh nhìn thấy tôi, không phải đều muốn ôm tôi sao? Lần này anh còn chậm trễ làm gì, đến đây đi, đừng do dự nữa.
Trịnh Đậu Đậu vừa nói vừa tiến lên, ôm Tô Mộc.
Trong đáy mắt Trịnh Đậu Đậu xẹt qua vẻ ranh mãnh, theo nàng thấy Tô Mộc tuyệt đối sẽ né tránh, chỉ cần Tô Mộc né tránh, nàng có thể tiếp tục truy kích, như vậy, có thể trêu chọc Tô Mộc. Nhưng người như Trịnh Đậu Đậu thật sự không thích hợp diễn trò, kỹ năng biểu diễn giống như Tô Mộc đã nói, thật sự rất vụng về. Nàng vừa bước ra nửa bước về phía Tô Mộc, Tô Mộc không lùi mà tiến tới, trực tiếp tiến lên phía trước, mặc cho Trịnh Đậu Đậu ôm lấy.
Lần này đến phiên Trịnh Đậu Đậu trợn tròn mắt!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao mọi việc không dựa theo kịch bản bình thường, Tô Mộc không phải nên né tránh hay sao? Tại sao hắn lại trực tiếp tiến lên, không có đạo lý ạ. Đại não Trịnh Đậu Đậu như đóng băng, càng không ngờ tới chính là Tô Mộc chẳng những để nàng ôm lấy, ngay sau đó Tô Mộc lại càng trực tiếp ôm ngược lại Trịnh Đậu Đậu, hai tay vỗ vỗ sau lưng Trịnh Đậu Đậu, trên mặt mang theo nụ cười thuần khiết.
Đúng vậy, lúc trước đều là Đậu Đậu ôm tôi, vốn cho rằng lần này tôi có thể chủ động , ai ngờ vẫn bị Đậu Đậu giành trước. Đến đây đi, nếu chúng ta đã ôm rồi, vậy thì phải ôm cho thoải mái.
Tô Mộc cười nói.
A!
Lúc này Trịnh Đậu Đậu mới từ trong giật mình tỉnh táo lại, thất thanh hét lên, vội vàng đẩy Tô Mộc ra, dựa vào xe phía sau, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng.
Đậu Đậu, cô làm sao vậy? Vừa rồi không phải chúng ta ôm rất tốt, rất có cảm giác. Làm sao cô lại bất chợt đẩy tôi ra, trước kia cô chưa từng đẩy tôi, còn cả lần đó, chúng ta lái xe ra ngoài…
Tô Mộc còn chưa nói hết, đã bị Trịnh Đậu Đậu hét lớn cắt đứt:
Tô Mộc, anh nói nhăng gì đó? Tôi ra ngoài với anh lúc nào, anh ở đây nói nhảm cái gì. Anh câm miệng cho tôi!
Đậu Đậu, chúng ta đã từng như vậy mà, cô quên lần đó chúng ta ôm nhau, sau đó hai người chúng ta còn lăn trên mặt đất, cô…
Tô Mộc cố nén cười, điệu bộ rất nghiêm trang.
Tô Mộc, anh còn dám nói lung tung, tôi giết anh!
Trong tiếng quát tháo của Trịnh Đậu Đậu, lời nói của Tô Mộc bị mạnh mẽ cắt đứt, ngay sau đó Trịnh Đậu Đậu liền đánh về phía Tô Mộc, chẳng qua Tô Mộc nhìn lướt qua nàng, cười nói:
Đậu Đậu, đừng quên hiện tại cô đang mặc váy, cẩn thận đi đứng. Nơi này người xe đi lại rất đông đúc, nếu cô giơ chân lên, tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy hết, Đậu Đậu, chẳng lẽ cô không sợ sao? Không nhìn thấy mấy đại thúc bên kia đã nhìn qua đây, hắc hắc!
Khanh khách!
Khi Tô Mộc đang chế nhạo như vậy, một tiếng cười sảng lãng đột nhiên từ bên trong xe vang lên, ngay sau đó trong vẻ mặt khiếp sợ của Tô Mộc, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người thò đầu ra cười nói với Trịnh Đậu Đậu:
Đậu Đậu, ta đã nói nếu con chỉ dựa vào một trò nhỏ như vậy, tuyệt đối không có cách nào chế phục được Tô Mộc, con còn không tin, hiện tại tin chưa?
Mẹ!
Dì Diêm!
Người ngồi trong xe, đương nhiên đó là Diêm Khuynh Chi, mẹ của Trịnh Đậu Đậu, phó cục trưởng sở văn hóa tỉnh Giang Nam hiện tại. Bây giờ Tô Mộc đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi không mở miệng nói lung tung, nếu không lúc này đoán chừng thật sự không còn mặt mũi đứng ở đây.
Tô Mộc à, cháu vừa nói cái gì? Ra ngoài với Đậu Đậu, còn ôm ấp nhau, là có ý gì?
Diêm Khuynh Chi không có ý tứ xuống xe, cứ như vậy nhìn Tô Mộc cười hỏi.
Chỉ là nụ cười như vậy ở trong mắt Tô Mộc, cảm giác thật kinh khủng.
Wow, vừa rồi mình thật sự hiểu nhầm rồi, vốn tưởng rằng người ngồi trong xe chính là người yêu của Trịnh Đậu Đậu. Cho nên Tô Mộc mới nghĩ cách phối hợp với Trịnh Đậu Đậu diễn xuất tuồng vui này, cô muốn trêu tôi, tôi sẽ cho cô hít khói. Nhưng không ngờ người ngồi bên trong lại là mẹ của Trịnh Đậu Đậu, làm trò như vậy trước mặt mẹ người ta, chẳng những ôm con gái người ta, còn nói ra những lời ẩn ý, Tô Mộc thật muốn khóc rồi.
Ông trời, đừng chơi tôi như vậy chứ!
Dì Diêm, không có chuyện gì dì tới đây làm gì!
Trịnh Đậu Đậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Mộc, nghe hắn chuẩn bị giải thích thế nào. Trịnh Đậu Đậu đột nhiên nghĩ đến, để cho mẹ mình ra ngoài quát lớn, tuyệt đối thú vị hơn mình trêu đùa Tô Mộc. Phải biết rằng những lời vừa rồi, thật sự rất dễ gây hiểu lầm. Chỉ cần Diêm Khuynh Chi hơi suy nghĩ khác đi cũng cho đủ Tô Mộc gánh đủ. Bị phu nhân bí thư tỉnh ủy nhắc nhở, còn xui xẻo nào lớn hơn nữa.
Dì Diêm, thật ra chuyện không phải như dì nghĩ đâu. Cháu nói cùng Đậu Đậu ra ngoài ôm cũng không phải là ôm kiểu đó, là lần đó Đậu Đậu sau khi trở về muốn tập võ với cháu. Dì cũng biết, làm như vậy thân thể nhất định sẽ đụng chạm, cho nên mới phải như vậy, cháu muốn nói chính là cái này. Dì tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, nếu không, cháu tuyệt đối sẽ bị Đậu Đậu đánh bẹt, đập dẹp. Lần đó, cháu chính là bị Đậu Đậu giày xéo một bữa.
Tô Mộc vội vàng cười giải thích.
Là vậy sao?
Diêm Khuynh Chi hỏi.
Nào có, là anh giày xéo tôi thì có?
Trịnh Đậu Đậu bật thốt lên, chỉ có điều vừa nói ra lời này, chính nàng cũng cảm giác có cái gì không đúng, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Sau khi nàng kêu lên, mấy đại thúc đứng phía xa xem náo nhiệt, nhất thời dùng một loại ánh mắt giết người hung hăng quét về phía Tô Mộc. Ý tứ là nói, tiểu tử, cô bé như hoa như ngọc như vậy ngươi cũng xuống tay, còn muốn giày xéo, ngươi điên rồi!
Diêm Khuynh Chi cũng bị lời này của Trịnh Đậu Đậu làm cho choáng váng, phải biết rằng vấn đề cá nhân của Trịnh Đậu Đậu luôn là lo lắng của Diêm Khuynh Chi. Hiện tại nàng còn nói ra như vậy, mặc dù Tô Mộc là vô tình nói ra, nhưng Trịnh Đậu Đậu cũng quá không thục nữ, làm sao lại trực tiếp nói theo như vậy? Phải biết rằng cái từ giày xéo này, nam có thể nói, nhưng nữ không thể tùy tiện nói ra.
Được rồi, mau lên xe rời đi đã rồi nói.
Diêm Khuynh Chi nói.
Được!
Tô Mộc cười liền mở cửa xe, chuẩn bị ngồi xuống phía sau, Trịnh Đậu Đậu liền kêu lên:
Anh tôi kêu anh tới đây dẫn đường cho chúng tôi, làm sao anh có thể ngồi vào phía sau, nếu anh ngồi phía sau, người nào lái xe?
Tô Mộc vỗ đầu một cái, cười nói:
Cô xem trí nhớ của tôi đấy, đây không phải là nhìn thấy dì Diêm nên kích động sao? Tôi muốn ngồi nói chuyện với dì Diêm, ai ngờ quên mất chuyện dẫn đường. Được rồi, để tôi lái xe, cô ngồi vào phía sau đi.
Tại sao phải như vậy? Anh kêu tôi ngồi phía sau là tôi phải ngồi phía sau sao, tôi muốn ngồi phía trước.
Trịnh Đậu Đậu vừa nói vừa ngồi vào vị trí cạnh tay lái.
Tô Mộc bất đắc dĩ rồi, chỉ có thể đàng hoàng lái xe. Nếu là lúc khác, Tô Mộc sẽ tiếp tục trêu đùa Trịnh Đậu Đậu. Nhưng hiện tại có Diêm Khuynh Chi ở đây, Tô Mộc thật sự không dám mở miệng nói đùa.
Làm sao? Không phải rất muốn nói sao? Hiện giờ làm sao lại im lặng không nói như vậy.
Trịnh Đậu Đậu không định bỏ qua cho Tô Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến vừa rồi mình chẳng những bị Tô Mộc ôm, hơn nữa còn vuốt ve, Trịnh Đậu Đậu cũng cảm thấy một loại cảm giác không thoải mái.
Tô Mộc ngượng ngùng cười một tiếng, không để cho Trịnh Đậu Đậu tiếp tục nổi đóa, lập tức chuyển chủ đề:
Dì Diêm, sao dì lại tới đây? Có chuyện gì sao?
Nguyên nhân khiến Tô Mộc ngu ngơ, là bởi vì trong chiếc xe này còn có một người. Chỉ có điều bởi vì cửa sổ xe đang đóng, hắn cũng chỉ có thể cảm giác được có bóng người đung đưa, nhưng không biết đối phương là người nào. Hơn nữa đối phương giống như không muốn ra ngoài chào hỏi, cứ ngồi yên như vậy. Điều này khiến cho Tô Mộc có chút không giải thích được, nhưng rất nhanh thoải mái, có lẽ là người yêu của Trịnh Đậu Đậu không chừng. Người ta xấu hổ, không muốn ra ngoài nói chuyện là chuyện rất bình thường.
Đậu Đậu, làm sao cô lại tới đây?
Tô Mộc hỏi.
Làm sao tôi lại không thể tới đây? Hơn nữa tôi tới đây cũng không phải thăm anh, mà là thăm ca ca, lâu rồi tôi chưa gặp hắn, lần này trở về muốn xem hắn thế nào? Chẳng lẽ còn cần xin phép anh hay sao?
Trịnh Đậu Đậu cáu gắt nói.
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Chẳng lẽ là đến kỳ rồi?
Tô Mộc thật sự không biết tại sao mỗi lần gặp mặt Trịnh Đậu Đậu, giữa hai người giống như có chiến tranh, chỉ cần vừa thấy mặt, tuyệt đối chính là cãi vã tại chỗ.
Dĩ nhiên không thành vấn đề, đi thôi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Không được, anh còn chưa ôm tôi?
Trịnh Đậu Đậu bất chợt cười nói.
Nụ cười như vậy tỏa ra từ trên mặt Trịnh Đậu Đậu, thật sự làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Tối thiểu là Tô Mộc hiện tại, thật sự bị nụ cười của Trịnh Đậu Đậu làm cho hoảng hốt. Trịnh Đậu Đậu vừa nói ra lời này, vẻ mặt cũng trở nên không tự nhiên, thậm chí còn có mấy phần thẹn thùng, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, không có bất kỳ ý tứ muốn đổi ý.
Chuyện này có chút khác thường!
Đậu Đậu, cô nói gì vậy, bình thường không nhìn thấy cô nhiệt tình với tôi như vậy.
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ nói.
Chuyện bất thường chắc chắn có gì mờ ám. Phải biết rằng Trịnh Đậu Đậu bình thường là nhân vật lãnh khốc, đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, thật sự là khiến cho Tô Mộc có chút khó có thể tiếp nhận. Liên tưởng đến người ngồi trong xe vừa thấy lúc nãy, Tô Mộc cũng biết đây là Trịnh Đậu Đậu đang giở trò, là muốn tiến hành hãm hại mình, thật sự là trình diễn vụng về.
Nói gì chứ, trước kia khi anh nhìn thấy tôi, không phải đều muốn ôm tôi sao? Lần này anh còn chậm trễ làm gì, đến đây đi, đừng do dự nữa.
Trịnh Đậu Đậu vừa nói vừa tiến lên, ôm Tô Mộc.
Trong đáy mắt Trịnh Đậu Đậu xẹt qua vẻ ranh mãnh, theo nàng thấy Tô Mộc tuyệt đối sẽ né tránh, chỉ cần Tô Mộc né tránh, nàng có thể tiếp tục truy kích, như vậy, có thể trêu chọc Tô Mộc. Nhưng người như Trịnh Đậu Đậu thật sự không thích hợp diễn trò, kỹ năng biểu diễn giống như Tô Mộc đã nói, thật sự rất vụng về. Nàng vừa bước ra nửa bước về phía Tô Mộc, Tô Mộc không lùi mà tiến tới, trực tiếp tiến lên phía trước, mặc cho Trịnh Đậu Đậu ôm lấy.
Lần này đến phiên Trịnh Đậu Đậu trợn tròn mắt!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao mọi việc không dựa theo kịch bản bình thường, Tô Mộc không phải nên né tránh hay sao? Tại sao hắn lại trực tiếp tiến lên, không có đạo lý ạ. Đại não Trịnh Đậu Đậu như đóng băng, càng không ngờ tới chính là Tô Mộc chẳng những để nàng ôm lấy, ngay sau đó Tô Mộc lại càng trực tiếp ôm ngược lại Trịnh Đậu Đậu, hai tay vỗ vỗ sau lưng Trịnh Đậu Đậu, trên mặt mang theo nụ cười thuần khiết.
Đúng vậy, lúc trước đều là Đậu Đậu ôm tôi, vốn cho rằng lần này tôi có thể chủ động , ai ngờ vẫn bị Đậu Đậu giành trước. Đến đây đi, nếu chúng ta đã ôm rồi, vậy thì phải ôm cho thoải mái.
Tô Mộc cười nói.
A!
Lúc này Trịnh Đậu Đậu mới từ trong giật mình tỉnh táo lại, thất thanh hét lên, vội vàng đẩy Tô Mộc ra, dựa vào xe phía sau, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng.
Đậu Đậu, cô làm sao vậy? Vừa rồi không phải chúng ta ôm rất tốt, rất có cảm giác. Làm sao cô lại bất chợt đẩy tôi ra, trước kia cô chưa từng đẩy tôi, còn cả lần đó, chúng ta lái xe ra ngoài…
Tô Mộc còn chưa nói hết, đã bị Trịnh Đậu Đậu hét lớn cắt đứt:
Tô Mộc, anh nói nhăng gì đó? Tôi ra ngoài với anh lúc nào, anh ở đây nói nhảm cái gì. Anh câm miệng cho tôi!
Đậu Đậu, chúng ta đã từng như vậy mà, cô quên lần đó chúng ta ôm nhau, sau đó hai người chúng ta còn lăn trên mặt đất, cô…
Tô Mộc cố nén cười, điệu bộ rất nghiêm trang.
Tô Mộc, anh còn dám nói lung tung, tôi giết anh!
Trong tiếng quát tháo của Trịnh Đậu Đậu, lời nói của Tô Mộc bị mạnh mẽ cắt đứt, ngay sau đó Trịnh Đậu Đậu liền đánh về phía Tô Mộc, chẳng qua Tô Mộc nhìn lướt qua nàng, cười nói:
Đậu Đậu, đừng quên hiện tại cô đang mặc váy, cẩn thận đi đứng. Nơi này người xe đi lại rất đông đúc, nếu cô giơ chân lên, tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy hết, Đậu Đậu, chẳng lẽ cô không sợ sao? Không nhìn thấy mấy đại thúc bên kia đã nhìn qua đây, hắc hắc!
Khanh khách!
Khi Tô Mộc đang chế nhạo như vậy, một tiếng cười sảng lãng đột nhiên từ bên trong xe vang lên, ngay sau đó trong vẻ mặt khiếp sợ của Tô Mộc, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người thò đầu ra cười nói với Trịnh Đậu Đậu:
Đậu Đậu, ta đã nói nếu con chỉ dựa vào một trò nhỏ như vậy, tuyệt đối không có cách nào chế phục được Tô Mộc, con còn không tin, hiện tại tin chưa?
Mẹ!
Dì Diêm!
Người ngồi trong xe, đương nhiên đó là Diêm Khuynh Chi, mẹ của Trịnh Đậu Đậu, phó cục trưởng sở văn hóa tỉnh Giang Nam hiện tại. Bây giờ Tô Mộc đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi không mở miệng nói lung tung, nếu không lúc này đoán chừng thật sự không còn mặt mũi đứng ở đây.
Tô Mộc à, cháu vừa nói cái gì? Ra ngoài với Đậu Đậu, còn ôm ấp nhau, là có ý gì?
Diêm Khuynh Chi không có ý tứ xuống xe, cứ như vậy nhìn Tô Mộc cười hỏi.
Chỉ là nụ cười như vậy ở trong mắt Tô Mộc, cảm giác thật kinh khủng.
Wow, vừa rồi mình thật sự hiểu nhầm rồi, vốn tưởng rằng người ngồi trong xe chính là người yêu của Trịnh Đậu Đậu. Cho nên Tô Mộc mới nghĩ cách phối hợp với Trịnh Đậu Đậu diễn xuất tuồng vui này, cô muốn trêu tôi, tôi sẽ cho cô hít khói. Nhưng không ngờ người ngồi bên trong lại là mẹ của Trịnh Đậu Đậu, làm trò như vậy trước mặt mẹ người ta, chẳng những ôm con gái người ta, còn nói ra những lời ẩn ý, Tô Mộc thật muốn khóc rồi.
Ông trời, đừng chơi tôi như vậy chứ!
Dì Diêm, không có chuyện gì dì tới đây làm gì!
Trịnh Đậu Đậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Mộc, nghe hắn chuẩn bị giải thích thế nào. Trịnh Đậu Đậu đột nhiên nghĩ đến, để cho mẹ mình ra ngoài quát lớn, tuyệt đối thú vị hơn mình trêu đùa Tô Mộc. Phải biết rằng những lời vừa rồi, thật sự rất dễ gây hiểu lầm. Chỉ cần Diêm Khuynh Chi hơi suy nghĩ khác đi cũng cho đủ Tô Mộc gánh đủ. Bị phu nhân bí thư tỉnh ủy nhắc nhở, còn xui xẻo nào lớn hơn nữa.
Dì Diêm, thật ra chuyện không phải như dì nghĩ đâu. Cháu nói cùng Đậu Đậu ra ngoài ôm cũng không phải là ôm kiểu đó, là lần đó Đậu Đậu sau khi trở về muốn tập võ với cháu. Dì cũng biết, làm như vậy thân thể nhất định sẽ đụng chạm, cho nên mới phải như vậy, cháu muốn nói chính là cái này. Dì tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, nếu không, cháu tuyệt đối sẽ bị Đậu Đậu đánh bẹt, đập dẹp. Lần đó, cháu chính là bị Đậu Đậu giày xéo một bữa.
Tô Mộc vội vàng cười giải thích.
Là vậy sao?
Diêm Khuynh Chi hỏi.
Nào có, là anh giày xéo tôi thì có?
Trịnh Đậu Đậu bật thốt lên, chỉ có điều vừa nói ra lời này, chính nàng cũng cảm giác có cái gì không đúng, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Sau khi nàng kêu lên, mấy đại thúc đứng phía xa xem náo nhiệt, nhất thời dùng một loại ánh mắt giết người hung hăng quét về phía Tô Mộc. Ý tứ là nói, tiểu tử, cô bé như hoa như ngọc như vậy ngươi cũng xuống tay, còn muốn giày xéo, ngươi điên rồi!
Diêm Khuynh Chi cũng bị lời này của Trịnh Đậu Đậu làm cho choáng váng, phải biết rằng vấn đề cá nhân của Trịnh Đậu Đậu luôn là lo lắng của Diêm Khuynh Chi. Hiện tại nàng còn nói ra như vậy, mặc dù Tô Mộc là vô tình nói ra, nhưng Trịnh Đậu Đậu cũng quá không thục nữ, làm sao lại trực tiếp nói theo như vậy? Phải biết rằng cái từ giày xéo này, nam có thể nói, nhưng nữ không thể tùy tiện nói ra.
Được rồi, mau lên xe rời đi đã rồi nói.
Diêm Khuynh Chi nói.
Được!
Tô Mộc cười liền mở cửa xe, chuẩn bị ngồi xuống phía sau, Trịnh Đậu Đậu liền kêu lên:
Anh tôi kêu anh tới đây dẫn đường cho chúng tôi, làm sao anh có thể ngồi vào phía sau, nếu anh ngồi phía sau, người nào lái xe?
Tô Mộc vỗ đầu một cái, cười nói:
Cô xem trí nhớ của tôi đấy, đây không phải là nhìn thấy dì Diêm nên kích động sao? Tôi muốn ngồi nói chuyện với dì Diêm, ai ngờ quên mất chuyện dẫn đường. Được rồi, để tôi lái xe, cô ngồi vào phía sau đi.
Tại sao phải như vậy? Anh kêu tôi ngồi phía sau là tôi phải ngồi phía sau sao, tôi muốn ngồi phía trước.
Trịnh Đậu Đậu vừa nói vừa ngồi vào vị trí cạnh tay lái.
Tô Mộc bất đắc dĩ rồi, chỉ có thể đàng hoàng lái xe. Nếu là lúc khác, Tô Mộc sẽ tiếp tục trêu đùa Trịnh Đậu Đậu. Nhưng hiện tại có Diêm Khuynh Chi ở đây, Tô Mộc thật sự không dám mở miệng nói đùa.
Làm sao? Không phải rất muốn nói sao? Hiện giờ làm sao lại im lặng không nói như vậy.
Trịnh Đậu Đậu không định bỏ qua cho Tô Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến vừa rồi mình chẳng những bị Tô Mộc ôm, hơn nữa còn vuốt ve, Trịnh Đậu Đậu cũng cảm thấy một loại cảm giác không thoải mái.
Tô Mộc ngượng ngùng cười một tiếng, không để cho Trịnh Đậu Đậu tiếp tục nổi đóa, lập tức chuyển chủ đề:
Dì Diêm, sao dì lại tới đây? Có chuyện gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.